Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện
Chương 71: Phiên ngoại 2: Cuộc sống sau khi kết hôn(2) Hai bánh gạo nếp nhỏ
Tang Tụ
20/10/2022
Edit: Tiểu Màn Thầu
“Ba ơi, con muốn fafa.” Cô nhóc ba tuổi đôi mắt đen láy sáng ngời, giọng nói ngọt ngào.
Cô nhóc duỗi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra, giật giật góc áo của người đàn ông.
“Tại sao em gái lại giống mẹ như vậy, thích kéo góc áo của ba thế?” Người đàn ông đang hâm nóng sữa, mỉm cười tiện tay hái một bông cúc nhỏ từ chiếc bình bên cạnh, cài lên tóc con gái.
Cô nhóc nhỏ nhận được bông hoa, vui vẻ chạy đến cái gương to nhìn ngắm.
“Ba ơi.” Cậu nhóc gần năm tuổi, thoạt nhìn hoàn tòan chính là bản sao thu nhỏ của Lê Khí, đôi mắt màu hổ phách, lông mi dài lại dày, làn da trắng ngần, vẻ mặt cao lãnh.
Trong tay cậu nhóc cầm một cuốn sách về vũ trụ, nghiêm túc nghiên cứu thảo luận với Lê Khí: “Ba cảm thấy hố đen có hình dạng gì? Tại sao thời gian trong hố đen lại trôi qua vô cùng chậm?”
Người đàn ông hâm xong sữa, dùng tay thử độ ấm, sau đó sờ đầu con trai: “Vũ trụ?”
“Vâng, lớn lên con muốn làm nhà thiên văn học, hoặc là phi hành gia.”
Lê Khí nghiêm túc trả lời: “Giấc mơ này rất hay, anh trai nhất định phải cố gắng lên, thực hiện được nó nhé.”
Cậu nhóc nhỏ ngại ngùng mỉm cười, nhận lấy sữa bò trong tay ba của mình, ngoan ngoãn nói: “Con sẽ cho em gái uống, lúc nào mẹ mới trở về ạ?”
“Hôm nay khó có dịp mẹ đi ra ngoài chơi cùng bạn bè, để mẹ đi chơi một lúc nữa. Uống sữa xong ba sẽ kể chuyện cổ tích cho con và em gái nghe nhé, sau đó chúng ta đi ngủ được không nào?”
Cậu nhóc nhỏ chớp mắt: “Con nhớ mẹ.”
Giọng nói của Lê Khí rất nhẹ nhàng: “Ba cũng rất nhớ mẹ.”
………….
Lê Khí dựa vào đầu giường kể ba câu chuyện, nhưng hai bánh gạo nhỏ vẫn không hề buồn ngủ, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn cậu.
“Ba ơi con muốn đi nhà vệ sinh.”
“Ba ơi, ba có thể nói cho con biết lượng cơ học là gì không?”
“Ba ơi giúp con chùi mông.”
“Rốt cuộc vũ trụ lớn đến mức nào? Liệu năng lượng ánh có kết thúc không?”
“Ba ơi con ngủ không được, con muốn cùng anh trai xem TV.”
“….”
Hai bánh gạo nếp nhỏ này trái một câu phải một câu, hoàn toàn không cho Lê Khí có cơ hội thở dốc, đầu của cậu cũng bắt đầu to hơn, trong nội tâm thầm kêu: “Cứu mạng….”
Chờ Bùi Chân mở cửa bước vào, nhìn thấy Lê Khí đang nằm giữa chiếc ghế sô pha lớn, trong điện thoại còn mở nhạc thiếu nhi, em gái ba tuổi ghé vào người anh ngủ ngon lành, còn anh trai năm tuổi tựa đầu trên lồng ngực của người đàn ông.
Cậu nhắm mắt lại, sống mũi cao thẳng, phần cằm dưới mơ hồ có thể nhìn thấy râu màu xanh đen, khuôn mặt tuấn tú còn mang theo chút tiều tụy.
Bùi Chân nhịn không được cười lên, nhẹ tay nhẹ chân đi qua, muốn bế con gái trong lòng Lê Khí quay trở về phòng ngủ.
Tay vừa chạm vào mặt con gái, người đàn ông trên ghế sô pha lập tức tỉnh dậy, giọng nói có chút trầm khàn: “Vợ em về rồi à?”
“Vâng.” Bùi Chân cười đến cong cong vành mắt, nhỏ giọng nói: “Hôm nay vất vả cho anh rồi.”
