Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 88: : Trao Đổi
Bạc Yên
28/10/2023
Ngọc lộ của Hoàng đế cứ thế đi trong đêm, cũng sử dụng hơn mấy vạn người đi theo hầu như nghi thức xuất hành thực sự của Lễ bộ nhưng hộ vệ đi theo vẫn không ít.
Mạnh Linh Quân giơ tay thử nhiệt độ trán Vi Nhiễm, sau đó đưa tay vén những sợi tóc rối bời sang một bên. Gương mặt nhỏ bé xinh đẹp động lòng người này, lúc trước cũng không nảy nở, còn giống đóa hoa ngậm nụ muốn nở, bây giờ nghiễm nhiên là mẫu đơn quốc sắc thiên tư.
Tâm tình của y giờ phút này tựa như tìm lại được bảo vật đã đánh mất, một khắc đều không muốn buông tay. Ánh mắt của y lại tiếp tục rơi vào trên bụng của nàng, giơ tay tới nhẹ nhàng sờ lên, chỉ là hơi nhô lên, không hề giống những phụ nhân khác, mang thai dáng người liền trở nên mập đầy, sắc mặt ố vàng. Nhìn bề ngoài quả thật không biết đây là người phụ nữ có thai. Thậm chí bởi vì mang thai, trên người nàng có thêm một chút ý vị của nữ nhân, càng thêm chọc tiếng lòng người khác.
Lúc y ở Cửu Lê đã bị nữ tử này hấp dẫn sâu đậm. Không chỉ bởi vì dung mạo của nàng, mà còn tính tình hoạt bát linh động của nàng, đối xử với y lúc hung dữ lúc thì ngượng ngùng. Y tài mạo hơn người, xuất thân cao quý, nữ tử vây xung quanh đếm không hết, bọn họ hoặc là ngưỡng mộ tài mạo của y, hoặc là muốn quyền thế của địa vị y đang có, y hoàn toàn không để những người kia vào mắt.
Y ở chỗ Vi Nhiễm mới thật sự tìm được cảm giác rung động.
Lúc trước phải cố ý cùng nàng tán gẫu chút lịch sử văn học, như vậy mới sẽ không nhìn chằm chằm vào cặp mắt xinh đẹp kia. Cố ý giảm bớt tiếp xúc thân thể với nàng, chững chạc đàng hoàng, chỉ vì lúc đó nàng vẫn chỉ là thiếu nữ ở tuổi dậy thì, không thể tùy tiện ôm nàng vào trong ngực, sợ dọa nàng. Những ngày đó là thời gian vui sướиɠ nhất trong cuộc đời y, nàng lôi kéo y đi khắp núi đồi hái thảo dược, vất vả chữa thương cho động vật nhỏ, còn thường nhắc tới cô nương tốt nhà ai ở trước mặt y.
Mạnh Linh Quân thậm chí nghĩ tới, nếu các ca ca muốn tính mạng của y, y dứt khoát ở lại Cửu Lê, ở cùng một chỗ với nữ hài tử mình yêu thương, dù sao y hoàn toàn không nghĩ tới ngôi vị hoàng đế kia.
Nhưng về sau, y vẫn bị phụ hoàng tìm được, bọn họ bị ép buộc tách ra. Y trở lại nước Thục, đau khổ đợi nàng lớn lên, y không kịp chờ đợi sai thợ thủ công trong nước làm một cái mũ phượng đẹp nhất trần đời. Nhưng vào lúc y muốn đi Cửu Lê nghênh đón tân nương của y thì trong nước Thục rối loạn, hoàng huynh soán vị, phụ hoàng ngã xuống, quốc gia đang đứng ở thời khắc nguy nan. Y bất đắc dĩ chọn quốc gia trước, trở về Thành Đô. Chờ y xử lý xong hết mọi chuyện, mới biết được nàng đã bị Đông Hán trắng trợn cướp đoạt làm thê tử của Tiêu Đạc.
Không có nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân mình yêu mến ngủ bên gối nam nhân khác. Y đau khổ tự trách, thậm chí nghĩ tới chuyện phát binh tiến đánh Đông Hán. Y biết nàng vì bảo vệ người trong mới lựa chọn hi sinh chính mình, giữa nàng và Tiêu Đạc chẳng qua là một giao dịch trao đổi lợi ích. Y cuối cùng rồi sẽ mang nàng về đến bên người, đối xử tốt với nàng, làm hết tất cả mọi khả năng để đền bù cho nàng.
Nhưng theo những lời đồn đãi rằng Tiêu Đạc sủng ái nàng ầm ĩ đến ai cũng biết, y càng ngày càng đứng ngồi không yên, y bất chấp nguy hiểm, tự thân đến đất Hán, lại không thể mang nàng trở về. Y chán nản đau lòng, không ai có thể biết.
Là y quen biết nàng trước, nàng vốn phải là thê tử của y, hài tử trong bụng này cũng phải là cốt nhục của y! Mạnh Linh Quân nắm chặt cánh tay, trong lòng dâng lên hận ý. Là Tiêu Đạc vô dụng, là Tiêu Đạc không bảo vệ cẩn thận mẹ con các nàng, như vậy thì đừng trách y đoạt lại người vốn thuộc về mình.
Một lát sau, Bạch ngự y bị mang lên Ngọc lộ, Mạnh Linh Quân mời lão đến chẩn trị cho Vi Nhiễm.
Chiếc Ngọc lộ này được chế tạo bởi thợ thủ công lành nghề tiền triều, bốn điểm đều ổn định. Chính giữa trần xe là rồng ngồi lên hoa sen bạc, miệng ngậm minh châu, phía dưới trải tấm đệm trang trí màu vàng, bên trên là ghế vua, tơ bạc móc lên thành xe.
Bạch ngự y đã sống mấy chục năm, mưa gió nào chưa thấy qua, lúc này trong lòng vẫn phải nói thầm. Lão cũng coi như là nhờ phúc của nữ tử này nên mới có thể lên trên Ngọc lộ của Hoàng đế. Nhưng nữ tử này bị mang vào từ bên ngoài Thục cảnh, tháng mang thai không nhỏ, Hoàng Thượng gần đây chưa hề rời khỏi Thục cảnh, đứa nhỏ này chắc chắn không phải của y. Nhìn dáng vẻ của hoàng thượng, là muốn mang nàng và hài tử trong bụng này về nước đi? Đó chính là lẫn lộn huyết thống hoàng thất, phía Thái Hậu khẳng định sẽ không đồng ý.
Bạch ngự y lén lút giương mắt nhìn dáng vẻ sốt sắng của Mạnh Linh Quân, còn ôm thật chặt nữ tử kia không chịu buông tay, chắc hẳn Thiên Vương lão tử cũng không thể bảo y thay đổi ý định.
"Hoàng Thượng đừng lo lắng, phu nhân chỉ là nhiễm phong hàn, cộng thêm bị kinh sợ, nghỉ ngơi thật tốt là có thể tỉnh lại." Bạch ngự y trấn an nói.
"Làm phiền Bạch ngự y. Trẫm không giữ ông." Mạnh Linh Quân chỉ cúi đầu nhìn Vi Nhiễm.
"Hoàng Thượng. . ." Bạch ngự y vốn còn muốn khuyên y vài câu, dù sao cũng là đứa trẻ mình nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, nhưng lại không đành lòng tổn thương trái tim y, lắc đầu, một mình xuống Ngọc lộ.
Thẩm Kiêu tới hỏi lão: "Ngự y, thế nào rồi?"
"Người thì không có gì đáng ngại, nhưng Hoàng Thượng như vậy. . ." Bạch ngự y nhìn chung quanh, kéo Thẩm Kiêu bên cạnh: "Thẩm đại nhân, ngươi thật sự không biết lai lịch của nàng à? Đứa trẻ trong bụng nàng rất rõ ràng là không phải của hoàng thượng. Cha ruột của đứa trẻ là ai? Trong lòng sẽ không sốt ruột à? Ta muốn khuyên nhủ Hoàng Thượng, chia rẽ cốt nhục người khác quá tàn nhẫn, nhưng nhìn thần sắc của y thì lại không dám."
Thẩm Kiêu thầm nghĩ, làm sao lại không nóng nảy? Sau khi Hoàng đế Chu triều lên ngôi ý chỉ đầu tiên đó là treo thưởng trọng kim nếu tìm được Vi Nhiễm. Tiêu Đạc lại vì chuyện hai mẹ con nàng mất tích mà ý chí và tinh thần sa sút, bị Tiêu Nghị điều từ Nghiệp Đô đến Thiền Châu, lớn tiếng nói không quản lý tốt Thiền Châu thì không cần gặp ông. Đứa trẻ trong bụng Vi Nhiễm lại là hoàng tự của Chu triều, tuy nói không phải của hoàng thượng bọn họ nhưng cũng hết sức quý giá, lỡ như có chỗ sơ xuất chính là ảnh hưởng đến chuyện ngoại giao giữa hai nước.
Thẩm Kiêu cũng biết, Hoàng Thượng bọn họ nhìn thì ôn hòa nhưng trên thực tế là một người rất cố chấp. Hiện tại ai đi khuyên cũng vô dụng. Trừ phi chính y nghĩ thông suốt, nếu không sẽ không thả người.
Mạnh Linh Quân một đêm không ngủ, cứ như vậy nhìn người trong ngực, cũng không biết mệt mỏi. Trước kia y chỉ có thể nhớ nhung, hiện tại rốt cục có thể toại nguyện, chỉ cảm thấy mỗi một khắc đều có thể xem như vài năm.
Lúc hừng đông, Vi Nhiễm động một cái, từ từ mở mắt.
Đầu tiên nhất, đập vào mi mắt là hoàng bào màu đỏ thẫm, bên trên thêu ngũ long. Lại nhìn lên liền thấy cái cằm gầy gò, dung nhan tuấn tú khẽ mỉm cười. Giống như mộng cảnh, nhưng lại vô cùng chân thực. Nàng nhắm mắt, lại tiếp tục mở ra, nghe được người nói trên đỉnh đầu: "Nhiễm Nhiễm, là ta."
