Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 36: : Đoàn Tụ Sum Vầy (H)
Bạc Yên
25/02/2023
Gần đây thời tiết trở nên ấm áp, vải vóc may quần áo cũng mỏng manh hơn, chỉ cần một cái ôm nhiệt độ đã dễ dàng tăng lên.
Vi Nhiễm bị ép hé miệng, đầu lưỡi nam nhân trực tiếp xông vào, trong miệng hắn có chút mùi rượu đắng chát, ở trong miệng của hắn trao đổi dung hợp, vị đắng chát liền dần dần trở nên ngọt ngào.
Vi Nhiễm biết hôm nay mình trốn cũng không thoát, nếu cứ như vậy để hắn đi chiến trường, đoán chừng hắn sẽ nín nhịn đến nội thương mất.
Nàng không biết quần áo trên người biến mất tự bao giờ, giơ tay che ngực. Chỉ cảm thấy ánh nến yếu ớt ngoài màn kia đặc biệt sáng chói, đẩy nhẹ hắn một cái nói: "Còn chưa tắt nến.."
"Không cần tắt đi. Để cho ta nhìn nàng thật kỹ." Tiêu Đạc kéo tay nàng cố định trên đỉnh đầu, nàng thẹn thùng vùi mặt vào trong gối mềm.
Mới vừa bắt đầu hắn rất dịu dàng, lại có phần khắc chế. Nàng giống như bị đặt ở trên đám mây nhẹ nhàng chập chờn, dễ chịu đến mức nói không nên lời. Cho đến khi cảm giác hai chân bị tách ra, có vật gì ấm áp dán vào. Nàng cuống quít cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, kêu lên: "Đừng. . ."
Tiêu Đạc nắm lấy hai chân của nàng, đầu lưỡi như bàn ủi nung đỏ, lập tức tước đoạt ý chí của nàng. Nàng đâu thể nào chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, thân thể mềm mại run lên hai cái, cảm giác sức lực đều bị rút sạch.
Tiêu Đạc dùng ngón lau bờ môi một cái, nhanh chóng cúi người ôm lấy nàng. Bọn họ đã dây dưa mấy lần, thân thể của nàng rất quen thuộc hắn. Lần này không ngờ lại thuận lợi, bởi vì thân thể nàng đã đủ ẩm ướt và hắn có quyết tâm nhất định phải thành công.
Vi Nhiễm không hề chuẩn bị bất ngờ cảm nhận được đau đớn, sau đó là cảm giác căng nhức. Tiêu Đạc thở hỗn hển, khàn khàn nói bên tai nàng: "Yêu Yêu, nàng chặt quá, thả lỏng một chút, ta không động được."
Vi Nhiễm không tự chủ ôm cổ của hắn, giống như ngạt thở, chôn mặt bên cổ hắn há miệng thở dốc: "Chàng, nhẹ. . . Nhẹ một chút."
Tiêu Đạc vốn dĩ muốn khắc chế, nhưng thanh âm của nàng quyến rũ khác hẳn ngày thường, giống như chủ động cầu hoan, trong nháy mắt phá hủy mọi tự chủ của hắn. Hắn dán chặt vào người nàng, dùng sức đi vào mấy cái, lặp lại việc hay làm trong giấc mơ mấy ngày nay. Cảm giác được ngón tay nàng bấm ở trên lưng mình giống như khảm vào bên trong da thịt, chỉ cảm thấy hơi đau nhưng càng thêm hưng phấn.
Ban đầu Vi Nhiễm cảm thấy một lần là đủ rồi, nhưng nam nhân này hiển nhiên là tinh lực dồi dào, lại tích luỹ lâu ngày, tách chân nàng ra, ôm nàng ngồi trên người hắn, hai người mặt đối mặt dán càng chặt hơn. Nàng vịn cánh tay của hắn, trong miệng kềm nén không được nữa phát ra âm thanh kỳ lạ.
Nàng biết lần này hắn đi có thể mất hơn nửa năm thời gian, đương nhiên là không nhịn được, cho nên dù có chút khó chịu cũng cố gắng thuận theo. Tối nay ánh mắt của hắn rất sáng, giống như dã thú tiếp cận con mồi, bên trong đan xen du͙© vọиɠ tràn trề và kɧoáı ©ảʍ chinh phục. Gần như nàng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn lúc ở chiến trường như thế nào.
