Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Chương 54

Giản Diệc Dung

12/02/2023

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Hương

Ngày mở phiên tòa, Thẩm Mộc Dương trốn việc ở công ty, đi đến tòa án ủng hộ Nguyễn Du Du.

Mặc dù Thẩm Mộc Bạch đã thuê luật sư, anh đến cũng chả có ích gì hơn nữa người dự thính không được phát biểu trước tòa án. Đến cũng chỉ có thể ngồi ở bên cô nhưng anh vẫn muốn đi đến đây.

Dù gì chị dâu cũng còn nhỏ tuổi hơn cả anh ta, chưa từng phải ra qua chuyện như vậy, Thẩm Mộc Dương cảm thấy là người nhà phải ở bên cạnh tiếp thêm sức mạnh.

Không ngờ, ngoài anh ta và Thẩm Mộc Bạch ra, Thẩm lão gia cũng đi đến đây.

Vẫn chưa đến thời gian mở phiên tòa, Nguyễn Du Du đỡ ông lão ngồi xuống, "Ông nội, luật sự Tiểu Bạch thuê đã thu thập đủ chứng cứ, phiên tòa ngày hôm nay chắc chắn ổn, nên ông đừng lo lắng. Nếu mệt cứ đi về nhà nghỉ ngơi trước, xong việc chúng cháu trở về nhà."

Ông lão bật cười nói: "Du Du, đừng có ông là đồ dễ vỡ, hiện tại sức khỏe của cô rất tốt, xử lý Mộc Dương cũng không thành vấn đề."

"Tại sao lại trừng trị cháu?" Thẩm Mộc Dương oan ức, "Cháu ngoan mà"

Mọi người đều bật cười, phía bên kia không khí nhà họ Trần rất căng thẳng.

Một lúc sau, ba Trần dẫn theo Trần Mai đi đến, "Thẩm lão gia, Thẩm tổng, Nguyễn tiểu thư."

Mọi người đều giữ im lặng, phiên tòa sắp được mở, giữa nguyên cáo và bị cáo thực sự không còn lời gì để nói.

Trần Mai vội quay sang nhìn Nguyễn Du Du, không biết có phải do khí chất của danh xưng "bà chủ Dược Hoa" hay không, so với trước kia Nguyễn Du Du chói mắt hơn rất nhiều, từng là con nhóc yếu đuối bị xem thường, bây giờ chỉ đứng yên một chỗ, cũng khiến cho cô ta sợ hãi.

"Bạn Nguyễn, xin lỗi." Trần Mai cúi đầu xuống, "Lúc học quân sự tôi không nên đánh cậu, lần đó là tôi cố ý. Còn chuyện diễn đàn, tôi đã sai, xin lỗi cậu."

Thẩm Mộc Dương khinh thường nói: "Sắp đến giờ mở phiên tòa rồi, cô mới xin lỗi?"

Nguyễn Du Du mím môi cười, "Trần Mai, tôi đã nói rồi, cho dù cậu dùng cách nào để xin lỗi, thì cũng phải ra tòa. Dù cậu muốn hòa giải bằng cách khác, tôi cũng không chấp nhận."

"Không phải, tôi cũng không muốn hòa giải." Trần Mai khẽ lắc đầu nói, "Dù sao tất cả mọi chuyện đều do tôi gây ra, giống như cậu đã nói, đã làm sai phải gánh chịu hậu quả, lúc diễn ra phiên tòa, tôi thú nhận toàn bộ mọi việc, cũng không hy vọng được hòa giải, chỉ là, tôi muốn nói lời xin lỗi với cậu, vì tôi từng mang đến tổn thương và rắc rối cho cậu."

Nguyễn Du Du nhìn Trần Mai, "Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho cậu." Từ sau khi thân phận của Thẩm Mộc Bạch được công bố, hết người này đến người khác xin lỗi cô, không biết là thật lòng hay giả tạo? Nếu cô thực sự chỉ là một cô nhóc nhà quê không có chỗ dựa, liệu những người này có chịu cúi đầu nhận sai không?

