Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 95: Kháng cự
Cố Ngã Tắc Tiếu
20/08/2024
Hai người thì thầm trong chốc lát, tiểu cung nữ nắm lấy tay Thu Nguyệt, có chút do dự: “Thu Nguyệt tỷ tỷ, tỷ giúp ta chuẩn bị những thứ này, đến khi Vương thượng điều tra, có thể sẽ liên lụy tới tỷ.”
Thu Nguyệt nở nụ cười, nhéo mặt nàng: “Đừng nghĩ nhiều, ngươi đã suy xét cho ta rất nhiều. Chỉ là lấy một bộ quần áo bình thường, tìm chút đồ dùng hàng ngày, cho dù thật sự kiểm tra trong phòng ta, những thị vệ kia chẳng lẽ còn có thể đếm rõ ta thiếu mấy bộ thường phục sao?”
Nàng ta nói, cũng có chút tò mò: “Chỉ là ngươi dự định sẽ rời đi như thế nào? Trong cung canh gác nghiêm ngặt, Vương thượng lại hạ lệnh không cho phép ngươi rời khỏi điện nửa bước, cho dù ngươi cải trang, còn có cái kia thì sao.”
Thu Nguyệt chỉ vòng đồng trên mắt cá chân nàng.
Tiểu cung nữ kề tai qua, nhẹ giọng: “Vương thượng hứa với ta ngày làm lễ đăng cơ sẽ dẫn ta đến Ung thành, đến lúc đó cái này sẽ tự cởi bỏ.”
Nàng chỉ nói một câu này, lắc đầu không nói thêm gì nữa, Lạc Thù lo lắng sau khi mình rời khỏi, Thu Nguyệt biết càng nhiều, có thể sẽ liên lụy nàng ta càng sâu.
“Chỉ là không biết sau này còn có thể gặp được Thu Nguyệt tỷ tỷ hay không.” Tiểu cung nữ ôm nàng ta, có chút thương cảm, Thu Nguyệt là người bạn duy nhất đối xử thật lòng với nàng mấy năm nay kể từ khi nàng đến vương cung này.
Thu Nguyệt ôm lại: “Đợi thêm một thời gian nữa, Vương thượng nghĩ đến cũng sẽ không nhớ thương một cung nữ chạy trốn lâu như vậy. Đến lúc đó ta cũng xuất cung, ngươi có thể đến cửa hàng của ta ở Hàm Dương tìm ta.”
Đúng vậy.
Cũng sẽ không nhớ thương lâu như vậy.
Tiểu cung nữ buồn bã mất mát, Thu Nguyệt bên cạnh vừa nhìn thấy không ổn, cảm giác vừa rồi mình nói sai rồi, đang định cứu chữa, thì nghe thấy tiếng Triệu Lương thông truyền ở bên ngoài.
“Vương thượng, ban đêm rất lạnh, ngài hãy vào điện đi.”
Làm sao lại nghe thấy lời này của tiểu thái giám, Thiếu Đế dường như đã đến được một lúc, nhưng lại đứng ở ngoài cửa điện không đi vào, không biết có nghe được cuộc đối thoại của hai người hay không.
“Suỵt.” Thu Nguyệt cùng tiểu cung nữ hoảng loạn liếc nhìn nhau, Lạc Thù nhẹ giọng, vội vàng ra hiệu Thu Nguyệt rời đi trước, còn mình xoay người leo lên giường giả bộ ngủ.
Động tác của nàng vội vàng, nhất thời không chú ý xích đồng trên chân, vấp ngã khiến cho cẳng chân trắng nõn bị bầm tím một mảng, nhe răng nhếch miệng rít lên một tiếng, kéo chăn che lại.
Khi Thiếu Đế đi vào thấy nàng đang giả bộ ngủ, lông mi run rẩy, trên môi còn có một dấu răng nhạt.
