Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 168
Tiểu Chư Chư
19/07/2024
"Đây là loại son môi mười hai màu vừa mới ra mắt, bên trong có mười hai màu sắc thích hợp cho các trường hợp khác nhau, ví dụ như màu cho buổi hẹn hò đầu tiên, màu cho ngày không muốn đi làm, màu dùng để giả vờ tiều tụy do thức đêm tăng ca..."
Bộ ba mỹ nhân: "A! Thần kỳ như vậy sao?"
Bộ son này có tới mười hai màu nhưng không có đủ mười hai cái môi, Lâm Trà nhanh trí kéo Liễu Minh Khiêm, Trần Tiện Tri, Giang Minh Khải đến thử!
Liễu Minh Khiêm, Trần Tiện Tri, Giang Minh Khải:???
"Còn có cái này nữa, đây là sản phẩm đắt hàng nhất của công ty chúng tôi trong khoảng thời gian này, phấn phủ chân tóc, dặm một ít phấn này lên phần da đầu bị lộ ra sẽ tạo hiệu ứng tóc dày và nhiều hơn."
Chu Trạch Hủ:!!!
Trên thế giới này có thứ tốt như vậy sao?
Đám người Lâm Trà càng xem càng hăng, vô cùng thích thú. Ngược lại đám người Liễu Minh Khiêm chỉ cảm thấy hoạt động này quá nhàm chán.
Nhưng vẫn phải công nhận là Phạm Cảnh Dục và Phạm Cảnh Hằng xây dựng nhãn hiệu này rất thành công, sản phẩm dùng cũng rất tốt, không thua kém gì mấy nhãn hiệu lớn của nước ngoài, giá cả còn có phần rẻ hơn một chút.
[Đồ của Đa Dạng Niên Hoa thật sự rất đắt, mua một món là bay sạch nửa ngày lương của tôi rồi]
[Tôi cảm thấy đồ của các thương hiệu nước ngoài vẫn tốt hơn nhiều... ]
Phạm Cảnh Dục đọc được những bình luận này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Lúc nãy mọi người cũng thấy rồi đấy, chất lượng sản phẩm của chúng tôi không hề thua kém một thương hiệu nước ngoài nào!"
[Chất lượng quả thật không tệ, nhưng giá cả hơi đắt!]
Lâm Trà cầm một cây bút kẻ mắt lên, xem kỹ bảng thành phần. [Một cây bút kẻ mắt như thế này chỉ có 1g, tôi nhớ bút kẻ mắt của các nhãn hiệu nước ngoài đều là 10g, trọng lượng gấp mười lần nhưng giá cả chỉ đắt hơn một tí mà thôi!]
[Hơn nữa... Lúc mới ra mắt, cây bút kẻ mắt này chỉ có giá là 29]
[Từ 29 tăng lên 99, vàng cũng không tăng nhanh như vậy đâu|]
"Phốc!"
Mọi người ở hiện trường không nhịn được bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Phạm Cảnh Dục lúc xanh lúc trắng.
Lâm Trà không phải người ông ta mời tới để quảng bá sao? Thế nhưng cô lại vạch trần sản phẩm của ông ta trước mặt mọi người?
A, ông ta quên mất, những người khác không nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.
Nhưng Phạm Cảnh Dục vẫn rất tức giận, ông ta quay đầu nhìn về phía ống kính, nghiêm túc nói: "Đây chỉ là sự tăng giá bình thường do lạm phát gây ra!"
"Có thời gian ở đây oán giận, chi bằng đi tìm nguyên nhân đi, nghĩ xem vì sao nhiều năm như vậy mà tiền lương vẫn không tăng? Bản thân có nghiêm túc làm việc hay không? Ngay cả một cây bút kẻ mắt 99 còn không mua nổi thì lấy cái gì mà sống?"
Nói xong câu đó liền rời đi, ông ta cảm thấy những người chê cây bút kẻ mắt này đắt đều không cùng đẳng cấp với mình, nói chuyện với bọn họ chỉ lãng phí thời gian.
Ông ta thân là giám đốc của một công ty lớn, hôm nay đến tham gia phát sóng trực tiếp là hạ giá lắm rồi!
Phạm Cảnh Dục đi rồi, mấy vị khách còn lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh...
Không ai nói gì cả.
Lâm Trà cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
[Mẹ ơi, Phạm Cảnh Dục làm cái gì vậy?]
[Đúng là miệng nhanh hơn não mà]
[Không phải khách hàng chính là thượng đế sao? Ông ta nói như vậy rồi còn ai muốn ủng hộ thương hiệu của ông ta nữa?] [Tôi chỉ thắc mắc là vì sao ông ta lại có thể điều hành Đa Dạng Niên Hoa phát triển tốt như vậy? May mắn à?]
Mấy vị khách khác rất muốn gật đầu.
Phạm Cảnh Dục làm cái quái gì vậy!
Ông ta nói như vậy rồi bọn họ làm sao mà bán hàng được nữa?