“Không vất vả, đi chơi vui không?”
“Vui lắm ạ, em và Diêu Băng trò chuyện rất lâu. Em có mang quà về cho ba con anh nè, nhìn xem.” Bùi Chân giơ chiếc bánh vị dâu tây trong tay lên.
“Mẹ?” Cậu nhóc nhỏ cũng thức giấc, mơ mơ màng màng dụi mắt, giờ phút này cậu bé không còn là một đứa trẻ thiên tài cao lãnh nữa, mà càng giống một đứa trẻ bình thường hơn, vươn tay muốn mẹ bế.
“Cục cưng.” Bùi Chân vội vàng ôm lấy cậu nhóc, hôn lên trán cậu nhóc một cái: “Chúng ta trở về phòng ngủ được không.”
Cậu nhóc nhỏ gật đầu, vùi đầu vào cổ của Bùi Chân cọ nhẹ: “Mẹ ngày mai mẹ đi cùng con được không?”
“Được.” Bùi Chân bế cậu nhóc tiến vào phòng ngủ, sau đó Lê Khí cũng bế con gái vào, rồi đặt một nụ hôn lên trán hai bánh gạo nếp nhỏ này, theo sau tắt đèn rời khỏi phòng ngủ.
Vừa đóng cửa lại, Lê Khí từ phía sau ôm lấy Bùi Chân, giọng điệu tủi thân nói: “Vợ ơi vừa rồi em không có ôm anh đó.”
“Xin lỗi xin lỗi anh, em lập tức bù cho anh nhé.” Bùi Chân nhanh chóng quay người lại ôm lấy cậu, nhân tiện hôn lên má cậu vài cái.
“Vẫn chưa đủ.” Người đàn ông chỉ vào môi, hàng lông mi run lên, “Nơi này cũng muốn.”
Bùi Chân mỉm cười muốn chạy trốn, “Em đi tẩy trang trước đã.”
Còn chưa đi được vài bước đã bị người nọ kéo lại, trực tiếp bế lên, Bùi Chân chỉ có thể dùng hai chân ôm lấy eo của Lê Khí.
Người đàn ông rất xấu xa, cánh tay giữ người cô như gần như xa, Bùi Chân vì không để cho mình té xuống chỉ có thể ôm chặt lấy cổ của Lê Khí, dịu dàng nói: “Làm gì vậy. Mau thả em xuống!”
“Xuỵt, đừng đánh thức các con.” Lê Khí cúi đầu hôn cô, phần cằm dưới với râu lúng phúng cọ vào mặt Bùi Chân vừa đau vừa ngứa, nhưng đôi môi cô đã bị chặn lại, thỉnh thoảng mới có vài tiếng rêи ɾỉ phát ra.
Một nụ hôn rung động đến tâm can kết thúc, Bùi Chân gần như mềm nhũn tựa trên thân thể của người đàn ông.
Lê Khí cười trầm thấp, lúc này mới bế cô đi đến phòng ngủ chính ở lầu hai. Bùi Chân mệt mỏi, nhắm đôi mắt lại nằm trên giường, để người đàn ông tùy ý cởi giày cao gót cho cô, đồng thời lấy bông tẩy trang lau sạch lớp makeup trên mặt cô.
Bùi Chân cảm thấy thoải mái, nhẹ nhang ngân nga một bài hát, sau khi tẩy trang xong liền đi ngủ.
…….
Ngày hôm sau, Lê Khí mang theo Bùi Chân và hai bé con đến chỗ ở của Lê Đằng.
Hiện giờ Lê Đằng hoàn toàn giao Lê thị cho con trai xử lý, bản thân mình mỗi ngày trồng hoa câu cá uống trà, thời gian trôi qua tiêu sái mãn nguyện.
Điều không hài lòng duy nhất của ông, chính là không thể thường xuyên gặp mặt hai đứa cháu trai cháu gái cưng của mình.
Lê Đằng nhiều lần âm thầm tìm Bùi Chân kể khổ: “Chân Chân à, ba rất nhớ các con, bao giờ mới có thể quay về đây thăm ông lão này hả?”
Phương pháp này rất có hiệu quả, không đến một tuần, Lê Khí sẽ dẫn cả nhà đến thăm ông ấy.
Hôm nay tình huống có chút đặc biệt, họ hàng ở quê của Lê Đằng cũng đến, một đám người ngồi trên ghế sô pha cười ngây ngô nhìn một nhà Lê Khí vừa mới bước vào cửa.
