Xuyên Thành Cục Cưng Của Nam Phụ
Chương 78
Tiểu Hài Ái Cật Đường
13/01/2021
Editor: Nozomi
20/10/2020
Bây giờ cô gái nhỏ thật khó lường.
Minh Thiếu Diễm đã hơn một lần nghĩ, rốt cuộc là hắn độc thân quá nhiều năm nên cổ hủ không có tình thú hay là Đường Đường thật sự quá trêu chọc.
Hắn rõ ràng là một người nghiêm khắc kiềm chế bản thân, là một người đàn ông tốt suy nghĩ cho bạn gái nhỏ của mình.
Nhưng bạn gái nhỏ luôn tìm mọi cách khiến hắn phạm tội.
Đường Đường mặc một chiếc áo sơ mi kiểu lười Nhật Bản, thân trên không có túi, thân dưới là váy lưng cao được thiết kế bất quy tắc, chỉ có một cái túi kín đáo ở phần hông.
Bốn phía trời đã sập tối, đôi mắt Minh Thiếu Diễm không chịu khống chế cũng tối sầm.
Minh Thiếu Diễm nghiêng người về phía trước, Đường Đường tự giác chủ động dựa vào xe, môi nhếch lên, hai tay chuẩn bị ôm lấy cổ Minh Thiếu Diễm.
Trong tích tắc, Minh Thiếu Diễm đã lấy chìa khóa xe ra khỏi túi trên váy Đường Đường, lùi lại một bước, sờ đầu Đường Đường, "Ngoan, lên xe đi em."
"Đi hóng gió"
Đường Đường:......
Nhìn Minh Thiếu Diễm lịch thiệp mở cửa xe, Đường Đường lại nở nụ cười.
Chú Minh thật là một người đàn ông có nguyên tắc.
Thật sự quá đáng yêu.
Phần lớn xe của Minh Thiếu Diễm đều là xe thương vụ, đây là lần đầu tiên Đường Đường thấy Minh Thiếu Diễm lái xe thể thao, Minh Thiếu Diễm lái xe rất vững vàng, dù tốc độ nhanh vẫn ổn định, liếc nhìn Đường Đường đang ngồi ngoan ngoãn nói, "Có thời gian sẽ dạy em lái xe"
Đường Đường theo bản năng định nói em biết lái, chẳng những biết lái còn là một tài xế lâu năm, nhưng lời nói đến miệng lại thu về.
"Dạ được", Đường Đường đồng ý.
Biết hay không biết lái xe không quan trọng, đối với hai người đang yêu, làm bất cứ điều gì đều rất có ý nghĩa.
Đường Đường ngẫm nghĩ đến lúc đó Minh Thiếu Diễm thấy cô học nhanh còn có thể nhân cơ hội đòi Minh Thiếu Diễm khen thưởng, dù sao Minh Thiếu Diễm là một bạn trai nghiêm khắc.
Cảnh đêm thành phố S rất đẹp.
Minh Thiếu Diễm điều khiển xe rời khỏi khu trung tâm sầm uất.
Không khí mang theo hương vị gió biển tươi mát, ánh đèn phía xa trông giống như những vì sao sáng trên bầu trời, Đường Đường xuống xe bất giác co rụt bả vai, Minh Thiếu Diễm đang xuống xe thấy thế lại lui trở về, mở cửa sau lấy áo khoác tây trang, sau đó bước tới khoác lên vai Đường Đường.
Thành phố S về đêm vẫn có chút lạnh.
Đường Đường quay đầu nhìn Minh Thiếu Diễm, hôm nay Minh Thiếu Diễm mặc áo sơ mi đen, cổ áo thời trang cổ điển sắc nét và phong cách, phụ trợ ra đường cong phần cổ mạnh mẽ, đường may lập thể gọn gàng lưu loát, tôn lên vóc dáng chuẩn vai rộng, eo thon.
Nhìn xuống chiếc áo sơ mi trắng tùy tiện mặc hôm nay.
"Chú, anh xem chúng ta có giống mặc đồ đôi không?"
Đôi mắt Minh Thiếu Diễm mang theo ý cười nhẹ, nhìn quần áo hoàn toàn không giống nhau, mù quáng đồng ý lời Đường Đường.
"Giống."
