Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 119: : Cẩm Tú
Bạc Yên
28/10/2023
Sài Thị cũng sớm đã nhận được tin tức Tiêu Đạc và Vi Nhiễm tiến cung, cố ý phái Thu Vân chờ tại cửa cung.
Thu Vân thăm dò nhìn thấy thái giám ngự tiền của Hoàng đế dẫn Vi Nhiễm và nhũ mẫu Vương thị đi tới thì vội vàng hành lễ: "Chúc mừng Tấn vương phi."
Vi Nhiễm mỉm cười gật nhẹ đầu, cảm ơn thái giám, đi theo Thu Vân tiến vào Từ Nguyên cung. Ở trong tưởng tượng của nàng, cung điện của Hoàng hậu phải giống như cung điện của Lý thái hậu tiền triều, hoa thơm ngọc thụ vây quanh, trong điện vàng son lộng lẫy, thật không nghĩ đến vậy mà lại mộc mạc như thế.
Sài Thị đang ngồi ở trên giường đánh cờ, nhìn thấy Vi Nhiễm và Vương thị tiến đến hành lễ, vội vàng giơ tay lên nói: "Miễn lễ. Vi Nhiễm, ngồi ở chỗ này."
Vi Nhiễm theo lời ngồi xuống đối diện bàn cờ với Sài Thị, Sài Thị vươn tay về phía Tiêu Thần đang ở trong ngực Vương thị, ôm nó tới đặt ngồi trên chân: "Thần nhi, còn nhận ra tổ mẫu không?"
Tiêu Thần đương nhiên không nhớ rõ. Lúc Sài Thị đi Thiền Châu, nó mới một tháng tuổi, khi đó vẫn là ngày hè, hiện giờ cũng đã vào đông. Đôi mắt tròn vo mê mang nhìn Sài Thị.
Sài Thị điểm lên cái mũi của nó nói: "Sau này qua lại nhiều thì sẽ nhớ được. Chờ con lớn hơn một chút, tiến cung để đọc sách có được hay không?"
Tiêu Thần nhếch miệng cười, giống như chấp nhận lời đề nghị của Sài Thị. Nó là một hài tử thích cười, điểm ấy không giống Tiêu Đạc lắm.
Sài Thị lại nói với Vi Nhiễm: "Thân phận của con đã khác biệt, theo lý mà nói phải tặng lễ cho nhà ngoại con xem đó là khen thưởng và chúc mừng. Ta đã phái người đưa lễ cho Cửu Lê vàNgụy quốc công phủ, đúng rồi, quốc công phu nhân ngã bệnh, không nhớ rõ được người khác, chuyện này con có biết không?"
Lúc Tiêu Thần đầy tháng, quốc công phủ cũng có phái Hoắc Nguyên đến Thiền Châu tặng lễ, thế nhưng Hoắc Nguyên cũng không nói gì, để đồ vật xuống thì lập tức rời đi.
Lúc trước Vi Nhiễm lấy thân phận nữ nhi Ngụy quốc công gả cho Tiêu Đạc, Phùng thị đối đãi với nàng không tệ. Nhưng nàng bị Chu Gia Mẫn làm hại cũng là sự thật, có lẽ Phùng thị cũng không tiện qua lại với nàng, hiện giờ ngược lại là quan hệ không gần không xa. Nhưng Phùng thị ngã bệnh, lẽ ra nàng nên chọn thời gian đi qua thăm viếng. Dù sao hai nữ nhi thân sinh của Phùng thị cũng không thể trở lại bên cạnh bà ấy nữa.
"Còn có một chuyện. Dựa theo quy củ, con đến Tấn vương phủ lấy danh nghĩa Vương phi mở yến tiệc một lần, mời danh môn khuê tú và thê tử của quan viên khắp Kinh Thành, thứ nhất là làm quen, thứ hai là sau này con không tránh khỏi phải tới lui vơi các nàng, trước tiếp xúc một phen, nói chuyện hợp ý thì sau này qua lại nhiều hơn." Sài Thị biết Vi Nhiễm không quen ứng phó những việc này, nên cố gắng nói kỹ càng hơn một chút.
Vi Nhiễm vẫn còn có chút lo lắng, lại hỏi Sài Thị một vài chi tiết.
Hai người đang nói chuyện thì Tiêu Đạc đi tới. Sau khi hắn hành lễ xong, Vi Nhiễm vốn muốn đứng dậy nhường vị trí bên cạnh tháp cho hắn ngồi, nhưng hắn lại vỗ vỗ tay, sai cung nữ đi mang một cái ghế con ở bên cạnh. Hắn liếc mắt nhìn ván cờ, mỉm cười nói với Vi Nhiễm: "Bằng tài đánh cờ của nàng, còn dám đánh cờ cùng mẫu hậu? Không biết tự lượng sức mình."