“Ôi bé cưng của ông nội đến rồi à!” Lê Đằng bước nhanh đến đó,bế cô nhóc nhỏ mũm mĩm lại ôm lấy cậu nhóc, “Ông nội rất nhớ các cháu!”
Cậu nhóc nhỏ vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, ngược lại cô nhóc nhỏ còn hôn Lê Đằng một cái, ngọt ngào nói: “Chào ông nội.”
Trái tim của Lê Đằng cũng tan chảy, “Ai ôi!!! Cháu gái ngoan. Ông nội rất thích cháu.”
Họ hàng chia thành hai nhóm, những người đàn ông vây quanh Lê Khí, hỏi cậu những chuyện liên quan đến kinh doanh và cổ phiếu.
Còn những người phụ nữ lại vây quanh Bùi Chân quan sát: “Ai nha!!!Con bé này nhìn trẻ quá, nào giống như người đã làm mẹ.”
“Có phải cháu là food blogger trên mạng không? Một năm thu nhập không ít đúng không?”
“Cô ta cần thu nhập cái gì, không phải có chồng nuôi à?” Một tiếng chế nhạo từ phía sau đám đông truyền đến, Bùi Chân nhìn qua, là một người phụ nữ trẻ tuổi tướng mạo trông không tệ, bên cạnh còn có một cậu bé khoảng năm tuổi.
Lời nói này có chút ác ý, một trưởng bối tiến đến hòa giải: “Đó là Chân Chân có phúc khí tốt.” Bà ấy giới thiệu người phụ nữ trẻ tuổi kia: “Đây là vợ của đứa con trai thứ ba của em trai ba chồng con, tên Phương Mai.”
Bùi Chân mỉm cười: “Vậy à, cho tới bây giờ chưa từng nghe ba nhắc đến, có lẽ không thường xuyên lui tới đúng không?”
Phương Mai bị lời nói trong bông có kim* của Bùi Chân đâm vào khiến cho khuôn mặt đỏ bừng.
(*Trong bông có kim = Miệng nam mô, bụng bồ dao găm.)
Hôm nay cô ta cùng chồng của mình đến đây với hai mục đích, đầu tiên là đến vay tiền, thứ hai là muốn nhờ Lê Đằng tìm cho mình một công việc ổn định thoải mái.
Chồng của cô ta vốn có một người họ hàng giàu có như vậy, dựa vào quan hệ huyết thống, không phải sẽ dễ dàng ra tay giúp đỡ một số chuyện vụn vặt này sao?
Nhưng hôm nay nghe Lê Đằng nói, hiện giờ những việc quan trọng đều do con trai Lê Khí của ông ấy quản lý, còn rất trẻ tuổi, vẫn chưa đến ba mươi tuổi.
Vừa nhìn thấy Lê Khí, từ khuôn mặt đến khí chất vô cùng xuất sắc, lại còn có năng lực như vậy, thật khiến lòng người giao động.
Nhưng cậu đã có vợ, trong lòng Phương Mai căm giận bất bình, mặc dù người phụ nữ bên cạnh cậu làn da so với cô ta có trắng hơn một chút, lớn lên cũng thanh tú hơn một chút, nhưng trông giống như một sinh viên hai mươi tuổi, nào có hương vị phụ nữ giống như cô ta.
Dựa vào cái gì cô có thể câu được con rùa vàng, mà bản thân mình chỉ có thể gả cho một ông chồng phế vật?
Nghĩ như vậy, Phương Mai hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.
Bùi Chân cũng không so đo với cô ta, ai ngờ đến trong lúc mọi người đang cùng nhau dùng cơm, Phương Mai lại bắt đầu tác oai tác quái.
Mọi người đang nói đến việc Lê Khí và Bùi Chân lớn lên xứng đôi như thế nào, Phương Mai bỗng nhiên chen miệng nói: “Không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được, còn phải nhìn thực lực nữa.”
Cô ta thốt ra lời nói này, khiến cho tất cả mọi người đều yên lặng nhìn cô ta.
Phương Mai tiếp tục dương dương đắc ý: “Lê tiên sinh quản lý một tập đoàn lớn như vậy, với tư cách là vợ của anh ta, nếu như chỉ biết ăn uống vui chơi cũng không tốt đúng không?”
Sắc mặt Lê Khí âm trầm, vừa định lên tiếng, chợt nghe thấy đứa con trai năm tuổi của mình lạnh lùng nói: “Dì ơi dì không biết mẹ của cháu là một food blogger có hai triệu fans hâm mộ à?”
