Xuyên Thành Con Gái Tu Tiên Đại Thần
Chương 53: Thật sự có quỷ!!
Phù Trẫm Khởi Lai
17/04/2021
Giờ đang là giữa thập niên tám mươi, lạm phát còn chưa ghê gớm như vậy, mấy trăm tệ thật ra cũng là một khoản tiền không nhỏ. Chị em dâu của Trương Lan Lan không khỏi có chút ngứa ngáy trong lòng. Nhưng nghĩ đến đây là tiền bồi thường cho mạng chồng người ta, trong lòng có ngứa mấy cũng chẳng có tâm tư gì nữa.
Tuy rằng chưa tìm được thi thể của Điền Trường Quý nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, rơi xuống biển bao ngày rồi còn chưa tìm được, tám phần là đã đến chỗ Diêm Vương. Nếu người đã mất rồi thì cũng nên để hắn yên giấc ngàn thu. Cho nên, tang sự của Điền Trường Quý rất nhanh đã được tổ chức.
Tang sự trong thôn người ta cũng chỉ bày mấy cái bàn, diễn tấu kèn trống mà thôi.
Tới lúc này rồi, mặc kệ là có quen hay không, mọi người đều tới khóc thương hai câu, gọi một lời, coi như là đưa tiễn hắn đoạn đường cuối cùng xuống suối vàng an nghỉ.
Dù Điền Ngư có ngây thơ đến thế nào cũng sẽ phát hiện có gì đó không đúng nên tới tìm Tiểu Bạch Quả hỏi chuyện. Tiểu Bạch Quả cũng không lừa gạt dỗ dành bé. Chuyện này giấu được một hai ngày chứ nào có thể giấu cả đời. Sớm muộn gì cô bé cũng sẽ biết chân tướng nên liền nói chuyện Điền Trường Quý mất tích cho bé.
Nhưng cũng không trực tiếp nói với bé rằng Điền Trường Quý đã chết như những người khác.
Dù sao thì Tiểu Bạch Quả và lão cha đều có lòng tin vào Bình An phù ngũ phẩm.
Chỉ cần Điền Trường Quý có mang theo người, không làm mất thì tuyệt đối có thể giữ được mạng.
Nhưng lời này cũng không thể nói là tuyệt đối. Lỡ may hôm đó đúng lúc Điền Trường Quý không đeo bùa hộ mệnh thì sao?
Vậy nên chỉ có thể ba phải mà cho cô bé một liều an thần trước.
"Ba cậu cát nhân tự có thiên tướng. Còn có bùa hộ mệnh cậu đưa cho chú ấy nữa, chỉ cần chú ấy mang theo bên người thì chắc chắn sẽ còn trở về!"
Tiểu Bạch Quả cũng là tu chân giả, thực lực Trúc Cơ ở trong mắt lão cha có lẽ còn chưa là cái gì nhưng đối với người thường mà nói thì cũng đủ uy áp. Nếu tới Nguyên Anh kỳ thì có thể rút về nguyên trạng, khí thế nội liễm sẽ không tràn lộ ra ngoài nữa. Nhưng ma mới làm gì biết thu liễm linh khí. Điền Ngư vốn còn đang lo sợ bất an, nghe cô nói vậy cũng cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống.
Tranh Tiểu Bạch Quả vẽ, bé hoàn toàn tin tưởng.
Tính ba mình thế nào, bé cũng biết.
Bé tự tay tặng bùa hộ mệnh cho ba, còn nói ba nhất định phải đeo. Ba cưng chiều bé như vậy, nhất định sẽ không tháo ra. Cho nên ba nhất định sẽ không sao.
Bé cứ như vậy mà tin tưởng đồng bọn của mình một cách khó hiểu!
————
Nhận được sự bảo đảm từ chỗ Tiểu Bạch Quả, lúc đưa tang, Điền Ngư khá bình tĩnh. Người khác chỉ cho là bé không biết chuyện nên chẳng những không hề phê bình biểu hiện của bé mà ngược lại còn cảm thấy bé thật quá đáng thương.
Điền Trường Quý rơi xuống biển, đến thi thể cũng không tìm được nên đành phải lập một cái mộ chôn quần áo và di vật. Chờ sau này tìm thấy thi thể rồi sẽ hạ mồ vi an. Đem chôn là bộ quần áo Điền Trường Quý thích nhất. Trương Lan Lan trơ mắt nhìn bộ áo quần kia bị đất dần vùi lấp, chỗ đất trống nơi ấy dần đắp lên thành một nấm mồ nhỏ, khóc như ruột gan đứt ra từng khúc.
Người trong thôn thấy vậy, trong lòng cũng đều không dễ chịu nổi.
Mấy năm nay, cuộc sống mọi người đều đang dần trở nên tốt hơn. Từng hộ đều được đảm bảo lương thực ăn no, ăn ngon. Thôn Táo Câu đã hai, ba năm nay chưa có tang sự gì. Điền Trường Quý đột ngột ra đi như vậy, thực sự làm mọi người dâng lên nhiều cảm xúc. Vốn là định ở lại ăn một bữa tang tiệc nhưng nghĩ đến hai mẹ con đáng thương này, chẳng ai còn ham một miếng cơm canh.
Vẫn là biếu cô nhi quả phụ người ta chút tiền thì hơn.
Xưa nay có tang sự, người trong thôn đến dự lễ đều tặng tiền lễ.
