Xuyên Thành Cục Cưng Của Nam Phụ
Chương 84
Tiểu Hài Ái Cật Đường
13/01/2021
Editor: Nozomi
26/10/2020
Nhan Nghiên ngớ người tại chỗ.
Sao lại là cô ta?
Vừa rồi đạo diễn kêu dừng, Nhan Nghiên không ngờ đó là vấn đề của mình, kết quả bị một tiếng rống giận của đạo diễn Lâm mới theo bản năng hỏi lại, "Tôi sao?"
Tôi làm sao?
Không phải đạo diễn không kêu dừng sao? Không phải vừa rồi cô ta với Du Nguyên Khải diễn rất thuận lợi sao? Thành thật mà nói thì cô ta thực sự cảm thấy mình diễn khá tốt.
Giống như lần trước, khi lần đầu tiên diễn 《 Nhiếp Chính Vương 》bởi vì chưa từng đóng phim khiến Nhan Nghiên có chút không biết phải bắt đầu thế nào, nên ở đoàn phim《 Nhiếp Chính Vương 》cô ta nhận không ít lời mắng mỏ của đạo diễn.
Nhưng Nhan Nghiên cảm thấy cô ta đã có sự tiến bộ vượt bậc trong thời gian đó.
Sau khi quay xong 《 Nhiếp Chính Vương 》cô ta đã tìm được một người thầy lợi hại hơn để hướng dẫn kỹ thuật diễn, lại đọc kịch bản và xem nguyên tác vài lần, cuối cùng tự tin tràn đầy tới đoàn phim, vốn dĩ hôm nay muốn diễn thật tốt cho Bách Thần xem, cũng để cho Đường Đường xem, kết quả trực tiếp bị đạo diễn Lâm kêu dừng.
Còn hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì trước mặt nhiều người như thế này!
Nhan Nghiên căn bản không biết bản thân làm sai chuyện gì.
Cô ta thực sự cảm thấy vừa rồi những gì mình muốn biểu hiện đã bộc lộ ra hết.
Nếu không phải đã xem qua tiểu thuyết, biết Nhan Nghiên và đạo diễn Lâm có quan hệ tốt thì cô ta sẽ nghi ngờ có phải đạo diễn này cố tình tìm lỗi hay không?
Đạo diễn Lâm cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho là trạng thái Nhan Nghiên không đúng, vẫn rất tin tưởng kỹ thuật diễn và năng lực lĩnh hội của Nhan Nghiên, chỉ đen mặt để hai diễn viên chính thảo luận kỹ một chút, sau khi nghỉ ngơi mười phút thì bắt đầu quay lần hai.
Nhan Nghiên thực sự không muốn thảo luận với Du Nguyên Khải, cô ta muốn hỏi Bách Thần mình diễn có tốt không nhưng đạo diễn Lâm đen mặt nên Nhan Nghiên không dám lộn xộn chỉ có thể lơ đễnh đối diễn với Du Nguyên Khải.
Du Nguyên Khải ngạc nhiên liếc nhìn Nhan Nghiên, muốn nói lại thôi, mười phút trôi qua, cảnh này đã được quay lần thứ hai.
Lần thứ hai bắt đầu, đạo diễn đeo kính chăm chú nhìn vào máy quay, nhưng lần này không quay tới đoạn sau, Nhan Nghiên vừa mới cầm bút vẽ hai lần lên chân mày đã bị kêu dừng.
Nhan Nghiên có chút không vui, quay đầu nhíu mày, lại sao nữa, kết quả phát hiện lần này không chỉ đạo diễn mà ngay cả Du Nguyên Khải bên cạnh và nhóm diễn viên gạo cội đang ngồi xem đều có vẻ mặt kỳ quái.
Nhan Nghiên cuối cùng nhận ra điều gì đó không ổn.
Du Nguyên Khải dù sao cũng là nam chính, tuy không thân với Nhan Nghiên nhưng vẫn bênh vực Nhan Nghiên và nói với đạo diễn Lâm, "Đạo diễn, hôm nay trạng thái của Nhan Nghiên không tốt lắm hay để cô ấy điều chỉnh đi"
Nhan Nghiên muốn nói trạng thái của cô ta khá tốt, liền nghe đạo diễn Lâm vẫn luôn im lặng đột nhiên bật ra một câu chửi thề.
"Điều chỉnh cái rắm!"
Tất cả những người có mặt đều sợ hãi không dám nhúc nhích.
Đường Đường rất hiểu đạo diễn Lâm, sự nghiêm túc trong diễn xuất của ông lão này không thể so với người thường, lúc trước ngay cả cô cũng từng bị giáo huấn thì nói gì đến những diễn viên chưa tốt, việc nữ diễn viên bị đạo diễn Lâm mắng khóc là chuyện bình thường, nam diễn viên có khi cũng bị ông ấy mắng đến không xuống được sân khấu.
Phong độ và thái độ của Nhan Nghiên hôm nay khiến vị lão nghệ thuật gia có chút hoài nghi nhân sinh.
Nhan Nghiên có lẽ cũng không ngờ rằng người luôn ổn định và rất chú trọng đến thân phận như đạo diễn Lâm lại có thể mở miệng chửi thề.
