Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện
Chương 44: “Thích thì hôn nhiều hơn.”
Tang Tụ
18/01/2022
Đầu óc của Lê Khí hỗn loạn, tim đập như trống đánh, chờ đợi thiếu nữ trả lời.
Cậu không có nghe lầm chứ? Vừa rồi dường như cô nói ‘hôn lại lần nữa đi’ gì đó có đúng không?
Đó có phải có nghĩa là —
Tin tin tin —
Chiếc xe điện phía sau bị chặn đường, rất không biết thức thời mà bấm còi: “Có đi hay không! Đậu ở đây làm sao người ta chạy qua được!”
Bầu không khí mập mờ bị phá vỡ, Bùi Chân ôm lấy cái hộp đóng gói vội vàng ngồi dậy, cùng thiếu niên bước xuống xe.
Hai người chậm rãi đi trên hành lang tối tăm không có ánh đèn, mỗi một bước đi cũng cực kỳ thong thả. Bầu không khí khắp nơi yên lặng lại xấu hổ, hai người thậm chí còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Màu đen chính là màu sắc bảo vệ tốt nhất, khuôn mặt Lê Khí nhiễm một tầng ửng đỏ cùng tiếng nhịp tim dồn dập đều che giấu trong bóng tối, sẽ không bị người khác chú ý đến.
Cuối cùng cũng đến cửa nhà rồi.
Thiếu niên thoáng do dự một lúc, từ trong túi móc chìa khóa ra đang muốn mở cửa.
Chẳng lẽ hôm nay cứ không rõ ràng như vậy, coi như không có chuyện gì xảy ra mà cho qua sao?
Mặc dù Chân Chân đăng trên Weibo nói thích mình, nhưng cô chưa bao giờ biểu đạt điều đó ở trước mặt cậu. Có đôi khi cậu thường tự hỏi, liệu cô có thực sự thích mình hay không?
Cậu rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ tất cả mọi chuyện đều do mình hiểu lầm.
Có lẽ thiếu nữ chỉ đang nói đùa, cũng có lẽ cậu hiểu sai rồi, nếu kết quả cuối cùng không như cậu mong đợi, vậy không bằng từ lúc bắt đầu đừng mở miệng hỏi.
Nếu sau khi cậu chủ động biểu đạt sự ái mộ, thiếu nữ chợt nhận ra cậu và thiếu niên trong tưởng tượng của cô không giống nhau, thậm chí còn nổi lên tâm tư xấu xa không chịu nổi….
Có phải cô sẽ mở cửa bỏ chạy vì xấu hổ không? Có phải từ nay về sau cô sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tránh xa cậu không?
Trong đầu Lê Khí nghĩ ngợi lung tung, chìa khóa trong tay đã tra vào ổ khóa, nhưng lại chậm chạp không mở cửa ra.
Trong bóng tối, cậu bỗng nhiên cảm nhận được bên eo căng chặt, thiếu nữ vươn cánh tay ôm lấy eo cậu, cho cậu một cái ôm ấm áp từ phía sau.
Đồng tử của Lê Khí co rút mãnh liệt, toàn bộ cơ lưng lập tức kéo căng, cứng ngắc đến mức không dám động đậy.
Tuy không phải là lần đầu tiên da thịt chạm nhau, nhưng cách một lớp quần áo dày rộng thùng thình, cận vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ngưới đang đứng ở phía sau lưng cùng đường cong xinh đẹp đó.
Còn có tiếng tim đập nhanh của cô.
Thiếu niên hô hấp ngưng đọng.
Cứu mạng, khẩn trương quá.
Thiếu nữ chỉ ôm vài giây đã vội buông ra, lúc này Lê Khí mới hồi phục tinh thần, ngơ ngác xoay chìa khóa mở cửa, giống như con rối bị giật dây bước vào căn phòng tối om.
Cậu theo thói quen duỗi tay muốn mở đèn lên.
“Đừng!” Bùi Chân lập tức lên tiếng ngăn cản cậu. “Đừng mở đèn.”
Nếu đèn bật sáng lên, Lê Khí nhất định sẽ phát hiện ra giờ phút này cô đang xấu hổ đến mức mặt đỏ như quả cà chua.
Thiếu nữ lùi về phía sau giống như chạy trốn: “Tớ vào phòng đây, mai gặp lại!”
“Đợi một chút.” Lê Khí bắt lấy cổ tay của cô, bất chấp trái tim đang đập điên cuồng, trầm giọng muốn hỏi cho rõ ràng, “Chân Chân, cái ôm vừa rồi có ý gì?”
…..Ý là thích tớ, đúng không?
Cũng giống như kiểu tớ thích cậu vậy đúng không?
Bùi Chân hít một hơi thật sâu, trong nội tâm điên cuồng kêu: A a a a a a a người này làm sao thế nhỉ!
