Xuyên Thành Dị Năng Ở Trong Tay Ác Ma
Chương 90: : Vương Không Gặp Vương
Bạc Yên
28/10/2023
Mạnh Linh Quân từ trên lầu đi xuống, Thái Hậu vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, định giải thích: "Hoàng Thượng. . . Ai gia cũng không có. . ." Bà ta thật sự không muốn biến sự việc trở thành thế này, bà ta tưởng rằng chỉ là một nữ tử bình thường, cho dù quá khứ có chút chuyện không được vẻ vang cho lắm nhưng chỉ cần nhi tử thật lòng thích thì có sao đâu? Bà ta ra mặt làm người ác xử lý đứa bé kia là được rồi.
Nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ tới thân phận thật sự của Vi Nhiễm là như vậy. Có lòng khuyên nhi tử vài câu, nhưng lại sợ y không chịu nghe.
Mạnh Linh Quân nhìn về phía Trương Lệ Hoa và Thẩm Kiêu: "Các ngươi đi ra ngoài trước, trẫm có lời muốn nói với mẫu hậu."
Trương Lệ Hoa chưa từng nhìn thấy Mạnh Linh Quân có vẻ mặt nghiêm nghị như thế, sợ hãi đáp một tiếng, cùng Thẩm Kiêu đi ra.
Mạnh Linh Quân vung áo choàng lên, lập tức quỳ gối trước mặt Thái Hậu. Thái Hậu giật nảy mình, vội vàng giơ tay dìu y: "Hoàng Thượng, người làm cái gì vậy?"
"Nhi tử bất hiếu, để mẫu hậu lo lắng. Từ khi phụ hoàng qua đời, mẫu hậu chưa từng bước vào Tuyên Hoa uyển, nhưng vì chuyện của con mà phá lệ."
Thái Hậu đỡ Mạnh Linh Quân lên, vuốt ve đầu vai của y, thành khẩn nói: "Vì người, việc cỏn con này đây tính là cái gì? Có điều, ai gia thật sự không muốn tổn thương nàng. . . Chỉ là tưởng đứa bé kia. . . Hoàng Thượng à, người nghe ai gia khuyên một câu, đưa nàng về lại Đại Chu đi. Tiêu Đạc kia há lại dễ trêu vào? Ngộ nhỡ bị hắn biết được, người giấu vợ con hắn trong nước, chỉ sợ lập tức sẽ phát binh tiến đánh chúng ta. Đất Thục quả thực chiếm cứ địa hình hiểm trở, nhưng chúng ta cũng không có sức lực chống lại Trung Nguyên."
Mạnh Linh Quân cầm lấy bàn tay già nua của Thái Hậu, cúi đầu nói: "Mẫu hậu, con tự có chừng mực. Con cũng biết chuyện này giấu diếm không được bao lâu. Nhưng bây giờ, con muốn nghiệm chứng một chuyện, cho nên ngài cho ta chút thời gian nữa, con sẽ xử lý tốt."
Thái Hậu nhìn y một cách chăm chú, lập tức thở một hơi thật dài: "Hoàng Thượng, có đôi khi phải dừng lại nhìn một chút, đừng cứ mãi đuổi theo những thứ không thuộc về mình. Có lẽ người thực sự thích hợp với ngài đang ở bên cạnh người."
Mạnh Linh Quân biết ý tứ của Thái Hậu. Làm sao y lại không biết, sinh ở đất Thục, lớn ở đất Thục, Trương Lệ Hoa thích hợp với y hơn Vi Nhiễm. Nhưng thích hợp với thích, không bao giờ là một chuyện. Y có thể vì lý do thích hợp mà ở chung một chỗ với Trương Lệ Hoa, nhưng sẽ không vì lý do thích hợp mà thích nàng ấy. Trái tim y tựa như pháo hoa, chỉ có thể nở rộ một lần. Sau Vi Nhiễm thì sẽ không có người nào có thể nhóm lửa.
. . .
Mạnh Linh Quân đích thân đưa Thái Hậu đến cổng Tuyên Hoa uyển, đưa mắt nhìn phượng liễn và nghi trượng của Thái hậu rời đi, Trương Lệ Hoa từ màn trong trướng thò người ra ngoài, lại bị Thái Hậu kéo lại.
"Thái Hậu. . . Thần thϊếp chỉ muốn nhìn Hoàng Thượng thêm một chút." Trương Lệ Hoa nhỏ giọng nói. Nàng ấy chẳng biết lúc nào có thể gặp lại Mạnh Linh Quân, đương nhiên là lưu luyến không rời. Từ nhỏ nàng ấy đã được giáo dục cho nên dù nàng ấy có hâm mộ và ghen ghét Vi Nhiễm cũng sẽ không nảy sinh suy nghĩ độc ác nào cả. Huống chi, thân là phi tử của Hoàng đế, chắc chắn phải chia sẻ một nam nhân với những nữ nhân khác. Nàng ấy đã sớm chuẩn bị xong tư tưởng này rồi.
"Lệ Hoa, vừa rồi ai gia đã nói với Hoàng Thượng, nữ nhân kia sẽ không ở lại đất Thục quá lâu. Con cố gắng nhẫn nhịn một thời gian đi."
Trương Lệ Hoa liền giật mình, lập tức dịu dàng nói: "Thật ra thần thϊếp hiểu rõ, hoàng thượng thật lòng thật dạ thích Tuyên Hoa phu nhân. Nếu nàng không phải nữ nhân của Tiêu Đạc, thần thϊếp không ngại cùng nàng hầu hạ Hoàng Thượng. Vả lại, có vẻ nàng cũng không khó ở chung."
Thái Hậu cười cười, chỉ vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ấy mà không nói thêm gì nữa. Bà ta ở hậu cung nhiều năm như vậy, sớm đã không mấy mặn mà với hai chữ tình yêu. Lúc bà ta còn trẻ, cùng Tiên Hoàng cũng coi như là lưỡng tình tương duyệt, phu thê tình thâm. Nhưng nữ nhân xinh đẹp cũng sẽ có ngày già đi, hậu cung lại không ngừng có nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp đi vào, dần dần khoảng cách giữa bà và nam nhân bên trên hoàng vị kia càng ngày càng xa.
Cho nên, dù nhi tử bà ta khổ sở cũng chỉ là tạm thời. Thời gian sẽ để cho y quên hết mọi thứ. Đây chính là gia đình đế vương.
Sau lưng họ, Mạnh Linh Quân chờ đến khi nhìn không thấy phượng liễn rồi mới quay người chậm rãi trở về.
Cao Sĩ Do chạy đến bên cạnh y bẩm báo: "Hoàng Thượng, mấy vị đại thần phía Đại Tư Không cầu kiến ngài."
"Dẫn bọn họ đến Toàn Hoa lâu, trẫm tự đi qua." Mạnh Linh Quân dặn dò một tiếng, liền một mình đi về phía trước. Cao Sĩ Do biết y muốn yên tĩnh một mình nên không đi theo quấy rầy. Chuyện ngày hôm nay gây ra tiếng động không nhỏ, ông cũng phải đi gõ nhóm cung nhân một cái, để bọn họ không nói năng huyên thuyên.
Đám người Đại Tư Không ở dưới lầu một Toàn Hoa lâu chờ đợi, đứng ngồi không yên. Đại Tư Không biết trên lầu là nơi ở của Tuyên Hoa phu nhân trong truyền thuyết, rất được Hoàng Thượng yêu thích. Lúc ông tiến cung còn nghe nữ nhi tố khổ, nói bây giờ gặp Hoàng Thượng một lần cũng rất khó. Nếu không phải Cao Sĩ Do canh giữ ở đầu bậc thang, ông thật sự còn muốn gặp vị phu nhân này một lần.
Đại Tư Không thấy Mạnh Linh Quân chậm chạp không đến, dạo bước qua nói với Cao Sĩ Do: "Cao công công, rốt cuộc khi nào Hoàng Thượng mới đến? Chúng ta đợi ở đây nửa canh giờ rồi. Thật sự là có chuyện gấp mới đến cầu kiến."
Cao Sĩ Do hiển nhiên thành thạo ứng phó với tình huống như thế này, ung dung cười nói: "Tiểu nhân đã bẩm báo hoàng thượng rồi, Hoàng Thượng bảo tiểu nhân dẫn các vị đến đây chờ đợi. Đại Tư Không an tâm chớ vội, chắc chẳng mấy chốc nữa Hoàng Thượng sẽ tới."
Tiếng nói của ông vừa dứt, ngoài cửa liền có người nói: "Đại Tư Không, trẫm tới rồi."
Đại Tư Không nghiêng đầu nhìn lại, gặp Mạnh Linh Quân cất bước tiến đến, vội vàng đi qua hành lễ: "Hoàng Thượng, Lưu Mân ở Thái Nguyên tự xưng đế! Quốc hiệu vẫn là Hán. Bọn họ xưng thần với Liêu quốc, nhận được sự ủng hộ của Hoàng đế Liêu quốc, Liêu quốc hứa hẹn cùng Lưu Mân xuất binh xuôi Nam."
Mạnh Linh Quân ngồi xuống, ung dung hỏi: "Gia Luật Đô Mạc còn dám Nam chinh? Lần trước, sau khi hắn bị Tiêu Đạc đánh bại, âu sầu không vừa ý, cả ngày ở trong Liêu quốc mơ mơ màng màng như người say rượu. Lưu Mân dùng gì biện pháp để hắn thay đổi chủ ý?"