Đường Đường ngả người dựa lưng vào trong ngực Minh Thiếu Diễm, cánh tay cường tráng của Minh Thiếu Diễm ôm lấy eo Đường Đường, để cô thoải mái dựa vào.
Minh Thiếu Diễm là một người nghe hoàn mỹ, cho nên thường là Đường Đường nói chuyện, Đường Đường kể cho Minh Thiếu Diễm nghe hai ngày này đi thành phố G nhận phỏng vấn, lại nói về biểu tình kỳ quái của Đái Na, "Chú, em cảm thấy hình như chị Na đã phát hiện chúng ta ở bên nhau"
"Ừ", Minh Thiếu Diễm đáp lại một cách tự nhiên, "Anh nói cho chị ấy biết"
Đường Đường: "... Khi nào?"
"Lần em bị sốt, do anh..." Minh Thiếu Diễm nói, "Tiếu Lâm giúp em thay quần áo nói phát hiện dấu hôn."
Minh Thiếu Diễm luôn có chút thận trọng khi bị trêu chọc, nhưng khi nói về những chuyện này liền thẳng thắn giống như đang nói hôm nay ăn gì.
Đường Đường:......
"Tiểu Lâm không dám hỏi em nên nói cho Đái Na biết, Đái Na không yên tâm nên tới hỏi anh."
"...Sau đó anh liền trực tiếp thừa nhận?"
"Đái Na còn tưởng là Mễ Việt", giọng điệu Minh Thiếu Diễm không tốt, "Làm sao có thể hiểu lầm chuyện này?"
Một giây trước Đường Đường còn cảm thấy Minh Thiếu Diễm thẳng thắn thừa nhận như vậy có hù dọa Đái Na không, kết quả vừa nghe Đái Na nghĩ đó là Mễ Việt, ngay lập tức đồng ý với cách làm của Minh Thiếu Diễm.
Tại sao cứ một hai cảm thấy cô và Tiểu Mễ có quan hệ chứ? Hai người bọn họ chỉ là anh em mà thôi.
Hai người họ thực sự không hề gọi cho nhau.
Hóa ra Đái Na đã sớm biết, chẳng trách Đái Na nghe cô mua xe cho Minh Thiếu Diễm lại có vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.
Hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên Minh Thiếu Diễm buông eo Đường Đường, cầm lấy áo khoác tây trang trên người Đường Đường, che đầu Đường Đường lại.
Trước mắt Đường Đường tối sầm, Minh Thiếu Diễm cúi xuống bên tai cô giải thích: "Có người tới"
Minh Thiếu Diễm vẫn luôn chú ý, khi có người tới gần liền dùng tây trang che cho Đường Đường.
Dù sao Đường Đường cũng là minh tinh.
Hơn nữa còn là minh tinh rất nổi tiếng.
Vài cô gái đi ngang qua họ, Đường Đường bị che ở dưới tây trang, không thể nhìn rõ nhưng có thể nghe thấy các cô gái đang cười và âm thanh của cuộc thảo luận.
"Đẹp trai quá", bọn họ đang nói về Minh Thiếu Diễm, "Trời ơi đẹp trai quá!"
"Bên dưới áo khoác chắc là bạn gái của anh ấy đó, trời ơi, đây là tính chiếm hữu gì thế này?"
"Tôi thật tò mò cô gái bên dưới áo khoác trông như thế nào a"
"Bạn trai đẹp trai như vậy chắc chắn cô ấy cũng rất xinh đẹp a, nhìn đôi chân đã thấy siêu cấp đẹp"
Đường Đường siêu cấp đẹp đang ngột ngạt bên dưới tây trang đột nhiên vươn tay nâng áo khoác lên cao bao bọc Minh Thiếu Diễm đang kinh ngạc vào trong.
Đường Đường nghe thấy tiếng kêu của vài cô gái, nhón chân lên, hôn Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm dừng một chút, đột nhiên ôm eo cô và hôn sâu hơn.
Ánh đèn rực rỡ mới lên bên bờ biển, một đôi tình nhân xinh đẹp, một cô gái lấy di động ra ghi lại khoảnh khắc xúc động này.
Không khí ái muội bao trùm khiến tim đập nhanh hơn, Đường Đường mở to mắt, trong mắt chỉ có hình bóng Minh Thiếu Diễm.