Cậu là đầu gỗ à? Cô đã ám chỉ rõ ràng như thế rồi! Làm sao cậu, sao có thể, vẫn không rõ rốt cuộc cô có ý tứ gì?!
Chẳng lẽ cô phải nói ra ba chữ “Em thích anh”, cậu mới có thể hiểu được sao?!
(*Trong raw ghi bốn chữ trung, nhưng dịch ra có ba chữ à.)
Không được, cô vẫn cần mặt mũi mà. Cô đã chủ động như vậy rồi, hiện giờ nên đến phiên cậu đúng không?
Vì vậy thiếu nữ không trả lời cậu, trong bóng tối lùi lại một bước.
“Em có ý gì, anh tự mình suy nghĩ đi.”
Nói dứt lời, cô nhanh chóng trốn vào phòng ngủ.
Lê Khí nghe thấy âm thanh thiếu nữ không ngừng đụng vào đồ vật, khóe môi điên cuồng cong lên.
Chân Chân thực sự thích mình sao?
Hoá ra, không phải một mình cậu động lòng.
Hóa ra ông trời thực sự vẫn quan tâm đến người giống như cậu vậy.
Lê Khí cũng quay trở về phòng ngủ, nghĩ đến việc làm thế nào để nói rõ ràng với thiếu nữ, trong lúc cậu đang suy nghĩ bỗng nhiên nhận được tin nhắn Weibo của [Thật thật thật đáng yêu]
[Thật thật thật đáng yêu]: A a a a a a a a a a!
[Thật thật thật đáng yêu]: A Khí cái tên ngu ngốc này! Tôi cũng đã ôm cậu ấy rồi mà còn hỏi tôi có ý gì!
[Thật thật thật đáng yêu]: Bạn nói xem có phải cậu ấy không dám đúng không!
Lê Khí:…..
Xem ra cần phải giải quyết hiểu lầm này ngay lập tức.
Cậu đi đến trước phòng ngủ bên cạnh gõ vào cánh cửa, nghe thấy thiếu nữ ở trong phòng hoảng loạn nói: “Sao, sao thế?”
Lê Khí rũ mắt xuống: “Anh có thể vào không?”
Giọng nói trong phòng chỉ mới trả lời được một nửa: “….Có thể.”
Cánh cửa mở ra, cậu nhìn thấy thiếu nữ đã thay một bộ đồ ngủ làm từ vải nỉ màu hồng, mái tóc đen búi thành một cục tròn trên đỉnh đầu, nghiêm túc ngồi xếp bằng trên giường, lo sợ bất an mà nhìn cậu.
“A Khí, anh, anh muốn nói chuyện gì?”
Trời ạ có phải cậu đã nghe thấy được vừa rồi cô ở trên Weibo phàn nàn với người bạn [Leach7] hay không? Tại sao cô vừa nhắn xong thiếu niên đã tìm đến?
Cô còn chưa chuẩn bị tốt mà.
Thiếu nữ hắng giọng, giả vờ rất bình tĩnh chỉ vào cái ghế bên cạnh giường: “Anh ngồi đi.”
“…” Ánh mắt Lê Khí rơi vào chiếc áo ngực ren màu trắng vắt trên lưng ghế, lặp lại: “….Ngồi?”
Bùi Chân cũng nhìn thấy, sự bình tĩnh trong nháy mắt biến thành luống cuống tay chân, vội vàng nhảy xuống giường túm lấy chiếc áo ngực đó nhét vào trong chăn.
Cô đỏ mặt cười ngượng ngùng: “Đừng nên để ý những chi tiết này….Ha ha….”
Trong lòng cô đã thầm tính toán làm thế nào suốt đêm chạy trốn khỏi trái đất này rồi.
Thiếu niên khóe môi hơi cong lên, càng nhìn càng cảm thấy sao cô lại đáng yêu như thế này.
Thực ra cậu cũng rất khẩn trương, nhưng vẫn giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, giọng nói có một tia gấp gáp không dễ dàng phát hiện ra:
“Chân Chân — cái ôm vừa rồi –”
“Anh hôn em một cái, em ôm anh lại một cái, hai ta huề nhau.” Bùi Chân cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân, nhỏ giọng nói.
Lê Khí: …Đây là cái trò chơi gì?
Cậu điều chỉnh lại hô hấp, một lần nữa lên tiếng: “Cái ôm vừa rồi, anh rất thích.”
Hy vọng sau này mỗi ngày em đều ôm anh như thế này.
Vành tai cậu đỏ lên, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, kiên định nói từng chữ một: “Anh cũng rất thích –”
“Em.”
Đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên nhìn cô không chớp mắt, sáng ngời trong suốt, giống như bầu trời đầy sao. Nháy mắt Bùi Chân mặt đỏ đến mang tai, trái tim đập nhanh không thôi.