Sài Thị không nghĩ tới Tiêu Đạc không cho Vi Nhiễm mặt mũi như thế, cho rằng nữ nhi gia da mặt mỏng, không chịu nổi, vừa muốn mở miệng giải thích hai câu, lại nghe được Vi Nhiễm không cam lòng yếu thế nói: "Thần thϊếp xuất thân rừng núi, đương nhiên sẽ không biết những thứ như cầm kỳ thư họa của tiểu thư khuê các. Vừa rồi còn nói với mẫu hậu, nếu như vương phủ mở yến thì chắc hẳn sẽ bêu xấu."
"Nàng phải cố gắng học hỏi kinh nghiệm từ mẫu hậu đi."
Vi Nhiễm quay sang le lưỡi với Tiêu Đạc, sau đó không nhìn hắn nữa.
Sài Thị đem lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, mỉm cười nhìn tiểu tôn trong ngực, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đáng yêu, hôn lên cái đầu nhỏ của nó.
Tiêu Đạc và Vi Nhiễm đấu võ mồm tựa như phu thê bình thuồng, hoàn toàn không cố kỵ thân phận cũng là hiếm có. Sài Thị nhớ tới lúc mình còn trẻ, cũng cùng Tiêu Nghị như vậy, nhưng sau đó theo thân phận càng ngày càng cao của Tiêu Nghị, sự cố kỵ giữa phu thê cũng càng ngày càng nhiều, bà không có cách nào đặt sướиɠ vui giận buồn của bản thân ra bên ngoài để nói nữa.
Mà đế vương gia của ngày hôm nay, người ngoài nhìn thì thấy tôn quý, nhưng thật ra có quá nhiều thứ không biết làm thế nào.
Bà chân thành hi vọng Tiêu Đạc và Vi Nhiễm có thể vĩnh viễn giống như bây giờ, giúp đỡ lẫn nhau.
Sau khi cả nhà Tiêu Đạc rời đi, Sài Thị vốn định tiếp tục ván cờ chưa hạ xong thì Thu Vân vội vàng đi tới, ghé vào bên tai Sài Thị nói một hồi. Sắc mặt của Sài Thị đại biến, hỏi: "Thật?"
"Thiên chân vạn xác[1]. Thái giám Tư Đức điện nói, Hoàng Thượng lén truyền ngự y đi chẩn trị, nhưng không cho để lộ ra. Chắc hẳn có chút nghiêm trọng."
[1]Thiên chân vạn xác: Chính xác trăm phần trăm
Sài Thị lập tức đứng lên nói: "Đi, chúng ta đi Tư Đức điện xem thử."
"Nhưng Hoàng hậu, cứ như vậy chẳng phải Hoàng Thượng sẽ biết chúng ta. . ." Thu Vân lộ vẻ mặt khó xử. Làm không cẩn thận còn sẽ liên lụy tên thái giám đến đây báo tin.
"Biết thì biết. Bản cung quan tâm long thể của hoàng thượng, lúc này còn có chuyện gì quan trọng hơn? Bản cung và Hoàng Thượng là phu thê hơn mười năm, mưa gió gì mà chưa thấy qua? Lúc này, bản cung muốn ở bên cạnh hoàng thượng." Sài Thị nghiêm mặt nói.
Thu Vân ngẫm lại cũng đúng, có lẽ trong lòng Hoàng Thượng cũng đang ngóng trông Hoàng hậu đó chứ.
***
Hoàng đế không tảo triều năm ngày liên tiếp, đều là do Tiêu Đạc thay mặt giải quyết quốc sự, đại thần trong triều có chút phê bình kín đáo, đềi phái người đến hậu cung nghe ngóng tin tức. Sài Thị đuổi tất cả gã sai vặt chạy tới hỏi han tin tức trở về, chỉ nói Hoàng Thượng không có việc gì, chỉ vì niên quan tới gần, công việc bề bộn, cần tĩnh dưỡng mấy ngày, tinh thần tốt rồi sẽ thượng triều như thường lệ.
Tiêu Đạc và Tiêu Thành Chương cùng nhau đến Tư Đức điện thăm viếng lần nữa, nhưng Hoàng đế vẫn không gặp, trực tiếp sai thái giám truyền lệnh, bảo hai huynh đệ bọn họ trở về hết đi. Tiêu Đạc không nói gì, cho đến khi đi xuống bậc thềm ngọc, Tiêu Thành Chương lại quay đầu nhìn mấy lần, có chút nóng nảy, đuổi theo hỏi: "Đại ca, phụ hoàng chưa từng như thế này, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Yên tâm đi, phụ hoàng có chừng mực. Có lẽ ngày mai sẽ có thể tảo triều rồi." Tiêu Đạc dùng lời này an ủi đệ đệ, nhưng cũng ở trong lòng
tự an ủi mình.