Đại Tư Không lắc đầu nói: "Hoàng Thượng, Gia Luật Đô Mạc đã bị gϊếŧ. Lần trước, sau khi hắn bị Tiêu Đạc đánh bại, trải qua Liêu quốc nội loạn, mặc dù cuối cùng vẫn làm Hoàng đế, nhưng giống lão hổ bị rút răng nanh, cả ngày chỉ biết hưởng lạc, khiến cho đại thần trong nước cực kỳ bất mãn. Bây giờ, Gia Luật Cảnh đường đệ của hắn kế vị, trẻ tuổi nóng tính, muốn xây dựng một phen công lao sự nghiệp, cho nên đáp ứng lời mời của Lưu Mân. Lưu Mân lại gửi thư cho nước ta, mời cùng nhau xuất binh, dùng thế lực bắt ép Trung Nguyên."
Ông trình lên một phong thư, Mạnh Linh Quân nhận lấy nhìn một lần, tiện tay đặt ở trên thư án: "Lần trước Lưu Mân thuyết phục Dương Thủ Trinh khởi binh phản Hán, cũng là hứa hẹn cùng xuất binh. Nhưng từ đầu đến cuối, ông ta đều án binh bất động, lúc này lại muốn lặp lại chiêu cũ? Trẫm lấy bốn châu phía tây nam làm giá, mới đổi lại hòa bình cho Chu triều, tuyệt đối không thể tuỳ tiện động binh nữa."
Một đại thần khác nói ra: "Hoàng Thượng, lúc này khác với lần trước. Bây giờ Đại Chu vừa mới kiến quốc, Tiêu Nghị còn chưa ngồi vững hoàng vị, Trung Nguyên lại khói lửa nổi lên bốn phía. Nếu chúng ta liên thủ với Bắc Hán, có thể lấy trọn Quan Trung[1]."
[1]Quan Trung: lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Mấy vị đại thần khác cũng dốc sức khuyên Mạnh Linh Quân thừa cơ xuất binh. Quan Trung đất đai phì nhiêu, vị trí chiến lược lại hết sức quan trọng. Lưu Mân quả thật đã bắt trúng tâm tính của Thục nhân an phận ở một góc. Nhưng Mạnh Linh Quân không lập tức đồng ý, chỉ nhận lời suy nghĩ một chút, sau đó kêu mấy vị đại thần trở về.
Y quan tâm Vi Nhiễm, muốn lên lầu xem thử, lại nhìn thấy Vi Nhiễm đang tựa ở trên bậc thang xuất thần, có vẻ nghe hết những lời nói vừa rồi của bọn họ. Ngày bình thường y cùng đại thần thảo luận chính sự, vốn không cố ý tránh nàng, bởi vậy cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ dịu dàng nói: "Nàng vừa tỉnh lại làm sao lại chạy loạn? Ta dìu nàng trở về."
Vi Nhiễm ngẩng đầu nhìn y, vừa đi trở về vừa hỏi: "Huynh muốn nghe Lưu Mân, xuất binh đến Trung Nguyên?"
Mạnh Linh Quân không lập tức nói tiếp, mà dìu nàng ngồi ở trên giường, đắp kín chăn: "Lúc trước, nàng không thích nghe những chuyện này nhất, ta nói với nàng, nàng sẽ mệt rã rời cho coi. Nàng cứ yên tâm dưỡng thân thể trước, những chuyện này không cần nàng quan tâm."
Vi Nhiễm nhìn Mạnh Linh Quân nói: "Mặc dù ta không hiểu những chuyện này, nhưng có mấy lời vẫn phải nói. Đại Chu vừa xây dựng, cục diện chính trị quả thật bất ổn, nhưng Tiết Độ Sứ trong Chu triều ủng hộ Tiêu Nghị không phải số ít, Ngụy quốc công, Tống Diên Ác, Hồ Hoằng Nghĩa, đây đều là lão tướng rong ruổi sa trường. Thế hệ trẻ tuổi, cũng đề bạt không ít tướng tài đắc lực, chớ nói chi là còn có. . . Tiêu Đạc. Lưu Mân chỉ dựa vào mười hai châu xưng đế, cho dù Khiết Đan liên binh với ông ta, có thể xuất ra bao nhiêu binh lực? Tân chủ Liêu quốc thật sự đáng tin sao? Huynh phải nghĩ lại."
Mạnh Linh Quân sững sờ, đáy mắt dâng lên mấy phần ánh sáng, dời ghế con ngồi tại bên giường Vi Nhiễm: "Không ngờ Nhiễm Nhiễm đã giỏi hơn xưa, nói rõ ràng đâu ra đấy. Nàng đang lo lắng cho ta hả?"
Vi Nhiễm hiểu rõ y không kiêng kỵ mình nói những điều này, bèn nói tiếp: "Tất nhiên lo lắng. Lúc ấy, ba đường Tiết Độ Sứ phản loạn, Dương Thủ Trinh bảo nước Thục xuất binh, tiến đánh biên cảnh phía Tây Đông Hán, nhưng chỉ hai châu Diêm Linh mấy người đánh bao lâu? Nước Thục ổn định mấy năm, trong nước chưa từng xảy ra trận chiến lớn, cũng không thể một mình tướng lĩnh đảm nhận một phía. Giờ phút này nếu như xuất binh, chưa chắc có thể chiếm được Quang Trung. Nếu như chọc giận Đại Chu, họ bỏ nguy hiểm nam bắc mà dốc toàn lực công kích nước Thục thì nước Thục sẽ lập tức lật đổ. Nếu huynh muốn bảo vệ nước Thục thái bình, lúc này nhất định phải đứng cùng một phe với Đại Chu."
Mạnh Linh Quân nhìn chăm chú vào mắt Vi Nhiễm, hỏi: "Nàng rất có lòng tin với Tiêu Đạc, hay là không có lòng tin với ta?"
Vi Nhiễm lắc đầu, thành khẩn nói: "Đều không phải vậy. Ta không muốn nhìn thấy một số người thích việc lớn hám công to, mà cuốn bách tính nước Thục vào trong chiến tranh một cách vô duyên vô cơ. Trên đường ta tới đây, tận mắt thấy nước Thục yên ổn phồn hoa, đây là ước mơ thiết tha mấy chục năm của bách tính Trung Nguyên, nhưng lại mong mà không có được. Hòa bình kiếm không dễ, huynh nhẫn tâm dùng khói lửa chiến tranh phá hủy hết tất cả hay sao?"
Ngón tay Mạnh Linh Quân vuốt ve đai lưng ngọc trên bào phục của mình, im lặng. Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi y không lập tức đồng ý với đám người Đại Tư Không. Lúc Phụ hoàng lâm chung đã nói với y, làm một vị vua giữ vững cơ nghiệp đời trước là được, nước Thục không có cái năng lực đi mở rộng bờ cõi kia. Tiêu Nghị cũng không phải Hán đế trước kia, nếu như làm ông tức giận, thì không phải chỉ bốn châu là có thể hòa giải.
Không khí yên tĩnh quỷ dị. Lúc này, Tiểu Viên xuất hiện sau lưng bọn họ, nhẹ giọng hỏi thăm muốn dùng bữa hay không. Mạnh Linh Quân dặn nàng ấy đi chuẩn bị, khi ngước mắt nhìn về phía Vi Nhiễm lần nữa, trong lòng nói không nói ra được cảm xúc gì.
Tiêu Đạc đúng là đã thay đổi nàng, nam nhân kia cho nàng tầm mắt hoàn toàn mới. Mấy ngày trước, y thấy nàng viết chữ, chữ viết sắc bén giống như bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, nét chữ thuộc một trường phái riêng. Trước kia y từng nhắc nhở nàng viết chữ, nàng lại uể oải, chữ viết giống như cành liễu không có gân cốt, uốn nắn như thế nào cũng không được. Ngày hôm nay lời nói của nàng, nếu không phải chính tai nghe thấy, y tuyệt không tin là được nói ra từ trong miệng nàng. Tiểu nha đầu lúc trước kia, khi nào quan tâm tới binh lực nước nào ra sao, dân tình như thế nào? Chớ nói chi là lo cho bá tánh.
Y tự hỏi, nếu như lúc trước y cưới nữ tử này, sẽ làm cho nàng giữ lại tính khí trời sinh, sẽ chiều chuộng nàng yêu thương nàng, nhưng không cho nàng được trí tuệ như thế này.
"Chờ qua hai ngày nữa, thân thể nàng tốt một chút, ta dẫn nàng ra ngoài dạo một chút. Hoa mai trong thành nở rồi." Mạnh Linh Quân nói khẽ.
***
Trong đêm, Tiêu Đạc lập tức từ trên giường bật dậy, giơ tay ấn trán, kêu: "Yêu Yêu. . ."
Hắn xuống giường uống nước, khoác áo đến bên ngoài sân phơi. Từ nơi này có thể nhìn thấy Tuyên Hoa uyển cách đó không xa, lóe lên ánh sáng như sao. Hắn bồi hồi ở gần đây đã mấy ngày, nhưng dù thế nào đều không có cách tiếp cận lâm viên Hoàng gia thủ vệ sâm nghiêm kia. Nhưng mỗi ngày đều có thể nghe được người chung quanh thảo luận vị Tuyên Hoa phu nhân này được sủng ái như thế nào.
