Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 67: Giới hạn
Cố Ngã Tắc Tiếu
20/08/2024
Thiếu Đế hiếm khi có vẻ mặt hoang mang, nhìn chằm chằm đầu ngón tay ướt át của mình vừa mới lau nước mắt cho Lạc Thù.
Lại một giọt lệ rơi xuống.
Tiểu cung nữ tựa như mới bừng tỉnh lại, đưa mu bàn tay lau vết nước mắt trên mặt, chậm rãi quỳ xuống khom người thỉnh tội, nghiêm túc nói: “Vừa rồi nô tỳ đã nhớ tới một chút chuyện đau lòng, là nô tỳ thất lễ, xin Vương thượng thứ tội.”
Hắn đang hỏi nàng tại sao lại khóc, nàng không giải thích nhiều mà quỳ xuống thỉnh tội.
Nhìn như quỳ lễ tầm thường, lại là giới hạn mà tiểu cung nữ tự vạch ra cho mình.
Hy vọng mình có thể tỉnh táo mọi lúc.
Thiếu Đế khựng lại, dần dần nắm chặt tay, ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt dò xét, gõ ngón tay lên mặt bàn, thuận theo lời nói của nàng mà hỏi: “Trước điện thất lễ, nên xử trí thế nào?”
Tiểu cung nữ sửng sốt, theo bản năng đáp: “Phạt bổng ba tháng.”
Nàng nói xong, hiểu rõ ý tứ của hắn, bỗng chốc ngẩng mặt lên, khổ sở nhìn Thiếu Đế, ảo não nhớ lại giọng điệu cứng rắn bất chợt khó hiểu của mình vừa rồi, lúc này lại muốn cầu xin như thường ngày lại không được.
Thiếu Đế đã không còn nhìn nàng nữa, cúi đầu lại phê duyệt tấu chương trên bàn.
Như vậy cũng tốt.
Người kiêu ngạo như hắn, làm sao có thể sau khi nhìn ra được nàng không muốn mở lòng với hắn, mà còn hỏi nàng hết lần này tới lần khác.
Tiểu cung nữ buồn bã cũng thoải mái, không có nhiều lời, lẳng lặng lui ra.
–
Hạ Vương Thái hậu đột ngột qua đời, thế lực ngoại thích Hàn hệ do bà đứng đầu rơi vào tình thế rối ren bất an chỉ sau một đêm, Trường An quân Thành Kiểu – người được Doanh Chính phái đi tấn công Triệu quốc đã nhận được tin tức vài ngày sau đó. Vậy mà lại phản Tần hàng Triệu ở Đồn Lưu, phát động chiến loạn.
Doanh Chính giận không thể át, chọn Lao Ái cầm đầu và một số viên đại tướng khác, lệnh cho bọn họ đi giải quyết phản loạn.
Bởi vì Triệu Cơ sủng ái Lao Ái, một nhân vật nhỏ cũng xoay người làm quan, dã tâm càng không nhỏ, mượn thế lực của Triệu Cơ nuôi vô số môn khách, thượng bất chính hạ tắc loạn, Lao Ái là gian hoạn, thuộc hạ nhân mã làm việc cũng phóng túng kiêu ngạo.
Thiếu Đế ở Hàm Dương cũng có nghe thấy, có thể tưởng tượng được tác phong của Lao Ái ở cố đô Ung thành sẽ như thế nào.
Triệu Cơ càng như thể bị chuốc mê hồn dược, ba ngày lại đưa tin đến khen ngợi Lao Ái, thay gã ta dành những lời tốt đẹp cho gã ta, cầu chức vị cho gã ta.
Thiếu Đế phiền không chịu nổi, cân nhắc một phen, dứt khoát ra lệnh cho gã ta đi dẹp loạn Thành Kiểu.
Nếu chết ở trên chiến trường cũng được, không chết cũng có thể nương theo thế lực của Triệu Cơ và chiến công bình loạn của gã ta, miễn cưỡng cạnh tranh với Lã Bất Vi – người có được sự chú ý sau khi được Doanh Chính phái đi tiêu diệt Vệ quốc khoảng thời gian trước.
