Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Chương 8: Bạch gia
Hương Tô Lật
21/07/2019
Edit: Anita
Đường từ Thiên Tân đến Bắc Kinh không xa cũng không gần, trên đường lại gặp phải một trận mưa to, đến Bắc Bình đã là chạng vạng.
Cũng may, lúc này mưa rơi nhỏ dần, tí tách từng giọt.
Bạch Khởi La một đường xóc nảy, lười biếng dựa vào ở trên ghế sau, buồn ngủ.
"Đến rồi." Xe đến cổng của Bạch gia, Phùng Kiêu nhấn còi, lái vào đại viện Bạch gia.
Bạch gia cũng không phải là nhà kiểu tứ hợp viện cũ, mang theo phong cách Tây dương, căn biệt thự rộng lớn có vườn hoa, kiến trúc kiểu Âu châu, ở Bắc Bình cũ kĩ này tuy không phải phần độc nhất vô nhị nhưng cũng cực kì lộng lẫy.
Xe đứng ở cánh cửa được xây theo phong cách Tây dương này(*), lúc này ngoài cửa tất nhiên đã có vài vị phu nhân có dung mạo tuyệt đẹp, hoàn phì yến gầy, tiểu mỹ nhân đủ loại phong cách, cái gì cần có đều có.
(Truyện thời dân quốc, mà thời này người ta hay gọi những người đến từ châu âu là Tây Dương)
Chiếc xe mà Phùng Kiêu chạy cũng dừng hẳn, mọi người lập tức đồng loạt tiến lên, người phụ nữ dẫn đầu đặt tay nhẹ lên cửa xe, cười dịu dàng: "Lão gia, anh đã về rồi, chúng em đã đợi từ giữa trưa."
Sau đó lập tức nhìn quanh quất về phía sau: "A La đâu? A La..."
Bạch Khởi La ngẩng đầu nhìn vào mắt của người phụ nữ ấy, cô ấy đỏ mắt nói : "A La cũng về rồi, mau, mau xuống xe."
Vị này là Nhị phu nhân của Bạch Tu Nhiên, đã đi theo Bạch Tu Nhiên mười lăm mười sáu năm, xem như người nhìn Bạch Khởi La lớn lên từ nhỏ.
"Gầy rồi, nhưng lại càng xinh đẹp hơn."
Bạch Khởi La cười cười, xuống xe.
Trong tiểu thuyết nguyên tác, vị này là vào cửa sớm nhất, khi đó Bạch Khởi La mới ba tuổi, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tính cách ngang ngược hung tàn cũng không thua kém bây giờ, tiểu loli không ít lần bới lông tìm vết. Nhưng sau đó Bạch Tu Nhiên cưới thêm không ít người nữa, bản thân cô gái nhỏ cũng dần dần lớn lên, nên cũng không nhắm vào Nhị phu nhân này nữa.
Dù sao, nhiều người như vậy, nhắm vào ai cũng được mà!
Nhưng nói thì nói như thế, mấy cô vợ bé của Bạch gia thật ra đối xử với Bạch Khởi La cũng không tệ, tựa hồ yêu thương cô rất thật lòng.
Dù sao, nam chính có bàn tay vàng mà, tất nhiên các phái nữ trong tiểu thuyết đều yêu thương y đến nỗi quên mất mình là ai, ngay cả con riêng của y cũng sẽ coi như chính mình sinh, đây mới là đại nam 9 có thể một tay che trời của tiểu thuyết dành cho nam(*).
(Dành cho các bạn không hiểu, truyện không chỉ có ngôn tình dành cho nữ mà còn có nam tần dành cho nam, đa số viết về kiếm hiệp, tiên hiệp, huyền huyễn đô thị, mà chủ yếu quay quanh nam 9, gần như không có nữ 9, nhân vật nam có thể có nhiều vợ, thí dụ như Ỷ Thiên Đồ Long Ký… Nữ chính xuyên vào quyển sách dành cho nam, và làm con gái nam 9)
Nhưng mà bản thân Bạch Khởi La ở hiện đại cũng mất mẹ từ nhỏ, ba cô mặc dù không phải là phú hào, nhưng gia cảnh nhà bọn họ cũng thuộc dạng trung lưu trở lên, cũng coi như giàu có. Bởi vậy ba cô cũng tái hôn mấy lần nên cô cũng đồng cảm rất sâu.