Hiện trường chỉ còn lại Phạm Cảnh Hằng, ông ấy cũng phụ trách nghiên cứu phát triển sản phẩm, vừa rồi vẫn luôn đi theo bên cạnh nhân viên nghiên cứu khoa học, giờ phút này nhìn thấy Phạm Cảnh Dục tức giận bỏ đi, mới vội vàng tiếng lên khuyên giải.
Bộ ba mỹ nhân: "A! Thần kỳ như vậy sao?"
Bộ son này có tới mười hai màu nhưng không có đủ mười hai cái môi, Lâm Trà nhanh trí kéo Liễu Minh Khiêm, Trần Tiện Tri, Giang Minh Khải đến thử!
Liễu Minh Khiêm, Trần Tiện Tri, Giang Minh Khải:???
"Còn có cái này nữa, đây là sản phẩm đắt hàng nhất của công ty chúng tôi trong khoảng thời gian này, phấn phủ chân tóc, dặm một ít phấn này lên phần da đầu bị lộ ra sẽ tạo hiệu ứng tóc dày và nhiều hơn."
Chu Trạch Hủ:!!!
Trên thế giới này có thứ tốt như vậy sao?
Đám người Lâm Trà càng xem càng hăng, vô cùng thích thú. Ngược lại đám người Liễu Minh Khiêm chỉ cảm thấy hoạt động này quá nhàm chán.
Nhưng vẫn phải công nhận là Phạm Cảnh Dục và Phạm Cảnh Hằng xây dựng nhãn hiệu này rất thành công, sản phẩm dùng cũng rất tốt, không thua kém gì mấy nhãn hiệu lớn của nước ngoài, giá cả còn có phần rẻ hơn một chút.
[Đồ của Đa Dạng Niên Hoa thật sự rất đắt, mua một món là bay sạch nửa ngày lương của tôi rồi]
[Tôi cảm thấy đồ của các thương hiệu nước ngoài vẫn tốt hơn nhiều... ]
Phạm Cảnh Dục đọc được những bình luận này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Lúc nãy mọi người cũng thấy rồi đấy, chất lượng sản phẩm của chúng tôi không hề thua kém một thương hiệu nước ngoài nào!"
[Chất lượng quả thật không tệ, nhưng giá cả hơi đắt!]
Lâm Trà cầm một cây bút kẻ mắt lên, xem kỹ bảng thành phần. [Một cây bút kẻ mắt như thế này chỉ có 1g, tôi nhớ bút kẻ mắt của các nhãn hiệu nước ngoài đều là 10g, trọng lượng gấp mười lần nhưng giá cả chỉ đắt hơn một tí mà thôi!]
[Hơn nữa... Lúc mới ra mắt, cây bút kẻ mắt này chỉ có giá là 29]
[Từ 29 tăng lên 99, vàng cũng không tăng nhanh như vậy đâu|]
"Phốc!"
Mọi người ở hiện trường không nhịn được bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Phạm Cảnh Dục lúc xanh lúc trắng.
Lâm Trà không phải người ông ta mời tới để quảng bá sao? Thế nhưng cô lại vạch trần sản phẩm của ông ta trước mặt mọi người?
A, ông ta quên mất, những người khác không nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.
Nhưng Phạm Cảnh Dục vẫn rất tức giận, ông ta quay đầu nhìn về phía ống kính, nghiêm túc nói: "Đây chỉ là sự tăng giá bình thường do lạm phát gây ra!"
"Có thời gian ở đây oán giận, chi bằng đi tìm nguyên nhân đi, nghĩ xem vì sao nhiều năm như vậy mà tiền lương vẫn không tăng? Bản thân có nghiêm túc làm việc hay không? Ngay cả một cây bút kẻ mắt 99 còn không mua nổi thì lấy cái gì mà sống?"
Nói xong câu đó liền rời đi, ông ta cảm thấy những người chê cây bút kẻ mắt này đắt đều không cùng đẳng cấp với mình, nói chuyện với bọn họ chỉ lãng phí thời gian.
Ông ta thân là giám đốc của một công ty lớn, hôm nay đến tham gia phát sóng trực tiếp là hạ giá lắm rồi!
Phạm Cảnh Dục đi rồi, mấy vị khách còn lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh...
Không ai nói gì cả.
Lâm Trà cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
[Mẹ ơi, Phạm Cảnh Dục làm cái gì vậy?]
[Đúng là miệng nhanh hơn não mà]
[Không phải khách hàng chính là thượng đế sao? Ông ta nói như vậy rồi còn ai muốn ủng hộ thương hiệu của ông ta nữa?] [Tôi chỉ thắc mắc là vì sao ông ta lại có thể điều hành Đa Dạng Niên Hoa phát triển tốt như vậy? May mắn à?]
Mấy vị khách khác rất muốn gật đầu.
Phạm Cảnh Dục làm cái quái gì vậy!
Ông ta nói như vậy rồi bọn họ làm sao mà bán hàng được nữa?
Hiện trường chỉ còn lại Phạm Cảnh Hằng, ông ấy cũng phụ trách nghiên cứu phát triển sản phẩm, vừa rồi vẫn luôn đi theo bên cạnh nhân viên nghiên cứu khoa học, giờ phút này nhìn thấy Phạm Cảnh Dục tức giận bỏ đi, mới vội vàng tiếng lên khuyên giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.