Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử
Chương 36: Làm Động Vật Nhỏ Trang Trí Bằng Vải
Lâm Quả Đống
10/01/2023
Cố Linh nghe xong, thật muốn cho Cố nãi nãi một like.
Nhưng, Đỗ ma ma thật ra lại không cho là như vậy, bà trầm tư trong chốc lát rồi mới nói: “Lão thái thái, cô nương, về cái túi xách nhỏ này, nô tỳ có một ý kiến.”
Nếu đổi thành người khác không ủng hộ đề nghị của Ngoan Bảo nhà bà, Cố nãi nãi khẳng định sẽ tức giận, nhưng đối mặt với Đỗ ma ma, mặc dù bà là hạ nhân, Cố nãi nãi vẫn để lại cho Đỗ ma ma mặt mũi.
Nói dễ hiểu hơn một chút thì là, cũng không phải để lại cho Đỗ ma ma mặt mũi, mà Cố nãi nãi biết kiến thức của bản thân hạn hẹp, kiến thức của Đỗ ma ma lại rộng lớn, cho nên bà mới không nói gì mà lắng nghe, chỉ sợ nói ra người ta sẽ đánh giá.
Đỗ ma ma ước lượng câu văn sẽ nói ra như thế nào, để nói cho mọi người dễ hiểu: “Lão thái thái, cô nương, nói đến cái cặp xách nhỏ này, nô tỳ cũng từng nhìn thấy ở một vài người, nhưng những loại túi xách nhỏ này, hàu như toàn là nha hoàn dùng.”
Cố nãi nãi sắc mặt có chút không tốt: “Đỗ ma ma lời này của bà có ý tứ gì?”
Cố Linh chặn lại nói: “Nãi nãi đừng lo lắng, Đỗ ma ma chỉ nói chuyện mà bà ấy từng chứng kiến qua cho chúng ta biết thôi, chúng ta vẫn nên lắng nghe bà ấy nói tiếp”
Đỗ ma ma rất thích đối với tính cách của vị cô nương này , tuổi còn nhỏ, nhìn qua có chút hàm hậu, nhưng lại không vội không vàng, không hề giống với mấy vị tiểu thư ở gia đình giàu có, tính nhẫn nại không đủ, nếu bị nha hoàn nói mấy lời này, chắc chắn sẽ tức giận.
“Lão thái thái, xin hãy lắng nghe ý kiến của nô tỳ một chút, những người chiếc túi xách nhỏ này , thật sự là như hoàn chiếm đa số. Bởi vì ở nhà quan lại, phú thương, hoặc những thư hương thế gia, bên người cô nương nào cũng có nha hoàn đi theo hầu hạ, mà những vị tiểu thư có việc cần ra cửa, yêu cầu phải mang vài thứ, cho nên nha hoàn mới phải đeo túi xách này để đựng đồ vật. Bởi vì bên người những cô nương đó đều có nha hoàn, cho nên các nàng không cần phải dùng chiếc túi xách nhỏ này.
Ngoài ra còn có dân chúng, cũng chính là người bình thường. Nhưng những gia đình tầm thường nào dám bỏ tiền ra mua loại vài dệt tốt như vậy để làm cặp sách đi học? Mặc dù có, cũng chỉ là vải vụn khâu lên mà thôi.”
Cố nãi nãi nghe xong, không khỏi cảm thấy Đỗ ma ma nói có đạo lý.
Đỗ ma ma tiếp tục nói: “Cho nên, cô nương của nhà chúng ta nếu muốn đeo túi xách như vậy, thì phải làm khác so với nha hoàn Nha hoàn dùng đều dùng những chiếc túi hướng về sự đơn giản, vậy thì túi xách của cô nương làm cầu kì hơn, cô nương còn có ý kiến gì không?”
Cố nãi nãi nghe cái là hiểu, một lần nữa bà cảm thấy mua Đỗ ma ma về quả thực không sai, Đỗ ma ma hiểu nhiều, kiến thức nhiều, nếu ở bên người Ngoan Bảo nhà bà, Cố nãi nãi cảm thấy bản thân có thể yên tâm.
“Con ngẫm lại a……” Cố Linh nghĩ tới nững chiếc cặp sách nhỏ ở hiện đại, tiếp theo, ánh mắt của nàng sáng lên: “Ta có thể treo thêm một vài động vật nhỏ làm trang trí ở trên cặp được không?”
Đỗ ma ma có thể nghe thì có hiểu ý của nàng, nhưng: “Động vật nhỏ làm trang trí là gì?”
“Ví dụ như là thỏ con, mèo con, cá vàng nhỏ, nó chỉ to bằng một năm tay này thôi nhưng dù là thỏ con, mèo con hay là cá vàng nhỏ, sau khi khâu xong sẽ nhét vào trong đó chút bông, như vậy sau khi làm xong động vật nhỏ trông sẽ béo tròn, đặc biệt đáng yêu.”
Cố Linh ngay sau đó lại nghĩ tới một chuyện, ở thời đại này, những món đồ trang trí mang hình thù động vật vừa độc đáo mới mẻ, vừa đáng yêu xinh đẹp, nhưng người khác nhìn vừa học liền biết, cho nên đồ án làm trên đó phải khác so với người thường.
Đỗ ma ma hiểu, chỉ là: “Cô nương, làm những món đồ như vậy cũng giống như nữ hồng, đều yêu cầu có bản vẽ, nô tỳ thì lại không biết làm những thứ đó.”
Cố Linh chỉ vào bản thân: “Ta sẽ a.”