Người đàn bà nào lại có thể yêu thương đứa con riêng của chồng, do người phụ nữ khác sinh cho người chồng mà mình yêu thương chứ?
Tóm lại đã ít lại càng ít.
Sau đó, cô tham gia vào đội súng của tỉnh, không về nhà nữa.
Vui vẻ thanh tĩnh.
Có một số việc, nhìn như hòa bình êm ấm, nhưng cũng chưa chắc là sẽ thật sự như thế.
Cũng vì như thế, sau khi cô chuyển kiếp thì đối với những người này không thân cận cho lắm, chỉ nhàn nhạt.
Cũng may, cao lãnh cũng là một trong những phong cách của Bạch tiểu thư.
"A La không chỉ xinh đẹp cũng cao hơn nhiều rồi này.” Nhị phu nhân nhiệt tình bước lên ôm cánh tay của Bạch Khởi La, "Trong nhà đã sớm chuẩn bị xong, chờ đón gió tẩy trần cho con đấy! Vào đây, bên ngoài trời đang mưa, mau vào nhà nào."
"Đúng, đúng, mau vào phòng, sáng sớm nay mẹ ba còn đặc biệt đến La Ý Uy đặt bánh kem của Tây dương mà con thích nhất nữa, mấy năm nay mẹ ba thật sự không dám nhìn bánh kem của Tây dương luôn, chỉ nhìn thấy thôi đã nghĩ ngay đến việc một mình con ở dị quốc tha hương, không biết cuộc sống như thế nào. Chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn bã không yên, khóc suốt đêm không ngủ được.”
cô hát thì tôi múa, Nhị phu nhân vừa nịnh nọt xong thì Tam phu nhân cũng không kém bao nhiêu.
"Ha ha." Trần Mạn Du không nhịn được, trực tiếp bật cười.
Bạch Khởi La đại khái có thể lĩnh hội cơn buồn cười của Trần Mạn Du
cô rút cánh tay của mình ra khỏi tay Nhị phu nhân, quay đầu đưa tay đưa cho Trần Mạn Du: "Dì nhỏ, vào đây."
Trần Mạn Du cười lắc đầu, mở miệng: "Cả nhà con đang đoàn viên, dì cũng sẽ không quấy rầy mọi người. Vả lại, thời gian tới dì cũng sắp kết hôn rồi, còn rất nhiều chuyện phải làm."
Lời vừa nói ra, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không thể tin, ‘Người đàn bà khắc chồng như bị nguyền’, quý cô Trần Mạn Du lại sắp tái giá.
Lần thứ năm!
Ai lại không sợ chết như vậy!
Nhưng Bạch Khởi La cũng không phải ngoài ý muốn, dì nhỏ của cô vốn dùng lí do là cô về tham gia hôn lễ của dì ấy để mang cô trở về, thì làm sao còn bất ngờ gì nữa chứ?
Vả lại, cho dù không có lí do này để lấy cớ, với cô gái từng đọc qua tác phẩm tiểu thuyết này, cô côcũng biết dì nhỏ của cô sẽ tái giá.
cô cũng không cản, gật đầu đồng ý: “Vậy mai con sẽ đến tìm dì, nếu dì có việc gì cần con làm thì cứ nói, con làm được sẽ làm ngay."
Bạch Tu Nhiên đứng ở bên cạnh, dù đường xá xa xôi nhưng y lại không hề có chút uể oải, mái tóc được ép keo vẫn thẳng mượt không hề rối chút nào.
Y mỉm cười quay đầu nhìn về phía Nhị phu nhân, cười mở miệng: "Thục Viện, ngày mai em dẫn mấy em còn lại cũng qua đó hết luôn đi. Mạn Du cũng như em gái ruột của anh, các em là chị dâu cũng qua đó sắp xếp sắm sửa cho em ấy. Hôn nhân là chuyện đại sự, đời người có được mấy lần đâu, mọi chuyện phải nên thập toàn thập mỹ."