Tiếng la hét và cảm thán của các cô gái xa dần.
Khi nụ hôn kết thúc, hơi thở Đường Đường không ổn định, lảo đảo nắm lấy cánh tay Minh Thiếu Diễm,
"Chú"
"Hửm?"
"Khi nào đủ tuổi theo luật định, chúng ta kết hôn đi"
Minh Thiếu Diễm siết chặt cánh tay Đường Đường, Đường Đường tiếp tục nói, "Em muốn mọi người biết anh là bạn trai của em"
Tất cả những gì Minh Thiếu Diễm định nói đều bị những lời này của Đường Đường chặn lại.
Minh Thiếu Diễm nhẹ nhàng hôn lên vành tai Đường Đường, trịnh trọng đáp lại.
"Được"
Ý nghĩ này, anh càng muốn hơn cả em.
Chỉ cần em không hối hận.
Hai người lảo đảo lắc lư đến 11 giờ mới về đến nhà, dì Trình nghe động tĩnh liền chạy ra.
Buổi chiều, Minh Thiếu Diễm đã về nhà rồi, đột nhiên nghe điện thoại liền đi ra ngoài, sau đó Minh Thiếu Diễm gọi điện nói đưa Đường Đường đi chơi.
Nghĩ đến những lời lúc trước Minh Thiếu Diễm nói về thân phận của Đường Đường, dì Trình luôn lo lắng Minh Thiếu Diễm sẽ đối xử không tốt với Đường Đường, bây giờ xem ra đã có thể yên tâm.
Nhìn hai người một trắng một đen đi tới thật sự rất xứng, không biết Đường Đường đang nói gì, mặc dù Minh Thiếu Diễm không hề biểu hiện gì nhưng có thể nhìn ra tâm tình rất tốt.
Dì Trình cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng căn bản không nghĩ tới phương diện kia.
Trời đã khuya, dì Trình chỉ nói hai người đi ngủ sớm.
Minh Thiếu Diễm về phòng tắm rửa, vừa đi ra liền nhận được tin nhắn của Đường Đường.
Bạn gái nhỏ hỏi có thể đến phòng hắn hay không?
Minh Thiếu Diễm hiếm khi cười một tiếng, tâm tình thoải mái đùa giỡn với Đường Đường.
[em tới làm gì?]
Đường Đường nhanh chóng nhắn lại
[thực hiện nghĩa vụ của bạn gái]
Minh Thiếu Diễm:......
Rối loạn hết sức!
Minh Thiếu Diễm do dự một chút.
Hắn thực sự sợ Đường Đường lại lộn xộn.
Nhưng cũng không đành lòng từ chối Đường Đường.
[em xuống đây đi! ]
Không có trả lời, hai phút sau Đường Đường mặc áo ngủ lẻn vào.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Đường Đường, Minh Thiếu Diễm quyết định nói chuyện này với dì Trình sớm một chút.
Xoay người đóng cửa lại, quay đầu liền phát hiện tóc Đường Đường vẫn chưa khô, tập mãi thành thói quen vào phòng tắm lấy máy sấy ra, Đường Đường ngoan ngoãn ngồi xuống để Minh Thiếu Diễm sấy tóc.
Minh Thiếu Diễm cố hết sức tránh tiếp xúc thân mật với Đường Đường, đã gần 12 giờ, tuy rằng ngày mai là cuối tuần không cần đi làm, nhưng khoảng cách lần trước lăn giường vẫn chưa lâu lắm nên nhất định không thể lộn xộn.
Lần này Đường Đường không hề lộn xộn, sau khi làm khô tóc liền ngoan ngoãn đi ngủ.
Chờ Minh Thiếu Diễm lên giường lại tự nhiên lăn vào lòng Minh Thiếu Diễm, đôi môi cong lên đầy thỏa mãn.
Hậu quả của ôn hương nhuyễn ngọc* chính là Minh Thiếu Diễm mỗi ngày đều thức dậy đúng giờ hoàn toàn ngủ quên.
*Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
Dì Trình chờ mãi không thấy ai xuống rốt cuộc không yên tâm, gõ cửa xong cũng không động tĩnh, hốt hoảng mở cửa bước vào.
Minh Thiếu Diễm đột nhiên tỉnh lại.