“Mẹ cháu còn bận hơn ba cháu rất nhiều, mỗi ngày đều có người điện thoại đến mời mẹ cháu làm người phát ngôn hoặc nếm thử món ăn ngon của cửa hàng bọn họ. Mẹ cháu nói món nào ngon, ngày hôm sau món đó sẽ bán hết. Số tiền mẹ cháu kiếm được đủ nuôi cả nhà chúng cháu đó.”
Cậu nhóc nhỏ mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn Phương Mai: “Nhắc mới nhớ, không biết dì làm công việc gì nhỉ?”
Phương Mai đã ở nhà chờ sắp xếp công việc gần nửa năm, bị một đứa bé trai hỏi như vậy, trên mặt có chút khó xử.
Lúc này, cô nhóc ba tuổi duỗi ngón tay mũm mĩm ra, giọng nói non nớt nói: “Dì à, anh trai kia là con của dì hả?”
Phương Mai sững sờ, nhìn theo ánh mắt đó thấy đứa con trai nhà mình đang ngồi bên cạnh mình vùi đầu ăn, cậu bé trực tiếp gắp thức ăn trên bàn xoay bỏ vào trong chén của mình, thức ăn thừa trước mặt đã chất thành một cái núi nhỏ: “….Đúng vậy.”
“Anh trai đói lắm hả.” Cô nhóc nhỏ lộ ra vẻ mặt đồng tình, “Dì phải cho anh trai ăn nhiều vào.”
Nói xong, cô nhóc lấy bánh tart dâu* trong đĩa của mình bỏ vào trong chén của con trai Phương Mai.(Bánh tart dâu tây)
Trong nháy mắt vẻ của Phương Mai và chồng của cô ta vô cùng đặc sắc, nhưng nỗi tủi nhục vẫn còn chưa chấm dứt, chỉ nghe cậu nhóc nhỏ cúi đầu dịu dàng nói với em gái của mình: “Không phải mẹ đã dạy chúng ta, phải chăm chỉ học tập, sau này lớn lên giúp đỡ những người không có nổi cơm ăn à? Nhớ không?”
Cô nhóc nhỏ ra sức gật đầu: “Em nhớ rồi.”
Phương Mai: “…..”
Lê Khí gắp đùi gà bỏ vào trong chén của cậu nhóc, vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, nghiêm túc nói: “Ừ, mẹ nói đúng lắm.”
Bùi Chân không nhìn biểu cảm của Phương Mai, nghĩ đến lúc này hẳn là mặt của cô ta hết xanh rồi lại trắng, cô chỉ có thể cùi đầu giả vờ nghiêm túc dùng cơm, miễn cho bản thân mình lại bật cười thành tiếng.
Chờ đến buổi tối tiễn hết họ hàng thân thích rời đi, người đàn ông quay về phòng ngủ tắt đèn, sờ soạng trên giường.
Bùi Chân vốn đang nhắm mắt, cảm nhận được động tĩnh của Lê Khí, vội trở mình nhào đến, từ trán đến cằm liên tục một đường hôn xuống.
Lê Khí có chút buồn cười, cưng chiều nói: “Làm sao thế đây là?”
“Em đang khen ngợi anh đó.” Bùi Chân ôm lấy mặt của cậu, đặt hai nụ hôn nhẹ lên môi cậu: “Đã cho em hai cục cưng đáng yêu như vậy.”
Người đàn ông ở trong bóng tối đắc ý nhướng mày: “Ừ, bọn nhóc giống anh, không thể để em chịu một chút tủi thân nào.”
Cánh tay của Bùi Chân như một con rắn tiến lên quấn lấy người đàn ông.
“Cái đó–?”
Người nằm dưới thân hiểu ý, bàn tay to lớn áp vào vòng eo thon của cô, đôi môi ấm áp lập tức phủ lên.
Ngoài cửa sổ, bóng cây lắc lư, ánh trăng kiều diễm…..
—————–//—//————-
*Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay A Khí và Chân Chân đã trở thành ba mẹ rồi ~ Nhưng thể lực của A Khí vẫn còn tốt lắm..
Ah. Youth.
Vấn đề khác: Phiên ngoại mỗi ngày một chương ~ Ngày mai phiên ngoại sẽ viết theo đề nghị của một độc giả tiểu thiên sứ: Nếu như Chân Chân không bệnh nặng, mà A Khí có một gia đình hạnh phúc. Bọn họ gặp nhau sẽ phát sinh chuyện gì? [Thiếu niên cao lãnh X thiếu nữ khả ái mơ hồ]
“Ba ơi, con muốn fafa.” Cô nhóc ba tuổi đôi mắt đen láy sáng ngời, giọng nói ngọt ngào.