Người khác không tính nhưng Bách Thần đang ở bên cạnh, Đường Đường cũng ở bên cạnh, Nhan Nghiên vừa cảm thấy mất mặt vừa tức giận, cô ta không nhịn được muốn nói gì đó, kết quả hôm nay đạo diễn Lâm như một thùng thuốc nổ, chửi thề xong lập tức la mắng,
"Tôi cmn làm hậu kỳ đem các ảnh chụp của cô ghép lại trình chiếu powerpoint còn tốt hơn những gì bây giờ cô đang diễn!"
Mọi người:......
What the f*ck! như vậy cũng quá ác
Tốt xấu gì Nhan Nghiên cũng là ảnh hậu đó!
Muốn cười nhưng không dám cười.
"Trạng thái cô ấy mà không tốt sao? Cô ấy hoàn toàn không xem kỹ kịch bản! Hoàn toàn không để bộ phim này trong lòng!"
Đạo diễn Lâm tức giận vì Nhan Nghiên diễn không tốt, nhưng điều đáng giận hơn là thái độ của Nhan Nghiên.
Trong nhận thức của đạo diễn Lâm về Nhan Nghiên mấy năm nay, Nhan Nghiên quả thực rất có thiên phú diễn xuất, đối với cô, khâu quan trọng nhất trong diễn xuất là đọc và hiểu thấu đáo kịch bản. Trên kịch bản của cô thường chú thích dày đặc, ở thời điểm nào phải là loại tâm trạng gì, Nhan Nghiên đều sẽ dùng các loại bút khác nhau viết ra hết.
Đây là năng lực lĩnh hội, là cách thể hiện diễn viên có dụng tâm hay không.
Sau đó diễn xuất là bài kiểm tra thực sự về kỹ thuật diễn, đối với diễn viên như Nhan Nghiên thì chỉ cần để tâm thì sau hai hoặc ba lần là có thể đạt được hiệu quả mong đợi.
Vấn đề của Nhan Nghiên bây giờ không phải là cô diễn có ra hay không mà là hiểu không đúng chỗ, nên diễn cũng không đúng chỗ.
Bởi vì sự hiểu biết quá hời hợt, không đào sâu tìm hiểu tâm trạng của nhân vật lúc này là gì, nên biểu hiện ra sao. Nhan Nghiên quá rõ ràng, Anh Cơ trong đoạn này vì đang chờ nam chính đến chất vấn cho nên thực sự rất bất an.
Nhưng ngoại trừ bất an thì còn gì nữa? Nữ chính lợi dụng nam chính để đạt được mục đích, vậy niềm vui ẩn trong sự bất an ở đâu? Còn sự rối rắm trong nội tâm khi lừa dối người đàn ông mình yêu ở đâu? Sự thống khổ khi trên lưng mang sứ mệnh muốn thoát nhưng không thoát được ở đâu?
Tất cả đều không có.
Với một vai diễn phức tạp và có chiều sâu như vậy, Nhan Nghiên chỉ diễn được một tầng, chỉ biểu hiện được mình bất an.
Mà sự bất an cũng rất hời hợt, không có nụ cười trên môi, nhìn mình trong gương với đôi mắt vô hồn, ngay cả tỳ nữ gọi cũng không phản ứng.
Chỉ được như vậy.
Trong ánh mắt không có diễn, đạo diễn cố ý thêm chi tiết vẽ mày chính vì để tay run run làm nổi bật nội tâm, kết quả Nhan Nghiên chưa từng nghĩ tới điều đó. "Cô còn hỏi tôi chuyện gì sao? Cô xem cô diễn giống cái gì? Một đại tài nữ, một người có thân phận phức tạp như vậy bị cô diễn thành một người vợ vô dụng bị chồng phát hiện ngoại tình! Cô có xem kịch bản hay không? có nghiên cứu kịch bản hay không? Tôi cmn tùy tiện kéo một người mới diễn mấy ngày cũng có thể tốt hơn cô!"
Câu này quá nghiêm trọng.
Những diễn viên chưa từng thấy đạo diễn Lâm mắng chửi đều tròn mắt ngạc nhiên.
Nhan Nghiên bị đạo diễn Lâm chê bai không còn gì.
Cô ta mở miệng, cảm thấy mình vừa bị ảo giác, làm sao cũng không thể tin được những hình dung khó nghe như vậy là đang nói cô ta.
Đang nói cô ta sao?
Đường Đường yên lặng thở dài.
Ánh mắt Nhan Nghiên lộ rõ vẻ không phục.
Đường Đường hiểu tại sao Nhan Nghiên lại tự tin như vậy.
Bởi vì trình độ của cô ta chỉ ở mức này, kinh nghiệm diễn xuất của cô ta cũng chỉ ở độ này thôi.
Giống như một học sinh tiểu học viết một bài văn tự cho là rất hay, thậm chí còn cảm thấy bài văn của mình hay đến mức có thể đánh bại bài văn của nhiều người và trực tiếp đạt giải.
Nhưng sau nhiều năm trôi qua khi cầm lại bài văn này.
Chỉ có hai từ.
