Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn
Chương 39: Tới Buổi Họp Chợ
Thiên Sơn Tuyết Liên Trà
08/08/2023
“Nương, để cho đại ca ngồi đi.”
Hiện tại Khương Tu Văn vui mừng, sau này biết xe đẩy là nhị ca dùng gỗ quan tài làm thành thì chắc chắn sẽ khóc thành tiếng.
Từ khi Khương gia bắt đầu nội đấu, Khương Bảo Châu cũng học hư hỏng theo.
Đến gần buổi trưa, chính là thời điểm nắng cuối thu gay gắt nhất, Văn thị dùng một mảnh khăn vải che mặt, lôi kéo Khương Bảo Châu đi thẳng đến chỗ họp chợ gần đây.
Mặc dù trong không gian của nữ nhi có rất nhiều đồ ăn, mặc, đồ dùng đếm không hết, nhưng có rất nhiều đồ vật không thể danh chính ngôn thuận lấy ra ngoài, còn cần che lấp một chút.
Trong họp chợ tràn đầy thôn dân ở các thôn xóm gần đây, hiện giờ là thời điểm thu lương thực xong không có việc gì để làm, liền tới họp chợ dùng thổ sản trong nhà đổi tiền.
“Mẹ, mua dây thừng đi, còn mua một cái chậu, ngài xem vị đại bá kia bán xe đẩy, nếu không chúng ta qua mua đi.”
Khương Bảo Châu nhìn khắp nơi, cứ cảm thấy cái gì nhà mình cũng cần.
Lần đầu tiên Văn thị giao tiếp với thôn dân, rất nhanh đã học được từ mọi người cách trả giá, mua hột vịt muối và dưa muối, lại mua bánh bao.
Trong nhà quá nhiều người, mười mấy bánh bao không đủ ăn, Văn thị lại mua thêm mười mấy cái, đang đứng ở ven đường chờ đợi.
Khương Bảo Châu đi khắp nơi xem náo nhiệt, lấy túi tiền trong không gian ra, sau đó bỏ một ít gia vị vào bên trong.
“Mẹ, chúng ta không thể vẫn luôn tiêu tiền, cần phải có vào có ra mới được.”
Khương Bảo Châu mở ba lô cõng trên lưng ra, thật ra bên trong không có đồ vật gì, thuần túy là vì che giấu đồ vật lấy từ trong không gian.
Nàng nhớ rõ trong không gian có rất nhiều khăn lụa nàng mua khi đến Tô Hàng du lịch, toàn bộ đều là máy móc thêu thùa, mặc dù không tinh xảo bằng thêu thùa thủ công, nhưng được cái hoa văn mới mẻ, nguyên liệu tơ lụa cũng coi như không tệ.
Các cô nương trẻ tuổi trong họp chợ vây quanh người bán hàng rong, thoạt nhìn còn rất có năng lực tiêu tiền, Khương Bảo Châu nổi lên ý định làm buôn bán.
“Được, bán ra ngoài đi.”
Văn thị suy nghĩ một chút, lúc trước Tiểu Điệp đến tiễn đưa, có mấy cái túi không mở ra, người ngoài cũng không biết bên trong có cái gì, nữ tử có khăn tay bên người cũng không kỳ lạ.
“Bảo Châu, con thử tự mình bán một chút đi.”
Văn thị ở quầy hàng phía trước chờ bánh bao, cổ vũ nữ nhi: “Nếu như có thể bỏ đi mặt mũi, đến phương Bắc chúng ta cũng có thể làm buôn bán nhỏ.”
Trong nhà có tài chính mở đầu, người nhà cũng phải cố gắng kiếm tiền, ông trời ban cho đồ vật là tặng cho Khương Bảo Châu, hiện tại bọn họ đã được thơm lây mà lợi dụng nó, nhưng sau khi ổn định, Văn thị sẽ không chiếm một chút lợi nào nữa, bà sợ làm hỏng phúc khí của nữ nhi.
“Mẹ, con đi đây.”
Khương Bảo Châu nói ngọt, lôi kéo làm quen với đại nương bên cạnh, đưa cho con dâu đại nương một cái khăn tay, đôi mẹ chồng nàng dâu kia cười đến không khép miệng được, lập tức biết cái gì thì nói cái đấy cho Khương Bảo Châu, không giấu giếm nửa lời.
“Nha đầu, mấy kiểu dáng thêu này thật hiếm thấy, nguyên liệu cũng tốt, dù là ở trong thành cũng không có người bán.”
Đại nương thường xuyên vào thành, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về giá cả, khăn tay tốt như vậy, ít nhất cũng có giá 200 văn một cái.
Chỉ là cái giá này rất khó bán ở trong buổi họp chợ trong thôn, trừ khi trong nhà có việc vui, mua tới làm vật đè dưới đáy hòm.
Khương Bảo Châu suy tính, giá hàng hiện tại là một văn tiền có thể mua một cái trứng gà, hai cái bánh bao bột mì trắng, 200 văn không phải là một khoản tiền nhỏ.
Đại nương nói không sai, 200 văn rất khó bán ra ngoài, Khương Bảo Châu cũng không muốn lấy tiền, nếu có đồ vật trao đổi sẽ càng tốt hơn, nàng muốn đổi vải dầu.