Lê Khí nhìn chằm chằm vào cô, muốn nghe thấy câu trả lời mình mong đợi: “Vậy, em – có thích anh không?”
Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nơi góc áo lặng lẽ bị siết chặt.
Nhịp tim tăng vọt lên một trăm hai mươi, nó vẫn đang tiếp tục tăng lên một cách bướng bỉnh.
Mãi đến khi nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng lại kiên định của thiếu nữ vang lên: “Ừ, rất thích.”
Trái tim của cậu ngừng một nhịp, sau đó bắt đầu đập dữ dội hơn, thực sự muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lê Khí giống như một con chó nhỏ tiến đến gần thiếu nữ, đôi mắt sáng ngời, làm nũng nói: “Chân Chân, anh không nghe thấy, em lặp lại lần nữa đi.”
“Không được.” Bùi Chân vẻ mặt ngượng ngùng, kéo chăn bông lên vùi mặt vào trong đó, ồm ồm nói: “Không nghe thấy coi như xong.”
“Nghe thấy nghe thấy rồi.” Lê Khí dán mặt vào chăn bông khóe môi cong lên, lông mi run run, “Nhưng em có thể lặp lại lần nữa cho anh nghe không?”
Muốn nghe cô nói lời đó nhiều lần hơn, muốn mỗi ngày đều nghe thấy cô nói những lời nói này.
“Này anh đủ chưa đấy, mau đi ra, em muốn đi ngủ!” Bùi Chân giả vờ như không còn kiên nhẫn nữa, không được tự nhiên mà quay người đi, thực ra cả khuôn mặt chôn trong chăn bông đã đỏ bừng cả lên.
Thiếu niên luôn cao lãnh lại cười giống như một kẻ ngốc, cơ miệng cũng nhức mỏi: “Được.”
Cậu giúp thiếu nữ chỉnh lại góc chăn, sau đó cách lớp chăn bông hôn lên trán cô một cái, rồi tắt đèn ngủ trên đầu giường:
“Ngủ ngon, bạn gái.”
Người trong chăn run run, nhỏ giọng nói: “Em còn chưa đồng ý làm bạn gái của anh mà…”
Nhưng mười phút sau, Lê Khí vừa tắm rửa xong bước vào phòng ngủ cầm điện thoại lên, nhìn thấy hơn mười tin nhắn từ [Thật thật thật đáng yêu] gửi đến:
“A a a a a a a!”
“Cậu ấy tỏ tình với tôi!!!!”
“A a a a a a tôi chết đây!”
“Không được hiện giờ chết không được!! Tôi phải sống!!!!”
“A a a a vừa rồi cậu ấy gọi tôi là bạn gái đó!! Bạn gái nha!!!”
Thiếu niên vừa lau đầu vừa mỉm cười.
Cô gái nhỏ khẩu thị tâm phi này, nếu không phải cậu giả làm bạn trên mạng, cũng không biết trong nội tâm cô gái nhỏ lại kích động như vậy…..
Cậu cưng chiều gửi một icon trái tim qua:
“Chúc mừng nha.”
……
Sáng hôm sau, ở nhà họ Bùi hoàn toàn là một khung cảnh khác.
Bùi Hồng Đạt nằm liệt bên mép ghế sô pha, trên ghế sô pha, trên bàn trà, bên chân có vô số chai rượu rỗng nằm rải rác.
Mà ông ta hai bọng mắt sưng to, mặt mũi đen sạm, chỉ trong vòng một đêm như già đi mười tuổi.
Tối hôm qua Bùi Hồng Đạt bị đuổi khỏi sảnh tiệc, khi đến gần chiếc xe mới phát hiện trên xe dán đầy bản sao kê ngân hàng cùng ảnh chụp hẹn hò của vợ mình.
Ông ta vừa nhìn thấy càng tức giận đến sắp ngất xỉu. Hóa ra trong mấy năm nay tất cả số tiền mà Tô Lệ Ngọc chuyển từ thẻ của ông ta, đều đắp lên trên người tình nhân Vương Húc của bà ta. Ngay cả căn hộ nhỏ mà ông ta cho rằng là hình thức đầu tư kia, cũng là Tô Lệ Ngọc mua để yêu đương vụng trộm với Vương Húc.
Ông ta và Tô Lệ Ngọc nháo nhào một trận ngay tại chỗ, trong đêm ông ta đuổi bà ta và Bùi Giai ra khỏi nhà, không để bọn họ mang bất kỳ hành lý nào đi.
Trời đã sáng, trong phòng vẫn một mãnh tĩnh mịch, ngay cả bác Vương quản gia đã đi theo ông ta nhiều năm cũng bị ông ta mắng đến phải rời đi.
Bùi Hồng Đạt nghĩ mãi không thông, rõ ràng ông ta cố gắng làm việc như vậy, tại sao ông trời lại trừng phạt ông ta như thế này?
