Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 9:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
21/10/2024
Trương Tử Nhược dắt tay tiểu phản diện, vừa đi vừa suy nghĩ.
Vương nhị thẩm cười tươi như vậy, chắc là tửu lâu kia trả giá phải chăng, hẳn là chỗ mua bán tử tế, bán thực đơn cho họ cũng là một lựa chọn không tồi.
"Bán cho tửu lâu, nào chỉ đỡ tốn công tốn sức mà còn đỡ tốn tiền hơn cả ra chợ nữa chứ!"
Nhắc đến chợ, Vương nhị thẩm liền lộ vẻ chán ghét mắng:
"Bọn lòng dạ đen tối ấy! Đến chợ, trước tiên bắt mình nộp ba văn tiền thuê chỗ. Vừa đặt đồ xuống đất lại bắt nộp thêm hai văn, gọi là thuế hạ thổ! Đồ còn chưa bán được gì mà đã mất toi năm văn rồi! Nếu tức giận không bán nữa, muốn mang về, bọn chúng còn cố xem xét mình mang theo thứ gì, lại thu thêm một khoản thuế má linh tinh gì đó! Một rổ rau của ta bán được mấy đồng chứ?!"
...
Bên sông, một lão phụ lùn tịt, béo tròn nhìn theo bóng lưng họ khuất dần, bĩu môi với phụ nhân bên cạnh.
"Cố quả phụ kia chắc chắn là về nương gia để vay tiền rồi! Vẫn còn là tức phụ của tú tài đấy, thế mà đến chút lễ nghĩa cũng không biết!"
Phụ nhân bên cạnh vẫn miệt mài giặt quần áo, đầu cũng không ngẩng lên, "Chữa bệnh rồi lo ma chay cho tú tài, chẳng biết giờ nghèo rớt mồng tơi đến mức nào rồi! Phu thê Cố tú tài dù sao cũng gọi ngươi một tiếng tam nãi nãi, trước kia cũng có hiếu kính với hai người. Giờ người ta gặp khó khăn, ngươi cũng không giúp đỡ chút nào sao?"
Lý đại nương miệng cong lên, nếp nhăn bên môi càng khắc sâu, "Hừ! Cố tú tài chính là cưới nàng nên mới không có Văn Khúc tinh lão gia chiếu cố đó!”
"Vốn dĩ đọc sách tốt bao nhiêu! Ngay cả huyện thái gia cũng khoe hắn có văn thải đấy! Thế mà từ ngày rước cái đứa sao chổi kia về thì đầu tiên là mặt mày bị cào cấu, rồi lại nhiễm phong hàn mà chết. Chắc chắn là do cái đồ xui xẻo ấy mang đến rồi! Ta đây rảnh rỗi đi giúp đỡ nàng ta ư? Khinh! Ta còn muốn có người giúp đỡ ta đây này!"
Phụ nhân kia cười khẩy: "Trước đây người ta giúp đỡ nhà ngươi ít lắm sao? Còn không phải nhờ người ta mà nhi tử ngươi mới kiếm được việc làm ở huyện thành hay sao! Tôn tử ngươi học ở lớp tư thục của Cố tú tài, tiền học còn được giảm một nửa! Thế mà còn không gọi là giúp đỡ?"
Lý đại nương đập mạnh chày giặt lên đống quần áo ướt, mắng: "Con tiện nhân này, ngươi dám lên mặt dạy đời ta à! Đinh Chiêu Đệ ngươi tốt bụng, sao ngươi không cho nó tiền? Đồ chuyên gây chuyện thị phi!"
Đinh Chiêu Đệ cười lạnh: "Ta có gây chuyện thị phi cũng hơn thứ già lão mà nói xấu sau lưng người khác như ngươi! Mấy hôm trước ngươi phun ra toàn lời dơ bẩn, bôi nhọ thanh danh của ta, tưởng ta không biết sao? Ta nói cho ngươi hay, ta không phải loại tiểu tức phụ dễ bị ức hiếp đâu! Nếu để ta phát hiện ngươi còn dám nói bậy nói bạ làm hỏng thanh danh của ta, ta mặc kệ ngươi già hay trẻ, có mặt mũi hay không, ta cũng sẽ xé nát miệng ngươi ra!"
