Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Chương 25: Anh Họ Bắt Đầu Lên Sàn 6
Hương Tô Lật
04/02/2023
Lục thiếu soái như có như không khẽ cong khóe môi, đưa tay đẩy cửa cắt ngang lời nói của Lục Mỹ Lệ.
Cửa phòng bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng, Lục thiếu soái yên lặng nhìn hai cô gái trước mặt, tầm mắt anh ta dừng lại trên người Bạch Khởi La.
Bạch Khởi La bị người khác làm phiền nên giọng điệu không được vui cho lắm: "Anh tìm ai thế?"
Lục thiếu soái mặc thường phục nên Bạch Khởi La không nghĩ gì nhiều.
Anh ta ngồi xuống mép giường hỏi: "Hôm nay chị thấy thế nào rồi?"
Lục Mỹ Lệ cười đến mức không dừng lại được, cô ấy lắc đầu: "Không sao rồi, em không thấy chị khỏe như này cơ mà!"
Cô ấy lại cảm khái: "Em nhìn em đi, chị đã bảo họ hàng thì phải gặp nhau thường xuyên rồi mà, ít gặp nhau nên em họ không nhận ra em nữa kìa."
Lục Mỹ Lệ giới thiệu hai người họ với nhau: "A La, đây là anh họ Thanh Hòa của em đấy. Hai đứa ít gặp nhau, em quên nó rồi nhỉ? Thanh Hòa, em nói xem có phải A La càng lớn càng xinh đẹp hơn đúng không?"
Bạch Khởi La hoảng hốt nhớ ra, Lục Hiếu Lịch, tên tự là Thanh Hòa, thiếu soái của Lục hệ!
Con trai duy nhất của Lục đại soái.
Vị anh họ xa giỏi giang trong truyền thuyết của cô.
Trời ạ, cô còn tưởng là tên trai bao nào khác của Lục Mỹ Lệ nữa đấy!
Bạch Khởi La khách khí nói: "Xin chào anh họ."
Cô đặt phích nước xuống, tỏ ra vô cùng thục nữ, làm như người vừa biểu diễn cô cùng sống động lúc nãy không phải là cô vậy.
Lục thiếu soái nhìn cô gật đầu, cũng không tỏ ra thân thiện.
Lục Mỹ Lệ véo em trai một cái: "Em đấy, đừng suốt ngày trưng bộ mặt khó ở như vậy nữa, dọa em họ sợ thì phải làm sao?"
Lục thoái soái khẽ nhíu mày hỏi: "Chị, tai chị vẫn chưa khỏi đâu nhỉ?"
Giọng cô ấy vốn đã lớn, bây giờ lại còn hét to đến điếc tai.
Lục Mỹ Lệ: "Làm sao? Chê chị nói to quá à!" Cô ấy hừ một tiếng, không vui nói: Chị nói em đó, em còn không bằng Tiểu Ngũ nhà người ta đâu đấy, em không thấy chị nói gì cậu ấy cũng không chê bao giờ à. Em là em ruột mà còn không bằng người ta, đúng là vật đổi sao dời, lòng người dễ đổi thay mà!"
Lục thiếu soái: "... Chị à, chị dùng sai thành ngữ rồi."
Lục Mỹ Lệ vỗ lên lưng anh ta, lớn tiếng nói: "Em còn dám chê chị à!"
Lục thiếu soái ngẩng lên nhìn Bạch Khởi La một cái rồi quay lại nói: "Tai lão Ngũ và chị đều không dùng được, đương nhiên ai cũng chẳng chê bai ai."
Lục Mỹ Lệ: "Nhưng A La cũng có chê chị đâu!"
Lục thiếu soái lại nhìn cô ấy một cái, nói: "Được rồi, chỉ có em là chê chị thôi."
Lời này chẳng khác nào tự vả mặt đôm đốp, nhưng Lục thiếu soái cũng không thèm để tâm chuyện lắm.
Bạch Khởi La: "Chị họ, hai người ngồi đi, em đi lấy nước nóng cho chị."
Cô mang phích nước ra ngoài, cũng không nói gì thêm với Lục thiếu soái.
Điều kiện để Bạch Khởi La thân cận với người khác chính là người đó phải trùng khớp với người trong thế giới trước đó của cô, cô phải có cảm giác thân thuộc với họ thì mới cảm thấy là người một nhà. Nhưng Lục thiếu soái không giống vậy, trước kia cô cũng không có người anh họ nào, vậy nên người này đối với cô mà nói thì chỉ là người vô cùng xa lạ mà thôi.
Nói tóm lại, đối với người thân quen thì cô là một người nói rất nhiều, với người xa lạ thì lại là nữ thần lạnh lùng, tính cách khác xa như hai thái cực.
Ngoại trừ kiểu người tự mình chạy đến kết thân, da mặt dày đến hết thuốc chữa như Phùng Kiêu, nếu không Bạch Khởi La tuyệt đối sẽ không trở thành bạn bè với người chỉ vừa mới quen biết trong một khoảng thời gian ngắn.
"A La!"
Bạch Khởi La quay đầu lại nhìn thì thấy Phùng Kiêu đang bước lên lầu, cũng không biết từ lúc nào mà cô từ "cô Bạch" đã biến thành "A La" nữa, vậy nên mới nói cô cũng không có cách nào đối với kiểu người tự sán lại gần như thế này.
