Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 111: Đi xuống
Cố Ngã Tắc Tiếu
20/08/2024
Rất hiển nhiên ý đồ mập mờ.
Tiểu cung nữ bị hắn chạm vào lập tức dựng thẳng một lớp lông tơ.
Nàng hơi có chút hoảng sợ, căn bản không có tâm tư suy nghĩ về người phía sau vì sao vẫn không lên tiếng: “Không phải chỗ này!”
“Đừng… đừng đụng vào chỗ đó, đừng lên trên nữa!” Tiểu cung nữ khóc òa lên, giãy giụa dữ dội, nàng tình nguyện ngã từ trên ngựa xuống chứ không muốn bị người phía sau khinh bạc.
Nàng khóc rất đáng thương.
Nam nhân dừng một chút, thần sắc dịu đi, tay ôm lấy eo nhỏ của nàng càng siết chặt hơn, kéo nàng vào trong ngực mình.
Người phía sau lồng ngực rắn chắc, vóc dáng rất cao, gần như bao phủ cả người nàng vào trong lòng hắn, bắp đùi căng cứng áp sát vào mông Lạc Thù, bàn tay to lớn ấn bụng dưới của nàng ép nàng dán vào giữa hai chân hắn.
Nơi đây không thấy người, cũng không có xe ngựa qua lại, đôi mắt bị bịt kín, người ở phía sau là ai cũng không biết.
Lạc Thù gần như sắp hỏng mất, môi dưới bị cắn ra rỉ ra mấy giọt máu đỏ tươi, sắc mặt trắng bệch, nàng hoàn toàn không chống cự nổi.
Chỉ có thể nhịn xuống mà cầu xin hắn: “Cầu xin ngài, công tử, ta là đại tiểu thư nhà giàu ở vùng Giang Nam, hơn nữa đã có hôn ước từ lâu, là học y thế gia, phụ thân ta sủng thiếp diệt thê, chỉ có gả ta đi, bọn họ mới có thể chữa trị cho mẫu thân của ta.”
“Cầu xin ngài thương xót, muốn bao nhiêu tiền cũng được.”
Nàng không dám cũng không thể lấy Thiếu Đế ra làm lá chắn, trước tiên không nói đến người phía sau có tin hay không, cho dù hắn tin, vì mạng sống, chắc chắn sẽ giết chết nàng diệt khẩu.
Thân thể tiểu cung nữ run đến mức không chịu được, ngoài miệng vẫn luôn cầu xin hắn, nước mắt nàng cứ rơi xuống mu bàn tay Thiếu Đế.
Nam nhân đã vô cùng mềm lòng, khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai trắng nõn của nàng, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng.
Động tác này vô cùng quen thuộc, là hành động mà Thiếu Đế thích nhất làm khi h//oan á//i với nàng.
Tiểu cung nữ ngừng khóc, dần dần bình tĩnh lại cảm nhận cái ôm quen thuộc ở sau lưng.
“Vương… Vương thượng sao?” Giọng của Lạc Thù còn nức nở.
Thiếu Đế bóp cằm nàng ép nàng quay đầu lại, hôn lên giọt nước mắt hơi mặn trên má nàng, thấp giọng nói: “Tiểu tặc trộm ngựa, ngươi có biết sai không?”
Là giọng nói của hắn.
Tiểu cung nữ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ, càng dựa gần vào trong lòng hắn hơn.
Trong mắt Thiếu Đế có ý cười, còn muốn hôn môi nàng.
Nhưng lại bị Lạc Thù đẩy ra, nàng cực kỳ tức giận: “Sao ngài có thể làm ta sợ như vậy!”
Nàng nhớ tới vừa rồi còn có chút nghĩ mà sợ, nước mắt lại rơi xuống, càng thêm tức giận, không muốn ở gần hắn như vậy, bản thân ngồi về phía trước, lại vươn tay đẩy Thiếu Đế ra.