Cô không thể biết suy nghĩ thực trong lòng bọn họ, cũng không muốn đi tìm hiểu, cô không phải nhân viên thi hành pháp luật, cũng không thể định tội cho bọn họ. Pháp luật chính là thứ công bằng nhất, chuyện của Thẩm Mai cứ giao cho thẩm phán phán quyết, còn Tào Toàn sẽ được nhà trường xử lý theo quy định.

Trước khi phiên tòa mở, Thẩm Vĩnh Hưng vội vàng chạy đến.

Thẩm Mộc Dương trở nên căng thẳng, sợ ba và anh trai chị dâu sẽ cãi nhau trước phiên ào, vội vàng chạy đến nghênh đón, "Ba, sao ba lại đi tới đây?"

Thẩm Vĩnh Hưng lườm anh ta một cái, "Con dâu của ta bị người khác bắt nạt, ngày mở phiên tòa ta phải đi đến ủng hộ con bé?"

"Ha ha, vâng, tất nhiên ủng hộ rồi, con cũng đến đây ủng hộ chị ấy." Thẩm Mộc Dương thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ ba liệu có phải bởi vì anh trai bại lộ thân phận nên thay đổi thái độ, dù sao chỉ cần không đi đến gây phiền phức hoặc chỉ dạy người khác là được rồi.

Thẩm lão gia không thèm để ý đến Thẩm Vĩnh Hưng, Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du vẫn giống như mọi ngày, không chủ động chạy đến chào hỏi, đây là cách Thẩm Vĩnh Hưng và ba người sống chung hòa hợp với nhau.

Từ trước đến nay đều như vậy, nhưng đột nhiên hôm nay Thẩm Vĩnh Hưng cảm thấy khó chịu.

Từ khi nào, cha của ông ta ghét ông ta, con trai lớn cũng đối xử với ông ta như người dưng nước lã, con trai út ngày càng trở nên xa cách, chừ đừng nói con con dâu. Lần đầu tiên gặp mặt, ông ta và con trai lớn xảy ra mâu thuẫn, mơ hồ nhớ lại, lúc đó ông ta còn định động thủ, còn đứng trước giường bệnh của ba mình.

"Ba, ba cũng tới đây à?" Thẩm Vĩnh Hưng đi đến trước mặt ông lão, xấu hổ hỏi.

Ông lão khẽ "ừ" một tiếng, quay sang cảnh báo ông ta, "Anh đi tới đây làm gì?"

Thẩm Vĩnh Hưng lúng túng, dường như ông lão và con trai út rất đề phòng ông ta, ông ta tức giận, hóa ra trong mắt mọi người, ông ta là kẻ không đáng tin. "Con chỉ đến đây xem một chút, dù gì hôm nay là ngày đầu tiên mở phiên tòa?"

Ông ta nhìn Nguyễn Du Du, cố làm ra vẻ mặt dịu dàng, "Du Du, con đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."

Nguyễn Du Du bật cười, cặp mắt hạnh vừa tròn vừa đen nháy, nhưng bên trong lại không hề có ý cười, "Tôi không lo lắng, Tiểu Bạch đã sớm sắp xếp mọi việc xong xuôi, luật sư cũng có bằng chứng trong tay."

Thẩm Vĩnh Hưng càng lúng túng hơn, mặc dù Nguyễn Du Du không nói rõ ra, nhưng ông ta cảm nhận ý của cô trong lời nói chính là: Dù có lo lắng, hay an ủi đều không có tác dụng. Cô biết được lý do ông ta đi đến phiên tòa ngày hôm nay, đã sớm chuẩn bị xong rồi nên không cần phải lo lắng. Còn khen Thẩm Mộc Bạch chu đáo, sớm xử lý xong xuôi, luật sư đã nắm bằng chứng trong tay, đương nhiên không cần phải lo lắng.

Ông ta quan sát Nguyễn Du Du, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp dịu dàng, cặp mắt đen nháy long lanh thuần khiết, ông ta không rõ liệu có phải cô đang châm chọc mình hay không.

