Xuyên Thành Cục Cưng Trong Lòng Dận Chân
Chương 19: Tiểu Bảo Bối Muốn Ra Ngoài
Du Dược Diên Phi
05/10/2024
Bàn tay nhỏ của bé bám lấy góc chăn, ngồi trên giường với đôi mắt mơ màng.
Bé cảm thấy hơi đói.
Trong đầu bé lóe lên suy nghĩ này, món bánh đã bị lãng quên lại hiện về trong trí nhớ.
Mùi thơm hấp dẫn ấy, bé không còn nhớ rõ lắm, nhưng bé vẫn nhớ rằng bé rất muốn nếm thử.
Bé con vô thức gọi: "A Mã~."
Giọng non nớt của bé vang vọng khắp căn phòng, rồi nhẹ nhàng rơi vào tai mình, mang theo ký ức vui vẻ của ngày hôm qua. Khuôn mặt bé lập tức nở một nụ cười còn ngọt hơn cả khi ăn kẹo.
Bé con đã được nuôi dưỡng tốt, có chút mỡ mềm, nhưng vẫn rất lanh lợi, nhanh chóng bò khắp giường tìm cuốn sách tranh.
Bàn tay nhỏ bé đập mạnh xuống hình ảnh của chính mình trên sách, đầu hơi ngẩng lên, tự cười một cách hồn nhiên: "Hề!"
Biểu cảm tự hào như thể đang khoe khoang.
Hôm qua ngươi có thấy không? A Mã của bé con cũng tuyệt vời lắm!
Bé con ríu rít, hớn hở chơi đùa với cuốn sách tranh.
Ở nơi bé không thể nhìn thấy, hai dòng chảy xanh biếc, tràn đầy sinh khí, đang chuyển động nhẹ nhàng theo nhịp thở của bé.
Dòng trên cùng có chút không ổn định, giống như một đứa trẻ mới tập đi, lúc thì lao về phía trước, lúc lại dừng ngay tại chỗ.
Dòng bên dưới lại ổn định hơn nhiều, chậm rãi và đều đặn tiến tới, lấp đầy dần vùng trống rỗng bằng màu xanh óng ánh.
Không biết từ lúc nào, cả hai thanh tiến độ đã đầy.
【Đinh~ Đã hoàn thành bài kiểm tra kỹ năng dành cho bé từ 0-1 tuổi, nội dung kiểm tra đang được tải lên, chờ đánh giá...】
[Kết nối với máy chủ thất bại]
[Hệ thống tự động đã hoàn thành việc chấm điểm, không thể nhận điểm thủ công, dữ liệu bị thiếu, tổng điểm không thể tính toán]
[Đang chờ sửa chữa, tiến độ sửa chữa toàn diện đạt 87%, kích hoạt bài kiểm tra tổng hợp thay thế cho đánh giá thủ công]
【Đinh~ Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ đưa bé con ra ngoài chơi một mình. Kết quả của nhiệm vụ này sẽ được tính vào tổng điểm đánh giá. Lưu ý: Vui lòng chuẩn bị ít nhất 3 giờ thời gian liên tục.】
Dận Chân vừa mới tắm rửa xong, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hắn mở màn hình, định xem bé con đang làm gì.
Phải thừa nhận rằng, mặc dù việc chăm sóc bé con tốn khá nhiều thời gian, nhưng gần đây Dận Chân lại cảm thấy tâm trạng rất tốt. Nhờ ăn uống và ngủ nghỉ đầy đủ, hắn cũng thấy mình tràn đầy sinh lực hơn.
Giờ đây, hắn đã chắc chắn rằng, sự ấm áp lan tỏa ấy không phải là tiên khí của Bồng Lai tiên cảnh. Nghĩ kỹ lại thì, tiên khí đâu dễ dàng rơi xuống nhân gian như vậy? Đó chỉ là do hắn suy nghĩ quá nhiều và thiếu ngủ nên cơ thể trở nên mệt mỏi mà thôi.
Khi nghĩ đến những thay đổi của bản thân và bé con không biết đang làm gì, Dận Chân thoáng nở một nụ cười.
Bé con lúc nào cũng cười, dường như chẳng bao giờ biết nghĩ gì nhiều. Cả người mềm mại, ngày thường chỉ quan tâm đến ăn và ngủ, trên người còn phảng phất một mùi sữa nhẹ nhàng.
Cảm xúc trong sáng của bé rất dễ lan tỏa, chỉ cần nhìn thấy bé, hắn cũng cảm thấy thoải mái.
Màn hình sáng lên từ từ, Dận Chân nhanh chóng chú ý đến dòng thông báo.
Ra ngoài sao?
Nụ cười trên mặt hắn dần thu lại, biểu cảm thư giãn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn đọc kỹ lại thông báo hai lần, trong lòng đã có dự tính.