Cứt chó!
Tuy nhiên, học sinh tiểu học tự tin vô địch lúc đó không hiểu.
Nhan Nghiên chỉ cảm thấy mình diễn khá tốt.
Vì vậy cô ta thậm chí dám khiêu khích đạo diễn Lâm.
Tính khí Nhan Nghiên này cũng khá lớn, nhưng cũng có thể do đạo diễn Lâm nói quá khó nghe, Nhan Nghiên không thể nhịn được nữa trực tiếp nói, "Vậy ngài tùy tiện tìm ai đó diễn một chút đi."
Tùy tiện tìm một người là có thể diễn tốt hơn cô ta sao? Vậy thì ông tìm đi!
Cô ta không tin đâu!
Đạo diễn Lâm không ngờ Nhan Nghiên lại dám nói lại, ông nhìn Nhan Nghiên thật sâu hồi lâu, lúc Nhan Nghiên cho rằng đạo diễn Lâm rốt cuộc ngừng khiêu khích thì ông bất ngờ quay đầu ra sau gọi Đường Đường tới.
"Đường Đường, lại đây!"
Nhan Nghiên đột ngột quay đầu lại, ánh mắt gần như giết người rơi vào trên người Đường Đường.
"Cô không phục? Được thôi, tôi tìm người có kinh nghiệm ít nhất trong đoàn của chúng ta", đạo diễn Lâm ném kịch bản cho Đường Đường, "Đoạn này, nửa giờ sau, cháu lên diễn đi"
Đường Đường:......
Bách Thần lo lắng Nhan Nghiên và Đường Đường cãi nhau, cũng sợ Đường Đường sẽ xấu hổ nếu không thể diễn tốt, vì vậy bước ra muốn nói thôi bỏ đi, kết quả bị ánh mắt đầy sát khí của đạo diễn Lâm làm lùi trở về.
Đường Đường cầm kịch bản trong tay không thể không cảm thán, ông lão này thật sự quá táo bạo.
Nếu cô chỉ đơn thuần là một người mới thì phải làm sao? Nếu cô diễn kém hơn Nhan Nghiên thì phải làm sao? Không phải lúc đó lão Lâm sẽ mất mặt sao?
Đường Đường do dự, đạo diễn Lâm lại nhìn chằm chằm Đường Đường,"Đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không xem kịch bản?"
"Dạ dạ", Đường Đường nhận kịch bản, dưới ánh nhìn chằm chằm của Nhan Nghiên và cả đoàn phim, yên lặng ngồi một bên xem đi xem lại một đoạn diễn ngắn đã thuộc lòng không biết bao nhiêu lần.
Thật ra mười phút đã đủ rồi nhưng không muốn mâu thuẫn với Nhan Nghiên càng thêm gay gắt nên Đường Đường ngoan ngoãn xem nửa giờ.
Xung quanh đang bàn tán xôn xao, các diễn viên khác đều có vẻ mặt xem kịch vui, đủ loại ánh mắt cùng đổ dồn về phía Nhan Nghiên, Nhan Nghiên oán hận cắn chặt môi, ngồi xuống ghế uống một ngụm nước do trợ lý đưa qua.
Cô ta sẽ chờ xem Đường Đường có thể diễn được cái gì!
Nửa giờ sau, đạo diễn Lâm không nói dư thừa trực tiếp ném Đường Đường đến trước máy quay, nam chính Du Nguyên Khải lại cùng Đường Đường chuẩn bị đoạn này.
Xung quanh yên tĩnh thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Đường Đường đang ngồi trước gương đồng, những người có thể nhìn thấy màn hình máy quay đều nhìn Đường Đường trong màn hình không chớp mắt.
Đường Đường không mặc trang phục diễn, mái tóc dài như vẩy mực xõa sau lưng, cô chậm rãi lấy thanh đại* trước gương, nhẹ nhàng dừng trên chân mày.
*một dạng bột khô, khối kết hoặc hạt thu được bằng cách chế biến lá hoặc thân cây, phụ nữ thời xưa dùng để vẽ chân mày, cũng thường được dùng để in, nhuộm vải.
Cô cũng ngơ ngác nhìn vào gương, nhưng trên môi lại ẩn hiện một biểu cảm kỳ lạ, cười như không cười, đôi mắt nâu nhạt nhìn như quá xa gương nên hơi nheo lại, có vẻ như đang nghiêm túc vẽ mày.
Nhưng ngay sau đó, lông mi khẽ run lên, tay cầm màu bột cũng vô hình run run tạo ra nét vẽ xiêu vẹo.
Vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng động tác trên tay lại sơ suất, Đường Đường dùng hai cách biểu đạt hoàn toàn khác nhau để diễn giải một cách hoàn hảo tình tiết nữ chính Anh Cơ giả vờ bình tĩnh nhưng lại không thể kiểm soát được.
Trình tự cảm xúc trong nháy mắt đã được thể hiện ra.
Tỳ nữ báo hoàng đế sắp đến, động tác trên tay cô vẫn không dừng lại, cho đến khi tỳ nữ lui ra mới để bút trong tay xuống, theo bản năng chạm vào cổ tay như đang suy nghĩ điều gì.