"Đại ca, nghe nói huynh và Lý Diên Tư muốn xây dựng Kinh Thành mới? Nhưng Đại Chu vừa thành lập không lâu, chỉ sợ không có cái tài lực và sức dân để làm việc đó."
Lần trước, sau khi Tiêu Thành Chương từ Thiền Châu trở về, có chút hứng thú với thành trì mới xây của Thiền Châu nê đi theo công bộ làm việc học tập. Sau khi Tiêu Đạc trở thành Khai Phong Phủ Doãn, đưa ra quyết định trọng đại đầu tiên đó là muốn xây dựng Kinh Thành mới, quy mô gấp mấy lần cái thành cũ hiện giờ, dẫn tới sóng to gió lớn.
Công bộ và Hộ bộ đều phản đối một cách mạnh mẽ, Thượng Chiết Tử đến chỗ Tiêu Nghị, lại bị Tiêu Nghị chặn ở bên ngoài. Mấy ngày nay Tiêu Nghị không tảo triều, cũng có người nói là bởi vì có bất đồng trong chuyện xây thành của Tiêu Đạc. Bởi vậy Tiêu Thành Chương mới muốn hỏi một chút.
"Trọng Hòe, đệ cảm thấy Kinh Thành bây giờ như thế nào?"
"Hoa di[2] tụ hợp, đường thủy thông suốt." Tiêu Thành Chương suy nghĩ một chút, dùng tám chữ để tổng kết.
[3]Hoa di: đề cập đến người Hán và các dân tộc thiểu số. Nguồn: baidu
Tiêu Đạc mang theo Tiêu Thành Chương leo lên thành lâu, dõi mắt trông về phía xa. Kinh Thành phồn hoa, sông Biện náo nức tấp nập, có lẽ là khu vực tốt nhất Trung Nguyên. Nhưng cái Kinh Thành còn rất xa với Kinh Thành cẩm tú hắn suy nghĩ trong lòng.
Tiêu Đạc liếc mắt nói ra: "Trọng Hòe, muốn nước mạnh trước hết phải làm cho dân giàu, mà làm cho dân giàu thì phải có công việc buôn bán thịnh vượng để hỗ trợ. Ta hỏi đệ, nếu đệ là thương nhân ngoại quốc, đến Kinh Thành, nhưng không có nơi vào ở, muốn làm công việc nhưng lại không biết công sở của bách quan ở nơi nào thì ngươi sẽ còn đến nữa sao?"
Tiêu Thành Chương chăm chú suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói ra: "Ta sẽ không. Cho nên đại ca là vì muốn thu hút thương nhân các quốc gia khác cho nên mới muốn mở rộng Kinh Thành? Nhưng đó cũng không phải chuyện dễ dàng. Kinh Thành cũng không thể so với Thiền Châu, chính là quốc đô Đại Chu, việc xây dựng này có thể cần thời gian năm năm hoặc mười năm dài đằng đẵng mới có kết quả."
"Đúng, nhưng ta không sợ những thứ đó, điều ta sợ là bế tắc không tiến triển. Kinh Thành không chỉ hấp dẫn thương nhân, ta đã nghiên cứu bố cục bây giờ của Kinh Thành, đệ xem, nhà cửa san sát, địa thế ở chỗ thấp trũng. Vào hạ thì có nỗi khổ ẩm ướt, mùa đông thì hay cháy, cấu tạo vô cùng không hợp lý, đây cũng là nguyên nhân để ta hạ quyết tâm xây dựng thành mới. Cho nên vô luận gặp phải lời phỉ báng oán hận bao nhiêu, ta cũng sẽ một mình gánh chịu, cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ sẽ hiểu được chỗ tốt của việc thay đổi này." Tiêu Đạc chỉ vào các nơi trong thành, lòng hăng hái dâng cao vạn trượng nói.
Tiêu Thành Chương nhìn hắn như có điều suy nghĩ. Mình chỉ nhìn thấy cái trước mắt, nhưng đại ca lại có thể nghĩ đến chỗ rất xa. Đây mới là ánh mắt và trí tuệ mà người chấp chính nên có. Cho dù trong lòng Tiêu Thành Chương từng có một tia không cam lòng và thắc mắc nhưng giờ phút này cũng đều tan thành mây khói. Tiêu Đạc thật sự thích hợp với vị trí kia hơn hắn.
