Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Chương 23: Anh Họ Bắt Đầu Lên Sàn 4
Hương Tô Lật
04/02/2023
Mọi người ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối, bình thường người nghèo sống tiết kiệm một chút thì có thể dùng một trăm đồng trong vòng hơn nửa năm. Đối với họ mà nói thì đó là con số không nhỏ, dù họ làm việc ở tổng cục cảnh sát thì nhiều nhất một tháng cũng chỉ kiếm được sáu mươi đồng tiền lương mà thôi.
Nếu năm ngàn... Này mẹ nó cũng đã đủ để họ sống mà không cần làm việc trong mười năm đấy!
Dù thợ săn tiền thưởng trong thành Bắc Bình không nhiều như Thượng Hải nhưng cũng không ít. Hơn nữa tiền thưởng lại lớn thế kia, thợ săn tiền thưởng khắp cả nước đều sẽ tụ hội về thành Bắc Bình trong nháy mắt.
Vậy thì sắp tới thành Bắc Bình sẽ vô cùng náo nhiệt cho mà xem.
"Đương nhiên nếu các vị ở đây có tin tình báo chính xác thì phần thưởng cũng sẽ như vậy. Không lí nào lại có sự phân biệt đối xử ở đây cả, từ trước tới nay tôi luôn nói lời giữ lời." Bạch Tu Nhiên rất am hiểu lòng người, người trong tổng cục cảnh sát đều quen biết đủ hạng người, dễ thu thập tin tức hơn, ông đương nhiên sẽ không để họ đứng ngoài cuộc chơi.
"Tình báo của chúng tôi cũng được tính ư?"
Bạch Tu Nhiên khẽ mỉm cười: "Tất nhiên."
"Phó cục trưởng Bạch cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức điều tra chuyện này, trả lại công bằng cho lệnh thiên kim và cô cả nhà họ Lục. Tuyệt đối không để những kẻ bắt cóc gây nguy hiểm cho xã hội như bọn chúng tồn tại."
Bạch Tu Nhiên: "Vậy làm phiền mọi người rồi."
Bạch Khởi La yên lặng nhìn sĩ khí của những người này tăng vọt, hận không thể lập tức lao ra ngoài đi tìm manh mối, thầm cảm thán trong lòng: Thật đúng là phần thưởng to lớn thì tất sẽ dùng được dũng sĩ, dù ở thời đại nào đi nữa thì tiền vẫn rất hữu dụng.
Cũng khó trách mặc dù địa vị của cha cô không quá cao nhưng vẫn được người người vây quanh như một ngôi sao sáng chói nhất.
Có tiền là có thể sai khiến ma quỷ!
"Mời cô chủ sang bên này."
Quản gia cầm ô đưa Bạch Khởi La lên xe, sau đó đặt ô sang một bên: "Cô chủ đi đường nhớ chú ý an toàn."
Chẳng mấy chốc xe đã lái ra khỏi nhà họ Bạch chạy đến bệnh viện, Bạch Khởi La cũng không cần bọn họ đưa vào tận bên trong, tự mình cầm ô bước nhanh vào bệnh viện.
Nói thật thì cô không muốn nhận ánh mắt như đang làm lễ rửa tội của mọi người, để nhiều cảnh sát đưa vào như vậy chắc chắn sẽ rất ngại ngùng, càng ngại hơn chính là trên tay mỗi người đều có một túi sữa bò, quỷ dị đến mức không thể giải thích.
Nhìn thấy Bạch Khởi La đã bước vào trong bệnh viện, vị đội trưởng mập kia mới lấy chỗ "tiền ăn sáng" mà quản gia nhét vào tay ông ta ra - hai trăm đồng.
Ông ta lấy ra một trăm đồng rồi đưa cho gã gầy ngồi bên cạnh: "Mọi người chia nhau mua đồ ăn sáng đi. Một trăm còn lại cứ để ở chỗ tôi, giải quyết xong chuyện này mấy huynh đệ chúng ta tụ tập ăn mừng một bữa."
Gã gầy ôi một tiếng, xoa xoa tay, lần này họ đến đây có ba chiếc xe, tổng cộng mười hai người, không chia cho đội trưởng thì một người được chia tận chín đồng đấy!
Đừng nói đến bữa sáng, đến Phúc Môn Lâu làm một bữa cũng dư sức.
Mua một bữa sáng thì một hào là đủ rồi!
Anh ta cảm khái: "Nhà họ Bạch đúng là giàu nứt đố đổ vách."
Đội trưởng mập châm điếu thuốc rồi thấp giọng nói: "Nhà ta có chút tin tức nội bộ, bây giờ vẫn chưa truyền ra ngoài đâu. Nghe nói bên phía Tây Trực Môn muốn xây thêm đường tàu điện. Cậu biết xưởng sản xuất xà phòng của Bạch Tu Nhiên chứ? Còn đường kia không cần biết xây kiểu gì thì đều không thể vượt qua xưởng nhà ông ta được, nếu muốn ông ta rời đi thì cậu thử nghĩ xem..."