Sau khi dì Trình mở cửa liền thấy Minh Thiếu Diễm đang ngồi dựa lưng vào đầu giường đọc sách.
Dì Trình thở phào nhẹ nhõm, "Còn tưởng cháu sinh bệnh."
"Không có", Minh Thiếu Diễm không dám động, lắc lắc quyển sách trên tay, "Không cần dậy sớm, thức dậy không có gì làm nên lật xem một chút."
"Sao cháu không ăn sáng trước?"
"Lát nữa cháu xuống...tê..."
Dì Trình giật mình, "Có chuyện gì vậy?"
Minh Thiếu Diễm cảm giác được bàn tay đang sờ loạn trên eo mình, hít sâu một hơi, "Không có gì, chân bị chuột rút"
Dì Trình gật đầu không chút nghi ngờ, "Được rồi, dì lên lầu gọi Đường Đường dậy"
"Khoan đã", Minh Thiếu Diễm gọi dì Trình lại, "Cô ấy còn nghỉ hè, muốn ngủ thì ngủ đi, không cần gọi, tỉnh dậy tự nhiên sẽ xuống."
"Không ăn sáng không được đâu" dì Trình vẫn cảm thấy không tốt, nhưng lại nghĩ tới cháu gái ở nhà xác thật cũng thích ngủ nướng, "Quên đi, dì không gọi."
"Dạ", Minh Thiếu Diễm thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi", dì Trình đột nhiên quay đầu lại, Minh Thiếu Diễm không nhịn được đang định bắt lấy bàn tay đang sờ loạn trên ngực thì bị câu nói của dì Trình làm cho giật mình, "Chuyện gì ạ?"
"Dì chuẩn bị về quê một chuyến, có lẽ hơn mười ngày"
"Khi nào dì đi?"
"Lát nữa đi"
"Cháu nói chú Lý đưa dì đi"
"Được rồi, cháu tự chăm sóc bản thân và chăm sóc tốt cho Đường Đường."
Dì Trình liên tục dặn dò sau đó mới rời khỏi phòng, cho đến khi nghe thấy tiếng khóa cửa bên ngoài, Minh Thiếu Diễm mới hoàn toàn thả lỏng, Đường Đường vẫn luôn trốn trong chăn chui ra, ghé vào ngực Minh Thiếu Diễm cười tủm tỉm nói, "Dì Trình nói anh phải chăm sóc tốt cho em"
Minh Thiếu Diễm nhìn áo ngủ đã bị lột ra của mình, lại nhìn Đường Đường không sợ hãi, ngọn lửa bị đè nén bấy lâu nay lập tức bùng lên.
Lật người đè cô gái đang cố tình dưới thân, Đường Đường kêu lên, "Anh làm gì vậy?"
"Chăm sóc tốt cho em". Minh Thiếu Diễm cúi đầu hung hăn cắn một cái trên xương quai xanh trắng nõn của Đường Đường, Đường Đường hít một hơi, khẽ ậm ừ, "Bác sĩ nói em vẫn còn nhỏ, anh phải kiềm chế..."
"Sao lúc trêu chọc anh không nhớ đến lời bác sĩ nói?" Minh Thiếu Diễm trở tay lật người qua.
Lúc này Đường Đường mới luống cuống, kỳ thật cô chỉ muốn trêu chọc mà thôi, nghĩ lại lần trước thật sự rất đau, cảm giác được quần áo trên người đang bị kéo xuống, Đường Đường run giọng nói, "Đừng...chú ơi em sai rồi..."
Bây giờ mới biết sai rồi?
Động tác trên tay Minh Thiếu Diễm nhẹ lại, "Được rồi, em đừng sợ."
Đường Đường thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó hai chân lại bị kẹp chặt, Minh Thiếu Diễm cúi người hôn lên lưng Đường Đường, "Em dùng chân đi"
Đường Đường:......
Rốt cuộc không có động đến bữa sáng dì Trình chuẩn bị, Đường Đường ra khỏi phòng cũng đã gần giữa trưa.
Không có dì Trình ở nhà, Đường Đường và Minh Thiếu Diễm cũng không cần che đậy, lại qua mấy ngày cuối cùng cũng đến lúc Đường Đường khai giảng, Đường Đường - người thủ khoa khoa đạo diễn lại bắt đầu đi học.
