Xuyên Thành Cục Cưng Trong Lòng Dận Chân
Chương 37: Bé Con Nắm Tay Chọn Đồ Chơi (3)
Du Dược Diên Phi
05/10/2024
Sau lễ thôi nôi, Dận Chân sau khi đã trừ đi các chi phí sinh hoạt cần thiết, lại chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho bé con.
Nhìn số dư chỉ còn 100, hắn chưa bao giờ thấy mình túng quẫn đến thế, ngay cả mua đồ ăn cho trẻ con cũng phải tính toán cẩn thận.
Món trứng hấp tôm thơm phức, canh cá viên mềm ngon, đĩa trái cây dành riêng cho bé, và một miếng bánh kem mà bé thích nhất.
Trong mắt Dận Chân có phần sơ sài, nhưng đối với bé con, đây là một bữa đại tiệc chưa từng thấy.
Vừa được thắt chiếc yếm ăn màu đỏ đồng bộ với chiếc áo dài nhỏ, bé con đã không kìm được mà há miệng: “A——” trông ngoan ngoãn như đang chờ cha đút ăn.
Muỗng của Dận Chân vừa đưa đến miệng bé, “ngoạm” một cái, bé con đã ăn ngon lành.
Bé con vui vẻ tận hưởng bữa đại tiệc chưa từng có, ăn từng miếng trứng mềm mịn, tôm tươi ngon và cá viên, mắt bé cười tít lại vì hạnh phúc.
Sau khi ăn xong, đợi tiêu hóa một lát, Dận Chân lại đưa bé ra sân ngoài, chơi cùng đống đồ chơi trong rương.
Bé con hiếm khi vui đến thế, cưỡi ô tô nhỏ chạy khắp sân, lúc thì giơ cao con heo bông bay bay, lúc thì vung cây roi nhỏ tạo ra âm thanh “chát chát”, cả buổi tối cười khúc khích không ngừng.
Khi nhìn thấy viên dạ minh châu tròn trịa phát sáng, bé con càng phấn khích ôm chặt vào lòng nhảy nhót liên tục.
Thấy hôm nay cha rất chiều chuộng, bé con tắm cũng chơi đùa trong nước vô tư, lúc thì hất nước tung tóe, lúc thì hăng hái vỗ bì bạch, khiến Dận Chân ướt sũng.
Đến tối, khi phải đi ngủ, dù đã chơi thỏa thích cả buổi, bé con vẫn còn rất tỉnh táo, gương mặt đầy phấn khởi và vui vẻ, chẳng có chút gì là buồn ngủ cả.
Dận Chân nhẹ nhàng đặt bé con, vừa được tắm sạch sẽ, thơm mùi sữa, lên chiếc giường lớn, quấn kín trong chăn. Đôi mắt đen láy của bé vẫn mở to tròn.
"Cha ơi~ ao ao ao~"
"Dịch An, con phải ngủ rồi."
"Ăn một miếng!"
"Không ăn Dịch An đâu, tay không được thò ra, ngoan ngoãn đi ngủ nào."
Dận Chân dỗ bé con ngủ, nhưng càng dỗ, bé lại càng tỉnh táo, như thể đang đùa giỡn với hắn vậy. Thế là hắn bèn nhắm mắt, nằm luôn trên giường La Hán giả vờ ngủ.
Không có tiếng của Dận Chân đáp lại, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Giọng bé con cũng vô thức nhỏ lại, tiếng thầm thì đáng yêu vang lên bên tai Dận Chân: "A mã ơi~" "A mã ơi~"
Không nghe thấy tiếng cha đáp, trước tiên bé con thò tay nhỏ từ trong chăn ra, rồi cả người như chú heo con lăn tròn ra ngoài.
Bé dùng cả tay chân bò đến bên cạnh Dận Chân, đôi mắt tròn đen đầy thắc mắc, sao cha ngủ nhanh vậy nhỉ?
Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bé bèn nằm xuống bên cạnh Dận Chân.
Bé con bắt chước tư thế của cha, nằm thẳng thớm, hai tay nhỏ đan trước bụng, nhưng đầu thì hơi nghiêng, âu yếm dựa vào vai Dận Chân.
"A mã ơi~" Giọng bé con mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng trở nên lờ mờ, hòa vào mùi sữa thơm ngào ngạt bao quanh chóp mũi Dận Chân.
Bé con nhắm mắt, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn.
Dận Chân mở mắt, cảm nhận trọng lượng nhẹ nhàng trên vai, nghĩ về những tiếng gọi "a mã" khi nãy, lòng ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn bé con giống như một chiếc bánh bao thơm ngọt đang nằm ngay ngắn, vẫn giữ tư thế ngủ nghiêm chỉnh như lúc đầu, khóe mắt hắn không khỏi nở nụ cười.