"Mạnh. . . Hoàng Thượng, xin thả ta ra." Vi Nhiễm mới nhận ra mình đang bị nam nhân này ôm, dùng sức giãy giụa, Mạnh Linh Quân liền thuận thế buông lỏng ra nàng nhưng vẫn nắm lấy cánh tay của nàng, ôn nhu nói: "Cứ gọi thẳng tên ta giống như lúc trước, không sao."
Vi Nhiễm cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn trên cánh tay mình kia, làm sao cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại hắn ở tình cảnh như thế này. Nàng biết Mạnh Linh Quân phái Thẩm Kiêu đi kinh thành, cũng xuất phát từ ý tốt. Nhưng đưa nàng từ ngàn dặm xa xôi đến Hậu thục, y muốn gì?
Nàng hơi nghiêng mặt sang một bên: "Chúng ta sẽ đi đâu?" Cái này vừa nhìn là biết Ngọc lộ Hoàng đế chuyên dụng, khắp nơi lộ rõ long khí tôn quý. Dù nàng chưa từng nhìn thấy, nhưng lúc ở Ngụy quốc công được hai vị ma ma trong cung dạy bảo thì có nghe qua Nghi thức Lễ bộ của Hoàng đế, các loại loan giá ngự liễn, chắc hẳn các quốc gia cùng một thời kỳ na ná như nhau.
Mạnh Linh Quân nói: "Ta mang nàng về Quốc Đô. Không phải nàng vẫn muốn nhìn xem Thủy Tinh Cung phụ hoàng xây cho ta sao? Có điều bây giờ ở đó quá lạnh, ta đã an bài chỗ khác cho nàng ở Tuyên Hoa uyển. Đợi đến ngày mùa hè thì có thể đi Thủy Tinh Cung hóng mát, ngay ở bên cạnh có ao Ma Kha."
"Ta không muốn đi Quốc Đô của huynh, ta muốn trở về, đi nơi ta nên đi. Thủy Tinh Cung của huynh cho dù tốt, cũng không thuộc về ta." Vi Nhiễm ngẩng đầu nhìn Mạnh Linh Quân, một bàn tay để lên phần bụng, "Con của ta cần phụ thân. Huynh thả ta đi? Bây giờ huynh là Hoàng đế cao quý, muốn dạng nữ tử nào không có? Làm gì cố chấp với ta, một phụ nhân đã có phu."
Vẻ mặt của Mạnh Linh Quân cứng đờ, đưa bàn duỗi ra, vòng tới Vi Nhiễm từ phía sau, nhẹ nhàng kéo nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ta có thể đồng ý với nàng bất cứ cái gì, duy chỉ có thả nàng là không được. Nhiễm Nhiễm, khi ở Nghiệp Đô, nàng biết rõ ngoài xe là ta lại không chịu lên tiếng, ta cứ thế bỏ qua cơ hội đó, nàng biết ta hối hận bao nhiêu không? Nếu như khi đó ta mang nàng đi thì bây giờ nàng chính là hoàng hậu của ta! Ban đầu là Tiêu Đạc cướp nàng khỏi ta, nàng vốn dĩ chính là của ta. Nàng yên tâm, con của nàng ta sẽ coi như con đẻ, sẽ không để cho nó chịu một chút ủy khuất. Nó có thể gọi ta là phụ hoàng."
Vi Nhiễm mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn Mạnh Linh Quân. Y muốn làm cái gì, nhận đứa bé này là hoàng tự sao? Lẫn lộn huyết thống hoàng thất chính là chuyện lớn, mặc y là Hoàng đế là cao quý, nhưng cũng không có quyền làm như thế.
"Huynh tính nhốt ta ở Tuyên Hoa uyển sao? Cho dù ta ở chỗ này, lòng ta cũng sẽ không ở nơi này. Huynh có nghĩ tới, nếu như bị Tiêu Đạc biết huynh bắt ta đến Hậu Thục, hắn sẽ làm như thế nào hay không? Huynh không sợ sự tình hai châu Diêm Linh tái diễn sao?" Vi Nhiễm lớn tiếng nói.
Sắc mặt Mạnh Linh Quân lập tức trở nên trắng như tuyết, một cái tay của y để phía sau Vi Nhiễm nắm thành quyền, một cái tay khác xoa lên gương mặt của nàng, thanh âm khẽ run: "Là ta không tốt, trước đây thất ước. Hiện tại, Trung Nguyên bốn phía phong hỏa, Tiêu Đạc không để ý tới nàng. Nếu hắn thật sự coi trọng nàng, lúc trước đã không nên để ngươi ở chỗ nguy hiểm như kinh thành! Vô luận trải qua bao nhiêu chuyện, tình cảm của ta đối với nàng vẫn như lúc ban đầu, sẽ không thay đổi. Còn nhớ không? Nhược Thủy dù có ba ngàn, ta chỉ lấy một bầu để uống."
Vi Nhiễm ngơ ngẩn, trong lòng dâng lên sự đắng chát. Đây là lời hắn từng nói khi ở Cửu Lê, một chuyện xưa bên trong Kinh phật. Con người khi còn sống gặp được rất nhiều thứ tốt đẹp, khó mà lựa chọn giữa lấy hay bỏ, phật khuyên thế nhân cố gắng nắm chắc một thứ trong đó là đã đủ rồi.
Năm đó, lúc bọn họ hẹn ước ở Cửu Lê, ai cũng không nghĩ tới, vận mệnh sẽ tạo ra một trò đùa lớn như thế với họ.
***
Nhân sinh tất nhiên là có người được như ý thì cũng có người không được như ý.
Lúc Chu Gia Mẫn bị Chu Tông Ngạn giam lại thì đã tính toán cuối cùng sẽ đi đến một bước này, nàng ta ngồi ở trong xe ngựa đi lên Bắc, thỉnh thoảng nhìn lại khói lửa ở Trung Nguyên, nam nhân kia đang từng bước tiếp cận vị trí trong dự đoán của nàng ta.
Nhưng đều không có liên quan gì đến nàng ta. Từ nay về sau, nàng ta không có nước, cũng cũng không có nhà.
Nhưng cuộc đời của Chu Gia Mẫn nàng ta tuyệt đối không có cái chữ "thua" này!
Xe ngựa đến phủ Thái Nguyên, vào Tấn Dương thành, Lưu Mân đích thân đến tiếp nàng ta. Nàng ta vịn tay của Lưu Mân xuống xe ngựa, cố nén chua xót và chán ghét trong lòng, thi lễ nói: "Đa tạ Lưu đại nhân cứu giúp."
Lưu Mân không chiếm được Vi Nhiễm, trong lòng
tất nhiên là không cam lòng, nhưng có Chu Gia Mẫn cũng coi như bù đắp một phần tiếc nuối của ông ta. Ông ta ôm eo mỹ nhân, cúi đầu giống như thân mật nói: "Nàng làm gì khách khí như thế? Từ nay về sau, nàng và ta chính là người trên một cái thuyền. Nàng truyền tin cho ta, nói có cách để cho ta chiếm cứ một phương, không cần xưng thần với Tiêu Nghị, là cách gì?"
"Đại nhân gấp cái gì? Chúng ta đi vào rồi nói." Chu Gia Mẫn khẽ đẩy l*иg ngực Lưu Mân, mị nhãn như tơ. Lưu Mân thỏa mãn cười nói: "Được, ta đã chuẩn bị yến hội, chỉ chờ kế tốt của nàng."
Thái Nguyên là kho lương thực dồi dào, đầy ắp, vô luận trên đại địa Trung Nguyên rối loạn như thế nào, vẫn không ảnh hưởng Lưu Mân ở lãnh địa của ông ta ăn chơi đàng điếm. Ông ta kéo Chu Gia Mẫn ngồi ở bên cạnh mình, lệnh nhạc công tấu nhạc, vũ cơ nhảy múa. Có thị nữ tiến lên đây rót rượu, Chu Gia Mẫn nhìn thoáng qua, đây không phải Vi Hân từng ở trước mặt Hán đế xuân phong đắc ý sao? Làm sao chạy đến nơi đây làm thị nữ rồi?
Vi Hân sợ hãi nhìn Lưu Mân một chút, không dám nhiều lời, thối lui đến đứng bên cạnh.
Nàng ta đến Thái Nguyên, vốn tưởng rằng có rất nhiều vinh hoa phú quý đang chờ nàng ta, nào ngờ Lưu Mân chỉ là sắp xếp cho nàng ta ở trong phủ, cũng không bởi vì nàng ta lập được công mà xem trọng mấy phần. Hơn nữa, thê thϊếp con cái của Lưu Mân thực sự quá nhiều, cộng lại tới mấy chục người, mỗi ngày tất cả đều bận rộn tranh thủ tình cảm, đấu đá lẫn nhau, căn bản không có người nào để nàng ta - một đứa con gái rơi vào trong mắt. Mỗi ngày nàng ta đều cướp đoạt đồ trong tay người khác, lại bị người khác cướp lại, có thể miễn cưỡng duy trì ấm no đã không tệ.
Cho đến một hôm Lưu Mân thưởng xuống vài thớt vải, vì nàng ta cùng ái thϊếp Lưu Mân giành giật, lỡ tay quẹt trúng mặt nàng ái thϊếp kia, dẫn tới ái thϊếp kia đến trước mặt Lưu Mân cáo trạng. Lưu Mân liền giam nàng ta lại, từ đó không quan tâm đến nàng ta nữa. Quản sự nhận được hối lộ của ái thϊếp kia, để nàng ta đi làm thị nữ, Lưu Mân nhìn thấy cũng chưa từng nói cái gì.
Làm thị nữ tốt xấu gì cũng không cần tranh đoạt với người khác.
Loại cuộc sống này, đừng nói so với lúc nàng ta ở Hán cung, chính là lúc ở Cửu Lê nàng ta cũng chưa từng bị khác chà đạp như thế bao giờ.
Người ta luôn luôn phải trả một cái giá thật lớn cho hành động của mình. Đến giờ phút này, nàng ta mới hiểu được.