20/10/2020
Bây giờ cô gái nhỏ thật khó lường.
Minh Thiếu Diễm đã hơn một lần nghĩ, rốt cuộc là hắn độc thân quá nhiều năm nên cổ hủ không có tình thú hay là Đường Đường thật sự quá trêu chọc.
Hắn rõ ràng là một người nghiêm khắc kiềm chế bản thân, là một người đàn ông tốt suy nghĩ cho bạn gái nhỏ của mình.
Nhưng bạn gái nhỏ luôn tìm mọi cách khiến hắn phạm tội.
Đường Đường mặc một chiếc áo sơ mi kiểu lười Nhật Bản, thân trên không có túi, thân dưới là váy lưng cao được thiết kế bất quy tắc, chỉ có một cái túi kín đáo ở phần hông.
Bốn phía trời đã sập tối, đôi mắt Minh Thiếu Diễm không chịu khống chế cũng tối sầm.
Minh Thiếu Diễm nghiêng người về phía trước, Đường Đường tự giác chủ động dựa vào xe, môi nhếch lên, hai tay chuẩn bị ôm lấy cổ Minh Thiếu Diễm.
Trong tích tắc, Minh Thiếu Diễm đã lấy chìa khóa xe ra khỏi túi trên váy Đường Đường, lùi lại một bước, sờ đầu Đường Đường, "Ngoan, lên xe đi em."
"Đi hóng gió"
Đường Đường:......
Nhìn Minh Thiếu Diễm lịch thiệp mở cửa xe, Đường Đường lại nở nụ cười.
Chú Minh thật là một người đàn ông có nguyên tắc.
Thật sự quá đáng yêu.
Phần lớn xe của Minh Thiếu Diễm đều là xe thương vụ, đây là lần đầu tiên Đường Đường thấy Minh Thiếu Diễm lái xe thể thao, Minh Thiếu Diễm lái xe rất vững vàng, dù tốc độ nhanh vẫn ổn định, liếc nhìn Đường Đường đang ngồi ngoan ngoãn nói, "Có thời gian sẽ dạy em lái xe"
Đường Đường theo bản năng định nói em biết lái, chẳng những biết lái còn là một tài xế lâu năm, nhưng lời nói đến miệng lại thu về.
"Dạ được", Đường Đường đồng ý.
Biết hay không biết lái xe không quan trọng, đối với hai người đang yêu, làm bất cứ điều gì đều rất có ý nghĩa.
Đường Đường ngẫm nghĩ đến lúc đó Minh Thiếu Diễm thấy cô học nhanh còn có thể nhân cơ hội đòi Minh Thiếu Diễm khen thưởng, dù sao Minh Thiếu Diễm là một bạn trai nghiêm khắc.
Cảnh đêm thành phố S rất đẹp.
Minh Thiếu Diễm điều khiển xe rời khỏi khu trung tâm sầm uất.
Không khí mang theo hương vị gió biển tươi mát, ánh đèn phía xa trông giống như những vì sao sáng trên bầu trời, Đường Đường xuống xe bất giác co rụt bả vai, Minh Thiếu Diễm đang xuống xe thấy thế lại lui trở về, mở cửa sau lấy áo khoác tây trang, sau đó bước tới khoác lên vai Đường Đường.
Thành phố S về đêm vẫn có chút lạnh.
Đường Đường quay đầu nhìn Minh Thiếu Diễm, hôm nay Minh Thiếu Diễm mặc áo sơ mi đen, cổ áo thời trang cổ điển sắc nét và phong cách, phụ trợ ra đường cong phần cổ mạnh mẽ, đường may lập thể gọn gàng lưu loát, tôn lên vóc dáng chuẩn vai rộng, eo thon.
Nhìn xuống chiếc áo sơ mi trắng tùy tiện mặc hôm nay.
"Chú, anh xem chúng ta có giống mặc đồ đôi không?"
Đôi mắt Minh Thiếu Diễm mang theo ý cười nhẹ, nhìn quần áo hoàn toàn không giống nhau, mù quáng đồng ý lời Đường Đường.
"Giống."