Dận Chân lấy từ chiếc rương gỗ ra tượng ngọc Phật, cẩn thận đeo cho bé. Tượng Phật có cằm tròn, nụ cười hiền hòa, phẩm chất cực tốt, đeo lên người bé con lại càng thêm phần hài hòa.
"Chúc Dịch An phúc lộc song toàn, như ý bình an." Dận Chân nhìn bé, nhẹ nhàng nói.
Trên chiếc giường lớn trong phòng trẻ.
Bé con trước khi ngủ vẫn còn nằm ngay ngắn, hai tay mũm mĩm đan trước bụng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn chút dáng vẻ chỉnh tề nào nữa.
Bé con thơm mùi sữa, ngông nghênh ngủ trên giường thành hình chữ đại, khóe miệng còn mang theo nụ cười.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng chim líu lo vang lên, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống sàn nhà.
Bé con từ từ mở mắt.
Trời sáng rồi!
Bé con thả lỏng mình, nằm trong chăn, đầu nhỏ ngoẹo qua ngoẹo lại, đôi mắt đen láy dường như đang tìm kiếm điều gì.
"A mã ơi?" Bé con gọi đầy mong đợi, đôi mắt sáng rực.
Không nghe thấy tiếng đáp, bé con hít sâu một hơi, rồi lớn tiếng gọi: "A mã ơi~!"
[Trạng thái chờ của ứng dụng, phát hiện nhân vật kiểm tra hoạt động không bình thường, báo lỗi…]
[Trạng thái chờ đáng lẽ phải rơi vào chế độ ngủ, hành vi của ấu tể này không khớp với mã mẫu, đang ghi lại lỗi…]
Những hạt sáng lấp lánh màu vàng kim đang cuộn mình ở một góc phòng, tò mò nhìn về phía đoạn mã hoạt động này. Cơ thể nhỏ bé như giọt nước của chúng rung rinh một chút rồi lại im lặng, tiếp tục nằm xòe ra như một chiếc bánh tròn nhỏ xinh bằng vàng kim, chiếm lĩnh không gian mới từ ngày hôm qua.
"Ya!" Bé con co rụt cổ lại, đôi tay nhỏ xíu bảo vệ sau đầu.
Ngứa quá!
Trong ký ức mơ màng vẫn còn đọng lại phản xạ vô thức, lại là nước đang trêu chọc bé!
Bé con phồng má, giận dỗi quay đầu nhìn phía sau: "Xấu!"
Quay đầu lại, bé mới phát hiện mình vẫn còn đang nằm trên giường.
Nước đâu rồi?
Nhìn số dư chỉ còn 100, hắn chưa bao giờ thấy mình túng quẫn đến thế, ngay cả mua đồ ăn cho trẻ con cũng phải tính toán cẩn thận.
Món trứng hấp tôm thơm phức, canh cá viên mềm ngon, đĩa trái cây dành riêng cho bé, và một miếng bánh kem mà bé thích nhất.
Trong mắt Dận Chân có phần sơ sài, nhưng đối với bé con, đây là một bữa đại tiệc chưa từng thấy.
Vừa được thắt chiếc yếm ăn màu đỏ đồng bộ với chiếc áo dài nhỏ, bé con đã không kìm được mà há miệng: “A——” trông ngoan ngoãn như đang chờ cha đút ăn.
Muỗng của Dận Chân vừa đưa đến miệng bé, “ngoạm” một cái, bé con đã ăn ngon lành.
Bé con vui vẻ tận hưởng bữa đại tiệc chưa từng có, ăn từng miếng trứng mềm mịn, tôm tươi ngon và cá viên, mắt bé cười tít lại vì hạnh phúc.
Sau khi ăn xong, đợi tiêu hóa một lát, Dận Chân lại đưa bé ra sân ngoài, chơi cùng đống đồ chơi trong rương.
Bé con hiếm khi vui đến thế, cưỡi ô tô nhỏ chạy khắp sân, lúc thì giơ cao con heo bông bay bay, lúc thì vung cây roi nhỏ tạo ra âm thanh “chát chát”, cả buổi tối cười khúc khích không ngừng.
Khi nhìn thấy viên dạ minh châu tròn trịa phát sáng, bé con càng phấn khích ôm chặt vào lòng nhảy nhót liên tục.
Thấy hôm nay cha rất chiều chuộng, bé con tắm cũng chơi đùa trong nước vô tư, lúc thì hất nước tung tóe, lúc thì hăng hái vỗ bì bạch, khiến Dận Chân ướt sũng.
Đến tối, khi phải đi ngủ, dù đã chơi thỏa thích cả buổi, bé con vẫn còn rất tỉnh táo, gương mặt đầy phấn khởi và vui vẻ, chẳng có chút gì là buồn ngủ cả.