Thẩm Mộc Bạch cùng Thẩm Mộc Dương đứng bên cạnh ông lão cùng Nguyễn Du Du, cẩn thận bảo vệ hai người đó, Thẩm Vĩnh Hưng đứng bên cạnh, ông ta có cảm giác mình còn cô đơn hơn cả hai cha con Trần gia đứng gần đó.

Từ khi nào, ông ta không nhận ra mình đã bị mọi người xa lánh như vậy.

"Mộc Bạch, con——" Thẩm Vĩnh Hưng ngập ngừng nói, "Hai ngày nữa Thẩm thị sẽ tổ chức cuộc họp, con cũng đến tham dự nhé."

"Tôi sao?" Thẩm Mộc Bạch khẽ nhíu mày lại, không thèm bận tâm, nói: "Tôi đâu có chức vụ gì ở Thẩm thị, đi đến dự buổi họp công ty làm gì?"

Vừa nghe thấy con trai cãi lại mình, Thẩm Vĩnh Hưng theo bản năng, định nổi giận, nhìn bốn người đang đứng trước mặt, cố gắng kìm chế.

"Tuy con không giữ chức vụ gì ở Thẩm thị, nhưng con là người nhà họ Thẩm, đừng chỉ mải lo cho Dược Hoa, Dược Hoa đương nhiên là của con, Thẩm thị con cũng có cổ phần, đừng quên, con với Du Du đang nắm giữ 10% cổ phiếu của Thẩm thị đấy."

Thẩm Mộc Bạch không hề dao động, "Có cổ phần thì sao, có nhiều người nắm giữ số cổ phần nhiều hơn tôi, chẳng lẽ bọn họ cũng đến tham dự cuộc họp công ty? Cũng không phải cuộc họp cổ đông, tôi và Du Du sẽ không đi."

"Con——" Thẩm Vĩnh Hưng cố gắng nhịn, hít thở sâu một hơi, "Con không giống với các vị cổ đông khác, con là con trai của Thẩm Vĩnh Hưng, con phải trách nhiệm gánh vác của Thẩm Thị, tương lai —— "

"Tương lai, Thẩm thị đã có Mộc Dương lo." Thẩm Mộc Bạch cắt ngang lời nói ông ấy, "Nếu có ngày ông từ chức, Mộc Dương sẽ có trách nhiệm gánh vác Thẩm thị."

"Anh." Thẩm Mộc Dương thu hút sự chú ý của Thẩm Mộc Bạch, lên tiếng: "Nếu để sau này anh quản lý Thẩm Thị sẽ tốt hơn, chắc chắn anh có thể khiến Thẩm thị lên tiếng cao mới."

Thẩm Vĩnh Hưng gật đầu, đây cũng suy nghĩ của ông ta. Trước kia không cho Thẩm Mộc Bạch tham gia vào việc của công ty, bởi vì thanh danh phế vật, ông ta làm như vậy cũng vì sự phát triển Thẩm thị, nên mới ngăn cản Thẩm Mộc Bạch bước vào công ty, để tránh anh gây rắc rối cho Thẩm thị.

Hiện tại, Thẩm Mộc Bạch tự chứng minh mình là người có tài, anh đương nhiên phải quay về Thẩm thị, hơn nữa, thành tích Thẩm Mộc Bạch đạt được còn nhiều hơn cả ông ta, nếu để Thẩm Mộc Bạch tham gia vào các dự án của công ty, Thẩm thị nhất định sẽ ngày càng phát triển.

Thẩm Mộc Bạch vỗ vào trán Thẩm Mộc Dương một cái, "Một mình Dược Hoa đã khiến cho anh bận rộn, có phải em muốn anh mệt đến chết đúng không?"

Anh nói như vậy, Thẩm Vĩnh Hưng không tiện nói thêm, trong lòng vẫn không chịu từ bỏ, ông ta nhất định tìm cách lôi kéo Thẩm Mộc Bạch về Thẩm thị làm việc.



...