Đường Đường ngả người dựa lưng vào trong ngực Minh Thiếu Diễm, cánh tay cường tráng của Minh Thiếu Diễm ôm lấy eo Đường Đường, để cô thoải mái dựa vào.
Minh Thiếu Diễm là một người nghe hoàn mỹ, cho nên thường là Đường Đường nói chuyện, Đường Đường kể cho Minh Thiếu Diễm nghe hai ngày này đi thành phố G nhận phỏng vấn, lại nói về biểu tình kỳ quái của Đái Na, "Chú, em cảm thấy hình như chị Na đã phát hiện chúng ta ở bên nhau"
"Ừ", Minh Thiếu Diễm đáp lại một cách tự nhiên, "Anh nói cho chị ấy biết"
Đường Đường: "... Khi nào?"
"Lần em bị sốt, do anh..." Minh Thiếu Diễm nói, "Tiếu Lâm giúp em thay quần áo nói phát hiện dấu hôn."
Minh Thiếu Diễm luôn có chút thận trọng khi bị trêu chọc, nhưng khi nói về những chuyện này liền thẳng thắn giống như đang nói hôm nay ăn gì.
Đường Đường:......
"Tiểu Lâm không dám hỏi em nên nói cho Đái Na biết, Đái Na không yên tâm nên tới hỏi anh."
"...Sau đó anh liền trực tiếp thừa nhận?"
"Đái Na còn tưởng là Mễ Việt", giọng điệu Minh Thiếu Diễm không tốt, "Làm sao có thể hiểu lầm chuyện này?"
Một giây trước Đường Đường còn cảm thấy Minh Thiếu Diễm thẳng thắn thừa nhận như vậy có hù dọa Đái Na không, kết quả vừa nghe Đái Na nghĩ đó là Mễ Việt, ngay lập tức đồng ý với cách làm của Minh Thiếu Diễm.
Tại sao cứ một hai cảm thấy cô và Tiểu Mễ có quan hệ chứ? Hai người bọn họ chỉ là anh em mà thôi.
Hai người họ thực sự không hề gọi cho nhau.
Hóa ra Đái Na đã sớm biết, chẳng trách Đái Na nghe cô mua xe cho Minh Thiếu Diễm lại có vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.
Hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên Minh Thiếu Diễm buông eo Đường Đường, cầm lấy áo khoác tây trang trên người Đường Đường, che đầu Đường Đường lại.
Trước mắt Đường Đường tối sầm, Minh Thiếu Diễm cúi xuống bên tai cô giải thích: "Có người tới"
Minh Thiếu Diễm vẫn luôn chú ý, khi có người tới gần liền dùng tây trang che cho Đường Đường.
Dù sao Đường Đường cũng là minh tinh.
Hơn nữa còn là minh tinh rất nổi tiếng.
Vài cô gái đi ngang qua họ, Đường Đường bị che ở dưới tây trang, không thể nhìn rõ nhưng có thể nghe thấy các cô gái đang cười và âm thanh của cuộc thảo luận.
"Đẹp trai quá", bọn họ đang nói về Minh Thiếu Diễm, "Trời ơi đẹp trai quá!"
"Bên dưới áo khoác chắc là bạn gái của anh ấy đó, trời ơi, đây là tính chiếm hữu gì thế này?"
"Tôi thật tò mò cô gái bên dưới áo khoác trông như thế nào a"
"Bạn trai đẹp trai như vậy chắc chắn cô ấy cũng rất xinh đẹp a, nhìn đôi chân đã thấy siêu cấp đẹp"
Đường Đường siêu cấp đẹp đang ngột ngạt bên dưới tây trang đột nhiên vươn tay nâng áo khoác lên cao bao bọc Minh Thiếu Diễm đang kinh ngạc vào trong.
Đường Đường nghe thấy tiếng kêu của vài cô gái, nhón chân lên, hôn Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm dừng một chút, đột nhiên ôm eo cô và hôn sâu hơn.
Ánh đèn rực rỡ mới lên bên bờ biển, một đôi tình nhân xinh đẹp, một cô gái lấy di động ra ghi lại khoảnh khắc xúc động này.
Không khí ái muội bao trùm khiến tim đập nhanh hơn, Đường Đường mở to mắt, trong mắt chỉ có hình bóng Minh Thiếu Diễm.
Tiếng la hét và cảm thán của các cô gái xa dần.
