Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 6: A
Thanh Tri Hứa
14/10/2024
Từ nhà đến đầu làng không gần, Trần Uyển Trân chạy nhanh đến nỗi mũ rơm trên đầu rơi xuống cũng không buồn nhặt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, bà không thể để con gái mình xảy ra chuyện nữa.
Chú thích: Do có một số nhầm lẫn, tên nhân vật đúng phải là Trần Uyển Trân, xin lỗi các bạn đọc vì sự thiếu sót này
Vừa rồi, khi nghe nói có người rơi xuống nước, đầu óc Trần Uyển Trân bỗng nhiên đau dữ dội, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu bà như thước phim quay chậm, hiện lên từng khung cảnh đau buồn và tuyệt vọng.
Trong khung cảnh ấy, con gái bà gặp chuyện không may chính vào ngày hôm nay, chính là bị người ta đẩy xuống nước ở bờ sông, con gái bà vốn không biết bơi, bị đẩy xuống nước đột ngột thậm chí còn không kịp kêu cứu.
Khi có người phát hiện con gái bà rơi xuống nước thì đã bị dòng nước cuốn đi một đoạn xa, người trong thôn đuổi theo một đoạn đường dài cuối cùng cũng đuổi kịp thì đã nửa tiếng sau, lúc đó con gái bà chỉ còn là một thi thể, sinh mạng của con gái bà cứ thế dừng lại ở tuổi mười tám.
Trần Uyển Trân chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, bà quỳ bên sông khóc đến xé lòng, khoảnh khắc ấy như thể trời đất sụp đổ.
Nỗi tuyệt vọng như vậy bà đã từng trải qua một lần khi hay tin chồng hy sinh, khi đó sau lưng bà còn có con gái, con gái là động lực để bà tiếp tục sống.
Nhưng giờ khắc này, bà chẳng còn gì nữa, không còn chồng, con gái cũng không còn.
Nỗi đau xé ruột xé gan ấy khiến Trần Uyển Trân nhất thời choáng váng, nhưng bà không thể gục ngã, bà không thể để con gái mình phải chịu đựng bi kịch vừa lóe lên trong đầu.
Con gái bà mới mười tám tuổi, con bé học giỏi, thật thà tốt bụng, lại xinh đẹp như vậy, còn có một tương lai tươi sáng, không nên ra đi như vậy.
Trần Uyển Trân vừa chạy vừa cầu nguyện trong lòng: “Thẩm Bách Bình, anh là anh hùng, anh đã bảo vệ biết bao nhiêu người, xin anh hãy bảo vệ con gái nhỏ của chúng ta một lần nữa.”
Chú thích: Do một số nhầm lẫn tên nhân vật đúng phải là Thẩm Bách Bình chứ không phải Thẩm Bách Bình ạ.
Lý Xuân Tú tính tình mạnh mẽ, dáng người cao lớn, hồi trẻ làm việc đồng áng ngay cả đàn ông cũng không phải là đối thủ của bà, khi đó thanh niên trai tráng trong thôn một ngày có thể kiếm được mười công điểm, phụ nữ thường là tám điểm hoặc thấp hơn.
Nhưng bà không chịu thua, nhất quyết phải so sánh với đàn ông, cả thôn chỉ có mình bà là phụ nữ có thể kiếm được mười công điểm.
Dù bây giờ đã lớn tuổi một chút nhưng cũng không hề kém cạnh, thế mà hôm nay bà dốc hết sức lực cũng không đuổi kịp Trần Uyển Trân.
Trần Uyển Trân tính tình nhu mì, dịu dàng là ấn tượng sâu sắc nhất của mọi người về bà.
Chưa bao giờ bà chạy nhanh đến mức bà không đuổi kịp, Lý Xuân Tú không phải là người chỉ biết dùng sức lực, thấy vậy tim bà đập thình thịch, Uyển Trân bây giờ thật khác thường? Chẳng lẽ bà ấy tưởng người rơi xuống nước là Tiểu Sơ?
Nhưng không nên như vậy, vừa rồi thằng nhóc nhà họ La đâu có nói rõ là ai rơi xuống nước, hơn nữa hôm nay bên đó nhiều người như vậy, cả thằng cả nhà bà cũng ở đó, thằng cả là người điềm đạm, năm nay cũng ba mươi tuổi rồi, con trai nó cũng mười tuổi rồi, lại biết bơi, có nó ở đó thì dù là Cẩm Tú hay Tiểu Sơ cũng không có cơ hội rơi xuống nước.