Trước kia cũng chỉ cho mấy hào. Mấy năm nay tiền trong tay mọi người dư dả hơn nhiều, hai mẹ con này lại thật sự đáng thương nên đều tặng hẳn một, hai tệ. Người trong thôn cũng không ít, tiền lễ nhiều, ở lại ăn tiệc không bao nhiêu. Cứ thu một lượt lại, tính thêm cả khoản bồi thường từ thuyền trưởng thì tiền để lại cho hai mẹ con Trương Lan Lan cũng kha khá.
Phải hơn bốn trăm tệ.
Nhưng trong thôn chẳng ai hâm mộ số tiền này. Mọi người đều nói Trương Lan Lan mệnh khổ.
Ngay cả lão thái thái, tối đó xong xuôi hết tang sự cũng không nhịn được rơi nước mắt, đáng thương nói: "Lần trước Trường Quý còn về cùng Lục Hải nhà mình, ai mà ngờ lần ấy cũng là lần cuối... Ông trời thật là... người tốt thì không được sống lâu. Con bé Điền Ngư với mẹ nó biết sống làm sao đây?"
"Hai người cô nhi quả phụ, lại không có chồng làm chỗ dựa, lỡ may bị người ta bắt nạt thì sao? Cho dù không bắt nạt, có khi hàng xóm nói ra nói vào cũng hại chết người..."
Điền Ngư thường đến tìm Tiểu Bạch Quả chơi, lão thái thái cũng rất yêu thích, bây giờ cũng thực lòng sốt ruột thay hai mẹ con bé. Nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên nhảy ra đại chiêu: "Haizz! Ông ơi, ông nói xem chúng ta tác hợp lão tam với con bé Lan Lan có được không?"
Miếng bánh bao Diệp lão nhân mới vừa nuốt xuống được một nửa, nghe thấy lời vớ vẩn này lập tức nghẹn.
Cả nhà vội xúm lại vỗ vỗ vuốt vuốt, đưa nước uống, cuối cùng cũng thông được miếng bánh bao kia. Lão thái thái cũng bị phản ứng của chồng doạ sợ tới mức không dám nghĩ đến chuyện đó nữa.
Bà cũng chỉ là nóng đầu nên thuận miệng nói ra thôi. Nếu ông nhà không thích thì quên đi.
————
Tiểu Bạch Quả bị lễ đưa tang hôm nay làm cho choáng váng, nửa đêm nài nỉ cha bảo hắn bấm ngón tay một quẻ xem sinh tử Điền Trường Quý và ngày trở về. Nếu đã không sao thì cũng không thể kéo dài một hai năm chứ?
Đến lúc đó, e là Trương Lan Lan tái giá mất rồi.
Điền Trường Quý làm cá ăn ngon cực, mà một nhà ba người họ cũng đang êm ấm. Tiểu Bạch Quả rất hy vọng ba người nhà này có thể được sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
"Ba, ba tính giúp con được không? Ba xem, Điền Ngư là bạn con, chú Trường Quý còn mời con ăn cá, tính giúp một quẻ được không?"
Nói đến cá của Điền Trường Quý, lão cha lại tức một bụng.
Hôm đó Tiểu Bạch Quả về toàn thân đều là mùi cá.
Vừa ngửi là biết ngon.
So với cá thịt nhà mình làm thì ngon hơn nhiều.
Thế mà hắn lại không ăn được.
Tức giận mãi cũng không có cách nào. Ai bảo đây là con gái mình, còn phải cưng chiều.
Vừa thèm cá, vừa bắt đầu bấm đốt ngón tay.
Tiện đây còn muốn dạy dỗ con gái một bài học.
"Con phải có lòng tin với bản thân mình. Con là cốt nhục của Bạch Xuyên ta, cũng đã bước một chân vào hàng ngũ tiên nhân, có được thực lực Trúc Cơ kỳ, Bình An phù trung ngũ phẩm tất nhiên có thể chống lại hết thảy mọi tai nạn trên thế gian, không thể thiếu tự tin như vậy được!"
Đối với dạy bảo của lão cha, Tiểu Bạch Quả... không tiếp thu.
Cô đây không phải là không tự tin mà là tinh thần truy cầu sự thực.
Cô thật sự đã vẽ ra linh phù, nhưng bản thân chưa được tự thử nghiệm, không có kinh nghiệm nên thiếu tự tin là chuyện hết sức bình thường.
Trừ khi tự vẽ ra được cái Ngũ Lôi phù rồi tự thử, tận mắt chứng kiến hiệu quả. Nếu không, cô vẫn sẽ cảm thấy linh phù mình vẽ ra không phải loại mình học trong Tàng Thư Các.
Diệp Bạch Xuyên cũng hiểu, không nghĩ gì nhiều, cũng không nói gì thêm, bấm đốt ngón tay một phen.
"Bảy ngày sau tang, ở phía ngoài đầu thôn, hai vợ chồng sẽ gặp lại."
Biết Điền Trường Quý không chết, bảy hôm nữa sẽ gặp lại Điền Ngư bọn họ, Tiểu Bạch Quả cũng yên tâm.
————
Nháy mắt đã tới ngày thứ bảy sau tang sự của Điền Trường Quý. Trương Lan Lan đã hoàn toàn tuyệt vọng, chấp nhận sự thật Điền Trường Quý không còn nữa. Ngôi nhà từng tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ nay chỉ còn không khí buồn đau, thống khổ không nói nên lời. Cho dù Điền Ngư có cường điệu rằng Điền Trường Quý không có chuyện gì cũng không đổi lại được chút tươi cười của Trương Lan Lan.