"Sao lại để em đi lấy nước thế này? Để anh."
Cửa phòng bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng, Lục thiếu soái yên lặng nhìn hai cô gái trước mặt, tầm mắt anh ta dừng lại trên người Bạch Khởi La.
Bạch Khởi La bị người khác làm phiền nên giọng điệu không được vui cho lắm: "Anh tìm ai thế?"
Lục thiếu soái mặc thường phục nên Bạch Khởi La không nghĩ gì nhiều.
Anh ta ngồi xuống mép giường hỏi: "Hôm nay chị thấy thế nào rồi?"
Lục Mỹ Lệ cười đến mức không dừng lại được, cô ấy lắc đầu: "Không sao rồi, em không thấy chị khỏe như này cơ mà!"
Cô ấy lại cảm khái: "Em nhìn em đi, chị đã bảo họ hàng thì phải gặp nhau thường xuyên rồi mà, ít gặp nhau nên em họ không nhận ra em nữa kìa."
Lục Mỹ Lệ giới thiệu hai người họ với nhau: "A La, đây là anh họ Thanh Hòa của em đấy. Hai đứa ít gặp nhau, em quên nó rồi nhỉ? Thanh Hòa, em nói xem có phải A La càng lớn càng xinh đẹp hơn đúng không?"
Bạch Khởi La hoảng hốt nhớ ra, Lục Hiếu Lịch, tên tự là Thanh Hòa, thiếu soái của Lục hệ!
Con trai duy nhất của Lục đại soái.
Vị anh họ xa giỏi giang trong truyền thuyết của cô.
Trời ạ, cô còn tưởng là tên trai bao nào khác của Lục Mỹ Lệ nữa đấy!
Bạch Khởi La khách khí nói: "Xin chào anh họ."
Cô đặt phích nước xuống, tỏ ra vô cùng thục nữ, làm như người vừa biểu diễn cô cùng sống động lúc nãy không phải là cô vậy.
Lục thiếu soái nhìn cô gật đầu, cũng không tỏ ra thân thiện.
Lục Mỹ Lệ véo em trai một cái: "Em đấy, đừng suốt ngày trưng bộ mặt khó ở như vậy nữa, dọa em họ sợ thì phải làm sao?"
Lục thoái soái khẽ nhíu mày hỏi: "Chị, tai chị vẫn chưa khỏi đâu nhỉ?"
Giọng cô ấy vốn đã lớn, bây giờ lại còn hét to đến điếc tai.
Lục Mỹ Lệ: "Làm sao? Chê chị nói to quá à!" Cô ấy hừ một tiếng, không vui nói: Chị nói em đó, em còn không bằng Tiểu Ngũ nhà người ta đâu đấy, em không thấy chị nói gì cậu ấy cũng không chê bao giờ à. Em là em ruột mà còn không bằng người ta, đúng là vật đổi sao dời, lòng người dễ đổi thay mà!"
Lục thiếu soái: "... Chị à, chị dùng sai thành ngữ rồi."
Lục Mỹ Lệ vỗ lên lưng anh ta, lớn tiếng nói: "Em còn dám chê chị à!"
Lục thiếu soái ngẩng lên nhìn Bạch Khởi La một cái rồi quay lại nói: "Tai lão Ngũ và chị đều không dùng được, đương nhiên ai cũng chẳng chê bai ai."
Lục Mỹ Lệ: "Nhưng A La cũng có chê chị đâu!"
Lục thiếu soái lại nhìn cô ấy một cái, nói: "Được rồi, chỉ có em là chê chị thôi."
Lời này chẳng khác nào tự vả mặt đôm đốp, nhưng Lục thiếu soái cũng không thèm để tâm chuyện lắm.
Bạch Khởi La: "Chị họ, hai người ngồi đi, em đi lấy nước nóng cho chị."
Cô mang phích nước ra ngoài, cũng không nói gì thêm với Lục thiếu soái.
Điều kiện để Bạch Khởi La thân cận với người khác chính là người đó phải trùng khớp với người trong thế giới trước đó của cô, cô phải có cảm giác thân thuộc với họ thì mới cảm thấy là người một nhà. Nhưng Lục thiếu soái không giống vậy, trước kia cô cũng không có người anh họ nào, vậy nên người này đối với cô mà nói thì chỉ là người vô cùng xa lạ mà thôi.
Nói tóm lại, đối với người thân quen thì cô là một người nói rất nhiều, với người xa lạ thì lại là nữ thần lạnh lùng, tính cách khác xa như hai thái cực.
Ngoại trừ kiểu người tự mình chạy đến kết thân, da mặt dày đến hết thuốc chữa như Phùng Kiêu, nếu không Bạch Khởi La tuyệt đối sẽ không trở thành bạn bè với người chỉ vừa mới quen biết trong một khoảng thời gian ngắn.
"A La!"
Bạch Khởi La quay đầu lại nhìn thì thấy Phùng Kiêu đang bước lên lầu, cũng không biết từ lúc nào mà cô từ "cô Bạch" đã biến thành "A La" nữa, vậy nên mới nói cô cũng không có cách nào đối với kiểu người tự sán lại gần như thế này.
"Sao lại để em đi lấy nước thế này? Để anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.