Chu Gia Mẫn cũng không để Vi Hân ở trong lòng, nói với Lưu Mân: "Chẳng lẽ đại nhân không muốn xưng đế sao?"
Lưu Mân uống rượu, hai má ửng đỏ: "Làm sao không muốn? Bất cứ lúc nào ta cũng chuẩn bị khởi binh xuôi Nam, nhưng lại lo lắng Khiết Đan. . . Gia Luật Đô Mạc bị Tiêu Đạc đáng sợ, gần đây làm việc càng ngày càng trở nên sợ trước sợ sau! Ta chỉ dựa vào mười hai châu, làm thế nào đối đầu với Tiêu Nghị?"
Tính toán ban đầu của ông ta là chờ thời điểm Hán đế cùng Tiêu Nghị giao chiến, thừa dịp hỗn loạn xuất binh. Nhưng hành động của Tiêu Nghị thực sự quá nhanh, hơn nữa còn để lại Tiêu Đạc ở Nghiệp Đô đề phòng ông ta. Ông ta bên này còn chưa kịp hành động, bên kia đã thay đổi triều đại, bỏ qua cơ hội tốt nhất. Cục diện lúc trước ông ta bố trí, chẳng qua là đưa giang sơn Hán thất đến trên tay Tiêu Nghị. Mặc dù giang sơn này, Tiêu Nghị còn chưa ngồi vững vàng.
"Trước mắt Trung Nguyên chưa ổn định, chính là thời điểm tốt để nổi binh, đại nhân chiếm mười hai châu, lại là Hán thất chính thống, đương nhiên có thể làm đế, tất sẽ có người hưởng ứng . Còn Khiết Đan. . . Nếu ta hiến kế cho đại nhân, giải cái nỗi lo này, về sau đại nhân chuẩn bị cảm ơn ta như thế nào?" Chu Gia Mẫn rót một chén rượu, đưa tới bên miệng Lưu Mân. Nàng ta không giống với nha đầu đến từ sơn dã như Vi Hân. Nàng ta quá biết Lưu Mân muốn cái gì, nếu không cũng sẽ không chỉ dựa vào một phong thư đã thuyết phục được Lưu Mân đi cứu nàng ta.
Lưu Mân nâng cằm nàng ta lên, vừa uống rượu, vừa nhìn thẳng vào nàng ta: "Nàng muốn ta cảm ơn nàng thế nào?"
"Đại nhân có biết trong nhà của ta từng có một phương sĩ tiên đoán, nói ta có mệnh cách làm Hoàng Hậu. Nếu đại nhân xưng Đế, phong ta làm Hậu, ta cũng chắc chắn phụ tá ngài đoạt lại giang sơn của Hán gia, ngài thấy thế nào?"
Lưu Mân ngửa đầu cười to hai tiếng, một tay bế Chu Gia Mẫn lên: "Không nghĩ tới nàng còn có bản lĩnh này? Nếu tối nay nàng hầu hạ thật tốt thì ta sẽ theo nàng. Có ai không, chuẩn bị xe đi Tấn Dương cung!"
Lúc Lưu Mân ở trên xe ngựa thừa dịp động tay động chân, Chu Gia Mẫn đã từng ở trên sông Tần Hoài nghe kỹ nữ nói kỹ thuật trong phòng, còn lấy được một chút xuân cung đồ nên rất thông thạo nắm rõ chừng mực. Nàng ta biết ưu thế của mình, muốn nắm giữ Lưu Mân, nhất định phải để cho ông ta cảm thấy người khác không có thể so sánh với nàng ta, bất kể là thân thể hay là mưu kế.
Trong Tấn Dương cung một đêm phong lưu, Chu Gia Mẫn chán ghét đẩy Lưu Mân đang ngủ say tới mép giường, đứng dậy mặc quần áo, một mình đi ra cung thất.
Đứng ở trên đài cao quan sát Tấn Dương cung rộng lớn, giống như mỹ nhân tuổi xế chiều, ở trong đêm lộ ra trống trải mà tịch liêu. Trên nóc nhà, ngói lưu ly phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, chuông treo dưới mái hiên bị gió đêm thổi đến phát ra tiếng vang.
Cuộc đời của nàng ta vốn không phải chỉ có được mấy tòa Tấn Dương cung lụi bại như thế này, mà là hoàng cung Trung Nguyên kia. Chu Gia Mẫn kéo áo choàng sát vào người, hung hăng cắn môi. Nàng ta nhất định sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất dưới gầm trời này, dù là đứng tại nam nhân bên cạnh nàng ta không phải Tiêu Đạc. Nàng ta sẽ ghi nhớ hết khuất nhục hôm nay phải gánh chịu ở trong lòng, ngày khác trả lại họ gấp trăm ngàn lần nỗi khổ mà nàng ta gánh chịu.
Nàng ta muốn để Tiêu Đạc biết, nếu không có mình, hắn ngồi không vững cái giang sơn này đâu!
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, nàng ta còn chưa kịp quay đầu thì đã bị nam nhân ôm vào trong ngực. Bàn tay Lưu Mân xoa bộ ngực đẫy đà của nàng ta, ở bên tai nàng ta ậm ờ nói: "Hơn nửa đêm không ngủ, chạy đến làm cái gì? Ta đã lâu rồi chưa hưởng thụ vui sướиɠ như đêm hôm nay, không ngờ công phu trên giường của nàng cũng số một số hai như thế."
Chu Gia Mẫn nắm lấy tay của ông ta nói: "Vậy hoàng thượng cảm thấy, vị trí hoàng hậu này, thần thϊếp có thể làm được hay không?"
Lưu Mân bị xưng hô của nàng ta làm cho cực kỳ vui mừng, nắm lấy gương mặt nhỏ vuốt ve, nói: "Tất nhiên là được. Thế gian này còn có người thích hợp hơn nàng sao? Chỉ cần trẫm làm Hoàng đế, nàng đương nhiên sẽ là Hoàng Hậu của trẫm."
Chu Gia Mẫn nói: "Hoàng Thượng muốn đăng cơ, tất nhiên là càng nhanh càng tốt. Bằng không đợi cha con Tiêu gia bình loạn xong, thì sẽ có thời gian đối phó chúng ta. Gia Luật Đô Mạc đã sớm không phải là Gia Luật Đô Mạc năm đó, không thể trông cậy vào hắn nữa. Ta đây còn một ứng viên, nếu có thể giúp hắn gϊếŧ Gia Luật Đô Mạc, Liêu quốc tự nhiên sẽ ủng hộ chúng ta. Có Liêu quốc làm hậu thuẫn, cho dù chúng ta chỉ có mười hai châu, còn sợ không thể lấy được thiên hạ? Huống chi giang sơn Hậu Chu cũng không phải vững chắc như vậy."
"Ồ? Người nàng nói là người phương nào?" Lưu Mân trong mắt tỏa sáng. Ông ta vốn tưởng rằng Chu Gia Mẫn giống như đa số nữ tử khác, chỉ có một túi da, lúc này xem ra cũng không phải là như thế. Bên cạnh ông ta tuy có mưu sĩ, nhưng đều là hạng người sợ đầu sợ đuôi, ít có người xuất chúng. Nếu ông ta có thể có được một mưu sĩ xuất sắc, trợ ông ta đoạt được thiên hạ, chỉ là vị trí hoàng hậu thôi mà có cái gì không nỡ? Huống chi là một giai nhân như thế.
Chu Gia Mẫn bám vào bên tai Lưu Mân nói một phen, Lưu Mân liên tiếp gật đầu.
***
Một vùng Kinh kỳ bị chiến hỏa phá hủy, các nơi trên toàn quốc cũng có Tiết Độ Sứ giơ cờ hiệu ủng hộ Hán thất chống lại Đại Chu triều mới thành lập. Cái long ỷ này Tiêu Nghị ngồi cũng không yên ổn, quan trọng nhất chính là ổn định lòng người, quét sạch thế lực phản loạn gần kinh kỳ.
Ông phân đất phong hầu cho cựu thần có công ủng hộ ông, Ngô Đạo Tế, Chu Tông Ngạn, Hồ Hoằng Nghĩa cùng Tống Diên Ác đều được tấn thăng theo cấp khác nhau, thế hệ trẻ tuổi bên trong có Lý Trọng Tiến, Trương Vĩnh Đức và cả Triệu Cửu Trọng chia ra sắp xếp vào cấm quân.
Vì khống chế các đường Tiết Độ Sứ, Tiêu Nghị đặc biệt tăng thêm cấm quân, thủ vệ Kinh Thành. Cấm quân vốn có Bộ quân và Mã quân, đặc biệt tăng thêm Điện Tiền Ti, nhân số lập tức tăng vọt. Ông còn đem người tinh nhuệ cả nước đều tuyển vào cấm quân, đặc biệt là một số bộ hạ cũ của Thiên Hùng Quân lúc trước, gia tăng thật lớn sức chiến đấu và mức độ trung thành của cấm quân.
Tiêu Nghị vừa mới kế đế vị, Sài Thị liền được sắc phong làm hoàng hậu, Tiết thị thì thăng làm Thục phi, mặt khác phong hai vị muội muội của công thần làm phi. Tiêu Đạc bị phái đi Thiền Châu - nơi khó giải quyết nhất, điều ra khỏi Kinh Thành, đương nhiên khiến cho trên dưới triều chính nghị luận ầm ĩ. Thậm chí có tin đồn nói rằng, mặc dù Tiêu Nghị coi trọng Tiêu Đạc nhưng Tiêu Thành Chương mới là con trai ruột, sau khi Tiêu Nghị chết đương nhiên hy vọng Tiêu Thành Chương kế đế vị.
Chỉ có Sài Thị và Tiêu Đạc hiểu rõ trong lòng, Thiền Châu là nơi Tiêu Nghị trở nên giàu sang, rất quan trọng. Hơn nữa, so với ở Kinh Thành sống an nhàn sung sướиɠ, đến dân gian làm chuyện thật, giành được lòng dân mới là biện pháp tích lũy danh tiếng tốt nhất.
