Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 7:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
21/10/2024
Dưới ánh đèn dầu leo lét, mũi kim to tướng xiên xẹo trên tấm vải thô, thế nhưng Trương Tử Nhược vẫn không tiếc lời khen ngợi: "Vân Hoài mới học mà đã khâu được rồi, thật thông minh!"
Cố Vân Hoài thầm nghĩ: "...” Phiền.
"Nếu khoảng cách giữa các mũi kim gần nhau hơn một chút thì khi vá xong sẽ đẹp mắt hơn. Nào, thử lại xem."
Cố Vân Hoài cụp mắt xuống, mũi kim lần này cách mũi kim trước gần hơn một chút.
Trương Tử Nhược lại tiếp tục khen ngợi.
Cố Vân Hoài bực bội ném mạnh kim chỉ xuống đất, "Nam tử hán đại trượng phu mới không làm mấy việc này!"
Nói đoạn, hắn nhảy phốc xuống ghế đẩu định bỏ đi.
Trương Tử Nhược vội vàng kéo tay cậu lại, "Sao thế? Tự nhiên sao lại nổi giận?"
Cố Vân Hoài hất tay nàng ra, giọng nói non nớt mang theo sự lạnh lùng cùng căm ghét.
"Cầm kim khâu vá là sở trường của người! Không phải của ta!"
Trương Tử Nhược ngây người.
Nàng chợt nhớ ra, nguyên chủ trước mặt tú tài không tiện vô cớ đánh tiểu phản diện nên thường lén dùng kim châm hắn để trút giận.
Quả thật là tạo nghiệt mà! Chẳng lẽ đã tạo thành bóng ma tâm lý cho tiểu phản diện rồi sao?
Liếc mắt thấy tiểu phản diện thần sắc bình tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước về phía thư phòng ở gian Tây, Trương Tử Nhược bỗng bừng tỉnh, vội vàng túm lấy hắn, ấn hắn ngồi xuống ghế.
"Chuyện nào ra chuyện nấy. Ta sai, con có thể đòi ta bồi thường. Con sai, cũng phải nhận hình phạt thích đáng. Mau khâu đi! Khâu xong, chúng ta cùng lên huyện thành."
Tiểu phản diện ngừng giãy giụa, hỏi: "Làm gì?"
"Tìm cách kiếm tiền."
Trương Tử Nhược vừa khâu vá vừa suy nghĩ xem có cách nào khả thi không.
Trong vòng ba ngày, nàng phải nộp đủ một lượng hai trăm bốn mươi lăm văn tiền thuế, nếu không sẽ phải ngồi tù. Bây giờ đã là ngày thứ hai rồi.
Nhưng nàng vốn tay trắng, đừng nói một lượng hai trăm bốn mươi lăm văn, ngay cả một trăm văn cũng không có.
Vì chạy chữa bệnh cho Cố tú tài, nguyên chủ đã tiêu gần hết bạc trong nhà, hiện tại tính cả vốn lẫn lời cũng chỉ có mười đồng tiền.
Trương Tử Nhược định bụng đi huyện thành xem sao, dù là bán mẫu thêu hay bán thực đơn cũng được, trước tiên cũng phải kiếm ít tiền tiêu vặt đã.
Nếu có thể thì làm thêm chút buôn bán nhỏ, dẫn theo tiểu phản diện làm giàu.
Nàng cắt đứt sợi chỉ, đưa chiếc giày đã vá xong cho tiểu phản diện, dặn dò hắn vá nốt chiếc còn lại, còn mình thì đi vào bếp đun một nồi nước nóng, tranh thủ lúc chờ đợi thì đi đến thư phòng ở gian phía Tây.
Cửa sổ thư phòng khép hờ, ánh sáng lọt qua, chiếu xuống bàn học bằng gỗ cây du. Trên bàn bày cuốn sách mà Cố Tú tài mang về từ thư trai, vẫn chưa sao chép xong.
Cố Vân Hoài thầm nghĩ: "...” Phiền.
"Nếu khoảng cách giữa các mũi kim gần nhau hơn một chút thì khi vá xong sẽ đẹp mắt hơn. Nào, thử lại xem."
Cố Vân Hoài cụp mắt xuống, mũi kim lần này cách mũi kim trước gần hơn một chút.
Trương Tử Nhược lại tiếp tục khen ngợi.
Cố Vân Hoài bực bội ném mạnh kim chỉ xuống đất, "Nam tử hán đại trượng phu mới không làm mấy việc này!"
Nói đoạn, hắn nhảy phốc xuống ghế đẩu định bỏ đi.
Trương Tử Nhược vội vàng kéo tay cậu lại, "Sao thế? Tự nhiên sao lại nổi giận?"
Cố Vân Hoài hất tay nàng ra, giọng nói non nớt mang theo sự lạnh lùng cùng căm ghét.
"Cầm kim khâu vá là sở trường của người! Không phải của ta!"
Trương Tử Nhược ngây người.
Nàng chợt nhớ ra, nguyên chủ trước mặt tú tài không tiện vô cớ đánh tiểu phản diện nên thường lén dùng kim châm hắn để trút giận.
Quả thật là tạo nghiệt mà! Chẳng lẽ đã tạo thành bóng ma tâm lý cho tiểu phản diện rồi sao?
Liếc mắt thấy tiểu phản diện thần sắc bình tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước về phía thư phòng ở gian Tây, Trương Tử Nhược bỗng bừng tỉnh, vội vàng túm lấy hắn, ấn hắn ngồi xuống ghế.
"Chuyện nào ra chuyện nấy. Ta sai, con có thể đòi ta bồi thường. Con sai, cũng phải nhận hình phạt thích đáng. Mau khâu đi! Khâu xong, chúng ta cùng lên huyện thành."
Tiểu phản diện ngừng giãy giụa, hỏi: "Làm gì?"
"Tìm cách kiếm tiền."
Trương Tử Nhược vừa khâu vá vừa suy nghĩ xem có cách nào khả thi không.
Trong vòng ba ngày, nàng phải nộp đủ một lượng hai trăm bốn mươi lăm văn tiền thuế, nếu không sẽ phải ngồi tù. Bây giờ đã là ngày thứ hai rồi.
Nhưng nàng vốn tay trắng, đừng nói một lượng hai trăm bốn mươi lăm văn, ngay cả một trăm văn cũng không có.
Vì chạy chữa bệnh cho Cố tú tài, nguyên chủ đã tiêu gần hết bạc trong nhà, hiện tại tính cả vốn lẫn lời cũng chỉ có mười đồng tiền.
Trương Tử Nhược định bụng đi huyện thành xem sao, dù là bán mẫu thêu hay bán thực đơn cũng được, trước tiên cũng phải kiếm ít tiền tiêu vặt đã.
Nếu có thể thì làm thêm chút buôn bán nhỏ, dẫn theo tiểu phản diện làm giàu.
Nàng cắt đứt sợi chỉ, đưa chiếc giày đã vá xong cho tiểu phản diện, dặn dò hắn vá nốt chiếc còn lại, còn mình thì đi vào bếp đun một nồi nước nóng, tranh thủ lúc chờ đợi thì đi đến thư phòng ở gian phía Tây.
Cửa sổ thư phòng khép hờ, ánh sáng lọt qua, chiếu xuống bàn học bằng gỗ cây du. Trên bàn bày cuốn sách mà Cố Tú tài mang về từ thư trai, vẫn chưa sao chép xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.