Khi nụ hôn kết thúc, hơi thở Đường Đường không ổn định, lảo đảo nắm lấy cánh tay Minh Thiếu Diễm,
"Chú"
"Hửm?"
"Khi nào đủ tuổi theo luật định, chúng ta kết hôn đi"
Minh Thiếu Diễm siết chặt cánh tay Đường Đường, Đường Đường tiếp tục nói, "Em muốn mọi người biết anh là bạn trai của em"
Tất cả những gì Minh Thiếu Diễm định nói đều bị những lời này của Đường Đường chặn lại.
Minh Thiếu Diễm nhẹ nhàng hôn lên vành tai Đường Đường, trịnh trọng đáp lại.
"Được"
Ý nghĩ này, anh càng muốn hơn cả em.
Chỉ cần em không hối hận.
Hai người lảo đảo lắc lư đến 11 giờ mới về đến nhà, dì Trình nghe động tĩnh liền chạy ra.
Buổi chiều, Minh Thiếu Diễm đã về nhà rồi, đột nhiên nghe điện thoại liền đi ra ngoài, sau đó Minh Thiếu Diễm gọi điện nói đưa Đường Đường đi chơi.
Nghĩ đến những lời lúc trước Minh Thiếu Diễm nói về thân phận của Đường Đường, dì Trình luôn lo lắng Minh Thiếu Diễm sẽ đối xử không tốt với Đường Đường, bây giờ xem ra đã có thể yên tâm.
Nhìn hai người một trắng một đen đi tới thật sự rất xứng, không biết Đường Đường đang nói gì, mặc dù Minh Thiếu Diễm không hề biểu hiện gì nhưng có thể nhìn ra tâm tình rất tốt.
Dì Trình cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng căn bản không nghĩ tới phương diện kia.
Trời đã khuya, dì Trình chỉ nói hai người đi ngủ sớm.
Minh Thiếu Diễm về phòng tắm rửa, vừa đi ra liền nhận được tin nhắn của Đường Đường.
Bạn gái nhỏ hỏi có thể đến phòng hắn hay không?
Minh Thiếu Diễm hiếm khi cười một tiếng, tâm tình thoải mái đùa giỡn với Đường Đường.
[em tới làm gì?]
Đường Đường nhanh chóng nhắn lại
[thực hiện nghĩa vụ của bạn gái]
Minh Thiếu Diễm:......
Rối loạn hết sức!
Minh Thiếu Diễm do dự một chút.
Hắn thực sự sợ Đường Đường lại lộn xộn.
Nhưng cũng không đành lòng từ chối Đường Đường.
[em xuống đây đi! ]
Không có trả lời, hai phút sau Đường Đường mặc áo ngủ lẻn vào.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Đường Đường, Minh Thiếu Diễm quyết định nói chuyện này với dì Trình sớm một chút.
Xoay người đóng cửa lại, quay đầu liền phát hiện tóc Đường Đường vẫn chưa khô, tập mãi thành thói quen vào phòng tắm lấy máy sấy ra, Đường Đường ngoan ngoãn ngồi xuống để Minh Thiếu Diễm sấy tóc.
Minh Thiếu Diễm cố hết sức tránh tiếp xúc thân mật với Đường Đường, đã gần 12 giờ, tuy rằng ngày mai là cuối tuần không cần đi làm, nhưng khoảng cách lần trước lăn giường vẫn chưa lâu lắm nên nhất định không thể lộn xộn.
Lần này Đường Đường không hề lộn xộn, sau khi làm khô tóc liền ngoan ngoãn đi ngủ.
Chờ Minh Thiếu Diễm lên giường lại tự nhiên lăn vào lòng Minh Thiếu Diễm, đôi môi cong lên đầy thỏa mãn.
Hậu quả của ôn hương nhuyễn ngọc* chính là Minh Thiếu Diễm mỗi ngày đều thức dậy đúng giờ hoàn toàn ngủ quên.
*Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
Dì Trình chờ mãi không thấy ai xuống rốt cuộc không yên tâm, gõ cửa xong cũng không động tĩnh, hốt hoảng mở cửa bước vào.
Minh Thiếu Diễm đột nhiên tỉnh lại.