Mạnh Linh Quân thật sự rất coi trọng nàng, không chỉ mỗi ngày đều phải vượt đường xa từ Thục cung chạy đến Tuyên Hoa uyển làm bạn, nghe nói ngay cả đại thần muốn gặp mặt y đều phải đặc biệt chạy đến Toàn Hoa lâu bên trong Tuyên Hoa uyển, mà đàm luận quốc sự cũng không né tránh nàng một chút nào. Mỗi ngày, bọn họ đều sẽ tản bộ dọc theo ao Ma Kha, thậm chí bà đỡ ngự y và cung thất đều chuẩn bị xong cho tiểu Hoàng tử chưa ra đời.
Trực giác hắn cho biết, vị Tuyên Hoa phu nhân này nhất định là Yêu Yêu của hắn. Nếu không Mạnh Linh Quân không gần nữ sắc, làm sao lại đột nhiên đối xử tốt với một nữ nhân bỗng dưng xuất hiện như vậy? Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy đã có đứa bé rồi.
Tiêu Đạc cũng biết, Mạnh Linh Quân có thể cho Vi Nhiễm, hiện tại hắn không cho được. Thậm chí hắn còn sinh ra một ý nghĩ, có lẽ nàng ở lại bên cạnh Mạnh Linh Quân mới có thể thật sự hạnh phúc? Những ngày này, hắn vô cùng tự trách bản thân. Vào thời khắc nguy hiểm, hắn cũng không thể chạy tới bên cạnh nàng bảo vệ nàng, hôm đó, nếu không có người của Mạnh Linh Quân thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện hung hiểm gì. Hơn nữa về sau, nhịp chân chinh chiến của hắn cũng sẽ không dừng lại. Hắn còn nhớ rõ năm đó cùng Tiêu Nghị đứng ở phía trên cổ đạo của quê nhà, ngắm nhìn Yến Vân phía Bắc, lập xuống chí hướng: Không khôi phục lại giang sơn, thề không buông xuôi.
Bây giờ Lưu Mân xưng đế, hợp tác với
Liêu quốc phát binh xuôi Nam.
Chuyện Lưu Mân xưng đế, Tiêu Đạc cũng không bất ngờ, nhưng ông ta thuyết phục Khiết Đan cùng ông ta xuất binh nhanh như vậy thì có chút ngoài dự tính. Tiêu Nghị đã phái Chu Tông Ngạn dẫn đại quân Bắc thượng đối phó với kẻ địch, theo đoàn quân còn có tướng lĩnh trẻ tuổi tên là Triệu Cửu Trọng. Tiêu Đạc người ở đất Thục, tâm cũng đã bay đến chiến trường ngoài ngàn dặm. Đời này của hắn chưa từng trốn tránh trách nhiệm của mình. Bảo vệ quốc gia, trên chiến trường anh dũng gϊếŧ địch, không sợ đổ máu hy sinh. Làm quan một phương, phải tạo phúc bách tính, lo lắng hết lòng. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, mình sẽ buông bỏ những trách nhiệm này, ngàn dặm xa xôi chạy đến nước khác chỉ vì tìm kiếm một người.
Nếu thật sự tìm được nàng, nếu nàng nói không muốn đi cùng hắn thì phải làm sao?
Dùng hết biện pháp, cưỡng ép mang nàng đi? Quay qua quay lại, rời nhà xuất chinh rồi để một mình nàng ở lại? Hoặc là làm nàng hiểu được khát vọng của hắn, chấp nhận mọi thứ này một cách vô điều kiện?
Trăng khuyết treo lơ lửng giữa màn trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, hai tay Tiêu Đạc chống lên lan can, hít một hơi gió đêm đất Thục, nghĩ thầm có lẽ cứ như vậy rời đi mới là kết cục tốt nhất đối với tất cả mọi người.
Mạnh Linh Quân chắc chắn sẽ đối xử với nàng rất tốt, càng tốt hơn hắn nữa. Vinh quang, phú quý, che chở và sủng ái, Mạnh Linh Quân đều sẽ cho nàng. Nhưng Tiêu Đạc sờ lên kết cỏ trên cổ tay, nghĩ đến sau này bên cạnh không có nàng làm bạn, làm thế nào cũng không cam tâm rời đi. Ít nhất phải gặp nàng một lần, chính miệng hỏi nàng. Nếu nàng thật sự không muốn đi cùng hắn, trong lòng còn trách ngày đó hắn không đích thân đi Kinh Thành cứu giúp thì hắn sẽ thành toàn cho bọn họ.
Nghĩ như vậy, ngực của hắn lại đau nhức như bị chém một nhát. Dáng vẻ nhu nhược và bi lụy này của hắn, ngay cả bản thân hắn cũng rất chán ghét.
"Chủ thượng!" Ngụy Tự ở bên ngoài gõ cửa, Tiêu Đạc trở về trong phòng, đi ra mở cửa.
"Thuộc hạ thăm dò được một tin tức. Mấy ngày nữa Mạnh Linh Quân sẽ mang. . . Tuyên Hoa phu nhân đi đạo quan trong thành thưởng mai. Tuyên Hoa uyển chúng ta vào không được, nhưng đạo quán thì vẫn có thể nghĩ một chút biện pháp."
Tiêu Đạc gật đầu nói: "Ừm, ngươi đi sắp xếp đi. Bất kể như thế nào, cũng phải cố gắng hết sức thử một lần."
. . .
Mấy ngày sau, Tiêu Đạc và Ngụy Tự xen lẫn trong đám người Thiêu Thái[2], tiến về Tử Vân quan trong thành. Ngụy Tự còn sợ Tiêu Đạc làm không quen những việc này, muốn giúp hắn chọn, nhưng Tiêu Đạc không có một lời oán giận. Tiêu Đạc mặc áo ngắn vải thô bình dân, vóc người cao lớn, tướng mạo anh tuấn đi trong một đám nam nhân xấu xí đặc biệt dễ thấy, ngay cả đầu bếp nữ bên trong đó cũng nhịn không được nhìn hắn vài lần, còn cố ý bưng nước đưa cho hắn uống.
[2]Lễ hội chọn rau vào ngày thứ hai của tháng hai âm lịch (baike)
Ngụy Tự ngồi ở bên cạnh thấy Tiêu Đạc cùng kia đầu bếp nữ trò chuyện tự nhiên. Bên trong Tử Vân quan hoa mai nở vừa đủ độ, mùi hương thơm ngát bao phủ khắp cả vườn. Hôm nay, người trong quan đều biết quốc chủ sẽ dẫn Tuyên Hoa phu nhân đến đây thưởng mai, nội viện đã bị cấm quân vây quanh, dù bọn họ có thể vào bên trong quan nhưng vẫn không đến gần được Mạnh Linh Quân.
"Ngươi mới tới à? Sao lúc trước chưa từng thấy ngươi." Đầu bếp nữ hỏi thăm.
Tiêu Đạc vừa uống nước vừa nói: "Ừm, ta mới tới. Thật không dám giấu giếm, nghe nói hôm nay Hoàng Thượng muốn tới trong quan này thưởng mai, ta cố ý chạy đến muốn gặp một lần, không nghĩ tới vẫn bị ngăn ở bên ngoài."
Đầu bếp nữ hiểu rõ nói: "Ngươi cũng muốn thấy phong thái của hoàng thượng? Hoàng thượng là mỹ nam tử đệ nhất nước Thục, người muốn gặp y rất nhiều, thế nhưng nghe nói vị Tuyên Hoa phu nhân kia cũng không kém."
Tiêu Đạc mang theo vài phần tiếc hận nói: "Đáng tiếc ta là một kẻ bình dân, không có cơ hội đứng gần chiêm ngưỡng thiên nhan, đành phải ra về không công. Ta là người nơi khác, lần tiếp theo kiếm đủ tiền đến Quốc Đô còn không biết là khi nào."
Đầu bếp nữ nhìn Tiêu Đạc ăn nói không tầm thường, đoán chừng hắn cũng không phải tên lỗ mãng thôn quê gì, nhìn hai bên một chút, kéo Tiêu Đạc đến một bên: "Thấy ngươi thật lòng muốn nhìn Hoàng Thượng, ta cũng có một cách, chỉ có điều ngươi phải hứa ngoan ngoãn nghe lời."
Hai mắt Tiêu Đạc lập tức sáng lên, thành khẩn nói: "Đại tỷ có cách gì, không ngại cho hay. Ân tình của ngươi, ta nhất định ghi nhớ mãi mãi trong lòng."
Đầu bếp nữ giận dỗi liếc Tiêu Đạc một cái, đưa tay đấm bờ vai của hắn: "Không cần ngươi ghi nhớ mãi mãi trong lòng, cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Ngươi đến đây, ta nói cho nghe."
Tiêu Đạc tiến tới, vừa nghe vừa gật đầu. Đầu bếp nữ kia chỉ cảm thấy dựa vào hắn gần như vậy, có thể cảm nhận được hơi thở nam nhân mạnh mẽ trên người hắn, còn có vải thô bọc lấy đường cong trên thân thể cường tráng. Sau khi nói xong gò má nàng ta ửng đỏ, xấu hổ nhìn hắn một chút, chỉ cảm thấy càng nhìn càng tuấn tú, so với những nam nhân nho nhã trong nước Thục thì rất khác nhau.
Trùng hợp lúc này, trong phòng bếp có người gọi nàng ta, nàng ta dặn dò: "Dựa theo lời ta nói đi làm là được rồi, đừng quá lo lắng." Lúc này mới bịn rịn rời đi.
Tiêu Đạc đi đến bên cạnh Ngụy Tự đang trợn mắt hốc mồm, nói với hắn: "Đầu bếp nữ kia nói, chúng ta đi vào đạo quán tìm một đạo sĩ tên là Biện Cơ, hắn sẽ giúp chúng ta trà trộn vào trong vườn."
