Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 2:
Thanh Tri Hứa
19/06/2024
Đặc biệt là sau khi tốt nghiệp phổ thông, cô về nhà mới được một tháng đã đen nhẻm, đến cả anh trai cũng trêu cô thành cục than nhỏ, ngược lại nhìn chị Tiểu Sơ, dường như không bị đen đi, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng trong, chỉ cần đứng đó thôi cũng đẹp như một bức tranh, chẳng trách mẹ cô thường nói 'Tiểu Sơ trông thế này thì giống người ở quê sao'.
Lâm Cẩm Tú cảm thấy ngay cả người thành phố cũng không đẹp bằng chị Tiểu Sơ, cô nghĩ rồi lại nhìn dì Uyên Trân đang đứng bên cạnh, nói ra thì dì Uyên Trân cũng không giống người ở quê, đẹp dịu dàng như người trong tranh vậy.
Chị Tiểu Sơ hoàn toàn thừa hưởng những ưu điểm của dì Uyên Trân, còn kết hợp cả ưu điểm của chú Trần, nghe nói hồi trẻ chú Trần cũng là một anh chàng đẹp trai nổi tiếng khắp mười dặm tám làng, năm đó dì Uyên Trân kết hôn với chú ấy đã gây chấn động, mọi người đều nói hai người là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Chú Trần cũng có bản lĩnh vào bộ đội khi còn rất trẻ đã làm đến chức tiểu đoàn trưởng, chỉ tiếc chú Trần đã hy sinh trong một nhiệm vụ.
Nếu không thì giờ này Tiểu Sơ tỷ và dì Uyên Trân chắc đã chuyển đến thành phố rồi, còn là phu nhân của cán bộ nữa chứ.
Lâm Cẩm Tú nghĩ đến ngoại hình của bố mẹ ruột mình, trong nháy mắt lại thấy thoải mái, với bố mẹ như vậy thì mình thế này cũng được lắm rồi.
Vợ chồng nhà họ Lâm:???
"Cẩm Tú, ngẩn người gì thế?" Thẩm Ngưng Sơ vừa đi ra đã thấy Lâm Cẩm Tú, nhìn mình chằm chằm không nói gì.
Lâm Cẩm Tú nghe thấy tiếng thì hoàn hồn, lập tức cười tươi lắc đầu: "Không có gì, chị Tiểu Sơ, chúng ta đi thôi."
Thẩm Ngưng Sơ cầm một cái xô quay đầu nói với Trần Uyên Trân: "Mẹ, chúng con đi đây."
Trần Uyên Trân cười dịu dàng: "Được, hai đứa cẩn thận, chỗ nào nước sâu thì đừng đi, bắt không được cá cũng không sao, tối mẹ rán trứng cho con."
"Vâng!"
"Đừng quên đội mũ, đừng để bị nắng."
Nói xong Trần Uyên Trân nhìn hai đứa trẻ sắp chạy ra khỏi sân, liền đuổi theo đến cửa sân dặn dò thêm một câu, nghe lời nhắc nhở hai cô gái mới cười khúc khích đội chiếc mũ rơm đeo sau lưng lên.
Lại quay đầu nói với bà: "Mẹ, mẹ đợi con bắt cá về cho mẹ, tối nay chúng ta ăn đậu phụ hầm cá."
Trần Uyên Trân nhìn nghe giọng điệu hào hùng của con gái cũng không phản bác, chỉ cười dịu dàng gật đầu: "Được, mẹ sang chỗ dì Vương đổi một miếng đậu phụ về đợi con." Mấy ngày nay cá tôm tuy nhiều nhưng cũng không dễ bắt.
"Uyên Trân, ăn cơm chưa?"
Lâm Cẩm Tú cảm thấy ngay cả người thành phố cũng không đẹp bằng chị Tiểu Sơ, cô nghĩ rồi lại nhìn dì Uyên Trân đang đứng bên cạnh, nói ra thì dì Uyên Trân cũng không giống người ở quê, đẹp dịu dàng như người trong tranh vậy.
Chị Tiểu Sơ hoàn toàn thừa hưởng những ưu điểm của dì Uyên Trân, còn kết hợp cả ưu điểm của chú Trần, nghe nói hồi trẻ chú Trần cũng là một anh chàng đẹp trai nổi tiếng khắp mười dặm tám làng, năm đó dì Uyên Trân kết hôn với chú ấy đã gây chấn động, mọi người đều nói hai người là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Chú Trần cũng có bản lĩnh vào bộ đội khi còn rất trẻ đã làm đến chức tiểu đoàn trưởng, chỉ tiếc chú Trần đã hy sinh trong một nhiệm vụ.
Nếu không thì giờ này Tiểu Sơ tỷ và dì Uyên Trân chắc đã chuyển đến thành phố rồi, còn là phu nhân của cán bộ nữa chứ.
Lâm Cẩm Tú nghĩ đến ngoại hình của bố mẹ ruột mình, trong nháy mắt lại thấy thoải mái, với bố mẹ như vậy thì mình thế này cũng được lắm rồi.
Vợ chồng nhà họ Lâm:???
"Cẩm Tú, ngẩn người gì thế?" Thẩm Ngưng Sơ vừa đi ra đã thấy Lâm Cẩm Tú, nhìn mình chằm chằm không nói gì.
Lâm Cẩm Tú nghe thấy tiếng thì hoàn hồn, lập tức cười tươi lắc đầu: "Không có gì, chị Tiểu Sơ, chúng ta đi thôi."
Thẩm Ngưng Sơ cầm một cái xô quay đầu nói với Trần Uyên Trân: "Mẹ, chúng con đi đây."
Trần Uyên Trân cười dịu dàng: "Được, hai đứa cẩn thận, chỗ nào nước sâu thì đừng đi, bắt không được cá cũng không sao, tối mẹ rán trứng cho con."
"Vâng!"
"Đừng quên đội mũ, đừng để bị nắng."
Nói xong Trần Uyên Trân nhìn hai đứa trẻ sắp chạy ra khỏi sân, liền đuổi theo đến cửa sân dặn dò thêm một câu, nghe lời nhắc nhở hai cô gái mới cười khúc khích đội chiếc mũ rơm đeo sau lưng lên.
Lại quay đầu nói với bà: "Mẹ, mẹ đợi con bắt cá về cho mẹ, tối nay chúng ta ăn đậu phụ hầm cá."
Trần Uyên Trân nhìn nghe giọng điệu hào hùng của con gái cũng không phản bác, chỉ cười dịu dàng gật đầu: "Được, mẹ sang chỗ dì Vương đổi một miếng đậu phụ về đợi con." Mấy ngày nay cá tôm tuy nhiều nhưng cũng không dễ bắt.
"Uyên Trân, ăn cơm chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.