Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử
Chương 10: Bát Trứng Hấp
Lâm Quả Đống
09/12/2022
Huynh đệ dừng bước lại, lại đi vào trong phòng. Cố Sâm: "Tỷ, chuyện gì thế ?"
Cố Linh hướng tới bọn họ vẫy tay: "Lại đây."
Hai huynh đệ có chút khó hiểu, nhưng vẫn tiến đến bên giường
Cố Linh lấy chiếc thìa mà bản thân đã dùng qua múc vào trong bát trứng hấp: "Đại đệ, há miệng." Tuy rằng dùng thìa mà màng đã dùng qua có chút không được vệ sinh, nhưng không còn không biện pháp nào, cũng không thể bắt đệ đệ đi lấy cái thìa nữa.
Cố Sâm thấy thế, vội vàng lắc đầu nói: "Tỷ, đệ không ăn, tỷ ăn đi cho bồi bổ thân thể."
Cố Linh giả vờ cả giận nói: "Vậy nếu đệ không ăn thì tỷ sẽ đổ hết đi, thật sự đổ hết."
Nguyên chủ trước kia là một ngốc bạch ngọt, một bát trứng hấp ngay cả bản thân cũng không đủ ăn, cho nên cũng không muốn chia cho các đệ đệ ăn cùng. Hơn nữa, Cố nãi nãi cũng thường thường cho các đệ ăn trứng gà, cho nên nguyên chủ cũng chưa nghĩ đến.
Nhưng mà, nếu nguyên chủ trong tay có tiền, đi trấn trên, cũng sẽ mua cho đệ đệ kẹo hồ lô, một chuỗi kẹo hồ lô ba người cùng nhau ăn, mỗi người có thể ăn được hai viên. Đây đại khái là niềm vui của ba tỷ đệ.
Cố Sâm cũng không phải là không hiểu chuyện, hắn biết tỷ tỷ cố ý hù dọa hắn, hắn vừa định nói không cần, nhưng tỷ tỷ đã đưa thì trứng đến bên miệng hắn. Hơn nữa, hắn cũng bị mùi hương của trứng câu dẫn, không thể nhịn nổi nữa mà há miệng, ăn được hết thìa trứng hấp, đôi mắt của Cố Sâm đã sáng.
"Tỷ tỷ, đệ đâu?" Cố Mộc nhìn thấy Đại ca được ăn, hắn cũng ngóng trông hỏi.
Cố Linh cười: "Chỉ có mỗi đệ là láu cá." Nàng cũng cho Cố Mộc một thìa.
Một bát trứng hấp vốn không nhiều, chính nàng ăn cũng chỉ được mấy miếng, cho hai người đệ đệ hai miếng là hết rồi.
"Các đệ đi ăn cơm đi, tỷ tỷ cũng muốn xuống giường."
"Dạ." Hai huynh đệ cao hứng chạy ra ngoài.
Hai huynh đệ đến rửa tay, đến nhà chính, đồ ăn đã dọn xong xong xuôi, mọi người cũng ngồi xong.
Nhưng hôm nay Đại phòng có chút đáng thương, bởi vì lượng cơm bọn họ được phân cho rất ít, chỉ có một nửa của bình thường, hôm nay căn cứ vào biểu hiện của Cố Lan, lượng cơm của bọn họ đã bị cắt giảm.
Cố nãi nãi cũng không để ý Đại phòng, nhìn hai cậu cháu trai hỏi: "Tỷ các cháu tý nữa sẽ ra sao?"
Cố Sâm uống một hớp cháo ngô: "Ra ạ, tỷ đã muốn xuống giường."
Thức ăn chính của nơi này chính là ngô, gạo, gạo lức, tiểu mạch cùng đậu.
Gạo nhất là quý nhất, gạo lức cùng ngô xếp thứ hai, tiếp theo là tiểu mạch cùng đậu.
Ngay cả trong nhà của những người dân thường, họ cũng ăn hỗn hợp gạo lứt, ngô và đậu, và một số sử dụng ngô để nghiền thành bột, thêm một số rau dại để làm bánh.
Đậu dễ
no bụng nhưng ăn quá nhiều đậu rất dễ bị xì hơi, vì vậy nói chung sẽ lấy ngô làm thực phẩm chính, đậu chỉ là thức ăn phụ.
Cố nãi nãi gật gật đầu, đi bưng cháo còn ấm trong nồi ra, thực ra gạo cũng không nhiều lắm, chỉ cần một nắm, sợ bát canh trứng đêm ăn Ngoan Bảo của bà ăn không đủ no. Dĩ nhiên, nếu Ngoan Bảo ăn no, vậy bát cháo này để dành đến sáng mai cho Ngoan Bảo ăn.
Cố Linh đi ra rất nhanh, nàng nhìn một vòng, phát hiện Cố Lan không có ở đây.
"Ngoan Bảo mau tới ăn nào, nãi nãi có nấu cháo cho con đó." Khác với bát cháo ngô của mọi người, Cố nãi nãi chuẩn bị cho Cố Linh là bát chạo gạo. Hơn nữa, bát cháo ngô của mọi người uống, cơ bản nước nhiều hơn ngô. Bởi vì ăn tối xong thì cả nhà sẽ đi ngủ, buổi tối không lãng phí khí lực, không cần ăn quá ăn no.
Cố Linh ngồi xuống chiếc ghế dành riêng cho nàng, vị trí chuyên môn là bên cạnh Cố nãi nãi. Ngày xưa trên bàn cơm Cố gia cũng có thể nói được vài câu, nhưng hôm lại lạnh lẽo đến lạ thường.