Nhân sinh của ông ta, từ một thời điểm nào đó dường như bắt đầu không được thuận lợi cho lắm….
Ông ta châm một điếu thuốc, vừa hút vừa suy nghĩ, nếu như —
Lúc trước ông ta không chơi đùa ở bên ngoài, không làm Tô Lệ Ngọc lớn bụng, không ly hôn với vợ cũ, hiện giờ có ông ta sẽ sống hạnh phúc hơn không?
Tuy rằng vợ cũ khá hung dữ nhưng ít nhất bà ấy thực sự yêu thương ông ta. Con gái lớn Bùi Chân khi còn bé vừa xấu xí lại ngu ngốc, nhưng bây giờ thoạt nhìn giống như một chú thiên nga trắng khí chất xuất chúng, không hề thua kém đứa con hoang Bùi Giai kia.
Đáng tiếc…
Không thể quay lại nữa rồi.
…..
Đêm qua Bùi Chân quá phấn khích nằm trên giường lăn qua lộn lại đến hai giờ sáng mới đi ngủ, lúc thức dậy đã hơn chín giờ sáng.
Cô một phút cũng không muốn chờ thêm, muốn lập tức nhìn thấy thiếu niên, cô vội vàng vén chăn lên bước xuống giường chạy ra phòng khách.
Thiếu niên mặc bộ đồ ngủ màu xanh đen ngồi trên ghế sô pha đọc sách. Anh chàng đẹp trai vẻ mặt chăm chú, thoạt nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cấm dục. Nhưng chiếc nút áo đầu tiên của áo ngủ không cài vào, một phần da trắng lạnh dọc theo chiếc cổ thon dài lộ ra, lại có chút quyến rũ.
Đúng là một mỹ nam hệ idol tiêu chuẩn không sai.
Nghĩ đến việc từ hôm nay trở đi mỹ nam xinh đẹp kia sẽ thuộc về mình, cô cười đến mức hai lúm đồng tiền như in sâu vào má, cô và cậu trở thành một nửa kia mãi mãi.
Đây là của tôi, A Khí là của tôi!
Lê Khí cảm giác được bóng dáng màu hồng đang đến gần, ngước mắt nhìn lên, đuôi mắt hơi cong cong: “Dậy rồi à?”
“Ừ, em đói bụng.” Bùi Chân đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, “Có món ngon nào ăn không?”
Thiếu niên đóng sách lại, đi đến bên cạnh bàn ăn lấy cháo cho cô, giọng nói trong trẻo lại dịu dàng đến cực điểm, “Có mua cháo bí đỏ mà em thích đấy, còn có trứng trà và bánh bông lan nhỏ.”
Thiếu nữ đánh răng rửa mặt xong, trên mặt còn đọng lại vài giọt nước óng ánh sáng long lanh không thể chờ đợi nổi nữa chạy ra, giống như một chú thỏ nhỏ nhảy lên người Lê Khí, đối mặt với cậu hôn một cái: “Moa!”
Thiếu niên thoạt nhìn rất A* thực ra lại rất ngây thơ bất thình lình bị hôn khiến cho trở tay không kịp, khuôn mặt đẹp trai đỏ lên, quả bóng trong đầu bùm nổ tung.
(Rất A*: Thường mô tả đẹp trai lạnh lùng hoặc sexy, quyến rũ của một người đàn ông. Nguồn Baidu)
“Em, em làm cái gì vậy?”
“Em còn có thể làm cái gì?” Bùi Chân cười cong cong vành mắt, chống cằm cười xấu xa nói, “Đương nhiên là hôn bạn trai của em rồi.”
Cái chữ ‘bạn trai’ này khiến cho hàng lông mi dày rậm tựa như lông vũ run lên, cậu đành phải cố giả vờ bình tĩnh, cúi đầu thổi cháo bí đỏ thơm ngon.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Chân xụ xuống, bĩu môi nói: “Ồ, em hiểu rồi.”
“Anh không thích em hôn anh, vậy sau này em không bao giờ hôn nữa.”
Vừa mới nói dứt lời, thiếu niên tỏ vẻ đáng thương ôm cô vào lòng, đôi mắt có hơi ửng đỏ:
“Thích.”
Vô cùng, vô cùng thích.
Ôi ôi ôi thật đáng yêu. Dáng vẻ đáng thương khiến cho thiếu nữ phải hô lên ranh con này khá lắm.
Cô mềm lòng, nhịn xuống ý nghĩ muốn tiếp tục trêu chọc cậu, lại một lần nữa nghiêng đầu, nhanh chóng hôn lên mặt thiếu niên:
“Thích thì hôn nhiều hơn.”
————//—–//———–
*Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Nhóc con, có phải cậu không dám không?
Lê Khí: Ai nói, tôi đi!
(Bùi Chân ngậm một ngụm)
Lê Khí: Ôi, tôi không làm được.
Cậu không có nghe lầm chứ? Vừa rồi dường như cô nói ‘hôn lại lần nữa đi’ gì đó có đúng không?
Đó có phải có nghĩa là —
Tin tin tin —
Chiếc xe điện phía sau bị chặn đường, rất không biết thức thời mà bấm còi: “Có đi hay không! Đậu ở đây làm sao người ta chạy qua được!”
Bầu không khí mập mờ bị phá vỡ, Bùi Chân ôm lấy cái hộp đóng gói vội vàng ngồi dậy, cùng thiếu niên bước xuống xe.
Hai người chậm rãi đi trên hành lang tối tăm không có ánh đèn, mỗi một bước đi cũng cực kỳ thong thả. Bầu không khí khắp nơi yên lặng lại xấu hổ, hai người thậm chí còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Màu đen chính là màu sắc bảo vệ tốt nhất, khuôn mặt Lê Khí nhiễm một tầng ửng đỏ cùng tiếng nhịp tim dồn dập đều che giấu trong bóng tối, sẽ không bị người khác chú ý đến.
Cuối cùng cũng đến cửa nhà rồi.
Thiếu niên thoáng do dự một lúc, từ trong túi móc chìa khóa ra đang muốn mở cửa.
Chẳng lẽ hôm nay cứ không rõ ràng như vậy, coi như không có chuyện gì xảy ra mà cho qua sao?
Mặc dù Chân Chân đăng trên Weibo nói thích mình, nhưng cô chưa bao giờ biểu đạt điều đó ở trước mặt cậu. Có đôi khi cậu thường tự hỏi, liệu cô có thực sự thích mình hay không?
Cậu rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ tất cả mọi chuyện đều do mình hiểu lầm.
Có lẽ thiếu nữ chỉ đang nói đùa, cũng có lẽ cậu hiểu sai rồi, nếu kết quả cuối cùng không như cậu mong đợi, vậy không bằng từ lúc bắt đầu đừng mở miệng hỏi.
Nếu sau khi cậu chủ động biểu đạt sự ái mộ, thiếu nữ chợt nhận ra cậu và thiếu niên trong tưởng tượng của cô không giống nhau, thậm chí còn nổi lên tâm tư xấu xa không chịu nổi….
Có phải cô sẽ mở cửa bỏ chạy vì xấu hổ không? Có phải từ nay về sau cô sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tránh xa cậu không?
Trong đầu Lê Khí nghĩ ngợi lung tung, chìa khóa trong tay đã tra vào ổ khóa, nhưng lại chậm chạp không mở cửa ra.
Trong bóng tối, cậu bỗng nhiên cảm nhận được bên eo căng chặt, thiếu nữ vươn cánh tay ôm lấy eo cậu, cho cậu một cái ôm ấm áp từ phía sau.
Đồng tử của Lê Khí co rút mãnh liệt, toàn bộ cơ lưng lập tức kéo căng, cứng ngắc đến mức không dám động đậy.
Tuy không phải là lần đầu tiên da thịt chạm nhau, nhưng cách một lớp quần áo dày rộng thùng thình, cận vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ngưới đang đứng ở phía sau lưng cùng đường cong xinh đẹp đó.
Còn có tiếng tim đập nhanh của cô.
Thiếu niên hô hấp ngưng đọng.
Cứu mạng, khẩn trương quá.
Thiếu nữ chỉ ôm vài giây đã vội buông ra, lúc này Lê Khí mới hồi phục tinh thần, ngơ ngác xoay chìa khóa mở cửa, giống như con rối bị giật dây bước vào căn phòng tối om.
Cậu theo thói quen duỗi tay muốn mở đèn lên.
“Đừng!” Bùi Chân lập tức lên tiếng ngăn cản cậu. “Đừng mở đèn.”
Nếu đèn bật sáng lên, Lê Khí nhất định sẽ phát hiện ra giờ phút này cô đang xấu hổ đến mức mặt đỏ như quả cà chua.
Thiếu nữ lùi về phía sau giống như chạy trốn: “Tớ vào phòng đây, mai gặp lại!”
“Đợi một chút.” Lê Khí bắt lấy cổ tay của cô, bất chấp trái tim đang đập điên cuồng, trầm giọng muốn hỏi cho rõ ràng, “Chân Chân, cái ôm vừa rồi có ý gì?”
…..Ý là thích tớ, đúng không?
Cũng giống như kiểu tớ thích cậu vậy đúng không?
Bùi Chân hít một hơi thật sâu, trong nội tâm điên cuồng kêu: A a a a a a a người này làm sao thế nhỉ!
Cậu là đầu gỗ à? Cô đã ám chỉ rõ ràng như thế rồi! Làm sao cậu, sao có thể, vẫn không rõ rốt cuộc cô có ý tứ gì?!