Dận Chân tự tin rằng việc dẫn bé con ra ngoài sẽ không có vấn đề gì, dù thời gian yêu cầu kéo dài cũng không sao, chỉ cần ngủ muộn một chút là được. Trước đây khi đọc sách hay làm việc, hắn đã quen với việc ngủ muộn rồi.
Chạm nhẹ vào tin nhắn, màn hình gợn lên một lớp sóng mờ.
【Xác nhận bắt đầu nhiệm vụ? Nhiệm vụ này không thể gián đoạn.】
Dận Chân chọn "Đồng ý".
Ngay khi Dận Chân xác nhận, căn phòng bắt đầu có những thay đổi mới.
Những cửa sổ vốn mờ mịt, như bị phủ một lớp sương mỏng, dần trở nên trong suốt.
Bên ngoài là một thảm cỏ xanh mướt, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, trông thật dễ chịu.
Một vài tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, rọi vào căn phòng, làm cho không gian trở nên sáng bừng.
Bé con nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi này, đôi mắt sáng rực khi nhìn ra ngoài, thật là kỳ diệu!
Dận Chân cũng cảm thấy rất kỳ lạ, hắn thật sự đã vào được rồi!
Giống như lần trước khi bước vào Bồng Lai tiên cảnh, lần này hắn cũng có cảm giác mình thật sự đang đứng trong căn phòng quen thuộc này.
Cảm giác khác hoàn toàn so với khi chỉ đứng bên ngoài màn hình.
Trong lòng Dận Chân như có trống đánh liên hồi.
Ngược lại, bé con không cảm thấy có điều gì bất thường. Bé vẫn còn nhỏ, trong mắt bé, A Mã lúc nào cũng ở bên, dù là trong hay ngoài màn hình cũng không khác biệt gì.
“A~ Mã~”, bé con giơ hai cánh tay nhỏ, ngẩng đầu gọi Dận Chân.
Muốn được bế cơ!
Nghe tiếng gọi quen thuộc của bé, Dận Chân cố gắng giữ bình tĩnh.
Với sự kiên cường về tâm lý, hắn nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo.
Hắn đã thành thạo kỹ thuật bế bé, nhẹ nhàng nhấc bé con lên, đi đến bên cửa sổ.
Bé con vui mừng khôn xiết, đôi chân nhỏ khua qua lại trong không trung, bàn tay cẩn thận cố nắm lấy những tia nắng vàng rực rỡ.
Bé giơ tay ra dưới ánh nắng, nhanh chóng nắm lại thành một nắm tay tròn xinh.
Tiếng cười trong trẻo của bé vang lên, bé rất vui vì nghĩ rằng mình đã bắt được ánh nắng vàng.
Bé cảm thấy hơi đói.
Trong đầu bé lóe lên suy nghĩ này, món bánh đã bị lãng quên lại hiện về trong trí nhớ.
Mùi thơm hấp dẫn ấy, bé không còn nhớ rõ lắm, nhưng bé vẫn nhớ rằng bé rất muốn nếm thử.
Bé con vô thức gọi: "A Mã~."
Giọng non nớt của bé vang vọng khắp căn phòng, rồi nhẹ nhàng rơi vào tai mình, mang theo ký ức vui vẻ của ngày hôm qua. Khuôn mặt bé lập tức nở một nụ cười còn ngọt hơn cả khi ăn kẹo.
Bé con đã được nuôi dưỡng tốt, có chút mỡ mềm, nhưng vẫn rất lanh lợi, nhanh chóng bò khắp giường tìm cuốn sách tranh.
Bàn tay nhỏ bé đập mạnh xuống hình ảnh của chính mình trên sách, đầu hơi ngẩng lên, tự cười một cách hồn nhiên: "Hề!"
Biểu cảm tự hào như thể đang khoe khoang.
Hôm qua ngươi có thấy không? A Mã của bé con cũng tuyệt vời lắm!
Bé con ríu rít, hớn hở chơi đùa với cuốn sách tranh.
Ở nơi bé không thể nhìn thấy, hai dòng chảy xanh biếc, tràn đầy sinh khí, đang chuyển động nhẹ nhàng theo nhịp thở của bé.
Dòng trên cùng có chút không ổn định, giống như một đứa trẻ mới tập đi, lúc thì lao về phía trước, lúc lại dừng ngay tại chỗ.
Dòng bên dưới lại ổn định hơn nhiều, chậm rãi và đều đặn tiến tới, lấp đầy dần vùng trống rỗng bằng màu xanh óng ánh.
Không biết từ lúc nào, cả hai thanh tiến độ đã đầy.