Cô nhóc duỗi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra, giật giật góc áo của người đàn ông.
“Tại sao em gái lại giống mẹ như vậy, thích kéo góc áo của ba thế?” Người đàn ông đang hâm nóng sữa, mỉm cười tiện tay hái một bông cúc nhỏ từ chiếc bình bên cạnh, cài lên tóc con gái.
Cô nhóc nhỏ nhận được bông hoa, vui vẻ chạy đến cái gương to nhìn ngắm.
“Ba ơi.” Cậu nhóc gần năm tuổi, thoạt nhìn hoàn tòan chính là bản sao thu nhỏ của Lê Khí, đôi mắt màu hổ phách, lông mi dài lại dày, làn da trắng ngần, vẻ mặt cao lãnh.
Trong tay cậu nhóc cầm một cuốn sách về vũ trụ, nghiêm túc nghiên cứu thảo luận với Lê Khí: “Ba cảm thấy hố đen có hình dạng gì? Tại sao thời gian trong hố đen lại trôi qua vô cùng chậm?”
Người đàn ông hâm xong sữa, dùng tay thử độ ấm, sau đó sờ đầu con trai: “Vũ trụ?”
“Vâng, lớn lên con muốn làm nhà thiên văn học, hoặc là phi hành gia.”
Lê Khí nghiêm túc trả lời: “Giấc mơ này rất hay, anh trai nhất định phải cố gắng lên, thực hiện được nó nhé.”
Cậu nhóc nhỏ ngại ngùng mỉm cười, nhận lấy sữa bò trong tay ba của mình, ngoan ngoãn nói: “Con sẽ cho em gái uống, lúc nào mẹ mới trở về ạ?”
“Hôm nay khó có dịp mẹ đi ra ngoài chơi cùng bạn bè, để mẹ đi chơi một lúc nữa. Uống sữa xong ba sẽ kể chuyện cổ tích cho con và em gái nghe nhé, sau đó chúng ta đi ngủ được không nào?”
Cậu nhóc nhỏ chớp mắt: “Con nhớ mẹ.”
Giọng nói của Lê Khí rất nhẹ nhàng: “Ba cũng rất nhớ mẹ.”
………….
Lê Khí dựa vào đầu giường kể ba câu chuyện, nhưng hai bánh gạo nhỏ vẫn không hề buồn ngủ, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn cậu.
“Ba ơi con muốn đi nhà vệ sinh.”
“Ba ơi, ba có thể nói cho con biết lượng cơ học là gì không?”
“Ba ơi giúp con chùi mông.”
“Rốt cuộc vũ trụ lớn đến mức nào? Liệu năng lượng ánh có kết thúc không?”
“Ba ơi con ngủ không được, con muốn cùng anh trai xem TV.”
“….”
Hai bánh gạo nếp nhỏ này trái một câu phải một câu, hoàn toàn không cho Lê Khí có cơ hội thở dốc, đầu của cậu cũng bắt đầu to hơn, trong nội tâm thầm kêu: “Cứu mạng….”
Chờ Bùi Chân mở cửa bước vào, nhìn thấy Lê Khí đang nằm giữa chiếc ghế sô pha lớn, trong điện thoại còn mở nhạc thiếu nhi, em gái ba tuổi ghé vào người anh ngủ ngon lành, còn anh trai năm tuổi tựa đầu trên lồng ngực của người đàn ông.
Cậu nhắm mắt lại, sống mũi cao thẳng, phần cằm dưới mơ hồ có thể nhìn thấy râu màu xanh đen, khuôn mặt tuấn tú còn mang theo chút tiều tụy.
Bùi Chân nhịn không được cười lên, nhẹ tay nhẹ chân đi qua, muốn bế con gái trong lòng Lê Khí quay trở về phòng ngủ.
Tay vừa chạm vào mặt con gái, người đàn ông trên ghế sô pha lập tức tỉnh dậy, giọng nói có chút trầm khàn: “Vợ em về rồi à?”
“Vâng.” Bùi Chân cười đến cong cong vành mắt, nhỏ giọng nói: “Hôm nay vất vả cho anh rồi.”
“Không vất vả, đi chơi vui không?”