Tiêu Đạc biết phụ thân dụng tâm lương khổ[3], đây vốn là cơ hội để hắn phát triển kế hoạch lớn, nhưng hắn từ đầu đến cuối không có tin tức của Vi Nhiễm, tinh thần vô cùng sa sút, làm sao cũng không lấy lại được ý chí chiến đấu.
[3]Dụng tâm lương khổ: Phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại
Lý Diên Tư, Cố Thận Chi, Ngụy Tự và Chương Đức Uy cùng đi theo Tiêu Đạc đến Thiền Châu. Ba người Lý Diên Tư đều không được Hoàng đế gia phong ở lại trong triều, vẫn đi theo Tiêu Đạc như cũ cũng là có thâm ý. Thiền Châu bị nạn đói và đạo tặc hoành hành, vì phòng ngừa bộc phát dịch bệnh, Cố Thận Chi đi theo thái y Thái y viện đến nơi đây cứu chữa bệnh nhân.
Tiêu Đạc đến nhận chức, toàn bộ quan viên Thiền Châu đến trước cửa quan nha nghênh đón, còn ở trên đường đốt pháo, mời đội múa sư đến góp vui, giống như đang ăn tết.
Tiêu Đạc xuống ngựa, quay đầu nhìn bách tính đang vây xem một chút, đều áo mới, trên mặt mang theo vui mừng. Hắn chắp tay tiến vào quan nha, một đám quan viên tiền hô hậu ủng. Hắn phát hiện quan nha cũng vừa mới thi công thành cái mới, bàn ghế đều được làm từ gỗ mun. Hắn ngồi xuống, giơ tay lau mặt bàn, rất sạch sẽ.
Quan viên đều lên tiếng ca tụng công đức, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mấy vị quan viên đứng phía trước nhất, nói: "Các ngươi dâng tấu lên triều đình nói Thiền Châu người chết đói khắp nơi, quan viên không đủ, thành trì hư hao, còn có thời gian rỗi xử lý quan nha này sạch sẽ gọn gàng như thế, thật sự là vất vả."
Thôi quan Thiền Châu liền vội vàng tiến lên nói: "Điện hạ tới quản lý Thiền Châu đã tủi thân cho ngài rồi, dù sao vẫn không thể để ngài làm việc bên trong quan nha rách nát được. Ban đêm, chúng ta còn chuẩn bị yến hội, tiếp phong tẩy trần[4] cho ngài và mấy vị đại nhân. . ."
[4]Tiếp phong tẩy trần: bày biện thiết đãi người từ xa đến
Nào ngờ hắn ta còn chưa nói xong, Tiêu Đạc bỗng nhiên vỗ bàn một cái: "Trên đường ta đi vào thành, nhìn thấy người sống đều tụ tập trước quan nha. Các ngươi kiếm ở đâu ra bách tính có sức sống, ăn mặc sạch sẽ như thế? Nên như thế nào thì cứ để như thế đó, ta đến Thiền Châu là tới thăm cảnh thái bình giả tạo các ngươi làm ra sao? Kho bạc trống rỗng, quan phủ không có lương thực, ngươi lại còn có tiền lo liệu yến hội!"
Thôi quan vội vàng quỳ xuống: "Điện hạ thứ tội. . . Điện hạ thứ tội. . ." Bọn họ nghĩ Tiêu Đạc đường đường là Hoàng tử chạy đến Thiền Châu, trong lòng nhất định oán hận, cho nên muốn dâng rượu thức ăn ngon, luôn nghĩ không có gì sai, nào ngờ Tiêu Đạc căn bản không mắc bẫy này, còn liếc mắt đã nhìn thấu trò hề của bọn họ.
Tiêu Đạc nhìn về phía mấy người Lý Diên Tư: "Văn Bác, ngươi đi cùng Trưởng Lại đem hết hồ sơ chất chứ trong quan nha đến đây, Ngụy Tự và Chương Đức Uy đi trong thành kiểm tra tình hình bị nạn, ban đêm trở về báo cáo."
"Rõ!" Mấy người đồng thanh đáp, người nào đi làm việc của người nấy.
Quan viên Thiền Châu nhìn thấy Tiêu Đạc cũng không phải tới làm dáng một chút, mà là thật sự đến xử lý chuyện thật, tâm tư trước đó đều thu lại, nghiêm túc nói với hắn về hiện trạng của Thiền Châu. Thôi quan nói: "Thành trì bị tổn hại rất nghiêm trọng, chúng ta chỉ sửa gấp. . . Đoạn đường ngài vào thành kia, toàn bộ thành Tây không có một chỗ phòng ốc tốt, đường đi cũng đều bị nghiền nát bở đá. . . Chuyện cần phải làm đầu tiên đó là dọn sạch đường. . ."
Tiêu Đạc cau mày nói: "Ngươi đã biết, vì sao không làm?"
Vẻ mặt Thôi quan như đưa đám nói: "Không phải hạ thần không làm, thật sự là trong phủ khố không có lấy một đồng bạc, nhân thủ thiếu nghiêm trọng. Không dối gạt điện hạ, một ngày trước khi ngài đến, chúng ta còn đang suy nghĩ biện pháp gom góp lương thảo, mà vùng lân cận kinh thành gặp phải chiến tranh, năm nay Hà Đông mất mùa, châu phủ gần đó cũng không dám nhận thêm dân, sợ phát sinh bạo động, thực sự hết cách rồi."
Tiêu Đạc im lặng không lên tiếng, ra hiệu một quan viên khác nói tiếp: "Thanh niên trai tráng đều bị tóm đi nhập ngũ, trong thành chỉ còn lại người già trẻ em, muốn xây dựng thành trì nhất định phải có thanh niên khoẻ mạnh. Nhưng bây giờ ngoại trừ mấy người chúng ta, toàn bộ Thiền Châu thật sự là tìm không ra mấy người trẻ tuổi tay chân khỏe mạnh. . ."
Đám người mồm năm miệng mười kể khổ, tình hình của Thiền Châu thật sự là khó giải quyết, trong triều không ai nguyện ý tới thu thập cục diện rối rắm này, Tiêu Nghị mới phái Tiêu Đạc đến, cũng hi vọng hắn có thể có cách. Chúng quan viên từ ban ngày thổ lộ hết đến ban đêm, buổi chiều Tiêu Đạc sai phòng bếp nấu cho mỗi người một bát mì, bản thân hắn cũng ăn mì giống bọn họ. Lúc trăng lên giữa trời, chúng quan viên mới lần lượt rời đi, Tiêu Đạc còn đang cầm đuốc xem hồ sơ.
Lý Diên Tư không dám lên tiếng quấy rầy, một mình đi ra ngoài hít thở không khí, còn duỗi lưng một cái. Vừa vặn gặp Ngụy Tự và Chương Đức Uy mệt mỏi trở về, muốn đi vào bẩm báo, Lý Diên Tư liền vội vàng kéo hai người bọn họ: "Để điện hạ thở một ngụm đi. Từ xế chiều đến bây giờ còn chưa từng rời chỗ ngồi, giờ phút này còn đang xem hồ sơ. Đây là hắn muốn dùng công việc để lơ là cảm giác của bản thân, không suy nghĩ đến chuyện phu nhân nữa."
Chương Đức Uy quơ quơ thư trong tay: "Ta có thư trong cung phái tới, cần phải đi vào giao cho điện hạ."
Thư là Tiêu Nghị truyền đến, nội dung là gần đây Mạnh Linh Quân của Thục quốc đã sắc phong một vị Tuyên Hoa phu nhân, ban thưởng ở tại Tuyên Hoa uyển Thành Đô, vô cùng sủng ái. Đều nói vị Tuyên Hoa phu nhân này là mỹ nhân thu nạp từ đất Thục, có tư sắc khuynh quốc, còn nói đã mang thai long tự của Mạnh Linh Quân. Thái Hậu rất không thích vị phu nhân này, mấy lần xảy ra mâu thuẫn với Mạnh Linh Quân, bởi vì Mạnh Linh Quân hết mực che chở, chỉ có thể coi như thôi.
Tiêu Đạc nhìn chằm chằm mỗi một chữ trên bức thư, nắm chặt ngón tay, lập tức đứng lên. Tại sao hắn không nghĩ tới chứ? Người bắt Yêu Yêu đi rất có thể là Mạnh Linh Quân! Trong lòng của hắn vui mừng khôn xiết, giống như người chết chìm rốt cục bắt được một cây gỗ nổi, bất kể như thế nào, rốt cục đã có manh mối! Hắn cấp tốc bàn giao vài tiếng, liền gọi Ngụy Tự đi chuẩn bị ngựa.
"Sao vậy, điện hạ còn muốn một thân một mình đi Thục quốc hay sao? Không được, với thân phận bây giờ của ngài, không thể mạo hiểm." Lý Diên Tư ngăn cản nói.
"Văn Bác, ta phải đi!" Tiêu Đạc chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân đều đang dâng lên, hận không thể đến Thành Đô ngay bây giờ, hắn vừa đi vừa nói: "Lúc trước Mạnh Linh Quân cũng dám chui vào đất Hán, ta làm trượng phu và phụ thân, một chút nguy hiểm ấy thì tính là cái gì? Khả năng này là hy vọng duy nhất của ta, bất kể có phải hay không, ta đều phải tự mình đi nghiệm chứng."
"Vậy Thiền Châu làm sao bây giờ!" Lý Diên Tư nói.
Tiêu Đạc dừng bước lại, trên mặt là vẻ mặt kiên nghị: "Tất cả hồ sơ ta đã xem rồi, vì trốn tránh chiến tranh nên rất nhiều người trẻ tuổi cắt tóc làm tăng, tiền đi theo người, vậy nên đến chùa miếu bắt tăng lữ gia nhập, hiểu chưa? Văn Bác, nơi này tạm thời giao cho ngươi và Chương Đức Uy, ta sẽ nhanh chóng trở về. Ngươi để cho ta tùy hứng một lần, đừng lấy quốc gia và bách tính ra dọa ta, được không?"