Chẳng lẽ cô phải nói ra ba chữ “Em thích anh”, cậu mới có thể hiểu được sao?!
(*Trong raw ghi bốn chữ trung, nhưng dịch ra có ba chữ à.)
Không được, cô vẫn cần mặt mũi mà. Cô đã chủ động như vậy rồi, hiện giờ nên đến phiên cậu đúng không?
Vì vậy thiếu nữ không trả lời cậu, trong bóng tối lùi lại một bước.
“Em có ý gì, anh tự mình suy nghĩ đi.”
Nói dứt lời, cô nhanh chóng trốn vào phòng ngủ.
Lê Khí nghe thấy âm thanh thiếu nữ không ngừng đụng vào đồ vật, khóe môi điên cuồng cong lên.
Chân Chân thực sự thích mình sao?
Hoá ra, không phải một mình cậu động lòng.
Hóa ra ông trời thực sự vẫn quan tâm đến người giống như cậu vậy.
Lê Khí cũng quay trở về phòng ngủ, nghĩ đến việc làm thế nào để nói rõ ràng với thiếu nữ, trong lúc cậu đang suy nghĩ bỗng nhiên nhận được tin nhắn Weibo của [Thật thật thật đáng yêu]
[Thật thật thật đáng yêu]: A a a a a a a a a a!
[Thật thật thật đáng yêu]: A Khí cái tên ngu ngốc này! Tôi cũng đã ôm cậu ấy rồi mà còn hỏi tôi có ý gì!
[Thật thật thật đáng yêu]: Bạn nói xem có phải cậu ấy không dám đúng không!
Lê Khí:…..
Xem ra cần phải giải quyết hiểu lầm này ngay lập tức.
Cậu đi đến trước phòng ngủ bên cạnh gõ vào cánh cửa, nghe thấy thiếu nữ ở trong phòng hoảng loạn nói: “Sao, sao thế?”
Lê Khí rũ mắt xuống: “Anh có thể vào không?”
Giọng nói trong phòng chỉ mới trả lời được một nửa: “….Có thể.”
Cánh cửa mở ra, cậu nhìn thấy thiếu nữ đã thay một bộ đồ ngủ làm từ vải nỉ màu hồng, mái tóc đen búi thành một cục tròn trên đỉnh đầu, nghiêm túc ngồi xếp bằng trên giường, lo sợ bất an mà nhìn cậu.
“A Khí, anh, anh muốn nói chuyện gì?”
Trời ạ có phải cậu đã nghe thấy được vừa rồi cô ở trên Weibo phàn nàn với người bạn [Leach7] hay không? Tại sao cô vừa nhắn xong thiếu niên đã tìm đến?
Cô còn chưa chuẩn bị tốt mà.
Thiếu nữ hắng giọng, giả vờ rất bình tĩnh chỉ vào cái ghế bên cạnh giường: “Anh ngồi đi.”
“…” Ánh mắt Lê Khí rơi vào chiếc áo ngực ren màu trắng vắt trên lưng ghế, lặp lại: “….Ngồi?”
Bùi Chân cũng nhìn thấy, sự bình tĩnh trong nháy mắt biến thành luống cuống tay chân, vội vàng nhảy xuống giường túm lấy chiếc áo ngực đó nhét vào trong chăn.
Cô đỏ mặt cười ngượng ngùng: “Đừng nên để ý những chi tiết này….Ha ha….”
Trong lòng cô đã thầm tính toán làm thế nào suốt đêm chạy trốn khỏi trái đất này rồi.
Thiếu niên khóe môi hơi cong lên, càng nhìn càng cảm thấy sao cô lại đáng yêu như thế này.
Thực ra cậu cũng rất khẩn trương, nhưng vẫn giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, giọng nói có một tia gấp gáp không dễ dàng phát hiện ra:
“Chân Chân — cái ôm vừa rồi –”
“Anh hôn em một cái, em ôm anh lại một cái, hai ta huề nhau.” Bùi Chân cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân, nhỏ giọng nói.
Lê Khí: …Đây là cái trò chơi gì?
Cậu điều chỉnh lại hô hấp, một lần nữa lên tiếng: “Cái ôm vừa rồi, anh rất thích.”
Hy vọng sau này mỗi ngày em đều ôm anh như thế này.
Vành tai cậu đỏ lên, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, kiên định nói từng chữ một: “Anh cũng rất thích –”
“Em.”
Đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên nhìn cô không chớp mắt, sáng ngời trong suốt, giống như bầu trời đầy sao. Nháy mắt Bùi Chân mặt đỏ đến mang tai, trái tim đập nhanh không thôi.
Lê Khí nhìn chằm chằm vào cô, muốn nghe thấy câu trả lời mình mong đợi: “Vậy, em – có thích anh không?”
Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nơi góc áo lặng lẽ bị siết chặt.
Nhịp tim tăng vọt lên một trăm hai mươi, nó vẫn đang tiếp tục tăng lên một cách bướng bỉnh.
Mãi đến khi nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng lại kiên định của thiếu nữ vang lên: “Ừ, rất thích.”
Trái tim của cậu ngừng một nhịp, sau đó bắt đầu đập dữ dội hơn, thực sự muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lê Khí giống như một con chó nhỏ tiến đến gần thiếu nữ, đôi mắt sáng ngời, làm nũng nói: “Chân Chân, anh không nghe thấy, em lặp lại lần nữa đi.”
“Không được.” Bùi Chân vẻ mặt ngượng ngùng, kéo chăn bông lên vùi mặt vào trong đó, ồm ồm nói: “Không nghe thấy coi như xong.”
“Nghe thấy nghe thấy rồi.” Lê Khí dán mặt vào chăn bông khóe môi cong lên, lông mi run run, “Nhưng em có thể lặp lại lần nữa cho anh nghe không?”
Muốn nghe cô nói lời đó nhiều lần hơn, muốn mỗi ngày đều nghe thấy cô nói những lời nói này.
“Này anh đủ chưa đấy, mau đi ra, em muốn đi ngủ!” Bùi Chân giả vờ như không còn kiên nhẫn nữa, không được tự nhiên mà quay người đi, thực ra cả khuôn mặt chôn trong chăn bông đã đỏ bừng cả lên.
Thiếu niên luôn cao lãnh lại cười giống như một kẻ ngốc, cơ miệng cũng nhức mỏi: “Được.”
Cậu giúp thiếu nữ chỉnh lại góc chăn, sau đó cách lớp chăn bông hôn lên trán cô một cái, rồi tắt đèn ngủ trên đầu giường:
“Ngủ ngon, bạn gái.”
Người trong chăn run run, nhỏ giọng nói: “Em còn chưa đồng ý làm bạn gái của anh mà…”
Nhưng mười phút sau, Lê Khí vừa tắm rửa xong bước vào phòng ngủ cầm điện thoại lên, nhìn thấy hơn mười tin nhắn từ [Thật thật thật đáng yêu] gửi đến:
“A a a a a a a!”
“Cậu ấy tỏ tình với tôi!!!!”
“A a a a a a tôi chết đây!”
“Không được hiện giờ chết không được!! Tôi phải sống!!!!”
“A a a a vừa rồi cậu ấy gọi tôi là bạn gái đó!! Bạn gái nha!!!”
Thiếu niên vừa lau đầu vừa mỉm cười.
Cô gái nhỏ khẩu thị tâm phi này, nếu không phải cậu giả làm bạn trên mạng, cũng không biết trong nội tâm cô gái nhỏ lại kích động như vậy…..
Cậu cưng chiều gửi một icon trái tim qua:
“Chúc mừng nha.”
……
Sáng hôm sau, ở nhà họ Bùi hoàn toàn là một khung cảnh khác.
Bùi Hồng Đạt nằm liệt bên mép ghế sô pha, trên ghế sô pha, trên bàn trà, bên chân có vô số chai rượu rỗng nằm rải rác.
Mà ông ta hai bọng mắt sưng to, mặt mũi đen sạm, chỉ trong vòng một đêm như già đi mười tuổi.
Tối hôm qua Bùi Hồng Đạt bị đuổi khỏi sảnh tiệc, khi đến gần chiếc xe mới phát hiện trên xe dán đầy bản sao kê ngân hàng cùng ảnh chụp hẹn hò của vợ mình.
Ông ta vừa nhìn thấy càng tức giận đến sắp ngất xỉu. Hóa ra trong mấy năm nay tất cả số tiền mà Tô Lệ Ngọc chuyển từ thẻ của ông ta, đều đắp lên trên người tình nhân Vương Húc của bà ta. Ngay cả căn hộ nhỏ mà ông ta cho rằng là hình thức đầu tư kia, cũng là Tô Lệ Ngọc mua để yêu đương vụng trộm với Vương Húc.
Ông ta và Tô Lệ Ngọc nháo nhào một trận ngay tại chỗ, trong đêm ông ta đuổi bà ta và Bùi Giai ra khỏi nhà, không để bọn họ mang bất kỳ hành lý nào đi.
Trời đã sáng, trong phòng vẫn một mãnh tĩnh mịch, ngay cả bác Vương quản gia đã đi theo ông ta nhiều năm cũng bị ông ta mắng đến phải rời đi.
Bùi Hồng Đạt nghĩ mãi không thông, rõ ràng ông ta cố gắng làm việc như vậy, tại sao ông trời lại trừng phạt ông ta như thế này?