“Vui lắm ạ, em và Diêu Băng trò chuyện rất lâu. Em có mang quà về cho ba con anh nè, nhìn xem.” Bùi Chân giơ chiếc bánh vị dâu tây trong tay lên.
“Mẹ?” Cậu nhóc nhỏ cũng thức giấc, mơ mơ màng màng dụi mắt, giờ phút này cậu bé không còn là một đứa trẻ thiên tài cao lãnh nữa, mà càng giống một đứa trẻ bình thường hơn, vươn tay muốn mẹ bế.
“Cục cưng.” Bùi Chân vội vàng ôm lấy cậu nhóc, hôn lên trán cậu nhóc một cái: “Chúng ta trở về phòng ngủ được không.”
Cậu nhóc nhỏ gật đầu, vùi đầu vào cổ của Bùi Chân cọ nhẹ: “Mẹ ngày mai mẹ đi cùng con được không?”
“Được.” Bùi Chân bế cậu nhóc tiến vào phòng ngủ, sau đó Lê Khí cũng bế con gái vào, rồi đặt một nụ hôn lên trán hai bánh gạo nếp nhỏ này, theo sau tắt đèn rời khỏi phòng ngủ.
Vừa đóng cửa lại, Lê Khí từ phía sau ôm lấy Bùi Chân, giọng điệu tủi thân nói: “Vợ ơi vừa rồi em không có ôm anh đó.”
“Xin lỗi xin lỗi anh, em lập tức bù cho anh nhé.” Bùi Chân nhanh chóng quay người lại ôm lấy cậu, nhân tiện hôn lên má cậu vài cái.
“Vẫn chưa đủ.” Người đàn ông chỉ vào môi, hàng lông mi run lên, “Nơi này cũng muốn.”
Bùi Chân mỉm cười muốn chạy trốn, “Em đi tẩy trang trước đã.”
Còn chưa đi được vài bước đã bị người nọ kéo lại, trực tiếp bế lên, Bùi Chân chỉ có thể dùng hai chân ôm lấy eo của Lê Khí.
Người đàn ông rất xấu xa, cánh tay giữ người cô như gần như xa, Bùi Chân vì không để cho mình té xuống chỉ có thể ôm chặt lấy cổ của Lê Khí, dịu dàng nói: “Làm gì vậy. Mau thả em xuống!”
“Xuỵt, đừng đánh thức các con.” Lê Khí cúi đầu hôn cô, phần cằm dưới với râu lúng phúng cọ vào mặt Bùi Chân vừa đau vừa ngứa, nhưng đôi môi cô đã bị chặn lại, thỉnh thoảng mới có vài tiếng rêи ɾỉ phát ra.
Một nụ hôn rung động đến tâm can kết thúc, Bùi Chân gần như mềm nhũn tựa trên thân thể của người đàn ông.
Lê Khí cười trầm thấp, lúc này mới bế cô đi đến phòng ngủ chính ở lầu hai. Bùi Chân mệt mỏi, nhắm đôi mắt lại nằm trên giường, để người đàn ông tùy ý cởi giày cao gót cho cô, đồng thời lấy bông tẩy trang lau sạch lớp makeup trên mặt cô.
Bùi Chân cảm thấy thoải mái, nhẹ nhang ngân nga một bài hát, sau khi tẩy trang xong liền đi ngủ.
…….
Ngày hôm sau, Lê Khí mang theo Bùi Chân và hai bé con đến chỗ ở của Lê Đằng.
Hiện giờ Lê Đằng hoàn toàn giao Lê thị cho con trai xử lý, bản thân mình mỗi ngày trồng hoa câu cá uống trà, thời gian trôi qua tiêu sái mãn nguyện.
Điều không hài lòng duy nhất của ông, chính là không thể thường xuyên gặp mặt hai đứa cháu trai cháu gái cưng của mình.
Lê Đằng nhiều lần âm thầm tìm Bùi Chân kể khổ: “Chân Chân à, ba rất nhớ các con, bao giờ mới có thể quay về đây thăm ông lão này hả?”
Phương pháp này rất có hiệu quả, không đến một tuần, Lê Khí sẽ dẫn cả nhà đến thăm ông ấy.
Hôm nay tình huống có chút đặc biệt, họ hàng ở quê của Lê Đằng cũng đến, một đám người ngồi trên ghế sô pha cười ngây ngô nhìn một nhà Lê Khí vừa mới bước vào cửa.
