Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 43: A
Thanh Tri Hứa
14/10/2024
"Ban đầu tôi muốn chúng ta là người một nhà, mới đến bàn bạc với ông bà, xem ra không cần nữa, vậy tôi trực tiếp lên tỉnh thành tìm con gái nhà họ Trần." Nói rồi Vương Đại Hoa toan bước ra ngoài.
"Vương Đại Hoa mày dám, mày tin lão tử đánh chết mày không." Trần Đại Dũng cả đời ngang ngược, chưa từng bị ai nắm thóp như vậy, năm đó cái tên Tống Chiêu Huy kia không nể mặt ông ta thì thôi.
Còn bà Vương Đại Hoa, một người đàn bà vô dụng chỉ biết dựa dẫm vào nhà họ Trần, vậy mà dám cả gan uy hiếp ông ta.
"Chát..." Trần Đại Dũng còn chưa kịp động thủ, Phùng Mai Hoa đã tức giận tát thẳng vào mặt Vương Đại Hoa một cái.
Phùng Mai Hoa tát mạnh đến nỗi khiến nửa mặt Vương Đại Hoa lập tức sưng vù, mấy hôm trước bị cây gai cào rách mặt còn chưa khỏi, giờ lại thêm vết thương mới, trông bà ta thật thảm hại.
Không ngờ Vương Đại Hoa không những không sợ mà còn cười lạnh: "Được, nếu hai người đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, bây giờ tôi sẽ đi tìm Uyển Trân, tôi tin Uyển Trân có lương tâm hơn hai người."
"Tìm tôi làm gì?" Trần Uyển Trân vừa đưa con gái cùng Cố Khiếu Hành đến cổng nhà họ Trần thì nghe thấy Vương Đại Hoa muốn tìm mình.
Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa không ngờ Vương Đại Hoa dám làm thật, càng không ngờ Trần Uyển Trân quanh năm suốt tháng không về lại đột nhiên xuất hiện ở cổng, nhất thời sợ đến mức lạnh sống lưng, hai chân như bị dính chặt xuống đất, không thể nhúc nhích.
Vương Đại Hoa bất quá chỉ muốn lấy việc này ra để hù dọa, uy hiếp ông bà già, nào ngờ lại đúng lúc đụng phải Trần Uyển Trân, bà ta sợ đến mức đứng im tại chỗ, không dám động đậy.
Trần Uyển Trân liếc nhìn Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa đang đứng cách đó không xa, nét mặt hai người rõ ràng có gì đó khác lạ, lúc nhìn bà đều không dám nhìn thẳng, dù sao cũng là con gái của họ mấy chục năm, Trần Uyển Trân rất quen thuộc với dáng vẻ này, hai vợ chồng này chắc chắn có vấn đề.
Nhìn Vương Đại Hoa đang run rẩy đến mức không đứng vững, bà lại nghiêm nghị hỏi: "Vương Đại Hoa, bà tìm tôi làm gì?"
Trần Uyển Trân có ngoại hình xinh đẹp, giọng nói dịu dàng êm tai, khi Vương Đại Hoa còn là con gái trong nhà đã từng nghe qua lời đồn về bà, thậm chí thanh niên trong làng còn rủ nhau đến xem mặt Trần Uyển Trân, chỉ cần được nhìn từ xa thôi mọi người đã rất vui vẻ.
Đương nhiên, trong ấn tượng của mọi người bao năm nay, Trần Uyển Trân là người rất hiền lành, nhu nhược, tự ti, luôn cúi đầu trước mặt người khác, nhưng lúc này, câu hỏi nghiêm khắc của bà như phá vỡ ấn tượng cố hữu đó.
Không chỉ Vương Đại Hoa giật mình mà ngay cả Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa cũng run sợ trong lòng, sợ Vương Đại Hoa nói hết mọi chuyện, như vậy không chỉ bọn họ mà ngay cả Tố Tố và con cái cũng tiêu đời.
"Tôi... Tôi..." Vương Đại Hoa đứng dưới trời nắng gắt, giữa cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè mà bà ta lại như rơi vào hầm băng.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tố cáo với Trần Uyển Trân, những lời nói lúc nãy chỉ là để hù dọa ông bà già kia mà thôi.
Vương Đại Hoa tuy học thức không cao nhưng cũng không phải kẻ ngốc, nói ra sự thật cho Trần Uyển Trân biết thì bà ta được lợi ích gì? Chẳng qua chỉ là đổi lấy một lần ban ơn, Trần Uyển Trân có người cha là cán bộ cấp cao, sau này còn nhớ đến bà ta là ai nữa? Hơn nữa, bao năm qua, Trần Uyển Trân không so đo những chuyện bà ta làm chính là kết quả tốt đẹp nhất rồi.