Chú thích: Do có một số nhầm lẫn, tên nhân vật đúng phải là Trần Uyển Trân, xin lỗi các bạn đọc vì sự thiếu sót này
Vừa rồi, khi nghe nói có người rơi xuống nước, đầu óc Trần Uyển Trân bỗng nhiên đau dữ dội, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu bà như thước phim quay chậm, hiện lên từng khung cảnh đau buồn và tuyệt vọng.
Trong khung cảnh ấy, con gái bà gặp chuyện không may chính vào ngày hôm nay, chính là bị người ta đẩy xuống nước ở bờ sông, con gái bà vốn không biết bơi, bị đẩy xuống nước đột ngột thậm chí còn không kịp kêu cứu.
Khi có người phát hiện con gái bà rơi xuống nước thì đã bị dòng nước cuốn đi một đoạn xa, người trong thôn đuổi theo một đoạn đường dài cuối cùng cũng đuổi kịp thì đã nửa tiếng sau, lúc đó con gái bà chỉ còn là một thi thể, sinh mạng của con gái bà cứ thế dừng lại ở tuổi mười tám.
Trần Uyển Trân chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, bà quỳ bên sông khóc đến xé lòng, khoảnh khắc ấy như thể trời đất sụp đổ.
Nỗi tuyệt vọng như vậy bà đã từng trải qua một lần khi hay tin chồng hy sinh, khi đó sau lưng bà còn có con gái, con gái là động lực để bà tiếp tục sống.
Nhưng giờ khắc này, bà chẳng còn gì nữa, không còn chồng, con gái cũng không còn.
Nỗi đau xé ruột xé gan ấy khiến Trần Uyển Trân nhất thời choáng váng, nhưng bà không thể gục ngã, bà không thể để con gái mình phải chịu đựng bi kịch vừa lóe lên trong đầu.
Con gái bà mới mười tám tuổi, con bé học giỏi, thật thà tốt bụng, lại xinh đẹp như vậy, còn có một tương lai tươi sáng, không nên ra đi như vậy.
Trần Uyển Trân vừa chạy vừa cầu nguyện trong lòng: “Thẩm Bách Bình, anh là anh hùng, anh đã bảo vệ biết bao nhiêu người, xin anh hãy bảo vệ con gái nhỏ của chúng ta một lần nữa.”
Chú thích: Do một số nhầm lẫn tên nhân vật đúng phải là Thẩm Bách Bình chứ không phải Thẩm Bách Bình ạ.
Lý Xuân Tú tính tình mạnh mẽ, dáng người cao lớn, hồi trẻ làm việc đồng áng ngay cả đàn ông cũng không phải là đối thủ của bà, khi đó thanh niên trai tráng trong thôn một ngày có thể kiếm được mười công điểm, phụ nữ thường là tám điểm hoặc thấp hơn.
Nhưng bà không chịu thua, nhất quyết phải so sánh với đàn ông, cả thôn chỉ có mình bà là phụ nữ có thể kiếm được mười công điểm.
Dù bây giờ đã lớn tuổi một chút nhưng cũng không hề kém cạnh, thế mà hôm nay bà dốc hết sức lực cũng không đuổi kịp Trần Uyển Trân.
Trần Uyển Trân tính tình nhu mì, dịu dàng là ấn tượng sâu sắc nhất của mọi người về bà.
Chưa bao giờ bà chạy nhanh đến mức bà không đuổi kịp, Lý Xuân Tú không phải là người chỉ biết dùng sức lực, thấy vậy tim bà đập thình thịch, Uyển Trân bây giờ thật khác thường? Chẳng lẽ bà ấy tưởng người rơi xuống nước là Tiểu Sơ?
Nhưng không nên như vậy, vừa rồi thằng nhóc nhà họ La đâu có nói rõ là ai rơi xuống nước, hơn nữa hôm nay bên đó nhiều người như vậy, cả thằng cả nhà bà cũng ở đó, thằng cả là người điềm đạm, năm nay cũng ba mươi tuổi rồi, con trai nó cũng mười tuổi rồi, lại biết bơi, có nó ở đó thì dù là Cẩm Tú hay Tiểu Sơ cũng không có cơ hội rơi xuống nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.