Ở đây có một chi tiết, trên cổ tay nữ chính có một cái bớt hình trăng lưỡi liềm, đây là biểu tượng của gia tộc cô ấy, trong kịch bản không có chi tiết này, mà do chính Đường Đường thêm vào. Nữ chính vì gia tộc mới lừa gạt nam chính nên khi trong lòng cảm thấy bất an sẽ sờ sờ vết bớt trên cổ tay, nghĩ đến gia tộc lại nghĩ đến kế hoạch đã hoàn thành cuối cùng không còn hồi hộp nữa.
Nó cũng mở đường cho sự bùng phát xung đột tình cảm giữa nam và nữ chính.
Kịch bản là chết, nhưng diễn viên là sống.
Diễn viên phải tự tìm cách thể hiện những cảm xúc mà kịch bản yêu cầu.
Đây là bản lĩnh, nói chung thì những người mới chưa có kinh nghiệm hoàn toàn không thể làm được.
Ban đầu đạo diễn Lâm chỉ muốn Đường Đường làm thử, nhưng sau khi nhìn một chuỗi chi tiết Đường Đường diễn xuất, ông liền nhìn cô gái trong màn ảnh với vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này nam chính lên sân khấu, Du Nguyên Khải nổi giận đùng đùng xông tới, bắt lấy cổ tay Đường Đường, xách Đường Đường đang ngồi trước gương lên, tức giận quát tại sao cô lại làm như vậy. Đường Đường không trực tiếp nói không phải ngài đã biết từ lâu rồi sao như trong kịch bản, mà hơi giận dỗi liếc nhìn Du Nguyên Khải, sau đó như chịu không nổi đau đớn trên cổ tay nói, "Bệ hạ, thiếp đau"
Du Nguyên Khải không hổ là nam chính xuất sắc nhất, Đường Đường thêm diễn hắn hoàn toàn tùy cơ ứng đối, như bị sự nhu nhược trong mắt Đường Đường làm cho kinh ngạc, giọng nói không quá lớn, ngữ khí có chút đau đớn nghiến răng nghiến lợi cũng thêm diễn, "Nàng đau sao?"
"Nàng có biết bây giờ ta đau như thế nào không? Rốt cuộc nàng đã làm cái gì?"
Đường Đường trầm mặc một lát, sau đó trên môi thoáng hiện một nụ cười tuyệt đẹp, "Thiếp làm gì, bệ hạ..." Đường Đường ngẩng đầu lên, trong mắt chất chứa một chút yêu thích thong thả nói, "không phải đã đoán được từ lâu rồi sao...."
Đến đây kết thúc.
Hai diễn viên chính dừng lại, hiện trường yên tĩnh một mảnh.
Cho dù Đường Đường không mặc trang phục diễn nhưng mọi người đều xem đến nhập vai.
Sau khi dừng lại nháy mắt chỉ có một suy nghĩ, tại sao lại dừng, còn chưa xem đã đâu.
Sau một lúc yên tĩnh, đạo diễn Lâm dẫn đầu vỗ tay, xung quanh mới nổ tung, Tiểu Lâm đứng một bên càng vỗ mạnh hơn.
Thật quá tuyệt vời!
Hoàn toàn nghiền ép luôn!
Tiểu Lâm chỉ là một người ngoài nghề đứng gần xem Đường Đường diễn đoạn này cũng muốn quỳ.
Mọi người bên cạnh bắt đầu bàn tán.
"Trời ạ, Đường Đường có thật là người mới không? tôi cũng không xử lý được đoạn này tốt như vậy đâu..."
"30 phút thôi đó, f*ck, chuẩn bị 30 phút còn tốt hơn Nhan Nghiên ba mươi ngày"
"Không chỉ tốt hơn đâu, là một trời một vực, nói thật tuy tôi cảm thấy mình không bằng Đường Đường nhưng nhất định tốt hơn Nhan Nghiên."
"Nhan Nghiên bị gì vậy? E rằng trình độ này đã lùi bảy tám năm rồi..."
Bây giờ nghe cuộc thảo luận bên cạnh, Tiểu Lâm cảm thấy mặt mình như có hào quang, nhớ tới lúc trước Nhan Nghiên ở trên mạng bôi xấu Đường Đường, khỏi nói trong lòng hả giận biết bao nhiêu, hận không thể nhào tới bóp vai đấm chân cho Đường Đường.
Dù Nhan Nghiên có tự tin đến đâu, sau khi chứng kiến màn biểu diễn hoàn toàn nghiền nát mình, cuối cùng cũng nhận ra vừa rồi mình diễn hời hợt như thế nào.
Trên mặt như bị người khác hung hăng tát một cái, vừa nóng vừa đau, những lời bàn tán xung quanh thậm chí còn lọt vào tai không sót một câu.
Nhan Nghiên sững sờ tại chỗ, mắt không dám nhìn về phía đạo diễn Lâm và Bách Thần, đột nhiên nhớ tới lời nói của Đường Đường ngày đó
"Chiếm thân thể Nhan Nghiên nhưng lại không có được 1/10 kỹ thuật diễn của cô ấy, dựa theo tính tình của đạo diễn Lâm, cẩn thận bị thay thế đó nha."