Những người Điền gia khác cũng không vui vẻ gì. Tuy đã nói là phân gia, Điền Trường Quý không còn thân thiết với nhà chính nữa nhưng dẫu gì cũng cùng là anh em lớn lên bên nhau, cũng là con trai hai ông bà già nuôi lớn, cứ thế mất đi, cả nhà ai cũng không vui lên nổi. Lễ cúng thất hôm nay, lão thái thái và Trương Lan Lan cùng nhau đi hoá vàng mã cho Điền Trường Quý.
Thời tiết ngày này vô cùng âm trầm, mây đen giăng kín. Một tia nắng mặt trời cũng không có, mồ mả xung quanh cành thêm ảm đạm, hoang vắng.
Mộ của Điền Trường Quý vốn cũng chỉ chôn quần áo và di vật, sợ hắn ở âm tào địa phủ bị quỷ bắt nạt, Trương Lan Lan đặc biệt mời người ta làm cho hắn cái bia mộ bằng đá. Chữ trên đó cũng khắc đơn giản, Điền Trường Quý chi mộ.
Mẹ chồng nàng dâu là hai người tâm trạng khó chịu nhất. Sáng sớm đã ra mộ đốt vàng mã cho Điền Trường Quý.
Hai người vừa hoá vàng vừa khóc.
"Trường Quý à, con ở âm tào địa phủ chờ trước. Hiện giờ con có tiền, muốn ăn muốn uống gì cứ mua lấy. Gà quay, bánh hạch đào, bánh trứng gà mua mà đổi vị, đừng tiết kiệm. Chờ mấy năm nữa cháu trai, cháu gái của con lớn rồi, cha mẹ cũng sẽ xuống cùng con. Đến lúc đó ba người nhà ta lại vui vẻ bên nhau."
"Trường Quý.... Anh thật là nhẫn tâm mà. Anh bỏ lại cô nhi quả phụ em ở lại biết làm sao bây giờ đây?"
"Trường Quý, con ở dưới suối vàng phù hộ cho Ngư Nhi tiền đồ như gấm, gả vào nhà tốt, phù hộ Lan Lan mạnh khoẻ nhé. Nếu con ở dưới đó buồn chán thì đến tìm lão Vương nằm bên trái con đây...."
Giọng nói lão thái thái cứ như bị người ta túm cổ, đột nhiên im bặt. Bà nhìn chằm chằm một hướng, cả người run lên, sắc mặt xanh mét, vừa run vừa giơ tay kéo Trương Lan Lan: "Trường... Trường Quý... Trường Quý..."
Trường Quý?
Trương Lan Lan lập tức vui sướng ngẩng đầu lên nhưng lập tức phản ứng lại. Trường Quý nhà cô đã rơi xuống biển sâu không vớt lên được, hiện giờ đã đưa tin đến trước mặt Diêm Vương rồi, làm sao có thể còn ở lại nơi này.
Nhưng mẹ chồng cô không thể nào đùa giỡn cô...
Trương Lan Lan khó hiểu nhìn về hướng mẹ chồng chỉ, vừa thấy, sắc mặt cũng lập tức trắng bệch.
Nghĩa địa Thôn Táo Câu nằm trên sườn núi Nam Sơn, có thể nhìn thấy đường núi từ bên ngoài đi vào thôn. Lúc này có một người đang đi trên sườn núi. Nếu nói thế thôi thì hình như chả có gì khiến người ta hết hồn. Nhưng nếu người nọ đúng là Điền Trường Quý đã mất, vậy thì lại khác.
Đặc biệt là, trên người hắn còn mặc bộ quần áo chôn dưới mộ và ngồi trên chiếc xe đạp màu sắc, hình dáng y chang chiếc xe hôm đó hoả thiêu xuống. Trên xe còn thồ túi lớn túi nhỏ, lộ ra một phần đồ bên trong, vừa hay chính là gà quay, bánh hạch đào, bánh trứng gà mà lão thái thái mới nhắc. Doạ người nhất chính là, Điền Trường Quý vừa đạp xe vừa nhỏ nước tí tách!
Hai mẹ chồng nàng dâu run bần bật, từ vẻ mặt mà nhìn ra được suy nghĩ của nhau.
Lão thái thái dùng ánh mắt dò hỏi: Con nghĩ sao?
Trương Lan Lan:...... Con cảm thấy giống như mẹ nghĩ.
Lão thái thái:...... Mẹ cũng cảm thấy vậy.
Biết chắc tám phần là thứ không sạch sẽ, Trương Lan Lan vẫn có chút lưu luyến. Cô ngẫm lại lời mấy hôm nay con gái cứ đinh ninh đảm bảo, bất giác liền có chút mong chờ đối với bóng dáng nọ. Lão thái thái lay lay cô vài cái, bảo cô nhanh cùng bà về nhà. Trương Lan Lan vẫn nhìn chằm chằm bóng người kia, mím môi nói:
"Lỡ như... lỡ như thật sự là người sống thì sao? Để con đi nhìn lại cho rõ."