Lý Diên Tư hít sâu, thở dài nói: "Điện hạ đi đi, chú ý cẩn thận."
Tiêu Đạc vỗ vỗ bờ vai của hắn, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Mạnh Linh Quân giơ tay thử nhiệt độ trán Vi Nhiễm, sau đó đưa tay vén những sợi tóc rối bời sang một bên. Gương mặt nhỏ bé xinh đẹp động lòng người này, lúc trước cũng không nảy nở, còn giống đóa hoa ngậm nụ muốn nở, bây giờ nghiễm nhiên là mẫu đơn quốc sắc thiên tư.
Tâm tình của y giờ phút này tựa như tìm lại được bảo vật đã đánh mất, một khắc đều không muốn buông tay. Ánh mắt của y lại tiếp tục rơi vào trên bụng của nàng, giơ tay tới nhẹ nhàng sờ lên, chỉ là hơi nhô lên, không hề giống những phụ nhân khác, mang thai dáng người liền trở nên mập đầy, sắc mặt ố vàng. Nhìn bề ngoài quả thật không biết đây là người phụ nữ có thai. Thậm chí bởi vì mang thai, trên người nàng có thêm một chút ý vị của nữ nhân, càng thêm chọc tiếng lòng người khác.
Lúc y ở Cửu Lê đã bị nữ tử này hấp dẫn sâu đậm. Không chỉ bởi vì dung mạo của nàng, mà còn tính tình hoạt bát linh động của nàng, đối xử với y lúc hung dữ lúc thì ngượng ngùng. Y tài mạo hơn người, xuất thân cao quý, nữ tử vây xung quanh đếm không hết, bọn họ hoặc là ngưỡng mộ tài mạo của y, hoặc là muốn quyền thế của địa vị y đang có, y hoàn toàn không để những người kia vào mắt.
Y ở chỗ Vi Nhiễm mới thật sự tìm được cảm giác rung động.
Lúc trước phải cố ý cùng nàng tán gẫu chút lịch sử văn học, như vậy mới sẽ không nhìn chằm chằm vào cặp mắt xinh đẹp kia. Cố ý giảm bớt tiếp xúc thân thể với nàng, chững chạc đàng hoàng, chỉ vì lúc đó nàng vẫn chỉ là thiếu nữ ở tuổi dậy thì, không thể tùy tiện ôm nàng vào trong ngực, sợ dọa nàng. Những ngày đó là thời gian vui sướиɠ nhất trong cuộc đời y, nàng lôi kéo y đi khắp núi đồi hái thảo dược, vất vả chữa thương cho động vật nhỏ, còn thường nhắc tới cô nương tốt nhà ai ở trước mặt y.
Mạnh Linh Quân thậm chí nghĩ tới, nếu các ca ca muốn tính mạng của y, y dứt khoát ở lại Cửu Lê, ở cùng một chỗ với nữ hài tử mình yêu thương, dù sao y hoàn toàn không nghĩ tới ngôi vị hoàng đế kia.
Nhưng về sau, y vẫn bị phụ hoàng tìm được, bọn họ bị ép buộc tách ra. Y trở lại nước Thục, đau khổ đợi nàng lớn lên, y không kịp chờ đợi sai thợ thủ công trong nước làm một cái mũ phượng đẹp nhất trần đời. Nhưng vào lúc y muốn đi Cửu Lê nghênh đón tân nương của y thì trong nước Thục rối loạn, hoàng huynh soán vị, phụ hoàng ngã xuống, quốc gia đang đứng ở thời khắc nguy nan. Y bất đắc dĩ chọn quốc gia trước, trở về Thành Đô. Chờ y xử lý xong hết mọi chuyện, mới biết được nàng đã bị Đông Hán trắng trợn cướp đoạt làm thê tử của Tiêu Đạc.
Không có nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân mình yêu mến ngủ bên gối nam nhân khác. Y đau khổ tự trách, thậm chí nghĩ tới chuyện phát binh tiến đánh Đông Hán. Y biết nàng vì bảo vệ người trong mới lựa chọn hi sinh chính mình, giữa nàng và Tiêu Đạc chẳng qua là một giao dịch trao đổi lợi ích. Y cuối cùng rồi sẽ mang nàng về đến bên người, đối xử tốt với nàng, làm hết tất cả mọi khả năng để đền bù cho nàng.
Nhưng theo những lời đồn đãi rằng Tiêu Đạc sủng ái nàng ầm ĩ đến ai cũng biết, y càng ngày càng đứng ngồi không yên, y bất chấp nguy hiểm, tự thân đến đất Hán, lại không thể mang nàng trở về. Y chán nản đau lòng, không ai có thể biết.
Là y quen biết nàng trước, nàng vốn phải là thê tử của y, hài tử trong bụng này cũng phải là cốt nhục của y! Mạnh Linh Quân nắm chặt cánh tay, trong lòng dâng lên hận ý. Là Tiêu Đạc vô dụng, là Tiêu Đạc không bảo vệ cẩn thận mẹ con các nàng, như vậy thì đừng trách y đoạt lại người vốn thuộc về mình.
Một lát sau, Bạch ngự y bị mang lên Ngọc lộ, Mạnh Linh Quân mời lão đến chẩn trị cho Vi Nhiễm.
Chiếc Ngọc lộ này được chế tạo bởi thợ thủ công lành nghề tiền triều, bốn điểm đều ổn định. Chính giữa trần xe là rồng ngồi lên hoa sen bạc, miệng ngậm minh châu, phía dưới trải tấm đệm trang trí màu vàng, bên trên là ghế vua, tơ bạc móc lên thành xe.
Bạch ngự y đã sống mấy chục năm, mưa gió nào chưa thấy qua, lúc này trong lòng vẫn phải nói thầm. Lão cũng coi như là nhờ phúc của nữ tử này nên mới có thể lên trên Ngọc lộ của Hoàng đế. Nhưng nữ tử này bị mang vào từ bên ngoài Thục cảnh, tháng mang thai không nhỏ, Hoàng Thượng gần đây chưa hề rời khỏi Thục cảnh, đứa nhỏ này chắc chắn không phải của y. Nhìn dáng vẻ của hoàng thượng, là muốn mang nàng và hài tử trong bụng này về nước đi? Đó chính là lẫn lộn huyết thống hoàng thất, phía Thái Hậu khẳng định sẽ không đồng ý.
Bạch ngự y lén lút giương mắt nhìn dáng vẻ sốt sắng của Mạnh Linh Quân, còn ôm thật chặt nữ tử kia không chịu buông tay, chắc hẳn Thiên Vương lão tử cũng không thể bảo y thay đổi ý định.
"Hoàng Thượng đừng lo lắng, phu nhân chỉ là nhiễm phong hàn, cộng thêm bị kinh sợ, nghỉ ngơi thật tốt là có thể tỉnh lại." Bạch ngự y trấn an nói.
"Làm phiền Bạch ngự y. Trẫm không giữ ông." Mạnh Linh Quân chỉ cúi đầu nhìn Vi Nhiễm.
"Hoàng Thượng. . ." Bạch ngự y vốn còn muốn khuyên y vài câu, dù sao cũng là đứa trẻ mình nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, nhưng lại không đành lòng tổn thương trái tim y, lắc đầu, một mình xuống Ngọc lộ.
Thẩm Kiêu tới hỏi lão: "Ngự y, thế nào rồi?"
"Người thì không có gì đáng ngại, nhưng Hoàng Thượng như vậy. . ." Bạch ngự y nhìn chung quanh, kéo Thẩm Kiêu bên cạnh: "Thẩm đại nhân, ngươi thật sự không biết lai lịch của nàng à? Đứa trẻ trong bụng nàng rất rõ ràng là không phải của hoàng thượng. Cha ruột của đứa trẻ là ai? Trong lòng sẽ không sốt ruột à? Ta muốn khuyên nhủ Hoàng Thượng, chia rẽ cốt nhục người khác quá tàn nhẫn, nhưng nhìn thần sắc của y thì lại không dám."
Thẩm Kiêu thầm nghĩ, làm sao lại không nóng nảy? Sau khi Hoàng đế Chu triều lên ngôi ý chỉ đầu tiên đó là treo thưởng trọng kim nếu tìm được Vi Nhiễm. Tiêu Đạc lại vì chuyện hai mẹ con nàng mất tích mà ý chí và tinh thần sa sút, bị Tiêu Nghị điều từ Nghiệp Đô đến Thiền Châu, lớn tiếng nói không quản lý tốt Thiền Châu thì không cần gặp ông. Đứa trẻ trong bụng Vi Nhiễm lại là hoàng tự của Chu triều, tuy nói không phải của hoàng thượng bọn họ nhưng cũng hết sức quý giá, lỡ như có chỗ sơ xuất chính là ảnh hưởng đến chuyện ngoại giao giữa hai nước.
Thẩm Kiêu cũng biết, Hoàng Thượng bọn họ nhìn thì ôn hòa nhưng trên thực tế là một người rất cố chấp. Hiện tại ai đi khuyên cũng vô dụng. Trừ phi chính y nghĩ thông suốt, nếu không sẽ không thả người.
Mạnh Linh Quân một đêm không ngủ, cứ như vậy nhìn người trong ngực, cũng không biết mệt mỏi. Trước kia y chỉ có thể nhớ nhung, hiện tại rốt cục có thể toại nguyện, chỉ cảm thấy mỗi một khắc đều có thể xem như vài năm.
Lúc hừng đông, Vi Nhiễm động một cái, từ từ mở mắt.
Đầu tiên nhất, đập vào mi mắt là hoàng bào màu đỏ thẫm, bên trên thêu ngũ long. Lại nhìn lên liền thấy cái cằm gầy gò, dung nhan tuấn tú khẽ mỉm cười. Giống như mộng cảnh, nhưng lại vô cùng chân thực. Nàng nhắm mắt, lại tiếp tục mở ra, nghe được người nói trên đỉnh đầu: "Nhiễm Nhiễm, là ta."