Phiên tòa ngày hôm nay diễn ra rất thuận lợi đúng như lời Nguyễn Du Du, luật sư đã chuẩn bị bằng chứng đầy đủ, Trần Mai không có ý định bào chữa cho bản thân, thẳng thắn thừa nhận những việc mình đã từng làm, và chắc chắn sẽ bị kết tội phỉ báng.

Sau khi Trần Mai đăng tải bài viết, Thẩm Mộc Bạch sai cấp dưới, cố tình khuếch đẩy lượt xem của bài viết lên, cho nên, mức phạt của Trần Mai rất nặng, phán tù 3 năm.

Về sau, không biết nhà trường có định đuổi học Trần Mai hay không, tương lai của Trần gia sẽ như thế nào, Trần Mai ở trong tù ra sao, Nguyễn Du Du không quan tâm.

Đối với cô mà nói, Trần Mai đã làm sai, phải chịu mức phạt tương ứng, chuyện này kết thúc ở đây, cô không truy đuổi Trần gia đến cùng, cũng "không giận chó đánh mèo". Tương lai Trần gia có được bắt đầu lại hay không, dựa vào năng lực bọn họ.

Đối với kết quả này, ba Trần và Trần Mai đều bình tĩnh chấp nhận.

Ba Trần đã dặn dò Trần Mai, trong thời gian Trần Mai đi tù. Ông ấy cùng mẹ Trần chuyển đến phía nam sinh sống, mỗi tháng sẽ quay trở về Yến Thành thăm Trần Mai.

Bởi vì tài chính của công ty và tài sản cá nhân được phân chia tương đối rõ ràng, sau khi công ty bị phá sản, tài sản cá nhân của Trần gia không bị ảnh hưởng, ví dụ ngôi nhà cũng không bị ngân hàng gán nợ, bán đi cũng ít tiền dùng nó làm tiền vốn.

Ba Trần an ủi vỗ vai Trần Mai, "Con đừng nản chí, ba năm sau, ba đón con quay về nhà."

...

Phiên tòa kết thúc, còn một thời gian nữa mới đi học. Nguyễn Du Du dần lấy lại bình tĩnh, cô đi đến gặp và bàn bạc kế hoạch với công ty phụ trách tổ chức đám cưới, vừa ôn lại kiến thức.

Vào buổi tối, Thẩm Mộc Bạch xem laptop trong thư phòng, Nguyễn Du Du ngồi đối diện anh, dùng chung bàn làm việc anh, cô đang xem quyển album áo cưới.

Những tác phẩm trong này đều là của các nhà thiết kế nổi tiếng, Nguyễn Du Du nhìn hoa cả mắt, cô cảm thấy bộ nào nhìn cũng đẹp.

"Hầy."

Thẩm Mộc Bạch nghe thấy tiếng thở dài của cô, ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô nhóc đang phồng má lên, sững sờ nhìn một tấm ảnh váy cưới.

"Em làm sao vậy?" Thẩm Mộc Bạch hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thử, đó là một chiếc váy cưới đuôi cá, váy dài chạm đất, anh đoán phải dài tầm khoảng 2m, trước ngực còn đính kim cương và đá quý, vì nhìn trên hình ảnh nên không rõ lắm.

Nguyễn Du Du tay chống cằm, buồn bã nói, "Tiểu Bạch, anh thấy bộ váy cưới này nhìn có đẹp không?"

"Đẹp." Thẩm Mộc Bạch gật đầu, "Du Du của anh cho dù mặc cái gì cũng đẹp, đương nhiên, nếu không mặc gì thì càng—— "

Anh còn chưa nói dứt câu, đã bị cô nhóc thưởng cho một cái nhìn sắc bén.

Thẩm Mộc Bạch bật cười, "Du Du đang lo lắng điều gì, nếu không chọn được thì cứ nói những bộ váy mà em thích, hôm diễn ra lễ cưới, Du Du có thể thay đổi trang phục."