Trong lòng lão thái thái thật ra cũng mong con mình còn sống. Nếu Trương Lan Lan đã không sợ, bà nghĩ một hồi, cũng cắn răng tiếp tục lén trông về phía bóng người kia. Đúng lúc có một trận gió mạnh thổi đến, thổi tung hết tro vàng mã hai người mới đốt lên đầy trời. Hai mẹ chồng nàng dâu chết trân nhìn bóng người kia dừng xe lại, móc một xấp tiền từ trong ngực ra.
Lão thái thái:......
Trương Lan Lan:......
Đủ rồi.
Còn muốn xem gì nữa?
Mau về nhà đi thôi.
Đi tìm thôn trưởng nói một tiếng, cố gắng không làm bọn nhỏ sợ hãi.
————
Khoảng cách từ đoạn đường núi vào thôn Táo Câu so với từ nghĩa địa về thôn dài hơn một chút. Trương Lan Lan và lão thái thái chạy tới chỗ Tống Ủng Quân trước. Vừa nghe chuyện hồn ma Điền Trường Quý trở về, Tống Ủng Quân cảm thấy thật là đau đầu.
Sao vẫn còn mê tín phong kiến thế này?!
Từ chuyện Diệp Bạch Xuyên năm ngoái, không phải hắn đã tăng cường xây dựng tư tưởng tân tiến cho các thôn dân rồi sao? Sao vẫn còn mê tín phong kiến chứ?
May là lãnh đạo cấp trên không ở đây. Lỡ có lãnh đạo đến, nghe thấy một cái thì chẳng phải danh ngạch cán bộ thôn tiên tiến sẽ không bao giờ tới lượt hắn sao?
Nhưng xét đến hai người trước mặt này, một người vừa mất chồng, một người vừa mất con, không nỡ nói nặng lời, đành phải khuyên họ trước.
"Thím Điền, đồng chí Trương Lan Lan, quốc gia chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, mấy thứ mê tín phong kiến như ma quỷ đều là tàn lưu xã hội phong kiến. Chúng ta không thể tin."
Trương Lan Lan gấp đến sắp bật khóc. Chuyện này sao có thể là chuyện tàn lưu xã hội phong kiến chứ? Rõ ràng hai người tận bốn con mắt đều nhìn thấy. Chuyện lớn như vậy mà sao lại có thể là tàn lưu xã hội phong kiến? Thật sự hết cách, cô đành phải kéo lấy tay Tống Ủng Quân.
"Thôn trưởng, tôi và mẹ chồng tôi đều thấy. Ngay ở chỗ đường núi thông ra huyện thành đây thôi. Có lẽ lát nữa là về đến đây rồi. Thôn trưởng, anh qua nhìn đi là biết."
Điền lão thái cũng túm lấy tay Tống Ủng Quân.
"Cậu mau đến xem đi. Cậu là trưởng thôn mà, tôi nghe nói người làm quan luôn có chính khí trên người. Ma quỷ đều sợ thứ này nhất. Cậu nói với Trường Quý nhà tôi, bảo nó an tâm lên đường, đừng về hù doạ người, người với quỷ là khác biệt!"
Sắc mặt hai mẹ chồng nàng dâu này cũng không giống giả bộ, sức lực cũng lớn. Tống Ủng Quân nghe hai người nói thế, trong lòng cũng không khỏi kiêng dè.
Tuy rằng hắn chưa từng thấy tận mắt nhưng cũng đã nghe qua không ít loại truyền thuyết dân gian kiểu này.
Cho dù mười lời đồn thì có sáu cái sai, nhưng cũng còn lại tới bốn cái.
Lỡ như là thật, Điền Trường Quý trở lại... Hắn là một thôn trưởng, hình như cũng quản không nổi quỷ của âm phủ đâu.
Nếu như Điền Trường Quý cảm thấy một mình ở dưới đó cô đơn, lạnh lẽo, nằng nặc đòi kéo Trương Lan Lan xuống thì sao?
Cũng không thể thật sự trơ mắt nhìn Trương Lan Lan bị bắt xuống chứ?
Cho nên, Tống Ủng Quân cảm thấy mình cũng phải làm gì đó.
Bản thân hắn chắc chắn là không đủ, tốt nhất là kêu thêm nhiều đàn ông đến.
Nam nhân dương khí vượng.
Nghĩ đến đó, Tống Ủng Quân vội nói: "Haizz... Thím Điền, đồng chí Trương Lan Lan, hai người đừng nóng vội. Tôi dùng loa gọi người, bảo nam đinh trong thôn mình ai rảnh thì cầm theo cuốc thuổng tới, tập hợp ở đầu thôn, bao vây Điền gia lại. Nếu Trường Quý có yêu cầu gì quá phận, chúng ta nhiều người, dương khí vượng, cũng không phải sợ chú ấy."
Hai mẹ chồng nàng dâu liên tục nói được được được. Tống Ủng Quân liền dùng loa lớn gọi người.
Thôn dân tuy không rõ nguyên do nhưng rốt cuộc vẫn nghe theo, tập hợp ở đầu thôn. Tống Ủng Quân để bọn họ bao vây xung quanh người nhà họ Điền lại. Vòng người vừa mới vây lại xong, bóng dáng Điền Trường Quý cũng xuất hiện ở đầu đường núi.
Đi từ xa đến gần, dừng xe trước mặt các thôn dân, gãi gãi đầu: "Mọi người ở đây làm gì thế?"
Tống Ủng Quân:......
Các nam đinh trong thôn:......
Thì ra, người xưa không lừa bọn họ.
Trên thế giới này, thật sự có quỷ!!