"Người bên trong Công bộ cũng không phải đều phản đối, Hàn thị lang đã rất tán thành với đề nghị này của đại ca, còn lấy danh nghĩa của mình trình sổ gấp lên cho phụ hoàng. Nhưng bởi vì vậy mà hắn đã đắc tội với người bên trong Công bộ, hai ngày này trôi qua không được tốt lắm." Tiêu Thành Chương cười bồi thêm một câu.
Sau khi Hàn Thông bị điều khỏi Khai Phong phủ thì vào Công bộ nhậm chức.
Ban đầu Tiêu Đạc đoán rằng ý nghĩ của mình có thể chỉ được Lý Diên Tư tán thành, tất nhiên sẽ rơi vào sự phản đối kịch liệt của triều thần, không nghĩ tới Hàn Thông cũng ủng hộ hắn. Tiêu Đạc đã giao trách nhiệm xây dựng thành mới cho Lý Diên Tư, bởi vì hắn còn có việc khác phải làm.
Kinh Thành nằm ở đồng bằng, có rất nhiều sông ngòi vây quanh và có mạng lưới kênh rạch chằng chịt, cho nên công việc buôn bán thông thương trên sông Biện diễn ra nô nức tấp nập. Nhưng bởi vì chiến loạn suốt mấy năm, Đại Vận Hà[3] nối liền nam bắc mấy chỗ bị gián đoạn, vật tư từ phương Nam và Đông bộ không có cách nào đưa vào Kinh Thành bằng đường thủy. Muốn thương mại của Kinh Thành phồn vinh, ngoại trừ trên lục địa thì trên nước cũng phải thông suốt.
[3] Đại Vận Hà là công trình vĩ đại thời cổ của Trung Quốc, dài 1794 Km và là kênh đào dài nhất thế giới.
Khởi công xây dựng thuỷ lợi, khơi thông vận chuyển bằng đường thủy, là công việc vất vả, trong triều không có quan viên nào tự nguyện làm, Tiêu Đạc liền nghĩ đến Hàn thông.
Hàn Thông bị gọi vào Tấn vương phủ, vẫn là bộ dáng cười khanh khách như cũ kia, nghe Tiêu Đạc nói xong, lúc này bày tỏ bằng lòng thực hiện.
Tiêu Đạc không nghĩ tới Hàn Thông đáp ứng nhanh như vậy, tất cả lí do từ chối vốn phí hết tâm tư nghĩ ra cũng không dùng đến. Hàn Thông nói: "Điện hạ đã vẽ cho thần một bức họa cẩm tú, vậy thì thần nguyện ý góp một phần lực để lưu lại một tòa đô thành phồn hoa cho hậu thế. Cái khác, thần không có gì để nói."
Sau khi Hàn Thông rời khỏi Tấn vương phủ, Tiêu Đạc còn chưa hiểu rõ được lời nói vừa rồi của ông ấy. Trước kia, Tiêu Đạc xem thường tên tiểu quan lại xấu xí này, nhưng nếu lần này ông ấy có thể làm tốt công việc thì ngày sau có thể trọng dụng.
Chờ công việc trong tay đều đã được giải quyết xong, lúc Tiêu Đạc tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, mới nhớ tới ngày mai là này Vi Nhiễm mở yến trong phủ. Thϊếp mời đã phát hết ra ngoài rồi, người khác hắn cũng không lo lắng, chỉ sợ hai nữ nhi Hồ gia kia đến lúc đó lại muốn nghĩ ra trò gì đó. Hắn vốn định ở lại trong phủ, nhưng ngày mai tới phủ đều là nữ quyến, một đại nam nhân như hắn chen lẫn trong đám nữ nhân cũng không phù hợp với quy củ.
Cũng may Sài Thị đã phái Cao Dung hiệp trợ Vi Nhiễm. Cao Dung trước kia ở Tiêu gia chính là nhân vật khôn khéo, làm việc đến giọt nước cũng không lọt, có ông đi theo bên người Vi Nhiễm chỉ điểm, Tiêu Đạc còn có thể thoáng yên tâm hơn một chút.
Ngụy Tự tới tìm hắn: "Điện hạ, bên Hoàng Thượng rốt cục đã có tin tức, nói là ngày mai sẽ thượng triều. Có lẽ sẽ đem chuyện xây dựng thành mới lần này ra tranh cãi kịch liệt...Ngài nói xem rốt cuộc ngài ấy đồng ý hay là phản đối?"
