Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 33: : Mưu Tính
Bạc Yên
25/02/2023
Vi Nhiễm ngồi bất động một đêm, Dương Nguyệt cùng ngồi ở bên người nàng, Tú Trí gục xuống bàn ngủ thϊếp đi.
Vi Nhiễm rất rõ ràng, cách làm của Mạnh Linh Quân không khác nào dẫn lửa thiêu thân. Lúc ấy trận chiến hai châu Diêm Linh kia chấn kinh thiên hạ, Tiêu Đạc không những thắng mà còn áp đảo, vang danh khắp thiên hạ. Thục binh cũng không dũng mãnh như quân Hán, Mạnh Linh Quân làm như vậy sẽ dẫn tới có người trong Hậu Thục phản đối.
Chân trời xuất hiện một chút màu trắng bạc, tia sáng mông lung chiếu vào trong phòng, ngọn nến trên bàn đã sớm đốt hết.
Vi Nhiễm đứng lên, Dương Nguyệt cũng vội vàng đi theo.
"Tiểu thư, ngài muốn làm gì?"
"Tắm rửa thay quần áo, sau đó ta đi tìm hắn."
Hắn? Dương Nguyệt giật mình, rất nhanh đã phản ứng lại, có hơi khó tin nhìn về phía Vi Nhiễm, nói quanh co: "Đêm qua Quân sử nổi giận như thế, chỉ sợ lúc này sẽ không gặp ngài. . ."
"Không sao. Chỉ cần hắn có thể đồng ý cứu Cửu Lê thì cái gì ta cũng có thể đón nhận."
Tú Trí bị tiếng nói các nàng làm cho tỉnh ngủ, dụi dụi con mắt: "Phu nhân, ngài và Nguyệt tỷ tỷ đang nói chuyện gì vậy, nô tỳ nghe không hiểu lắm."
Dương Nguyệt vội vàng đi kéo nàng ta đứng dậy: "Không có gì, chuẩn bị đồ đạc dùng để tắm rửa đi."
Vi Nhiễm bắt đầu tháo đai lưng, cởi váy bên ngoài ra. Nàng đã nghĩ thông suốt, mục đích nàng đến Đông Hán chính là vì bảo đảm Cửu Lê bình an. Lòng tự trọng có thể đáng mấy đồng tiền chứ? Hắn lừa mình thì như thế nào? Nếu Cửu Lê và Mạnh Linh Quân không trụ nổi, nàng ở chỗ này còn có ý nghĩa gì? Hôm qua nàng quá tức giận nên đã quên mất hắn đối với nàng mà nói có ý nghĩa gì, cũng không phải là nam nhân, cũng không phải trượng phu mà là người duy nhất nàng có thể cầu xin che chở cho Cửu Lê.
Cho nên dù hắn nói nàng ngay cả làm ấm giường cũng không xứng thì nàng vẫn phải đi tìm hắn. Lời này hoàn toàn đúng là chói tai, nhưng không gây tổn thương nàng được. Cửu Lê và Mạnh Linh Quân đều không chờ được.
Nàng tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi về phía cửa thùy hoa bên kia. Thư phòng Tiêu Đạc ở viện phía trước, tiền viện là nơi cấm nữ quyến nội viện, chưa cho phép thì không được bước vào. Trong cái nhà này, đây là nơi quyền lực chân chính. Hai tên lính trông giữ ở cửa thuỳ hoa bên kia nhìn thấy Vi Nhiễm đều sững sờ, hành lễ nói: "Phu nhân."
"Các ngươi bẩm với Quân sử một tiếng, ta ở đây chờ hắn, có chuyện quan trọng cầu kiến." Vi Nhiễm suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu, "Nói cho hắn biết, bao lâu ta cũng sẵn lòng chờ."
Binh sĩ nhìn nhau một cái, không dám thất lễ, vội vàng chạy tới thư phòng bẩm báo.
Rạng sáng Tiêu Đạc đã cho gọi chúng tướng sĩ vào thư phòng nói về sự tình biên cảnh bắc bộ. Nói một mạch đến bây giờ cũng không có chút mệt mỏi nào. Vậy mà Lý Diên Tư lại rất buồn ngủ, cúi đầu ngáp một cái sau đó cùng mấy cái khác tướng sĩ nhìn nhau bằng vẻ mặt đau khổ. Quân sử ban đêm không ngủ được sao? Mỹ nhân trong ngực mà còn có thời gian rảnh rỗi giày vò bọn hắn?
Đám người mặt ủ mày chau, uể oải suy sụp. Chỉ có Chương Đức Uy tập trung tinh thần, vô cùng chăm chú.
Lúc này, binh sĩ ở bên ngoài thư phòng cúi đầu bẩm báo, khi nói phu nhân cầu kiến thì Lý Diên Tư mừng thầm, lần này tốt rồi, bọn họ được cứu rồi. Nhưng hắn ngẩng đầu một cái, nhìn thấy nét mặt Tiêu Đạc. . . Không đúng, hai người này chắc chắn có vấn đề. Chẳng lẽ cãi nhau?
Tiêu Đạc ở trong lòng cười lạnh, vì Cửu Lê và Mạnh Linh Quân lại không tiếc làm đến mức này.
Binh sĩ lại ở bên ngoài nói: "Phu nhân nói, bao lâu nàng cũng sẵn lòng chờ."
Tiêu Đạc ném sách trong tay lên trên thư án, tiếp tục bắt đầu nói về chuyện lương thảo.
Lần này ai cũng đã nhìn ra Quân sử và phu nhân đang giận nhau.
Lý Diên Tư hoàn toàn không ngủ gà ngủ gật nổi nữa. Đầu óc của hắn đang xoay chuyển nhanh như chong chóng. Lúc đi chuồng ngựa rõ ràng còn rất tốt, vì nàng mà muốn gϊếŧ Trịnh Lục Kiều. Bây giờ vừa mới hồi phủ đã xảy ra mâu thuẫn ầm ĩ? Xem ra mâu thuẫn không hề nhỏ.
Đáng tiếc Ngụy Tự không ở đây, ngay cả tên thợ giày thối hắn cũng không có. Lão Chương. . . Hắn nhìn Chương Đức Uy một cái, chẳng lẽ là Lão Chương ở sau lưng làm cái quỷ gì à?
Hôm nay trời trong, sáng sớm tinh mơ ánh nắng đã có chút ấm áp, rọi vào một vầng sáng màu vàng ngay cửa. Tiêu Đạc nhìn mặt trời bên ngoài nhíu mày, hết nhịn rồi lại nhẫn sau đó vẫn cất tiếng gọi:
"Lý Diên Tư."
"Có thuộc hạ!" Lý Diên Tư liền vội vàng đứng lên.
"Ngươi đi nói với nàng Ngụy Tự đã đi rồi."
Mấy chữ ngắn ngủi, nếu là người khác chắc chắn đoán không ra Tiêu Đạc có ý gì. Nhưng Lý Diên Tư danh xưng là con giun trong bụng Tiêu Đạc, lập tức quay người đi ra ngoài. Thì ra là vì sự tình của Cửu Lê. Chắc hẳn Quân sử không nói cho phu nhân chuyện Dương Tín đánh lén Cửu Lê, phu nhân từ nơi khác biết nên hai người mới ầm ĩ với nhau. Nhìn xem, phơi nắng dưới mặt trời cũng không nỡ đó sao? Xem hắn có bao nhiêu kiêu ngạo đây.
Lý Diên Tư bước nhanh đi đến cạnh cửa thuỳ hoa, Vi Nhiễm ngước mắt nhìn thấy hắn, hơi có chút thất vọng.
Lý Diên Tư mời Vi Nhiễm đến dưới hiên cho đỡ nắng, bái nói: "Phu nhân, Quân sử có chuyện quan trọng đang bàn bạc với chúng tướng sĩ không cách nào thoát ra nên bảo tiểu nhân tới."
"Tiên sinh, ta có thể đợi, thật là có chuyện rất gấp. . ."
Lý Diên Tư cười nói: "Là chuyện liên quan tới Cửu Lê ạ? Lúc Quân sử nhận được tin tức đã lập tức phái Ngụy Tự đi xử lý. Phu nhân yên tâm, Cửu Lê không có việc gì. Đồng thời Tương Vương bên kia, chỉ cần y chịu lui binh, Quân sử cũng để cho hai vị Tiết soái dùng lễ tiếp đón."
Tảng đá lớn trong lòng Vi Nhiễm rơi xuống, thở phào một hơi dài: "Đa tạ tiên sinh đã cho biết. Vậy ta không quấy rầy nữa."
Lý Diên Tư nhìn thấy Vi Nhiễm không chút do dự xoay người thì lắc đầu. Với nàng mà nói, Tiêu Đạc như thế nào cũng không quan trọng. Nàng chỉ cần Cửu Lê bình an.
***
Gió nhẹ lay cành cỏ mềm, ánh sao chiếu xuống đồng ruộng bát ngát, đây là một đêm xuân bình thường.
Từ trên núi Cửu Lê nhìn xuống, dưới núi có lấm ta lấm tấm ánh lửa, bố trí lộn xộn giống như lưu huỳnh vào đêm hè trong núi. Kia là mấy đống lửa do Hán quân dựng trại đóng quân tạm thời đốt lên, nhân số gấp mấy lần ở Cửu Lê.
Mạnh Linh Quân bọc kín áo choàng, đưa tay ho khan hai tiếng, trên mặt không thấy hốt hoảng chút nào. Y đứng ở trước núi càng giống tiên nhân hạ trần, dáng người khẳng khiu như liễu dưới ánh trăng đêm xuân.
Vi Mậu đứng sau lưng y hỏi: "Rốt cuộc người có tính toán thế nào? Nếu bọn họ tấn công, chỉ sợ chúng ta không có phần thắng."
"Chờ." Mạnh Linh Quân chỉ nói một chữ.
"Đã kéo dài như thế này rất nhiều ngày rồi, rốt cuộc người đang chờ cái gì vậy?" Vi Mậu biết Mạnh Linh Quân điều binh xuất phát từ lòng tốt, nhưng động tĩnh quá lớn, kinh động đến hai đường Tiết Độ Sứ Đông Hán, bây giờ đã thành thế bị bao vây. Vi Mậu lo cho Cửu Lê, đồng thời cũng lo cho Mạnh Linh Quân cuối cùng không cách nào toàn vẹn rút lui.
Mạnh Linh Quân quay đầu cười cười: "Đại ca, huynh phái người đi xuống dưới núi nghe ngóng tin tức có phải nghe được ngọc tỉ truyền quốc ở nơi khác rồi hay không?"
Vi Mậu gật đầu nói: "Có người nói ở chỗ Dương Tín, có người nói ở Giang Nam, có người lại nói đang ở Khiết Đan, ở đâu cũng có. Ngược lại tin tức ở Cửu Lê lại không có người nào truyền nữa."
Mạnh Linh Quân hiểu rõ nói: "Hắn đã hành động rồi."
Thì ra ở trong lòng Tiêu Đạc, Nhiễm Nhiễm cũng không phải không quan trọng. Nếu Tiêu Đạc chỉ muốn ngọc tỉ truyền quốc thì có thể mặc cho người khác có ý đồ với Cửu Lê, hắn chỉ cần chờ đợi. Như vậy cũng không cần hắn trực tiếp động thủ mà lại có thể có được ngọc tỉ, sinh tử tồn vong của Cửu Lê cũng không liên quan trực tiếp gì tới hắn. Nhưng hắn lại không làm như thế. Hắn dùng biện pháp của hắn để bảo vệ Cửu Lê. Kết quả như vậy, vừa là mong muốn của Mạnh Linh Quân, vừa làm cho y lo lắng.
Nhất định Nhiễm Nhiễm đã vì Cửu Lê hạ mình cầu xin hắn đủ kiểu mới có thể làm cục diện thay đổi như vậy.
Vi Mậu không hiểu nhìn Mạnh Linh Quân. Mặc dù từ nhỏ hắn cũng đọc đủ thứ thi thư nhưng so với Mạnh Linh Quân từ nhỏ đã là hoàng tử nhà Đế Vương thì thua xa. Cho nên có đôi khi Mạnh Linh Quân đăm chiêu suy nghĩ, hắn cũng không bắt kịp được. Luôn có cảm giác Mạnh Linh Quân đang cùng người nào đánh cờ, mà những người như hắn chỉ là khán giả.
Dưới núi, An Viễn Tiết Độ Sứ - Hoàng Quan ở trong trướng soái tập hợp một số tướng lĩnh. Trong đám người Tiết Độ Sứ của Đại Hán, Hoàng Quan thuộc loại muốn người không có người, muốn thế không có thế, binh lính của chính mình cũng không có phân hào nào. Nhưng vì có quan hệ đồng minh với Thiên Hùng Quân nên sống lưng cũng cứng hơn mấy phần.
Một tướng sĩ hỏi: "Tiết soái, rốt cuộc chúng ta có đánh hay không? Bao vây thế này đã hơn nửa tháng rồi, triều đình bên kia cũng không có động tĩnh gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hoàng Quan vuốt râu, ngón tay chỉ ngoài trướng: "Phía bên Mục Tiết soái không phải cũng không động sao?"
"Theo như mạt tướng nhìn thấy, Mục Tiết soái không động thì chúng ta cũng đừng động!" Một tên tướng sĩ khác nói, "Nếu không chúng ta đánh cả buổi, không trừng trị được Thục nhân, ngược lại để bọn họ không công lượm được một món hời lớn."
Tuỳ tùng nói đúng, Hoàng Quan tự cân nhắc lại. Theo lý mà nói, động tĩnh bên này lớn như vậy, bên Nghiệp Đô cũng nên gửi thư rồi mới phải.
Chủ nhà Sơn Nam Tiết Độ Sứ Mục Lâm Tu và An Viễn Tiết Độ Sứ Hoàng Quan cùng nhau canh giữ biên thùy Đông Nam Đại Hán, tình cảnh địa vị không khác nhau mất, hai người không hề tin phục nhau. Vừa có biến động nhỏ, hai phương đều người sau tranh người trước, sợ bị đối phương đoạt công mất chỗ tốt. Mục Lâm Tu cũng kết liên minh với Thiên Hùng Quân, nhưng Hoàng Quan may mắn cùng Tiêu Nghị và Tiêu Đạc uống rượu, thường hay đem chuyện này treo ở bên miệng khoe khoang, làm Mục Lâm Tu căm thù đến nghiến răng.
"Tiết soái, có người cầu kiến! Nói là từ Nghiệp Đô tới!" Ngoài trướng có binh sĩ bẩm báo.
"Mau mời hắn bước vào!" Hoàng Quan đứng dậy, nhìn thấy Ngụy Tự vén rèm bước vào thì vội vàng nói, "Ngụy đô đầu, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!"
Ngụy Tự phong trần mệt mỏi, bái nói: "Hoàng Tiết soái, đây là thư của Quân sử nhà ta gửi cho ngài. Ta còn phải đi chỗ Mục Tiết soái đưa tin xin thất lễ."
Hoàng Quan nhận thư, Ngụy Tự lại vội vàng rời đi.
Nội dung trong thư, Hoàng Quan đã đoán được đại khái. Chỉ dựa vào hắn ta và Mục Lâm Tu, nhìn bề ngoài trông có vẻ chiếm ưu thế về nhân số, nhưng nếu thật sự đánh nhau với Hậu Thục thì chưa nắm chắc được phần thắng. Dù sao Quân công tử cũng không phải kẻ ăn chay, Thiên Hùng Quân có thể đánh được, không có nghĩa là bọn họ cũng có thể.
Tiêu Đạc không cho bọn họ đánh cũng bởi vì Khiết Đan đang ở phía Bắc nhìn chằm chằm bọn họ. Bọn họ ở nơi này dấy lên xung đột với binh lính đất Thục thì Khiết Đan vừa khéo thừa nước đυ.c thả câu.
Hoàng Quan liên tục gật đầu. Tiêu Đạc quan sát toàn cục, muốn bọn họ ngừng chiến là vì suy nghĩ cho Đại Hán. Không phải kêu hắn ta, Mục Lâm Tu và Ngụy Tự cùng nhau lên trên Cửu Lê núi đi thuyết phục Mạnh Linh Quân lui binh à? Cũng không phải việc gì khó. Chỉ có điều hắn t có chút không có hiểu câu cuối cùng này lắm. Sau khi Mạnh Linh Quân lui binh, muốn hắn ta tiếp tục âm thầm bảo vệ Cửu Lê thật tốt, đừng để binh lính của Dương Tín có cơ hội tới gần nữa. . . Ahhh, chẳng lẽ ngọc tỉ truyền quốc kia thật sự đang giấu trên núi Cửu Lê?
Hoàng Quan kinh ngạc một chút, để bức thư trên ngọn nến đốt đi, đợi tờ giấy kia cháy thành tro tàn mới đứng dậy ra ngoài gọi binh lính. Dù sao Tiêu Đạc nói cái gì, hắn ta cứ làm theo là được, cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Ngụy Tự kêu Mục Lâm Tu và Hoàng Quan cùng nhau lên núi, vì biểu hiện thành ý bọn họ không mang nhiều nhân mã, tổng cộng chỉ có mấy chục người, bình thường hộ vệ đi theo cũng không ít như vậy. Dù sao cũng là hai đường Tiết Độ Sứ đích thâh ra mặt, mặc dù không so được với thân phận tôn quý như Mạnh Linh Quân nhưng cũng không tính là thất lễ.
Mục Lâm Tu cũng nhận được bức thư tương tự của Tiêu Đạc, nội dung bức thư đại khái cũng giống Hoàng Quan. Hắn t thậm chí cũng nảy sinh ý nghĩ ngọc tỉ truyền quốc đang ở tại Cửu Lê. Chỉ vì Tiêu Đạc làm việc luôn luôn có tính toán, sẽ không suy nghĩ nông cạn, cho nên hắn ta chỉ biết phỏng đoán theo thói quen. Thế nhưng một lời nói của phó tướng đã đập tan nghi ngờ của hắn t: "Tiết soái, đâu có nhiều nguyên nhân như vậy. Khắp Đại Hán không phải cũng đang đồn thổi Quân sử sủng ái phu nhân, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi đó ạ."
Mục Lâm Tu nghĩ như thế cũng có lý. Mặc dù hắn t thực sự không tưởng tượng ra được nhân vật như Tiêu Đạc bị nữ nhân bó buộc trông như thế nào, nhưng dựa theo tính cách của Tiêu Đạc, nếu như đồn đãi là bịa đặt thì đã sớm nghĩ cách dẹp hết chúng lại, chứ không phải truyền tới bây giờ, người người đều biết tình hình. Mà hắn tùy ý tung ra lời đồn chính là chấp nhận việc này, đồng thời cũng khẳng định địa vị của nữ nhân này.
Khó trách, cho dù trước đó Dương Tín nói ngọc tỉ truyền quốc ở Cửu Lê, các phương cũng chỉ là nảy sinh xôn xao chứ không có người dám hành động.
Dù sao cũng là nữ nhân của Tiêu Đạc, toàn bộ Đông Hán đều nhìn mặt mũi Tiêu gia, nên cũng không ai dám tuỳ tiện động tới người nhà mẹ đẻ của nàng. Vu nữ Cửu Lê này thật đúng là không thể khinh thường.
Đám người bọn họ vừa tới trại lớn Cửu Lê thì đã thấy Mạnh Linh Quân mang theo người dân Tộc Cửu Lê đứng trên quảng trường chờ đợi.
Ngụy Tự ít nhiều cũng biết một chút chuyệ về Mạnh Linh Quân và Vi Nhiễm, danh tiếng của Mạnh Linh Quân như sấm bên tai. Lúc này nhìn thấy Quân công tử đang đứng trước mắt, không tránh khỏi ở trong lòng xách ra so sánh với Tiêu Đạc. Người ta là hoàng tử, xuất thân cao quý, Quân sử lợi hại đến đâu cũng chỉ là một tướng quân. Là người tướng tá rất tốt, ôn tồn lễ độ, khí chất bất phàm. Mặc dù dáng dấp Quân sử cũng không kém, vừa hung dữ lại lạnh như băng, rõ ràng không có nữ tử nào thích. Haizz, Mạnh Linh Quân thắng rồi.
Mạnh Linh Quân chào hỏi hai người Mục, Hoàng, nói: "Làm phiền hai vị Tiết soái đã đích thân ra mặt. Bản vương không muốn đối địch với Đại Hán, chẳng qua Cửu Lê có ơn cứu mạng với bản vương, bản vương không thể để kẻ xấu lẻn đến làm hại, bất đắc dĩ mới dấy binh."
Mục Lâm Tu vốn tưởng rằng phải khuyên Mạnh Linh Quân lui binh, nhưng lại uổng phí tấm lòng của hắn ta, vì nào biết được y dễ nói chuyện như vậy? Vậy việc bọn họ bao vây chỗ này hơn nửa tháng để làm gì, là vì cái gì? Hoàng Quan bên cạnh bái nói: "Cửu Lê ở giữa giao giới Thục Hán, giữ gìn biên cảnh hòa bình cũng là bổn phận của chúng ta. Còn xin Tương Vương thu binh."
Vương Tiếp ở trong đám người phía sau nhỏ giọng thầm thì nói: "Lúc Dương Tín tới làm sao không thấy các ngươi bảo vệ Cửu Lê, bây giờ còn nói cái gì mà việc thuộc về bổn phận."
Vương Tường kéo một cánh tay hắn: "A đệ, hiện tại có Tương Vương làm chủ cho chúng ta, đệ đừng nói nhiều."
"Lúc trước Yêu Yêu tỷ bị ép gả tới Đông Hán, không phải là vì bảo vệ Cửu Lê chúng ta sao? Kết quả là bảo vệ chúng ta không phải Đông Hán mà là Tương Vương! Sớm biết như vậy, vì sao Yêu Yêu tỷ còn muốn gả cho tên ma đầu kia chứ?" Vương Tiếp không cam lòng nói, tiếng nói cũng không khỏi cao mấy phần, mọi người xung quanh đều đang nhìn hắn.
Vi Mậu quay đầu nhìn hắn một cái, kéo hắn tới một góc: "Ngươi muốn làm cái gì? Bây giờ ván đã đóng thuyền, nói những lời này có làm được cái gì?"
"Mậu ca ca, ta đang cảm thấy không đáng thay Yêu Yêu tỷ!"
Vi Mậu ngửa đầu thở dài: "Còn nhớ trận chiến Diêm Linh kia không? Tiêu Đạc đánh người Thục tới nổi không có chút sức lực phản kích, từ đó khiến bốn phương nghe tin đã sợ mất mật. Tiêu Đạc có năng lực lãnh binh, dõi mắt nhìn thiên hạ hôm nay, không có ai có thể tranh nhau tỏa sáng với hắn. Nếu Yêu yêu gả cho Tương Vương, Tương Vương chắc chắn sẽ bảo hộ Cửu Lê, nhưng ngươi có nghĩ tới không? Nếu gặp phải cục diện như ngày hôm nay, hai vị Tiết Độ Sứ kia sẽ còn khách khí lên núi giảng hòa, mà không phải trực tiếp động thủ?"
Vương Tiếp ngơ ngẩn. Vi Mậu vỗ vỗ bờ vai của hắn không nói gì rồi quay trở lại trong đám người.
Chờ Mạnh Linh Quân cùng hai người Mục, Hoàng nói chuyện cũng đủ rồi, Ngụy Tự mới đi đến trước mặt Vi Khôn, ôm quyền nói: "Để đại tù trưởng và mọi người bị sợ hãi. Hôm nay ta đến còn muốn giúp Quân sử truyền một câu, phu nhân ở Đại Hán chúng ta mọi chuyện đều tốt, xin các vị yên tâm."
Vi Khôn vái chào nói: "Tạ ơn tướng quân. Vì chuyện của Cửu Lê, khiến chư vị nhọc lòng rồi."
Ngụy Tự xua tay nói: "Đại tù trưởng đừng nói như vậy! Đúng rồi, Quân sử nói trong lòng phu nhân rất nhớ nhà, Đại tù trưởng có đồ vật gì muốn ta mang giúp trở về giao cho phu nhân không?"
Vi Khôn ngẩn người: "Cái này. . . Có được hay không?"
"Thuận tiện thuận tiện."
"Tướng quân, vậy xin mời đi theo ta." Vi Khôn đưa tay, Ngụy Tự liền đi theo hắn.
Mạnh Linh Quân đứng nguyên tại chỗ, có hơi mất hồn. Cao Sĩ Do chạy đến bên cạnh y, ghé vào lỗ tai nói một hồi, Mạnh Linh Quân gật đầu một cái.
Tốt, cơ hội đã đến.
Vi Nhiễm rất rõ ràng, cách làm của Mạnh Linh Quân không khác nào dẫn lửa thiêu thân. Lúc ấy trận chiến hai châu Diêm Linh kia chấn kinh thiên hạ, Tiêu Đạc không những thắng mà còn áp đảo, vang danh khắp thiên hạ. Thục binh cũng không dũng mãnh như quân Hán, Mạnh Linh Quân làm như vậy sẽ dẫn tới có người trong Hậu Thục phản đối.
Chân trời xuất hiện một chút màu trắng bạc, tia sáng mông lung chiếu vào trong phòng, ngọn nến trên bàn đã sớm đốt hết.
Vi Nhiễm đứng lên, Dương Nguyệt cũng vội vàng đi theo.
"Tiểu thư, ngài muốn làm gì?"
"Tắm rửa thay quần áo, sau đó ta đi tìm hắn."
Hắn? Dương Nguyệt giật mình, rất nhanh đã phản ứng lại, có hơi khó tin nhìn về phía Vi Nhiễm, nói quanh co: "Đêm qua Quân sử nổi giận như thế, chỉ sợ lúc này sẽ không gặp ngài. . ."
"Không sao. Chỉ cần hắn có thể đồng ý cứu Cửu Lê thì cái gì ta cũng có thể đón nhận."
Tú Trí bị tiếng nói các nàng làm cho tỉnh ngủ, dụi dụi con mắt: "Phu nhân, ngài và Nguyệt tỷ tỷ đang nói chuyện gì vậy, nô tỳ nghe không hiểu lắm."
Dương Nguyệt vội vàng đi kéo nàng ta đứng dậy: "Không có gì, chuẩn bị đồ đạc dùng để tắm rửa đi."
Vi Nhiễm bắt đầu tháo đai lưng, cởi váy bên ngoài ra. Nàng đã nghĩ thông suốt, mục đích nàng đến Đông Hán chính là vì bảo đảm Cửu Lê bình an. Lòng tự trọng có thể đáng mấy đồng tiền chứ? Hắn lừa mình thì như thế nào? Nếu Cửu Lê và Mạnh Linh Quân không trụ nổi, nàng ở chỗ này còn có ý nghĩa gì? Hôm qua nàng quá tức giận nên đã quên mất hắn đối với nàng mà nói có ý nghĩa gì, cũng không phải là nam nhân, cũng không phải trượng phu mà là người duy nhất nàng có thể cầu xin che chở cho Cửu Lê.
Cho nên dù hắn nói nàng ngay cả làm ấm giường cũng không xứng thì nàng vẫn phải đi tìm hắn. Lời này hoàn toàn đúng là chói tai, nhưng không gây tổn thương nàng được. Cửu Lê và Mạnh Linh Quân đều không chờ được.
Nàng tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi về phía cửa thùy hoa bên kia. Thư phòng Tiêu Đạc ở viện phía trước, tiền viện là nơi cấm nữ quyến nội viện, chưa cho phép thì không được bước vào. Trong cái nhà này, đây là nơi quyền lực chân chính. Hai tên lính trông giữ ở cửa thuỳ hoa bên kia nhìn thấy Vi Nhiễm đều sững sờ, hành lễ nói: "Phu nhân."
"Các ngươi bẩm với Quân sử một tiếng, ta ở đây chờ hắn, có chuyện quan trọng cầu kiến." Vi Nhiễm suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu, "Nói cho hắn biết, bao lâu ta cũng sẵn lòng chờ."
Binh sĩ nhìn nhau một cái, không dám thất lễ, vội vàng chạy tới thư phòng bẩm báo.
Rạng sáng Tiêu Đạc đã cho gọi chúng tướng sĩ vào thư phòng nói về sự tình biên cảnh bắc bộ. Nói một mạch đến bây giờ cũng không có chút mệt mỏi nào. Vậy mà Lý Diên Tư lại rất buồn ngủ, cúi đầu ngáp một cái sau đó cùng mấy cái khác tướng sĩ nhìn nhau bằng vẻ mặt đau khổ. Quân sử ban đêm không ngủ được sao? Mỹ nhân trong ngực mà còn có thời gian rảnh rỗi giày vò bọn hắn?
Đám người mặt ủ mày chau, uể oải suy sụp. Chỉ có Chương Đức Uy tập trung tinh thần, vô cùng chăm chú.
Lúc này, binh sĩ ở bên ngoài thư phòng cúi đầu bẩm báo, khi nói phu nhân cầu kiến thì Lý Diên Tư mừng thầm, lần này tốt rồi, bọn họ được cứu rồi. Nhưng hắn ngẩng đầu một cái, nhìn thấy nét mặt Tiêu Đạc. . . Không đúng, hai người này chắc chắn có vấn đề. Chẳng lẽ cãi nhau?
Tiêu Đạc ở trong lòng cười lạnh, vì Cửu Lê và Mạnh Linh Quân lại không tiếc làm đến mức này.
Binh sĩ lại ở bên ngoài nói: "Phu nhân nói, bao lâu nàng cũng sẵn lòng chờ."
Tiêu Đạc ném sách trong tay lên trên thư án, tiếp tục bắt đầu nói về chuyện lương thảo.
Lần này ai cũng đã nhìn ra Quân sử và phu nhân đang giận nhau.
Lý Diên Tư hoàn toàn không ngủ gà ngủ gật nổi nữa. Đầu óc của hắn đang xoay chuyển nhanh như chong chóng. Lúc đi chuồng ngựa rõ ràng còn rất tốt, vì nàng mà muốn gϊếŧ Trịnh Lục Kiều. Bây giờ vừa mới hồi phủ đã xảy ra mâu thuẫn ầm ĩ? Xem ra mâu thuẫn không hề nhỏ.
Đáng tiếc Ngụy Tự không ở đây, ngay cả tên thợ giày thối hắn cũng không có. Lão Chương. . . Hắn nhìn Chương Đức Uy một cái, chẳng lẽ là Lão Chương ở sau lưng làm cái quỷ gì à?
Hôm nay trời trong, sáng sớm tinh mơ ánh nắng đã có chút ấm áp, rọi vào một vầng sáng màu vàng ngay cửa. Tiêu Đạc nhìn mặt trời bên ngoài nhíu mày, hết nhịn rồi lại nhẫn sau đó vẫn cất tiếng gọi:
"Lý Diên Tư."
"Có thuộc hạ!" Lý Diên Tư liền vội vàng đứng lên.
"Ngươi đi nói với nàng Ngụy Tự đã đi rồi."
Mấy chữ ngắn ngủi, nếu là người khác chắc chắn đoán không ra Tiêu Đạc có ý gì. Nhưng Lý Diên Tư danh xưng là con giun trong bụng Tiêu Đạc, lập tức quay người đi ra ngoài. Thì ra là vì sự tình của Cửu Lê. Chắc hẳn Quân sử không nói cho phu nhân chuyện Dương Tín đánh lén Cửu Lê, phu nhân từ nơi khác biết nên hai người mới ầm ĩ với nhau. Nhìn xem, phơi nắng dưới mặt trời cũng không nỡ đó sao? Xem hắn có bao nhiêu kiêu ngạo đây.
Lý Diên Tư bước nhanh đi đến cạnh cửa thuỳ hoa, Vi Nhiễm ngước mắt nhìn thấy hắn, hơi có chút thất vọng.
Lý Diên Tư mời Vi Nhiễm đến dưới hiên cho đỡ nắng, bái nói: "Phu nhân, Quân sử có chuyện quan trọng đang bàn bạc với chúng tướng sĩ không cách nào thoát ra nên bảo tiểu nhân tới."
"Tiên sinh, ta có thể đợi, thật là có chuyện rất gấp. . ."
Lý Diên Tư cười nói: "Là chuyện liên quan tới Cửu Lê ạ? Lúc Quân sử nhận được tin tức đã lập tức phái Ngụy Tự đi xử lý. Phu nhân yên tâm, Cửu Lê không có việc gì. Đồng thời Tương Vương bên kia, chỉ cần y chịu lui binh, Quân sử cũng để cho hai vị Tiết soái dùng lễ tiếp đón."
Tảng đá lớn trong lòng Vi Nhiễm rơi xuống, thở phào một hơi dài: "Đa tạ tiên sinh đã cho biết. Vậy ta không quấy rầy nữa."
Lý Diên Tư nhìn thấy Vi Nhiễm không chút do dự xoay người thì lắc đầu. Với nàng mà nói, Tiêu Đạc như thế nào cũng không quan trọng. Nàng chỉ cần Cửu Lê bình an.
***
Gió nhẹ lay cành cỏ mềm, ánh sao chiếu xuống đồng ruộng bát ngát, đây là một đêm xuân bình thường.
Từ trên núi Cửu Lê nhìn xuống, dưới núi có lấm ta lấm tấm ánh lửa, bố trí lộn xộn giống như lưu huỳnh vào đêm hè trong núi. Kia là mấy đống lửa do Hán quân dựng trại đóng quân tạm thời đốt lên, nhân số gấp mấy lần ở Cửu Lê.
Mạnh Linh Quân bọc kín áo choàng, đưa tay ho khan hai tiếng, trên mặt không thấy hốt hoảng chút nào. Y đứng ở trước núi càng giống tiên nhân hạ trần, dáng người khẳng khiu như liễu dưới ánh trăng đêm xuân.
Vi Mậu đứng sau lưng y hỏi: "Rốt cuộc người có tính toán thế nào? Nếu bọn họ tấn công, chỉ sợ chúng ta không có phần thắng."
"Chờ." Mạnh Linh Quân chỉ nói một chữ.
"Đã kéo dài như thế này rất nhiều ngày rồi, rốt cuộc người đang chờ cái gì vậy?" Vi Mậu biết Mạnh Linh Quân điều binh xuất phát từ lòng tốt, nhưng động tĩnh quá lớn, kinh động đến hai đường Tiết Độ Sứ Đông Hán, bây giờ đã thành thế bị bao vây. Vi Mậu lo cho Cửu Lê, đồng thời cũng lo cho Mạnh Linh Quân cuối cùng không cách nào toàn vẹn rút lui.
Mạnh Linh Quân quay đầu cười cười: "Đại ca, huynh phái người đi xuống dưới núi nghe ngóng tin tức có phải nghe được ngọc tỉ truyền quốc ở nơi khác rồi hay không?"
Vi Mậu gật đầu nói: "Có người nói ở chỗ Dương Tín, có người nói ở Giang Nam, có người lại nói đang ở Khiết Đan, ở đâu cũng có. Ngược lại tin tức ở Cửu Lê lại không có người nào truyền nữa."
Mạnh Linh Quân hiểu rõ nói: "Hắn đã hành động rồi."
Thì ra ở trong lòng Tiêu Đạc, Nhiễm Nhiễm cũng không phải không quan trọng. Nếu Tiêu Đạc chỉ muốn ngọc tỉ truyền quốc thì có thể mặc cho người khác có ý đồ với Cửu Lê, hắn chỉ cần chờ đợi. Như vậy cũng không cần hắn trực tiếp động thủ mà lại có thể có được ngọc tỉ, sinh tử tồn vong của Cửu Lê cũng không liên quan trực tiếp gì tới hắn. Nhưng hắn lại không làm như thế. Hắn dùng biện pháp của hắn để bảo vệ Cửu Lê. Kết quả như vậy, vừa là mong muốn của Mạnh Linh Quân, vừa làm cho y lo lắng.
Nhất định Nhiễm Nhiễm đã vì Cửu Lê hạ mình cầu xin hắn đủ kiểu mới có thể làm cục diện thay đổi như vậy.
Vi Mậu không hiểu nhìn Mạnh Linh Quân. Mặc dù từ nhỏ hắn cũng đọc đủ thứ thi thư nhưng so với Mạnh Linh Quân từ nhỏ đã là hoàng tử nhà Đế Vương thì thua xa. Cho nên có đôi khi Mạnh Linh Quân đăm chiêu suy nghĩ, hắn cũng không bắt kịp được. Luôn có cảm giác Mạnh Linh Quân đang cùng người nào đánh cờ, mà những người như hắn chỉ là khán giả.
Dưới núi, An Viễn Tiết Độ Sứ - Hoàng Quan ở trong trướng soái tập hợp một số tướng lĩnh. Trong đám người Tiết Độ Sứ của Đại Hán, Hoàng Quan thuộc loại muốn người không có người, muốn thế không có thế, binh lính của chính mình cũng không có phân hào nào. Nhưng vì có quan hệ đồng minh với Thiên Hùng Quân nên sống lưng cũng cứng hơn mấy phần.
Một tướng sĩ hỏi: "Tiết soái, rốt cuộc chúng ta có đánh hay không? Bao vây thế này đã hơn nửa tháng rồi, triều đình bên kia cũng không có động tĩnh gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hoàng Quan vuốt râu, ngón tay chỉ ngoài trướng: "Phía bên Mục Tiết soái không phải cũng không động sao?"
"Theo như mạt tướng nhìn thấy, Mục Tiết soái không động thì chúng ta cũng đừng động!" Một tên tướng sĩ khác nói, "Nếu không chúng ta đánh cả buổi, không trừng trị được Thục nhân, ngược lại để bọn họ không công lượm được một món hời lớn."
Tuỳ tùng nói đúng, Hoàng Quan tự cân nhắc lại. Theo lý mà nói, động tĩnh bên này lớn như vậy, bên Nghiệp Đô cũng nên gửi thư rồi mới phải.
Chủ nhà Sơn Nam Tiết Độ Sứ Mục Lâm Tu và An Viễn Tiết Độ Sứ Hoàng Quan cùng nhau canh giữ biên thùy Đông Nam Đại Hán, tình cảnh địa vị không khác nhau mất, hai người không hề tin phục nhau. Vừa có biến động nhỏ, hai phương đều người sau tranh người trước, sợ bị đối phương đoạt công mất chỗ tốt. Mục Lâm Tu cũng kết liên minh với Thiên Hùng Quân, nhưng Hoàng Quan may mắn cùng Tiêu Nghị và Tiêu Đạc uống rượu, thường hay đem chuyện này treo ở bên miệng khoe khoang, làm Mục Lâm Tu căm thù đến nghiến răng.
"Tiết soái, có người cầu kiến! Nói là từ Nghiệp Đô tới!" Ngoài trướng có binh sĩ bẩm báo.
"Mau mời hắn bước vào!" Hoàng Quan đứng dậy, nhìn thấy Ngụy Tự vén rèm bước vào thì vội vàng nói, "Ngụy đô đầu, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!"
Ngụy Tự phong trần mệt mỏi, bái nói: "Hoàng Tiết soái, đây là thư của Quân sử nhà ta gửi cho ngài. Ta còn phải đi chỗ Mục Tiết soái đưa tin xin thất lễ."
Hoàng Quan nhận thư, Ngụy Tự lại vội vàng rời đi.
Nội dung trong thư, Hoàng Quan đã đoán được đại khái. Chỉ dựa vào hắn ta và Mục Lâm Tu, nhìn bề ngoài trông có vẻ chiếm ưu thế về nhân số, nhưng nếu thật sự đánh nhau với Hậu Thục thì chưa nắm chắc được phần thắng. Dù sao Quân công tử cũng không phải kẻ ăn chay, Thiên Hùng Quân có thể đánh được, không có nghĩa là bọn họ cũng có thể.
Tiêu Đạc không cho bọn họ đánh cũng bởi vì Khiết Đan đang ở phía Bắc nhìn chằm chằm bọn họ. Bọn họ ở nơi này dấy lên xung đột với binh lính đất Thục thì Khiết Đan vừa khéo thừa nước đυ.c thả câu.
Hoàng Quan liên tục gật đầu. Tiêu Đạc quan sát toàn cục, muốn bọn họ ngừng chiến là vì suy nghĩ cho Đại Hán. Không phải kêu hắn ta, Mục Lâm Tu và Ngụy Tự cùng nhau lên trên Cửu Lê núi đi thuyết phục Mạnh Linh Quân lui binh à? Cũng không phải việc gì khó. Chỉ có điều hắn t có chút không có hiểu câu cuối cùng này lắm. Sau khi Mạnh Linh Quân lui binh, muốn hắn ta tiếp tục âm thầm bảo vệ Cửu Lê thật tốt, đừng để binh lính của Dương Tín có cơ hội tới gần nữa. . . Ahhh, chẳng lẽ ngọc tỉ truyền quốc kia thật sự đang giấu trên núi Cửu Lê?
Hoàng Quan kinh ngạc một chút, để bức thư trên ngọn nến đốt đi, đợi tờ giấy kia cháy thành tro tàn mới đứng dậy ra ngoài gọi binh lính. Dù sao Tiêu Đạc nói cái gì, hắn ta cứ làm theo là được, cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Ngụy Tự kêu Mục Lâm Tu và Hoàng Quan cùng nhau lên núi, vì biểu hiện thành ý bọn họ không mang nhiều nhân mã, tổng cộng chỉ có mấy chục người, bình thường hộ vệ đi theo cũng không ít như vậy. Dù sao cũng là hai đường Tiết Độ Sứ đích thâh ra mặt, mặc dù không so được với thân phận tôn quý như Mạnh Linh Quân nhưng cũng không tính là thất lễ.
Mục Lâm Tu cũng nhận được bức thư tương tự của Tiêu Đạc, nội dung bức thư đại khái cũng giống Hoàng Quan. Hắn t thậm chí cũng nảy sinh ý nghĩ ngọc tỉ truyền quốc đang ở tại Cửu Lê. Chỉ vì Tiêu Đạc làm việc luôn luôn có tính toán, sẽ không suy nghĩ nông cạn, cho nên hắn ta chỉ biết phỏng đoán theo thói quen. Thế nhưng một lời nói của phó tướng đã đập tan nghi ngờ của hắn t: "Tiết soái, đâu có nhiều nguyên nhân như vậy. Khắp Đại Hán không phải cũng đang đồn thổi Quân sử sủng ái phu nhân, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi đó ạ."
Mục Lâm Tu nghĩ như thế cũng có lý. Mặc dù hắn t thực sự không tưởng tượng ra được nhân vật như Tiêu Đạc bị nữ nhân bó buộc trông như thế nào, nhưng dựa theo tính cách của Tiêu Đạc, nếu như đồn đãi là bịa đặt thì đã sớm nghĩ cách dẹp hết chúng lại, chứ không phải truyền tới bây giờ, người người đều biết tình hình. Mà hắn tùy ý tung ra lời đồn chính là chấp nhận việc này, đồng thời cũng khẳng định địa vị của nữ nhân này.
Khó trách, cho dù trước đó Dương Tín nói ngọc tỉ truyền quốc ở Cửu Lê, các phương cũng chỉ là nảy sinh xôn xao chứ không có người dám hành động.
Dù sao cũng là nữ nhân của Tiêu Đạc, toàn bộ Đông Hán đều nhìn mặt mũi Tiêu gia, nên cũng không ai dám tuỳ tiện động tới người nhà mẹ đẻ của nàng. Vu nữ Cửu Lê này thật đúng là không thể khinh thường.
Đám người bọn họ vừa tới trại lớn Cửu Lê thì đã thấy Mạnh Linh Quân mang theo người dân Tộc Cửu Lê đứng trên quảng trường chờ đợi.
Ngụy Tự ít nhiều cũng biết một chút chuyệ về Mạnh Linh Quân và Vi Nhiễm, danh tiếng của Mạnh Linh Quân như sấm bên tai. Lúc này nhìn thấy Quân công tử đang đứng trước mắt, không tránh khỏi ở trong lòng xách ra so sánh với Tiêu Đạc. Người ta là hoàng tử, xuất thân cao quý, Quân sử lợi hại đến đâu cũng chỉ là một tướng quân. Là người tướng tá rất tốt, ôn tồn lễ độ, khí chất bất phàm. Mặc dù dáng dấp Quân sử cũng không kém, vừa hung dữ lại lạnh như băng, rõ ràng không có nữ tử nào thích. Haizz, Mạnh Linh Quân thắng rồi.
Mạnh Linh Quân chào hỏi hai người Mục, Hoàng, nói: "Làm phiền hai vị Tiết soái đã đích thân ra mặt. Bản vương không muốn đối địch với Đại Hán, chẳng qua Cửu Lê có ơn cứu mạng với bản vương, bản vương không thể để kẻ xấu lẻn đến làm hại, bất đắc dĩ mới dấy binh."
Mục Lâm Tu vốn tưởng rằng phải khuyên Mạnh Linh Quân lui binh, nhưng lại uổng phí tấm lòng của hắn ta, vì nào biết được y dễ nói chuyện như vậy? Vậy việc bọn họ bao vây chỗ này hơn nửa tháng để làm gì, là vì cái gì? Hoàng Quan bên cạnh bái nói: "Cửu Lê ở giữa giao giới Thục Hán, giữ gìn biên cảnh hòa bình cũng là bổn phận của chúng ta. Còn xin Tương Vương thu binh."
Vương Tiếp ở trong đám người phía sau nhỏ giọng thầm thì nói: "Lúc Dương Tín tới làm sao không thấy các ngươi bảo vệ Cửu Lê, bây giờ còn nói cái gì mà việc thuộc về bổn phận."
Vương Tường kéo một cánh tay hắn: "A đệ, hiện tại có Tương Vương làm chủ cho chúng ta, đệ đừng nói nhiều."
"Lúc trước Yêu Yêu tỷ bị ép gả tới Đông Hán, không phải là vì bảo vệ Cửu Lê chúng ta sao? Kết quả là bảo vệ chúng ta không phải Đông Hán mà là Tương Vương! Sớm biết như vậy, vì sao Yêu Yêu tỷ còn muốn gả cho tên ma đầu kia chứ?" Vương Tiếp không cam lòng nói, tiếng nói cũng không khỏi cao mấy phần, mọi người xung quanh đều đang nhìn hắn.
Vi Mậu quay đầu nhìn hắn một cái, kéo hắn tới một góc: "Ngươi muốn làm cái gì? Bây giờ ván đã đóng thuyền, nói những lời này có làm được cái gì?"
"Mậu ca ca, ta đang cảm thấy không đáng thay Yêu Yêu tỷ!"
Vi Mậu ngửa đầu thở dài: "Còn nhớ trận chiến Diêm Linh kia không? Tiêu Đạc đánh người Thục tới nổi không có chút sức lực phản kích, từ đó khiến bốn phương nghe tin đã sợ mất mật. Tiêu Đạc có năng lực lãnh binh, dõi mắt nhìn thiên hạ hôm nay, không có ai có thể tranh nhau tỏa sáng với hắn. Nếu Yêu yêu gả cho Tương Vương, Tương Vương chắc chắn sẽ bảo hộ Cửu Lê, nhưng ngươi có nghĩ tới không? Nếu gặp phải cục diện như ngày hôm nay, hai vị Tiết Độ Sứ kia sẽ còn khách khí lên núi giảng hòa, mà không phải trực tiếp động thủ?"
Vương Tiếp ngơ ngẩn. Vi Mậu vỗ vỗ bờ vai của hắn không nói gì rồi quay trở lại trong đám người.
Chờ Mạnh Linh Quân cùng hai người Mục, Hoàng nói chuyện cũng đủ rồi, Ngụy Tự mới đi đến trước mặt Vi Khôn, ôm quyền nói: "Để đại tù trưởng và mọi người bị sợ hãi. Hôm nay ta đến còn muốn giúp Quân sử truyền một câu, phu nhân ở Đại Hán chúng ta mọi chuyện đều tốt, xin các vị yên tâm."
Vi Khôn vái chào nói: "Tạ ơn tướng quân. Vì chuyện của Cửu Lê, khiến chư vị nhọc lòng rồi."
Ngụy Tự xua tay nói: "Đại tù trưởng đừng nói như vậy! Đúng rồi, Quân sử nói trong lòng phu nhân rất nhớ nhà, Đại tù trưởng có đồ vật gì muốn ta mang giúp trở về giao cho phu nhân không?"
Vi Khôn ngẩn người: "Cái này. . . Có được hay không?"
"Thuận tiện thuận tiện."
"Tướng quân, vậy xin mời đi theo ta." Vi Khôn đưa tay, Ngụy Tự liền đi theo hắn.
Mạnh Linh Quân đứng nguyên tại chỗ, có hơi mất hồn. Cao Sĩ Do chạy đến bên cạnh y, ghé vào lỗ tai nói một hồi, Mạnh Linh Quân gật đầu một cái.
Tốt, cơ hội đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.