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Ủng Quân: Làm thôn trưởng suốt mười năm nay, tôi nghĩ sẽ không tham gia ứng cử lần tiếp theo nữa
Dân làng: Ngày ngày giao tiếp với ma quỷ, chúng tôi cũng không muốn làm. Không được, vẫn là nên chọn cậu làm đi
Tống Ủng Quân:???
Tuy rằng chưa tìm được thi thể của Điền Trường Quý nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, rơi xuống biển bao ngày rồi còn chưa tìm được, tám phần là đã đến chỗ Diêm Vương. Nếu người đã mất rồi thì cũng nên để hắn yên giấc ngàn thu. Cho nên, tang sự của Điền Trường Quý rất nhanh đã được tổ chức.
Tang sự trong thôn người ta cũng chỉ bày mấy cái bàn, diễn tấu kèn trống mà thôi.
Tới lúc này rồi, mặc kệ là có quen hay không, mọi người đều tới khóc thương hai câu, gọi một lời, coi như là đưa tiễn hắn đoạn đường cuối cùng xuống suối vàng an nghỉ.
Dù Điền Ngư có ngây thơ đến thế nào cũng sẽ phát hiện có gì đó không đúng nên tới tìm Tiểu Bạch Quả hỏi chuyện. Tiểu Bạch Quả cũng không lừa gạt dỗ dành bé. Chuyện này giấu được một hai ngày chứ nào có thể giấu cả đời. Sớm muộn gì cô bé cũng sẽ biết chân tướng nên liền nói chuyện Điền Trường Quý mất tích cho bé.
Nhưng cũng không trực tiếp nói với bé rằng Điền Trường Quý đã chết như những người khác.
Dù sao thì Tiểu Bạch Quả và lão cha đều có lòng tin vào Bình An phù ngũ phẩm.
Chỉ cần Điền Trường Quý có mang theo người, không làm mất thì tuyệt đối có thể giữ được mạng.
Nhưng lời này cũng không thể nói là tuyệt đối. Lỡ may hôm đó đúng lúc Điền Trường Quý không đeo bùa hộ mệnh thì sao?
Vậy nên chỉ có thể ba phải mà cho cô bé một liều an thần trước.
"Ba cậu cát nhân tự có thiên tướng. Còn có bùa hộ mệnh cậu đưa cho chú ấy nữa, chỉ cần chú ấy mang theo bên người thì chắc chắn sẽ còn trở về!"
Tiểu Bạch Quả cũng là tu chân giả, thực lực Trúc Cơ ở trong mắt lão cha có lẽ còn chưa là cái gì nhưng đối với người thường mà nói thì cũng đủ uy áp. Nếu tới Nguyên Anh kỳ thì có thể rút về nguyên trạng, khí thế nội liễm sẽ không tràn lộ ra ngoài nữa. Nhưng ma mới làm gì biết thu liễm linh khí. Điền Ngư vốn còn đang lo sợ bất an, nghe cô nói vậy cũng cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống.
Tranh Tiểu Bạch Quả vẽ, bé hoàn toàn tin tưởng.
Tính ba mình thế nào, bé cũng biết.
Bé tự tay tặng bùa hộ mệnh cho ba, còn nói ba nhất định phải đeo. Ba cưng chiều bé như vậy, nhất định sẽ không tháo ra. Cho nên ba nhất định sẽ không sao.
Bé cứ như vậy mà tin tưởng đồng bọn của mình một cách khó hiểu!
————
Nhận được sự bảo đảm từ chỗ Tiểu Bạch Quả, lúc đưa tang, Điền Ngư khá bình tĩnh. Người khác chỉ cho là bé không biết chuyện nên chẳng những không hề phê bình biểu hiện của bé mà ngược lại còn cảm thấy bé thật quá đáng thương.
Điền Trường Quý rơi xuống biển, đến thi thể cũng không tìm được nên đành phải lập một cái mộ chôn quần áo và di vật. Chờ sau này tìm thấy thi thể rồi sẽ hạ mồ vi an. Đem chôn là bộ quần áo Điền Trường Quý thích nhất. Trương Lan Lan trơ mắt nhìn bộ áo quần kia bị đất dần vùi lấp, chỗ đất trống nơi ấy dần đắp lên thành một nấm mồ nhỏ, khóc như ruột gan đứt ra từng khúc.
Người trong thôn thấy vậy, trong lòng cũng đều không dễ chịu nổi.
Mấy năm nay, cuộc sống mọi người đều đang dần trở nên tốt hơn. Từng hộ đều được đảm bảo lương thực ăn no, ăn ngon. Thôn Táo Câu đã hai, ba năm nay chưa có tang sự gì. Điền Trường Quý đột ngột ra đi như vậy, thực sự làm mọi người dâng lên nhiều cảm xúc. Vốn là định ở lại ăn một bữa tang tiệc nhưng nghĩ đến hai mẹ con đáng thương này, chẳng ai còn ham một miếng cơm canh.
Vẫn là biếu cô nhi quả phụ người ta chút tiền thì hơn.
Xưa nay có tang sự, người trong thôn đến dự lễ đều tặng tiền lễ.
Trước kia cũng chỉ cho mấy hào. Mấy năm nay tiền trong tay mọi người dư dả hơn nhiều, hai mẹ con này lại thật sự đáng thương nên đều tặng hẳn một, hai tệ. Người trong thôn cũng không ít, tiền lễ nhiều, ở lại ăn tiệc không bao nhiêu. Cứ thu một lượt lại, tính thêm cả khoản bồi thường từ thuyền trưởng thì tiền để lại cho hai mẹ con Trương Lan Lan cũng kha khá.