Ngụy Tự rất có vài phần bội phục nói: "Thuộc hạ chỉ biết có mỹ nhân kế, không nghĩ tới mỹ nam kế cũng dùng tốt như vậy. Hôm nay phải gọi là mở mang tầm mắt."
Tiêu Đạc liếc hắn một cái, đi thẳng về phía trước.
Đạo sĩ tên là Biện Cơ kia vốn là người quản chuyện đồ ăn bữa tiệc trưa hôm nay, nghe nói là Yến tam nương phòng bếp giới thiệu tới, cũng không nhiều lời, tìm hai tên đạo sĩ thay đổi y phục cho Tiêu Đạc và Ngụy Tự. Hắn ta vung phất trần nói: "Chờ đến lúc mang thức ăn lên ta tự sẽ tới gọi các ngươi. Các ngươi ở trong chính điện, đừng có chạy lung tung, nghe rõ chưa?"
Ngụy Tự vội vàng xác nhận, Tiêu Đạc lại cau mày không nói lời nào. Hắn không tin phật, cũng không tin đạo. Không nghĩ tới đời này lại phải trái lương tâm mặc áo đạo sĩ một lần.
Biện Cơ nghi ngờ nhìn Tiêu Đạc một cái, trong lòng thầm tự nhủ. Hắn ta biết xem tướng một chút, cảm thấy Tiêu Đạc không hề giống người dân bình thường. Sát khí trên người nam nhân này cực nặng, nói là chúa tể một phương ngược lại có mấy phần khả năng. Nhưng nếu thật sự là người có thân phận tôn quý thì đã có thể đường đường chính chính cầu kiến quốc chủ rồi, làm gì lăn lộn trong đạo quán, giả trang đạo sĩ? Chẳng lẽ là nghịch đảng hoặc mật thám nước khác?
Hắn ta phụ trách việc ăn uống, tất nhiên không dám thất lễ, sau khi đi ra chính điện, làm bộ rời đi, nhưng thật ra trốn ở bên cửa sổ nghe lén Ngụy Tự nói chuyện với Tiêu Đạc.
Ngụy Tự nói: "Chủ thượng chờ lát nữa chuẩn bị cứ như vậy xuất hiện trước mặt phu nhân?"
"Nếu không thì ngươi có biện pháp tốt hơn? Ta chỉ muốn nói với nàng mấy câu. Còn theo ta đi hay không, tất cả đều do nàng." Tiêu Đạc vỗ vỗ bụi đất trên người, trên mặt lạnh nhạt nói. Thực ra trong lòng của hắn rất căng thẳng và có tràn đầy chờ mong. Dù sao sắp có thể nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, đây có lẽ là cơ hội có thể tiếp cận nàng duy nhất của hắn trên đất Thục. Chỉ là không biết nàng có muốn nhìn thấy hắn hay không?
Biện Cơ đứng ở bên ngoài trầm ngâm một lát, thầm nghĩ hóa ra không phải đến xem hoàng thượng, mà là đến xem Tuyên Hoa phu nhân? Hơn nữa nhìn dáng vẻ còn là người quen cũ của phu nhân? Hắn ta càng nghĩ càng thấy đến không đúng, vội vàng chạy đi gặp Thẩm Kiêu.
Tiêu Đạc và Ngụy Tự đi đến ngoài điện, nhìn thấy thân ảnh Biện Cơ rời đi, biết là hắn ta đi mật báo, lặng lẽ đi theo. Vừa rồi bọn họ đã phát hiện Biện Cơ đứng ở bên ngoài nghe lén, mới cố ý nói những lời đó. Người hành quân đánh giặc, làm sao có thể ngay cả một chút tính cảnh giác cũng không có? Đạo quán này lớn như thế, cho dù cơ cơ hội mang thức ăn lên, nếu như đến lúc đó chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa thì có ích lợi gì? Chỉ có theo đuôi Biện Cơ đi đến nơi gần Vi Nhiễm hơn.
. . .
Hoa mai trong Tử Vân quan đứng vị trí số một trong vùng lân cận, có rất nhiều giống loài nào là mai Cung Phấn, mai Tùng Hồng, mai Lục Ngạc, mai Ngọc Điệp, mai Vẩy Kim, hoa nở dày đặc mà màu sắc cực kỳ lộng lẫy, hoa được trồng cao thấp xen vào nhau, hình thái khác nhau, đẹp không sao tả xiết.
Mạnh Linh Quân đi ở phía trước, giới thiệu với Vi Nhiễm, Vi Nhiễm lắng nghe, đưa mắt nhìn bốn phía. Cung nhân và cấm quân cũng không dám theo quá gần, chỉ ở xa xa, cố gắng không quấy rầy đến nhã hứng của bọn họ. Bỗng nhiên, Mạnh Linh Quân ở phía trước dừng bước nói: "Nhiễm Nhiễm, đừng nhúc nhích."
Vi Nhiễm nghi ngờ nhìn y, chỉ thấy Mạnh Linh Quân đi tới, gỡ xuống một đóa hoa mai từ trên tóc nàng, kéo tay nàng tới đặt vào bên trong. Vi Nhiễm nhìn hoa mai màu hồng kia, nở thật diễm lệ, nhớ tới lúc ấy tại dưới rừng đào, người kia hái một cành đào, cánh hoa rơi xuống đầy người, vụng về chọn một đóa cài lên tóc nàng. Chuyện gỡ hoa này, Mạnh Linh Quân làm cũng đặc biệt có nhã ý, đổi lại là người kia thì có vẻ không thích hợp.
Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu. Mạnh Linh Quân hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, nhớ tới một chuyện cũ. Ta hơi đói bụng, có đồ ăn chưa?" Vi Nhiễm rất tự nhiên hỏi.
Mạnh Linh Quân cười nói: "Đương nhiên là có, nàng đi theo ta." Nói xong, chủ động nắm tay Vi Nhiễm, đi về phía cái đình đằng trước.
Giữa bọn họ đã có ba điều quy ước, chỉ cần không phải quá phận thì Vi Nhiễm sẽ không nghịch ý của y. Nhưng hành vi hôm nay của y có chút khác thường.
Tiêu Đạc trốn ở giữa bụi hoa, cả người như bị cố định. Nhiều ngày như vậy, hắn rốt cục cũng có cơ hội nhìn thấy người mình nhớ mong hằng đêm, vừa rồi nàng xuất hiện trong tầm mắt hắn, suýt nữa hắn đã liều lĩnh lao ra. Nàng có bằng lodng hay không thì có gì quan trọng? Hắn chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực thật chặt, nói cho nàng mình nhớ nàng và con của bọn họ cỡ nào.
Nhưng Ngụy Tự mạnh mẽ đè hắn xuống, xung quanh nơi này chí ít có mấy trăm tên cấm quân, lao ra như vậy, trừ phi là không muốn sống nữa.
Sau đó, Tiêu Đạc kiềm chế tính tình, nhìn thấy rõ ràng mọi thứ giữa nàng và Mạnh Linh Quân, lúc nàng nói chuyện với Mạnh Linh Quân giọng điệu và thần sắc đều thật khác biệt. Rất tự nhiên, rất thả lỏng, đó mới là dáng vẻ vốn có của nàng nhỉ? Nàng ở trước mặt mình, xưa nay sẽ không như thế. Ban đầu thuận theo, về sau chính là nhận mệnh.
Tay Tiêu Đạc nắm chặt thành quả đấm, rất chặt, dường như như vậy mới có thể trì hoãn âm thanh sụp đổ trong lòng hắn. Hoặc là hắn thật sự không nên tới?
Khí sắc của nàng rất tốt, nhìn nở nang hơn chút, có lẽ bởi vì mặc áo choàng nên không nhìn ra đang mang thai. Ánh mắt của hắn chuyển động theo từng hành động của nàng, không hề muốn dời đi, thậm chí vì muốn gần nàng thêm một chút, còn di chuyển giữa bụi hoa.
Ngụy Tự muốn ngăn cản thì đã không kịp, chỉ có thể đi theo bò sấp tiến lên, tận lực không phát ra tiếng động. Rõ ràng còn là đầu xuân, nhưng Ngụy Tự lại ra mồ hôi đầy mình, chuyện này còn căng thẳng hơn xông pha chiến đấu.
Bên kia, Vi Nhiễm cầm bánh ngọt trên bàn lên ăn, nghe Mạnh Linh Quân nói chuyện xưa liên quan đến hoa mai. Y đầy bụng kinh luân nên biết rất nhiều giai thoại về danh nhân, hơn nữa còn kể một cách hết sức tự nhiên, Vi Nhiễm bèn chống cằm nghiêm túc lắng nghe. Nói tới bên trong Khai Hoàng, Triệu Sư Hùng dời La Phù, uống say với một mỹ nhân mặc đồ trắng, xem một tiểu đồng áo xanh ca múa say mê. Sau khi tỉnh lại phát hiện mình té dưới cây mai, lúc đó chim bói cá ở trên cây hót vang trời, Vi Nhiễm nhịn không được cười lên: "Hoa ra là hắn đang nằm mơ. Ngộ nhận hoa mai thành mỹ nhân, chim bói cá ngộ nhận là tiểu đồng!"
Mạnh Linh Quân khẽ gật đầu, duỗi ngón tay ra lau đi mảnh vụn bánh ngọt trên miệng nàng, nói khẽ: "Nếu là ta, cũng chỉ mong say mãi không còn tỉnh."