Trong lòng Tiêu Đạc cũng không chắc chắn: "Ta ghi tất cả những gì muốn nói vào bên trong sổ gấp. Kết quả như thế nào, vào thời điểm thượng triều ngày mai sẽ biết."
Thu Vân thăm dò nhìn thấy thái giám ngự tiền của Hoàng đế dẫn Vi Nhiễm và nhũ mẫu Vương thị đi tới thì vội vàng hành lễ: "Chúc mừng Tấn vương phi."
Vi Nhiễm mỉm cười gật nhẹ đầu, cảm ơn thái giám, đi theo Thu Vân tiến vào Từ Nguyên cung. Ở trong tưởng tượng của nàng, cung điện của Hoàng hậu phải giống như cung điện của Lý thái hậu tiền triều, hoa thơm ngọc thụ vây quanh, trong điện vàng son lộng lẫy, thật không nghĩ đến vậy mà lại mộc mạc như thế.
Sài Thị đang ngồi ở trên giường đánh cờ, nhìn thấy Vi Nhiễm và Vương thị tiến đến hành lễ, vội vàng giơ tay lên nói: "Miễn lễ. Vi Nhiễm, ngồi ở chỗ này."
Vi Nhiễm theo lời ngồi xuống đối diện bàn cờ với Sài Thị, Sài Thị vươn tay về phía Tiêu Thần đang ở trong ngực Vương thị, ôm nó tới đặt ngồi trên chân: "Thần nhi, còn nhận ra tổ mẫu không?"
Tiêu Thần đương nhiên không nhớ rõ. Lúc Sài Thị đi Thiền Châu, nó mới một tháng tuổi, khi đó vẫn là ngày hè, hiện giờ cũng đã vào đông. Đôi mắt tròn vo mê mang nhìn Sài Thị.
Sài Thị điểm lên cái mũi của nó nói: "Sau này qua lại nhiều thì sẽ nhớ được. Chờ con lớn hơn một chút, tiến cung để đọc sách có được hay không?"
Tiêu Thần nhếch miệng cười, giống như chấp nhận lời đề nghị của Sài Thị. Nó là một hài tử thích cười, điểm ấy không giống Tiêu Đạc lắm.
Sài Thị lại nói với Vi Nhiễm: "Thân phận của con đã khác biệt, theo lý mà nói phải tặng lễ cho nhà ngoại con xem đó là khen thưởng và chúc mừng. Ta đã phái người đưa lễ cho Cửu Lê vàNgụy quốc công phủ, đúng rồi, quốc công phu nhân ngã bệnh, không nhớ rõ được người khác, chuyện này con có biết không?"
Lúc Tiêu Thần đầy tháng, quốc công phủ cũng có phái Hoắc Nguyên đến Thiền Châu tặng lễ, thế nhưng Hoắc Nguyên cũng không nói gì, để đồ vật xuống thì lập tức rời đi.
Lúc trước Vi Nhiễm lấy thân phận nữ nhi Ngụy quốc công gả cho Tiêu Đạc, Phùng thị đối đãi với nàng không tệ. Nhưng nàng bị Chu Gia Mẫn làm hại cũng là sự thật, có lẽ Phùng thị cũng không tiện qua lại với nàng, hiện giờ ngược lại là quan hệ không gần không xa. Nhưng Phùng thị ngã bệnh, lẽ ra nàng nên chọn thời gian đi qua thăm viếng. Dù sao hai nữ nhi thân sinh của Phùng thị cũng không thể trở lại bên cạnh bà ấy nữa.
"Còn có một chuyện. Dựa theo quy củ, con đến Tấn vương phủ lấy danh nghĩa Vương phi mở yến tiệc một lần, mời danh môn khuê tú và thê tử của quan viên khắp Kinh Thành, thứ nhất là làm quen, thứ hai là sau này con không tránh khỏi phải tới lui vơi các nàng, trước tiếp xúc một phen, nói chuyện hợp ý thì sau này qua lại nhiều hơn." Sài Thị biết Vi Nhiễm không quen ứng phó những việc này, nên cố gắng nói kỹ càng hơn một chút.
Vi Nhiễm vẫn còn có chút lo lắng, lại hỏi Sài Thị một vài chi tiết.
Hai người đang nói chuyện thì Tiêu Đạc đi tới. Sau khi hắn hành lễ xong, Vi Nhiễm vốn muốn đứng dậy nhường vị trí bên cạnh tháp cho hắn ngồi, nhưng hắn lại vỗ vỗ tay, sai cung nữ đi mang một cái ghế con ở bên cạnh. Hắn liếc mắt nhìn ván cờ, mỉm cười nói với Vi Nhiễm: "Bằng tài đánh cờ của nàng, còn dám đánh cờ cùng mẫu hậu? Không biết tự lượng sức mình."