26/10/2020
Nhan Nghiên ngớ người tại chỗ.
Sao lại là cô ta?
Vừa rồi đạo diễn kêu dừng, Nhan Nghiên không ngờ đó là vấn đề của mình, kết quả bị một tiếng rống giận của đạo diễn Lâm mới theo bản năng hỏi lại, "Tôi sao?"
Tôi làm sao?
Không phải đạo diễn không kêu dừng sao? Không phải vừa rồi cô ta với Du Nguyên Khải diễn rất thuận lợi sao? Thành thật mà nói thì cô ta thực sự cảm thấy mình diễn khá tốt.
Giống như lần trước, khi lần đầu tiên diễn 《 Nhiếp Chính Vương 》bởi vì chưa từng đóng phim khiến Nhan Nghiên có chút không biết phải bắt đầu thế nào, nên ở đoàn phim《 Nhiếp Chính Vương 》cô ta nhận không ít lời mắng mỏ của đạo diễn.
Nhưng Nhan Nghiên cảm thấy cô ta đã có sự tiến bộ vượt bậc trong thời gian đó.
Sau khi quay xong 《 Nhiếp Chính Vương 》cô ta đã tìm được một người thầy lợi hại hơn để hướng dẫn kỹ thuật diễn, lại đọc kịch bản và xem nguyên tác vài lần, cuối cùng tự tin tràn đầy tới đoàn phim, vốn dĩ hôm nay muốn diễn thật tốt cho Bách Thần xem, cũng để cho Đường Đường xem, kết quả trực tiếp bị đạo diễn Lâm kêu dừng.
Còn hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì trước mặt nhiều người như thế này!
Nhan Nghiên căn bản không biết bản thân làm sai chuyện gì.
Cô ta thực sự cảm thấy vừa rồi những gì mình muốn biểu hiện đã bộc lộ ra hết.
Nếu không phải đã xem qua tiểu thuyết, biết Nhan Nghiên và đạo diễn Lâm có quan hệ tốt thì cô ta sẽ nghi ngờ có phải đạo diễn này cố tình tìm lỗi hay không?
Đạo diễn Lâm cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho là trạng thái Nhan Nghiên không đúng, vẫn rất tin tưởng kỹ thuật diễn và năng lực lĩnh hội của Nhan Nghiên, chỉ đen mặt để hai diễn viên chính thảo luận kỹ một chút, sau khi nghỉ ngơi mười phút thì bắt đầu quay lần hai.
Nhan Nghiên thực sự không muốn thảo luận với Du Nguyên Khải, cô ta muốn hỏi Bách Thần mình diễn có tốt không nhưng đạo diễn Lâm đen mặt nên Nhan Nghiên không dám lộn xộn chỉ có thể lơ đễnh đối diễn với Du Nguyên Khải.
Du Nguyên Khải ngạc nhiên liếc nhìn Nhan Nghiên, muốn nói lại thôi, mười phút trôi qua, cảnh này đã được quay lần thứ hai.
Lần thứ hai bắt đầu, đạo diễn đeo kính chăm chú nhìn vào máy quay, nhưng lần này không quay tới đoạn sau, Nhan Nghiên vừa mới cầm bút vẽ hai lần lên chân mày đã bị kêu dừng.
Nhan Nghiên có chút không vui, quay đầu nhíu mày, lại sao nữa, kết quả phát hiện lần này không chỉ đạo diễn mà ngay cả Du Nguyên Khải bên cạnh và nhóm diễn viên gạo cội đang ngồi xem đều có vẻ mặt kỳ quái.
Nhan Nghiên cuối cùng nhận ra điều gì đó không ổn.
Du Nguyên Khải dù sao cũng là nam chính, tuy không thân với Nhan Nghiên nhưng vẫn bênh vực Nhan Nghiên và nói với đạo diễn Lâm, "Đạo diễn, hôm nay trạng thái của Nhan Nghiên không tốt lắm hay để cô ấy điều chỉnh đi"
Nhan Nghiên muốn nói trạng thái của cô ta khá tốt, liền nghe đạo diễn Lâm vẫn luôn im lặng đột nhiên bật ra một câu chửi thề.
"Điều chỉnh cái rắm!"
Tất cả những người có mặt đều sợ hãi không dám nhúc nhích.
Đường Đường rất hiểu đạo diễn Lâm, sự nghiêm túc trong diễn xuất của ông lão này không thể so với người thường, lúc trước ngay cả cô cũng từng bị giáo huấn thì nói gì đến những diễn viên chưa tốt, việc nữ diễn viên bị đạo diễn Lâm mắng khóc là chuyện bình thường, nam diễn viên có khi cũng bị ông ấy mắng đến không xuống được sân khấu.
Phong độ và thái độ của Nhan Nghiên hôm nay khiến vị lão nghệ thuật gia có chút hoài nghi nhân sinh.
Nhan Nghiên có lẽ cũng không ngờ rằng người luôn ổn định và rất chú trọng đến thân phận như đạo diễn Lâm lại có thể mở miệng chửi thề.