Phải hơn bốn trăm tệ.
Nhưng trong thôn chẳng ai hâm mộ số tiền này. Mọi người đều nói Trương Lan Lan mệnh khổ.
Ngay cả lão thái thái, tối đó xong xuôi hết tang sự cũng không nhịn được rơi nước mắt, đáng thương nói: "Lần trước Trường Quý còn về cùng Lục Hải nhà mình, ai mà ngờ lần ấy cũng là lần cuối... Ông trời thật là... người tốt thì không được sống lâu. Con bé Điền Ngư với mẹ nó biết sống làm sao đây?"
"Hai người cô nhi quả phụ, lại không có chồng làm chỗ dựa, lỡ may bị người ta bắt nạt thì sao? Cho dù không bắt nạt, có khi hàng xóm nói ra nói vào cũng hại chết người..."
Điền Ngư thường đến tìm Tiểu Bạch Quả chơi, lão thái thái cũng rất yêu thích, bây giờ cũng thực lòng sốt ruột thay hai mẹ con bé. Nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên nhảy ra đại chiêu: "Haizz! Ông ơi, ông nói xem chúng ta tác hợp lão tam với con bé Lan Lan có được không?"
Miếng bánh bao Diệp lão nhân mới vừa nuốt xuống được một nửa, nghe thấy lời vớ vẩn này lập tức nghẹn.
Cả nhà vội xúm lại vỗ vỗ vuốt vuốt, đưa nước uống, cuối cùng cũng thông được miếng bánh bao kia. Lão thái thái cũng bị phản ứng của chồng doạ sợ tới mức không dám nghĩ đến chuyện đó nữa.
Bà cũng chỉ là nóng đầu nên thuận miệng nói ra thôi. Nếu ông nhà không thích thì quên đi.
————
Tiểu Bạch Quả bị lễ đưa tang hôm nay làm cho choáng váng, nửa đêm nài nỉ cha bảo hắn bấm ngón tay một quẻ xem sinh tử Điền Trường Quý và ngày trở về. Nếu đã không sao thì cũng không thể kéo dài một hai năm chứ?
Đến lúc đó, e là Trương Lan Lan tái giá mất rồi.
Điền Trường Quý làm cá ăn ngon cực, mà một nhà ba người họ cũng đang êm ấm. Tiểu Bạch Quả rất hy vọng ba người nhà này có thể được sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
"Ba, ba tính giúp con được không? Ba xem, Điền Ngư là bạn con, chú Trường Quý còn mời con ăn cá, tính giúp một quẻ được không?"
Nói đến cá của Điền Trường Quý, lão cha lại tức một bụng.
Hôm đó Tiểu Bạch Quả về toàn thân đều là mùi cá.
Vừa ngửi là biết ngon.
So với cá thịt nhà mình làm thì ngon hơn nhiều.
Thế mà hắn lại không ăn được.
Tức giận mãi cũng không có cách nào. Ai bảo đây là con gái mình, còn phải cưng chiều.
Vừa thèm cá, vừa bắt đầu bấm đốt ngón tay.
Tiện đây còn muốn dạy dỗ con gái một bài học.
"Con phải có lòng tin với bản thân mình. Con là cốt nhục của Bạch Xuyên ta, cũng đã bước một chân vào hàng ngũ tiên nhân, có được thực lực Trúc Cơ kỳ, Bình An phù trung ngũ phẩm tất nhiên có thể chống lại hết thảy mọi tai nạn trên thế gian, không thể thiếu tự tin như vậy được!"
Đối với dạy bảo của lão cha, Tiểu Bạch Quả... không tiếp thu.
Cô đây không phải là không tự tin mà là tinh thần truy cầu sự thực.
Cô thật sự đã vẽ ra linh phù, nhưng bản thân chưa được tự thử nghiệm, không có kinh nghiệm nên thiếu tự tin là chuyện hết sức bình thường.
Trừ khi tự vẽ ra được cái Ngũ Lôi phù rồi tự thử, tận mắt chứng kiến hiệu quả. Nếu không, cô vẫn sẽ cảm thấy linh phù mình vẽ ra không phải loại mình học trong Tàng Thư Các.
Diệp Bạch Xuyên cũng hiểu, không nghĩ gì nhiều, cũng không nói gì thêm, bấm đốt ngón tay một phen.
"Bảy ngày sau tang, ở phía ngoài đầu thôn, hai vợ chồng sẽ gặp lại."
Biết Điền Trường Quý không chết, bảy hôm nữa sẽ gặp lại Điền Ngư bọn họ, Tiểu Bạch Quả cũng yên tâm.
————
Nháy mắt đã tới ngày thứ bảy sau tang sự của Điền Trường Quý. Trương Lan Lan đã hoàn toàn tuyệt vọng, chấp nhận sự thật Điền Trường Quý không còn nữa. Ngôi nhà từng tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ nay chỉ còn không khí buồn đau, thống khổ không nói nên lời. Cho dù Điền Ngư có cường điệu rằng Điền Trường Quý không có chuyện gì cũng không đổi lại được chút tươi cười của Trương Lan Lan.