Đến khi sự việc lần này kết thúc, Lao Ái thế mà thật sự đã dẹp loạn được, lại có Triệu Cơ tương trợ, Doanh Chính phong gã ta làm Trường Tín hầu, chỉ khác có một chữ với Lã Bất Vi dựa vào quân công được phong làm Văn Tín hầu.
Nhưng gã ta là hoạn quan, Doanh Chính cũng không định cho gã ta quá nhiều quyền lực để can thiệp triều chính, chỉ lợi dụng gã ta để cân bằng ảnh hưởng, hạ lệnh không được phô trương khắp nơi, nghi thức phong hầu cũng chỉ ở Ung thành, chứ không phải cử hành ở Hàm Dương.
Mọi người đều chạy theo gió, cho nên dù là như thế, cũng không ảnh hưởng đến thế lực của Lao Ái dần dần bành trướng.
Sau khi Hạ Cơ qua đời, Thành Kiểu phản loạn, thế lực ngoại thích Hàn Quốc mà bà cầm đầu cũng coi như là hoàn toàn nhổ sạch khỏi Tần Vương cung.
Thế cục triều đình bây giờ, ngoại trừ Lã Bất Vi và Lao Ái, còn lại chính là tướng quốc Xương Bình quân.
Vương Thái hậu Hoa Dương xuất thân là tông thất Sở quốc, mà bà và Xương Bình quân lại đại diện cho thế lực ngoại thích Sở quốc.
Sứ thần được phái đi cầu hôn gặp phải chiến loạn, đến khi lắng xuống, công chúa hai nước Tề Sở cuối cùng cũng khoan thai tới muộn.
Hoa Dương từ khi còn trẻ tới Tần quốc kết thân, đã mấy chục năm chưa từng trở về quê nhà, lúc hai vị công chúa đến, Thiếu Đế được Lã Bất Vi mời đến phủ, xem (Lã thị Xuân Thu) vừa biên.
Vương Thái hậu Hoa Dương tiếp kiến hai vị công chúa trước.
Lại một giọt lệ rơi xuống.
Tiểu cung nữ tựa như mới bừng tỉnh lại, đưa mu bàn tay lau vết nước mắt trên mặt, chậm rãi quỳ xuống khom người thỉnh tội, nghiêm túc nói: “Vừa rồi nô tỳ đã nhớ tới một chút chuyện đau lòng, là nô tỳ thất lễ, xin Vương thượng thứ tội.”
Hắn đang hỏi nàng tại sao lại khóc, nàng không giải thích nhiều mà quỳ xuống thỉnh tội.
Nhìn như quỳ lễ tầm thường, lại là giới hạn mà tiểu cung nữ tự vạch ra cho mình.
Hy vọng mình có thể tỉnh táo mọi lúc.
Thiếu Đế khựng lại, dần dần nắm chặt tay, ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt dò xét, gõ ngón tay lên mặt bàn, thuận theo lời nói của nàng mà hỏi: “Trước điện thất lễ, nên xử trí thế nào?”
Tiểu cung nữ sửng sốt, theo bản năng đáp: “Phạt bổng ba tháng.”
Nàng nói xong, hiểu rõ ý tứ của hắn, bỗng chốc ngẩng mặt lên, khổ sở nhìn Thiếu Đế, ảo não nhớ lại giọng điệu cứng rắn bất chợt khó hiểu của mình vừa rồi, lúc này lại muốn cầu xin như thường ngày lại không được.
Thiếu Đế đã không còn nhìn nàng nữa, cúi đầu lại phê duyệt tấu chương trên bàn.
Như vậy cũng tốt.
Người kiêu ngạo như hắn, làm sao có thể sau khi nhìn ra được nàng không muốn mở lòng với hắn, mà còn hỏi nàng hết lần này tới lần khác.
Tiểu cung nữ buồn bã cũng thoải mái, không có nhiều lời, lẳng lặng lui ra.