"Mạnh. . . Hoàng Thượng, xin thả ta ra." Vi Nhiễm mới nhận ra mình đang bị nam nhân này ôm, dùng sức giãy giụa, Mạnh Linh Quân liền thuận thế buông lỏng ra nàng nhưng vẫn nắm lấy cánh tay của nàng, ôn nhu nói: "Cứ gọi thẳng tên ta giống như lúc trước, không sao."
Vi Nhiễm cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn trên cánh tay mình kia, làm sao cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại hắn ở tình cảnh như thế này. Nàng biết Mạnh Linh Quân phái Thẩm Kiêu đi kinh thành, cũng xuất phát từ ý tốt. Nhưng đưa nàng từ ngàn dặm xa xôi đến Hậu thục, y muốn gì?
Nàng hơi nghiêng mặt sang một bên: "Chúng ta sẽ đi đâu?" Cái này vừa nhìn là biết Ngọc lộ Hoàng đế chuyên dụng, khắp nơi lộ rõ long khí tôn quý. Dù nàng chưa từng nhìn thấy, nhưng lúc ở Ngụy quốc công được hai vị ma ma trong cung dạy bảo thì có nghe qua Nghi thức Lễ bộ của Hoàng đế, các loại loan giá ngự liễn, chắc hẳn các quốc gia cùng một thời kỳ na ná như nhau.
Mạnh Linh Quân nói: "Ta mang nàng về Quốc Đô. Không phải nàng vẫn muốn nhìn xem Thủy Tinh Cung phụ hoàng xây cho ta sao? Có điều bây giờ ở đó quá lạnh, ta đã an bài chỗ khác cho nàng ở Tuyên Hoa uyển. Đợi đến ngày mùa hè thì có thể đi Thủy Tinh Cung hóng mát, ngay ở bên cạnh có ao Ma Kha."
"Ta không muốn đi Quốc Đô của huynh, ta muốn trở về, đi nơi ta nên đi. Thủy Tinh Cung của huynh cho dù tốt, cũng không thuộc về ta." Vi Nhiễm ngẩng đầu nhìn Mạnh Linh Quân, một bàn tay để lên phần bụng, "Con của ta cần phụ thân. Huynh thả ta đi? Bây giờ huynh là Hoàng đế cao quý, muốn dạng nữ tử nào không có? Làm gì cố chấp với ta, một phụ nhân đã có phu."
Vẻ mặt của Mạnh Linh Quân cứng đờ, đưa bàn duỗi ra, vòng tới Vi Nhiễm từ phía sau, nhẹ nhàng kéo nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ta có thể đồng ý với nàng bất cứ cái gì, duy chỉ có thả nàng là không được. Nhiễm Nhiễm, khi ở Nghiệp Đô, nàng biết rõ ngoài xe là ta lại không chịu lên tiếng, ta cứ thế bỏ qua cơ hội đó, nàng biết ta hối hận bao nhiêu không? Nếu như khi đó ta mang nàng đi thì bây giờ nàng chính là hoàng hậu của ta! Ban đầu là Tiêu Đạc cướp nàng khỏi ta, nàng vốn dĩ chính là của ta. Nàng yên tâm, con của nàng ta sẽ coi như con đẻ, sẽ không để cho nó chịu một chút ủy khuất. Nó có thể gọi ta là phụ hoàng."
Vi Nhiễm mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn Mạnh Linh Quân. Y muốn làm cái gì, nhận đứa bé này là hoàng tự sao? Lẫn lộn huyết thống hoàng thất chính là chuyện lớn, mặc y là Hoàng đế là cao quý, nhưng cũng không có quyền làm như thế.
"Huynh tính nhốt ta ở Tuyên Hoa uyển sao? Cho dù ta ở chỗ này, lòng ta cũng sẽ không ở nơi này. Huynh có nghĩ tới, nếu như bị Tiêu Đạc biết huynh bắt ta đến Hậu Thục, hắn sẽ làm như thế nào hay không? Huynh không sợ sự tình hai châu Diêm Linh tái diễn sao?" Vi Nhiễm lớn tiếng nói.
Sắc mặt Mạnh Linh Quân lập tức trở nên trắng như tuyết, một cái tay của y để phía sau Vi Nhiễm nắm thành quyền, một cái tay khác xoa lên gương mặt của nàng, thanh âm khẽ run: "Là ta không tốt, trước đây thất ước. Hiện tại, Trung Nguyên bốn phía phong hỏa, Tiêu Đạc không để ý tới nàng. Nếu hắn thật sự coi trọng nàng, lúc trước đã không nên để ngươi ở chỗ nguy hiểm như kinh thành! Vô luận trải qua bao nhiêu chuyện, tình cảm của ta đối với nàng vẫn như lúc ban đầu, sẽ không thay đổi. Còn nhớ không? Nhược Thủy dù có ba ngàn, ta chỉ lấy một bầu để uống."
Vi Nhiễm ngơ ngẩn, trong lòng dâng lên sự đắng chát. Đây là lời hắn từng nói khi ở Cửu Lê, một chuyện xưa bên trong Kinh phật. Con người khi còn sống gặp được rất nhiều thứ tốt đẹp, khó mà lựa chọn giữa lấy hay bỏ, phật khuyên thế nhân cố gắng nắm chắc một thứ trong đó là đã đủ rồi.
Năm đó, lúc bọn họ hẹn ước ở Cửu Lê, ai cũng không nghĩ tới, vận mệnh sẽ tạo ra một trò đùa lớn như thế với họ.
***
Nhân sinh tất nhiên là có người được như ý thì cũng có người không được như ý.
Lúc Chu Gia Mẫn bị Chu Tông Ngạn giam lại thì đã tính toán cuối cùng sẽ đi đến một bước này, nàng ta ngồi ở trong xe ngựa đi lên Bắc, thỉnh thoảng nhìn lại khói lửa ở Trung Nguyên, nam nhân kia đang từng bước tiếp cận vị trí trong dự đoán của nàng ta.
Nhưng đều không có liên quan gì đến nàng ta. Từ nay về sau, nàng ta không có nước, cũng cũng không có nhà.
Nhưng cuộc đời của Chu Gia Mẫn nàng ta tuyệt đối không có cái chữ "thua" này!
Xe ngựa đến phủ Thái Nguyên, vào Tấn Dương thành, Lưu Mân đích thân đến tiếp nàng ta. Nàng ta vịn tay của Lưu Mân xuống xe ngựa, cố nén chua xót và chán ghét trong lòng, thi lễ nói: "Đa tạ Lưu đại nhân cứu giúp."
Lưu Mân không chiếm được Vi Nhiễm, trong lòng
tất nhiên là không cam lòng, nhưng có Chu Gia Mẫn cũng coi như bù đắp một phần tiếc nuối của ông ta. Ông ta ôm eo mỹ nhân, cúi đầu giống như thân mật nói: "Nàng làm gì khách khí như thế? Từ nay về sau, nàng và ta chính là người trên một cái thuyền. Nàng truyền tin cho ta, nói có cách để cho ta chiếm cứ một phương, không cần xưng thần với Tiêu Nghị, là cách gì?"
"Đại nhân gấp cái gì? Chúng ta đi vào rồi nói." Chu Gia Mẫn khẽ đẩy l*иg ngực Lưu Mân, mị nhãn như tơ. Lưu Mân thỏa mãn cười nói: "Được, ta đã chuẩn bị yến hội, chỉ chờ kế tốt của nàng."
Thái Nguyên là kho lương thực dồi dào, đầy ắp, vô luận trên đại địa Trung Nguyên rối loạn như thế nào, vẫn không ảnh hưởng Lưu Mân ở lãnh địa của ông ta ăn chơi đàng điếm. Ông ta kéo Chu Gia Mẫn ngồi ở bên cạnh mình, lệnh nhạc công tấu nhạc, vũ cơ nhảy múa. Có thị nữ tiến lên đây rót rượu, Chu Gia Mẫn nhìn thoáng qua, đây không phải Vi Hân từng ở trước mặt Hán đế xuân phong đắc ý sao? Làm sao chạy đến nơi đây làm thị nữ rồi?
Vi Hân sợ hãi nhìn Lưu Mân một chút, không dám nhiều lời, thối lui đến đứng bên cạnh.
Nàng ta đến Thái Nguyên, vốn tưởng rằng có rất nhiều vinh hoa phú quý đang chờ nàng ta, nào ngờ Lưu Mân chỉ là sắp xếp cho nàng ta ở trong phủ, cũng không bởi vì nàng ta lập được công mà xem trọng mấy phần. Hơn nữa, thê thϊếp con cái của Lưu Mân thực sự quá nhiều, cộng lại tới mấy chục người, mỗi ngày tất cả đều bận rộn tranh thủ tình cảm, đấu đá lẫn nhau, căn bản không có người nào để nàng ta - một đứa con gái rơi vào trong mắt. Mỗi ngày nàng ta đều cướp đoạt đồ trong tay người khác, lại bị người khác cướp lại, có thể miễn cưỡng duy trì ấm no đã không tệ.
Cho đến một hôm Lưu Mân thưởng xuống vài thớt vải, vì nàng ta cùng ái thϊếp Lưu Mân giành giật, lỡ tay quẹt trúng mặt nàng ái thϊếp kia, dẫn tới ái thϊếp kia đến trước mặt Lưu Mân cáo trạng. Lưu Mân liền giam nàng ta lại, từ đó không quan tâm đến nàng ta nữa. Quản sự nhận được hối lộ của ái thϊếp kia, để nàng ta đi làm thị nữ, Lưu Mân nhìn thấy cũng chưa từng nói cái gì.
Làm thị nữ tốt xấu gì cũng không cần tranh đoạt với người khác.
Loại cuộc sống này, đừng nói so với lúc nàng ta ở Hán cung, chính là lúc ở Cửu Lê nàng ta cũng chưa từng bị khác chà đạp như thế bao giờ.
Người ta luôn luôn phải trả một cái giá thật lớn cho hành động của mình. Đến giờ phút này, nàng ta mới hiểu được.
Chu Gia Mẫn cũng không để Vi Hân ở trong lòng, nói với Lưu Mân: "Chẳng lẽ đại nhân không muốn xưng đế sao?"