Những người Điền gia khác cũng không vui vẻ gì. Tuy đã nói là phân gia, Điền Trường Quý không còn thân thiết với nhà chính nữa nhưng dẫu gì cũng cùng là anh em lớn lên bên nhau, cũng là con trai hai ông bà già nuôi lớn, cứ thế mất đi, cả nhà ai cũng không vui lên nổi. Lễ cúng thất hôm nay, lão thái thái và Trương Lan Lan cùng nhau đi hoá vàng mã cho Điền Trường Quý.
Thời tiết ngày này vô cùng âm trầm, mây đen giăng kín. Một tia nắng mặt trời cũng không có, mồ mả xung quanh cành thêm ảm đạm, hoang vắng.
Mộ của Điền Trường Quý vốn cũng chỉ chôn quần áo và di vật, sợ hắn ở âm tào địa phủ bị quỷ bắt nạt, Trương Lan Lan đặc biệt mời người ta làm cho hắn cái bia mộ bằng đá. Chữ trên đó cũng khắc đơn giản, Điền Trường Quý chi mộ.
Mẹ chồng nàng dâu là hai người tâm trạng khó chịu nhất. Sáng sớm đã ra mộ đốt vàng mã cho Điền Trường Quý.
Hai người vừa hoá vàng vừa khóc.
"Trường Quý à, con ở âm tào địa phủ chờ trước. Hiện giờ con có tiền, muốn ăn muốn uống gì cứ mua lấy. Gà quay, bánh hạch đào, bánh trứng gà mua mà đổi vị, đừng tiết kiệm. Chờ mấy năm nữa cháu trai, cháu gái của con lớn rồi, cha mẹ cũng sẽ xuống cùng con. Đến lúc đó ba người nhà ta lại vui vẻ bên nhau."
"Trường Quý.... Anh thật là nhẫn tâm mà. Anh bỏ lại cô nhi quả phụ em ở lại biết làm sao bây giờ đây?"
"Trường Quý, con ở dưới suối vàng phù hộ cho Ngư Nhi tiền đồ như gấm, gả vào nhà tốt, phù hộ Lan Lan mạnh khoẻ nhé. Nếu con ở dưới đó buồn chán thì đến tìm lão Vương nằm bên trái con đây...."
Giọng nói lão thái thái cứ như bị người ta túm cổ, đột nhiên im bặt. Bà nhìn chằm chằm một hướng, cả người run lên, sắc mặt xanh mét, vừa run vừa giơ tay kéo Trương Lan Lan: "Trường... Trường Quý... Trường Quý..."
Trường Quý?
Trương Lan Lan lập tức vui sướng ngẩng đầu lên nhưng lập tức phản ứng lại. Trường Quý nhà cô đã rơi xuống biển sâu không vớt lên được, hiện giờ đã đưa tin đến trước mặt Diêm Vương rồi, làm sao có thể còn ở lại nơi này.
Nhưng mẹ chồng cô không thể nào đùa giỡn cô...
Trương Lan Lan khó hiểu nhìn về hướng mẹ chồng chỉ, vừa thấy, sắc mặt cũng lập tức trắng bệch.
Nghĩa địa Thôn Táo Câu nằm trên sườn núi Nam Sơn, có thể nhìn thấy đường núi từ bên ngoài đi vào thôn. Lúc này có một người đang đi trên sườn núi. Nếu nói thế thôi thì hình như chả có gì khiến người ta hết hồn. Nhưng nếu người nọ đúng là Điền Trường Quý đã mất, vậy thì lại khác.
Đặc biệt là, trên người hắn còn mặc bộ quần áo chôn dưới mộ và ngồi trên chiếc xe đạp màu sắc, hình dáng y chang chiếc xe hôm đó hoả thiêu xuống. Trên xe còn thồ túi lớn túi nhỏ, lộ ra một phần đồ bên trong, vừa hay chính là gà quay, bánh hạch đào, bánh trứng gà mà lão thái thái mới nhắc. Doạ người nhất chính là, Điền Trường Quý vừa đạp xe vừa nhỏ nước tí tách!
Hai mẹ chồng nàng dâu run bần bật, từ vẻ mặt mà nhìn ra được suy nghĩ của nhau.
Lão thái thái dùng ánh mắt dò hỏi: Con nghĩ sao?
Trương Lan Lan:...... Con cảm thấy giống như mẹ nghĩ.
Lão thái thái:...... Mẹ cũng cảm thấy vậy.
Biết chắc tám phần là thứ không sạch sẽ, Trương Lan Lan vẫn có chút lưu luyến. Cô ngẫm lại lời mấy hôm nay con gái cứ đinh ninh đảm bảo, bất giác liền có chút mong chờ đối với bóng dáng nọ. Lão thái thái lay lay cô vài cái, bảo cô nhanh cùng bà về nhà. Trương Lan Lan vẫn nhìn chằm chằm bóng người kia, mím môi nói:
"Lỡ như... lỡ như thật sự là người sống thì sao? Để con đi nhìn lại cho rõ."
Trong lòng lão thái thái thật ra cũng mong con mình còn sống. Nếu Trương Lan Lan đã không sợ, bà nghĩ một hồi, cũng cắn răng tiếp tục lén trông về phía bóng người kia. Đúng lúc có một trận gió mạnh thổi đến, thổi tung hết tro vàng mã hai người mới đốt lên đầy trời. Hai mẹ chồng nàng dâu chết trân nhìn bóng người kia dừng xe lại, móc một xấp tiền từ trong ngực ra.
Lão thái thái:......
Trương Lan Lan:......