Lúc này, trước mắt của nàng bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh: Cung điện vàng son lộng lẫy, vật trang trí tinh xảo quý hiếm, long sàng long trướng màu vàng, phía trên đặt chiếu ngọc, trong điện trang trí vài viên dạ minh châu to lớn. Bọn họ đang ôm nhau quấn quýt giống như tối nay, mồ hôi đổ như mưa, ngay cả quần áo vương vãi trên giường cũng là màu vàng.
Vi Nhiễm ngẩn ngơ, không khỏi nhớ tới lão tăng quét rác ở chùa Thiên Duyên. Chẳng lẽ tương lai người này thật sự sẽ đăng cơ làm hoàng đế? Trong loạn thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra, huống chi thần kỹ đã đưa ra tiên đoán. Nếu tương lai Tiêu Đạc làm Hoàng đế, nàng sẽ phải xem kỹ quan hệ giữa bọn họ một lần nữa.
Dù sao trên đời này không có chỗ dựa nào tốt hơn Hoàng đế, Hoàng đế cũng là người nhất ngôn cửu đỉnh.
Nhưng có điều, nàng lại có thể gả cho Hoàng đế tương lai thật ư? Hơn nữa sau khi hắn lên ngôi, nàng lại còn ở bên cạnh hắn. Làm phi tử? Hay là ngay cả một cái danh phận cũng không có? Chu Gia Mẫn lại có thể chứa chấp nàng sao? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quá huyền diệu. Cuối cùng nàng cũng không trốn thoát người này sao?
"Nghĩ cái gì vậy? Không tập trung." Tiêu Đạc nâng eo của nàng lên, hung hăng cắn về phía bộ ngực đang dựng đứng của nàng.
Vi Nhiễm không có cách nào suy nghĩ tiếp được nữa, bị hắn kéo vào hết vòng xoáy này đến vòng xoáy khác, cũng không có cách nào thoát ra.
. . .
Ánh nắng ấm áp chiếu vào trong giường, Vi Nhiễm mở to hai mắt, cảm thấy thân thể giống như bị xe ngựa cán qua. Bàn tay của kẻ đầu sỏ còn ôm lấy eo của nàng, một cái tay khác thì đặt dưới cổ nàng, cả người nàng đều vùi ở trong ngực của hắn.
Vi Nhiễm giơ tay xoa trán, cả người dính mồ hôi rất khó chịu. Đêm qua, lúc nàng ngất đi, nam nhân còn ở trên người nàng ra sức rong ruổi, dường như vĩnh viễn cũng không biết mệt mỏi.
Nàng cầm lấy tay Tiêu Đạc nhẹ nhàng tách ra, sau đó từ từ ngồi dậy, quay đầu nhìn hắn một cái.
Còn may không đánh thức hắn.
Nàng rón rén bước xuống giường, cảm giác hai đùi đều không phải là của mình nữa, tùy tiện nhặt một món y phục phủ lên người. Y phục kia vô cùng rộng lớn, vạt áo thậm chí dài đến đầu gối của nàng, đương nhiên không phải của nàng. Nhưng nàng cũng không quan tâm được nhiều như vậy, mở cửa nhẹ giọng gọi Dương Nguyệt và Tú Trí chuẩn bị đồ tắm rửa.
Nàng ngáp một cái, ngồi ở trên giường, lấy thư nhà hôm qua viết còn chưa xong ra viết tiếp.
Tiêu Đạc mặc quần lên, tìm bốn phía không thấy áo trong, xốc màn lên liền trông thấy Vi Nhiễm mặc áo của hắn, nghiêng đầu ngồi ở trên tháp, một tay chống cằm, một tay nhấc bút. Hai bắp chân như hai ngó sen đan chéo vào nhau, ánh nắng rót trên người nàng tỏa ra một vầng sáng địu dàng, ấm áp mà tươi đẹp.
Hắn cong khóe miệng cười.
Tú Trí và Dương Nguyệt đang chuẩn bị đồ vật dùng để tắm rửa, vốn rất cẩn thận từng li từng tí một, trông thấy Tiêu Đạc đi tới liền vội vàng hành lễ. Tú Trí cúi đầu xuống thấp hơn, bên tai ửng đỏ, không dám nhìn thân thể trần trụi cường tráng phía trên của nam nhân.
Ngực và bụng của hắn đâu đâu cũng có cơ bắp rắn chắc, làm nội tâm nàng ta giống như có nai con nhỏ đang chạy loạn.
