Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 27:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
22/10/2024
Tên nam tử kia bị mất mặt trước bao người, căm hận trừng mắt nhìn Trương Tử Nhược, phẫn nộ liên tục mắng chửi, "Tiện phụ! Tiện phụ!"
Trương Tử Nhược lạnh lùng mắng: "Xem ra ngươi không chỉ là dâm giả kiến dâm, mà còn là tiện giả phạm tiện. Nhìn dáng vẻ ngực không vết mực, từ ngữ thiếu thốn của ngươi kìa! Cũng khó trách ngươi tâm đen mắt mù lại còn tai điếc, tự nhiên không sờ được chính đạo, chỉ có thể học chút thứ vặt nam trộm nữ kỹ đó! Phụ nhân hương dã lưỡi dài, ác quan thời cổ thêu dệt tội danh cũng không bằng ngươi!”
"Nói hay lắm!" Vu Việt vỗ tay cười lớn, "Không phải tâm đen mắt mù thì sao có thể vì một lời không hợp mà bôi nhọ thanh danh của chúng ta, muốn đẩy người ta vào chỗ chết chứ?"
"Ai? Ai dám bôi nhọ công tử nhà ta? Ta cho hắn hai cái bạt tai!"
Hai tên tiểu tư từ đám người đang xem náo nhiệt chen vào, cuống quýt kiểm tra xem Vu Việt có bị thương không, rồi bảo vệ bên cạnh Vu Việt, dáng vẻ sẵn sàng xông lên đánh nhau bất cứ lúc nào.
Tên nam tử mắt xanh mắt đen kia sắc mặt trắng bệch, vừa thấy hai tên tiểu tư hung thần ác sát thì lập tức không dám hé răng, uất ức ngậm miệng lại.
Vu Việt lúc này mới vênh váo lên, "Nói đi! Sao không nói tiếp nữa? Cô nương," hắn gọi Trương Tử Nhược, "Bọn họ không nói, cô nương nói đi!"
Bộ dạng như muốn Trương Tử Nhược thay hắn mắng người.
Trương Tử Nhược: "..."
Có điều, nàng quả thật vẫn còn lời muốn nói.
Nàng đưa mắt nhìn quanh thư trai, những ánh mắt hoặc là tâm phục khẩu phục, hoặc là bất bình không cam lòng, hoặc là xem náo nhiệt, hoặc là sợ liên lụy đến bản thân, mỗi người một vẻ. Giọng nói nàng cứ thế vang lên, mạnh mẽ có lực:
"Đọc sách là vì cái gì? Ban đầu là để biết chữ, hiểu lý lẽ. Về sau, các vị một lòng một dạ thi khoa cử, chẳng phải là vì muốn quang tông diệu tổ, cải thiện địa vị và cảnh ngộ của người thân dòng tộc, để họ có cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Nếu có ý chí cao xa, chẳng lẽ không phải là vì muốn thi triển hoài bão của bản thân sao?"
Mọi người đều sững sờ, ngay cả đám người ria mép và mắt xanh đem vốn ghét nàng ra mặt cũng không nói được lời phản bác nào. Mà những người vốn trung lập, hoặc có ý ủng hộ nàng thì càng thêm tán thành, yên lặng nhìn chăm chăm nàng.
Trương Tử Nhược thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt, tiếp tục nói: "Nếu các vị thi đỗ khoa cử, làm quan, chẳng lẽ không phải là vì muốn tạo phúc cho bá tánh một phương, giữ gìn sự bình yên, để họ có cuộc sống ấm no sao? Chẳng lẽ không phải là vì muốn thực hiện hoài bão của bản thân, dốc hết sở học, góp một phần sức lực cho quốc thái dân an sao?"
"Phải, đương nhiên là vậy." Có người lên tiếng trước.
Trương Tử Nhược lạnh lùng mắng: "Xem ra ngươi không chỉ là dâm giả kiến dâm, mà còn là tiện giả phạm tiện. Nhìn dáng vẻ ngực không vết mực, từ ngữ thiếu thốn của ngươi kìa! Cũng khó trách ngươi tâm đen mắt mù lại còn tai điếc, tự nhiên không sờ được chính đạo, chỉ có thể học chút thứ vặt nam trộm nữ kỹ đó! Phụ nhân hương dã lưỡi dài, ác quan thời cổ thêu dệt tội danh cũng không bằng ngươi!”
"Nói hay lắm!" Vu Việt vỗ tay cười lớn, "Không phải tâm đen mắt mù thì sao có thể vì một lời không hợp mà bôi nhọ thanh danh của chúng ta, muốn đẩy người ta vào chỗ chết chứ?"
"Ai? Ai dám bôi nhọ công tử nhà ta? Ta cho hắn hai cái bạt tai!"
Hai tên tiểu tư từ đám người đang xem náo nhiệt chen vào, cuống quýt kiểm tra xem Vu Việt có bị thương không, rồi bảo vệ bên cạnh Vu Việt, dáng vẻ sẵn sàng xông lên đánh nhau bất cứ lúc nào.
Tên nam tử mắt xanh mắt đen kia sắc mặt trắng bệch, vừa thấy hai tên tiểu tư hung thần ác sát thì lập tức không dám hé răng, uất ức ngậm miệng lại.
Vu Việt lúc này mới vênh váo lên, "Nói đi! Sao không nói tiếp nữa? Cô nương," hắn gọi Trương Tử Nhược, "Bọn họ không nói, cô nương nói đi!"
Bộ dạng như muốn Trương Tử Nhược thay hắn mắng người.
Trương Tử Nhược: "..."
Có điều, nàng quả thật vẫn còn lời muốn nói.
Nàng đưa mắt nhìn quanh thư trai, những ánh mắt hoặc là tâm phục khẩu phục, hoặc là bất bình không cam lòng, hoặc là xem náo nhiệt, hoặc là sợ liên lụy đến bản thân, mỗi người một vẻ. Giọng nói nàng cứ thế vang lên, mạnh mẽ có lực:
"Đọc sách là vì cái gì? Ban đầu là để biết chữ, hiểu lý lẽ. Về sau, các vị một lòng một dạ thi khoa cử, chẳng phải là vì muốn quang tông diệu tổ, cải thiện địa vị và cảnh ngộ của người thân dòng tộc, để họ có cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Nếu có ý chí cao xa, chẳng lẽ không phải là vì muốn thi triển hoài bão của bản thân sao?"
Mọi người đều sững sờ, ngay cả đám người ria mép và mắt xanh đem vốn ghét nàng ra mặt cũng không nói được lời phản bác nào. Mà những người vốn trung lập, hoặc có ý ủng hộ nàng thì càng thêm tán thành, yên lặng nhìn chăm chăm nàng.
Trương Tử Nhược thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt, tiếp tục nói: "Nếu các vị thi đỗ khoa cử, làm quan, chẳng lẽ không phải là vì muốn tạo phúc cho bá tánh một phương, giữ gìn sự bình yên, để họ có cuộc sống ấm no sao? Chẳng lẽ không phải là vì muốn thực hiện hoài bão của bản thân, dốc hết sở học, góp một phần sức lực cho quốc thái dân an sao?"
"Phải, đương nhiên là vậy." Có người lên tiếng trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.