“Ôi bé cưng của ông nội đến rồi à!” Lê Đằng bước nhanh đến đó,bế cô nhóc nhỏ mũm mĩm lại ôm lấy cậu nhóc, “Ông nội rất nhớ các cháu!”
Cậu nhóc nhỏ vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, ngược lại cô nhóc nhỏ còn hôn Lê Đằng một cái, ngọt ngào nói: “Chào ông nội.”
Trái tim của Lê Đằng cũng tan chảy, “Ai ôi!!! Cháu gái ngoan. Ông nội rất thích cháu.”
Họ hàng chia thành hai nhóm, những người đàn ông vây quanh Lê Khí, hỏi cậu những chuyện liên quan đến kinh doanh và cổ phiếu.
Còn những người phụ nữ lại vây quanh Bùi Chân quan sát: “Ai nha!!!Con bé này nhìn trẻ quá, nào giống như người đã làm mẹ.”
“Có phải cháu là food blogger trên mạng không? Một năm thu nhập không ít đúng không?”
“Cô ta cần thu nhập cái gì, không phải có chồng nuôi à?” Một tiếng chế nhạo từ phía sau đám đông truyền đến, Bùi Chân nhìn qua, là một người phụ nữ trẻ tuổi tướng mạo trông không tệ, bên cạnh còn có một cậu bé khoảng năm tuổi.
Lời nói này có chút ác ý, một trưởng bối tiến đến hòa giải: “Đó là Chân Chân có phúc khí tốt.” Bà ấy giới thiệu người phụ nữ trẻ tuổi kia: “Đây là vợ của đứa con trai thứ ba của em trai ba chồng con, tên Phương Mai.”
Bùi Chân mỉm cười: “Vậy à, cho tới bây giờ chưa từng nghe ba nhắc đến, có lẽ không thường xuyên lui tới đúng không?”
Phương Mai bị lời nói trong bông có kim* của Bùi Chân đâm vào khiến cho khuôn mặt đỏ bừng.
(*Trong bông có kim = Miệng nam mô, bụng bồ dao găm.)
Hôm nay cô ta cùng chồng của mình đến đây với hai mục đích, đầu tiên là đến vay tiền, thứ hai là muốn nhờ Lê Đằng tìm cho mình một công việc ổn định thoải mái.
Chồng của cô ta vốn có một người họ hàng giàu có như vậy, dựa vào quan hệ huyết thống, không phải sẽ dễ dàng ra tay giúp đỡ một số chuyện vụn vặt này sao?
Nhưng hôm nay nghe Lê Đằng nói, hiện giờ những việc quan trọng đều do con trai Lê Khí của ông ấy quản lý, còn rất trẻ tuổi, vẫn chưa đến ba mươi tuổi.
Vừa nhìn thấy Lê Khí, từ khuôn mặt đến khí chất vô cùng xuất sắc, lại còn có năng lực như vậy, thật khiến lòng người giao động.
Nhưng cậu đã có vợ, trong lòng Phương Mai căm giận bất bình, mặc dù người phụ nữ bên cạnh cậu làn da so với cô ta có trắng hơn một chút, lớn lên cũng thanh tú hơn một chút, nhưng trông giống như một sinh viên hai mươi tuổi, nào có hương vị phụ nữ giống như cô ta.
Dựa vào cái gì cô có thể câu được con rùa vàng, mà bản thân mình chỉ có thể gả cho một ông chồng phế vật?
Nghĩ như vậy, Phương Mai hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.
Bùi Chân cũng không so đo với cô ta, ai ngờ đến trong lúc mọi người đang cùng nhau dùng cơm, Phương Mai lại bắt đầu tác oai tác quái.
Mọi người đang nói đến việc Lê Khí và Bùi Chân lớn lên xứng đôi như thế nào, Phương Mai bỗng nhiên chen miệng nói: “Không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được, còn phải nhìn thực lực nữa.”
Cô ta thốt ra lời nói này, khiến cho tất cả mọi người đều yên lặng nhìn cô ta.
Phương Mai tiếp tục dương dương đắc ý: “Lê tiên sinh quản lý một tập đoàn lớn như vậy, với tư cách là vợ của anh ta, nếu như chỉ biết ăn uống vui chơi cũng không tốt đúng không?”
Sắc mặt Lê Khí âm trầm, vừa định lên tiếng, chợt nghe thấy đứa con trai năm tuổi của mình lạnh lùng nói: “Dì ơi dì không biết mẹ của cháu là một food blogger có hai triệu fans hâm mộ à?”