Vi Nhiễm sửng sốt một chút, muốn tránh đi, lại bị y nắm cằm vuốt ve.
Vi Nhiễm kinh giật mình, không lường trước Mạnh Linh Quân sẽ cúi đầu sáp lại, vội vàng duỗi ra hai tay chống lên vai y. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy ngoài đình cách đó không xa, có người từ giữa bụi hoa đứng thẳng lên.
Nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ tới thân phận thật sự của Vi Nhiễm là như vậy. Có lòng khuyên nhi tử vài câu, nhưng lại sợ y không chịu nghe.
Mạnh Linh Quân nhìn về phía Trương Lệ Hoa và Thẩm Kiêu: "Các ngươi đi ra ngoài trước, trẫm có lời muốn nói với mẫu hậu."
Trương Lệ Hoa chưa từng nhìn thấy Mạnh Linh Quân có vẻ mặt nghiêm nghị như thế, sợ hãi đáp một tiếng, cùng Thẩm Kiêu đi ra.
Mạnh Linh Quân vung áo choàng lên, lập tức quỳ gối trước mặt Thái Hậu. Thái Hậu giật nảy mình, vội vàng giơ tay dìu y: "Hoàng Thượng, người làm cái gì vậy?"
"Nhi tử bất hiếu, để mẫu hậu lo lắng. Từ khi phụ hoàng qua đời, mẫu hậu chưa từng bước vào Tuyên Hoa uyển, nhưng vì chuyện của con mà phá lệ."
Thái Hậu đỡ Mạnh Linh Quân lên, vuốt ve đầu vai của y, thành khẩn nói: "Vì người, việc cỏn con này đây tính là cái gì? Có điều, ai gia thật sự không muốn tổn thương nàng. . . Chỉ là tưởng đứa bé kia. . . Hoàng Thượng à, người nghe ai gia khuyên một câu, đưa nàng về lại Đại Chu đi. Tiêu Đạc kia há lại dễ trêu vào? Ngộ nhỡ bị hắn biết được, người giấu vợ con hắn trong nước, chỉ sợ lập tức sẽ phát binh tiến đánh chúng ta. Đất Thục quả thực chiếm cứ địa hình hiểm trở, nhưng chúng ta cũng không có sức lực chống lại Trung Nguyên."
Mạnh Linh Quân cầm lấy bàn tay già nua của Thái Hậu, cúi đầu nói: "Mẫu hậu, con tự có chừng mực. Con cũng biết chuyện này giấu diếm không được bao lâu. Nhưng bây giờ, con muốn nghiệm chứng một chuyện, cho nên ngài cho ta chút thời gian nữa, con sẽ xử lý tốt."
Thái Hậu nhìn y một cách chăm chú, lập tức thở một hơi thật dài: "Hoàng Thượng, có đôi khi phải dừng lại nhìn một chút, đừng cứ mãi đuổi theo những thứ không thuộc về mình. Có lẽ người thực sự thích hợp với ngài đang ở bên cạnh người."
Mạnh Linh Quân biết ý tứ của Thái Hậu. Làm sao y lại không biết, sinh ở đất Thục, lớn ở đất Thục, Trương Lệ Hoa thích hợp với y hơn Vi Nhiễm. Nhưng thích hợp với thích, không bao giờ là một chuyện. Y có thể vì lý do thích hợp mà ở chung một chỗ với Trương Lệ Hoa, nhưng sẽ không vì lý do thích hợp mà thích nàng ấy. Trái tim y tựa như pháo hoa, chỉ có thể nở rộ một lần. Sau Vi Nhiễm thì sẽ không có người nào có thể nhóm lửa.
. . .
Mạnh Linh Quân đích thân đưa Thái Hậu đến cổng Tuyên Hoa uyển, đưa mắt nhìn phượng liễn và nghi trượng của Thái hậu rời đi, Trương Lệ Hoa từ màn trong trướng thò người ra ngoài, lại bị Thái Hậu kéo lại.
"Thái Hậu. . . Thần thϊếp chỉ muốn nhìn Hoàng Thượng thêm một chút." Trương Lệ Hoa nhỏ giọng nói. Nàng ấy chẳng biết lúc nào có thể gặp lại Mạnh Linh Quân, đương nhiên là lưu luyến không rời. Từ nhỏ nàng ấy đã được giáo dục cho nên dù nàng ấy có hâm mộ và ghen ghét Vi Nhiễm cũng sẽ không nảy sinh suy nghĩ độc ác nào cả. Huống chi, thân là phi tử của Hoàng đế, chắc chắn phải chia sẻ một nam nhân với những nữ nhân khác. Nàng ấy đã sớm chuẩn bị xong tư tưởng này rồi.
"Lệ Hoa, vừa rồi ai gia đã nói với Hoàng Thượng, nữ nhân kia sẽ không ở lại đất Thục quá lâu. Con cố gắng nhẫn nhịn một thời gian đi."
Trương Lệ Hoa liền giật mình, lập tức dịu dàng nói: "Thật ra thần thϊếp hiểu rõ, hoàng thượng thật lòng thật dạ thích Tuyên Hoa phu nhân. Nếu nàng không phải nữ nhân của Tiêu Đạc, thần thϊếp không ngại cùng nàng hầu hạ Hoàng Thượng. Vả lại, có vẻ nàng cũng không khó ở chung."
Thái Hậu cười cười, chỉ vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ấy mà không nói thêm gì nữa. Bà ta ở hậu cung nhiều năm như vậy, sớm đã không mấy mặn mà với hai chữ tình yêu. Lúc bà ta còn trẻ, cùng Tiên Hoàng cũng coi như là lưỡng tình tương duyệt, phu thê tình thâm. Nhưng nữ nhân xinh đẹp cũng sẽ có ngày già đi, hậu cung lại không ngừng có nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp đi vào, dần dần khoảng cách giữa bà và nam nhân bên trên hoàng vị kia càng ngày càng xa.
Cho nên, dù nhi tử bà ta khổ sở cũng chỉ là tạm thời. Thời gian sẽ để cho y quên hết mọi thứ. Đây chính là gia đình đế vương.
Sau lưng họ, Mạnh Linh Quân chờ đến khi nhìn không thấy phượng liễn rồi mới quay người chậm rãi trở về.
Cao Sĩ Do chạy đến bên cạnh y bẩm báo: "Hoàng Thượng, mấy vị đại thần phía Đại Tư Không cầu kiến ngài."
"Dẫn bọn họ đến Toàn Hoa lâu, trẫm tự đi qua." Mạnh Linh Quân dặn dò một tiếng, liền một mình đi về phía trước. Cao Sĩ Do biết y muốn yên tĩnh một mình nên không đi theo quấy rầy. Chuyện ngày hôm nay gây ra tiếng động không nhỏ, ông cũng phải đi gõ nhóm cung nhân một cái, để bọn họ không nói năng huyên thuyên.
Đám người Đại Tư Không ở dưới lầu một Toàn Hoa lâu chờ đợi, đứng ngồi không yên. Đại Tư Không biết trên lầu là nơi ở của Tuyên Hoa phu nhân trong truyền thuyết, rất được Hoàng Thượng yêu thích. Lúc ông tiến cung còn nghe nữ nhi tố khổ, nói bây giờ gặp Hoàng Thượng một lần cũng rất khó. Nếu không phải Cao Sĩ Do canh giữ ở đầu bậc thang, ông thật sự còn muốn gặp vị phu nhân này một lần.
Đại Tư Không thấy Mạnh Linh Quân chậm chạp không đến, dạo bước qua nói với Cao Sĩ Do: "Cao công công, rốt cuộc khi nào Hoàng Thượng mới đến? Chúng ta đợi ở đây nửa canh giờ rồi. Thật sự là có chuyện gấp mới đến cầu kiến."
Cao Sĩ Do hiển nhiên thành thạo ứng phó với tình huống như thế này, ung dung cười nói: "Tiểu nhân đã bẩm báo hoàng thượng rồi, Hoàng Thượng bảo tiểu nhân dẫn các vị đến đây chờ đợi. Đại Tư Không an tâm chớ vội, chắc chẳng mấy chốc nữa Hoàng Thượng sẽ tới."
Tiếng nói của ông vừa dứt, ngoài cửa liền có người nói: "Đại Tư Không, trẫm tới rồi."
Đại Tư Không nghiêng đầu nhìn lại, gặp Mạnh Linh Quân cất bước tiến đến, vội vàng đi qua hành lễ: "Hoàng Thượng, Lưu Mân ở Thái Nguyên tự xưng đế! Quốc hiệu vẫn là Hán. Bọn họ xưng thần với Liêu quốc, nhận được sự ủng hộ của Hoàng đế Liêu quốc, Liêu quốc hứa hẹn cùng Lưu Mân xuất binh xuôi Nam."
Mạnh Linh Quân ngồi xuống, ung dung hỏi: "Gia Luật Đô Mạc còn dám Nam chinh? Lần trước, sau khi hắn bị Tiêu Đạc đánh bại, âu sầu không vừa ý, cả ngày ở trong Liêu quốc mơ mơ màng màng như người say rượu. Lưu Mân dùng gì biện pháp để hắn thay đổi chủ ý?"