Nguyễn Du Du buồn bã: "Mặc váy cưới này lên chắc chắn rất đẹp và thuần khiết, nếu để Chử Viện mặc chiếc váy cưới đuôi cá này, phía sau còn mấy tiểu hoa đồng đáng yêu, chắc chắn sẽ rất đẹp. Nếu để em mặc, chắc chắn các vị khách sẽ hỏi 'Mẹ của cô nhóc này đâu rồi? Sao lại để con bé mặc váy cưới đứng đo', hoặc sẽ nói 'Làm ơn có thương xót nâng chiều cao cô dâu lên, cô ấy thực sự không hợp chiếc váy cưới này", lúc đó chắc chắn sẽ rất lúng túng và xấu hổ?"

Thẩm Mộc Bạch tưởng tượng viễn cảnh mà cô nói, không nhịn được cười, nhìn thấy cô nhóc đã bị chọc giận biến thành chú ếch xanh, anh nhanh chóng kìm nén tiếng cười, ngón tay trỏ trắng nõn chạm lên bờ môi mềm mại của cô, cặp mắt đen nháy tràn ngập ý cười.

Thấy cô nhóc đang nhìn mình bằng ánh mắt tức giận, Thẩm Mộc Bạch đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh Nguyễn Du Du, bế cô lên.

"Này này, anh đang làm gì vậy?!" Nguyễn Du Du hoảng sợ, vội nhẹ lên vai anh.

"Anh đang làm chuyện tốt, giúp cô dâu nâng chiều cao lên." Giọng nói của Thẩm Mộc Bạch tràn ngập ý cười, anh không dùng tư thế ôm ngang, mà ôm cô dựng thẳng đứng lên giống cách ôm đứa trẻ, khuỷu tay giữ chặt chân của cô.

Bằng cách nào, Nguyễn Du Du cao hơn anh một cái đầu, cô dựa theo bản năng ôm lấy đầu của anh, lo lắng nhìn xung quanh, cảm nhận vòng tay của Thẩm Mộc Bạch rất vững, cô mới dần thả lỏng.

"Tiểu Bạch." Nguyễn Du Du cúi đầu xuống nhìn anh, đây là góc độ cô chưa từng trải qua, từ phía trên cao nhìn xuống, phát hiện lông mi của anh rất dày, sống mũi ngày càng cao, cô mím môi cười, "Em phát hiện —-- cuộc sống mình đã chạm tầng cao mới."

Thẩm Mộc Bạch bật cười, ngẩng đầu lên nhìn cô, "Anh phát hiện—— anh cảm nhận sự mềm mại xưa này chưa từng thấy."

Nguyễn Du Du có hơi ngạc nhiên, đột nhiên cô nhận ra, bởi vì anh đang nâng cô lên, nên nơi đó vừa hay chạm vào khuôn mặt của anh.

Cô lập tức xấu hổ, chân đá loạn xạ, vội hét lên: "Mau thả em xuống!"

"Không thả! Anh rất thích tư thế mới này." Khóe môi mỏng của Thẩm Mộc Bạch khẽ nhếch lên để lộ nụ cười xấu xa, ôm lấy Nguyễn Du đi hai vòng quanh phòng, "Thế nào, cô dâu hãy nói cảm nhận về độ cao này?"

Nguyễn Du Du bật cười, cặp mắt sáng long lanh biến thành vầng trăng khuyết, "Em cảm thấy, mình đang đứng nhìn ở một góc độ hoàn toàn khác."

Nói cũng lạ, đều là thư phòng, bàn làm việc vẫn là cái bàn kia, chiếc ghế vẫn là chiếc ghế kia, nhưng nhìn có vẻ cao hơn, vừa nhìn đã nhìn ra sự khác biệt.

Thẩm Mộc Bạch ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói đột nhiên trở nên trầm thấp khàn, "Du Du, em có muốn thử 'luyện tập' ở góc độ khác không?"

Nguyễn Du Du có hơi ngạc nhiên, khuôn mặt của cô đỏ rực lên, trong ánh mắt tràn ngập sự háo hức.

Cô ôm lấy mặt của Thẩm Mộc Bạch. Từ từ cúi đầu xuống.