Người khác không tính nhưng Bách Thần đang ở bên cạnh, Đường Đường cũng ở bên cạnh, Nhan Nghiên vừa cảm thấy mất mặt vừa tức giận, cô ta không nhịn được muốn nói gì đó, kết quả hôm nay đạo diễn Lâm như một thùng thuốc nổ, chửi thề xong lập tức la mắng,
"Tôi cmn làm hậu kỳ đem các ảnh chụp của cô ghép lại trình chiếu powerpoint còn tốt hơn những gì bây giờ cô đang diễn!"
Mọi người:......
What the f*ck! như vậy cũng quá ác
Tốt xấu gì Nhan Nghiên cũng là ảnh hậu đó!
Muốn cười nhưng không dám cười.
"Trạng thái cô ấy mà không tốt sao? Cô ấy hoàn toàn không xem kỹ kịch bản! Hoàn toàn không để bộ phim này trong lòng!"
Đạo diễn Lâm tức giận vì Nhan Nghiên diễn không tốt, nhưng điều đáng giận hơn là thái độ của Nhan Nghiên.
Trong nhận thức của đạo diễn Lâm về Nhan Nghiên mấy năm nay, Nhan Nghiên quả thực rất có thiên phú diễn xuất, đối với cô, khâu quan trọng nhất trong diễn xuất là đọc và hiểu thấu đáo kịch bản. Trên kịch bản của cô thường chú thích dày đặc, ở thời điểm nào phải là loại tâm trạng gì, Nhan Nghiên đều sẽ dùng các loại bút khác nhau viết ra hết.
Đây là năng lực lĩnh hội, là cách thể hiện diễn viên có dụng tâm hay không.
Sau đó diễn xuất là bài kiểm tra thực sự về kỹ thuật diễn, đối với diễn viên như Nhan Nghiên thì chỉ cần để tâm thì sau hai hoặc ba lần là có thể đạt được hiệu quả mong đợi.
Vấn đề của Nhan Nghiên bây giờ không phải là cô diễn có ra hay không mà là hiểu không đúng chỗ, nên diễn cũng không đúng chỗ.
Bởi vì sự hiểu biết quá hời hợt, không đào sâu tìm hiểu tâm trạng của nhân vật lúc này là gì, nên biểu hiện ra sao. Nhan Nghiên quá rõ ràng, Anh Cơ trong đoạn này vì đang chờ nam chính đến chất vấn cho nên thực sự rất bất an.
Nhưng ngoại trừ bất an thì còn gì nữa? Nữ chính lợi dụng nam chính để đạt được mục đích, vậy niềm vui ẩn trong sự bất an ở đâu? Còn sự rối rắm trong nội tâm khi lừa dối người đàn ông mình yêu ở đâu? Sự thống khổ khi trên lưng mang sứ mệnh muốn thoát nhưng không thoát được ở đâu?
Tất cả đều không có.
Với một vai diễn phức tạp và có chiều sâu như vậy, Nhan Nghiên chỉ diễn được một tầng, chỉ biểu hiện được mình bất an.
Mà sự bất an cũng rất hời hợt, không có nụ cười trên môi, nhìn mình trong gương với đôi mắt vô hồn, ngay cả tỳ nữ gọi cũng không phản ứng.
Chỉ được như vậy.
Trong ánh mắt không có diễn, đạo diễn cố ý thêm chi tiết vẽ mày chính vì để tay run run làm nổi bật nội tâm, kết quả Nhan Nghiên chưa từng nghĩ tới điều đó. "Cô còn hỏi tôi chuyện gì sao? Cô xem cô diễn giống cái gì? Một đại tài nữ, một người có thân phận phức tạp như vậy bị cô diễn thành một người vợ vô dụng bị chồng phát hiện ngoại tình! Cô có xem kịch bản hay không? có nghiên cứu kịch bản hay không? Tôi cmn tùy tiện kéo một người mới diễn mấy ngày cũng có thể tốt hơn cô!"
Câu này quá nghiêm trọng.
Những diễn viên chưa từng thấy đạo diễn Lâm mắng chửi đều tròn mắt ngạc nhiên.
Nhan Nghiên bị đạo diễn Lâm chê bai không còn gì.
Cô ta mở miệng, cảm thấy mình vừa bị ảo giác, làm sao cũng không thể tin được những hình dung khó nghe như vậy là đang nói cô ta.
Đang nói cô ta sao?
Đường Đường yên lặng thở dài.
Ánh mắt Nhan Nghiên lộ rõ vẻ không phục.
Đường Đường hiểu tại sao Nhan Nghiên lại tự tin như vậy.
Bởi vì trình độ của cô ta chỉ ở mức này, kinh nghiệm diễn xuất của cô ta cũng chỉ ở độ này thôi.
Giống như một học sinh tiểu học viết một bài văn tự cho là rất hay, thậm chí còn cảm thấy bài văn của mình hay đến mức có thể đánh bại bài văn của nhiều người và trực tiếp đạt giải.
Nhưng sau nhiều năm trôi qua khi cầm lại bài văn này.
Chỉ có hai từ.
Cứt chó!
Tuy nhiên, học sinh tiểu học tự tin vô địch lúc đó không hiểu.
