Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Chương 29: Thư Hùng Song Sát 1
Hương Tô Lật
04/02/2023
Phùng Kiêu lại rất bình tĩnh: "Ăn miếng trả miếng thôi, dựa vào tính cách của cha em thì chắc chắn ông ấy sẽ làm gì đó trong hôn lễ. Dù sao thì hoàn thành hôn lễ thì dì út em mới có thể danh chính ngôn thuận kế thừa gia sản của tên họ Chương kia. Tuy nói về mặt luật pháp thì họ có hôn thú làm chứng nhưng theo phong tục thì vẫn phải cử hành hôn lễ thì mới được tính. Không cần nghĩ cũng biết đợi cử hành xong là có thể ra tay."
Bạch Khởi La: "... Cha tôi nói gì với anh rồi?"
Phùng Kiêu: "Không nói gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của anh được.Vậy nên chúng ta khởi động làm nóng cho họ trước không phải càng tốt hơn ư. Bởi vì xảy ra mâu thuẫn ở địa bàn của cảnh sát Chương nên những tên thổ phỉ đó đã bắt cóc gã ta vào ngày cử hành hôn lễ, giết hắn để trả thù. Em thấy tình tiết này có phải càng hợp lý hơn không?"
Bạch Khởi La nuốt nước miếng rồi nói: "Vậy nên tiếp theo đây chúng ta sẽ đóng vai thổ phỉ?"
Phùng Kiêu bật cười: "Sao? Có bất ngờ không? Đủ hưng phấn kích thích chưa?"
Bạch Khởi La: "..."
Anh khẽ mỉm cười: "Lâu lắm rồi anh không trổ tài đấy, đến lúc thể hiện tài năng của anh rồi!"
Bạch Khởi La: "..."
Tên này... có đáng tin không đây?
Nhưng sao cô lại có chút... có chút... hưng phấn thế này?
Bạch Khởi La sững sờ ngồi trước gương.
Phùng Kiêu cầm bông phấn trong tay và tự tin trả lời: “Em cứ yên tâm, tôi sẽ hóa trang giúp em, chắc chắn sẽ không có ai nhận ra được em đâu.”
Bạch Khởi La: “.........”
Khi thấy bình tĩnh hơn, cô mới ngước mắt lên nhìn anh và cảm thấy không hiểu cho lắm: “Anh còn biết trang điểm nữa à?”
Phùng Kiêu trả lời rất bình tĩnh: “Không biết.”
Anh ghé sát vào người tính lau mặt giúp cô nhưng đột nhiên Bạch Khởi La lại ngửa người ra sau và chất vấn: “Anh đã không biết làm mà lại dám nhận việc trang điểm cho tôi à?”
Phùng Kiêu giải thích đạo lý cho cô nghe: “Thì là chỉ cần làm cho mặt em đen đi xấu hơn là được, còn muốn trang điểm kiểu gì? Càng không biết thì mới làm tốt ấy! Nếu giỏi như dì nhỏ của em thì người khác nhận ra mất! Trò này của chúng ta là không để ai biết được cơ mà.”
Bạch Khởi La: “Thay một từ khác cho từ này đi.”
Phùng Kiêu: “Hành động này của chúng ta chính là làm anh hùng thầm lặng không để người khác nhận ra.”
Bạch Khởi La nhìn Phùng Kiêu mà chẳng nói nên lời, cô cũng gặp được người có một không hai trong truyền thuyết rồi.
Cô mím môi lại và thả lỏng người: “Được rồi, vậy anh trang điểm cho tôi đi.”
Phùng Kiêu lại ghé sát vào khuôn mặt của Bạch Khởi La rồi chấm nhẹ một lớp phấn màu lạ lên mặt cô, đúng là anh chẳng có kỹ thuật gì cả, dặm tới dặm lui cũng không thấy đều nhau, tuy nhiên Phùng Kiêu lại thấy khá hài lòng, anh nhẹ nhàng thoa lên quanh mắt: “Em nhắm mắt lại một chút đi.”
Bạch Khởi La ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc dù cô đã nhắm mắt rồi nhưng vẫn không thấy yên tâm chút nào, hàng mi cong khẽ nhúc nhích. Phùng Kiêu thấy vậy liền bật cười: “Em đừng lo, tôi cũng không thể ăn em được. Cho dù tôi có đói bụng ăn quàng thì cũng không nuối nổi với gương mặt này của em.”
