Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Chương 42: Ngoài Ý Muốn, Đều Là Ngoài Ý Muốn 5
Hương Tô Lật
04/02/2023
Mặc dù nói vậy nhưng dường như Phùng Kiêu rất thích nghe câu này, anh còn kéo tay cảnh sát Trương và hỏi thêm: “Bên ngoài đồn đại gì tôi nữa vậy?”
Sở trưởng Chương: “…”
Người này bị điên à!
Hai người đang ngồi nói chuyện, còn Bạch Tu Nhiên đang chờ bóng con gái biến mất ở cầu thang lên tầng hai, đột nhiên ông hừ một tiếng.
Ngay lập tức, tất cả mọi người có cảm giác không khí giảm xuống mấy độ, tất cả đều quay lại nhìn ông.
BạchTu Nhiên gỡ kính xuống rồi lấy vải lau kín, sau khi lau xong lại đặt kính xuống bàn uống nước, ông tiện tay cầm lấy dao gọt hoa quả rồi ánh mắt dừng trên người Phùng Kiêu.
Phùng Kiêu cảm thấy nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống vài độ.
Nụ cười của Bạch Tu Nhiên lạnh đến mức có thể kết thành tảng băng vụn rồi.
“Phùng Kiêu!”
Phùng Kiêu lập tức ngồi thẳng, tuy nhiên anh lại không thả tay của sở trưởng Chương ra, “Cha vợ đại nhân!”
Sở trưởng Chương cố gắng rút tay ra nhưng lại phát hiện Phùng Kiêu nắm rất chắc, hình như rất căng thẳng, gã ta càng tức hơn: Mẹ nó chứ, mày sợ thì nắm tay tao làm gì!
Tuy nhiên chẳng ai chú ý đến động tác của sở trưởng Chương cả.
Bạch Tu Nhiên mân mê con dao, đột nhiên nổi giận đùng đùng “Mẹ kiếp ~ đừng gọi tôi!”
Dao nhỏ trực tiếp bay qua chỗ anh!
Phùng Kiêu đột ngột tránh né, dao nhỏ xẹt qua tóc của sở trưởng Chương và cắm chặt vào sô pha. Có thể thấy người ném đã dùng sức đến mức nào!
“Cậu ăn gan hùm mật gấu nên gan lớn rồi đúng không? Tôi bảo cậu dẫn A La đi chơi một vòng bồi dưỡng tình cảm nhưng không đồng ý cho cậu đưa con bé về vào lúc này!”
Ông cầm lấy quả táo và dùng sức ném về phía Phùng Kiêu nhưng anh đều né rất tốt, không may là quả táo lại đập trúng vào nơi không thể miêu tả…..của sở trưởng Chương. Sắc mặt của sở trưởng Chương trở nên nhăn nhó, gã cố hết sức rút tay ra, gã không để ý gì nữa chỉ cố gắng che lại đũng quần và đổ mồ hôi lạnh.
Đúng là ~ mẹ nó chứ xui xẻo thế không biết!
“Không, không phải, cháu có thể giải thích...”
“Cậu giải thích cái rắm, tôi thấy cậu không có ý tốt gì hết, đồ khốn nạn! Tôi không nổi bão là cậu coi tôi là mèo bệnh đúng không?”
Dường như Bạch Tu Nhiên không nhận ra sở trưởng Chương vô tình bị thương, ông đứng dậy và bước nhanh sang muốn kéo Phùng Kiêu, anh lại đẩy gã ta lên trước làm cho Bạch Tu Nhiên suýt nữa đụng phải gã, giọng nói của ông tỏ ra không khách sáo gì hết: “Lão Chương, đây là chuyện nhà tôi, cậu đừng xen vào làm gì! Tôi biết cậu thích nó nhưng hôm nay tôi không đánh chết được thằng khốn này thì nó còn tưởng rằng muốn làm gì thì làm đấy.”
Bạch Tu Nhiên kéo sở trưởng Chương lại, không biết tại sao ông lại khỏe như vậy, gã ta cũng không phải người yếu ớt nhưng lại bị ông làm cho lảo đảo.
Gã ta sắp tức chết rồi, ai muốn bảo vệ thằng nhãi này chứ.
Gã ta nói chuyện mang chút u ám: “Tôi...”
Không chờ gã dứt lời, Bạch Tu Nhiên đã lờ gã rồi, ông vội đi bắt Phùng Kiêu.
Phùng Kiêu nhảy qua sô pha, trốn thật nhanh, anh cầu xin: “Cha vợ, cha vợ ơi, ngài hiểu lầm thật mà!”
Bạch Tu Nhiên: “Lỗi của cậu là đưa con gái tôi đi chơi mãi tới giờ này mới về!”
Phùng Kiêu trốn quá nhanh, Bạch Tu Nhiên thở hổn hển, ông quay người đi sang góc phòng khách và cầm lấy đao Quan Công, ông dứt khoát lê nó sang phía Phùng Kiêu.
Phùng Kiêu: “Ôi mẹ ơi...”
Ngay lập tức, anh lại chạy trốn vào trong đám người, hiện trường trở nên hỗn loạn, Lục thiếu soái dứt khoát giữ chặt chị minh và lùi về sau vài bước: “Chị á, chị còn chưa khỏi hẳn, đi sang bên kia đi, an toàn hơn đấy.”