Dận Chân nhẹ nhàng đặt bé con, vừa được tắm sạch sẽ, thơm mùi sữa, lên chiếc giường lớn, quấn kín trong chăn. Đôi mắt đen láy của bé vẫn mở to tròn.
"Cha ơi~ ao ao ao~"
"Dịch An, con phải ngủ rồi."
"Ăn một miếng!"
"Không ăn Dịch An đâu, tay không được thò ra, ngoan ngoãn đi ngủ nào."
Dận Chân dỗ bé con ngủ, nhưng càng dỗ, bé lại càng tỉnh táo, như thể đang đùa giỡn với hắn vậy. Thế là hắn bèn nhắm mắt, nằm luôn trên giường La Hán giả vờ ngủ.
Không có tiếng của Dận Chân đáp lại, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Giọng bé con cũng vô thức nhỏ lại, tiếng thầm thì đáng yêu vang lên bên tai Dận Chân: "A mã ơi~" "A mã ơi~"
Không nghe thấy tiếng cha đáp, trước tiên bé con thò tay nhỏ từ trong chăn ra, rồi cả người như chú heo con lăn tròn ra ngoài.
Bé dùng cả tay chân bò đến bên cạnh Dận Chân, đôi mắt tròn đen đầy thắc mắc, sao cha ngủ nhanh vậy nhỉ?
Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bé bèn nằm xuống bên cạnh Dận Chân.
Bé con bắt chước tư thế của cha, nằm thẳng thớm, hai tay nhỏ đan trước bụng, nhưng đầu thì hơi nghiêng, âu yếm dựa vào vai Dận Chân.
"A mã ơi~" Giọng bé con mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng trở nên lờ mờ, hòa vào mùi sữa thơm ngào ngạt bao quanh chóp mũi Dận Chân.
Bé con nhắm mắt, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn.
Dận Chân mở mắt, cảm nhận trọng lượng nhẹ nhàng trên vai, nghĩ về những tiếng gọi "a mã" khi nãy, lòng ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn bé con giống như một chiếc bánh bao thơm ngọt đang nằm ngay ngắn, vẫn giữ tư thế ngủ nghiêm chỉnh như lúc đầu, khóe mắt hắn không khỏi nở nụ cười.
Dận Chân lấy từ chiếc rương gỗ ra tượng ngọc Phật, cẩn thận đeo cho bé. Tượng Phật có cằm tròn, nụ cười hiền hòa, phẩm chất cực tốt, đeo lên người bé con lại càng thêm phần hài hòa.
"Chúc Dịch An phúc lộc song toàn, như ý bình an." Dận Chân nhìn bé, nhẹ nhàng nói.
Trên chiếc giường lớn trong phòng trẻ.
Bé con trước khi ngủ vẫn còn nằm ngay ngắn, hai tay mũm mĩm đan trước bụng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn chút dáng vẻ chỉnh tề nào nữa.
Bé con thơm mùi sữa, ngông nghênh ngủ trên giường thành hình chữ đại, khóe miệng còn mang theo nụ cười.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng chim líu lo vang lên, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống sàn nhà.
Bé con từ từ mở mắt.
Trời sáng rồi!
Bé con thả lỏng mình, nằm trong chăn, đầu nhỏ ngoẹo qua ngoẹo lại, đôi mắt đen láy dường như đang tìm kiếm điều gì.
"A mã ơi?" Bé con gọi đầy mong đợi, đôi mắt sáng rực.
Không nghe thấy tiếng đáp, bé con hít sâu một hơi, rồi lớn tiếng gọi: "A mã ơi~!"
[Trạng thái chờ của ứng dụng, phát hiện nhân vật kiểm tra hoạt động không bình thường, báo lỗi…]
[Trạng thái chờ đáng lẽ phải rơi vào chế độ ngủ, hành vi của ấu tể này không khớp với mã mẫu, đang ghi lại lỗi…]
Những hạt sáng lấp lánh màu vàng kim đang cuộn mình ở một góc phòng, tò mò nhìn về phía đoạn mã hoạt động này. Cơ thể nhỏ bé như giọt nước của chúng rung rinh một chút rồi lại im lặng, tiếp tục nằm xòe ra như một chiếc bánh tròn nhỏ xinh bằng vàng kim, chiếm lĩnh không gian mới từ ngày hôm qua.
"Ya!" Bé con co rụt cổ lại, đôi tay nhỏ xíu bảo vệ sau đầu.
Ngứa quá!
Trong ký ức mơ màng vẫn còn đọng lại phản xạ vô thức, lại là nước đang trêu chọc bé!
Bé con phồng má, giận dỗi quay đầu nhìn phía sau: "Xấu!"
Quay đầu lại, bé mới phát hiện mình vẫn còn đang nằm trên giường.
Nước đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.