Đại Tư Không lắc đầu nói: "Hoàng Thượng, Gia Luật Đô Mạc đã bị gϊếŧ. Lần trước, sau khi hắn bị Tiêu Đạc đánh bại, trải qua Liêu quốc nội loạn, mặc dù cuối cùng vẫn làm Hoàng đế, nhưng giống lão hổ bị rút răng nanh, cả ngày chỉ biết hưởng lạc, khiến cho đại thần trong nước cực kỳ bất mãn. Bây giờ, Gia Luật Cảnh đường đệ của hắn kế vị, trẻ tuổi nóng tính, muốn xây dựng một phen công lao sự nghiệp, cho nên đáp ứng lời mời của Lưu Mân. Lưu Mân lại gửi thư cho nước ta, mời cùng nhau xuất binh, dùng thế lực bắt ép Trung Nguyên."
Ông trình lên một phong thư, Mạnh Linh Quân nhận lấy nhìn một lần, tiện tay đặt ở trên thư án: "Lần trước Lưu Mân thuyết phục Dương Thủ Trinh khởi binh phản Hán, cũng là hứa hẹn cùng xuất binh. Nhưng từ đầu đến cuối, ông ta đều án binh bất động, lúc này lại muốn lặp lại chiêu cũ? Trẫm lấy bốn châu phía tây nam làm giá, mới đổi lại hòa bình cho Chu triều, tuyệt đối không thể tuỳ tiện động binh nữa."
Một đại thần khác nói ra: "Hoàng Thượng, lúc này khác với lần trước. Bây giờ Đại Chu vừa mới kiến quốc, Tiêu Nghị còn chưa ngồi vững hoàng vị, Trung Nguyên lại khói lửa nổi lên bốn phía. Nếu chúng ta liên thủ với Bắc Hán, có thể lấy trọn Quan Trung[1]."
[1]Quan Trung: lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Mấy vị đại thần khác cũng dốc sức khuyên Mạnh Linh Quân thừa cơ xuất binh. Quan Trung đất đai phì nhiêu, vị trí chiến lược lại hết sức quan trọng. Lưu Mân quả thật đã bắt trúng tâm tính của Thục nhân an phận ở một góc. Nhưng Mạnh Linh Quân không lập tức đồng ý, chỉ nhận lời suy nghĩ một chút, sau đó kêu mấy vị đại thần trở về.
Y quan tâm Vi Nhiễm, muốn lên lầu xem thử, lại nhìn thấy Vi Nhiễm đang tựa ở trên bậc thang xuất thần, có vẻ nghe hết những lời nói vừa rồi của bọn họ. Ngày bình thường y cùng đại thần thảo luận chính sự, vốn không cố ý tránh nàng, bởi vậy cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ dịu dàng nói: "Nàng vừa tỉnh lại làm sao lại chạy loạn? Ta dìu nàng trở về."
Vi Nhiễm ngẩng đầu nhìn y, vừa đi trở về vừa hỏi: "Huynh muốn nghe Lưu Mân, xuất binh đến Trung Nguyên?"
Mạnh Linh Quân không lập tức nói tiếp, mà dìu nàng ngồi ở trên giường, đắp kín chăn: "Lúc trước, nàng không thích nghe những chuyện này nhất, ta nói với nàng, nàng sẽ mệt rã rời cho coi. Nàng cứ yên tâm dưỡng thân thể trước, những chuyện này không cần nàng quan tâm."
Vi Nhiễm nhìn Mạnh Linh Quân nói: "Mặc dù ta không hiểu những chuyện này, nhưng có mấy lời vẫn phải nói. Đại Chu vừa xây dựng, cục diện chính trị quả thật bất ổn, nhưng Tiết Độ Sứ trong Chu triều ủng hộ Tiêu Nghị không phải số ít, Ngụy quốc công, Tống Diên Ác, Hồ Hoằng Nghĩa, đây đều là lão tướng rong ruổi sa trường. Thế hệ trẻ tuổi, cũng đề bạt không ít tướng tài đắc lực, chớ nói chi là còn có. . . Tiêu Đạc. Lưu Mân chỉ dựa vào mười hai châu xưng đế, cho dù Khiết Đan liên binh với ông ta, có thể xuất ra bao nhiêu binh lực? Tân chủ Liêu quốc thật sự đáng tin sao? Huynh phải nghĩ lại."
Mạnh Linh Quân sững sờ, đáy mắt dâng lên mấy phần ánh sáng, dời ghế con ngồi tại bên giường Vi Nhiễm: "Không ngờ Nhiễm Nhiễm đã giỏi hơn xưa, nói rõ ràng đâu ra đấy. Nàng đang lo lắng cho ta hả?"
Vi Nhiễm hiểu rõ y không kiêng kỵ mình nói những điều này, bèn nói tiếp: "Tất nhiên lo lắng. Lúc ấy, ba đường Tiết Độ Sứ phản loạn, Dương Thủ Trinh bảo nước Thục xuất binh, tiến đánh biên cảnh phía Tây Đông Hán, nhưng chỉ hai châu Diêm Linh mấy người đánh bao lâu? Nước Thục ổn định mấy năm, trong nước chưa từng xảy ra trận chiến lớn, cũng không thể một mình tướng lĩnh đảm nhận một phía. Giờ phút này nếu như xuất binh, chưa chắc có thể chiếm được Quang Trung. Nếu như chọc giận Đại Chu, họ bỏ nguy hiểm nam bắc mà dốc toàn lực công kích nước Thục thì nước Thục sẽ lập tức lật đổ. Nếu huynh muốn bảo vệ nước Thục thái bình, lúc này nhất định phải đứng cùng một phe với Đại Chu."
Mạnh Linh Quân nhìn chăm chú vào mắt Vi Nhiễm, hỏi: "Nàng rất có lòng tin với Tiêu Đạc, hay là không có lòng tin với ta?"
Vi Nhiễm lắc đầu, thành khẩn nói: "Đều không phải vậy. Ta không muốn nhìn thấy một số người thích việc lớn hám công to, mà cuốn bách tính nước Thục vào trong chiến tranh một cách vô duyên vô cơ. Trên đường ta tới đây, tận mắt thấy nước Thục yên ổn phồn hoa, đây là ước mơ thiết tha mấy chục năm của bách tính Trung Nguyên, nhưng lại mong mà không có được. Hòa bình kiếm không dễ, huynh nhẫn tâm dùng khói lửa chiến tranh phá hủy hết tất cả hay sao?"
Ngón tay Mạnh Linh Quân vuốt ve đai lưng ngọc trên bào phục của mình, im lặng. Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi y không lập tức đồng ý với đám người Đại Tư Không. Lúc Phụ hoàng lâm chung đã nói với y, làm một vị vua giữ vững cơ nghiệp đời trước là được, nước Thục không có cái năng lực đi mở rộng bờ cõi kia. Tiêu Nghị cũng không phải Hán đế trước kia, nếu như làm ông tức giận, thì không phải chỉ bốn châu là có thể hòa giải.
Không khí yên tĩnh quỷ dị. Lúc này, Tiểu Viên xuất hiện sau lưng bọn họ, nhẹ giọng hỏi thăm muốn dùng bữa hay không. Mạnh Linh Quân dặn nàng ấy đi chuẩn bị, khi ngước mắt nhìn về phía Vi Nhiễm lần nữa, trong lòng nói không nói ra được cảm xúc gì.
Tiêu Đạc đúng là đã thay đổi nàng, nam nhân kia cho nàng tầm mắt hoàn toàn mới. Mấy ngày trước, y thấy nàng viết chữ, chữ viết sắc bén giống như bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, nét chữ thuộc một trường phái riêng. Trước kia y từng nhắc nhở nàng viết chữ, nàng lại uể oải, chữ viết giống như cành liễu không có gân cốt, uốn nắn như thế nào cũng không được. Ngày hôm nay lời nói của nàng, nếu không phải chính tai nghe thấy, y tuyệt không tin là được nói ra từ trong miệng nàng. Tiểu nha đầu lúc trước kia, khi nào quan tâm tới binh lực nước nào ra sao, dân tình như thế nào? Chớ nói chi là lo cho bá tánh.
Y tự hỏi, nếu như lúc trước y cưới nữ tử này, sẽ làm cho nàng giữ lại tính khí trời sinh, sẽ chiều chuộng nàng yêu thương nàng, nhưng không cho nàng được trí tuệ như thế này.
"Chờ qua hai ngày nữa, thân thể nàng tốt một chút, ta dẫn nàng ra ngoài dạo một chút. Hoa mai trong thành nở rồi." Mạnh Linh Quân nói khẽ.
***
Trong đêm, Tiêu Đạc lập tức từ trên giường bật dậy, giơ tay ấn trán, kêu: "Yêu Yêu. . ."
Hắn xuống giường uống nước, khoác áo đến bên ngoài sân phơi. Từ nơi này có thể nhìn thấy Tuyên Hoa uyển cách đó không xa, lóe lên ánh sáng như sao. Hắn bồi hồi ở gần đây đã mấy ngày, nhưng dù thế nào đều không có cách tiếp cận lâm viên Hoàng gia thủ vệ sâm nghiêm kia. Nhưng mỗi ngày đều có thể nghe được người chung quanh thảo luận vị Tuyên Hoa phu nhân này được sủng ái như thế nào.
Mạnh Linh Quân thật sự rất coi trọng nàng, không chỉ mỗi ngày đều phải vượt đường xa từ Thục cung chạy đến Tuyên Hoa uyển làm bạn, nghe nói ngay cả đại thần muốn gặp mặt y đều phải đặc biệt chạy đến Toàn Hoa lâu bên trong Tuyên Hoa uyển, mà đàm luận quốc sự cũng không né tránh nàng một chút nào. Mỗi ngày, bọn họ đều sẽ tản bộ dọc theo ao Ma Kha, thậm chí bà đỡ ngự y và cung thất đều chuẩn bị xong cho tiểu Hoàng tử chưa ra đời.