Sau khi dì Trình mở cửa liền thấy Minh Thiếu Diễm đang ngồi dựa lưng vào đầu giường đọc sách.
Dì Trình thở phào nhẹ nhõm, "Còn tưởng cháu sinh bệnh."
"Không có", Minh Thiếu Diễm không dám động, lắc lắc quyển sách trên tay, "Không cần dậy sớm, thức dậy không có gì làm nên lật xem một chút."
"Sao cháu không ăn sáng trước?"
"Lát nữa cháu xuống...tê..."
Dì Trình giật mình, "Có chuyện gì vậy?"
Minh Thiếu Diễm cảm giác được bàn tay đang sờ loạn trên eo mình, hít sâu một hơi, "Không có gì, chân bị chuột rút"
Dì Trình gật đầu không chút nghi ngờ, "Được rồi, dì lên lầu gọi Đường Đường dậy"
"Khoan đã", Minh Thiếu Diễm gọi dì Trình lại, "Cô ấy còn nghỉ hè, muốn ngủ thì ngủ đi, không cần gọi, tỉnh dậy tự nhiên sẽ xuống."
"Không ăn sáng không được đâu" dì Trình vẫn cảm thấy không tốt, nhưng lại nghĩ tới cháu gái ở nhà xác thật cũng thích ngủ nướng, "Quên đi, dì không gọi."
"Dạ", Minh Thiếu Diễm thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi", dì Trình đột nhiên quay đầu lại, Minh Thiếu Diễm không nhịn được đang định bắt lấy bàn tay đang sờ loạn trên ngực thì bị câu nói của dì Trình làm cho giật mình, "Chuyện gì ạ?"
"Dì chuẩn bị về quê một chuyến, có lẽ hơn mười ngày"
"Khi nào dì đi?"
"Lát nữa đi"
"Cháu nói chú Lý đưa dì đi"
"Được rồi, cháu tự chăm sóc bản thân và chăm sóc tốt cho Đường Đường."
Dì Trình liên tục dặn dò sau đó mới rời khỏi phòng, cho đến khi nghe thấy tiếng khóa cửa bên ngoài, Minh Thiếu Diễm mới hoàn toàn thả lỏng, Đường Đường vẫn luôn trốn trong chăn chui ra, ghé vào ngực Minh Thiếu Diễm cười tủm tỉm nói, "Dì Trình nói anh phải chăm sóc tốt cho em"
Minh Thiếu Diễm nhìn áo ngủ đã bị lột ra của mình, lại nhìn Đường Đường không sợ hãi, ngọn lửa bị đè nén bấy lâu nay lập tức bùng lên.
Lật người đè cô gái đang cố tình dưới thân, Đường Đường kêu lên, "Anh làm gì vậy?"
"Chăm sóc tốt cho em". Minh Thiếu Diễm cúi đầu hung hăn cắn một cái trên xương quai xanh trắng nõn của Đường Đường, Đường Đường hít một hơi, khẽ ậm ừ, "Bác sĩ nói em vẫn còn nhỏ, anh phải kiềm chế..."
"Sao lúc trêu chọc anh không nhớ đến lời bác sĩ nói?" Minh Thiếu Diễm trở tay lật người qua.
Lúc này Đường Đường mới luống cuống, kỳ thật cô chỉ muốn trêu chọc mà thôi, nghĩ lại lần trước thật sự rất đau, cảm giác được quần áo trên người đang bị kéo xuống, Đường Đường run giọng nói, "Đừng...chú ơi em sai rồi..."
Bây giờ mới biết sai rồi?
Động tác trên tay Minh Thiếu Diễm nhẹ lại, "Được rồi, em đừng sợ."
Đường Đường thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó hai chân lại bị kẹp chặt, Minh Thiếu Diễm cúi người hôn lên lưng Đường Đường, "Em dùng chân đi"
Đường Đường:......
Rốt cuộc không có động đến bữa sáng dì Trình chuẩn bị, Đường Đường ra khỏi phòng cũng đã gần giữa trưa.
Không có dì Trình ở nhà, Đường Đường và Minh Thiếu Diễm cũng không cần che đậy, lại qua mấy ngày cuối cùng cũng đến lúc Đường Đường khai giảng, Đường Đường - người thủ khoa khoa đạo diễn lại bắt đầu đi học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.