Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 2:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
18/10/2024
Sau khi múc nước rửa tay xong, dùng khăn tỉ mỉ lau khô, theo nàng vào nhà.
"Ta đi mời Hà gia gia đến xem vết thương cho nương."
Trương Tử Nhược tìm một miếng vải sạch, băng bó sơ sài vết thương, "Con còn nhỏ như vậy, đi một mình không an toàn. Ta đi cùng con."
"Nương bị thương, không nên ra gió."
Trương Tử Nhược ôm lấy cái đầu choáng váng, ánh mắt nhìn tiểu gia hỏa tràn đầy yêu thích, trời ạ, đây là tiểu bảo bối biết quan tâm ấm áp gì thế này!
Sau khi nàng liên tục xác định lại, đại phu chân đất có ở trong thôn, đứa trẻ có thể đi một mình, nàng mới ngồi xuống chiếc ghế dài bằng gỗ bóng loáng.
Tiểu gia hỏa không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nàng nói: "Chúng ta còn thiếu Hà đại phu một trăm hai mươi văn."
"Tiền —" Trương Tử Nhược âm thầm kêu khổ, nàng bất ngờ xuyên đến đây, không có bất kỳ ký ức nào, không biết tiền ở đâu.
Hơn nữa, nợ đại phu tiền, hài tử ăn mặc cũng cũ nát, chắc hẳn trong nhà không giàu có, không có tiền gì.
Trương Tử Nhược bình tĩnh nói: "Con thử đi mời đại phu, sau này nương nhất định sẽ kiếm tiền trả."
Tiểu gia hỏa ngoan ngoan ngoãn đáp ứng, từ tốn vén vạt áo, bước qua ngưỡng cửa, băng qua khoảng sân tuyết đang tan chảy, mở cánh cổng lớn rồi biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Trương Tử Nhược lập tức đứng dậy, chắp hai tay vái lạy bức tranh sơn thủy treo giữa chính đường, lặng lẽ khấn vái:
"Vị tỷ muội không rõ danh tính này, xin thứ lỗi cho ta đã chiếm lấy thân xác của ngươi. Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Thế giới quan duy vật của ta đã sụp đổ rồi... Nếu tỷ có linh thiêng, xin hãy mau chóng trở về đi! Nếu không thể trở về thì xin hãy tha thứ cho ta tạm thời sử dụng tài sản bạc tiền của gia đình ngươi để duy trì sự sống. Ta đảm bảo, số tiền đã tiêu sẽ nhất định hoàn trả lại. Trong những ngày ta tồn tại, nhất định sẽ đối xử tốt với người nhà của ngươi, cố gắng hết sức để mọi người trong nhà đều có cuộc sống tốt đẹp. Kiếm thật nhiều tiền..."
Hình như là do nghĩ ngợi quá nhiều nên trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh những đồng tiền cùng những mảnh bạc vụn.
"Phải cố gắng làm cho gia đình giàu có, an khang, và..."
Những mảnh ký ức vụn vặt trong đầu nàng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, như sóng lớn ập đến. Trương Tử Nhược thấy đầu đau như búa bổ rồi cứ thế bất ngờ ngất lịm đi.
Đến khi có ý thức, nàng thấy mình đang nằm trên chiếc giường cứng ngắc, bên tai là tiếng hỏi non nớt của nhi tử mới nhận:
"Hà gia gia, người ta chữa bệnh chẳng phải đều phải châm cứu sao?"
"Ta đi mời Hà gia gia đến xem vết thương cho nương."
Trương Tử Nhược tìm một miếng vải sạch, băng bó sơ sài vết thương, "Con còn nhỏ như vậy, đi một mình không an toàn. Ta đi cùng con."
"Nương bị thương, không nên ra gió."
Trương Tử Nhược ôm lấy cái đầu choáng váng, ánh mắt nhìn tiểu gia hỏa tràn đầy yêu thích, trời ạ, đây là tiểu bảo bối biết quan tâm ấm áp gì thế này!
Sau khi nàng liên tục xác định lại, đại phu chân đất có ở trong thôn, đứa trẻ có thể đi một mình, nàng mới ngồi xuống chiếc ghế dài bằng gỗ bóng loáng.
Tiểu gia hỏa không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nàng nói: "Chúng ta còn thiếu Hà đại phu một trăm hai mươi văn."
"Tiền —" Trương Tử Nhược âm thầm kêu khổ, nàng bất ngờ xuyên đến đây, không có bất kỳ ký ức nào, không biết tiền ở đâu.
Hơn nữa, nợ đại phu tiền, hài tử ăn mặc cũng cũ nát, chắc hẳn trong nhà không giàu có, không có tiền gì.
Trương Tử Nhược bình tĩnh nói: "Con thử đi mời đại phu, sau này nương nhất định sẽ kiếm tiền trả."
Tiểu gia hỏa ngoan ngoan ngoãn đáp ứng, từ tốn vén vạt áo, bước qua ngưỡng cửa, băng qua khoảng sân tuyết đang tan chảy, mở cánh cổng lớn rồi biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Trương Tử Nhược lập tức đứng dậy, chắp hai tay vái lạy bức tranh sơn thủy treo giữa chính đường, lặng lẽ khấn vái:
"Vị tỷ muội không rõ danh tính này, xin thứ lỗi cho ta đã chiếm lấy thân xác của ngươi. Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Thế giới quan duy vật của ta đã sụp đổ rồi... Nếu tỷ có linh thiêng, xin hãy mau chóng trở về đi! Nếu không thể trở về thì xin hãy tha thứ cho ta tạm thời sử dụng tài sản bạc tiền của gia đình ngươi để duy trì sự sống. Ta đảm bảo, số tiền đã tiêu sẽ nhất định hoàn trả lại. Trong những ngày ta tồn tại, nhất định sẽ đối xử tốt với người nhà của ngươi, cố gắng hết sức để mọi người trong nhà đều có cuộc sống tốt đẹp. Kiếm thật nhiều tiền..."
Hình như là do nghĩ ngợi quá nhiều nên trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh những đồng tiền cùng những mảnh bạc vụn.
"Phải cố gắng làm cho gia đình giàu có, an khang, và..."
Những mảnh ký ức vụn vặt trong đầu nàng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, như sóng lớn ập đến. Trương Tử Nhược thấy đầu đau như búa bổ rồi cứ thế bất ngờ ngất lịm đi.
Đến khi có ý thức, nàng thấy mình đang nằm trên chiếc giường cứng ngắc, bên tai là tiếng hỏi non nớt của nhi tử mới nhận:
"Hà gia gia, người ta chữa bệnh chẳng phải đều phải châm cứu sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.