Lục Mỹ Lệ sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt!
Sở trưởng Chương: “…”
Người này bị điên à!
Hai người đang ngồi nói chuyện, còn Bạch Tu Nhiên đang chờ bóng con gái biến mất ở cầu thang lên tầng hai, đột nhiên ông hừ một tiếng.
Ngay lập tức, tất cả mọi người có cảm giác không khí giảm xuống mấy độ, tất cả đều quay lại nhìn ông.
BạchTu Nhiên gỡ kính xuống rồi lấy vải lau kín, sau khi lau xong lại đặt kính xuống bàn uống nước, ông tiện tay cầm lấy dao gọt hoa quả rồi ánh mắt dừng trên người Phùng Kiêu.
Phùng Kiêu cảm thấy nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống vài độ.
Nụ cười của Bạch Tu Nhiên lạnh đến mức có thể kết thành tảng băng vụn rồi.
“Phùng Kiêu!”
Phùng Kiêu lập tức ngồi thẳng, tuy nhiên anh lại không thả tay của sở trưởng Chương ra, “Cha vợ đại nhân!”
Sở trưởng Chương cố gắng rút tay ra nhưng lại phát hiện Phùng Kiêu nắm rất chắc, hình như rất căng thẳng, gã ta càng tức hơn: Mẹ nó chứ, mày sợ thì nắm tay tao làm gì!
Tuy nhiên chẳng ai chú ý đến động tác của sở trưởng Chương cả.
Bạch Tu Nhiên mân mê con dao, đột nhiên nổi giận đùng đùng “Mẹ kiếp ~ đừng gọi tôi!”
Dao nhỏ trực tiếp bay qua chỗ anh!
Phùng Kiêu đột ngột tránh né, dao nhỏ xẹt qua tóc của sở trưởng Chương và cắm chặt vào sô pha. Có thể thấy người ném đã dùng sức đến mức nào!
“Cậu ăn gan hùm mật gấu nên gan lớn rồi đúng không? Tôi bảo cậu dẫn A La đi chơi một vòng bồi dưỡng tình cảm nhưng không đồng ý cho cậu đưa con bé về vào lúc này!”
Ông cầm lấy quả táo và dùng sức ném về phía Phùng Kiêu nhưng anh đều né rất tốt, không may là quả táo lại đập trúng vào nơi không thể miêu tả…..của sở trưởng Chương. Sắc mặt của sở trưởng Chương trở nên nhăn nhó, gã cố hết sức rút tay ra, gã không để ý gì nữa chỉ cố gắng che lại đũng quần và đổ mồ hôi lạnh.
Đúng là ~ mẹ nó chứ xui xẻo thế không biết!
“Không, không phải, cháu có thể giải thích...”
“Cậu giải thích cái rắm, tôi thấy cậu không có ý tốt gì hết, đồ khốn nạn! Tôi không nổi bão là cậu coi tôi là mèo bệnh đúng không?”
Dường như Bạch Tu Nhiên không nhận ra sở trưởng Chương vô tình bị thương, ông đứng dậy và bước nhanh sang muốn kéo Phùng Kiêu, anh lại đẩy gã ta lên trước làm cho Bạch Tu Nhiên suýt nữa đụng phải gã, giọng nói của ông tỏ ra không khách sáo gì hết: “Lão Chương, đây là chuyện nhà tôi, cậu đừng xen vào làm gì! Tôi biết cậu thích nó nhưng hôm nay tôi không đánh chết được thằng khốn này thì nó còn tưởng rằng muốn làm gì thì làm đấy.”
Bạch Tu Nhiên kéo sở trưởng Chương lại, không biết tại sao ông lại khỏe như vậy, gã ta cũng không phải người yếu ớt nhưng lại bị ông làm cho lảo đảo.
Gã ta sắp tức chết rồi, ai muốn bảo vệ thằng nhãi này chứ.
Gã ta nói chuyện mang chút u ám: “Tôi...”
Không chờ gã dứt lời, Bạch Tu Nhiên đã lờ gã rồi, ông vội đi bắt Phùng Kiêu.
Phùng Kiêu nhảy qua sô pha, trốn thật nhanh, anh cầu xin: “Cha vợ, cha vợ ơi, ngài hiểu lầm thật mà!”
Bạch Tu Nhiên: “Lỗi của cậu là đưa con gái tôi đi chơi mãi tới giờ này mới về!”
Phùng Kiêu trốn quá nhanh, Bạch Tu Nhiên thở hổn hển, ông quay người đi sang góc phòng khách và cầm lấy đao Quan Công, ông dứt khoát lê nó sang phía Phùng Kiêu.
Phùng Kiêu: “Ôi mẹ ơi...”
Ngay lập tức, anh lại chạy trốn vào trong đám người, hiện trường trở nên hỗn loạn, Lục thiếu soái dứt khoát giữ chặt chị minh và lùi về sau vài bước: “Chị á, chị còn chưa khỏi hẳn, đi sang bên kia đi, an toàn hơn đấy.”
Lục Mỹ Lệ sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.