Nhị phu nhân lập tức mỉm cười: "Vâng."
Trần Mạn Du cảm thấy ấm áp chào tạm biệt mọi người, thản nhiên xoay người bước lên chiếc xe vẫn luôn đợi ở phía sau.
Nhìn thấy xe đã lái ra khỏi cổng, Bạch Tu Nhiên nói: "Được rồi, tất cả mọi người vào nhà đi."
Bạch Khởi La biết được, căn biệt thư xây kiểu Tây dương này của Bạch gia là do chính tay ba cô, Bạch Tu Nhiên tự mình thiết kế, lúc cô còn đi học lại không thấy gì lạ, cô cứ cho rằng đây là một trong những bản lĩnh từ bàn tay vàng của nam chính. Nhưng khi chính mắt cảm thụ, lại khác hẳn.
Vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy khắp nơi đều có một phong cách riêng.
cô không hiểu kiến trúc gì cả, nhưng cho dù không hiểu, cũng cảm thấy cực đẹp.
Bởi vì cấu trúc mọi ngóc ngách trong căn nhà này đều cực kì sáng tạo.
"đã lâu không trở về, cảm thấy lạ lẫm sao.” Bạch Tu Nhiên thấy con gái cưng hơi ngẩn người, tâm tình hơi hạ xuống.
Bạch Khởi La mỉm cười: "không có, cho dù rời đi lâu thế nầ đi nữa, thì đây cũng là nhà của mình. "
cô mọi nơi nhìn chung quanh, cảm khái: "Về nhà, đúng là khác hẳn."
Bạch Tu Nhiên gật đầu đồng ý, y phân phó: "Mau đem hành lý của tiểu thư lên lầu, à đúng rồi, ngoài ra, mở nước cho tiểu thư tắm rửa một cái. Tàu xe mệt nhọc, có lẽ tiểu thư mệt rồi.”
Dừng một chút, tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, lập tức nói thêm: "À đúng rồi, A La ở nước ngoài đã ăn cơm Tây đén chán, điều chỉnh thực đơn của tối nay luôn đi."
"Hoa quả của phía nam mà tôi đặt mua ở hiệu buôn Đại Hưng mấy ngày trước có mang tới chưa? Chuẩn bị sẵn cho A La, lát nữa sau khi ăn xong ăn tráng miệng."
"Còn có........."
Như vậy, như vậy, rất nhiều rất nhiều.
Tấm lòng người cha già của Bạch Tu Nhiên cảm động trời đất.
Nhị phu nhân hiền lành tùy ý y nói, sau khi thấy y đã nói xong, mỉm cười nói: "Lão gia cứ yên tâm đi, mấy chuyện này em đã nhớ hết rồi, em cũng đã chuẩn bị xong cả rồi. Để em đưa A La lên lầu."
Nhị phu nhân xoay người đang muốn lên lầu, thình lình nhìn thấy một cậu trai mặc áo gió thẳng tắp đứng ở cửa, im lặng mỉm cười.
Nhị phu nhân kêu một tiếng, hoảng sợ, vỗ bộ ngực nói: "Vị này là...?"
một phòng nữ nhân coi như lúc này mới nhìn thấy Phùng Kiêu, tầm mắt đồng loạt rơi xuống trên người hắn.
Phùng Kiêu: "........."
Xin lỗi, tôi là người tàng hình!
Bạch Khởi La bật cười, đại nam chính, quả nhiên là đại nam chính nha.
Có đất diễn cho nhân vật nam khác sao?
không có.
Tất nhiên không có rồi!
"Đây là trai lơ, tôi mang từ nước ngoài về." Bạch Khởi La nghiêm trang nói: "Mọi người cảm thấy, nếu đem anh ta so với Phùng công tử, hôn phu của tôi thì như thế nào?"
hiện trường nháy mắt yên tĩnh, lặng ngắt như tờ...