"Vương Đại Hoa mày dám, mày tin lão tử đánh chết mày không." Trần Đại Dũng cả đời ngang ngược, chưa từng bị ai nắm thóp như vậy, năm đó cái tên Tống Chiêu Huy kia không nể mặt ông ta thì thôi.
Còn bà Vương Đại Hoa, một người đàn bà vô dụng chỉ biết dựa dẫm vào nhà họ Trần, vậy mà dám cả gan uy hiếp ông ta.
"Chát..." Trần Đại Dũng còn chưa kịp động thủ, Phùng Mai Hoa đã tức giận tát thẳng vào mặt Vương Đại Hoa một cái.
Phùng Mai Hoa tát mạnh đến nỗi khiến nửa mặt Vương Đại Hoa lập tức sưng vù, mấy hôm trước bị cây gai cào rách mặt còn chưa khỏi, giờ lại thêm vết thương mới, trông bà ta thật thảm hại.
Không ngờ Vương Đại Hoa không những không sợ mà còn cười lạnh: "Được, nếu hai người đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, bây giờ tôi sẽ đi tìm Uyển Trân, tôi tin Uyển Trân có lương tâm hơn hai người."
"Tìm tôi làm gì?" Trần Uyển Trân vừa đưa con gái cùng Cố Khiếu Hành đến cổng nhà họ Trần thì nghe thấy Vương Đại Hoa muốn tìm mình.
Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa không ngờ Vương Đại Hoa dám làm thật, càng không ngờ Trần Uyển Trân quanh năm suốt tháng không về lại đột nhiên xuất hiện ở cổng, nhất thời sợ đến mức lạnh sống lưng, hai chân như bị dính chặt xuống đất, không thể nhúc nhích.
Vương Đại Hoa bất quá chỉ muốn lấy việc này ra để hù dọa, uy hiếp ông bà già, nào ngờ lại đúng lúc đụng phải Trần Uyển Trân, bà ta sợ đến mức đứng im tại chỗ, không dám động đậy.
Trần Uyển Trân liếc nhìn Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa đang đứng cách đó không xa, nét mặt hai người rõ ràng có gì đó khác lạ, lúc nhìn bà đều không dám nhìn thẳng, dù sao cũng là con gái của họ mấy chục năm, Trần Uyển Trân rất quen thuộc với dáng vẻ này, hai vợ chồng này chắc chắn có vấn đề.
Nhìn Vương Đại Hoa đang run rẩy đến mức không đứng vững, bà lại nghiêm nghị hỏi: "Vương Đại Hoa, bà tìm tôi làm gì?"
Trần Uyển Trân có ngoại hình xinh đẹp, giọng nói dịu dàng êm tai, khi Vương Đại Hoa còn là con gái trong nhà đã từng nghe qua lời đồn về bà, thậm chí thanh niên trong làng còn rủ nhau đến xem mặt Trần Uyển Trân, chỉ cần được nhìn từ xa thôi mọi người đã rất vui vẻ.
Đương nhiên, trong ấn tượng của mọi người bao năm nay, Trần Uyển Trân là người rất hiền lành, nhu nhược, tự ti, luôn cúi đầu trước mặt người khác, nhưng lúc này, câu hỏi nghiêm khắc của bà như phá vỡ ấn tượng cố hữu đó.
Không chỉ Vương Đại Hoa giật mình mà ngay cả Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa cũng run sợ trong lòng, sợ Vương Đại Hoa nói hết mọi chuyện, như vậy không chỉ bọn họ mà ngay cả Tố Tố và con cái cũng tiêu đời.
"Tôi... Tôi..." Vương Đại Hoa đứng dưới trời nắng gắt, giữa cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè mà bà ta lại như rơi vào hầm băng.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tố cáo với Trần Uyển Trân, những lời nói lúc nãy chỉ là để hù dọa ông bà già kia mà thôi.
Vương Đại Hoa tuy học thức không cao nhưng cũng không phải kẻ ngốc, nói ra sự thật cho Trần Uyển Trân biết thì bà ta được lợi ích gì? Chẳng qua chỉ là đổi lấy một lần ban ơn, Trần Uyển Trân có người cha là cán bộ cấp cao, sau này còn nhớ đến bà ta là ai nữa? Hơn nữa, bao năm qua, Trần Uyển Trân không so đo những chuyện bà ta làm chính là kết quả tốt đẹp nhất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.