Vương nhị thẩm cười tươi như vậy, chắc là tửu lâu kia trả giá phải chăng, hẳn là chỗ mua bán tử tế, bán thực đơn cho họ cũng là một lựa chọn không tồi.
"Bán cho tửu lâu, nào chỉ đỡ tốn công tốn sức mà còn đỡ tốn tiền hơn cả ra chợ nữa chứ!"
Nhắc đến chợ, Vương nhị thẩm liền lộ vẻ chán ghét mắng:
"Bọn lòng dạ đen tối ấy! Đến chợ, trước tiên bắt mình nộp ba văn tiền thuê chỗ. Vừa đặt đồ xuống đất lại bắt nộp thêm hai văn, gọi là thuế hạ thổ! Đồ còn chưa bán được gì mà đã mất toi năm văn rồi! Nếu tức giận không bán nữa, muốn mang về, bọn chúng còn cố xem xét mình mang theo thứ gì, lại thu thêm một khoản thuế má linh tinh gì đó! Một rổ rau của ta bán được mấy đồng chứ?!"
...
Bên sông, một lão phụ lùn tịt, béo tròn nhìn theo bóng lưng họ khuất dần, bĩu môi với phụ nhân bên cạnh.
"Cố quả phụ kia chắc chắn là về nương gia để vay tiền rồi! Vẫn còn là tức phụ của tú tài đấy, thế mà đến chút lễ nghĩa cũng không biết!"
Phụ nhân bên cạnh vẫn miệt mài giặt quần áo, đầu cũng không ngẩng lên, "Chữa bệnh rồi lo ma chay cho tú tài, chẳng biết giờ nghèo rớt mồng tơi đến mức nào rồi! Phu thê Cố tú tài dù sao cũng gọi ngươi một tiếng tam nãi nãi, trước kia cũng có hiếu kính với hai người. Giờ người ta gặp khó khăn, ngươi cũng không giúp đỡ chút nào sao?"
Lý đại nương miệng cong lên, nếp nhăn bên môi càng khắc sâu, "Hừ! Cố tú tài chính là cưới nàng nên mới không có Văn Khúc tinh lão gia chiếu cố đó!”
"Vốn dĩ đọc sách tốt bao nhiêu! Ngay cả huyện thái gia cũng khoe hắn có văn thải đấy! Thế mà từ ngày rước cái đứa sao chổi kia về thì đầu tiên là mặt mày bị cào cấu, rồi lại nhiễm phong hàn mà chết. Chắc chắn là do cái đồ xui xẻo ấy mang đến rồi! Ta đây rảnh rỗi đi giúp đỡ nàng ta ư? Khinh! Ta còn muốn có người giúp đỡ ta đây này!"
Phụ nhân kia cười khẩy: "Trước đây người ta giúp đỡ nhà ngươi ít lắm sao? Còn không phải nhờ người ta mà nhi tử ngươi mới kiếm được việc làm ở huyện thành hay sao! Tôn tử ngươi học ở lớp tư thục của Cố tú tài, tiền học còn được giảm một nửa! Thế mà còn không gọi là giúp đỡ?"
Lý đại nương đập mạnh chày giặt lên đống quần áo ướt, mắng: "Con tiện nhân này, ngươi dám lên mặt dạy đời ta à! Đinh Chiêu Đệ ngươi tốt bụng, sao ngươi không cho nó tiền? Đồ chuyên gây chuyện thị phi!"
Đinh Chiêu Đệ cười lạnh: "Ta có gây chuyện thị phi cũng hơn thứ già lão mà nói xấu sau lưng người khác như ngươi! Mấy hôm trước ngươi phun ra toàn lời dơ bẩn, bôi nhọ thanh danh của ta, tưởng ta không biết sao? Ta nói cho ngươi hay, ta không phải loại tiểu tức phụ dễ bị ức hiếp đâu! Nếu để ta phát hiện ngươi còn dám nói bậy nói bạ làm hỏng thanh danh của ta, ta mặc kệ ngươi già hay trẻ, có mặt mũi hay không, ta cũng sẽ xé nát miệng ngươi ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.