Sài Thị không nghĩ tới Tiêu Đạc không cho Vi Nhiễm mặt mũi như thế, cho rằng nữ nhi gia da mặt mỏng, không chịu nổi, vừa muốn mở miệng giải thích hai câu, lại nghe được Vi Nhiễm không cam lòng yếu thế nói: "Thần thϊếp xuất thân rừng núi, đương nhiên sẽ không biết những thứ như cầm kỳ thư họa của tiểu thư khuê các. Vừa rồi còn nói với mẫu hậu, nếu như vương phủ mở yến thì chắc hẳn sẽ bêu xấu."
"Nàng phải cố gắng học hỏi kinh nghiệm từ mẫu hậu đi."
Vi Nhiễm quay sang le lưỡi với Tiêu Đạc, sau đó không nhìn hắn nữa.
Sài Thị đem lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, mỉm cười nhìn tiểu tôn trong ngực, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đáng yêu, hôn lên cái đầu nhỏ của nó.
Tiêu Đạc và Vi Nhiễm đấu võ mồm tựa như phu thê bình thuồng, hoàn toàn không cố kỵ thân phận cũng là hiếm có. Sài Thị nhớ tới lúc mình còn trẻ, cũng cùng Tiêu Nghị như vậy, nhưng sau đó theo thân phận càng ngày càng cao của Tiêu Nghị, sự cố kỵ giữa phu thê cũng càng ngày càng nhiều, bà không có cách nào đặt sướиɠ vui giận buồn của bản thân ra bên ngoài để nói nữa.
Mà đế vương gia của ngày hôm nay, người ngoài nhìn thì thấy tôn quý, nhưng thật ra có quá nhiều thứ không biết làm thế nào.
Bà chân thành hi vọng Tiêu Đạc và Vi Nhiễm có thể vĩnh viễn giống như bây giờ, giúp đỡ lẫn nhau.
Sau khi cả nhà Tiêu Đạc rời đi, Sài Thị vốn định tiếp tục ván cờ chưa hạ xong thì Thu Vân vội vàng đi tới, ghé vào bên tai Sài Thị nói một hồi. Sắc mặt của Sài Thị đại biến, hỏi: "Thật?"
"Thiên chân vạn xác[1]. Thái giám Tư Đức điện nói, Hoàng Thượng lén truyền ngự y đi chẩn trị, nhưng không cho để lộ ra. Chắc hẳn có chút nghiêm trọng."
[1]Thiên chân vạn xác: Chính xác trăm phần trăm
Sài Thị lập tức đứng lên nói: "Đi, chúng ta đi Tư Đức điện xem thử."
"Nhưng Hoàng hậu, cứ như vậy chẳng phải Hoàng Thượng sẽ biết chúng ta. . ." Thu Vân lộ vẻ mặt khó xử. Làm không cẩn thận còn sẽ liên lụy tên thái giám đến đây báo tin.
"Biết thì biết. Bản cung quan tâm long thể của hoàng thượng, lúc này còn có chuyện gì quan trọng hơn? Bản cung và Hoàng Thượng là phu thê hơn mười năm, mưa gió gì mà chưa thấy qua? Lúc này, bản cung muốn ở bên cạnh hoàng thượng." Sài Thị nghiêm mặt nói.
Thu Vân ngẫm lại cũng đúng, có lẽ trong lòng Hoàng Thượng cũng đang ngóng trông Hoàng hậu đó chứ.
***
Hoàng đế không tảo triều năm ngày liên tiếp, đều là do Tiêu Đạc thay mặt giải quyết quốc sự, đại thần trong triều có chút phê bình kín đáo, đềi phái người đến hậu cung nghe ngóng tin tức. Sài Thị đuổi tất cả gã sai vặt chạy tới hỏi han tin tức trở về, chỉ nói Hoàng Thượng không có việc gì, chỉ vì niên quan tới gần, công việc bề bộn, cần tĩnh dưỡng mấy ngày, tinh thần tốt rồi sẽ thượng triều như thường lệ.
Tiêu Đạc và Tiêu Thành Chương cùng nhau đến Tư Đức điện thăm viếng lần nữa, nhưng Hoàng đế vẫn không gặp, trực tiếp sai thái giám truyền lệnh, bảo hai huynh đệ bọn họ trở về hết đi. Tiêu Đạc không nói gì, cho đến khi đi xuống bậc thềm ngọc, Tiêu Thành Chương lại quay đầu nhìn mấy lần, có chút nóng nảy, đuổi theo hỏi: "Đại ca, phụ hoàng chưa từng như thế này, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Yên tâm đi, phụ hoàng có chừng mực. Có lẽ ngày mai sẽ có thể tảo triều rồi." Tiêu Đạc dùng lời này an ủi đệ đệ, nhưng cũng ở trong lòng
tự an ủi mình.