Đầu của Thẩm Mộc Bạch hơi ngửa về phía đẹp, khuôn mặt đẹp trai ngẩng lên, cặp mắt đen nháy nhắm lại, mong chờ sự thể hiện của cô nhóc.

Đây thật sự là một góc độ hoàn toàn mới, Nguyễn Du Du vừa cảm thấy phấn khích vừa thấy lạ, lại cảm thấy hơi lo lắng bất an, sợ anh ôm không vững cô sẽ bị ngã xuống, nhịp tim cô ngày càng đập nhanh hơn.

Không dám chạm quá lâu, hôn lướt qua rồi rời đi.

Thẩm Mộc Bạch cảm thấy chưa đã, anh khẽ nhíu mày, "Du Du, sao nhịp tim của em lại đập nhanh vậy... Bình thường em cũng kích động như vậy? Hay là nhờ tư thế mới này?" Bởi vì chiều cao thay đổi, khuôn mặt anh dựa vào lồng ngực cô, anh có thể cảm nhận rõ được nhịp tim của cô.

Nguyễn Du Du khẽ đánh anh một cái, "Tiểu Bạch, mau thả em xuống."

Thẩm Mộc Bạch đặt cô ngồi lên bàn, đứng trước mặt cô, bàn tay của anh nâng khuôn mặt nhỏ cô lên, cúi đầu xuống nhìn cô, "Xem ra Du Du rất thích cảm giác mới lạ, về sau anh phải cố gắng hơn nữa, để tìm kiếm khám phá nhiều tư thế mới hơn."

Nói xong, anh thở dài tiếc nuối, "Tiếc là bây giờ vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nếu không sẽ có rất tư thế mới lạ, ví dụ như —— "

Còn chưa nói hết câu, chân của anh nhận được một cú đá rất mạnh.

Nguyễn Du Du khuôn mặt đỏ rực như máu, lườm anh một cái, từ trên bàn nhảy xuống, cầm theo quyển album vội vàng rời đi.

Thẩm Mộc Bạch đặt tay lên trán, khẽ bật cười.



...

Chu Quốc Vượng cùng Phan Như Yến ngồi chờ trước cổng nhà Thẩm lão gia suốt mấy ngày, nhưng vẫn không thấy Thẩm lão gia xuất hiện, lúc này họ mới tin rằng ông lão đi vắng.

Hai người hậm hực quay trở căn nhà nhỏ, mấy qua qua, trong lòng của bọn họ đã nguôi giận, dần lấy lại lý trí.

Bọn họ trước kia vì kinh thường Thẩm Mộc Bạch, còn tạo ra cả chuyện "ôm nhầm con", không biết đã lừa gạt bao nhiêu người, nhưng chỉ cần là người thông minh có thể đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra. Huống hồ Thẩm Mộc Bạch còn là người tự tay xây dựng đế quốc thương mại.

Lúc đó, Thẩm Mộc Bạch đồng ý chấp nhận Nguyễn Du Du, chứng tỏ anh không hề có tình cảm với Chu gia. Coi anh đống rác nhẫn tâm đẩy ra ngoài, bây giờ muốn nối lại tình xưa, chắc chắn hi vọng thành công rất thấp.

Chu Quốc Vượng lại cầm bình rượu lên, Phan Như Yến tiếp tục đứng trước gương gào khóc, bà ta cảm thấy mình vẫn còn trẻ, xinh đẹp quyến rũ như một vị nữ hoàng, đương nhiên không muốn trải qua cuộc sống như vậy.

Nhìn khuôn mặt ở trong gương, Phan Như Yến không cam lòng. Nhắc mới nhớ, Chu Dung Dung sở hữu ngoại hình giống hệt bà ta, con gái có thể làm hoa hậu giảng đường, chứng tỏ bà ấy cũng rất xinh đẹp. Đáng tiếc, từ sau khi rời bỏ cuộc sống giàu sáng, trên mặt bà ấy không biết đã có bao nhiêu nếp nhăn, bàn tay trở nên sần sùi?