Những ngọn nến đều đang cháy càng làm cho Thiếu Đế dễ dàng nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng, nhìn chằm chằm một hồi, hơi thở phập phồng của tiểu cung nữ ngày càng bất ổn, mắt thấy sắp không thể tiếp tục giả vờ nữa.
Hắn mỉm cười, không định vạch trần nàng, xoay người cầm hộp thuốc cao đen trở về ngồi ở bên cạnh nàng.
Thật ra hôm nay hắn vẫn luôn cố tình lảng tránh việc gặp nàng. Ở Kỳ Lân điện đến đêm khuya, cuối cùng vẫn nhịn không được trở về nhìn tiểu cung nữ một cái trước khi thượng triều.
Thiếu Đế trầm tư, nhìn Lạc Thù đang rúc trong chăn thành một cuộn nhỏ.
Thật lâu sau, hô hấp của người đang trốn giả vờ ngủ dần dần ổn định, khi gần như đã ngủ thiếp đi, hắn mới gạt bỏ suy nghĩ, vén góc chăn lên, bàn tay to lớn dễ dàng nắm lấy cẳng chân trắng nõn của nàng.
Hắn đang định giúp nàng bôi chút thuốc mỡ xoa tan chỗ bị bầm kia, đầu ngón tay hơi thô ráp vừa mới chạm vào nàng, tiểu cung nữ giống như chim sợ cành cong chợt tỉnh lại, giãy giụa muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn.
Vẻ kinh hãi trên mặt nàng không thể làm giả, thậm chí còn có vài phần kháng cự.
Thiếu Đế dừng tay, híp mắt lại, chậm rãi nói: “Tỉnh rồi?”
Tiểu cung nữ nhỏ giọng dạ một tiếng, âm thầm rút chân về, cũng kéo khoảng cách với Thiếu Đế, còn ra vẻ che giấu nói: “Vương thượng, ban đêm đang lạnh đấy.”
Nàng nói, lại giơ tay kéo chăn muốn che đi bắp chân tr//ần tr//ụi của mình, bị Thiếu Đế cản lại.
Thiếu Đế nhạy bén phát hiện ra nàng đang kháng cự với việc tiếp xúc cơ thể với hắn, thần sắc đột nhiên lạnh đi, châm chọc: “Thế nào? Cô không thể chạm vào ngươi?”
Thu Nguyệt nở nụ cười, nhéo mặt nàng: “Đừng nghĩ nhiều, ngươi đã suy xét cho ta rất nhiều. Chỉ là lấy một bộ quần áo bình thường, tìm chút đồ dùng hàng ngày, cho dù thật sự kiểm tra trong phòng ta, những thị vệ kia chẳng lẽ còn có thể đếm rõ ta thiếu mấy bộ thường phục sao?”
Nàng ta nói, cũng có chút tò mò: “Chỉ là ngươi dự định sẽ rời đi như thế nào? Trong cung canh gác nghiêm ngặt, Vương thượng lại hạ lệnh không cho phép ngươi rời khỏi điện nửa bước, cho dù ngươi cải trang, còn có cái kia thì sao.”
Thu Nguyệt chỉ vòng đồng trên mắt cá chân nàng.
Tiểu cung nữ kề tai qua, nhẹ giọng: “Vương thượng hứa với ta ngày làm lễ đăng cơ sẽ dẫn ta đến Ung thành, đến lúc đó cái này sẽ tự cởi bỏ.”
Nàng chỉ nói một câu này, lắc đầu không nói thêm gì nữa, Lạc Thù lo lắng sau khi mình rời khỏi, Thu Nguyệt biết càng nhiều, có thể sẽ liên lụy nàng ta càng sâu.
“Chỉ là không biết sau này còn có thể gặp được Thu Nguyệt tỷ tỷ hay không.” Tiểu cung nữ ôm nàng ta, có chút thương cảm, Thu Nguyệt là người bạn duy nhất đối xử thật lòng với nàng mấy năm nay kể từ khi nàng đến vương cung này.