"Đại ca, nghe nói huynh và Lý Diên Tư muốn xây dựng Kinh Thành mới? Nhưng Đại Chu vừa thành lập không lâu, chỉ sợ không có cái tài lực và sức dân để làm việc đó."
Lần trước, sau khi Tiêu Thành Chương từ Thiền Châu trở về, có chút hứng thú với thành trì mới xây của Thiền Châu nê đi theo công bộ làm việc học tập. Sau khi Tiêu Đạc trở thành Khai Phong Phủ Doãn, đưa ra quyết định trọng đại đầu tiên đó là muốn xây dựng Kinh Thành mới, quy mô gấp mấy lần cái thành cũ hiện giờ, dẫn tới sóng to gió lớn.
Công bộ và Hộ bộ đều phản đối một cách mạnh mẽ, Thượng Chiết Tử đến chỗ Tiêu Nghị, lại bị Tiêu Nghị chặn ở bên ngoài. Mấy ngày nay Tiêu Nghị không tảo triều, cũng có người nói là bởi vì có bất đồng trong chuyện xây thành của Tiêu Đạc. Bởi vậy Tiêu Thành Chương mới muốn hỏi một chút.
"Trọng Hòe, đệ cảm thấy Kinh Thành bây giờ như thế nào?"
"Hoa di[2] tụ hợp, đường thủy thông suốt." Tiêu Thành Chương suy nghĩ một chút, dùng tám chữ để tổng kết.
[3]Hoa di: đề cập đến người Hán và các dân tộc thiểu số. Nguồn: baidu
Tiêu Đạc mang theo Tiêu Thành Chương leo lên thành lâu, dõi mắt trông về phía xa. Kinh Thành phồn hoa, sông Biện náo nức tấp nập, có lẽ là khu vực tốt nhất Trung Nguyên. Nhưng cái Kinh Thành còn rất xa với Kinh Thành cẩm tú hắn suy nghĩ trong lòng.
Tiêu Đạc liếc mắt nói ra: "Trọng Hòe, muốn nước mạnh trước hết phải làm cho dân giàu, mà làm cho dân giàu thì phải có công việc buôn bán thịnh vượng để hỗ trợ. Ta hỏi đệ, nếu đệ là thương nhân ngoại quốc, đến Kinh Thành, nhưng không có nơi vào ở, muốn làm công việc nhưng lại không biết công sở của bách quan ở nơi nào thì ngươi sẽ còn đến nữa sao?"
Tiêu Thành Chương chăm chú suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói ra: "Ta sẽ không. Cho nên đại ca là vì muốn thu hút thương nhân các quốc gia khác cho nên mới muốn mở rộng Kinh Thành? Nhưng đó cũng không phải chuyện dễ dàng. Kinh Thành cũng không thể so với Thiền Châu, chính là quốc đô Đại Chu, việc xây dựng này có thể cần thời gian năm năm hoặc mười năm dài đằng đẵng mới có kết quả."
"Đúng, nhưng ta không sợ những thứ đó, điều ta sợ là bế tắc không tiến triển. Kinh Thành không chỉ hấp dẫn thương nhân, ta đã nghiên cứu bố cục bây giờ của Kinh Thành, đệ xem, nhà cửa san sát, địa thế ở chỗ thấp trũng. Vào hạ thì có nỗi khổ ẩm ướt, mùa đông thì hay cháy, cấu tạo vô cùng không hợp lý, đây cũng là nguyên nhân để ta hạ quyết tâm xây dựng thành mới. Cho nên vô luận gặp phải lời phỉ báng oán hận bao nhiêu, ta cũng sẽ một mình gánh chịu, cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ sẽ hiểu được chỗ tốt của việc thay đổi này." Tiêu Đạc chỉ vào các nơi trong thành, lòng hăng hái dâng cao vạn trượng nói.
Tiêu Thành Chương nhìn hắn như có điều suy nghĩ. Mình chỉ nhìn thấy cái trước mắt, nhưng đại ca lại có thể nghĩ đến chỗ rất xa. Đây mới là ánh mắt và trí tuệ mà người chấp chính nên có. Cho dù trong lòng Tiêu Thành Chương từng có một tia không cam lòng và thắc mắc nhưng giờ phút này cũng đều tan thành mây khói. Tiêu Đạc thật sự thích hợp với vị trí kia hơn hắn.