Tiểu cung nữ đúng lý hợp tình: “Đi xuống!”
“Đây là ngựa của Cô.” Chút lực của nàng đương nhiên không thể nào lay động được hắn, Thiếu Đế sờ sờ mũi nhắc nhở nàng.
“Ngươi là tiểu tặc trộm ngựa.”
Mặt Lạc Thù nóng lên, việc này là nàng không đúng, càng không ngờ mình lại trùng hợp chạy đến đây cướp của hắn như vậy, lại bị hắn tận mắt nhìn thấy.
Mất mặt quá đi, hắn sẽ không cho rằng nàng thường xuyên như vậy chứ!
Đôi mắt to của tiểu cung nữ giấu dưới đai lưng chuyển động, nói: “Ta vốn định để lại chút tiền, mua con ngựa của ngài.”
Thiếu Đế khẽ cười một tiếng, không để bụng trước sự già mồm át lẽ phải của nàng.
“Đại tiểu thư giàu có, lý do này không thuyết phục được ta.”
Hắn sửa lại tự xưng, Lạc Thù còn có chút buồn bực, sau khi biết hắn là Thiếu Đế, liền biết lời nói dối vừa rồi của mình cũng bị vạch trần.
Nhưng nàng còn tức giận đối với việc hắn cố ý hù doạ nàng vừa rồi, lại bị hắn nắm được hành tung, nghe vậy cũng không muốn đáp lời, chỉ nhấc tay kéo mảnh vải trước mắt.
Thiếu Đế cũng không ngăn cản nàng, tầm mắt nhìn chằm chằm mảnh da thịt trắng nõn phía sau cổ nàng, tay đặt trên eo nàng tinh tế vuốt ve lên trên, hôn vào sau tai nàng.
Đây là ở bên ngoài, khi tiểu cung nữ nhìn quanh bốn phía, giọng nói của nam nhân vang lên bên tai: “Đại tiểu thư, có nên dạy ngươi, không hỏi tự lấy là trộm hay không? Trộm đồ sẽ bị phạt.”
Tiểu cung nữ bị hắn chạm vào lập tức dựng thẳng một lớp lông tơ.
Nàng hơi có chút hoảng sợ, căn bản không có tâm tư suy nghĩ về người phía sau vì sao vẫn không lên tiếng: “Không phải chỗ này!”
“Đừng… đừng đụng vào chỗ đó, đừng lên trên nữa!” Tiểu cung nữ khóc òa lên, giãy giụa dữ dội, nàng tình nguyện ngã từ trên ngựa xuống chứ không muốn bị người phía sau khinh bạc.
Nàng khóc rất đáng thương.
Nam nhân dừng một chút, thần sắc dịu đi, tay ôm lấy eo nhỏ của nàng càng siết chặt hơn, kéo nàng vào trong ngực mình.
Người phía sau lồng ngực rắn chắc, vóc dáng rất cao, gần như bao phủ cả người nàng vào trong lòng hắn, bắp đùi căng cứng áp sát vào mông Lạc Thù, bàn tay to lớn ấn bụng dưới của nàng ép nàng dán vào giữa hai chân hắn.
Nơi đây không thấy người, cũng không có xe ngựa qua lại, đôi mắt bị bịt kín, người ở phía sau là ai cũng không biết.
Lạc Thù gần như sắp hỏng mất, môi dưới bị cắn ra rỉ ra mấy giọt máu đỏ tươi, sắc mặt trắng bệch, nàng hoàn toàn không chống cự nổi.
Chỉ có thể nhịn xuống mà cầu xin hắn: “Cầu xin ngài, công tử, ta là đại tiểu thư nhà giàu ở vùng Giang Nam, hơn nữa đã có hôn ước từ lâu, là học y thế gia, phụ thân ta sủng thiếp diệt thê, chỉ có gả ta đi, bọn họ mới có thể chữa trị cho mẫu thân của ta.”