Nhan Nghiên chỉ cảm thấy mình diễn khá tốt.
Vì vậy cô ta thậm chí dám khiêu khích đạo diễn Lâm.
Tính khí Nhan Nghiên này cũng khá lớn, nhưng cũng có thể do đạo diễn Lâm nói quá khó nghe, Nhan Nghiên không thể nhịn được nữa trực tiếp nói, "Vậy ngài tùy tiện tìm ai đó diễn một chút đi."
Tùy tiện tìm một người là có thể diễn tốt hơn cô ta sao? Vậy thì ông tìm đi!
Cô ta không tin đâu!
Đạo diễn Lâm không ngờ Nhan Nghiên lại dám nói lại, ông nhìn Nhan Nghiên thật sâu hồi lâu, lúc Nhan Nghiên cho rằng đạo diễn Lâm rốt cuộc ngừng khiêu khích thì ông bất ngờ quay đầu ra sau gọi Đường Đường tới.
"Đường Đường, lại đây!"
Nhan Nghiên đột ngột quay đầu lại, ánh mắt gần như giết người rơi vào trên người Đường Đường.
"Cô không phục? Được thôi, tôi tìm người có kinh nghiệm ít nhất trong đoàn của chúng ta", đạo diễn Lâm ném kịch bản cho Đường Đường, "Đoạn này, nửa giờ sau, cháu lên diễn đi"
Đường Đường:......
Bách Thần lo lắng Nhan Nghiên và Đường Đường cãi nhau, cũng sợ Đường Đường sẽ xấu hổ nếu không thể diễn tốt, vì vậy bước ra muốn nói thôi bỏ đi, kết quả bị ánh mắt đầy sát khí của đạo diễn Lâm làm lùi trở về.
Đường Đường cầm kịch bản trong tay không thể không cảm thán, ông lão này thật sự quá táo bạo.
Nếu cô chỉ đơn thuần là một người mới thì phải làm sao? Nếu cô diễn kém hơn Nhan Nghiên thì phải làm sao? Không phải lúc đó lão Lâm sẽ mất mặt sao?
Đường Đường do dự, đạo diễn Lâm lại nhìn chằm chằm Đường Đường,"Đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không xem kịch bản?"
"Dạ dạ", Đường Đường nhận kịch bản, dưới ánh nhìn chằm chằm của Nhan Nghiên và cả đoàn phim, yên lặng ngồi một bên xem đi xem lại một đoạn diễn ngắn đã thuộc lòng không biết bao nhiêu lần.
Thật ra mười phút đã đủ rồi nhưng không muốn mâu thuẫn với Nhan Nghiên càng thêm gay gắt nên Đường Đường ngoan ngoãn xem nửa giờ.
Xung quanh đang bàn tán xôn xao, các diễn viên khác đều có vẻ mặt xem kịch vui, đủ loại ánh mắt cùng đổ dồn về phía Nhan Nghiên, Nhan Nghiên oán hận cắn chặt môi, ngồi xuống ghế uống một ngụm nước do trợ lý đưa qua.
Cô ta sẽ chờ xem Đường Đường có thể diễn được cái gì!
Nửa giờ sau, đạo diễn Lâm không nói dư thừa trực tiếp ném Đường Đường đến trước máy quay, nam chính Du Nguyên Khải lại cùng Đường Đường chuẩn bị đoạn này.
Xung quanh yên tĩnh thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Đường Đường đang ngồi trước gương đồng, những người có thể nhìn thấy màn hình máy quay đều nhìn Đường Đường trong màn hình không chớp mắt.
Đường Đường không mặc trang phục diễn, mái tóc dài như vẩy mực xõa sau lưng, cô chậm rãi lấy thanh đại* trước gương, nhẹ nhàng dừng trên chân mày.
*một dạng bột khô, khối kết hoặc hạt thu được bằng cách chế biến lá hoặc thân cây, phụ nữ thời xưa dùng để vẽ chân mày, cũng thường được dùng để in, nhuộm vải.
Cô cũng ngơ ngác nhìn vào gương, nhưng trên môi lại ẩn hiện một biểu cảm kỳ lạ, cười như không cười, đôi mắt nâu nhạt nhìn như quá xa gương nên hơi nheo lại, có vẻ như đang nghiêm túc vẽ mày.
Nhưng ngay sau đó, lông mi khẽ run lên, tay cầm màu bột cũng vô hình run run tạo ra nét vẽ xiêu vẹo.
Vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng động tác trên tay lại sơ suất, Đường Đường dùng hai cách biểu đạt hoàn toàn khác nhau để diễn giải một cách hoàn hảo tình tiết nữ chính Anh Cơ giả vờ bình tĩnh nhưng lại không thể kiểm soát được.
Trình tự cảm xúc trong nháy mắt đã được thể hiện ra.
Tỳ nữ báo hoàng đế sắp đến, động tác trên tay cô vẫn không dừng lại, cho đến khi tỳ nữ lui ra mới để bút trong tay xuống, theo bản năng chạm vào cổ tay như đang suy nghĩ điều gì.
