Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Chương 31: Thư Hùng Song Sát 3
Hương Tô Lật
04/02/2023
Phùng Bạch hai người tách ra trang điểm, một lát sau, Phùng Kiêu lại xuất hiện trước mặt của Bạch Khởi La, cô quay đầu nhìn lại liền phụt cười: “Ha ha ha ha…”
Anh vốn là người đàn ông đẹp trai, sắc nét, nhưng sau khi bôi bột màu đen lên thì khuôn mặt đầy góc cạnh lại trở thành khuôn mặt điêu ngoa, khắc nghiệt.
Trang điểm không chỉ thay đổi ngoại hình mà còn cả khí chất nữa.
Cô càng cười càng không dừng lại được, Phùng Kiêu liền dìm lại cô: “Em đã soi gương chưa? Lại còn cười tôi!”
Nói thật, nhìn Bạch Khởi La cũng chẳng khá hơn chút nào, nếu nói Phùng Kiêu nhìn đen thùi lùi như một kẻ khắc nghiệt thì cô chính là một ông già gầy yếu với mái tóc hoa râm, lại còn là loại người lôi thôi đến mức tóc cũng không thèm cắts.
Bạch Khởi La cảm thấy khá hài lòng với hình dạng này, đến cô tự soi gương cũng không nhận ra mình nữa là, sao có thể không hài lòng được?
Hai người cũng không có lái xe, ngược lại là ngồi xe kéo ra cửa, mà lúc này Bạch Khởi La cũng dần hiểu ra lý do vì sao Phùng Kiêu lại chọn nhà nghỉ để trang điểm, nơi này khá gần nhà chứa.
Bọn họ vừa bước ra đã nhận được ánh mắt “hiểu rõ” của lái xe.
Cũng không biết là người này hiểu là họ vừa đi ra từ nhà chứa hay là thân phận “cướp” nữa.
Người ngoan ngoãn như cô Bạch cảm thấy rất thích cách trang điểm thành cướp, nhưng cô lại không nói lời nào vì giọng nói không thể thay đổi được, cô sợ bị lộ.
Vì vậy, cô không chỉ là một người đàn ông da đen lôi thôi lếch thếch, còn là một…người câm.
Hai người nhanh chóng đến phía Đông thành phố, bên này không chỉ có một sòng bạc mà nhìn xung quanh có một loại “phồn hoa khác biệt”.
Bạch Khởi La chưa từng đến đây nên tò mò nhìn xung quanh.
Phùng Kiêu đưa một túi tiền cho Bạch Khởi La: “Lát nữa em vào thẳng sòng bạc Trường Hưng trước mặt nhé, đừng làm gì phức tạp, chỉ cần đặt cược lớn nhỏ là được. Chơi nhiều cũng được, thắng thua không quan trọng. Chỉ cần em đừng nói chuyện là được.”
Bạch Khởi La thì thào: “Còn anh thì sao?”
Làm chuyện xấu thì tâm trạng vô cùng kích động!
Phùng Kiêu vểnh đuôi lên: “Tôi chạy lên tầng bằng cửa sau rồi cạy két sắt của họ.”
Bạch Khởi La: “............ Tính làm ăn trộm à.”
Phùng Kiêu nói ra vẻ có lý lắm: “Đây là của cải bất nghĩa cơ mà? Hơn nữa, tôi đã hỏi thăm rồi, nơi này là một trong ba hang ổ của sở trưởng Chương, chúng ta không thể vào Sở cảnh sát và nhà gã ta được, nhưng chỗ này thì khác; mặc dù bên này có rất nhiều côn đồ, nhưng người đông hỗn loạn, chúng ta sẽ không bị chú ý, dễ dàng hành động. Tôi cứ cảm thấy tên già khốn nạn này làm cái nghề này thì chắc chắn không sạch sẽ, tôi định xem gã ta còn làm gì khác không.”
Bạch Khởi La: “Hay là tôi đi cùng anh nhé?”
Phùng Kiêu lắc đầu: “Không cần đâu, em ở đó đi, nếu có động tĩnh gì nhớ sang tiếp ứng cho tôi với. Nếu tôi xuống được sẽ đi tìm em, cho em cảm nhận được sự sảng khoái của việc đặt đâu thắng đó!”
Bạch Khởi La: “Được rồi.”
Hai người nhanh chóng tách nhau ra hành động, đây là lần đầu tiên Bạch Khởi La vào sòng bạc nên rất phấn khích, nhưng trong lòng lại lo cho Phùng Kiêu. Cô dáo dác nhìn xung quanh nhưng không có ai đến nói chuyện với cô cả, cũng có mấy tên côn đồ mặc đồ đen đứng dựa cột hút thuốc liếc mắt nhìn một cái rồi ngoảnh mặt đi luôn.