“Mẹ cháu còn bận hơn ba cháu rất nhiều, mỗi ngày đều có người điện thoại đến mời mẹ cháu làm người phát ngôn hoặc nếm thử món ăn ngon của cửa hàng bọn họ. Mẹ cháu nói món nào ngon, ngày hôm sau món đó sẽ bán hết. Số tiền mẹ cháu kiếm được đủ nuôi cả nhà chúng cháu đó.”
Cậu nhóc nhỏ mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn Phương Mai: “Nhắc mới nhớ, không biết dì làm công việc gì nhỉ?”
Phương Mai đã ở nhà chờ sắp xếp công việc gần nửa năm, bị một đứa bé trai hỏi như vậy, trên mặt có chút khó xử.
Lúc này, cô nhóc ba tuổi duỗi ngón tay mũm mĩm ra, giọng nói non nớt nói: “Dì à, anh trai kia là con của dì hả?”
Phương Mai sững sờ, nhìn theo ánh mắt đó thấy đứa con trai nhà mình đang ngồi bên cạnh mình vùi đầu ăn, cậu bé trực tiếp gắp thức ăn trên bàn xoay bỏ vào trong chén của mình, thức ăn thừa trước mặt đã chất thành một cái núi nhỏ: “….Đúng vậy.”
“Anh trai đói lắm hả.” Cô nhóc nhỏ lộ ra vẻ mặt đồng tình, “Dì phải cho anh trai ăn nhiều vào.”
Nói xong, cô nhóc lấy bánh tart dâu* trong đĩa của mình bỏ vào trong chén của con trai Phương Mai.(Bánh tart dâu tây)
Trong nháy mắt vẻ của Phương Mai và chồng của cô ta vô cùng đặc sắc, nhưng nỗi tủi nhục vẫn còn chưa chấm dứt, chỉ nghe cậu nhóc nhỏ cúi đầu dịu dàng nói với em gái của mình: “Không phải mẹ đã dạy chúng ta, phải chăm chỉ học tập, sau này lớn lên giúp đỡ những người không có nổi cơm ăn à? Nhớ không?”
Cô nhóc nhỏ ra sức gật đầu: “Em nhớ rồi.”
Phương Mai: “…..”
Lê Khí gắp đùi gà bỏ vào trong chén của cậu nhóc, vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, nghiêm túc nói: “Ừ, mẹ nói đúng lắm.”
Bùi Chân không nhìn biểu cảm của Phương Mai, nghĩ đến lúc này hẳn là mặt của cô ta hết xanh rồi lại trắng, cô chỉ có thể cùi đầu giả vờ nghiêm túc dùng cơm, miễn cho bản thân mình lại bật cười thành tiếng.
Chờ đến buổi tối tiễn hết họ hàng thân thích rời đi, người đàn ông quay về phòng ngủ tắt đèn, sờ soạng trên giường.
Bùi Chân vốn đang nhắm mắt, cảm nhận được động tĩnh của Lê Khí, vội trở mình nhào đến, từ trán đến cằm liên tục một đường hôn xuống.
Lê Khí có chút buồn cười, cưng chiều nói: “Làm sao thế đây là?”
“Em đang khen ngợi anh đó.” Bùi Chân ôm lấy mặt của cậu, đặt hai nụ hôn nhẹ lên môi cậu: “Đã cho em hai cục cưng đáng yêu như vậy.”
Người đàn ông ở trong bóng tối đắc ý nhướng mày: “Ừ, bọn nhóc giống anh, không thể để em chịu một chút tủi thân nào.”
Cánh tay của Bùi Chân như một con rắn tiến lên quấn lấy người đàn ông.
“Cái đó–?”
Người nằm dưới thân hiểu ý, bàn tay to lớn áp vào vòng eo thon của cô, đôi môi ấm áp lập tức phủ lên.
Ngoài cửa sổ, bóng cây lắc lư, ánh trăng kiều diễm…..
—————–//—//————-
*Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay A Khí và Chân Chân đã trở thành ba mẹ rồi ~ Nhưng thể lực của A Khí vẫn còn tốt lắm..
Ah. Youth.
Vấn đề khác: Phiên ngoại mỗi ngày một chương ~ Ngày mai phiên ngoại sẽ viết theo đề nghị của một độc giả tiểu thiên sứ: Nếu như Chân Chân không bệnh nặng, mà A Khí có một gia đình hạnh phúc. Bọn họ gặp nhau sẽ phát sinh chuyện gì? [Thiếu niên cao lãnh X thiếu nữ khả ái mơ hồ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.