Nhân sinh của ông ta, từ một thời điểm nào đó dường như bắt đầu không được thuận lợi cho lắm….
Ông ta châm một điếu thuốc, vừa hút vừa suy nghĩ, nếu như —
Lúc trước ông ta không chơi đùa ở bên ngoài, không làm Tô Lệ Ngọc lớn bụng, không ly hôn với vợ cũ, hiện giờ có ông ta sẽ sống hạnh phúc hơn không?
Tuy rằng vợ cũ khá hung dữ nhưng ít nhất bà ấy thực sự yêu thương ông ta. Con gái lớn Bùi Chân khi còn bé vừa xấu xí lại ngu ngốc, nhưng bây giờ thoạt nhìn giống như một chú thiên nga trắng khí chất xuất chúng, không hề thua kém đứa con hoang Bùi Giai kia.
Đáng tiếc…
Không thể quay lại nữa rồi.
…..
Đêm qua Bùi Chân quá phấn khích nằm trên giường lăn qua lộn lại đến hai giờ sáng mới đi ngủ, lúc thức dậy đã hơn chín giờ sáng.
Cô một phút cũng không muốn chờ thêm, muốn lập tức nhìn thấy thiếu niên, cô vội vàng vén chăn lên bước xuống giường chạy ra phòng khách.
Thiếu niên mặc bộ đồ ngủ màu xanh đen ngồi trên ghế sô pha đọc sách. Anh chàng đẹp trai vẻ mặt chăm chú, thoạt nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cấm dục. Nhưng chiếc nút áo đầu tiên của áo ngủ không cài vào, một phần da trắng lạnh dọc theo chiếc cổ thon dài lộ ra, lại có chút quyến rũ.
Đúng là một mỹ nam hệ idol tiêu chuẩn không sai.
Nghĩ đến việc từ hôm nay trở đi mỹ nam xinh đẹp kia sẽ thuộc về mình, cô cười đến mức hai lúm đồng tiền như in sâu vào má, cô và cậu trở thành một nửa kia mãi mãi.
Đây là của tôi, A Khí là của tôi!
Lê Khí cảm giác được bóng dáng màu hồng đang đến gần, ngước mắt nhìn lên, đuôi mắt hơi cong cong: “Dậy rồi à?”
“Ừ, em đói bụng.” Bùi Chân đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, “Có món ngon nào ăn không?”
Thiếu niên đóng sách lại, đi đến bên cạnh bàn ăn lấy cháo cho cô, giọng nói trong trẻo lại dịu dàng đến cực điểm, “Có mua cháo bí đỏ mà em thích đấy, còn có trứng trà và bánh bông lan nhỏ.”
Thiếu nữ đánh răng rửa mặt xong, trên mặt còn đọng lại vài giọt nước óng ánh sáng long lanh không thể chờ đợi nổi nữa chạy ra, giống như một chú thỏ nhỏ nhảy lên người Lê Khí, đối mặt với cậu hôn một cái: “Moa!”
Thiếu niên thoạt nhìn rất A* thực ra lại rất ngây thơ bất thình lình bị hôn khiến cho trở tay không kịp, khuôn mặt đẹp trai đỏ lên, quả bóng trong đầu bùm nổ tung.
(Rất A*: Thường mô tả đẹp trai lạnh lùng hoặc sexy, quyến rũ của một người đàn ông. Nguồn Baidu)
“Em, em làm cái gì vậy?”
“Em còn có thể làm cái gì?” Bùi Chân cười cong cong vành mắt, chống cằm cười xấu xa nói, “Đương nhiên là hôn bạn trai của em rồi.”
Cái chữ ‘bạn trai’ này khiến cho hàng lông mi dày rậm tựa như lông vũ run lên, cậu đành phải cố giả vờ bình tĩnh, cúi đầu thổi cháo bí đỏ thơm ngon.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Chân xụ xuống, bĩu môi nói: “Ồ, em hiểu rồi.”
“Anh không thích em hôn anh, vậy sau này em không bao giờ hôn nữa.”
Vừa mới nói dứt lời, thiếu niên tỏ vẻ đáng thương ôm cô vào lòng, đôi mắt có hơi ửng đỏ:
“Thích.”
Vô cùng, vô cùng thích.
Ôi ôi ôi thật đáng yêu. Dáng vẻ đáng thương khiến cho thiếu nữ phải hô lên ranh con này khá lắm.
Cô mềm lòng, nhịn xuống ý nghĩ muốn tiếp tục trêu chọc cậu, lại một lần nữa nghiêng đầu, nhanh chóng hôn lên mặt thiếu niên:
“Thích thì hôn nhiều hơn.”
————//—–//———–
*Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Nhóc con, có phải cậu không dám không?
Lê Khí: Ai nói, tôi đi!
(Bùi Chân ngậm một ngụm)
Lê Khí: Ôi, tôi không làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.