"Tôi không muốn biến thành người phụ nữ xấu xí." Phan Như Yến lẩm bẩm.

Không mong đợi gì việc Chu Quốc Vượng cùng Phan Như Yến đến gặp và nói chuyện Thẩm lão gia, Chu Dung Dung tự mình đi tìm Thẩm Mộc Bạch.

Cô ta không đi đến biệt thự ngoại ô, nơi đó là nhà của Thẩm lão gia, cô ta nghe nói Thẩm lão gia rất quý Nguyễn Du Du, đứng trước mặt ông lão, cô ta muốn nhắc đến chuyện của Thẩm Mộc Bạch, chắc chắn không thể nói lên lời được.

Vì vậy, cô ta quyết định đi thẳng đến Dược Hoa.

Chu Dung Dung đột nhiên phát hiện, cô ta chưa bao giờ chủ động đi tìm Thẩm Mộc Bạch, mấy năm này, mặc dù hai người có hôn ước, Thẩm Mộc Bạch cũng chưa chủ động đi tìm cô ta, hai người ngay cả là bạn bè cũng không phải, mối quan hệ của bọn họ chỉ hơn người dưng nước lã một chút, khi gặp mặt nhau sẽ chào hỏi mấy câu.

Không biết bây giờ cô ta chịu chủ động, có thể lấy lại được trái tim của Thẩm Mộc Bạch.

Nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, đây chính trụ sở chính Dược Hoa. Chu Dung Dung hít thở sâu một hơi, thắt chặt dây lưng của áo khoác casmia, để lộ vòng eo nhỏ nhắn.

Điều kiện trong nhà ngày càng tệ, không còn được ăn món sơn hào hải vị, nếu không phải vì sợ chết đói, cô ta không bao giờ ăn mấy món đồ ăn kém chất lượng như mì tôm cùng đồ ăn nhanh. Nhưng cũng có điểm tốt, chí ít cô ta đã gầy đi.

Ưỡn ngực ngẩng cao đầu, Chu Dung Dung lấy lại phong thái vị tiểu thư Chu gia trước kia, tiến thẳng vào Dược Hoa.

Vốn dĩ cô ta tưởng rằng chỉ cần dáng vẻ của mình đủ tự tin, có thể trà trộn vào, không ngờ lại bị nhân viên lễ tân cản lại, "Tiểu thư, xin mời ngài đến đây đăng ký."

Chu Dung Dung thoát kính râm ra, khẽ mỉm cười, "Tôi đến tìm Thẩm tổng."

Từ sau khi Thẩm Mộc Bạch tiết lộ thân phận, nhân viên lễ tân mới biết tên của ông chủ. Nếu lúc trước có ai muốn đến tìm Thẩm tổng, nhân viên lễ tân khẳng định trong công ty không có người này.

Nói đến đây, từ sau khi Thẩm Mộc Bạch tiết lộ thân phận, những người đi đến đây tìm anh đột nhiên tăng lên đáng kể, Chu Dung Dung cũng không phải người đầu tiên.

"Xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?" Nhân viên lễ tân lễ phép hỏi.

Chu Dung Dung nở nụ cười dè dặt, "Chúng tôi là bạn rất thân, nên không cần phải hẹn trước."

"Xin lỗi, nếu không hẹn trước thì không thể gặp mặt Thẩm tổng."

Chu Dung Dung hừ một tiếng, nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: "Làm chậm trễ thời gian gặp mặt giữa tôi và Thẩm tổng, cô có chắc mình gánh được hậu quả không?"

"Ừ..." Nhân viên lễ tân có hơi lo lắng, bật cười hỏi: "Vậy xin hỏi tên của tiêu thư là gì, để tôi gọi điện hỏi."

"Chu Dung Dung."

Nhân viên lễ tân không dám gọi cho Thẩm Mộc Bạch, thậm chí không dám làm phiền đến Lưu An, gọi vào số điện thoại cấp dưới của Lưu An, sau khi cúp mắt, nụ cười vẫn là nụ cười thân thiện kia, nhưng lời nói không hề dễ nghe, "Xin lỗi, Chu tiểu thư, như tôi nói trên, Thẩm tổng với ngài không phải bạn bè, không hẹn trước thì không thể gặp mặt Thẩm tổng."