Lưu Mân uống rượu, hai má ửng đỏ: "Làm sao không muốn? Bất cứ lúc nào ta cũng chuẩn bị khởi binh xuôi Nam, nhưng lại lo lắng Khiết Đan. . . Gia Luật Đô Mạc bị Tiêu Đạc đáng sợ, gần đây làm việc càng ngày càng trở nên sợ trước sợ sau! Ta chỉ dựa vào mười hai châu, làm thế nào đối đầu với Tiêu Nghị?"
Tính toán ban đầu của ông ta là chờ thời điểm Hán đế cùng Tiêu Nghị giao chiến, thừa dịp hỗn loạn xuất binh. Nhưng hành động của Tiêu Nghị thực sự quá nhanh, hơn nữa còn để lại Tiêu Đạc ở Nghiệp Đô đề phòng ông ta. Ông ta bên này còn chưa kịp hành động, bên kia đã thay đổi triều đại, bỏ qua cơ hội tốt nhất. Cục diện lúc trước ông ta bố trí, chẳng qua là đưa giang sơn Hán thất đến trên tay Tiêu Nghị. Mặc dù giang sơn này, Tiêu Nghị còn chưa ngồi vững vàng.
"Trước mắt Trung Nguyên chưa ổn định, chính là thời điểm tốt để nổi binh, đại nhân chiếm mười hai châu, lại là Hán thất chính thống, đương nhiên có thể làm đế, tất sẽ có người hưởng ứng . Còn Khiết Đan. . . Nếu ta hiến kế cho đại nhân, giải cái nỗi lo này, về sau đại nhân chuẩn bị cảm ơn ta như thế nào?" Chu Gia Mẫn rót một chén rượu, đưa tới bên miệng Lưu Mân. Nàng ta không giống với nha đầu đến từ sơn dã như Vi Hân. Nàng ta quá biết Lưu Mân muốn cái gì, nếu không cũng sẽ không chỉ dựa vào một phong thư đã thuyết phục được Lưu Mân đi cứu nàng ta.
Lưu Mân nâng cằm nàng ta lên, vừa uống rượu, vừa nhìn thẳng vào nàng ta: "Nàng muốn ta cảm ơn nàng thế nào?"
"Đại nhân có biết trong nhà của ta từng có một phương sĩ tiên đoán, nói ta có mệnh cách làm Hoàng Hậu. Nếu đại nhân xưng Đế, phong ta làm Hậu, ta cũng chắc chắn phụ tá ngài đoạt lại giang sơn của Hán gia, ngài thấy thế nào?"
Lưu Mân ngửa đầu cười to hai tiếng, một tay bế Chu Gia Mẫn lên: "Không nghĩ tới nàng còn có bản lĩnh này? Nếu tối nay nàng hầu hạ thật tốt thì ta sẽ theo nàng. Có ai không, chuẩn bị xe đi Tấn Dương cung!"
Lúc Lưu Mân ở trên xe ngựa thừa dịp động tay động chân, Chu Gia Mẫn đã từng ở trên sông Tần Hoài nghe kỹ nữ nói kỹ thuật trong phòng, còn lấy được một chút xuân cung đồ nên rất thông thạo nắm rõ chừng mực. Nàng ta biết ưu thế của mình, muốn nắm giữ Lưu Mân, nhất định phải để cho ông ta cảm thấy người khác không có thể so sánh với nàng ta, bất kể là thân thể hay là mưu kế.
Trong Tấn Dương cung một đêm phong lưu, Chu Gia Mẫn chán ghét đẩy Lưu Mân đang ngủ say tới mép giường, đứng dậy mặc quần áo, một mình đi ra cung thất.
Đứng ở trên đài cao quan sát Tấn Dương cung rộng lớn, giống như mỹ nhân tuổi xế chiều, ở trong đêm lộ ra trống trải mà tịch liêu. Trên nóc nhà, ngói lưu ly phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, chuông treo dưới mái hiên bị gió đêm thổi đến phát ra tiếng vang.
Cuộc đời của nàng ta vốn không phải chỉ có được mấy tòa Tấn Dương cung lụi bại như thế này, mà là hoàng cung Trung Nguyên kia. Chu Gia Mẫn kéo áo choàng sát vào người, hung hăng cắn môi. Nàng ta nhất định sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất dưới gầm trời này, dù là đứng tại nam nhân bên cạnh nàng ta không phải Tiêu Đạc. Nàng ta sẽ ghi nhớ hết khuất nhục hôm nay phải gánh chịu ở trong lòng, ngày khác trả lại họ gấp trăm ngàn lần nỗi khổ mà nàng ta gánh chịu.
Nàng ta muốn để Tiêu Đạc biết, nếu không có mình, hắn ngồi không vững cái giang sơn này đâu!
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, nàng ta còn chưa kịp quay đầu thì đã bị nam nhân ôm vào trong ngực. Bàn tay Lưu Mân xoa bộ ngực đẫy đà của nàng ta, ở bên tai nàng ta ậm ờ nói: "Hơn nửa đêm không ngủ, chạy đến làm cái gì? Ta đã lâu rồi chưa hưởng thụ vui sướиɠ như đêm hôm nay, không ngờ công phu trên giường của nàng cũng số một số hai như thế."
Chu Gia Mẫn nắm lấy tay của ông ta nói: "Vậy hoàng thượng cảm thấy, vị trí hoàng hậu này, thần thϊếp có thể làm được hay không?"
Lưu Mân bị xưng hô của nàng ta làm cho cực kỳ vui mừng, nắm lấy gương mặt nhỏ vuốt ve, nói: "Tất nhiên là được. Thế gian này còn có người thích hợp hơn nàng sao? Chỉ cần trẫm làm Hoàng đế, nàng đương nhiên sẽ là Hoàng Hậu của trẫm."
Chu Gia Mẫn nói: "Hoàng Thượng muốn đăng cơ, tất nhiên là càng nhanh càng tốt. Bằng không đợi cha con Tiêu gia bình loạn xong, thì sẽ có thời gian đối phó chúng ta. Gia Luật Đô Mạc đã sớm không phải là Gia Luật Đô Mạc năm đó, không thể trông cậy vào hắn nữa. Ta đây còn một ứng viên, nếu có thể giúp hắn gϊếŧ Gia Luật Đô Mạc, Liêu quốc tự nhiên sẽ ủng hộ chúng ta. Có Liêu quốc làm hậu thuẫn, cho dù chúng ta chỉ có mười hai châu, còn sợ không thể lấy được thiên hạ? Huống chi giang sơn Hậu Chu cũng không phải vững chắc như vậy."
"Ồ? Người nàng nói là người phương nào?" Lưu Mân trong mắt tỏa sáng. Ông ta vốn tưởng rằng Chu Gia Mẫn giống như đa số nữ tử khác, chỉ có một túi da, lúc này xem ra cũng không phải là như thế. Bên cạnh ông ta tuy có mưu sĩ, nhưng đều là hạng người sợ đầu sợ đuôi, ít có người xuất chúng. Nếu ông ta có thể có được một mưu sĩ xuất sắc, trợ ông ta đoạt được thiên hạ, chỉ là vị trí hoàng hậu thôi mà có cái gì không nỡ? Huống chi là một giai nhân như thế.
Chu Gia Mẫn bám vào bên tai Lưu Mân nói một phen, Lưu Mân liên tiếp gật đầu.
***
Một vùng Kinh kỳ bị chiến hỏa phá hủy, các nơi trên toàn quốc cũng có Tiết Độ Sứ giơ cờ hiệu ủng hộ Hán thất chống lại Đại Chu triều mới thành lập. Cái long ỷ này Tiêu Nghị ngồi cũng không yên ổn, quan trọng nhất chính là ổn định lòng người, quét sạch thế lực phản loạn gần kinh kỳ.
Ông phân đất phong hầu cho cựu thần có công ủng hộ ông, Ngô Đạo Tế, Chu Tông Ngạn, Hồ Hoằng Nghĩa cùng Tống Diên Ác đều được tấn thăng theo cấp khác nhau, thế hệ trẻ tuổi bên trong có Lý Trọng Tiến, Trương Vĩnh Đức và cả Triệu Cửu Trọng chia ra sắp xếp vào cấm quân.
Vì khống chế các đường Tiết Độ Sứ, Tiêu Nghị đặc biệt tăng thêm cấm quân, thủ vệ Kinh Thành. Cấm quân vốn có Bộ quân và Mã quân, đặc biệt tăng thêm Điện Tiền Ti, nhân số lập tức tăng vọt. Ông còn đem người tinh nhuệ cả nước đều tuyển vào cấm quân, đặc biệt là một số bộ hạ cũ của Thiên Hùng Quân lúc trước, gia tăng thật lớn sức chiến đấu và mức độ trung thành của cấm quân.
Tiêu Nghị vừa mới kế đế vị, Sài Thị liền được sắc phong làm hoàng hậu, Tiết thị thì thăng làm Thục phi, mặt khác phong hai vị muội muội của công thần làm phi. Tiêu Đạc bị phái đi Thiền Châu - nơi khó giải quyết nhất, điều ra khỏi Kinh Thành, đương nhiên khiến cho trên dưới triều chính nghị luận ầm ĩ. Thậm chí có tin đồn nói rằng, mặc dù Tiêu Nghị coi trọng Tiêu Đạc nhưng Tiêu Thành Chương mới là con trai ruột, sau khi Tiêu Nghị chết đương nhiên hy vọng Tiêu Thành Chương kế đế vị.
Chỉ có Sài Thị và Tiêu Đạc hiểu rõ trong lòng, Thiền Châu là nơi Tiêu Nghị trở nên giàu sang, rất quan trọng. Hơn nữa, so với ở Kinh Thành sống an nhàn sung sướиɠ, đến dân gian làm chuyện thật, giành được lòng dân mới là biện pháp tích lũy danh tiếng tốt nhất.