【Đinh~ Đã hoàn thành bài kiểm tra kỹ năng dành cho bé từ 0-1 tuổi, nội dung kiểm tra đang được tải lên, chờ đánh giá...】
[Kết nối với máy chủ thất bại]
[Hệ thống tự động đã hoàn thành việc chấm điểm, không thể nhận điểm thủ công, dữ liệu bị thiếu, tổng điểm không thể tính toán]
[Đang chờ sửa chữa, tiến độ sửa chữa toàn diện đạt 87%, kích hoạt bài kiểm tra tổng hợp thay thế cho đánh giá thủ công]
【Đinh~ Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ đưa bé con ra ngoài chơi một mình. Kết quả của nhiệm vụ này sẽ được tính vào tổng điểm đánh giá. Lưu ý: Vui lòng chuẩn bị ít nhất 3 giờ thời gian liên tục.】
Dận Chân vừa mới tắm rửa xong, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hắn mở màn hình, định xem bé con đang làm gì.
Phải thừa nhận rằng, mặc dù việc chăm sóc bé con tốn khá nhiều thời gian, nhưng gần đây Dận Chân lại cảm thấy tâm trạng rất tốt. Nhờ ăn uống và ngủ nghỉ đầy đủ, hắn cũng thấy mình tràn đầy sinh lực hơn.
Giờ đây, hắn đã chắc chắn rằng, sự ấm áp lan tỏa ấy không phải là tiên khí của Bồng Lai tiên cảnh. Nghĩ kỹ lại thì, tiên khí đâu dễ dàng rơi xuống nhân gian như vậy? Đó chỉ là do hắn suy nghĩ quá nhiều và thiếu ngủ nên cơ thể trở nên mệt mỏi mà thôi.
Khi nghĩ đến những thay đổi của bản thân và bé con không biết đang làm gì, Dận Chân thoáng nở một nụ cười.
Bé con lúc nào cũng cười, dường như chẳng bao giờ biết nghĩ gì nhiều. Cả người mềm mại, ngày thường chỉ quan tâm đến ăn và ngủ, trên người còn phảng phất một mùi sữa nhẹ nhàng.
Cảm xúc trong sáng của bé rất dễ lan tỏa, chỉ cần nhìn thấy bé, hắn cũng cảm thấy thoải mái.
Màn hình sáng lên từ từ, Dận Chân nhanh chóng chú ý đến dòng thông báo.
Ra ngoài sao?
Nụ cười trên mặt hắn dần thu lại, biểu cảm thư giãn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn đọc kỹ lại thông báo hai lần, trong lòng đã có dự tính.
Dận Chân tự tin rằng việc dẫn bé con ra ngoài sẽ không có vấn đề gì, dù thời gian yêu cầu kéo dài cũng không sao, chỉ cần ngủ muộn một chút là được. Trước đây khi đọc sách hay làm việc, hắn đã quen với việc ngủ muộn rồi.
Chạm nhẹ vào tin nhắn, màn hình gợn lên một lớp sóng mờ.
【Xác nhận bắt đầu nhiệm vụ? Nhiệm vụ này không thể gián đoạn.】
Dận Chân chọn "Đồng ý".
Ngay khi Dận Chân xác nhận, căn phòng bắt đầu có những thay đổi mới.
Những cửa sổ vốn mờ mịt, như bị phủ một lớp sương mỏng, dần trở nên trong suốt.
Bên ngoài là một thảm cỏ xanh mướt, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, trông thật dễ chịu.
Một vài tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, rọi vào căn phòng, làm cho không gian trở nên sáng bừng.
Bé con nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi này, đôi mắt sáng rực khi nhìn ra ngoài, thật là kỳ diệu!
Dận Chân cũng cảm thấy rất kỳ lạ, hắn thật sự đã vào được rồi!
Giống như lần trước khi bước vào Bồng Lai tiên cảnh, lần này hắn cũng có cảm giác mình thật sự đang đứng trong căn phòng quen thuộc này.
Cảm giác khác hoàn toàn so với khi chỉ đứng bên ngoài màn hình.
Trong lòng Dận Chân như có trống đánh liên hồi.
Ngược lại, bé con không cảm thấy có điều gì bất thường. Bé vẫn còn nhỏ, trong mắt bé, A Mã lúc nào cũng ở bên, dù là trong hay ngoài màn hình cũng không khác biệt gì.
“A~ Mã~”, bé con giơ hai cánh tay nhỏ, ngẩng đầu gọi Dận Chân.
Muốn được bế cơ!
Nghe tiếng gọi quen thuộc của bé, Dận Chân cố gắng giữ bình tĩnh.
Với sự kiên cường về tâm lý, hắn nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo.
Hắn đã thành thạo kỹ thuật bế bé, nhẹ nhàng nhấc bé con lên, đi đến bên cửa sổ.
Bé con vui mừng khôn xiết, đôi chân nhỏ khua qua lại trong không trung, bàn tay cẩn thận cố nắm lấy những tia nắng vàng rực rỡ.
Bé giơ tay ra dưới ánh nắng, nhanh chóng nắm lại thành một nắm tay tròn xinh.
Tiếng cười trong trẻo của bé vang lên, bé rất vui vì nghĩ rằng mình đã bắt được ánh nắng vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.