Tiêu Đạc đi tới ngồi ở sau lưng Vi Nhiễm, một tay ôm ngang trước ngực nàng, một tay khác vén mái tóc dài của nàng sang hai bên, hôn phần gáy và bả vai nàng: "Y phục của ta mà nàng mặc vừa à?"
Vi Nhiễm tránh hắn: "Thϊếp tùy tiện mặc vào, lát nữa sẽ đi tắm."
"Ừm. Đang viết gì đó?" Trong giọng nói của hắn mang theo một tia lười biếng hiếm có.
"Thϊếp đang viết thư cho cha và đại ca." Vi Nhiễm trả lời. Trong thư đều là chuyện phiếm việc nhà, cũng không có gì không thể để cho hắn xem.
Tiêu Đạc tựa ở trên vai nàng tùy ý nhìn thoáng qua, nhịn không được cười nói: "Chữ viết khó coi như vậy? Sau này làm sao viết thư nhà cho ta?"
Vi Nhiễm tức giận đến mức dùng bàn tay che lại, không cho hắn nhìn nữa: "Chữ của thϊếp trời sinh đã không dễ nhìn. Nếu chàng không thích xem thì thϊếp không viết cho chàng là được!"
"Nàng dám!" Tiêu Đạc cắn cổ nàng một cái, tay vươn vào bên trong áo, nắm lấy hai khối tròn trịa kia trừng phạt: "Rõ ràng là không chịu luyện tập, còn dám lí lẽ hùng hồn như vậy, hả?"
Cả người Vi Nhiễm xụi lơ ở trong ngực hắn, dùng sức giãy dụa, thở hổn hển nói: "Luyện chữ là chuyện ngày bé, bây giờ có luyện cũng đã muộn. . . Chàng ngủ thêm một lát, để cho thϊếp viết xong thư. . ." Nhưng lời nàng còn chưa nói hết đã bị Tiêu Đạc hôn lên.
Tiêu Đạc vừa hôn nàng vừa cầm lấy ngón tay của nàng nói: "Lát nữa ta viết một bảng chữ mẫu, mỗi ngày viết một tờ, chờ ta trở về kiểm tra. Nếu nàng dám lười biếng, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho nàng."
Bốn chữ "Không dễ dàng tha" này, hắn cắn răng nói rất nặng. Tất nhiên là Vi Nhiễm biết sẽ trừng phạt như thế nào, thân thể theo bản năng hơi co lại. Nàng nhớ lại trước kia Mạnh Linh Quân từng nói, người trong hoàng thất hoặc làm trọng thần trong triều, bút tích không thể bị người bắt chước. Cho nên sau này nàng biết được thân phận của Mạnh Linh Quân thì mới hiểu được nguyên nhân Mạnh Linh Quân chưa từng viết bảng chữ mẫu cho nàng học theo. Nhưng Tiêu Đạc lại muốn đem bảng chữ mẫu cho nàng luyện tập, hắn không kiêng kỵ à?
Trên giường, hai người quấn lấy nhau khó dứt, Dương Nguyệt nấp ở bên kia bình phong, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, có thể tắm rửa rồi ạ."
Vi Nhiễm vội vàng đẩy Tiêu Đạc ra, gần như là chạy trốn chạy vào tịnh thất.
Tiêu Đạc nằm trên giường, nhìn dáng vẻ bỏ chạy của nàng thì không nhịn được nở nụ cười. Tạm thời tha cho nàng, cũng nên để nàng lấy hơi, chào buổi tối trở lại sau.
Dương Nguyệt và Tú Trí chia nhau ra thu dọn phòng, bởi vì Tiêu Đạc ở trong phòng nên động tác hai người đều nhẹ hơn bình thường, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Tú Trí nhìn thấy cái khăn đỏ rơi xuống từ trên giường, chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt, vừa định duỗi tay cầm lên thì có người lại nhanh hơn nàng ta một bước. Tiêu Đạc nắm lấy cái khăn kia ở trong lòng bàn tay, không nói một tiếng liền xoay người rời đi.
Tú Trí nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên mất mát và phiền muộn vô hạn.
Có lẽ nam nhân này cả đời cũng sẽ không thuộc về nàng ta. Nhưng rất nhiều thứ, một khi đã nảy mầm ở trong đầu thì có dùng lửa thiêu cũng không hết, sức sống ngoan cường. Bây giờ, nàng ta còn phải cẩn thận che dấu, không thể để cho người khác nhìn ra manh mối. Nếu có một ngày phu nhân khai ân, chịu thưởng nàng ta cho Quân sử thì chính là phúc phận lớn nhất cuộc đời nàng ta.