Tiêu Đạc biết phụ thân dụng tâm lương khổ[3], đây vốn là cơ hội để hắn phát triển kế hoạch lớn, nhưng hắn từ đầu đến cuối không có tin tức của Vi Nhiễm, tinh thần vô cùng sa sút, làm sao cũng không lấy lại được ý chí chiến đấu.
[3]Dụng tâm lương khổ: Phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại
Lý Diên Tư, Cố Thận Chi, Ngụy Tự và Chương Đức Uy cùng đi theo Tiêu Đạc đến Thiền Châu. Ba người Lý Diên Tư đều không được Hoàng đế gia phong ở lại trong triều, vẫn đi theo Tiêu Đạc như cũ cũng là có thâm ý. Thiền Châu bị nạn đói và đạo tặc hoành hành, vì phòng ngừa bộc phát dịch bệnh, Cố Thận Chi đi theo thái y Thái y viện đến nơi đây cứu chữa bệnh nhân.
Tiêu Đạc đến nhận chức, toàn bộ quan viên Thiền Châu đến trước cửa quan nha nghênh đón, còn ở trên đường đốt pháo, mời đội múa sư đến góp vui, giống như đang ăn tết.
Tiêu Đạc xuống ngựa, quay đầu nhìn bách tính đang vây xem một chút, đều áo mới, trên mặt mang theo vui mừng. Hắn chắp tay tiến vào quan nha, một đám quan viên tiền hô hậu ủng. Hắn phát hiện quan nha cũng vừa mới thi công thành cái mới, bàn ghế đều được làm từ gỗ mun. Hắn ngồi xuống, giơ tay lau mặt bàn, rất sạch sẽ.
Quan viên đều lên tiếng ca tụng công đức, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mấy vị quan viên đứng phía trước nhất, nói: "Các ngươi dâng tấu lên triều đình nói Thiền Châu người chết đói khắp nơi, quan viên không đủ, thành trì hư hao, còn có thời gian rỗi xử lý quan nha này sạch sẽ gọn gàng như thế, thật sự là vất vả."
Thôi quan Thiền Châu liền vội vàng tiến lên nói: "Điện hạ tới quản lý Thiền Châu đã tủi thân cho ngài rồi, dù sao vẫn không thể để ngài làm việc bên trong quan nha rách nát được. Ban đêm, chúng ta còn chuẩn bị yến hội, tiếp phong tẩy trần[4] cho ngài và mấy vị đại nhân. . ."
[4]Tiếp phong tẩy trần: bày biện thiết đãi người từ xa đến
Nào ngờ hắn ta còn chưa nói xong, Tiêu Đạc bỗng nhiên vỗ bàn một cái: "Trên đường ta đi vào thành, nhìn thấy người sống đều tụ tập trước quan nha. Các ngươi kiếm ở đâu ra bách tính có sức sống, ăn mặc sạch sẽ như thế? Nên như thế nào thì cứ để như thế đó, ta đến Thiền Châu là tới thăm cảnh thái bình giả tạo các ngươi làm ra sao? Kho bạc trống rỗng, quan phủ không có lương thực, ngươi lại còn có tiền lo liệu yến hội!"
Thôi quan vội vàng quỳ xuống: "Điện hạ thứ tội. . . Điện hạ thứ tội. . ." Bọn họ nghĩ Tiêu Đạc đường đường là Hoàng tử chạy đến Thiền Châu, trong lòng nhất định oán hận, cho nên muốn dâng rượu thức ăn ngon, luôn nghĩ không có gì sai, nào ngờ Tiêu Đạc căn bản không mắc bẫy này, còn liếc mắt đã nhìn thấu trò hề của bọn họ.
Tiêu Đạc nhìn về phía mấy người Lý Diên Tư: "Văn Bác, ngươi đi cùng Trưởng Lại đem hết hồ sơ chất chứ trong quan nha đến đây, Ngụy Tự và Chương Đức Uy đi trong thành kiểm tra tình hình bị nạn, ban đêm trở về báo cáo."
"Rõ!" Mấy người đồng thanh đáp, người nào đi làm việc của người nấy.
Quan viên Thiền Châu nhìn thấy Tiêu Đạc cũng không phải tới làm dáng một chút, mà là thật sự đến xử lý chuyện thật, tâm tư trước đó đều thu lại, nghiêm túc nói với hắn về hiện trạng của Thiền Châu. Thôi quan nói: "Thành trì bị tổn hại rất nghiêm trọng, chúng ta chỉ sửa gấp. . . Đoạn đường ngài vào thành kia, toàn bộ thành Tây không có một chỗ phòng ốc tốt, đường đi cũng đều bị nghiền nát bở đá. . . Chuyện cần phải làm đầu tiên đó là dọn sạch đường. . ."
Tiêu Đạc cau mày nói: "Ngươi đã biết, vì sao không làm?"
Vẻ mặt Thôi quan như đưa đám nói: "Không phải hạ thần không làm, thật sự là trong phủ khố không có lấy một đồng bạc, nhân thủ thiếu nghiêm trọng. Không dối gạt điện hạ, một ngày trước khi ngài đến, chúng ta còn đang suy nghĩ biện pháp gom góp lương thảo, mà vùng lân cận kinh thành gặp phải chiến tranh, năm nay Hà Đông mất mùa, châu phủ gần đó cũng không dám nhận thêm dân, sợ phát sinh bạo động, thực sự hết cách rồi."
Tiêu Đạc im lặng không lên tiếng, ra hiệu một quan viên khác nói tiếp: "Thanh niên trai tráng đều bị tóm đi nhập ngũ, trong thành chỉ còn lại người già trẻ em, muốn xây dựng thành trì nhất định phải có thanh niên khoẻ mạnh. Nhưng bây giờ ngoại trừ mấy người chúng ta, toàn bộ Thiền Châu thật sự là tìm không ra mấy người trẻ tuổi tay chân khỏe mạnh. . ."
Đám người mồm năm miệng mười kể khổ, tình hình của Thiền Châu thật sự là khó giải quyết, trong triều không ai nguyện ý tới thu thập cục diện rối rắm này, Tiêu Nghị mới phái Tiêu Đạc đến, cũng hi vọng hắn có thể có cách. Chúng quan viên từ ban ngày thổ lộ hết đến ban đêm, buổi chiều Tiêu Đạc sai phòng bếp nấu cho mỗi người một bát mì, bản thân hắn cũng ăn mì giống bọn họ. Lúc trăng lên giữa trời, chúng quan viên mới lần lượt rời đi, Tiêu Đạc còn đang cầm đuốc xem hồ sơ.
Lý Diên Tư không dám lên tiếng quấy rầy, một mình đi ra ngoài hít thở không khí, còn duỗi lưng một cái. Vừa vặn gặp Ngụy Tự và Chương Đức Uy mệt mỏi trở về, muốn đi vào bẩm báo, Lý Diên Tư liền vội vàng kéo hai người bọn họ: "Để điện hạ thở một ngụm đi. Từ xế chiều đến bây giờ còn chưa từng rời chỗ ngồi, giờ phút này còn đang xem hồ sơ. Đây là hắn muốn dùng công việc để lơ là cảm giác của bản thân, không suy nghĩ đến chuyện phu nhân nữa."
Chương Đức Uy quơ quơ thư trong tay: "Ta có thư trong cung phái tới, cần phải đi vào giao cho điện hạ."
Thư là Tiêu Nghị truyền đến, nội dung là gần đây Mạnh Linh Quân của Thục quốc đã sắc phong một vị Tuyên Hoa phu nhân, ban thưởng ở tại Tuyên Hoa uyển Thành Đô, vô cùng sủng ái. Đều nói vị Tuyên Hoa phu nhân này là mỹ nhân thu nạp từ đất Thục, có tư sắc khuynh quốc, còn nói đã mang thai long tự của Mạnh Linh Quân. Thái Hậu rất không thích vị phu nhân này, mấy lần xảy ra mâu thuẫn với Mạnh Linh Quân, bởi vì Mạnh Linh Quân hết mực che chở, chỉ có thể coi như thôi.
Tiêu Đạc nhìn chằm chằm mỗi một chữ trên bức thư, nắm chặt ngón tay, lập tức đứng lên. Tại sao hắn không nghĩ tới chứ? Người bắt Yêu Yêu đi rất có thể là Mạnh Linh Quân! Trong lòng của hắn vui mừng khôn xiết, giống như người chết chìm rốt cục bắt được một cây gỗ nổi, bất kể như thế nào, rốt cục đã có manh mối! Hắn cấp tốc bàn giao vài tiếng, liền gọi Ngụy Tự đi chuẩn bị ngựa.
"Sao vậy, điện hạ còn muốn một thân một mình đi Thục quốc hay sao? Không được, với thân phận bây giờ của ngài, không thể mạo hiểm." Lý Diên Tư ngăn cản nói.
"Văn Bác, ta phải đi!" Tiêu Đạc chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân đều đang dâng lên, hận không thể đến Thành Đô ngay bây giờ, hắn vừa đi vừa nói: "Lúc trước Mạnh Linh Quân cũng dám chui vào đất Hán, ta làm trượng phu và phụ thân, một chút nguy hiểm ấy thì tính là cái gì? Khả năng này là hy vọng duy nhất của ta, bất kể có phải hay không, ta đều phải tự mình đi nghiệm chứng."
"Vậy Thiền Châu làm sao bây giờ!" Lý Diên Tư nói.
Tiêu Đạc dừng bước lại, trên mặt là vẻ mặt kiên nghị: "Tất cả hồ sơ ta đã xem rồi, vì trốn tránh chiến tranh nên rất nhiều người trẻ tuổi cắt tóc làm tăng, tiền đi theo người, vậy nên đến chùa miếu bắt tăng lữ gia nhập, hiểu chưa? Văn Bác, nơi này tạm thời giao cho ngươi và Chương Đức Uy, ta sẽ nhanh chóng trở về. Ngươi để cho ta tùy hứng một lần, đừng lấy quốc gia và bách tính ra dọa ta, được không?"
Lý Diên Tư hít sâu, thở dài nói: "Điện hạ đi đi, chú ý cẩn thận."
Tiêu Đạc vỗ vỗ bờ vai của hắn, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.