–
Hạ Vương Thái hậu đột ngột qua đời, thế lực ngoại thích Hàn hệ do bà đứng đầu rơi vào tình thế rối ren bất an chỉ sau một đêm, Trường An quân Thành Kiểu – người được Doanh Chính phái đi tấn công Triệu quốc đã nhận được tin tức vài ngày sau đó. Vậy mà lại phản Tần hàng Triệu ở Đồn Lưu, phát động chiến loạn.
Doanh Chính giận không thể át, chọn Lao Ái cầm đầu và một số viên đại tướng khác, lệnh cho bọn họ đi giải quyết phản loạn.
Bởi vì Triệu Cơ sủng ái Lao Ái, một nhân vật nhỏ cũng xoay người làm quan, dã tâm càng không nhỏ, mượn thế lực của Triệu Cơ nuôi vô số môn khách, thượng bất chính hạ tắc loạn, Lao Ái là gian hoạn, thuộc hạ nhân mã làm việc cũng phóng túng kiêu ngạo.
Thiếu Đế ở Hàm Dương cũng có nghe thấy, có thể tưởng tượng được tác phong của Lao Ái ở cố đô Ung thành sẽ như thế nào.
Triệu Cơ càng như thể bị chuốc mê hồn dược, ba ngày lại đưa tin đến khen ngợi Lao Ái, thay gã ta dành những lời tốt đẹp cho gã ta, cầu chức vị cho gã ta.
Thiếu Đế phiền không chịu nổi, cân nhắc một phen, dứt khoát ra lệnh cho gã ta đi dẹp loạn Thành Kiểu.
Nếu chết ở trên chiến trường cũng được, không chết cũng có thể nương theo thế lực của Triệu Cơ và chiến công bình loạn của gã ta, miễn cưỡng cạnh tranh với Lã Bất Vi – người có được sự chú ý sau khi được Doanh Chính phái đi tiêu diệt Vệ quốc khoảng thời gian trước.
Đến khi sự việc lần này kết thúc, Lao Ái thế mà thật sự đã dẹp loạn được, lại có Triệu Cơ tương trợ, Doanh Chính phong gã ta làm Trường Tín hầu, chỉ khác có một chữ với Lã Bất Vi dựa vào quân công được phong làm Văn Tín hầu.
Nhưng gã ta là hoạn quan, Doanh Chính cũng không định cho gã ta quá nhiều quyền lực để can thiệp triều chính, chỉ lợi dụng gã ta để cân bằng ảnh hưởng, hạ lệnh không được phô trương khắp nơi, nghi thức phong hầu cũng chỉ ở Ung thành, chứ không phải cử hành ở Hàm Dương.
Mọi người đều chạy theo gió, cho nên dù là như thế, cũng không ảnh hưởng đến thế lực của Lao Ái dần dần bành trướng.
Sau khi Hạ Cơ qua đời, Thành Kiểu phản loạn, thế lực ngoại thích Hàn Quốc mà bà cầm đầu cũng coi như là hoàn toàn nhổ sạch khỏi Tần Vương cung.
Thế cục triều đình bây giờ, ngoại trừ Lã Bất Vi và Lao Ái, còn lại chính là tướng quốc Xương Bình quân.
Vương Thái hậu Hoa Dương xuất thân là tông thất Sở quốc, mà bà và Xương Bình quân lại đại diện cho thế lực ngoại thích Sở quốc.
Sứ thần được phái đi cầu hôn gặp phải chiến loạn, đến khi lắng xuống, công chúa hai nước Tề Sở cuối cùng cũng khoan thai tới muộn.
Hoa Dương từ khi còn trẻ tới Tần quốc kết thân, đã mấy chục năm chưa từng trở về quê nhà, lúc hai vị công chúa đến, Thiếu Đế được Lã Bất Vi mời đến phủ, xem (Lã thị Xuân Thu) vừa biên.
Vương Thái hậu Hoa Dương tiếp kiến hai vị công chúa trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.