Hiện tại Khương Tu Văn vui mừng, sau này biết xe đẩy là nhị ca dùng gỗ quan tài làm thành thì chắc chắn sẽ khóc thành tiếng.
Từ khi Khương gia bắt đầu nội đấu, Khương Bảo Châu cũng học hư hỏng theo.
Đến gần buổi trưa, chính là thời điểm nắng cuối thu gay gắt nhất, Văn thị dùng một mảnh khăn vải che mặt, lôi kéo Khương Bảo Châu đi thẳng đến chỗ họp chợ gần đây.
Mặc dù trong không gian của nữ nhi có rất nhiều đồ ăn, mặc, đồ dùng đếm không hết, nhưng có rất nhiều đồ vật không thể danh chính ngôn thuận lấy ra ngoài, còn cần che lấp một chút.
Trong họp chợ tràn đầy thôn dân ở các thôn xóm gần đây, hiện giờ là thời điểm thu lương thực xong không có việc gì để làm, liền tới họp chợ dùng thổ sản trong nhà đổi tiền.
“Mẹ, mua dây thừng đi, còn mua một cái chậu, ngài xem vị đại bá kia bán xe đẩy, nếu không chúng ta qua mua đi.”
Khương Bảo Châu nhìn khắp nơi, cứ cảm thấy cái gì nhà mình cũng cần.
Lần đầu tiên Văn thị giao tiếp với thôn dân, rất nhanh đã học được từ mọi người cách trả giá, mua hột vịt muối và dưa muối, lại mua bánh bao.
Trong nhà quá nhiều người, mười mấy bánh bao không đủ ăn, Văn thị lại mua thêm mười mấy cái, đang đứng ở ven đường chờ đợi.
Khương Bảo Châu đi khắp nơi xem náo nhiệt, lấy túi tiền trong không gian ra, sau đó bỏ một ít gia vị vào bên trong.
“Mẹ, chúng ta không thể vẫn luôn tiêu tiền, cần phải có vào có ra mới được.”
Khương Bảo Châu mở ba lô cõng trên lưng ra, thật ra bên trong không có đồ vật gì, thuần túy là vì che giấu đồ vật lấy từ trong không gian.
Nàng nhớ rõ trong không gian có rất nhiều khăn lụa nàng mua khi đến Tô Hàng du lịch, toàn bộ đều là máy móc thêu thùa, mặc dù không tinh xảo bằng thêu thùa thủ công, nhưng được cái hoa văn mới mẻ, nguyên liệu tơ lụa cũng coi như không tệ.
Các cô nương trẻ tuổi trong họp chợ vây quanh người bán hàng rong, thoạt nhìn còn rất có năng lực tiêu tiền, Khương Bảo Châu nổi lên ý định làm buôn bán.
“Được, bán ra ngoài đi.”
Văn thị suy nghĩ một chút, lúc trước Tiểu Điệp đến tiễn đưa, có mấy cái túi không mở ra, người ngoài cũng không biết bên trong có cái gì, nữ tử có khăn tay bên người cũng không kỳ lạ.
“Bảo Châu, con thử tự mình bán một chút đi.”
Văn thị ở quầy hàng phía trước chờ bánh bao, cổ vũ nữ nhi: “Nếu như có thể bỏ đi mặt mũi, đến phương Bắc chúng ta cũng có thể làm buôn bán nhỏ.”
Trong nhà có tài chính mở đầu, người nhà cũng phải cố gắng kiếm tiền, ông trời ban cho đồ vật là tặng cho Khương Bảo Châu, hiện tại bọn họ đã được thơm lây mà lợi dụng nó, nhưng sau khi ổn định, Văn thị sẽ không chiếm một chút lợi nào nữa, bà sợ làm hỏng phúc khí của nữ nhi.
“Mẹ, con đi đây.”
Khương Bảo Châu nói ngọt, lôi kéo làm quen với đại nương bên cạnh, đưa cho con dâu đại nương một cái khăn tay, đôi mẹ chồng nàng dâu kia cười đến không khép miệng được, lập tức biết cái gì thì nói cái đấy cho Khương Bảo Châu, không giấu giếm nửa lời.
“Nha đầu, mấy kiểu dáng thêu này thật hiếm thấy, nguyên liệu cũng tốt, dù là ở trong thành cũng không có người bán.”
Đại nương thường xuyên vào thành, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về giá cả, khăn tay tốt như vậy, ít nhất cũng có giá 200 văn một cái.
Chỉ là cái giá này rất khó bán ở trong buổi họp chợ trong thôn, trừ khi trong nhà có việc vui, mua tới làm vật đè dưới đáy hòm.
Khương Bảo Châu suy tính, giá hàng hiện tại là một văn tiền có thể mua một cái trứng gà, hai cái bánh bao bột mì trắng, 200 văn không phải là một khoản tiền nhỏ.
Đại nương nói không sai, 200 văn rất khó bán ra ngoài, Khương Bảo Châu cũng không muốn lấy tiền, nếu có đồ vật trao đổi sẽ càng tốt hơn, nàng muốn đổi vải dầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.