Chu Dung Dung sắc mặt trở nên cứng đờ.

Nhân vân lễ tiên vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, "Oh, đúng rồi, cấp trên còn nói, ngài cũng không cần phải lịch hẹn trước đâu, Thẩm tổng không bao giờ gặp ngài."

Chu Dung Dung không biết bằng cách nào mình rời khỏi Dược Hoa, đứng thẳng ra cửa vẫn cố duy trì phong thái, chỉ có bước đi hơi chật vật.

Mặc dù biết khi gặp được Thẩm Mộc Bạch cũng không thể cứu vãn được gì, nhưng ngay cả gặp mặt cũng không được, không thể nói được bất cứ điều gì.

Phải làm sao bây giờ? Nên làm gì đây?

Bây giờ đang là mùa đông, tiết trời trở nên lạnh ngắt, từng hạt tuyết li ti rơi xuống, tạo cảm giác đau nhói.

Vì muốn bản thân trở nên xinh đẹp nhất, nên bên trong chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, có một cơn gió thổi quá, luồng khí lạnh xâm nhập vào trong cơ thể, lạnh đến thấu xương.

Một số cửa hàng ở hai bên lề đường vẫn không đóng cửa, câu đối đỏ được dán trước cửa tiện bị gió tung lên, đung đưa trong gió, mang theo sự ảm đạm.

Chu Dung Dung quấn chặt áo khoác lại, bàn tay vội vàng đút vào túi, đột nhiên chạm vào điện thoại.

Đúng rồi, trong máy điện thoại cô ta vẫn còn lưu số điện thoại của Thẩm Mộc Bạch!

Cô ta nhanh chóng lôi điện thoại ra, mở danh bạ tìm số điện thoại của Thẩm Mộc Bạch, ấn nút gọi

... Đã bị chặn

Chu Dung Dung ngơ ngác nhìn điện thoại, một lúc sau, cô ta bình tĩnh đọc thuộc số điện thoại kia, cho điện thoại vào túi áo, đứng ở trên đường một lúc, cuối cùng cũng đợi một người đàn ông trẻ nhã nhặn lịch sự dáng vẻ không quá vội vàng.

"Tiên sinh, xin lỗi ngài, điện thoại của tôi hết pin, có thể cho tôi mượn điện thoại ngài được không?"

Người đàn ông nhìn cô ta bằng cặp mắt cảnh giác, ngay sau đó đôi mắt lóe sáng lên, anh ta đưa điện thoại ra.

Chu Dung Dung vội vàng bấm số điện thoại của Thẩm Mộc Bạch, cô ta đang mượn điện thoại của người khác, không thể đi quá xa, chỉ có thể quay lưng lại, dùng tay che microphone, cố gắng để cuộc nói chuyện điện thoại không bị người khác nghe thấy.

"Thẩm Mộc Bạch, anh hãy nghe em nói." Chu Dung Dung sợ Thẩm Mộc Bạch sẽ cúp máy, vừa mới kết nối liền vội vàng nói: "Lúc đầu thực sự là lỗi của em, chúng ta bắt đầu lại nhé, có được không? Những thứ mà Nguyễn Du Du có thể cho anh, em cũng có thể làm được."

Xét về gia thế, đúng là bây giờ cô ta không còn tiền, không phải Nguyễn Du Du cũng là con nhóc nghèo rớt mồng tơi sao, lại không được dạy các lễ nghi cẩn thận từ nhỏ. Xét về ngoại hình, mặc dù Nguyễn Du Du là hoa hậu giảng đường mới của nhà, nhưng ngoại hình cô ta đâu có kệ, lại còn cao hơn người.

Một tiếng cười chế nhạo vang lên từ trong ống nghe, giọng nói của Thẩm Mộc Bạch rất bình tĩnh lạnh lùng——

"Cô không bằng một sợi tóc của Du Du."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook