Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 85: : Quyết Liệt
Bạc Yên
28/10/2023
Cửa thành phía Nam trong Kinh cực kỳ hỗn loạn, thủ vệ binh sĩ ẩu đả, quát tháo lẫn nhau. Sau đó càng ầm ĩ càng lớn, khiến cho phòng thủ ở cửa thành phía Nam trở nên lỏng lẻo, không biết ai đã thừa dịp rối loạn mở cửa thành ra.
Mấy ngày nay ra vào thành kiểm tra nghiêm ngặt, vô cùng khó khăn. Đúng lúc thấy hỏa hoạn trong thành, rất nhiều bách tính chen chúc đến một bên cửa thành, người đông nghìn nghịt.
Hai chiếc xe ngựa cũng thừa cơ nhanh chóng xông ra ngoài, chờ đến khi binh sĩ phát hiện sự tình không ổn, dồn sức truy đuổi mấy bước, cũng không đuổi kịp. Bọn họ không còn hơi đâu để tiếp tục tranh chấp, một mặt hò hét đóng cửa thành, một mặt ra tay ngăn cản bách tính đòi ra khỏi thành.
Lúc đầu, binh sĩ còn muốn đi đuổi theo hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi thành, nhưng Hàn Thông phái người đến, nói trong Kinh thế lửa quá lớn, sợ tay chân không đủ, cũng không ai quan tâm hai chiếc xe ngựa kia nữa. Dù sao cứu hỏa mới là quan trọng.
Lý Trọng Tiến cưỡi ngựa chạy ở đằng trước, sợ đằng sau có binh lính đuổi theo, liều mạng phi nước đại. Hoắc Nguyên Hoắc Giáp giá ngựa theo sát bên cạnh Lý Trọng Tiến, cũng không dám lười biếng. Đằng sau, hình như có tiếng vó ngựa gắt gao đuổi theo. Cứ như thế cũng không biết chạy được bao xa, Lý Trọng Tiến quay đầu kiểm tra, loáng thoáng nghe được có người đang hô to: "Đằng trước dừng lại! Chúng ta đến từ Nghiệp Đô!"
Lý Trọng Tiến suy nghĩ một chút, rốt cục ghìm ngựa dừng lại. Đám người kia cuối cùng đuổi đến, dẫn đầu là một người trẻ tuổi.
Người kia thở gấp, chắp tay nói: "Xin hỏi ngài là Lý đô đầu trong cấm quân phải không?"
Lý Trọng Tiến khẽ gật đầu: "Ngươi là. . . ?"
"Ta chính là tiên phong dưới trướng Sử Tướng, Triệu Cửu Trọng. Phụng mệnh của Sử tướng và Quân sử, đặc biệt tới để kinh thành tiếp ứng phu nhân và thân quyến. Không ngờ trên đường gặp quá nhiều trạm gác, chúng ta bị chậm trễ thời gian. Vừa đến Kinh Thành đã thấy trong Kinh khói lửa ngút trời, lại nghe bách tính nói cửa thành phía Nam đại loạn, vội vàng tới xem xét."
Lúc này, Lý Trọng Tiến mới thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là Triệu huynh đệ, hạnh ngộ! Các ngươi tới thật kịp thời!"
Triệu Cửu Trọng nhìn thoáng qua xe ngựa, nói ra: "Phu nhân và thiếu phu nhân đều ở trên xe ngựa?"
Nào ngờ, Lý Trọng Tiến lắc đầu nói: "Thiếu phu nhân cũng không đi cùng chúng ta, ta mang theo phu nhân đi trước."
Lòng Triệu Cửu Trọng chìm xuống, liền vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ thiếu phu nhân ở đâu?"
"Có lẽ ra khỏi thành từ một chỗ khác. Lúc đầu chúng ta ước định cùng nhau đi cửa thành phía Nam, nhưng sợ đến lúc đó không cách nào thoát thân, bị bắt lại cả đám sẽ không tốt, cho nên cuối cùng vẫn quyết định tách ra. Ta suy đoán cửa thành phía Tây thủ vệ lỏng lẻo nhất, chắc nàng ra khỏi thành từ chỗ đó." Lý Trọng Tiến nói.
Trên xe ngựa phía sau, Chu Gia Mẫn chẳng biết tại sao đột nhiên không đi, hỏi: "Hoắc Nguyên Hoắc Giáp, phía trước đã xảy ra chuyện gì?"
Hoắc Nguyên trả lời: "Tiểu thư, không có gì, hình như là người Nghiệp Đô tới tiếp ứng chúng ta."
Chu Gia Mẫn vui mừng, vội vàng xốc rèm trên xe ngựa lên, thò người nhìn về phía trước một chút, lại bởi vì cách hơi xa, tia sáng quá mờ, thấy không rõ. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Lý Trọng Tiến đang nói chuyện với một người ngồi ở trên ngựa.
Lúc này, phía trước lại có một đám người phi ngựa mà đến, bụi đất bốc lên cuồn cuộn. Người đến chính là bọn người Vương Tiếp, bọn họ tìm khắp nơi gần cửa thành phía Tây mà vẫn không thấy Vi Nhiễm, vội vàng đến tụ hợp với Triệu Cửu Trọng. Cố Thận Chi nghe nói Sài Thị đã hôn mê bất tỉnh, tạm thời đè xuống lo lắng trong lòng, lên xe kiểm tra bệnh tình cho Sài Thị trước.
Triệu Cửu Trọng nghe Vương Tiếp nói không thấy Vi Nhiễm, tay cầm dây cương không khỏi nắm chặt. Y gắng sức đuổi theo, cứ sợ không đuổi kịp. Không nghĩ tới đã gần trong gang tấc, nhưng vẫn lỡ mất nàng. Y nhắm hai mắt lại, nhấp đôi môi khô khốc, quyết đoán hạ mệnh lệnh: "Tất cả mọi người ở đây nghe lệnh, hộ tống phu nhân về Nghiệp Đô. Ta tìm người còn lại, tiếp tục tìm kiếm thiếu phu nhân!"
Vương Tiếp và Dương Nguyệt vội vàng nói: "Chúng ta cũng ở lại giúp một tay!"
Triệu Cửu Trọng gật đầu, giục ngựa đi về phía xe ngựa của Chu Gia Mẫn, lúc này Chu Gia Mẫn mới thấy rõ mặt y, đúng là người hôm đó ném danh thϊếp trước cửa phủ Quốc công hôm đó! Thế nhưng khi đó y là một thanh niên nghèo túng, giờ phút này đã mơ hồ có phong độ của Đại tướng.
Triệu Cửu Trọng lại không nhìn xe ngựa, chỉ đi lướt qua.
Chu Gia Mẫn chấn động trong lòng, hỏi Hoắc Nguyên đây là ai, Hoắc Nguyên nghe ngóng rồi trở về nói ra: "Vị vừa rồi là tiên phong dưới trướng Sử tướng, tên là Triệu Cửu Trọng, Đông chinh lần này lập được đại công, còn hình như là Tam tiểu thư tiến cử với Quân sử. Nhưng mà hiện tại Tam tiểu thư mất tích, bọn họ muốn đi tìm Tam tiểu thư."
"Mất tích?" Chu Gia Mẫn nhíu mày.
Ngồi ở bên cạnh, Phùng thị bỗng nhiên nhào tới, nắm thật chặt cánh tay Chu Gia Mẫn, hỏi: "Có phải ngươi tiết lộ tin tức Tiểu Nhiễm muốn ra khỏi thành cho ai rồi hay không?"
"Mẫu thân, ngài đang nói cái gì? . . . Ngài làm con đau!" Chu Gia Mẫn giãy giụa tránh thoát nói.
"Chuyện nó ra khỏi thành chỉ nói cho chúng ta, không phải ngươi thì còn ai vào đây!" Phùng thị run rẩy chỉ vào Chu Gia Mẫn, lắc đầu nói, "Làm sao ta lại sinh ra một nữ nhi như ngươi chứ? Lần trước Tiểu Nhiễm đến quốc công phủ ta còn xin nó tha cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác hãm hại nó! Là ta hại nó! Mẫn Mẫn, lòng của ngươi sao có thể ác như vậy? Nó chưa từng hại ngươi mà!"
Chu Gia Mẫn lạnh lùng nói: "Mẫu thân đừng vu oan cho con."
"Nếu ngươi biết nó ở đâu, mau nói ra đi!" Phùng thị ngược lại lắc bả vai Chu Gia Mẫn.
Chu Gia Mẫn cả giận nói: "Con thật sự không biết! Cho dù ngài ở chỗ này gϊếŧ con, con cũng nói không ra tung tích của Vi Nhiễm. Vì sao ngài không tin con gái ruột của mình mà đi tin một nữ nhi nhận nuôi?"
Phùng thị nhắm mắt, ngồi xuống lại, hai tay chuyển động phật châu nói: "Mẫn Mẫn, ngươi phải nhớ kỹ, thiện ác đến cuối cùng cũng có hồi báo, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi!"
Lúc này xe ngựa lại chuyển động một lần nữa, Chu Gia Mẫn nhìn Phùng thị một chút, im lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mấy ngày sau đó, bọn họ thuận lợi đã tới Nghiệp Đô. Lúc đi trạm gác tầng tầng lớp lớp, nhưng lúc trở lại, bởi vì Nghiệp Đô và Kinh Thành đã hình thành thế giằng co, hai bên đều đang triệu tập quân đội, cho nên trạm gác luôn luôn có trọng binh, thùng rỗng kêu to.
Tiêu Đạc sốt ruột đi tới đi lui ở trước cửa Tiêu phủ, bên cạnh hắn có Chu Tông Ngạn cùng đám người Lý Diên Tư đứng đấy. Tất cả mọi người mong mỏi cùng trông mong, đột nhiên nghe được tiếng xe lộc cộc, Tiêu Đạc bỗng nhiên quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng tiến ra đón.
Lý Trọng Tiến nhảy xuống xe ngựa trước, gật đầu thăm hỏi cùng Tiêu Đạc. Giữa bọn họ có một số việc không cần phải nói quá rõ, chẳng qua là theo như nhu cầu mỗi bên mà thôi. Thu Vân và Cố Thận Chi đỡ Sài Thị xuống xe ngựa. Sài Thị lảo đảo đi về phía Tiêu Đạc, bờ môi run rẩy mấy lần, lại chỉ đỡ lấy cánh tay của hắn không nói gì.
Tiêu Đạc tưởng rằng bà bị kinh hãi, lập tức an ủi: "Mẫu thân, những ngày này ngài chịu khổ rồi. Phụ thân có chuyện quan trọng đi quân doanh, phái con ở chỗ này đón ngài. Thân thể của ngài còn tốt chứ?"
Bên cạnh, Thu Vân nhỏ giọng nói ra: "May mắn có Cố tiên sinh, phu nhân không có việc gì ạ."
Tiêu Đạc lại gật đầu với Cố Thận Chi, nói: "Cố tiên sinh có đại ân với Tiêu gia, Tiêu Đạc ta khắc trong tâm khảm."
Cố Thận Chi cúi đầu không nói.
Tiêu Đạc cảm thấy mấy người thần sắc khác thường, sốt ruột nhìn xe ngựa phía sau, lại là Chu Gia Mẫn và Phùng thị từ phía trên đi xuống. Vẻ vui mừng trên mặt hắn dần dần thu lại, bỗng nhiên nhìn về phía Sài Thị: "Mẫu thân. . . Vi Nhiễm đâu?"
"Mẫu thân có lỗi với con, mẫu thân không có bảo vệ nó được. . ." Giọng nói của Sài Thị bất ổn, tay khẽ đấm ngực. Sau khi tỉnh lại, bà nghe Cố Thận Chi nói Vi Nhiễm đã có mang, đồng thời tung tích không rõ, kinh ngạc đến suýt nữa ngất đi lần nữa. Nếu như biết Vi Nhiễm có mang, bà tuyệt đối không cho phép nàng làm chuyện nguy hiểm như vậy. Đứa bé này thực sự quá ngu ngốc!
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Triệu Cửu Trọng người đâu!" Tiêu Đạc cất cao giọng chất vấn bốn phía.
Thu Vân quỳ trên mặt đất, khóc nức nở nói: "Thiếu phu nhân cùng chúng ta rời khỏi Kinh Thành từ cửa thành khác nhau, nhưng bọn họ gặp Ngọc Loan dẫn người ngăn cản, sau đó chỉ còn Cố tiên sinh ở cùng thiếu phu nhân. Cố tiên sinh bị người đánh ngất xỉu, thiếu phu nhân thì. . . Đã mất tung tích."
Tiêu Đạc lùi lại một bước, cảm thấy trải qua mấy ngày nay, niềm tin bản thân ráng chống đỡ kia lập tức sụp đổ, lập tức mắt nổi đom đóm. Ngụy Tự và Chương Đức Uy vội vàng một trái một phải đỡ hắn, Ngụy Tự nói ra: "Quân sử, lúc này, ngài nhất định phải tỉnh táo!"
Tiêu Đạc hít một hơi, sải bước đi đến trước mặt Cố Thận Chi, nắm lấy vạt áo của y, trợn mắt nói: "Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì!"
Cố Thận Chi gật đầu: "Trước hết để cho phu nhân đi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ nói hết chuyện mình biết cho Quân sử nghe."
Chu Gia Mẫn vừa nói chuyện với Chu Tông Ngạn, vừa chú chú ý tình huống phía Tiêu Đạc.
Nàng ta vốn định giả bộ như không có việc gì tới nói chuyện với Tiêu Đạc. Mặc kệ Ngọc Loan thành công hay không, chuyện cho tới nước này, chỉ còn lại nàng ta có thể ở bên cạnh Tiêu Đạc. Nhưng mà đám người Tiêu Đạc đã vào phủ, Tiêu Đạc không nhìn nàng ta dù chỉ một cái.
Phùng thị nói khẽ với Chu Tông Ngạn: "Quốc công gia, ta có lời nói với ngài."
. . .
Thư phòng Tiêu Đạc rất yên tĩnh.
Sau khi Cố Thận Chi nói xong, liền yên lặng lui ra ngoài. Y cảm thấy mình không còn mặt mũi đối diện với Tiêu Đạc, dù sao người là biến mất trong tay y.
Nếu là có thể, y thà để bản thân mất tích. Thậm chí y không cách nào hình dung tâm tình lúc tỉnh lại không thấy Vi Nhiễm ấy, giống như trái tim còn đang đập bị xé toang một miếng.
Nhưng sau đó phát hiện một điểm làm y thoáng yên tâm. Bởi vì bình thuốc trong ngực y cũng không thấy. Nếu đối phương có ác ý, căn bản không cần lo lắng thân thể Vi Nhiễm. Có lẽ người kia trốn ở một bên, nhìn thấy y cho Vi Nhiễm uống thuốc.
Chỉ có điều rốt cuộc đối phương là ai, bọn họ vẫn không tìm ra manh mối.
Giờ phút này, trong thư phòng thần sắc của mỗi người đều nghiêm trọng. Ai cũng không nghĩ tới, kẻ cầm đầu ép Tiêu gia đến tình trạng ngày hôm nay lại là Thái Nguyên doãn Lưu Mân. Ông ta hạ một bàn lớn cờ, trước tiên dụ ba đường Tiết Độ Sứ làm phản, quyền cầm binh Hán đế giao cho Tiêu Nghị, để ông bình định, nhưng cũng chôn xuống tai hoạ ngầm như ngày nay. Một mặt khác, lại thu Ngọc Loan về tay mình, phái trở lại Kinh Thành, vừa truyền tin cho Thái Nguyên, vừa mang ý đồ bắt cóc Vi Nhiễm.
Mà đám người càng không nghĩ đến chính là, Vi Nhiễm lại mang thai con của Tiêu Đạc!
Tiêu Đạc đứng trước cửa sổ, trong đầu còn vang vọng lời nói vừa rồi của Cố Thận Chi. Hắn rất muốn tỉnh táo, muốn dùng tất cả đạo lý thuyết phục mình, nhưng hắn càng ngày càng không cách nào ngăn chặn đau đớn từ trong lòng lan tràn đến toàn thân, điên cuồng cào xé hắn. Dường như có vô số cây kim đang ghim lên da thịt của hắn, tiếp đó có loại cảm giác ngạt thở như chết chìm.
Đến bây giờ, hắn vẫn không thể tin được. Đứa con của hắn, hắn còn không biết sự tồn tại của nó, đã biến mất cùng mẫu thân nó rồi.
Hắn từng hy vọng đứa bé này đến như vậy, ao ước thê tử của hắn có thể sinh cho hắn một đứa bé như vậy. Hắn giấu mệt mỏi vì chinh chiến nơi xa ở trong lòng để trở về, một lòng muốn nhìn thấy thê tử yêu dấu của mình, lấp đầy nỗi đau đất nước mà hắn nhìn thấy, nhưng nàng cứ như vậy, biến mất không chút tung tích!
Hắn không cách nào tha thứ cho bản thân! Tiêu Đạc dùng một chưởng đánh nát bình hoa trên tủ, mảnh sứ vỡ tung tóe bắn trúng mu bàn tay của hắn, máu tươi lạch tạch rơi xuống mặt đất. Nhưng hắn không cảm thấy thấy đau, loại đau đớn này, so với nỗi đau trong lòng hắn thật sự quá nhẹ, thậm chí không cách nào giảm bớt áy náy và đau khổ giống như thủy triều trào lên trong lòng hắn.
Hắn không có năng lực! Hắn không phụ giang sơn, không phụ vạn dân, lại có lỗi với người đối với hắn mà nói là quan trọng nhất!
"Quân. . ." Ngụy Tự muốn lên trước, lại bị Lý Diên Tư kéo lại. Lý Diên Tư biết, nếu không để Tiêu Đạc phát tiết ra ngoài, hắn sẽ phát điên.
Tiêu Đạc bỗng nhiên quay người đi nhanh ra ngoài, Ngụy Tự và Chương Đức Uy vội vàng đi theo, mỗi người giữ chặt một cánh tay của hắn, Ngụy Tự hô: "Quân sử, ngài muốn làm gì!"
"Thả ta ra!" Tiêu Đạc đỏ mắt lên quát.
"Quân sử, ngài tỉnh táo chút đi!" Chương Đức Uy cũng khuyên nhủ.
"Làm sao ta tỉnh táo được? Các ngươi nói cho ta biết ta phải làm sao để tỉnh táo! Ta muốn đi Kinh Thành, ta tự đi tìm mẹ con các nàng, các ngươi ai cũng đừng cản ta!" Tiêu Đạc điên cuồng mà quát, giống như dã thú muốn tránh khỏi gông xiềng, dùng sức hất hai người ra.
Ngụy Tự vững vàng ôm cánh tay của hắn, quay đầu nói với Lý Diên Tư: "Lão Lý, ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi! Lập tức sẽ xảy ra án mạng mất!"
Chương Đức Uy bị Tiêu Đạc hất đυ.ng phải trên giá sách, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy eo của hắn không buông tay. Tiêu Đạc từng xuất hiện trạng thái như vậy là vào một trận chiến ác liệt nào đó. Khi đó mấy lần bị quân địch vây quanh mình, Tiêu Đạc gϊếŧ đỏ cả mắt, tất cả những người cản đường đều bị hắn chém ngã xuống dưới chân, ai cũng ngăn không được. Khi đó tất cả mọi người tưởng rằng chắc chắn phải chết không nghi ngờ, nhưng Tiêu Đạc toàn thân đẫm máu, cứ thế gϊếŧ hết đám người vạch ra một con đường máu tới. Sau khi ra khỏi trận chiến, hắn ngã trên mặt đất hôn mê mấy ngày mấy đêm, được y sĩ cho uống rất nhiều mới miễn cưỡng từ nhặt được cái mạng từ cửa chết về.
Lý Diên Tư cắn răng một cái, cầm lấy nghiên mực trên bàn mạnh mẽ đập xuống. Tiêu Đạc đổ xuống, Chương Đức Uy đỡ lấy hắn.
Ngụy Tự thở hồng hộc, trên đầu mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống từng giọt, ánh mắt mơ hồ, hắn giơ tay lau sạch, lòng còn sợ hãi: "Nguy hiểm thật, vừa rồi suýt chút nữa là không giữ được. Lão Chương, ngươi không sao chứ?"
Chương Đức Uy lắc đầu.
"Trước tiên đỡ Quân Sử về phòng rồi gọi Thận Chi tới xem thử." Lý Diên Tư buông nghiên mực xuống, thở dài.
***
Vi Nhiễm cảm thấy mình chưa từng ngủ sâu đến như thế. Giống như đứa trẻ ngủ ở trong chiếc nôi.
Từ khi thế cục bắt đầu biến hóa, tinh thần của nàng vẫn luôn căng thẳng, lần này rốt cục có thể thả lỏng hoàn toàn.
Chỉ là nàng còn có việc không yên lòng, ép buộc mình tỉnh lại từ trong bóng tối vô biên.
Ý thức vừa hồi phục được chút, liền nghe được bên tai hình như có một ông lão đang nói chuyện: "Vị phu nhân này mang thai đã được bốn tháng, lúc trước động thai khí, cũng may uống thuốc kịp thời nên không có nguy hiểm. Hiện tại ngủ say bất tỉnh, chắc là bởi vì quá mệt mỏi."
Một giọng nói khác lạ lẫm hơi có vẻ lạnh lẽo cứng rắn: "Ngươi xem thử thuốc này xem, phải chăng có lợi với nàng?"
Im ắng được một lúc, ông lão đó lại phát ra tiếng: "Đúng vậy, thuốc này chính là sử dụng để an thai. Ta cũng đi kê đơn thuốc khác, chờ phu nhân tỉnh lại thì để nàng uống."
"Ừm."
Cửa "Két" một tiếng mở ra rồi tiếp tục đóng lại. Sau đó trong phòng liền khôi phục yên tĩnh. Có người cầm khăn vải ấm áp lau mặt cho nàng, trên người vô cùng ấm áp.
Vi Nhiễm từ từ mở mắt. Đập vào mắt là một thiếu nữ có khuôn mặt tròn, dáng vẻ chất phác đáng yêu, nàng ấy vui mừng nói: "Phu nhân, ngài tỉnh rồi?"
Vi Nhiễm chống đỡ thân thể cố gắng ngồi dậy, thiếu nữ kia vội vàng đến dìu nàng: "Thân thể ngài suy yếu, đừng lộn xộn."
"Ngươi là ai? Đây là nơi nào?" Vi Nhiễm nhíu mày hỏi. Một màn cuối cùng trước khi nàng mất đi ý thức là một cái bóng đen bao phủ phía trên bọn họ, Cố Thận Chi bị đánh bất tỉnh, mà nàng thì bị bịt mũi bởi cái khăn mang mùi hương kỳ lạ, sau đó liền không có tri giác.
Thiếu nữ vội vàng hành lễ: "Nô tỳ gọi Tiểu Viên, chúng ta đang ở trên thuyền."
Trên thuyền? Vi Nhiễm đứng lên, dùng sức đẩy cửa gỗ bên cạnh ra, gió lập tức thổi vào. Bên ngoài trời trong, quả nhiên là mênh mông sóng biếc, hai bên bờ núi xanh thẳm. Đây là nước phương Nam. Vào mùa này, sông lớn phương Bắc phần lớn là bị đóng băng.
Tiểu Viên cấp tốc đóng cửa sổ lại: "Trời lạnh, phu nhân hiện đang mang thai, không thể hứng gió."
"Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Vi Nhiễm đề phòng hỏi.
Tiểu Viên cười nói: "Phu nhân đừng sợ, chúng ta muốn dẫn ngài đi đến một nơi rất an toàn, sẽ không có người hại ngài. Người hôn mê đã mười ngày, muốn ăn vài thứ hay không? Mấy ngày nay, nô tỳ chỉ cho ngài ăn chút cháo loãng, chắc hẳn ngài nhất định đói bụng rồi. Cho dù ngài không đói bụng, đứa bé trong bụng cũng đói bụng rồi đó ạ."
Vi Nhiễm lắc đầu, kiên quyết nói: "Bảo người phía trên ngươi đến gặp ta, nếu không ta không ăn bất kỳ thứ gì."
"Cái này. . ."
Tiểu Viên nhìn thần sắc Vi Nhiễm, biết không có chỗ cứu vãn, bèn nói ra: "Phu nhân chờ ở đây, nô tỳ đi bẩm báo thống lĩnh."
Tiểu Viên đi rồi, Vi Nhiễm dò xét khoang thuyền của thuyền này. Mặc dù không lớn, nhưng không khác dân cư phổ thông, bởi vì chất gỗ có một mùi hương thoang thoảng của mạt gỗ, trong phòng có giường có bàn, thậm chí ngay cả giá sách đều đầy đủ mọi thứ. Trên bàn đặt một cái khay, bên trong là quần áo mới tinh, trong bình hoa bên cạnh thì cắm phù dung.
Hoa này. . . lại là hoa này.
Chốc lát, truyền đến tiếng đập cửa. Vi Nhiễm thu hồi ánh mắt dò xét, trong lòng đã suy nghĩ ra được phần nào, đáp: "Tiến đến."
Ngoài cửa có một vị thanh niên rắn rỏi tiến đến, mặc áo khoác màu tối, khuôn mặt lãnh nghị, nghiêm túc cẩn thận. Hắn cẩn thận hành lễ với Vi Nhiễm: "Thẩm Kiêu đắc tội phu nhân."
"Ngươi là. . .
người Thục quốc?" Vi Nhiễm nhớ ra rồi, năm đó trong đám người đi Cửu Lê đón Mạnh Linh Quân thì có Thẩm Kiêu này. Hình như là thống lĩnh cấm quân, thân thủ rất tốt. Khó trách lúc ấy bọn họ nhiều người như vậy cũng không có phát hiện ra hắn.
"Đúng vậy." Thẩm Kiêu không nghĩ tới Vi Nhiễm còn nhớ rõ mình, gật đầu.
"Vì sao ngươi muốn bắt ta đến đây? Đây là mệnh lệnh của Mạnh Linh Quân?" Vi Nhiễm ngữ khí không vui, nhưng nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng buông xuống. Nếu là Mạnh Linh Quân thì sẽ không tổn thương nàng, có lẽ cũng sẽ không tổn thương con của nàng. Tay của nàng xoa lên bụng, nhẹ nhàng vỗ về, cũng không biết là làm đứa bé yên tâm, hay là làm bản thân nàng yên tâm.
Thẩm Kiêu quỳ gối trước mặt Vi Nhiễm, nói ra: "Hoàng Thượng muốn ta bảo vệ phu nhân, lúc cần thiết có thể mang ngài về Thục quốc. Bây giờ Trung Nguyên đại loạn, ta cho rằng người ở lại nơi đó cũng không an toàn."
"Ta muốn trở về." Vi Nhiễm nhìn Thẩm Kiêu, nói rõ từng chữ từng câu.
Thẩm Kiêu cúi đầu xuống: "Tha thứ ta không thể tòng mệnh."
"Vì sao!"
"Tiêu Nghị ở Nghiệp Đô lấy danh nghĩa thanh quân trắc[1], tập kết các đường Tiết Độ Sứ đánh về phía Kinh Thành. Đừng nói ta bây giờ không thể đưa ngài trở về. Dù cho đưa ngài trở về rồi, Trung Nguyên bốn phía khói lửa, ta không có chắc chắn ngài có thể trở lại Nghiệp Đô mà không tổn hao một cộng tóc nào. Cho dù ngài không nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa bé một chút, tốt hơn theo chúng ta đi nước Thục đi! Chẳng lẽ, ngài không muốn gặp Hoàng Thượng một lần sao?"
[1]Thanh quân trắc: thanh trừ kẻ gian ở bên cạnh vua.
Vi Nhiễm sửng sốt, nhìn cây phù dung trên bàn, nhớ tới phút ban đầu lúc Mạnh Linh Quân còn ở Cửu Lê, từng nói với nàng rằng: "Quê hương của ta, hai bên đường phố đều trồng hoa phù dung. Lúc hoa nở, nhìn về nơi xa rực rỡ như hà gấm. Nhiễm Nhiễm, muội muốn xem không?"
Sau này nàng mới biết được quê hương của y chính là Thành Đô nước Thục, là nơi thiên giới, nàng đã từng rất muốn đi xem một lần. Tưởng tượng y đưa mình đi xem hoa, tưởng tượng toà lâm viên Hoàng gia tên là Tuyên Hoa uyển tráng lệ cỡ nào. Còn có Thủy Tinh Cung, xây ở bên cạnh ao Ma Kha, nghe nói bên trong cung thất dùng dạ minh châu để thay thế sáp nến, ngày đêm sáng sủa. Mà viên sáng nhất kia, chính là Tùy Hầu Châu nổi danh giống như Hòa Thị Bích.
Mạnh Linh Quân đã từng nói, muốn đem theo châu làm thành mũ phượng, xem như sính lễ.
"Mạnh. . . Hoàng Thượng của các ngươi, y vẫn khỏe chứ?" Vi Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
"Cũng không khỏe lắm." Thẩm Kiêu nói thật: "Lúc Hoàng Thượng dùng bốn châu Tây Nam trao đổi hai châu Diêm Linh, bị trong triều trên dưới phản đối gay gắt, nhất là mấy vị đại thần ban đầu ủng hộ hoàng tử khác, vốn cảm thấy sau khi Hoàng Thượng kế vị, đối xử với huynh đệ quá tàn nhẫn không nể mặt mũi, vậy nên đối với chuyện này cũng đối nghịch cùng Hoàng Thượng. Nếu không phải Đại Tư Không ngăn cơn sóng dữ, chỉ sợ đến bây giờ hai nước Thục Hán còn chưa phá vỡ cục diện bế tắc, lần này ta cũng không cách nào thuận lợi chui vào Hán cảnh."
Vi Nhiễm trầm ngâm một chút. Từ xưa đế vương đã làm không dễ. Bây giờ, Mạnh Linh Quân gặp phải vấn đề, khó đảm bảo về sau Tiêu Đạc sẽ không gặp phải. Hơn nữa tình hình ở Đại Hán còn phức tạp hơn nước Thục nhiều. Mạnh Linh Quân quá nhân từ ôn hòa, nhưng Tiêu Đạc cũng không phải hạng người lương thiện gì, có lẽ khống chế thần tử sẽ tốt hơn Mạnh Linh Quân.
Nàng chợt nhớ tới một chuyện, thân thể hơi nghiêng về phía trước, sốt ruột hỏi: "Ngươi có biết đêm đó người ở cùng ta ra sao rồi không? Có phải. . ." Hai chữ "đã chết" này, làm thế nào nàng cũng không nói ra khỏi miệng được.
Thẩm Kiêu nói ra: "Phu nhân yên tâm, ta đã phái người tìm hiểu rồi. Thị nữ cùng huynh đệ tộc nhân của ngài đều không có chuyện gì. Những người kia không phải truy binh, mà là người Nghiệp Đô phái đi tiếp ứng các ngươi."
Vi Nhiễm rốt cục nở nụ cười. Đây là tin tức tốt nhất nàng nghe được.
***
Tiêu Nghị mệnh Tiêu Đạc trấn giữ Nghiệp Đô, còn mình dẫn đại quân lấy thế "sét đánh không kịp bưng tai" hành quân đến Hoạt Châu. Bạch Mã Thành của Hoạt Châu là chỗ Nghĩa Thành Tiết Độ Sứ Tống Diên Ác quản lý, đương nhiên là mở cửa ra khỏi thành chào đón, không phí một binh một tốt.
Dù sao Tiêu Nghị cũng là thần tử, không dám công nhiên phản Hán đế, chỉ là đánh ra cờ hiệu "Thanh quân trắc". Ông biết tất cả người đi theo ông đều chịu tội danh mất đầu, thay đổi tác phong ngày xưa, mở toàn bộ quan kho Hoạt Châu ra, phân đất phong hầu cho tướng sĩ trong quân, nhất thời sĩ khí đại chấn.
Ban đêm Tống Diên Ác thiết đãi đại yến cho chúng tướng sĩ tại phủ, trong bữa tiệc Tiêu Nghị lại mang sắc mặt nặng nề, âm thầm rời tiệc.
Tống Diên Ác đi theo ông đến hậu viện, hỏi: "Sử Tướng có tâm sự nặng nề gì à? Nếu có bất kỳ điều gì khó nói, ta sẵn sàng chia sẻ cùng ngài
"Diên Ác, ngươi có biết lần này vì sao ta không mang Mậu Tiên xuôi Nam không?"
Tống Diên Ác tất nhiên là không biết, ông và Hồ Hoằng Nghĩa cũng cảm thấy thật kỳ lạ. Trận chiến tranh này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Hán đế sẽ thất bại. Thật ra nếu Tiêu Nghị sớm làm phản, thì sao bị ép buộc đến tình trạng như ngày hôm nay? Cho nên Tiêu Đạc căn bản không cần thiết trấn giữ Nghiệp Đô. Huống chi trấn giữ Nghiệp Đô giao cho Ngô Đạo Tế cũng đủ rồi.
"Ta cũng không gạt ngươi, lúc ta xuất chinh, Mậu Tiên còn bệnh nặng chưa tỉnh." Tiêu Nghị nặng nề nói.
"Quân sử làm sao lại như thế? Chúng ta lại toàn không biết rõ tình hình." Tống Diên Ác cả kinh nói.
"Là ta hạ lệnh phong tỏa tin tức. Con dâu trưởng của ta, nó đang có mang, nhưng đến nay tung tích không rõ. Mậu Tiên tức giận sôi sục, cộng thêm nhiễm phong hàn lúc Đông chinh nên bệnh không dậy nổi. Ban đầu Triệu Cửu Trọng dẫn người ở Kinh Thành tìm kiếm, nhưng về sau thế cục càng ngày càng căng thẳng, chỉ có thể lưu lại mấy mật thám, tạm thời mang theo những người còn lại rút về."
Tống Diên Ác thở dài một tiếng: "Không nghĩ tới tình cảm của Quân sử lại sâu đậm như thế. Mấy ngày nay ta chú ý tỉ mỉ động tĩnh trong Kinh, cũng không có tin tức Hán đế bắt được ai, Quân sử phu nhân có lẽ tạm thời an toàn. Sử tướng cũng không cần quá lo lắng, thân thể Quân sử luôn luôn rất tốt, tĩnh dưỡng một hồi, nhất định không có chuyện gì. Còn trận chiến này, chúng ta tất nhiên sẽ dốc sức hỗ trợ ngài, sẽ không có sai sót gì."
Tiêu Nghị ngửa đầu thở dài: "Diên Ác, không dối gạt ngươi, lúc đầu ta bảo Mậu Tiên cưới nàng là có âm mưu khác. Nhưng trải qua chuyện này, quả thật phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Nếu không có nàng, Tiêu gia làm sao có thể giữ được? Có nàng ở Tiêu gia, là phúc khí của Tiêu gia bọn ta. Chỉ mong trời phù hộ, nàng có thể bình an trở về."
Tống Diên Ác phụ họa một tiếng: "Quân sử phu nhân nhất định sẽ trở về bình an." Trong lòng của ông hiểu rõ, lần này nếu có thể thuận lợi đánh tới Kinh Thành, kết cục tốt nhất của Hán đế cũng là thoái vị. Mà nam nhân trước mắt này sẽ là chủ nhân mới của Trung Nguyên. Như vậy thân phận Tiêu Đạc cũng theo đó hoàn toàn khác biệt.
Ông vốn còn có ý muốn đưa Tống Oánh làm tiểu thϊếp của Tiêu Đạc, đừng để cho tên Hồ Hoằng Nghĩa kia đoạt trước, nhưng bây giờ nghe Tiêu Nghị nói một hồi lại bỏ đi ý nghĩ này. Vu nữ tới từ Cửu Lê kia, mặc dù về mặt thân phận không xứng với Tiêu Đạc, nhưng địa vị của nàng ở Tiêu gia đã không có người nào có thể rung chuyển.
Mấy ngày nay ra vào thành kiểm tra nghiêm ngặt, vô cùng khó khăn. Đúng lúc thấy hỏa hoạn trong thành, rất nhiều bách tính chen chúc đến một bên cửa thành, người đông nghìn nghịt.
Hai chiếc xe ngựa cũng thừa cơ nhanh chóng xông ra ngoài, chờ đến khi binh sĩ phát hiện sự tình không ổn, dồn sức truy đuổi mấy bước, cũng không đuổi kịp. Bọn họ không còn hơi đâu để tiếp tục tranh chấp, một mặt hò hét đóng cửa thành, một mặt ra tay ngăn cản bách tính đòi ra khỏi thành.
Lúc đầu, binh sĩ còn muốn đi đuổi theo hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi thành, nhưng Hàn Thông phái người đến, nói trong Kinh thế lửa quá lớn, sợ tay chân không đủ, cũng không ai quan tâm hai chiếc xe ngựa kia nữa. Dù sao cứu hỏa mới là quan trọng.
Lý Trọng Tiến cưỡi ngựa chạy ở đằng trước, sợ đằng sau có binh lính đuổi theo, liều mạng phi nước đại. Hoắc Nguyên Hoắc Giáp giá ngựa theo sát bên cạnh Lý Trọng Tiến, cũng không dám lười biếng. Đằng sau, hình như có tiếng vó ngựa gắt gao đuổi theo. Cứ như thế cũng không biết chạy được bao xa, Lý Trọng Tiến quay đầu kiểm tra, loáng thoáng nghe được có người đang hô to: "Đằng trước dừng lại! Chúng ta đến từ Nghiệp Đô!"
Lý Trọng Tiến suy nghĩ một chút, rốt cục ghìm ngựa dừng lại. Đám người kia cuối cùng đuổi đến, dẫn đầu là một người trẻ tuổi.
Người kia thở gấp, chắp tay nói: "Xin hỏi ngài là Lý đô đầu trong cấm quân phải không?"
Lý Trọng Tiến khẽ gật đầu: "Ngươi là. . . ?"
"Ta chính là tiên phong dưới trướng Sử Tướng, Triệu Cửu Trọng. Phụng mệnh của Sử tướng và Quân sử, đặc biệt tới để kinh thành tiếp ứng phu nhân và thân quyến. Không ngờ trên đường gặp quá nhiều trạm gác, chúng ta bị chậm trễ thời gian. Vừa đến Kinh Thành đã thấy trong Kinh khói lửa ngút trời, lại nghe bách tính nói cửa thành phía Nam đại loạn, vội vàng tới xem xét."
Lúc này, Lý Trọng Tiến mới thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là Triệu huynh đệ, hạnh ngộ! Các ngươi tới thật kịp thời!"
Triệu Cửu Trọng nhìn thoáng qua xe ngựa, nói ra: "Phu nhân và thiếu phu nhân đều ở trên xe ngựa?"
Nào ngờ, Lý Trọng Tiến lắc đầu nói: "Thiếu phu nhân cũng không đi cùng chúng ta, ta mang theo phu nhân đi trước."
Lòng Triệu Cửu Trọng chìm xuống, liền vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ thiếu phu nhân ở đâu?"
"Có lẽ ra khỏi thành từ một chỗ khác. Lúc đầu chúng ta ước định cùng nhau đi cửa thành phía Nam, nhưng sợ đến lúc đó không cách nào thoát thân, bị bắt lại cả đám sẽ không tốt, cho nên cuối cùng vẫn quyết định tách ra. Ta suy đoán cửa thành phía Tây thủ vệ lỏng lẻo nhất, chắc nàng ra khỏi thành từ chỗ đó." Lý Trọng Tiến nói.
Trên xe ngựa phía sau, Chu Gia Mẫn chẳng biết tại sao đột nhiên không đi, hỏi: "Hoắc Nguyên Hoắc Giáp, phía trước đã xảy ra chuyện gì?"
Hoắc Nguyên trả lời: "Tiểu thư, không có gì, hình như là người Nghiệp Đô tới tiếp ứng chúng ta."
Chu Gia Mẫn vui mừng, vội vàng xốc rèm trên xe ngựa lên, thò người nhìn về phía trước một chút, lại bởi vì cách hơi xa, tia sáng quá mờ, thấy không rõ. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Lý Trọng Tiến đang nói chuyện với một người ngồi ở trên ngựa.
Lúc này, phía trước lại có một đám người phi ngựa mà đến, bụi đất bốc lên cuồn cuộn. Người đến chính là bọn người Vương Tiếp, bọn họ tìm khắp nơi gần cửa thành phía Tây mà vẫn không thấy Vi Nhiễm, vội vàng đến tụ hợp với Triệu Cửu Trọng. Cố Thận Chi nghe nói Sài Thị đã hôn mê bất tỉnh, tạm thời đè xuống lo lắng trong lòng, lên xe kiểm tra bệnh tình cho Sài Thị trước.
Triệu Cửu Trọng nghe Vương Tiếp nói không thấy Vi Nhiễm, tay cầm dây cương không khỏi nắm chặt. Y gắng sức đuổi theo, cứ sợ không đuổi kịp. Không nghĩ tới đã gần trong gang tấc, nhưng vẫn lỡ mất nàng. Y nhắm hai mắt lại, nhấp đôi môi khô khốc, quyết đoán hạ mệnh lệnh: "Tất cả mọi người ở đây nghe lệnh, hộ tống phu nhân về Nghiệp Đô. Ta tìm người còn lại, tiếp tục tìm kiếm thiếu phu nhân!"
Vương Tiếp và Dương Nguyệt vội vàng nói: "Chúng ta cũng ở lại giúp một tay!"
Triệu Cửu Trọng gật đầu, giục ngựa đi về phía xe ngựa của Chu Gia Mẫn, lúc này Chu Gia Mẫn mới thấy rõ mặt y, đúng là người hôm đó ném danh thϊếp trước cửa phủ Quốc công hôm đó! Thế nhưng khi đó y là một thanh niên nghèo túng, giờ phút này đã mơ hồ có phong độ của Đại tướng.
Triệu Cửu Trọng lại không nhìn xe ngựa, chỉ đi lướt qua.
Chu Gia Mẫn chấn động trong lòng, hỏi Hoắc Nguyên đây là ai, Hoắc Nguyên nghe ngóng rồi trở về nói ra: "Vị vừa rồi là tiên phong dưới trướng Sử tướng, tên là Triệu Cửu Trọng, Đông chinh lần này lập được đại công, còn hình như là Tam tiểu thư tiến cử với Quân sử. Nhưng mà hiện tại Tam tiểu thư mất tích, bọn họ muốn đi tìm Tam tiểu thư."
"Mất tích?" Chu Gia Mẫn nhíu mày.
Ngồi ở bên cạnh, Phùng thị bỗng nhiên nhào tới, nắm thật chặt cánh tay Chu Gia Mẫn, hỏi: "Có phải ngươi tiết lộ tin tức Tiểu Nhiễm muốn ra khỏi thành cho ai rồi hay không?"
"Mẫu thân, ngài đang nói cái gì? . . . Ngài làm con đau!" Chu Gia Mẫn giãy giụa tránh thoát nói.
"Chuyện nó ra khỏi thành chỉ nói cho chúng ta, không phải ngươi thì còn ai vào đây!" Phùng thị run rẩy chỉ vào Chu Gia Mẫn, lắc đầu nói, "Làm sao ta lại sinh ra một nữ nhi như ngươi chứ? Lần trước Tiểu Nhiễm đến quốc công phủ ta còn xin nó tha cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác hãm hại nó! Là ta hại nó! Mẫn Mẫn, lòng của ngươi sao có thể ác như vậy? Nó chưa từng hại ngươi mà!"
Chu Gia Mẫn lạnh lùng nói: "Mẫu thân đừng vu oan cho con."
"Nếu ngươi biết nó ở đâu, mau nói ra đi!" Phùng thị ngược lại lắc bả vai Chu Gia Mẫn.
Chu Gia Mẫn cả giận nói: "Con thật sự không biết! Cho dù ngài ở chỗ này gϊếŧ con, con cũng nói không ra tung tích của Vi Nhiễm. Vì sao ngài không tin con gái ruột của mình mà đi tin một nữ nhi nhận nuôi?"
Phùng thị nhắm mắt, ngồi xuống lại, hai tay chuyển động phật châu nói: "Mẫn Mẫn, ngươi phải nhớ kỹ, thiện ác đến cuối cùng cũng có hồi báo, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi!"
Lúc này xe ngựa lại chuyển động một lần nữa, Chu Gia Mẫn nhìn Phùng thị một chút, im lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mấy ngày sau đó, bọn họ thuận lợi đã tới Nghiệp Đô. Lúc đi trạm gác tầng tầng lớp lớp, nhưng lúc trở lại, bởi vì Nghiệp Đô và Kinh Thành đã hình thành thế giằng co, hai bên đều đang triệu tập quân đội, cho nên trạm gác luôn luôn có trọng binh, thùng rỗng kêu to.
Tiêu Đạc sốt ruột đi tới đi lui ở trước cửa Tiêu phủ, bên cạnh hắn có Chu Tông Ngạn cùng đám người Lý Diên Tư đứng đấy. Tất cả mọi người mong mỏi cùng trông mong, đột nhiên nghe được tiếng xe lộc cộc, Tiêu Đạc bỗng nhiên quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng tiến ra đón.
Lý Trọng Tiến nhảy xuống xe ngựa trước, gật đầu thăm hỏi cùng Tiêu Đạc. Giữa bọn họ có một số việc không cần phải nói quá rõ, chẳng qua là theo như nhu cầu mỗi bên mà thôi. Thu Vân và Cố Thận Chi đỡ Sài Thị xuống xe ngựa. Sài Thị lảo đảo đi về phía Tiêu Đạc, bờ môi run rẩy mấy lần, lại chỉ đỡ lấy cánh tay của hắn không nói gì.
Tiêu Đạc tưởng rằng bà bị kinh hãi, lập tức an ủi: "Mẫu thân, những ngày này ngài chịu khổ rồi. Phụ thân có chuyện quan trọng đi quân doanh, phái con ở chỗ này đón ngài. Thân thể của ngài còn tốt chứ?"
Bên cạnh, Thu Vân nhỏ giọng nói ra: "May mắn có Cố tiên sinh, phu nhân không có việc gì ạ."
Tiêu Đạc lại gật đầu với Cố Thận Chi, nói: "Cố tiên sinh có đại ân với Tiêu gia, Tiêu Đạc ta khắc trong tâm khảm."
Cố Thận Chi cúi đầu không nói.
Tiêu Đạc cảm thấy mấy người thần sắc khác thường, sốt ruột nhìn xe ngựa phía sau, lại là Chu Gia Mẫn và Phùng thị từ phía trên đi xuống. Vẻ vui mừng trên mặt hắn dần dần thu lại, bỗng nhiên nhìn về phía Sài Thị: "Mẫu thân. . . Vi Nhiễm đâu?"
"Mẫu thân có lỗi với con, mẫu thân không có bảo vệ nó được. . ." Giọng nói của Sài Thị bất ổn, tay khẽ đấm ngực. Sau khi tỉnh lại, bà nghe Cố Thận Chi nói Vi Nhiễm đã có mang, đồng thời tung tích không rõ, kinh ngạc đến suýt nữa ngất đi lần nữa. Nếu như biết Vi Nhiễm có mang, bà tuyệt đối không cho phép nàng làm chuyện nguy hiểm như vậy. Đứa bé này thực sự quá ngu ngốc!
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Triệu Cửu Trọng người đâu!" Tiêu Đạc cất cao giọng chất vấn bốn phía.
Thu Vân quỳ trên mặt đất, khóc nức nở nói: "Thiếu phu nhân cùng chúng ta rời khỏi Kinh Thành từ cửa thành khác nhau, nhưng bọn họ gặp Ngọc Loan dẫn người ngăn cản, sau đó chỉ còn Cố tiên sinh ở cùng thiếu phu nhân. Cố tiên sinh bị người đánh ngất xỉu, thiếu phu nhân thì. . . Đã mất tung tích."
Tiêu Đạc lùi lại một bước, cảm thấy trải qua mấy ngày nay, niềm tin bản thân ráng chống đỡ kia lập tức sụp đổ, lập tức mắt nổi đom đóm. Ngụy Tự và Chương Đức Uy vội vàng một trái một phải đỡ hắn, Ngụy Tự nói ra: "Quân sử, lúc này, ngài nhất định phải tỉnh táo!"
Tiêu Đạc hít một hơi, sải bước đi đến trước mặt Cố Thận Chi, nắm lấy vạt áo của y, trợn mắt nói: "Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì!"
Cố Thận Chi gật đầu: "Trước hết để cho phu nhân đi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ nói hết chuyện mình biết cho Quân sử nghe."
Chu Gia Mẫn vừa nói chuyện với Chu Tông Ngạn, vừa chú chú ý tình huống phía Tiêu Đạc.
Nàng ta vốn định giả bộ như không có việc gì tới nói chuyện với Tiêu Đạc. Mặc kệ Ngọc Loan thành công hay không, chuyện cho tới nước này, chỉ còn lại nàng ta có thể ở bên cạnh Tiêu Đạc. Nhưng mà đám người Tiêu Đạc đã vào phủ, Tiêu Đạc không nhìn nàng ta dù chỉ một cái.
Phùng thị nói khẽ với Chu Tông Ngạn: "Quốc công gia, ta có lời nói với ngài."
. . .
Thư phòng Tiêu Đạc rất yên tĩnh.
Sau khi Cố Thận Chi nói xong, liền yên lặng lui ra ngoài. Y cảm thấy mình không còn mặt mũi đối diện với Tiêu Đạc, dù sao người là biến mất trong tay y.
Nếu là có thể, y thà để bản thân mất tích. Thậm chí y không cách nào hình dung tâm tình lúc tỉnh lại không thấy Vi Nhiễm ấy, giống như trái tim còn đang đập bị xé toang một miếng.
Nhưng sau đó phát hiện một điểm làm y thoáng yên tâm. Bởi vì bình thuốc trong ngực y cũng không thấy. Nếu đối phương có ác ý, căn bản không cần lo lắng thân thể Vi Nhiễm. Có lẽ người kia trốn ở một bên, nhìn thấy y cho Vi Nhiễm uống thuốc.
Chỉ có điều rốt cuộc đối phương là ai, bọn họ vẫn không tìm ra manh mối.
Giờ phút này, trong thư phòng thần sắc của mỗi người đều nghiêm trọng. Ai cũng không nghĩ tới, kẻ cầm đầu ép Tiêu gia đến tình trạng ngày hôm nay lại là Thái Nguyên doãn Lưu Mân. Ông ta hạ một bàn lớn cờ, trước tiên dụ ba đường Tiết Độ Sứ làm phản, quyền cầm binh Hán đế giao cho Tiêu Nghị, để ông bình định, nhưng cũng chôn xuống tai hoạ ngầm như ngày nay. Một mặt khác, lại thu Ngọc Loan về tay mình, phái trở lại Kinh Thành, vừa truyền tin cho Thái Nguyên, vừa mang ý đồ bắt cóc Vi Nhiễm.
Mà đám người càng không nghĩ đến chính là, Vi Nhiễm lại mang thai con của Tiêu Đạc!
Tiêu Đạc đứng trước cửa sổ, trong đầu còn vang vọng lời nói vừa rồi của Cố Thận Chi. Hắn rất muốn tỉnh táo, muốn dùng tất cả đạo lý thuyết phục mình, nhưng hắn càng ngày càng không cách nào ngăn chặn đau đớn từ trong lòng lan tràn đến toàn thân, điên cuồng cào xé hắn. Dường như có vô số cây kim đang ghim lên da thịt của hắn, tiếp đó có loại cảm giác ngạt thở như chết chìm.
Đến bây giờ, hắn vẫn không thể tin được. Đứa con của hắn, hắn còn không biết sự tồn tại của nó, đã biến mất cùng mẫu thân nó rồi.
Hắn từng hy vọng đứa bé này đến như vậy, ao ước thê tử của hắn có thể sinh cho hắn một đứa bé như vậy. Hắn giấu mệt mỏi vì chinh chiến nơi xa ở trong lòng để trở về, một lòng muốn nhìn thấy thê tử yêu dấu của mình, lấp đầy nỗi đau đất nước mà hắn nhìn thấy, nhưng nàng cứ như vậy, biến mất không chút tung tích!
Hắn không cách nào tha thứ cho bản thân! Tiêu Đạc dùng một chưởng đánh nát bình hoa trên tủ, mảnh sứ vỡ tung tóe bắn trúng mu bàn tay của hắn, máu tươi lạch tạch rơi xuống mặt đất. Nhưng hắn không cảm thấy thấy đau, loại đau đớn này, so với nỗi đau trong lòng hắn thật sự quá nhẹ, thậm chí không cách nào giảm bớt áy náy và đau khổ giống như thủy triều trào lên trong lòng hắn.
Hắn không có năng lực! Hắn không phụ giang sơn, không phụ vạn dân, lại có lỗi với người đối với hắn mà nói là quan trọng nhất!
"Quân. . ." Ngụy Tự muốn lên trước, lại bị Lý Diên Tư kéo lại. Lý Diên Tư biết, nếu không để Tiêu Đạc phát tiết ra ngoài, hắn sẽ phát điên.
Tiêu Đạc bỗng nhiên quay người đi nhanh ra ngoài, Ngụy Tự và Chương Đức Uy vội vàng đi theo, mỗi người giữ chặt một cánh tay của hắn, Ngụy Tự hô: "Quân sử, ngài muốn làm gì!"
"Thả ta ra!" Tiêu Đạc đỏ mắt lên quát.
"Quân sử, ngài tỉnh táo chút đi!" Chương Đức Uy cũng khuyên nhủ.
"Làm sao ta tỉnh táo được? Các ngươi nói cho ta biết ta phải làm sao để tỉnh táo! Ta muốn đi Kinh Thành, ta tự đi tìm mẹ con các nàng, các ngươi ai cũng đừng cản ta!" Tiêu Đạc điên cuồng mà quát, giống như dã thú muốn tránh khỏi gông xiềng, dùng sức hất hai người ra.
Ngụy Tự vững vàng ôm cánh tay của hắn, quay đầu nói với Lý Diên Tư: "Lão Lý, ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi! Lập tức sẽ xảy ra án mạng mất!"
Chương Đức Uy bị Tiêu Đạc hất đυ.ng phải trên giá sách, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy eo của hắn không buông tay. Tiêu Đạc từng xuất hiện trạng thái như vậy là vào một trận chiến ác liệt nào đó. Khi đó mấy lần bị quân địch vây quanh mình, Tiêu Đạc gϊếŧ đỏ cả mắt, tất cả những người cản đường đều bị hắn chém ngã xuống dưới chân, ai cũng ngăn không được. Khi đó tất cả mọi người tưởng rằng chắc chắn phải chết không nghi ngờ, nhưng Tiêu Đạc toàn thân đẫm máu, cứ thế gϊếŧ hết đám người vạch ra một con đường máu tới. Sau khi ra khỏi trận chiến, hắn ngã trên mặt đất hôn mê mấy ngày mấy đêm, được y sĩ cho uống rất nhiều mới miễn cưỡng từ nhặt được cái mạng từ cửa chết về.
Lý Diên Tư cắn răng một cái, cầm lấy nghiên mực trên bàn mạnh mẽ đập xuống. Tiêu Đạc đổ xuống, Chương Đức Uy đỡ lấy hắn.
Ngụy Tự thở hồng hộc, trên đầu mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống từng giọt, ánh mắt mơ hồ, hắn giơ tay lau sạch, lòng còn sợ hãi: "Nguy hiểm thật, vừa rồi suýt chút nữa là không giữ được. Lão Chương, ngươi không sao chứ?"
Chương Đức Uy lắc đầu.
"Trước tiên đỡ Quân Sử về phòng rồi gọi Thận Chi tới xem thử." Lý Diên Tư buông nghiên mực xuống, thở dài.
***
Vi Nhiễm cảm thấy mình chưa từng ngủ sâu đến như thế. Giống như đứa trẻ ngủ ở trong chiếc nôi.
Từ khi thế cục bắt đầu biến hóa, tinh thần của nàng vẫn luôn căng thẳng, lần này rốt cục có thể thả lỏng hoàn toàn.
Chỉ là nàng còn có việc không yên lòng, ép buộc mình tỉnh lại từ trong bóng tối vô biên.
Ý thức vừa hồi phục được chút, liền nghe được bên tai hình như có một ông lão đang nói chuyện: "Vị phu nhân này mang thai đã được bốn tháng, lúc trước động thai khí, cũng may uống thuốc kịp thời nên không có nguy hiểm. Hiện tại ngủ say bất tỉnh, chắc là bởi vì quá mệt mỏi."
Một giọng nói khác lạ lẫm hơi có vẻ lạnh lẽo cứng rắn: "Ngươi xem thử thuốc này xem, phải chăng có lợi với nàng?"
Im ắng được một lúc, ông lão đó lại phát ra tiếng: "Đúng vậy, thuốc này chính là sử dụng để an thai. Ta cũng đi kê đơn thuốc khác, chờ phu nhân tỉnh lại thì để nàng uống."
"Ừm."
Cửa "Két" một tiếng mở ra rồi tiếp tục đóng lại. Sau đó trong phòng liền khôi phục yên tĩnh. Có người cầm khăn vải ấm áp lau mặt cho nàng, trên người vô cùng ấm áp.
Vi Nhiễm từ từ mở mắt. Đập vào mắt là một thiếu nữ có khuôn mặt tròn, dáng vẻ chất phác đáng yêu, nàng ấy vui mừng nói: "Phu nhân, ngài tỉnh rồi?"
Vi Nhiễm chống đỡ thân thể cố gắng ngồi dậy, thiếu nữ kia vội vàng đến dìu nàng: "Thân thể ngài suy yếu, đừng lộn xộn."
"Ngươi là ai? Đây là nơi nào?" Vi Nhiễm nhíu mày hỏi. Một màn cuối cùng trước khi nàng mất đi ý thức là một cái bóng đen bao phủ phía trên bọn họ, Cố Thận Chi bị đánh bất tỉnh, mà nàng thì bị bịt mũi bởi cái khăn mang mùi hương kỳ lạ, sau đó liền không có tri giác.
Thiếu nữ vội vàng hành lễ: "Nô tỳ gọi Tiểu Viên, chúng ta đang ở trên thuyền."
Trên thuyền? Vi Nhiễm đứng lên, dùng sức đẩy cửa gỗ bên cạnh ra, gió lập tức thổi vào. Bên ngoài trời trong, quả nhiên là mênh mông sóng biếc, hai bên bờ núi xanh thẳm. Đây là nước phương Nam. Vào mùa này, sông lớn phương Bắc phần lớn là bị đóng băng.
Tiểu Viên cấp tốc đóng cửa sổ lại: "Trời lạnh, phu nhân hiện đang mang thai, không thể hứng gió."
"Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Vi Nhiễm đề phòng hỏi.
Tiểu Viên cười nói: "Phu nhân đừng sợ, chúng ta muốn dẫn ngài đi đến một nơi rất an toàn, sẽ không có người hại ngài. Người hôn mê đã mười ngày, muốn ăn vài thứ hay không? Mấy ngày nay, nô tỳ chỉ cho ngài ăn chút cháo loãng, chắc hẳn ngài nhất định đói bụng rồi. Cho dù ngài không đói bụng, đứa bé trong bụng cũng đói bụng rồi đó ạ."
Vi Nhiễm lắc đầu, kiên quyết nói: "Bảo người phía trên ngươi đến gặp ta, nếu không ta không ăn bất kỳ thứ gì."
"Cái này. . ."
Tiểu Viên nhìn thần sắc Vi Nhiễm, biết không có chỗ cứu vãn, bèn nói ra: "Phu nhân chờ ở đây, nô tỳ đi bẩm báo thống lĩnh."
Tiểu Viên đi rồi, Vi Nhiễm dò xét khoang thuyền của thuyền này. Mặc dù không lớn, nhưng không khác dân cư phổ thông, bởi vì chất gỗ có một mùi hương thoang thoảng của mạt gỗ, trong phòng có giường có bàn, thậm chí ngay cả giá sách đều đầy đủ mọi thứ. Trên bàn đặt một cái khay, bên trong là quần áo mới tinh, trong bình hoa bên cạnh thì cắm phù dung.
Hoa này. . . lại là hoa này.
Chốc lát, truyền đến tiếng đập cửa. Vi Nhiễm thu hồi ánh mắt dò xét, trong lòng đã suy nghĩ ra được phần nào, đáp: "Tiến đến."
Ngoài cửa có một vị thanh niên rắn rỏi tiến đến, mặc áo khoác màu tối, khuôn mặt lãnh nghị, nghiêm túc cẩn thận. Hắn cẩn thận hành lễ với Vi Nhiễm: "Thẩm Kiêu đắc tội phu nhân."
"Ngươi là. . .
người Thục quốc?" Vi Nhiễm nhớ ra rồi, năm đó trong đám người đi Cửu Lê đón Mạnh Linh Quân thì có Thẩm Kiêu này. Hình như là thống lĩnh cấm quân, thân thủ rất tốt. Khó trách lúc ấy bọn họ nhiều người như vậy cũng không có phát hiện ra hắn.
"Đúng vậy." Thẩm Kiêu không nghĩ tới Vi Nhiễm còn nhớ rõ mình, gật đầu.
"Vì sao ngươi muốn bắt ta đến đây? Đây là mệnh lệnh của Mạnh Linh Quân?" Vi Nhiễm ngữ khí không vui, nhưng nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng buông xuống. Nếu là Mạnh Linh Quân thì sẽ không tổn thương nàng, có lẽ cũng sẽ không tổn thương con của nàng. Tay của nàng xoa lên bụng, nhẹ nhàng vỗ về, cũng không biết là làm đứa bé yên tâm, hay là làm bản thân nàng yên tâm.
Thẩm Kiêu quỳ gối trước mặt Vi Nhiễm, nói ra: "Hoàng Thượng muốn ta bảo vệ phu nhân, lúc cần thiết có thể mang ngài về Thục quốc. Bây giờ Trung Nguyên đại loạn, ta cho rằng người ở lại nơi đó cũng không an toàn."
"Ta muốn trở về." Vi Nhiễm nhìn Thẩm Kiêu, nói rõ từng chữ từng câu.
Thẩm Kiêu cúi đầu xuống: "Tha thứ ta không thể tòng mệnh."
"Vì sao!"