Thu Nguyệt ôm lại: “Đợi thêm một thời gian nữa, Vương thượng nghĩ đến cũng sẽ không nhớ thương một cung nữ chạy trốn lâu như vậy. Đến lúc đó ta cũng xuất cung, ngươi có thể đến cửa hàng của ta ở Hàm Dương tìm ta.”
Đúng vậy.
Cũng sẽ không nhớ thương lâu như vậy.
Tiểu cung nữ buồn bã mất mát, Thu Nguyệt bên cạnh vừa nhìn thấy không ổn, cảm giác vừa rồi mình nói sai rồi, đang định cứu chữa, thì nghe thấy tiếng Triệu Lương thông truyền ở bên ngoài.
“Vương thượng, ban đêm rất lạnh, ngài hãy vào điện đi.”
Làm sao lại nghe thấy lời này của tiểu thái giám, Thiếu Đế dường như đã đến được một lúc, nhưng lại đứng ở ngoài cửa điện không đi vào, không biết có nghe được cuộc đối thoại của hai người hay không.
“Suỵt.” Thu Nguyệt cùng tiểu cung nữ hoảng loạn liếc nhìn nhau, Lạc Thù nhẹ giọng, vội vàng ra hiệu Thu Nguyệt rời đi trước, còn mình xoay người leo lên giường giả bộ ngủ.
Động tác của nàng vội vàng, nhất thời không chú ý xích đồng trên chân, vấp ngã khiến cho cẳng chân trắng nõn bị bầm tím một mảng, nhe răng nhếch miệng rít lên một tiếng, kéo chăn che lại.
Khi Thiếu Đế đi vào thấy nàng đang giả bộ ngủ, lông mi run rẩy, trên môi còn có một dấu răng nhạt.
Những ngọn nến đều đang cháy càng làm cho Thiếu Đế dễ dàng nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng, nhìn chằm chằm một hồi, hơi thở phập phồng của tiểu cung nữ ngày càng bất ổn, mắt thấy sắp không thể tiếp tục giả vờ nữa.
Hắn mỉm cười, không định vạch trần nàng, xoay người cầm hộp thuốc cao đen trở về ngồi ở bên cạnh nàng.
Thật ra hôm nay hắn vẫn luôn cố tình lảng tránh việc gặp nàng. Ở Kỳ Lân điện đến đêm khuya, cuối cùng vẫn nhịn không được trở về nhìn tiểu cung nữ một cái trước khi thượng triều.
Thiếu Đế trầm tư, nhìn Lạc Thù đang rúc trong chăn thành một cuộn nhỏ.
Thật lâu sau, hô hấp của người đang trốn giả vờ ngủ dần dần ổn định, khi gần như đã ngủ thiếp đi, hắn mới gạt bỏ suy nghĩ, vén góc chăn lên, bàn tay to lớn dễ dàng nắm lấy cẳng chân trắng nõn của nàng.
Hắn đang định giúp nàng bôi chút thuốc mỡ xoa tan chỗ bị bầm kia, đầu ngón tay hơi thô ráp vừa mới chạm vào nàng, tiểu cung nữ giống như chim sợ cành cong chợt tỉnh lại, giãy giụa muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn.
Vẻ kinh hãi trên mặt nàng không thể làm giả, thậm chí còn có vài phần kháng cự.
Thiếu Đế dừng tay, híp mắt lại, chậm rãi nói: “Tỉnh rồi?”
Tiểu cung nữ nhỏ giọng dạ một tiếng, âm thầm rút chân về, cũng kéo khoảng cách với Thiếu Đế, còn ra vẻ che giấu nói: “Vương thượng, ban đêm đang lạnh đấy.”
Nàng nói, lại giơ tay kéo chăn muốn che đi bắp chân tr//ần tr//ụi của mình, bị Thiếu Đế cản lại.
Thiếu Đế nhạy bén phát hiện ra nàng đang kháng cự với việc tiếp xúc cơ thể với hắn, thần sắc đột nhiên lạnh đi, châm chọc: “Thế nào? Cô không thể chạm vào ngươi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.