Vi Nhiễm tắm rửa sạch đi ra, nhìn thấy Tiêu Đạc nhíu mày quan sát con thỏ đang vùi ở bên chân hắn, nghiêng đầu hắt hơi một cái. Tiêu Đạc nghĩ: Con thỏ này trông có vẻ tròn trịa hơn vài vòng, nha đầu kia lại gầy đi rất nhiều, sẽ không nhường đồ ăn cho nó đó chứ?
Vi Nhiễm đi tới ôm con thỏ vào trong ngực, chỉ cảm thấy trĩu nặng. Tiêu Đạc hỏi: "Nàng cho nó ăn cái gì vậy? Trở nên mập như vậy từ khi nào?"
"Gần đây đều là Tiết tiểu thư nuôi nấng nó. Cũng không biết cho nó ăn đồ ngon gì mà lớn nhanh như quả cầu." Vi Nhiễm rất tự nhiên cười nói.
Tiêu Đạc duỗi tay kéo nàng vào trong ngực, trên người nàng mới tắm có mùi thơm của hoa đậu, còn có ẩm ướt chưa khô. Ngược lại, mùi hoa quế đêm qua đã nhạt đi rất nhiều, không thể ngửi thấy. Nhưng đoán chừng sau một thời gian dài sống chung với nàng, hắn cũng sẽ mê luyến hương vị kia mất.
"Tiết Cẩm Nghi mà nàng cũng dám mời vào phòng sao? Đã quên chuyện hỉ phục kia nhanh như vậy?" Tiêu Đạc giơ tay vuốt ve mái tóc Vi Nhiễm.
"Bản chất của nàng ấy không xấu." Vi Nhiễm nói một cách rất tự nhiên: "Nếu nàng ấy biết đêm qua chàng ở nơi này của ta, không chừng sẽ không tới nữa."
Tiêu Đạc nghe được trong giọng nói của nàng còn vài phần tiếc hận thì không khỏi nhíu mày. Có người để ý nam nhân của nàng mà nàng lại có thái độ như vậy? Nghĩ tới thật tức chết hắn mà!?
Tiêu Đạc mang theo tâm trạng bất mãn đi tịnh thất tắm rửa, chờ hắn bước vào, Vi Nhiễm mới đi đến giá Bát Bảo, lấy một cái bình nhỏ từ mấy lớp bên trong, nhanh chóng đổ một viên thuốc nuốt vào sau đó dùng nước ấm tống xuống. Nàng nhét cái bình về vị trí cũ, hít sâu một hơi, nghe được thị nữ ở bên ngoài nói: "Phu nhân, bên kinh thành có một số người tới nói là Vương gia phái tới sắp xếp phòng tân hôn cho Nhị thiếu phu nhân chưa vào cửa. Lão phu nhân mời ngài đi qua đó một chuyến."
Vi Nhiễm có chút bất ngờ. Ngày trước việc lễ nghĩa qua lại trong nhà chủ yếu do Tiết thị xử lý, hơn nữa là việc liên quan tới hôn sự của Tiêu Thành Chương, làm sao lại để nàng xử lý chứ? Nàng nghĩ lại, có thể là lai lịch đối phương không nhỏ, dù sao Tiết thị chỉ là một người thϊếp, chỉ sợ sức nặng không đủ.
Lúc Tiêu Đạc đi ra thì nhìn thấy Vi Nhiễm đã sửa soạn chỉnh tề, trong tay đang ôm lấy quần áo của hắn đi tới: "Mẫu thân gọi ta tới một chuyến, hình như là người của Vương gia bên kinh thành đến, muốn sắp xếp phòng tân hôn Nhị công tử."
Tiêu Đạc giơ tay xỏ vào trong tay áo, nhìn nàng nói: "Nàng có thể đối phó không?" Dù sao tuổi nàng còn nhỏ, cũng không phải từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh này, chưa từng gặp những phụ nhân thế gia lợi hại kia, chỉ một cái hé miệng hay một ánh mắt là có thể đè chết người. Hắn vẫn có chút lo lắng.
Vi Nhiễm vừa giúp hắn mặc quần áo, vừa trách cứ: "Ở trong mắt phu quân, ta vô dụng như vậy à? Ngay cả mấy phụ nữ nhân gia cũng đối phó không được. Vậy thì quá mất thể diện quốc công phủ và Tiêu gia."