Trực giác hắn cho biết, vị Tuyên Hoa phu nhân này nhất định là Yêu Yêu của hắn. Nếu không Mạnh Linh Quân không gần nữ sắc, làm sao lại đột nhiên đối xử tốt với một nữ nhân bỗng dưng xuất hiện như vậy? Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy đã có đứa bé rồi.
Tiêu Đạc cũng biết, Mạnh Linh Quân có thể cho Vi Nhiễm, hiện tại hắn không cho được. Thậm chí hắn còn sinh ra một ý nghĩ, có lẽ nàng ở lại bên cạnh Mạnh Linh Quân mới có thể thật sự hạnh phúc? Những ngày này, hắn vô cùng tự trách bản thân. Vào thời khắc nguy hiểm, hắn cũng không thể chạy tới bên cạnh nàng bảo vệ nàng, hôm đó, nếu không có người của Mạnh Linh Quân thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện hung hiểm gì. Hơn nữa về sau, nhịp chân chinh chiến của hắn cũng sẽ không dừng lại. Hắn còn nhớ rõ năm đó cùng Tiêu Nghị đứng ở phía trên cổ đạo của quê nhà, ngắm nhìn Yến Vân phía Bắc, lập xuống chí hướng: Không khôi phục lại giang sơn, thề không buông xuôi.
Bây giờ Lưu Mân xưng đế, hợp tác với
Liêu quốc phát binh xuôi Nam.
Chuyện Lưu Mân xưng đế, Tiêu Đạc cũng không bất ngờ, nhưng ông ta thuyết phục Khiết Đan cùng ông ta xuất binh nhanh như vậy thì có chút ngoài dự tính. Tiêu Nghị đã phái Chu Tông Ngạn dẫn đại quân Bắc thượng đối phó với kẻ địch, theo đoàn quân còn có tướng lĩnh trẻ tuổi tên là Triệu Cửu Trọng. Tiêu Đạc người ở đất Thục, tâm cũng đã bay đến chiến trường ngoài ngàn dặm. Đời này của hắn chưa từng trốn tránh trách nhiệm của mình. Bảo vệ quốc gia, trên chiến trường anh dũng gϊếŧ địch, không sợ đổ máu hy sinh. Làm quan một phương, phải tạo phúc bách tính, lo lắng hết lòng. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, mình sẽ buông bỏ những trách nhiệm này, ngàn dặm xa xôi chạy đến nước khác chỉ vì tìm kiếm một người.
Nếu thật sự tìm được nàng, nếu nàng nói không muốn đi cùng hắn thì phải làm sao?
Dùng hết biện pháp, cưỡng ép mang nàng đi? Quay qua quay lại, rời nhà xuất chinh rồi để một mình nàng ở lại? Hoặc là làm nàng hiểu được khát vọng của hắn, chấp nhận mọi thứ này một cách vô điều kiện?
Trăng khuyết treo lơ lửng giữa màn trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, hai tay Tiêu Đạc chống lên lan can, hít một hơi gió đêm đất Thục, nghĩ thầm có lẽ cứ như vậy rời đi mới là kết cục tốt nhất đối với tất cả mọi người.
Mạnh Linh Quân chắc chắn sẽ đối xử với nàng rất tốt, càng tốt hơn hắn nữa. Vinh quang, phú quý, che chở và sủng ái, Mạnh Linh Quân đều sẽ cho nàng. Nhưng Tiêu Đạc sờ lên kết cỏ trên cổ tay, nghĩ đến sau này bên cạnh không có nàng làm bạn, làm thế nào cũng không cam tâm rời đi. Ít nhất phải gặp nàng một lần, chính miệng hỏi nàng. Nếu nàng thật sự không muốn đi cùng hắn, trong lòng còn trách ngày đó hắn không đích thân đi Kinh Thành cứu giúp thì hắn sẽ thành toàn cho bọn họ.
Nghĩ như vậy, ngực của hắn lại đau nhức như bị chém một nhát. Dáng vẻ nhu nhược và bi lụy này của hắn, ngay cả bản thân hắn cũng rất chán ghét.
"Chủ thượng!" Ngụy Tự ở bên ngoài gõ cửa, Tiêu Đạc trở về trong phòng, đi ra mở cửa.
"Thuộc hạ thăm dò được một tin tức. Mấy ngày nữa Mạnh Linh Quân sẽ mang. . . Tuyên Hoa phu nhân đi đạo quan trong thành thưởng mai. Tuyên Hoa uyển chúng ta vào không được, nhưng đạo quán thì vẫn có thể nghĩ một chút biện pháp."
Tiêu Đạc gật đầu nói: "Ừm, ngươi đi sắp xếp đi. Bất kể như thế nào, cũng phải cố gắng hết sức thử một lần."
. . .
Mấy ngày sau, Tiêu Đạc và Ngụy Tự xen lẫn trong đám người Thiêu Thái[2], tiến về Tử Vân quan trong thành. Ngụy Tự còn sợ Tiêu Đạc làm không quen những việc này, muốn giúp hắn chọn, nhưng Tiêu Đạc không có một lời oán giận. Tiêu Đạc mặc áo ngắn vải thô bình dân, vóc người cao lớn, tướng mạo anh tuấn đi trong một đám nam nhân xấu xí đặc biệt dễ thấy, ngay cả đầu bếp nữ bên trong đó cũng nhịn không được nhìn hắn vài lần, còn cố ý bưng nước đưa cho hắn uống.
[2]Lễ hội chọn rau vào ngày thứ hai của tháng hai âm lịch (baike)
Ngụy Tự ngồi ở bên cạnh thấy Tiêu Đạc cùng kia đầu bếp nữ trò chuyện tự nhiên. Bên trong Tử Vân quan hoa mai nở vừa đủ độ, mùi hương thơm ngát bao phủ khắp cả vườn. Hôm nay, người trong quan đều biết quốc chủ sẽ dẫn Tuyên Hoa phu nhân đến đây thưởng mai, nội viện đã bị cấm quân vây quanh, dù bọn họ có thể vào bên trong quan nhưng vẫn không đến gần được Mạnh Linh Quân.
"Ngươi mới tới à? Sao lúc trước chưa từng thấy ngươi." Đầu bếp nữ hỏi thăm.
Tiêu Đạc vừa uống nước vừa nói: "Ừm, ta mới tới. Thật không dám giấu giếm, nghe nói hôm nay Hoàng Thượng muốn tới trong quan này thưởng mai, ta cố ý chạy đến muốn gặp một lần, không nghĩ tới vẫn bị ngăn ở bên ngoài."
Đầu bếp nữ hiểu rõ nói: "Ngươi cũng muốn thấy phong thái của hoàng thượng? Hoàng thượng là mỹ nam tử đệ nhất nước Thục, người muốn gặp y rất nhiều, thế nhưng nghe nói vị Tuyên Hoa phu nhân kia cũng không kém."
Tiêu Đạc mang theo vài phần tiếc hận nói: "Đáng tiếc ta là một kẻ bình dân, không có cơ hội đứng gần chiêm ngưỡng thiên nhan, đành phải ra về không công. Ta là người nơi khác, lần tiếp theo kiếm đủ tiền đến Quốc Đô còn không biết là khi nào."
Đầu bếp nữ nhìn Tiêu Đạc ăn nói không tầm thường, đoán chừng hắn cũng không phải tên lỗ mãng thôn quê gì, nhìn hai bên một chút, kéo Tiêu Đạc đến một bên: "Thấy ngươi thật lòng muốn nhìn Hoàng Thượng, ta cũng có một cách, chỉ có điều ngươi phải hứa ngoan ngoãn nghe lời."
Hai mắt Tiêu Đạc lập tức sáng lên, thành khẩn nói: "Đại tỷ có cách gì, không ngại cho hay. Ân tình của ngươi, ta nhất định ghi nhớ mãi mãi trong lòng."
Đầu bếp nữ giận dỗi liếc Tiêu Đạc một cái, đưa tay đấm bờ vai của hắn: "Không cần ngươi ghi nhớ mãi mãi trong lòng, cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Ngươi đến đây, ta nói cho nghe."
Tiêu Đạc tiến tới, vừa nghe vừa gật đầu. Đầu bếp nữ kia chỉ cảm thấy dựa vào hắn gần như vậy, có thể cảm nhận được hơi thở nam nhân mạnh mẽ trên người hắn, còn có vải thô bọc lấy đường cong trên thân thể cường tráng. Sau khi nói xong gò má nàng ta ửng đỏ, xấu hổ nhìn hắn một chút, chỉ cảm thấy càng nhìn càng tuấn tú, so với những nam nhân nho nhã trong nước Thục thì rất khác nhau.
Trùng hợp lúc này, trong phòng bếp có người gọi nàng ta, nàng ta dặn dò: "Dựa theo lời ta nói đi làm là được rồi, đừng quá lo lắng." Lúc này mới bịn rịn rời đi.
Tiêu Đạc đi đến bên cạnh Ngụy Tự đang trợn mắt hốc mồm, nói với hắn: "Đầu bếp nữ kia nói, chúng ta đi vào đạo quán tìm một đạo sĩ tên là Biện Cơ, hắn sẽ giúp chúng ta trà trộn vào trong vườn."
Ngụy Tự rất có vài phần bội phục nói: "Thuộc hạ chỉ biết có mỹ nhân kế, không nghĩ tới mỹ nam kế cũng dùng tốt như vậy. Hôm nay phải gọi là mở mang tầm mắt."
Tiêu Đạc liếc hắn một cái, đi thẳng về phía trước.
Đạo sĩ tên là Biện Cơ kia vốn là người quản chuyện đồ ăn bữa tiệc trưa hôm nay, nghe nói là Yến tam nương phòng bếp giới thiệu tới, cũng không nhiều lời, tìm hai tên đạo sĩ thay đổi y phục cho Tiêu Đạc và Ngụy Tự. Hắn ta vung phất trần nói: "Chờ đến lúc mang thức ăn lên ta tự sẽ tới gọi các ngươi. Các ngươi ở trong chính điện, đừng có chạy lung tung, nghe rõ chưa?"
Ngụy Tự vội vàng xác nhận, Tiêu Đạc lại cau mày không nói lời nào. Hắn không tin phật, cũng không tin đạo. Không nghĩ tới đời này lại phải trái lương tâm mặc áo đạo sĩ một lần.
Biện Cơ nghi ngờ nhìn Tiêu Đạc một cái, trong lòng thầm tự nhủ. Hắn ta biết xem tướng một chút, cảm thấy Tiêu Đạc không hề giống người dân bình thường. Sát khí trên người nam nhân này cực nặng, nói là chúa tể một phương ngược lại có mấy phần khả năng. Nhưng nếu thật sự là người có thân phận tôn quý thì đã có thể đường đường chính chính cầu kiến quốc chủ rồi, làm gì lăn lộn trong đạo quán, giả trang đạo sĩ? Chẳng lẽ là nghịch đảng hoặc mật thám nước khác?
Hắn ta phụ trách việc ăn uống, tất nhiên không dám thất lễ, sau khi đi ra chính điện, làm bộ rời đi, nhưng thật ra trốn ở bên cửa sổ nghe lén Ngụy Tự nói chuyện với Tiêu Đạc.
Ngụy Tự nói: "Chủ thượng chờ lát nữa chuẩn bị cứ như vậy xuất hiện trước mặt phu nhân?"
"Nếu không thì ngươi có biện pháp tốt hơn? Ta chỉ muốn nói với nàng mấy câu. Còn theo ta đi hay không, tất cả đều do nàng." Tiêu Đạc vỗ vỗ bụi đất trên người, trên mặt lạnh nhạt nói. Thực ra trong lòng của hắn rất căng thẳng và có tràn đầy chờ mong. Dù sao sắp có thể nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, đây có lẽ là cơ hội có thể tiếp cận nàng duy nhất của hắn trên đất Thục. Chỉ là không biết nàng có muốn nhìn thấy hắn hay không?
Biện Cơ đứng ở bên ngoài trầm ngâm một lát, thầm nghĩ hóa ra không phải đến xem hoàng thượng, mà là đến xem Tuyên Hoa phu nhân? Hơn nữa nhìn dáng vẻ còn là người quen cũ của phu nhân? Hắn ta càng nghĩ càng thấy đến không đúng, vội vàng chạy đi gặp Thẩm Kiêu.
Tiêu Đạc và Ngụy Tự đi đến ngoài điện, nhìn thấy thân ảnh Biện Cơ rời đi, biết là hắn ta đi mật báo, lặng lẽ đi theo. Vừa rồi bọn họ đã phát hiện Biện Cơ đứng ở bên ngoài nghe lén, mới cố ý nói những lời đó. Người hành quân đánh giặc, làm sao có thể ngay cả một chút tính cảnh giác cũng không có? Đạo quán này lớn như thế, cho dù cơ cơ hội mang thức ăn lên, nếu như đến lúc đó chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa thì có ích lợi gì? Chỉ có theo đuôi Biện Cơ đi đến nơi gần Vi Nhiễm hơn.
. . .
Hoa mai trong Tử Vân quan đứng vị trí số một trong vùng lân cận, có rất nhiều giống loài nào là mai Cung Phấn, mai Tùng Hồng, mai Lục Ngạc, mai Ngọc Điệp, mai Vẩy Kim, hoa nở dày đặc mà màu sắc cực kỳ lộng lẫy, hoa được trồng cao thấp xen vào nhau, hình thái khác nhau, đẹp không sao tả xiết.
Mạnh Linh Quân đi ở phía trước, giới thiệu với Vi Nhiễm, Vi Nhiễm lắng nghe, đưa mắt nhìn bốn phía. Cung nhân và cấm quân cũng không dám theo quá gần, chỉ ở xa xa, cố gắng không quấy rầy đến nhã hứng của bọn họ. Bỗng nhiên, Mạnh Linh Quân ở phía trước dừng bước nói: "Nhiễm Nhiễm, đừng nhúc nhích."
Vi Nhiễm nghi ngờ nhìn y, chỉ thấy Mạnh Linh Quân đi tới, gỡ xuống một đóa hoa mai từ trên tóc nàng, kéo tay nàng tới đặt vào bên trong. Vi Nhiễm nhìn hoa mai màu hồng kia, nở thật diễm lệ, nhớ tới lúc ấy tại dưới rừng đào, người kia hái một cành đào, cánh hoa rơi xuống đầy người, vụng về chọn một đóa cài lên tóc nàng. Chuyện gỡ hoa này, Mạnh Linh Quân làm cũng đặc biệt có nhã ý, đổi lại là người kia thì có vẻ không thích hợp.
Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu. Mạnh Linh Quân hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, nhớ tới một chuyện cũ. Ta hơi đói bụng, có đồ ăn chưa?" Vi Nhiễm rất tự nhiên hỏi.
Mạnh Linh Quân cười nói: "Đương nhiên là có, nàng đi theo ta." Nói xong, chủ động nắm tay Vi Nhiễm, đi về phía cái đình đằng trước.
Giữa bọn họ đã có ba điều quy ước, chỉ cần không phải quá phận thì Vi Nhiễm sẽ không nghịch ý của y. Nhưng hành vi hôm nay của y có chút khác thường.
Tiêu Đạc trốn ở giữa bụi hoa, cả người như bị cố định. Nhiều ngày như vậy, hắn rốt cục cũng có cơ hội nhìn thấy người mình nhớ mong hằng đêm, vừa rồi nàng xuất hiện trong tầm mắt hắn, suýt nữa hắn đã liều lĩnh lao ra. Nàng có bằng lodng hay không thì có gì quan trọng? Hắn chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực thật chặt, nói cho nàng mình nhớ nàng và con của bọn họ cỡ nào.
Nhưng Ngụy Tự mạnh mẽ đè hắn xuống, xung quanh nơi này chí ít có mấy trăm tên cấm quân, lao ra như vậy, trừ phi là không muốn sống nữa.
Sau đó, Tiêu Đạc kiềm chế tính tình, nhìn thấy rõ ràng mọi thứ giữa nàng và Mạnh Linh Quân, lúc nàng nói chuyện với Mạnh Linh Quân giọng điệu và thần sắc đều thật khác biệt. Rất tự nhiên, rất thả lỏng, đó mới là dáng vẻ vốn có của nàng nhỉ? Nàng ở trước mặt mình, xưa nay sẽ không như thế. Ban đầu thuận theo, về sau chính là nhận mệnh.
Tay Tiêu Đạc nắm chặt thành quả đấm, rất chặt, dường như như vậy mới có thể trì hoãn âm thanh sụp đổ trong lòng hắn. Hoặc là hắn thật sự không nên tới?
Khí sắc của nàng rất tốt, nhìn nở nang hơn chút, có lẽ bởi vì mặc áo choàng nên không nhìn ra đang mang thai. Ánh mắt của hắn chuyển động theo từng hành động của nàng, không hề muốn dời đi, thậm chí vì muốn gần nàng thêm một chút, còn di chuyển giữa bụi hoa.
Ngụy Tự muốn ngăn cản thì đã không kịp, chỉ có thể đi theo bò sấp tiến lên, tận lực không phát ra tiếng động. Rõ ràng còn là đầu xuân, nhưng Ngụy Tự lại ra mồ hôi đầy mình, chuyện này còn căng thẳng hơn xông pha chiến đấu.
Bên kia, Vi Nhiễm cầm bánh ngọt trên bàn lên ăn, nghe Mạnh Linh Quân nói chuyện xưa liên quan đến hoa mai. Y đầy bụng kinh luân nên biết rất nhiều giai thoại về danh nhân, hơn nữa còn kể một cách hết sức tự nhiên, Vi Nhiễm bèn chống cằm nghiêm túc lắng nghe. Nói tới bên trong Khai Hoàng, Triệu Sư Hùng dời La Phù, uống say với một mỹ nhân mặc đồ trắng, xem một tiểu đồng áo xanh ca múa say mê. Sau khi tỉnh lại phát hiện mình té dưới cây mai, lúc đó chim bói cá ở trên cây hót vang trời, Vi Nhiễm nhịn không được cười lên: "Hoa ra là hắn đang nằm mơ. Ngộ nhận hoa mai thành mỹ nhân, chim bói cá ngộ nhận là tiểu đồng!"
Mạnh Linh Quân khẽ gật đầu, duỗi ngón tay ra lau đi mảnh vụn bánh ngọt trên miệng nàng, nói khẽ: "Nếu là ta, cũng chỉ mong say mãi không còn tỉnh."
Vi Nhiễm sửng sốt một chút, muốn tránh đi, lại bị y nắm cằm vuốt ve.
Vi Nhiễm kinh giật mình, không lường trước Mạnh Linh Quân sẽ cúi đầu sáp lại, vội vàng duỗi ra hai tay chống lên vai y. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy ngoài đình cách đó không xa, có người từ giữa bụi hoa đứng thẳng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.