Đỗ ma ma: Vậy cô nương vẽ cho nô tỳ xem, nô tỳ sẽ làm cho ngài.”
Nhưng, Đỗ ma ma thật ra lại không cho là như vậy, bà trầm tư trong chốc lát rồi mới nói: “Lão thái thái, cô nương, về cái túi xách nhỏ này, nô tỳ có một ý kiến.”
Nếu đổi thành người khác không ủng hộ đề nghị của Ngoan Bảo nhà bà, Cố nãi nãi khẳng định sẽ tức giận, nhưng đối mặt với Đỗ ma ma, mặc dù bà là hạ nhân, Cố nãi nãi vẫn để lại cho Đỗ ma ma mặt mũi.
Nói dễ hiểu hơn một chút thì là, cũng không phải để lại cho Đỗ ma ma mặt mũi, mà Cố nãi nãi biết kiến thức của bản thân hạn hẹp, kiến thức của Đỗ ma ma lại rộng lớn, cho nên bà mới không nói gì mà lắng nghe, chỉ sợ nói ra người ta sẽ đánh giá.
Đỗ ma ma ước lượng câu văn sẽ nói ra như thế nào, để nói cho mọi người dễ hiểu: “Lão thái thái, cô nương, nói đến cái cặp xách nhỏ này, nô tỳ cũng từng nhìn thấy ở một vài người, nhưng những loại túi xách nhỏ này, hàu như toàn là nha hoàn dùng.”
Cố nãi nãi sắc mặt có chút không tốt: “Đỗ ma ma lời này của bà có ý tứ gì?”
Cố Linh chặn lại nói: “Nãi nãi đừng lo lắng, Đỗ ma ma chỉ nói chuyện mà bà ấy từng chứng kiến qua cho chúng ta biết thôi, chúng ta vẫn nên lắng nghe bà ấy nói tiếp”
Đỗ ma ma rất thích đối với tính cách của vị cô nương này , tuổi còn nhỏ, nhìn qua có chút hàm hậu, nhưng lại không vội không vàng, không hề giống với mấy vị tiểu thư ở gia đình giàu có, tính nhẫn nại không đủ, nếu bị nha hoàn nói mấy lời này, chắc chắn sẽ tức giận.
“Lão thái thái, xin hãy lắng nghe ý kiến của nô tỳ một chút, những người chiếc túi xách nhỏ này , thật sự là như hoàn chiếm đa số. Bởi vì ở nhà quan lại, phú thương, hoặc những thư hương thế gia, bên người cô nương nào cũng có nha hoàn đi theo hầu hạ, mà những vị tiểu thư có việc cần ra cửa, yêu cầu phải mang vài thứ, cho nên nha hoàn mới phải đeo túi xách này để đựng đồ vật. Bởi vì bên người những cô nương đó đều có nha hoàn, cho nên các nàng không cần phải dùng chiếc túi xách nhỏ này.
Ngoài ra còn có dân chúng, cũng chính là người bình thường. Nhưng những gia đình tầm thường nào dám bỏ tiền ra mua loại vài dệt tốt như vậy để làm cặp sách đi học? Mặc dù có, cũng chỉ là vải vụn khâu lên mà thôi.”
Cố nãi nãi nghe xong, không khỏi cảm thấy Đỗ ma ma nói có đạo lý.
Đỗ ma ma tiếp tục nói: “Cho nên, cô nương của nhà chúng ta nếu muốn đeo túi xách như vậy, thì phải làm khác so với nha hoàn Nha hoàn dùng đều dùng những chiếc túi hướng về sự đơn giản, vậy thì túi xách của cô nương làm cầu kì hơn, cô nương còn có ý kiến gì không?”
Cố nãi nãi nghe cái là hiểu, một lần nữa bà cảm thấy mua Đỗ ma ma về quả thực không sai, Đỗ ma ma hiểu nhiều, kiến thức nhiều, nếu ở bên người Ngoan Bảo nhà bà, Cố nãi nãi cảm thấy bản thân có thể yên tâm.
“Con ngẫm lại a……” Cố Linh nghĩ tới nững chiếc cặp sách nhỏ ở hiện đại, tiếp theo, ánh mắt của nàng sáng lên: “Ta có thể treo thêm một vài động vật nhỏ làm trang trí ở trên cặp được không?”
Đỗ ma ma có thể nghe thì có hiểu ý của nàng, nhưng: “Động vật nhỏ làm trang trí là gì?”
“Ví dụ như là thỏ con, mèo con, cá vàng nhỏ, nó chỉ to bằng một năm tay này thôi nhưng dù là thỏ con, mèo con hay là cá vàng nhỏ, sau khi khâu xong sẽ nhét vào trong đó chút bông, như vậy sau khi làm xong động vật nhỏ trông sẽ béo tròn, đặc biệt đáng yêu.”
Cố Linh ngay sau đó lại nghĩ tới một chuyện, ở thời đại này, những món đồ trang trí mang hình thù động vật vừa độc đáo mới mẻ, vừa đáng yêu xinh đẹp, nhưng người khác nhìn vừa học liền biết, cho nên đồ án làm trên đó phải khác so với người thường.
Đỗ ma ma hiểu, chỉ là: “Cô nương, làm những món đồ như vậy cũng giống như nữ hồng, đều yêu cầu có bản vẽ, nô tỳ thì lại không biết làm những thứ đó.”
Cố Linh chỉ vào bản thân: “Ta sẽ a.”
Đỗ ma ma: Vậy cô nương vẽ cho nô tỳ xem, nô tỳ sẽ làm cho ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.