Tiêu Đạc cười một tiếng, cầm tay của nàng dặn dò: "Vậy nàng đi đi. Nếu có người làm càn, nàng cũng không cần vui vẻ với họ. Mọi chuyện đã có ta làm chỗ dựa cho nàng."
Vi Nhiễm bị ép hé miệng, đầu lưỡi nam nhân trực tiếp xông vào, trong miệng hắn có chút mùi rượu đắng chát, ở trong miệng của hắn trao đổi dung hợp, vị đắng chát liền dần dần trở nên ngọt ngào.
Vi Nhiễm biết hôm nay mình trốn cũng không thoát, nếu cứ như vậy để hắn đi chiến trường, đoán chừng hắn sẽ nín nhịn đến nội thương mất.
Nàng không biết quần áo trên người biến mất tự bao giờ, giơ tay che ngực. Chỉ cảm thấy ánh nến yếu ớt ngoài màn kia đặc biệt sáng chói, đẩy nhẹ hắn một cái nói: "Còn chưa tắt nến.."
"Không cần tắt đi. Để cho ta nhìn nàng thật kỹ." Tiêu Đạc kéo tay nàng cố định trên đỉnh đầu, nàng thẹn thùng vùi mặt vào trong gối mềm.
Mới vừa bắt đầu hắn rất dịu dàng, lại có phần khắc chế. Nàng giống như bị đặt ở trên đám mây nhẹ nhàng chập chờn, dễ chịu đến mức nói không nên lời. Cho đến khi cảm giác hai chân bị tách ra, có vật gì ấm áp dán vào. Nàng cuống quít cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, kêu lên: "Đừng. . ."
Tiêu Đạc nắm lấy hai chân của nàng, đầu lưỡi như bàn ủi nung đỏ, lập tức tước đoạt ý chí của nàng. Nàng đâu thể nào chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, thân thể mềm mại run lên hai cái, cảm giác sức lực đều bị rút sạch.
Tiêu Đạc dùng ngón lau bờ môi một cái, nhanh chóng cúi người ôm lấy nàng. Bọn họ đã dây dưa mấy lần, thân thể của nàng rất quen thuộc hắn. Lần này không ngờ lại thuận lợi, bởi vì thân thể nàng đã đủ ẩm ướt và hắn có quyết tâm nhất định phải thành công.
Vi Nhiễm không hề chuẩn bị bất ngờ cảm nhận được đau đớn, sau đó là cảm giác căng nhức. Tiêu Đạc thở hỗn hển, khàn khàn nói bên tai nàng: "Yêu Yêu, nàng chặt quá, thả lỏng một chút, ta không động được."
Vi Nhiễm không tự chủ ôm cổ của hắn, giống như ngạt thở, chôn mặt bên cổ hắn há miệng thở dốc: "Chàng, nhẹ. . . Nhẹ một chút."
Tiêu Đạc vốn dĩ muốn khắc chế, nhưng thanh âm của nàng quyến rũ khác hẳn ngày thường, giống như chủ động cầu hoan, trong nháy mắt phá hủy mọi tự chủ của hắn. Hắn dán chặt vào người nàng, dùng sức đi vào mấy cái, lặp lại việc hay làm trong giấc mơ mấy ngày nay. Cảm giác được ngón tay nàng bấm ở trên lưng mình giống như khảm vào bên trong da thịt, chỉ cảm thấy hơi đau nhưng càng thêm hưng phấn.
Ban đầu Vi Nhiễm cảm thấy một lần là đủ rồi, nhưng nam nhân này hiển nhiên là tinh lực dồi dào, lại tích luỹ lâu ngày, tách chân nàng ra, ôm nàng ngồi trên người hắn, hai người mặt đối mặt dán càng chặt hơn. Nàng vịn cánh tay của hắn, trong miệng kềm nén không được nữa phát ra âm thanh kỳ lạ.
Nàng biết lần này hắn đi có thể mất hơn nửa năm thời gian, đương nhiên là không nhịn được, cho nên dù có chút khó chịu cũng cố gắng thuận theo. Tối nay ánh mắt của hắn rất sáng, giống như dã thú tiếp cận con mồi, bên trong đan xen du͙© vọиɠ tràn trề và kɧoáı ©ảʍ chinh phục. Gần như nàng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn lúc ở chiến trường như thế nào.
Lúc này, trước mắt của nàng bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh: Cung điện vàng son lộng lẫy, vật trang trí tinh xảo quý hiếm, long sàng long trướng màu vàng, phía trên đặt chiếu ngọc, trong điện trang trí vài viên dạ minh châu to lớn. Bọn họ đang ôm nhau quấn quýt giống như tối nay, mồ hôi đổ như mưa, ngay cả quần áo vương vãi trên giường cũng là màu vàng.