"Tiêu Nghị ở Nghiệp Đô lấy danh nghĩa thanh quân trắc[1], tập kết các đường Tiết Độ Sứ đánh về phía Kinh Thành. Đừng nói ta bây giờ không thể đưa ngài trở về. Dù cho đưa ngài trở về rồi, Trung Nguyên bốn phía khói lửa, ta không có chắc chắn ngài có thể trở lại Nghiệp Đô mà không tổn hao một cộng tóc nào. Cho dù ngài không nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa bé một chút, tốt hơn theo chúng ta đi nước Thục đi! Chẳng lẽ, ngài không muốn gặp Hoàng Thượng một lần sao?"
[1]Thanh quân trắc: thanh trừ kẻ gian ở bên cạnh vua.
Vi Nhiễm sửng sốt, nhìn cây phù dung trên bàn, nhớ tới phút ban đầu lúc Mạnh Linh Quân còn ở Cửu Lê, từng nói với nàng rằng: "Quê hương của ta, hai bên đường phố đều trồng hoa phù dung. Lúc hoa nở, nhìn về nơi xa rực rỡ như hà gấm. Nhiễm Nhiễm, muội muốn xem không?"
Sau này nàng mới biết được quê hương của y chính là Thành Đô nước Thục, là nơi thiên giới, nàng đã từng rất muốn đi xem một lần. Tưởng tượng y đưa mình đi xem hoa, tưởng tượng toà lâm viên Hoàng gia tên là Tuyên Hoa uyển tráng lệ cỡ nào. Còn có Thủy Tinh Cung, xây ở bên cạnh ao Ma Kha, nghe nói bên trong cung thất dùng dạ minh châu để thay thế sáp nến, ngày đêm sáng sủa. Mà viên sáng nhất kia, chính là Tùy Hầu Châu nổi danh giống như Hòa Thị Bích.
Mạnh Linh Quân đã từng nói, muốn đem theo châu làm thành mũ phượng, xem như sính lễ.
"Mạnh. . . Hoàng Thượng của các ngươi, y vẫn khỏe chứ?" Vi Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
"Cũng không khỏe lắm." Thẩm Kiêu nói thật: "Lúc Hoàng Thượng dùng bốn châu Tây Nam trao đổi hai châu Diêm Linh, bị trong triều trên dưới phản đối gay gắt, nhất là mấy vị đại thần ban đầu ủng hộ hoàng tử khác, vốn cảm thấy sau khi Hoàng Thượng kế vị, đối xử với huynh đệ quá tàn nhẫn không nể mặt mũi, vậy nên đối với chuyện này cũng đối nghịch cùng Hoàng Thượng. Nếu không phải Đại Tư Không ngăn cơn sóng dữ, chỉ sợ đến bây giờ hai nước Thục Hán còn chưa phá vỡ cục diện bế tắc, lần này ta cũng không cách nào thuận lợi chui vào Hán cảnh."
Vi Nhiễm trầm ngâm một chút. Từ xưa đế vương đã làm không dễ. Bây giờ, Mạnh Linh Quân gặp phải vấn đề, khó đảm bảo về sau Tiêu Đạc sẽ không gặp phải. Hơn nữa tình hình ở Đại Hán còn phức tạp hơn nước Thục nhiều. Mạnh Linh Quân quá nhân từ ôn hòa, nhưng Tiêu Đạc cũng không phải hạng người lương thiện gì, có lẽ khống chế thần tử sẽ tốt hơn Mạnh Linh Quân.
Nàng chợt nhớ tới một chuyện, thân thể hơi nghiêng về phía trước, sốt ruột hỏi: "Ngươi có biết đêm đó người ở cùng ta ra sao rồi không? Có phải. . ." Hai chữ "đã chết" này, làm thế nào nàng cũng không nói ra khỏi miệng được.
Thẩm Kiêu nói ra: "Phu nhân yên tâm, ta đã phái người tìm hiểu rồi. Thị nữ cùng huynh đệ tộc nhân của ngài đều không có chuyện gì. Những người kia không phải truy binh, mà là người Nghiệp Đô phái đi tiếp ứng các ngươi."
Vi Nhiễm rốt cục nở nụ cười. Đây là tin tức tốt nhất nàng nghe được.
***
Tiêu Nghị mệnh Tiêu Đạc trấn giữ Nghiệp Đô, còn mình dẫn đại quân lấy thế "sét đánh không kịp bưng tai" hành quân đến Hoạt Châu. Bạch Mã Thành của Hoạt Châu là chỗ Nghĩa Thành Tiết Độ Sứ Tống Diên Ác quản lý, đương nhiên là mở cửa ra khỏi thành chào đón, không phí một binh một tốt.
Dù sao Tiêu Nghị cũng là thần tử, không dám công nhiên phản Hán đế, chỉ là đánh ra cờ hiệu "Thanh quân trắc". Ông biết tất cả người đi theo ông đều chịu tội danh mất đầu, thay đổi tác phong ngày xưa, mở toàn bộ quan kho Hoạt Châu ra, phân đất phong hầu cho tướng sĩ trong quân, nhất thời sĩ khí đại chấn.
Ban đêm Tống Diên Ác thiết đãi đại yến cho chúng tướng sĩ tại phủ, trong bữa tiệc Tiêu Nghị lại mang sắc mặt nặng nề, âm thầm rời tiệc.
Tống Diên Ác đi theo ông đến hậu viện, hỏi: "Sử Tướng có tâm sự nặng nề gì à? Nếu có bất kỳ điều gì khó nói, ta sẵn sàng chia sẻ cùng ngài
"Diên Ác, ngươi có biết lần này vì sao ta không mang Mậu Tiên xuôi Nam không?"
Tống Diên Ác tất nhiên là không biết, ông và Hồ Hoằng Nghĩa cũng cảm thấy thật kỳ lạ. Trận chiến tranh này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Hán đế sẽ thất bại. Thật ra nếu Tiêu Nghị sớm làm phản, thì sao bị ép buộc đến tình trạng như ngày hôm nay? Cho nên Tiêu Đạc căn bản không cần thiết trấn giữ Nghiệp Đô. Huống chi trấn giữ Nghiệp Đô giao cho Ngô Đạo Tế cũng đủ rồi.
"Ta cũng không gạt ngươi, lúc ta xuất chinh, Mậu Tiên còn bệnh nặng chưa tỉnh." Tiêu Nghị nặng nề nói.
"Quân sử làm sao lại như thế? Chúng ta lại toàn không biết rõ tình hình." Tống Diên Ác cả kinh nói.
"Là ta hạ lệnh phong tỏa tin tức. Con dâu trưởng của ta, nó đang có mang, nhưng đến nay tung tích không rõ. Mậu Tiên tức giận sôi sục, cộng thêm nhiễm phong hàn lúc Đông chinh nên bệnh không dậy nổi. Ban đầu Triệu Cửu Trọng dẫn người ở Kinh Thành tìm kiếm, nhưng về sau thế cục càng ngày càng căng thẳng, chỉ có thể lưu lại mấy mật thám, tạm thời mang theo những người còn lại rút về."
Tống Diên Ác thở dài một tiếng: "Không nghĩ tới tình cảm của Quân sử lại sâu đậm như thế. Mấy ngày nay ta chú ý tỉ mỉ động tĩnh trong Kinh, cũng không có tin tức Hán đế bắt được ai, Quân sử phu nhân có lẽ tạm thời an toàn. Sử tướng cũng không cần quá lo lắng, thân thể Quân sử luôn luôn rất tốt, tĩnh dưỡng một hồi, nhất định không có chuyện gì. Còn trận chiến này, chúng ta tất nhiên sẽ dốc sức hỗ trợ ngài, sẽ không có sai sót gì."
Tiêu Nghị ngửa đầu thở dài: "Diên Ác, không dối gạt ngươi, lúc đầu ta bảo Mậu Tiên cưới nàng là có âm mưu khác. Nhưng trải qua chuyện này, quả thật phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Nếu không có nàng, Tiêu gia làm sao có thể giữ được? Có nàng ở Tiêu gia, là phúc khí của Tiêu gia bọn ta. Chỉ mong trời phù hộ, nàng có thể bình an trở về."
Tống Diên Ác phụ họa một tiếng: "Quân sử phu nhân nhất định sẽ trở về bình an." Trong lòng của ông hiểu rõ, lần này nếu có thể thuận lợi đánh tới Kinh Thành, kết cục tốt nhất của Hán đế cũng là thoái vị. Mà nam nhân trước mắt này sẽ là chủ nhân mới của Trung Nguyên. Như vậy thân phận Tiêu Đạc cũng theo đó hoàn toàn khác biệt.
Ông vốn còn có ý muốn đưa Tống Oánh làm tiểu thϊếp của Tiêu Đạc, đừng để cho tên Hồ Hoằng Nghĩa kia đoạt trước, nhưng bây giờ nghe Tiêu Nghị nói một hồi lại bỏ đi ý nghĩ này. Vu nữ tới từ Cửu Lê kia, mặc dù về mặt thân phận không xứng với Tiêu Đạc, nhưng địa vị của nàng ở Tiêu gia đã không có người nào có thể rung chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.