Cố Linh hướng tới bọn họ vẫy tay: "Lại đây."
Hai huynh đệ có chút khó hiểu, nhưng vẫn tiến đến bên giường
Cố Linh lấy chiếc thìa mà bản thân đã dùng qua múc vào trong bát trứng hấp: "Đại đệ, há miệng." Tuy rằng dùng thìa mà màng đã dùng qua có chút không được vệ sinh, nhưng không còn không biện pháp nào, cũng không thể bắt đệ đệ đi lấy cái thìa nữa.
Cố Sâm thấy thế, vội vàng lắc đầu nói: "Tỷ, đệ không ăn, tỷ ăn đi cho bồi bổ thân thể."
Cố Linh giả vờ cả giận nói: "Vậy nếu đệ không ăn thì tỷ sẽ đổ hết đi, thật sự đổ hết."
Nguyên chủ trước kia là một ngốc bạch ngọt, một bát trứng hấp ngay cả bản thân cũng không đủ ăn, cho nên cũng không muốn chia cho các đệ đệ ăn cùng. Hơn nữa, Cố nãi nãi cũng thường thường cho các đệ ăn trứng gà, cho nên nguyên chủ cũng chưa nghĩ đến.
Nhưng mà, nếu nguyên chủ trong tay có tiền, đi trấn trên, cũng sẽ mua cho đệ đệ kẹo hồ lô, một chuỗi kẹo hồ lô ba người cùng nhau ăn, mỗi người có thể ăn được hai viên. Đây đại khái là niềm vui của ba tỷ đệ.
Cố Sâm cũng không phải là không hiểu chuyện, hắn biết tỷ tỷ cố ý hù dọa hắn, hắn vừa định nói không cần, nhưng tỷ tỷ đã đưa thì trứng đến bên miệng hắn. Hơn nữa, hắn cũng bị mùi hương của trứng câu dẫn, không thể nhịn nổi nữa mà há miệng, ăn được hết thìa trứng hấp, đôi mắt của Cố Sâm đã sáng.
"Tỷ tỷ, đệ đâu?" Cố Mộc nhìn thấy Đại ca được ăn, hắn cũng ngóng trông hỏi.
Cố Linh cười: "Chỉ có mỗi đệ là láu cá." Nàng cũng cho Cố Mộc một thìa.
Một bát trứng hấp vốn không nhiều, chính nàng ăn cũng chỉ được mấy miếng, cho hai người đệ đệ hai miếng là hết rồi.
"Các đệ đi ăn cơm đi, tỷ tỷ cũng muốn xuống giường."
"Dạ." Hai huynh đệ cao hứng chạy ra ngoài.
Hai huynh đệ đến rửa tay, đến nhà chính, đồ ăn đã dọn xong xong xuôi, mọi người cũng ngồi xong.
Nhưng hôm nay Đại phòng có chút đáng thương, bởi vì lượng cơm bọn họ được phân cho rất ít, chỉ có một nửa của bình thường, hôm nay căn cứ vào biểu hiện của Cố Lan, lượng cơm của bọn họ đã bị cắt giảm.
Cố nãi nãi cũng không để ý Đại phòng, nhìn hai cậu cháu trai hỏi: "Tỷ các cháu tý nữa sẽ ra sao?"
Cố Sâm uống một hớp cháo ngô: "Ra ạ, tỷ đã muốn xuống giường."
Thức ăn chính của nơi này chính là ngô, gạo, gạo lức, tiểu mạch cùng đậu.
Gạo nhất là quý nhất, gạo lức cùng ngô xếp thứ hai, tiếp theo là tiểu mạch cùng đậu.
Ngay cả trong nhà của những người dân thường, họ cũng ăn hỗn hợp gạo lứt, ngô và đậu, và một số sử dụng ngô để nghiền thành bột, thêm một số rau dại để làm bánh.
Đậu dễ
no bụng nhưng ăn quá nhiều đậu rất dễ bị xì hơi, vì vậy nói chung sẽ lấy ngô làm thực phẩm chính, đậu chỉ là thức ăn phụ.
Cố nãi nãi gật gật đầu, đi bưng cháo còn ấm trong nồi ra, thực ra gạo cũng không nhiều lắm, chỉ cần một nắm, sợ bát canh trứng đêm ăn Ngoan Bảo của bà ăn không đủ no. Dĩ nhiên, nếu Ngoan Bảo ăn no, vậy bát cháo này để dành đến sáng mai cho Ngoan Bảo ăn.
Cố Linh đi ra rất nhanh, nàng nhìn một vòng, phát hiện Cố Lan không có ở đây.
"Ngoan Bảo mau tới ăn nào, nãi nãi có nấu cháo cho con đó." Khác với bát cháo ngô của mọi người, Cố nãi nãi chuẩn bị cho Cố Linh là bát chạo gạo. Hơn nữa, bát cháo ngô của mọi người uống, cơ bản nước nhiều hơn ngô. Bởi vì ăn tối xong thì cả nhà sẽ đi ngủ, buổi tối không lãng phí khí lực, không cần ăn quá ăn no.
Cố Linh ngồi xuống chiếc ghế dành riêng cho nàng, vị trí chuyên môn là bên cạnh Cố nãi nãi. Ngày xưa trên bàn cơm Cố gia cũng có thể nói được vài câu, nhưng hôm lại lạnh lẽo đến lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.