Mặc dù anh đang nói chuyện nhưng bàn tay vẫn không dừng lại, Bạch Khởi La cảm nhận được hơi thở của anh quanh quẩn trong mũi mình, cả hai người toàn là mùi son phấn.
Bạch Khởi La: "... Cha tôi nói gì với anh rồi?"
Phùng Kiêu: "Không nói gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của anh được.Vậy nên chúng ta khởi động làm nóng cho họ trước không phải càng tốt hơn ư. Bởi vì xảy ra mâu thuẫn ở địa bàn của cảnh sát Chương nên những tên thổ phỉ đó đã bắt cóc gã ta vào ngày cử hành hôn lễ, giết hắn để trả thù. Em thấy tình tiết này có phải càng hợp lý hơn không?"
Bạch Khởi La nuốt nước miếng rồi nói: "Vậy nên tiếp theo đây chúng ta sẽ đóng vai thổ phỉ?"
Phùng Kiêu bật cười: "Sao? Có bất ngờ không? Đủ hưng phấn kích thích chưa?"
Bạch Khởi La: "..."
Anh khẽ mỉm cười: "Lâu lắm rồi anh không trổ tài đấy, đến lúc thể hiện tài năng của anh rồi!"
Bạch Khởi La: "..."
Tên này... có đáng tin không đây?
Nhưng sao cô lại có chút... có chút... hưng phấn thế này?
Bạch Khởi La sững sờ ngồi trước gương.
Phùng Kiêu cầm bông phấn trong tay và tự tin trả lời: “Em cứ yên tâm, tôi sẽ hóa trang giúp em, chắc chắn sẽ không có ai nhận ra được em đâu.”
Bạch Khởi La: “.........”
Khi thấy bình tĩnh hơn, cô mới ngước mắt lên nhìn anh và cảm thấy không hiểu cho lắm: “Anh còn biết trang điểm nữa à?”
Phùng Kiêu trả lời rất bình tĩnh: “Không biết.”
Anh ghé sát vào người tính lau mặt giúp cô nhưng đột nhiên Bạch Khởi La lại ngửa người ra sau và chất vấn: “Anh đã không biết làm mà lại dám nhận việc trang điểm cho tôi à?”
Phùng Kiêu giải thích đạo lý cho cô nghe: “Thì là chỉ cần làm cho mặt em đen đi xấu hơn là được, còn muốn trang điểm kiểu gì? Càng không biết thì mới làm tốt ấy! Nếu giỏi như dì nhỏ của em thì người khác nhận ra mất! Trò này của chúng ta là không để ai biết được cơ mà.”
Bạch Khởi La: “Thay một từ khác cho từ này đi.”
Phùng Kiêu: “Hành động này của chúng ta chính là làm anh hùng thầm lặng không để người khác nhận ra.”
Bạch Khởi La nhìn Phùng Kiêu mà chẳng nói nên lời, cô cũng gặp được người có một không hai trong truyền thuyết rồi.
Cô mím môi lại và thả lỏng người: “Được rồi, vậy anh trang điểm cho tôi đi.”
Phùng Kiêu lại ghé sát vào khuôn mặt của Bạch Khởi La rồi chấm nhẹ một lớp phấn màu lạ lên mặt cô, đúng là anh chẳng có kỹ thuật gì cả, dặm tới dặm lui cũng không thấy đều nhau, tuy nhiên Phùng Kiêu lại thấy khá hài lòng, anh nhẹ nhàng thoa lên quanh mắt: “Em nhắm mắt lại một chút đi.”
Bạch Khởi La ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc dù cô đã nhắm mắt rồi nhưng vẫn không thấy yên tâm chút nào, hàng mi cong khẽ nhúc nhích. Phùng Kiêu thấy vậy liền bật cười: “Em đừng lo, tôi cũng không thể ăn em được. Cho dù tôi có đói bụng ăn quàng thì cũng không nuối nổi với gương mặt này của em.”
Mặc dù anh đang nói chuyện nhưng bàn tay vẫn không dừng lại, Bạch Khởi La cảm nhận được hơi thở của anh quanh quẩn trong mũi mình, cả hai người toàn là mùi son phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.