Gã gầy kia kinh ngạc: "Xưởng xà phòng kia ăn nên làm ra lắm đấy, bây giờ mười nhà thì có chín nhà sử dụng xà phòng của nhà họ rồi, nguồn tiêu thụ lớn lắm. Đang kiếm được tiền như thế chắc chắn không chuyển đi dễ dàng được đâu. Phải bồi thường bao nhiêu thì nhà họ mới đồng ý chứ."
Nếu năm ngàn... Này mẹ nó cũng đã đủ để họ sống mà không cần làm việc trong mười năm đấy!
Dù thợ săn tiền thưởng trong thành Bắc Bình không nhiều như Thượng Hải nhưng cũng không ít. Hơn nữa tiền thưởng lại lớn thế kia, thợ săn tiền thưởng khắp cả nước đều sẽ tụ hội về thành Bắc Bình trong nháy mắt.
Vậy thì sắp tới thành Bắc Bình sẽ vô cùng náo nhiệt cho mà xem.
"Đương nhiên nếu các vị ở đây có tin tình báo chính xác thì phần thưởng cũng sẽ như vậy. Không lí nào lại có sự phân biệt đối xử ở đây cả, từ trước tới nay tôi luôn nói lời giữ lời." Bạch Tu Nhiên rất am hiểu lòng người, người trong tổng cục cảnh sát đều quen biết đủ hạng người, dễ thu thập tin tức hơn, ông đương nhiên sẽ không để họ đứng ngoài cuộc chơi.
"Tình báo của chúng tôi cũng được tính ư?"
Bạch Tu Nhiên khẽ mỉm cười: "Tất nhiên."
"Phó cục trưởng Bạch cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức điều tra chuyện này, trả lại công bằng cho lệnh thiên kim và cô cả nhà họ Lục. Tuyệt đối không để những kẻ bắt cóc gây nguy hiểm cho xã hội như bọn chúng tồn tại."
Bạch Tu Nhiên: "Vậy làm phiền mọi người rồi."
Bạch Khởi La yên lặng nhìn sĩ khí của những người này tăng vọt, hận không thể lập tức lao ra ngoài đi tìm manh mối, thầm cảm thán trong lòng: Thật đúng là phần thưởng to lớn thì tất sẽ dùng được dũng sĩ, dù ở thời đại nào đi nữa thì tiền vẫn rất hữu dụng.
Cũng khó trách mặc dù địa vị của cha cô không quá cao nhưng vẫn được người người vây quanh như một ngôi sao sáng chói nhất.
Có tiền là có thể sai khiến ma quỷ!
"Mời cô chủ sang bên này."
Quản gia cầm ô đưa Bạch Khởi La lên xe, sau đó đặt ô sang một bên: "Cô chủ đi đường nhớ chú ý an toàn."
Chẳng mấy chốc xe đã lái ra khỏi nhà họ Bạch chạy đến bệnh viện, Bạch Khởi La cũng không cần bọn họ đưa vào tận bên trong, tự mình cầm ô bước nhanh vào bệnh viện.
Nói thật thì cô không muốn nhận ánh mắt như đang làm lễ rửa tội của mọi người, để nhiều cảnh sát đưa vào như vậy chắc chắn sẽ rất ngại ngùng, càng ngại hơn chính là trên tay mỗi người đều có một túi sữa bò, quỷ dị đến mức không thể giải thích.
Nhìn thấy Bạch Khởi La đã bước vào trong bệnh viện, vị đội trưởng mập kia mới lấy chỗ "tiền ăn sáng" mà quản gia nhét vào tay ông ta ra - hai trăm đồng.
Ông ta lấy ra một trăm đồng rồi đưa cho gã gầy ngồi bên cạnh: "Mọi người chia nhau mua đồ ăn sáng đi. Một trăm còn lại cứ để ở chỗ tôi, giải quyết xong chuyện này mấy huynh đệ chúng ta tụ tập ăn mừng một bữa."
Gã gầy ôi một tiếng, xoa xoa tay, lần này họ đến đây có ba chiếc xe, tổng cộng mười hai người, không chia cho đội trưởng thì một người được chia tận chín đồng đấy!
Đừng nói đến bữa sáng, đến Phúc Môn Lâu làm một bữa cũng dư sức.
Mua một bữa sáng thì một hào là đủ rồi!
Anh ta cảm khái: "Nhà họ Bạch đúng là giàu nứt đố đổ vách."
Đội trưởng mập châm điếu thuốc rồi thấp giọng nói: "Nhà ta có chút tin tức nội bộ, bây giờ vẫn chưa truyền ra ngoài đâu. Nghe nói bên phía Tây Trực Môn muốn xây thêm đường tàu điện. Cậu biết xưởng sản xuất xà phòng của Bạch Tu Nhiên chứ? Còn đường kia không cần biết xây kiểu gì thì đều không thể vượt qua xưởng nhà ông ta được, nếu muốn ông ta rời đi thì cậu thử nghĩ xem..."
Gã gầy kia kinh ngạc: "Xưởng xà phòng kia ăn nên làm ra lắm đấy, bây giờ mười nhà thì có chín nhà sử dụng xà phòng của nhà họ rồi, nguồn tiêu thụ lớn lắm. Đang kiếm được tiền như thế chắc chắn không chuyển đi dễ dàng được đâu. Phải bồi thường bao nhiêu thì nhà họ mới đồng ý chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.