Vi Nhiễm ngẩn ngơ, không khỏi nhớ tới lão tăng quét rác ở chùa Thiên Duyên. Chẳng lẽ tương lai người này thật sự sẽ đăng cơ làm hoàng đế? Trong loạn thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra, huống chi thần kỹ đã đưa ra tiên đoán. Nếu tương lai Tiêu Đạc làm Hoàng đế, nàng sẽ phải xem kỹ quan hệ giữa bọn họ một lần nữa.
Dù sao trên đời này không có chỗ dựa nào tốt hơn Hoàng đế, Hoàng đế cũng là người nhất ngôn cửu đỉnh.
Nhưng có điều, nàng lại có thể gả cho Hoàng đế tương lai thật ư? Hơn nữa sau khi hắn lên ngôi, nàng lại còn ở bên cạnh hắn. Làm phi tử? Hay là ngay cả một cái danh phận cũng không có? Chu Gia Mẫn lại có thể chứa chấp nàng sao? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quá huyền diệu. Cuối cùng nàng cũng không trốn thoát người này sao?
"Nghĩ cái gì vậy? Không tập trung." Tiêu Đạc nâng eo của nàng lên, hung hăng cắn về phía bộ ngực đang dựng đứng của nàng.
Vi Nhiễm không có cách nào suy nghĩ tiếp được nữa, bị hắn kéo vào hết vòng xoáy này đến vòng xoáy khác, cũng không có cách nào thoát ra.
. . .
Ánh nắng ấm áp chiếu vào trong giường, Vi Nhiễm mở to hai mắt, cảm thấy thân thể giống như bị xe ngựa cán qua. Bàn tay của kẻ đầu sỏ còn ôm lấy eo của nàng, một cái tay khác thì đặt dưới cổ nàng, cả người nàng đều vùi ở trong ngực của hắn.
Vi Nhiễm giơ tay xoa trán, cả người dính mồ hôi rất khó chịu. Đêm qua, lúc nàng ngất đi, nam nhân còn ở trên người nàng ra sức rong ruổi, dường như vĩnh viễn cũng không biết mệt mỏi.
Nàng cầm lấy tay Tiêu Đạc nhẹ nhàng tách ra, sau đó từ từ ngồi dậy, quay đầu nhìn hắn một cái.
Còn may không đánh thức hắn.
Nàng rón rén bước xuống giường, cảm giác hai đùi đều không phải là của mình nữa, tùy tiện nhặt một món y phục phủ lên người. Y phục kia vô cùng rộng lớn, vạt áo thậm chí dài đến đầu gối của nàng, đương nhiên không phải của nàng. Nhưng nàng cũng không quan tâm được nhiều như vậy, mở cửa nhẹ giọng gọi Dương Nguyệt và Tú Trí chuẩn bị đồ tắm rửa.
Nàng ngáp một cái, ngồi ở trên giường, lấy thư nhà hôm qua viết còn chưa xong ra viết tiếp.
Tiêu Đạc mặc quần lên, tìm bốn phía không thấy áo trong, xốc màn lên liền trông thấy Vi Nhiễm mặc áo của hắn, nghiêng đầu ngồi ở trên tháp, một tay chống cằm, một tay nhấc bút. Hai bắp chân như hai ngó sen đan chéo vào nhau, ánh nắng rót trên người nàng tỏa ra một vầng sáng địu dàng, ấm áp mà tươi đẹp.
Hắn cong khóe miệng cười.
Tú Trí và Dương Nguyệt đang chuẩn bị đồ vật dùng để tắm rửa, vốn rất cẩn thận từng li từng tí một, trông thấy Tiêu Đạc đi tới liền vội vàng hành lễ. Tú Trí cúi đầu xuống thấp hơn, bên tai ửng đỏ, không dám nhìn thân thể trần trụi cường tráng phía trên của nam nhân.
Ngực và bụng của hắn đâu đâu cũng có cơ bắp rắn chắc, làm nội tâm nàng ta giống như có nai con nhỏ đang chạy loạn.
Tiêu Đạc đi tới ngồi ở sau lưng Vi Nhiễm, một tay ôm ngang trước ngực nàng, một tay khác vén mái tóc dài của nàng sang hai bên, hôn phần gáy và bả vai nàng: "Y phục của ta mà nàng mặc vừa à?"
Vi Nhiễm tránh hắn: "Thϊếp tùy tiện mặc vào, lát nữa sẽ đi tắm."
"Ừm. Đang viết gì đó?" Trong giọng nói của hắn mang theo một tia lười biếng hiếm có.
"Thϊếp đang viết thư cho cha và đại ca." Vi Nhiễm trả lời. Trong thư đều là chuyện phiếm việc nhà, cũng không có gì không thể để cho hắn xem.
Tiêu Đạc tựa ở trên vai nàng tùy ý nhìn thoáng qua, nhịn không được cười nói: "Chữ viết khó coi như vậy? Sau này làm sao viết thư nhà cho ta?"
Vi Nhiễm tức giận đến mức dùng bàn tay che lại, không cho hắn nhìn nữa: "Chữ của thϊếp trời sinh đã không dễ nhìn. Nếu chàng không thích xem thì thϊếp không viết cho chàng là được!"
"Nàng dám!" Tiêu Đạc cắn cổ nàng một cái, tay vươn vào bên trong áo, nắm lấy hai khối tròn trịa kia trừng phạt: "Rõ ràng là không chịu luyện tập, còn dám lí lẽ hùng hồn như vậy, hả?"
Cả người Vi Nhiễm xụi lơ ở trong ngực hắn, dùng sức giãy dụa, thở hổn hển nói: "Luyện chữ là chuyện ngày bé, bây giờ có luyện cũng đã muộn. . . Chàng ngủ thêm một lát, để cho thϊếp viết xong thư. . ." Nhưng lời nàng còn chưa nói hết đã bị Tiêu Đạc hôn lên.
Tiêu Đạc vừa hôn nàng vừa cầm lấy ngón tay của nàng nói: "Lát nữa ta viết một bảng chữ mẫu, mỗi ngày viết một tờ, chờ ta trở về kiểm tra. Nếu nàng dám lười biếng, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho nàng."
Bốn chữ "Không dễ dàng tha" này, hắn cắn răng nói rất nặng. Tất nhiên là Vi Nhiễm biết sẽ trừng phạt như thế nào, thân thể theo bản năng hơi co lại. Nàng nhớ lại trước kia Mạnh Linh Quân từng nói, người trong hoàng thất hoặc làm trọng thần trong triều, bút tích không thể bị người bắt chước. Cho nên sau này nàng biết được thân phận của Mạnh Linh Quân thì mới hiểu được nguyên nhân Mạnh Linh Quân chưa từng viết bảng chữ mẫu cho nàng học theo. Nhưng Tiêu Đạc lại muốn đem bảng chữ mẫu cho nàng luyện tập, hắn không kiêng kỵ à?
Trên giường, hai người quấn lấy nhau khó dứt, Dương Nguyệt nấp ở bên kia bình phong, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, có thể tắm rửa rồi ạ."
Vi Nhiễm vội vàng đẩy Tiêu Đạc ra, gần như là chạy trốn chạy vào tịnh thất.
Tiêu Đạc nằm trên giường, nhìn dáng vẻ bỏ chạy của nàng thì không nhịn được nở nụ cười. Tạm thời tha cho nàng, cũng nên để nàng lấy hơi, chào buổi tối trở lại sau.
Dương Nguyệt và Tú Trí chia nhau ra thu dọn phòng, bởi vì Tiêu Đạc ở trong phòng nên động tác hai người đều nhẹ hơn bình thường, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Tú Trí nhìn thấy cái khăn đỏ rơi xuống từ trên giường, chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt, vừa định duỗi tay cầm lên thì có người lại nhanh hơn nàng ta một bước. Tiêu Đạc nắm lấy cái khăn kia ở trong lòng bàn tay, không nói một tiếng liền xoay người rời đi.
Tú Trí nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên mất mát và phiền muộn vô hạn.
Có lẽ nam nhân này cả đời cũng sẽ không thuộc về nàng ta. Nhưng rất nhiều thứ, một khi đã nảy mầm ở trong đầu thì có dùng lửa thiêu cũng không hết, sức sống ngoan cường. Bây giờ, nàng ta còn phải cẩn thận che dấu, không thể để cho người khác nhìn ra manh mối. Nếu có một ngày phu nhân khai ân, chịu thưởng nàng ta cho Quân sử thì chính là phúc phận lớn nhất cuộc đời nàng ta.
Vi Nhiễm tắm rửa sạch đi ra, nhìn thấy Tiêu Đạc nhíu mày quan sát con thỏ đang vùi ở bên chân hắn, nghiêng đầu hắt hơi một cái. Tiêu Đạc nghĩ: Con thỏ này trông có vẻ tròn trịa hơn vài vòng, nha đầu kia lại gầy đi rất nhiều, sẽ không nhường đồ ăn cho nó đó chứ?
Vi Nhiễm đi tới ôm con thỏ vào trong ngực, chỉ cảm thấy trĩu nặng. Tiêu Đạc hỏi: "Nàng cho nó ăn cái gì vậy? Trở nên mập như vậy từ khi nào?"
"Gần đây đều là Tiết tiểu thư nuôi nấng nó. Cũng không biết cho nó ăn đồ ngon gì mà lớn nhanh như quả cầu." Vi Nhiễm rất tự nhiên cười nói.
Tiêu Đạc duỗi tay kéo nàng vào trong ngực, trên người nàng mới tắm có mùi thơm của hoa đậu, còn có ẩm ướt chưa khô. Ngược lại, mùi hoa quế đêm qua đã nhạt đi rất nhiều, không thể ngửi thấy. Nhưng đoán chừng sau một thời gian dài sống chung với nàng, hắn cũng sẽ mê luyến hương vị kia mất.
"Tiết Cẩm Nghi mà nàng cũng dám mời vào phòng sao? Đã quên chuyện hỉ phục kia nhanh như vậy?" Tiêu Đạc giơ tay vuốt ve mái tóc Vi Nhiễm.
"Bản chất của nàng ấy không xấu." Vi Nhiễm nói một cách rất tự nhiên: "Nếu nàng ấy biết đêm qua chàng ở nơi này của ta, không chừng sẽ không tới nữa."
Tiêu Đạc nghe được trong giọng nói của nàng còn vài phần tiếc hận thì không khỏi nhíu mày. Có người để ý nam nhân của nàng mà nàng lại có thái độ như vậy? Nghĩ tới thật tức chết hắn mà!?
Tiêu Đạc mang theo tâm trạng bất mãn đi tịnh thất tắm rửa, chờ hắn bước vào, Vi Nhiễm mới đi đến giá Bát Bảo, lấy một cái bình nhỏ từ mấy lớp bên trong, nhanh chóng đổ một viên thuốc nuốt vào sau đó dùng nước ấm tống xuống. Nàng nhét cái bình về vị trí cũ, hít sâu một hơi, nghe được thị nữ ở bên ngoài nói: "Phu nhân, bên kinh thành có một số người tới nói là Vương gia phái tới sắp xếp phòng tân hôn cho Nhị thiếu phu nhân chưa vào cửa. Lão phu nhân mời ngài đi qua đó một chuyến."
Vi Nhiễm có chút bất ngờ. Ngày trước việc lễ nghĩa qua lại trong nhà chủ yếu do Tiết thị xử lý, hơn nữa là việc liên quan tới hôn sự của Tiêu Thành Chương, làm sao lại để nàng xử lý chứ? Nàng nghĩ lại, có thể là lai lịch đối phương không nhỏ, dù sao Tiết thị chỉ là một người thϊếp, chỉ sợ sức nặng không đủ.
Lúc Tiêu Đạc đi ra thì nhìn thấy Vi Nhiễm đã sửa soạn chỉnh tề, trong tay đang ôm lấy quần áo của hắn đi tới: "Mẫu thân gọi ta tới một chuyến, hình như là người của Vương gia bên kinh thành đến, muốn sắp xếp phòng tân hôn Nhị công tử."
Tiêu Đạc giơ tay xỏ vào trong tay áo, nhìn nàng nói: "Nàng có thể đối phó không?" Dù sao tuổi nàng còn nhỏ, cũng không phải từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh này, chưa từng gặp những phụ nhân thế gia lợi hại kia, chỉ một cái hé miệng hay một ánh mắt là có thể đè chết người. Hắn vẫn có chút lo lắng.
Vi Nhiễm vừa giúp hắn mặc quần áo, vừa trách cứ: "Ở trong mắt phu quân, ta vô dụng như vậy à? Ngay cả mấy phụ nữ nhân gia cũng đối phó không được. Vậy thì quá mất thể diện quốc công phủ và Tiêu gia."
Tiêu Đạc cười một tiếng, cầm tay của nàng dặn dò: "Vậy nàng đi đi. Nếu có người làm càn, nàng cũng không cần vui vẻ với họ. Mọi chuyện đã có ta làm chỗ dựa cho nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.