Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Chương 33: Thư Hùng Song Sát 5
Hương Tô Lật
04/02/2023
Phùng Kiêu đã hỏi thăm từ trước nên cứ lặng lẽ đi thẳng lên tầng 3, ở cửa tầng 3 có hai tên côn đồ đang canh gác, Phùng Tiêu không đi đường cửa chính mà trèo qua cửa sổ để đi vào tìm từng phòng một; có mấy phòng có hai ba tên côn đồ nằm ngủ gật trên sô pha, những phòng còn lại thì khá trống trải.
Phùng Kiêu lượn một vòng không tìm được phòng riêng của sở trưởng Chương, nhưng có một số văn phòng nhìn giống như để dành cho quản lý, Phùng Kiêu không tin tại đây gã ta không có khu vực nghỉ ngơi.
Mỗi tháng hai lần, sở trưởng Chương sẽ đến thu tiền, gã ta là chủ nơi này thì sao có thể không để một phòng làm văn phòng cho mình được.
Lẽ nào nó ở tầng 2?
Anh lập tức quay xuống tầng 2 cẩn thận kiểm tra từng phòng, vì vậy không ai phát hiện ra, tuy nhiên tầng 2 không khác gì với miêu tả trong tin tức anh nhận được, không có phòng nghỉ nào cả.
Phùng Kiêu xoa Thái Dương và im lặng.
Vậy thì…nó đang ở chỗ nào?
Tầng 1 thì loạn, chắc chắn không phải ở tầng 1, hơn nữa phòng khách ở tầng 1 quá rộng… chờ một chút!
Đột nhiên Phùng Kiêu nhận ra có chỗ không đúng, tầng 1 tầng 2 vừa lớn vừa rộng rãi, tại sao tầng 3 lại ít phòng như vậy? Hơn nữa nói về bố cục cũng không đúng. Thêm vào đó, bây giờ là buổi chiều, khách sẽ rất đông, tại sao lại có 3 người nằm ngủ ở tầng 3 chứ!
Hơn nữa, rõ ràng căn phòng kia trang trí không tệ, sô pha đều được làm từ da thật kiểu châu Âu.
Nếu nói phòng đó để lại cho đám côn đồ thì có gì đó sai sai.
Nghĩ đến đây, Phùng Kiêu lập tức quay lại tầng 3, anh đứng bên ngoài cửa sổ thò đầu vào lén đánh giá xung quanh, bây giờ thì có thu hoạch rồi, trên tường cạnh cửa phòng lại có một cánh cửa khác, nó cũng không phải là phòng kín mà là do cùng màu với màu của giấy dán tường nên khó nhận ra thôi.
Bây giờ thì Phùng Kiêu đã rõ: Chẳng trách lại có người trông, chắc chắn nơi này chính là phòng nghỉ của sở trưởng Chương rồi, nhưng mà muốn dụ ba người này dời khỏi vị trí thì hơi khó.
Anh là người không do dự, muốn là làm!
Nhân lúc họ đang mơ màng sắp ngủ phải ra tay bất ngờ!
Anh lập tức mở cửa sổ và lao vào, không chờ đám người tỉnh hẳn đã nhanh chân giải quyết.
Tuy nhiên, anh cũng cẩn thận khóa cửa từ bên trong, sau đó trói cả 3 người và bịt miệng lại, đề phòng có rắc rối.
Phùng Kiêu mở cửa phòng ra nhìn, phải nói là sở trưởng Chương cũng biết hưởng thụ thật, vô cùng sang trọng, Phùng Kiêu kéo ngăn tủ ra, trong đó có mấy cái hộp kiểu mới màu nâu.
Phùng Kiêu nhét vào trong người rồi tiếp tục tìm…những bức ảnh khiêu dâm khó nhìn.
Anh làm rất nhanh, tìm hết mọi nơi, cuối cùng tập trung chú ý vào két sắt, Phùng Kiêu cười khẩy và bắt đầu sờ soạng…
******
Không biết chơi bao lâu rồi, sắc mặt của Bạch Khởi La đã đen nay lại càng đen!
Cô nhìn túi tiền nhỏ của mình, Phùng Kiểu cho cô một túi tiền mà giờ chỉ còn lại một tờ giấy duy nất, cô cầm ra nhìn lại túi tiền trống rỗng, rồi lại nhìn gã đàn ông chuyên môn đặt cược đối đầu với mình, cô thấy mình giống như sao chổi, càng ngày càng buồn.
Túi tiền của người ta thì đang dần căng phồng!
Mà sao cô lại xui xẻo như vậy được!
Ghét nhất đánh bạc!
Cô tức giân nhìn người này rồi quay đầu tiếp tục vung tay lên: “Tôi đặt...”
Ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía cô, chỉ chờ động tác của cô thôi. Sự xui xẻo của cô đã vang dội khắp sòng bạc chỉ trong một thời gian ngắn.
“Đặt lớn!” Phùng Kiêu đến bên cạnh cô, cầm lấy tay cô đặt ở cửa lớn.
Bạch Khởi La: “.........”
Phùng Kiêu lượn một vòng không tìm được phòng riêng của sở trưởng Chương, nhưng có một số văn phòng nhìn giống như để dành cho quản lý, Phùng Kiêu không tin tại đây gã ta không có khu vực nghỉ ngơi.
Mỗi tháng hai lần, sở trưởng Chương sẽ đến thu tiền, gã ta là chủ nơi này thì sao có thể không để một phòng làm văn phòng cho mình được.
Lẽ nào nó ở tầng 2?
Anh lập tức quay xuống tầng 2 cẩn thận kiểm tra từng phòng, vì vậy không ai phát hiện ra, tuy nhiên tầng 2 không khác gì với miêu tả trong tin tức anh nhận được, không có phòng nghỉ nào cả.
Phùng Kiêu xoa Thái Dương và im lặng.
Vậy thì…nó đang ở chỗ nào?
Tầng 1 thì loạn, chắc chắn không phải ở tầng 1, hơn nữa phòng khách ở tầng 1 quá rộng… chờ một chút!
Đột nhiên Phùng Kiêu nhận ra có chỗ không đúng, tầng 1 tầng 2 vừa lớn vừa rộng rãi, tại sao tầng 3 lại ít phòng như vậy? Hơn nữa nói về bố cục cũng không đúng. Thêm vào đó, bây giờ là buổi chiều, khách sẽ rất đông, tại sao lại có 3 người nằm ngủ ở tầng 3 chứ!
Hơn nữa, rõ ràng căn phòng kia trang trí không tệ, sô pha đều được làm từ da thật kiểu châu Âu.
Nếu nói phòng đó để lại cho đám côn đồ thì có gì đó sai sai.
Nghĩ đến đây, Phùng Kiêu lập tức quay lại tầng 3, anh đứng bên ngoài cửa sổ thò đầu vào lén đánh giá xung quanh, bây giờ thì có thu hoạch rồi, trên tường cạnh cửa phòng lại có một cánh cửa khác, nó cũng không phải là phòng kín mà là do cùng màu với màu của giấy dán tường nên khó nhận ra thôi.
Bây giờ thì Phùng Kiêu đã rõ: Chẳng trách lại có người trông, chắc chắn nơi này chính là phòng nghỉ của sở trưởng Chương rồi, nhưng mà muốn dụ ba người này dời khỏi vị trí thì hơi khó.
Anh là người không do dự, muốn là làm!
Nhân lúc họ đang mơ màng sắp ngủ phải ra tay bất ngờ!
Anh lập tức mở cửa sổ và lao vào, không chờ đám người tỉnh hẳn đã nhanh chân giải quyết.
Tuy nhiên, anh cũng cẩn thận khóa cửa từ bên trong, sau đó trói cả 3 người và bịt miệng lại, đề phòng có rắc rối.
Phùng Kiêu mở cửa phòng ra nhìn, phải nói là sở trưởng Chương cũng biết hưởng thụ thật, vô cùng sang trọng, Phùng Kiêu kéo ngăn tủ ra, trong đó có mấy cái hộp kiểu mới màu nâu.
Phùng Kiêu nhét vào trong người rồi tiếp tục tìm…những bức ảnh khiêu dâm khó nhìn.
Anh làm rất nhanh, tìm hết mọi nơi, cuối cùng tập trung chú ý vào két sắt, Phùng Kiêu cười khẩy và bắt đầu sờ soạng…
******
Không biết chơi bao lâu rồi, sắc mặt của Bạch Khởi La đã đen nay lại càng đen!
Cô nhìn túi tiền nhỏ của mình, Phùng Kiểu cho cô một túi tiền mà giờ chỉ còn lại một tờ giấy duy nất, cô cầm ra nhìn lại túi tiền trống rỗng, rồi lại nhìn gã đàn ông chuyên môn đặt cược đối đầu với mình, cô thấy mình giống như sao chổi, càng ngày càng buồn.
Túi tiền của người ta thì đang dần căng phồng!
Mà sao cô lại xui xẻo như vậy được!
Ghét nhất đánh bạc!
Cô tức giân nhìn người này rồi quay đầu tiếp tục vung tay lên: “Tôi đặt...”
Ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía cô, chỉ chờ động tác của cô thôi. Sự xui xẻo của cô đã vang dội khắp sòng bạc chỉ trong một thời gian ngắn.
“Đặt lớn!” Phùng Kiêu đến bên cạnh cô, cầm lấy tay cô đặt ở cửa lớn.
Bạch Khởi La: “.........”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.