Đường từ Thiên Tân đến Bắc Kinh không xa cũng không gần, trên đường lại gặp phải một trận mưa to, đến Bắc Bình đã là chạng vạng.
Cũng may, lúc này mưa rơi nhỏ dần, tí tách từng giọt.
Bạch Khởi La một đường xóc nảy, lười biếng dựa vào ở trên ghế sau, buồn ngủ.
"Đến rồi." Xe đến cổng của Bạch gia, Phùng Kiêu nhấn còi, lái vào đại viện Bạch gia.
Bạch gia cũng không phải là nhà kiểu tứ hợp viện cũ, mang theo phong cách Tây dương, căn biệt thự rộng lớn có vườn hoa, kiến trúc kiểu Âu châu, ở Bắc Bình cũ kĩ này tuy không phải phần độc nhất vô nhị nhưng cũng cực kì lộng lẫy.
Xe đứng ở cánh cửa được xây theo phong cách Tây dương này(*), lúc này ngoài cửa tất nhiên đã có vài vị phu nhân có dung mạo tuyệt đẹp, hoàn phì yến gầy, tiểu mỹ nhân đủ loại phong cách, cái gì cần có đều có.
(Truyện thời dân quốc, mà thời này người ta hay gọi những người đến từ châu âu là Tây Dương)
Chiếc xe mà Phùng Kiêu chạy cũng dừng hẳn, mọi người lập tức đồng loạt tiến lên, người phụ nữ dẫn đầu đặt tay nhẹ lên cửa xe, cười dịu dàng: "Lão gia, anh đã về rồi, chúng em đã đợi từ giữa trưa."
Sau đó lập tức nhìn quanh quất về phía sau: "A La đâu? A La..."
Bạch Khởi La ngẩng đầu nhìn vào mắt của người phụ nữ ấy, cô ấy đỏ mắt nói : "A La cũng về rồi, mau, mau xuống xe."
Vị này là Nhị phu nhân của Bạch Tu Nhiên, đã đi theo Bạch Tu Nhiên mười lăm mười sáu năm, xem như người nhìn Bạch Khởi La lớn lên từ nhỏ.
"Gầy rồi, nhưng lại càng xinh đẹp hơn."
Bạch Khởi La cười cười, xuống xe.
Trong tiểu thuyết nguyên tác, vị này là vào cửa sớm nhất, khi đó Bạch Khởi La mới ba tuổi, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tính cách ngang ngược hung tàn cũng không thua kém bây giờ, tiểu loli không ít lần bới lông tìm vết. Nhưng sau đó Bạch Tu Nhiên cưới thêm không ít người nữa, bản thân cô gái nhỏ cũng dần dần lớn lên, nên cũng không nhắm vào Nhị phu nhân này nữa.
Dù sao, nhiều người như vậy, nhắm vào ai cũng được mà!
Nhưng nói thì nói như thế, mấy cô vợ bé của Bạch gia thật ra đối xử với Bạch Khởi La cũng không tệ, tựa hồ yêu thương cô rất thật lòng.
Dù sao, nam chính có bàn tay vàng mà, tất nhiên các phái nữ trong tiểu thuyết đều yêu thương y đến nỗi quên mất mình là ai, ngay cả con riêng của y cũng sẽ coi như chính mình sinh, đây mới là đại nam 9 có thể một tay che trời của tiểu thuyết dành cho nam(*).
(Dành cho các bạn không hiểu, truyện không chỉ có ngôn tình dành cho nữ mà còn có nam tần dành cho nam, đa số viết về kiếm hiệp, tiên hiệp, huyền huyễn đô thị, mà chủ yếu quay quanh nam 9, gần như không có nữ 9, nhân vật nam có thể có nhiều vợ, thí dụ như Ỷ Thiên Đồ Long Ký… Nữ chính xuyên vào quyển sách dành cho nam, và làm con gái nam 9)
Nhưng mà bản thân Bạch Khởi La ở hiện đại cũng mất mẹ từ nhỏ, ba cô mặc dù không phải là phú hào, nhưng gia cảnh nhà bọn họ cũng thuộc dạng trung lưu trở lên, cũng coi như giàu có. Bởi vậy ba cô cũng tái hôn mấy lần nên cô cũng đồng cảm rất sâu.
Người đàn bà nào lại có thể yêu thương đứa con riêng của chồng, do người phụ nữ khác sinh cho người chồng mà mình yêu thương chứ?
Tóm lại đã ít lại càng ít.
Sau đó, cô tham gia vào đội súng của tỉnh, không về nhà nữa.
Vui vẻ thanh tĩnh.
Có một số việc, nhìn như hòa bình êm ấm, nhưng cũng chưa chắc là sẽ thật sự như thế.
Cũng vì như thế, sau khi cô chuyển kiếp thì đối với những người này không thân cận cho lắm, chỉ nhàn nhạt.
Cũng may, cao lãnh cũng là một trong những phong cách của Bạch tiểu thư.
"A La không chỉ xinh đẹp cũng cao hơn nhiều rồi này.” Nhị phu nhân nhiệt tình bước lên ôm cánh tay của Bạch Khởi La, "Trong nhà đã sớm chuẩn bị xong, chờ đón gió tẩy trần cho con đấy! Vào đây, bên ngoài trời đang mưa, mau vào nhà nào."
"Đúng, đúng, mau vào phòng, sáng sớm nay mẹ ba còn đặc biệt đến La Ý Uy đặt bánh kem của Tây dương mà con thích nhất nữa, mấy năm nay mẹ ba thật sự không dám nhìn bánh kem của Tây dương luôn, chỉ nhìn thấy thôi đã nghĩ ngay đến việc một mình con ở dị quốc tha hương, không biết cuộc sống như thế nào. Chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn bã không yên, khóc suốt đêm không ngủ được.”
cô hát thì tôi múa, Nhị phu nhân vừa nịnh nọt xong thì Tam phu nhân cũng không kém bao nhiêu.
"Ha ha." Trần Mạn Du không nhịn được, trực tiếp bật cười.
Bạch Khởi La đại khái có thể lĩnh hội cơn buồn cười của Trần Mạn Du
cô rút cánh tay của mình ra khỏi tay Nhị phu nhân, quay đầu đưa tay đưa cho Trần Mạn Du: "Dì nhỏ, vào đây."
Trần Mạn Du cười lắc đầu, mở miệng: "Cả nhà con đang đoàn viên, dì cũng sẽ không quấy rầy mọi người. Vả lại, thời gian tới dì cũng sắp kết hôn rồi, còn rất nhiều chuyện phải làm."
Lời vừa nói ra, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không thể tin, ‘Người đàn bà khắc chồng như bị nguyền’, quý cô Trần Mạn Du lại sắp tái giá.
Lần thứ năm!
Ai lại không sợ chết như vậy!
Nhưng Bạch Khởi La cũng không phải ngoài ý muốn, dì nhỏ của cô vốn dùng lí do là cô về tham gia hôn lễ của dì ấy để mang cô trở về, thì làm sao còn bất ngờ gì nữa chứ?
Vả lại, cho dù không có lí do này để lấy cớ, với cô gái từng đọc qua tác phẩm tiểu thuyết này, cô côcũng biết dì nhỏ của cô sẽ tái giá.
cô cũng không cản, gật đầu đồng ý: “Vậy mai con sẽ đến tìm dì, nếu dì có việc gì cần con làm thì cứ nói, con làm được sẽ làm ngay."
Bạch Tu Nhiên đứng ở bên cạnh, dù đường xá xa xôi nhưng y lại không hề có chút uể oải, mái tóc được ép keo vẫn thẳng mượt không hề rối chút nào.
Y mỉm cười quay đầu nhìn về phía Nhị phu nhân, cười mở miệng: "Thục Viện, ngày mai em dẫn mấy em còn lại cũng qua đó hết luôn đi. Mạn Du cũng như em gái ruột của anh, các em là chị dâu cũng qua đó sắp xếp sắm sửa cho em ấy. Hôn nhân là chuyện đại sự, đời người có được mấy lần đâu, mọi chuyện phải nên thập toàn thập mỹ."
Nhị phu nhân lập tức mỉm cười: "Vâng."
Trần Mạn Du cảm thấy ấm áp chào tạm biệt mọi người, thản nhiên xoay người bước lên chiếc xe vẫn luôn đợi ở phía sau.
Nhìn thấy xe đã lái ra khỏi cổng, Bạch Tu Nhiên nói: "Được rồi, tất cả mọi người vào nhà đi."
Bạch Khởi La biết được, căn biệt thư xây kiểu Tây dương này của Bạch gia là do chính tay ba cô, Bạch Tu Nhiên tự mình thiết kế, lúc cô còn đi học lại không thấy gì lạ, cô cứ cho rằng đây là một trong những bản lĩnh từ bàn tay vàng của nam chính. Nhưng khi chính mắt cảm thụ, lại khác hẳn.
Vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy khắp nơi đều có một phong cách riêng.
cô không hiểu kiến trúc gì cả, nhưng cho dù không hiểu, cũng cảm thấy cực đẹp.
Bởi vì cấu trúc mọi ngóc ngách trong căn nhà này đều cực kì sáng tạo.
"đã lâu không trở về, cảm thấy lạ lẫm sao.” Bạch Tu Nhiên thấy con gái cưng hơi ngẩn người, tâm tình hơi hạ xuống.
Bạch Khởi La mỉm cười: "không có, cho dù rời đi lâu thế nầ đi nữa, thì đây cũng là nhà của mình. "
cô mọi nơi nhìn chung quanh, cảm khái: "Về nhà, đúng là khác hẳn."
Bạch Tu Nhiên gật đầu đồng ý, y phân phó: "Mau đem hành lý của tiểu thư lên lầu, à đúng rồi, ngoài ra, mở nước cho tiểu thư tắm rửa một cái. Tàu xe mệt nhọc, có lẽ tiểu thư mệt rồi.”
Dừng một chút, tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, lập tức nói thêm: "À đúng rồi, A La ở nước ngoài đã ăn cơm Tây đén chán, điều chỉnh thực đơn của tối nay luôn đi."
"Hoa quả của phía nam mà tôi đặt mua ở hiệu buôn Đại Hưng mấy ngày trước có mang tới chưa? Chuẩn bị sẵn cho A La, lát nữa sau khi ăn xong ăn tráng miệng."
"Còn có........."
Như vậy, như vậy, rất nhiều rất nhiều.
Tấm lòng người cha già của Bạch Tu Nhiên cảm động trời đất.
Nhị phu nhân hiền lành tùy ý y nói, sau khi thấy y đã nói xong, mỉm cười nói: "Lão gia cứ yên tâm đi, mấy chuyện này em đã nhớ hết rồi, em cũng đã chuẩn bị xong cả rồi. Để em đưa A La lên lầu."
Nhị phu nhân xoay người đang muốn lên lầu, thình lình nhìn thấy một cậu trai mặc áo gió thẳng tắp đứng ở cửa, im lặng mỉm cười.
Nhị phu nhân kêu một tiếng, hoảng sợ, vỗ bộ ngực nói: "Vị này là...?"
một phòng nữ nhân coi như lúc này mới nhìn thấy Phùng Kiêu, tầm mắt đồng loạt rơi xuống trên người hắn.
Phùng Kiêu: "........."
Xin lỗi, tôi là người tàng hình!
Bạch Khởi La bật cười, đại nam chính, quả nhiên là đại nam chính nha.
Có đất diễn cho nhân vật nam khác sao?
không có.
Tất nhiên không có rồi!
"Đây là trai lơ, tôi mang từ nước ngoài về." Bạch Khởi La nghiêm trang nói: "Mọi người cảm thấy, nếu đem anh ta so với Phùng công tử, hôn phu của tôi thì như thế nào?"
hiện trường nháy mắt yên tĩnh, lặng ngắt như tờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.