Đủ rồi.
Còn muốn xem gì nữa?
Mau về nhà đi thôi.
Đi tìm thôn trưởng nói một tiếng, cố gắng không làm bọn nhỏ sợ hãi.
————
Khoảng cách từ đoạn đường núi vào thôn Táo Câu so với từ nghĩa địa về thôn dài hơn một chút. Trương Lan Lan và lão thái thái chạy tới chỗ Tống Ủng Quân trước. Vừa nghe chuyện hồn ma Điền Trường Quý trở về, Tống Ủng Quân cảm thấy thật là đau đầu.
Sao vẫn còn mê tín phong kiến thế này?!
Từ chuyện Diệp Bạch Xuyên năm ngoái, không phải hắn đã tăng cường xây dựng tư tưởng tân tiến cho các thôn dân rồi sao? Sao vẫn còn mê tín phong kiến chứ?
May là lãnh đạo cấp trên không ở đây. Lỡ có lãnh đạo đến, nghe thấy một cái thì chẳng phải danh ngạch cán bộ thôn tiên tiến sẽ không bao giờ tới lượt hắn sao?
Nhưng xét đến hai người trước mặt này, một người vừa mất chồng, một người vừa mất con, không nỡ nói nặng lời, đành phải khuyên họ trước.
"Thím Điền, đồng chí Trương Lan Lan, quốc gia chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, mấy thứ mê tín phong kiến như ma quỷ đều là tàn lưu xã hội phong kiến. Chúng ta không thể tin."
Trương Lan Lan gấp đến sắp bật khóc. Chuyện này sao có thể là chuyện tàn lưu xã hội phong kiến chứ? Rõ ràng hai người tận bốn con mắt đều nhìn thấy. Chuyện lớn như vậy mà sao lại có thể là tàn lưu xã hội phong kiến? Thật sự hết cách, cô đành phải kéo lấy tay Tống Ủng Quân.
"Thôn trưởng, tôi và mẹ chồng tôi đều thấy. Ngay ở chỗ đường núi thông ra huyện thành đây thôi. Có lẽ lát nữa là về đến đây rồi. Thôn trưởng, anh qua nhìn đi là biết."
Điền lão thái cũng túm lấy tay Tống Ủng Quân.
"Cậu mau đến xem đi. Cậu là trưởng thôn mà, tôi nghe nói người làm quan luôn có chính khí trên người. Ma quỷ đều sợ thứ này nhất. Cậu nói với Trường Quý nhà tôi, bảo nó an tâm lên đường, đừng về hù doạ người, người với quỷ là khác biệt!"
Sắc mặt hai mẹ chồng nàng dâu này cũng không giống giả bộ, sức lực cũng lớn. Tống Ủng Quân nghe hai người nói thế, trong lòng cũng không khỏi kiêng dè.
Tuy rằng hắn chưa từng thấy tận mắt nhưng cũng đã nghe qua không ít loại truyền thuyết dân gian kiểu này.
Cho dù mười lời đồn thì có sáu cái sai, nhưng cũng còn lại tới bốn cái.
Lỡ như là thật, Điền Trường Quý trở lại... Hắn là một thôn trưởng, hình như cũng quản không nổi quỷ của âm phủ đâu.
Nếu như Điền Trường Quý cảm thấy một mình ở dưới đó cô đơn, lạnh lẽo, nằng nặc đòi kéo Trương Lan Lan xuống thì sao?
Cũng không thể thật sự trơ mắt nhìn Trương Lan Lan bị bắt xuống chứ?
Cho nên, Tống Ủng Quân cảm thấy mình cũng phải làm gì đó.
Bản thân hắn chắc chắn là không đủ, tốt nhất là kêu thêm nhiều đàn ông đến.
Nam nhân dương khí vượng.
Nghĩ đến đó, Tống Ủng Quân vội nói: "Haizz... Thím Điền, đồng chí Trương Lan Lan, hai người đừng nóng vội. Tôi dùng loa gọi người, bảo nam đinh trong thôn mình ai rảnh thì cầm theo cuốc thuổng tới, tập hợp ở đầu thôn, bao vây Điền gia lại. Nếu Trường Quý có yêu cầu gì quá phận, chúng ta nhiều người, dương khí vượng, cũng không phải sợ chú ấy."
Hai mẹ chồng nàng dâu liên tục nói được được được. Tống Ủng Quân liền dùng loa lớn gọi người.
Thôn dân tuy không rõ nguyên do nhưng rốt cuộc vẫn nghe theo, tập hợp ở đầu thôn. Tống Ủng Quân để bọn họ bao vây xung quanh người nhà họ Điền lại. Vòng người vừa mới vây lại xong, bóng dáng Điền Trường Quý cũng xuất hiện ở đầu đường núi.
Đi từ xa đến gần, dừng xe trước mặt các thôn dân, gãi gãi đầu: "Mọi người ở đây làm gì thế?"
Tống Ủng Quân:......
Các nam đinh trong thôn:......
Thì ra, người xưa không lừa bọn họ.
Trên thế giới này, thật sự có quỷ!!
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Ủng Quân: Làm thôn trưởng suốt mười năm nay, tôi nghĩ sẽ không tham gia ứng cử lần tiếp theo nữa
Dân làng: Ngày ngày giao tiếp với ma quỷ, chúng tôi cũng không muốn làm. Không được, vẫn là nên chọn cậu làm đi
Tống Ủng Quân:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.