"Người bên trong Công bộ cũng không phải đều phản đối, Hàn thị lang đã rất tán thành với đề nghị này của đại ca, còn lấy danh nghĩa của mình trình sổ gấp lên cho phụ hoàng. Nhưng bởi vì vậy mà hắn đã đắc tội với người bên trong Công bộ, hai ngày này trôi qua không được tốt lắm." Tiêu Thành Chương cười bồi thêm một câu.
Sau khi Hàn Thông bị điều khỏi Khai Phong phủ thì vào Công bộ nhậm chức.
Ban đầu Tiêu Đạc đoán rằng ý nghĩ của mình có thể chỉ được Lý Diên Tư tán thành, tất nhiên sẽ rơi vào sự phản đối kịch liệt của triều thần, không nghĩ tới Hàn Thông cũng ủng hộ hắn. Tiêu Đạc đã giao trách nhiệm xây dựng thành mới cho Lý Diên Tư, bởi vì hắn còn có việc khác phải làm.
Kinh Thành nằm ở đồng bằng, có rất nhiều sông ngòi vây quanh và có mạng lưới kênh rạch chằng chịt, cho nên công việc buôn bán thông thương trên sông Biện diễn ra nô nức tấp nập. Nhưng bởi vì chiến loạn suốt mấy năm, Đại Vận Hà[3] nối liền nam bắc mấy chỗ bị gián đoạn, vật tư từ phương Nam và Đông bộ không có cách nào đưa vào Kinh Thành bằng đường thủy. Muốn thương mại của Kinh Thành phồn vinh, ngoại trừ trên lục địa thì trên nước cũng phải thông suốt.
[3] Đại Vận Hà là công trình vĩ đại thời cổ của Trung Quốc, dài 1794 Km và là kênh đào dài nhất thế giới.
Khởi công xây dựng thuỷ lợi, khơi thông vận chuyển bằng đường thủy, là công việc vất vả, trong triều không có quan viên nào tự nguyện làm, Tiêu Đạc liền nghĩ đến Hàn thông.
Hàn Thông bị gọi vào Tấn vương phủ, vẫn là bộ dáng cười khanh khách như cũ kia, nghe Tiêu Đạc nói xong, lúc này bày tỏ bằng lòng thực hiện.
Tiêu Đạc không nghĩ tới Hàn Thông đáp ứng nhanh như vậy, tất cả lí do từ chối vốn phí hết tâm tư nghĩ ra cũng không dùng đến. Hàn Thông nói: "Điện hạ đã vẽ cho thần một bức họa cẩm tú, vậy thì thần nguyện ý góp một phần lực để lưu lại một tòa đô thành phồn hoa cho hậu thế. Cái khác, thần không có gì để nói."
Sau khi Hàn Thông rời khỏi Tấn vương phủ, Tiêu Đạc còn chưa hiểu rõ được lời nói vừa rồi của ông ấy. Trước kia, Tiêu Đạc xem thường tên tiểu quan lại xấu xí này, nhưng nếu lần này ông ấy có thể làm tốt công việc thì ngày sau có thể trọng dụng.
Chờ công việc trong tay đều đã được giải quyết xong, lúc Tiêu Đạc tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, mới nhớ tới ngày mai là này Vi Nhiễm mở yến trong phủ. Thϊếp mời đã phát hết ra ngoài rồi, người khác hắn cũng không lo lắng, chỉ sợ hai nữ nhi Hồ gia kia đến lúc đó lại muốn nghĩ ra trò gì đó. Hắn vốn định ở lại trong phủ, nhưng ngày mai tới phủ đều là nữ quyến, một đại nam nhân như hắn chen lẫn trong đám nữ nhân cũng không phù hợp với quy củ.
Cũng may Sài Thị đã phái Cao Dung hiệp trợ Vi Nhiễm. Cao Dung trước kia ở Tiêu gia chính là nhân vật khôn khéo, làm việc đến giọt nước cũng không lọt, có ông đi theo bên người Vi Nhiễm chỉ điểm, Tiêu Đạc còn có thể thoáng yên tâm hơn một chút.
Ngụy Tự tới tìm hắn: "Điện hạ, bên Hoàng Thượng rốt cục đã có tin tức, nói là ngày mai sẽ thượng triều. Có lẽ sẽ đem chuyện xây dựng thành mới lần này ra tranh cãi kịch liệt...Ngài nói xem rốt cuộc ngài ấy đồng ý hay là phản đối?"
Trong lòng Tiêu Đạc cũng không chắc chắn: "Ta ghi tất cả những gì muốn nói vào bên trong sổ gấp. Kết quả như thế nào, vào thời điểm thượng triều ngày mai sẽ biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.