“Cầu xin ngài thương xót, muốn bao nhiêu tiền cũng được.”
Nàng không dám cũng không thể lấy Thiếu Đế ra làm lá chắn, trước tiên không nói đến người phía sau có tin hay không, cho dù hắn tin, vì mạng sống, chắc chắn sẽ giết chết nàng diệt khẩu.
Thân thể tiểu cung nữ run đến mức không chịu được, ngoài miệng vẫn luôn cầu xin hắn, nước mắt nàng cứ rơi xuống mu bàn tay Thiếu Đế.
Nam nhân đã vô cùng mềm lòng, khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai trắng nõn của nàng, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng.
Động tác này vô cùng quen thuộc, là hành động mà Thiếu Đế thích nhất làm khi h//oan á//i với nàng.
Tiểu cung nữ ngừng khóc, dần dần bình tĩnh lại cảm nhận cái ôm quen thuộc ở sau lưng.
“Vương… Vương thượng sao?” Giọng của Lạc Thù còn nức nở.
Thiếu Đế bóp cằm nàng ép nàng quay đầu lại, hôn lên giọt nước mắt hơi mặn trên má nàng, thấp giọng nói: “Tiểu tặc trộm ngựa, ngươi có biết sai không?”
Là giọng nói của hắn.
Tiểu cung nữ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ, càng dựa gần vào trong lòng hắn hơn.
Trong mắt Thiếu Đế có ý cười, còn muốn hôn môi nàng.
Nhưng lại bị Lạc Thù đẩy ra, nàng cực kỳ tức giận: “Sao ngài có thể làm ta sợ như vậy!”
Nàng nhớ tới vừa rồi còn có chút nghĩ mà sợ, nước mắt lại rơi xuống, càng thêm tức giận, không muốn ở gần hắn như vậy, bản thân ngồi về phía trước, lại vươn tay đẩy Thiếu Đế ra.
Tiểu cung nữ đúng lý hợp tình: “Đi xuống!”
“Đây là ngựa của Cô.” Chút lực của nàng đương nhiên không thể nào lay động được hắn, Thiếu Đế sờ sờ mũi nhắc nhở nàng.
“Ngươi là tiểu tặc trộm ngựa.”
Mặt Lạc Thù nóng lên, việc này là nàng không đúng, càng không ngờ mình lại trùng hợp chạy đến đây cướp của hắn như vậy, lại bị hắn tận mắt nhìn thấy.
Mất mặt quá đi, hắn sẽ không cho rằng nàng thường xuyên như vậy chứ!
Đôi mắt to của tiểu cung nữ giấu dưới đai lưng chuyển động, nói: “Ta vốn định để lại chút tiền, mua con ngựa của ngài.”
Thiếu Đế khẽ cười một tiếng, không để bụng trước sự già mồm át lẽ phải của nàng.
“Đại tiểu thư giàu có, lý do này không thuyết phục được ta.”
Hắn sửa lại tự xưng, Lạc Thù còn có chút buồn bực, sau khi biết hắn là Thiếu Đế, liền biết lời nói dối vừa rồi của mình cũng bị vạch trần.
Nhưng nàng còn tức giận đối với việc hắn cố ý hù doạ nàng vừa rồi, lại bị hắn nắm được hành tung, nghe vậy cũng không muốn đáp lời, chỉ nhấc tay kéo mảnh vải trước mắt.
Thiếu Đế cũng không ngăn cản nàng, tầm mắt nhìn chằm chằm mảnh da thịt trắng nõn phía sau cổ nàng, tay đặt trên eo nàng tinh tế vuốt ve lên trên, hôn vào sau tai nàng.
Đây là ở bên ngoài, khi tiểu cung nữ nhìn quanh bốn phía, giọng nói của nam nhân vang lên bên tai: “Đại tiểu thư, có nên dạy ngươi, không hỏi tự lấy là trộm hay không? Trộm đồ sẽ bị phạt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.