Ở đây có một chi tiết, trên cổ tay nữ chính có một cái bớt hình trăng lưỡi liềm, đây là biểu tượng của gia tộc cô ấy, trong kịch bản không có chi tiết này, mà do chính Đường Đường thêm vào. Nữ chính vì gia tộc mới lừa gạt nam chính nên khi trong lòng cảm thấy bất an sẽ sờ sờ vết bớt trên cổ tay, nghĩ đến gia tộc lại nghĩ đến kế hoạch đã hoàn thành cuối cùng không còn hồi hộp nữa.
Nó cũng mở đường cho sự bùng phát xung đột tình cảm giữa nam và nữ chính.
Kịch bản là chết, nhưng diễn viên là sống.
Diễn viên phải tự tìm cách thể hiện những cảm xúc mà kịch bản yêu cầu.
Đây là bản lĩnh, nói chung thì những người mới chưa có kinh nghiệm hoàn toàn không thể làm được.
Ban đầu đạo diễn Lâm chỉ muốn Đường Đường làm thử, nhưng sau khi nhìn một chuỗi chi tiết Đường Đường diễn xuất, ông liền nhìn cô gái trong màn ảnh với vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này nam chính lên sân khấu, Du Nguyên Khải nổi giận đùng đùng xông tới, bắt lấy cổ tay Đường Đường, xách Đường Đường đang ngồi trước gương lên, tức giận quát tại sao cô lại làm như vậy. Đường Đường không trực tiếp nói không phải ngài đã biết từ lâu rồi sao như trong kịch bản, mà hơi giận dỗi liếc nhìn Du Nguyên Khải, sau đó như chịu không nổi đau đớn trên cổ tay nói, "Bệ hạ, thiếp đau"
Du Nguyên Khải không hổ là nam chính xuất sắc nhất, Đường Đường thêm diễn hắn hoàn toàn tùy cơ ứng đối, như bị sự nhu nhược trong mắt Đường Đường làm cho kinh ngạc, giọng nói không quá lớn, ngữ khí có chút đau đớn nghiến răng nghiến lợi cũng thêm diễn, "Nàng đau sao?"
"Nàng có biết bây giờ ta đau như thế nào không? Rốt cuộc nàng đã làm cái gì?"
Đường Đường trầm mặc một lát, sau đó trên môi thoáng hiện một nụ cười tuyệt đẹp, "Thiếp làm gì, bệ hạ..." Đường Đường ngẩng đầu lên, trong mắt chất chứa một chút yêu thích thong thả nói, "không phải đã đoán được từ lâu rồi sao...."
Đến đây kết thúc.
Hai diễn viên chính dừng lại, hiện trường yên tĩnh một mảnh.
Cho dù Đường Đường không mặc trang phục diễn nhưng mọi người đều xem đến nhập vai.
Sau khi dừng lại nháy mắt chỉ có một suy nghĩ, tại sao lại dừng, còn chưa xem đã đâu.
Sau một lúc yên tĩnh, đạo diễn Lâm dẫn đầu vỗ tay, xung quanh mới nổ tung, Tiểu Lâm đứng một bên càng vỗ mạnh hơn.
Thật quá tuyệt vời!
Hoàn toàn nghiền ép luôn!
Tiểu Lâm chỉ là một người ngoài nghề đứng gần xem Đường Đường diễn đoạn này cũng muốn quỳ.
Mọi người bên cạnh bắt đầu bàn tán.
"Trời ạ, Đường Đường có thật là người mới không? tôi cũng không xử lý được đoạn này tốt như vậy đâu..."
"30 phút thôi đó, f*ck, chuẩn bị 30 phút còn tốt hơn Nhan Nghiên ba mươi ngày"
"Không chỉ tốt hơn đâu, là một trời một vực, nói thật tuy tôi cảm thấy mình không bằng Đường Đường nhưng nhất định tốt hơn Nhan Nghiên."
"Nhan Nghiên bị gì vậy? E rằng trình độ này đã lùi bảy tám năm rồi..."
Bây giờ nghe cuộc thảo luận bên cạnh, Tiểu Lâm cảm thấy mặt mình như có hào quang, nhớ tới lúc trước Nhan Nghiên ở trên mạng bôi xấu Đường Đường, khỏi nói trong lòng hả giận biết bao nhiêu, hận không thể nhào tới bóp vai đấm chân cho Đường Đường.
Dù Nhan Nghiên có tự tin đến đâu, sau khi chứng kiến màn biểu diễn hoàn toàn nghiền nát mình, cuối cùng cũng nhận ra vừa rồi mình diễn hời hợt như thế nào.
Trên mặt như bị người khác hung hăng tát một cái, vừa nóng vừa đau, những lời bàn tán xung quanh thậm chí còn lọt vào tai không sót một câu.
Nhan Nghiên sững sờ tại chỗ, mắt không dám nhìn về phía đạo diễn Lâm và Bách Thần, đột nhiên nhớ tới lời nói của Đường Đường ngày đó
"Chiếm thân thể Nhan Nghiên nhưng lại không có được 1/10 kỹ thuật diễn của cô ấy, dựa theo tính tình của đạo diễn Lâm, cẩn thận bị thay thế đó nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.