À, cướp xuống núi.
Anh vốn là người đàn ông đẹp trai, sắc nét, nhưng sau khi bôi bột màu đen lên thì khuôn mặt đầy góc cạnh lại trở thành khuôn mặt điêu ngoa, khắc nghiệt.
Trang điểm không chỉ thay đổi ngoại hình mà còn cả khí chất nữa.
Cô càng cười càng không dừng lại được, Phùng Kiêu liền dìm lại cô: “Em đã soi gương chưa? Lại còn cười tôi!”
Nói thật, nhìn Bạch Khởi La cũng chẳng khá hơn chút nào, nếu nói Phùng Kiêu nhìn đen thùi lùi như một kẻ khắc nghiệt thì cô chính là một ông già gầy yếu với mái tóc hoa râm, lại còn là loại người lôi thôi đến mức tóc cũng không thèm cắts.
Bạch Khởi La cảm thấy khá hài lòng với hình dạng này, đến cô tự soi gương cũng không nhận ra mình nữa là, sao có thể không hài lòng được?
Hai người cũng không có lái xe, ngược lại là ngồi xe kéo ra cửa, mà lúc này Bạch Khởi La cũng dần hiểu ra lý do vì sao Phùng Kiêu lại chọn nhà nghỉ để trang điểm, nơi này khá gần nhà chứa.
Bọn họ vừa bước ra đã nhận được ánh mắt “hiểu rõ” của lái xe.
Cũng không biết là người này hiểu là họ vừa đi ra từ nhà chứa hay là thân phận “cướp” nữa.
Người ngoan ngoãn như cô Bạch cảm thấy rất thích cách trang điểm thành cướp, nhưng cô lại không nói lời nào vì giọng nói không thể thay đổi được, cô sợ bị lộ.
Vì vậy, cô không chỉ là một người đàn ông da đen lôi thôi lếch thếch, còn là một…người câm.
Hai người nhanh chóng đến phía Đông thành phố, bên này không chỉ có một sòng bạc mà nhìn xung quanh có một loại “phồn hoa khác biệt”.
Bạch Khởi La chưa từng đến đây nên tò mò nhìn xung quanh.
Phùng Kiêu đưa một túi tiền cho Bạch Khởi La: “Lát nữa em vào thẳng sòng bạc Trường Hưng trước mặt nhé, đừng làm gì phức tạp, chỉ cần đặt cược lớn nhỏ là được. Chơi nhiều cũng được, thắng thua không quan trọng. Chỉ cần em đừng nói chuyện là được.”
Bạch Khởi La thì thào: “Còn anh thì sao?”
Làm chuyện xấu thì tâm trạng vô cùng kích động!
Phùng Kiêu vểnh đuôi lên: “Tôi chạy lên tầng bằng cửa sau rồi cạy két sắt của họ.”
Bạch Khởi La: “............ Tính làm ăn trộm à.”
Phùng Kiêu nói ra vẻ có lý lắm: “Đây là của cải bất nghĩa cơ mà? Hơn nữa, tôi đã hỏi thăm rồi, nơi này là một trong ba hang ổ của sở trưởng Chương, chúng ta không thể vào Sở cảnh sát và nhà gã ta được, nhưng chỗ này thì khác; mặc dù bên này có rất nhiều côn đồ, nhưng người đông hỗn loạn, chúng ta sẽ không bị chú ý, dễ dàng hành động. Tôi cứ cảm thấy tên già khốn nạn này làm cái nghề này thì chắc chắn không sạch sẽ, tôi định xem gã ta còn làm gì khác không.”
Bạch Khởi La: “Hay là tôi đi cùng anh nhé?”
Phùng Kiêu lắc đầu: “Không cần đâu, em ở đó đi, nếu có động tĩnh gì nhớ sang tiếp ứng cho tôi với. Nếu tôi xuống được sẽ đi tìm em, cho em cảm nhận được sự sảng khoái của việc đặt đâu thắng đó!”
Bạch Khởi La: “Được rồi.”
Hai người nhanh chóng tách nhau ra hành động, đây là lần đầu tiên Bạch Khởi La vào sòng bạc nên rất phấn khích, nhưng trong lòng lại lo cho Phùng Kiêu. Cô dáo dác nhìn xung quanh nhưng không có ai đến nói chuyện với cô cả, cũng có mấy tên côn đồ mặc đồ đen đứng dựa cột hút thuốc liếc mắt nhìn một cái rồi ngoảnh mặt đi luôn.
À, cướp xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.