Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử
Chương 267: Người Như Súc Sinh. (Miễn Phí Nha)
Lâm Quả Đống
22/08/2023
Nói xong thì nàng lại cầm lấy cái kẹp ở bên cạnh, thay đổi số than củi đã tàn trong bếp lò thành củi, bếp lò lại cháy lên. Cố Linh phủ bụi trên tay xuống, sau đó về phòng viết một phong thơ.
Viết thư xong, Cố Linh ra khỏi phòng, nhìn ra ngoài sân, nhưng vẫn chưa thấy cha và Đỗ ma ma trở về, Cố Linh liền đi ra ao cá. Dọc theo đường đi, Cố Linh lại lần nữa cảm thấy ác ý của mùa đông. Ác ý trong mùa đông cổ đại không có điều hòa cũng tàn nhẫn như con dao trong tay đao phủ.
Cố Linh đi vào trong nhà tranh cạnh ao cá, gia gia nàng và Cố Đại Điền thúc cũng ở nhà tranh nhóm lửa sưởi ấm.
“Ngoan Bảo, có chuyện gì sao?” Nghe được bên ngoài có động tĩnh, Cố gia gia và Cố Đại Điền vừa định chuẩn bị đứng dậy đi xem, lại phát hiện đó là Cố Linh.
Cố Linh cười nói: “Con tới tìm nhị đường bá, muốn nhờ bá giúp con một việc.”
Cố Đại Điền có chút ngoài ý muốn, đường chất nữ đi tìm hắn, hắn vội vàng hỏi: “Linh Nhi à, con có chuyện gì sao? Chỉ cần đường bá không vội, nhất định hỗ trợ.”
Cố Linh nói: “Không phải là chuyện lớn gì, còn có mọt phong thư, muốn nhờ đường bá lên trấn trên, nhưng phải tự tay giao cho phu tử của con. Phu tử con họ Tiền, là Tiền phủ ở tại cách vách Bành gia tư thục.”
Cố Đại Điền vừa nghe, nhân lấy phong thư và nói: “Vậy được, đường bá đi ngay.”
Cố Linh lại nói: “Đường bá, ngài nên mượn xe bò của nhà thôn trưởng, thời tiết vào đông lạnh, hơn nữa đưa phong thư này có chút gấp gáp, cho nên……”
Cố Đại Điền nói: “Bá hiểu, con cứ yên tâm.” Việc đưa thư cho phu tử này, hắn vô cùng nguyên ý, rốt cuộc đó là phu tử, chuyện mình truyền thư cho phu tử, nói ra đi cũng có chút mặt mũi.
Cố Đại Điền mượn xe bò từ nhà trưởng thôn, nửa giờ sau đã đến trấn trên. Bành gia tư thục ở trấn trên là nơi dễ tìm nhất, cho nên Tiền phủ bên cạnh Bành gia tư thục cũng rất dễ tìm.
Thời điểm Cố Đại Điền tìm tới cửa còn có chút khẩn trương, Tiền phủ trong mắt hắn chính là “Biệt thự cao cấp”, nhưng thái độ của bà tử canh cửa vô cùng tốt, nghe nói là đường bá của Cố Linh đến đây tìm phu tử, bà tử liền đi truyền lời, lập tức để Cố Đại Điền đi vào.
Thời điểm Cố Đại Điền đi vào trong phủ, cả người hắn căng thẳng, đừng nhìn lúc nói chuyện với Cố Linh đã đồng ý vô cùng tự tin như vậy, nhưng lúc này hắn thật ra không biết làm gì.
Chờ tới khi tới thính đường, Cố Đại Điền thấy có một nữ tử dung mạo đoan trang, khí chất đạm nhiên, giống hệt với miêu tả của Cố Lin, hắn vội vàng cúi đầu: “Gặp qua Tiền phu tử.”
Tiền phu tử ôn hòa nói: “Không cần khách khí, mời ngồi. Bà tử đã truyền lời, là Cố Linh nhờ ngài mang thư cho ta? Cách đây mấy khắc, phụ thân Cố Linh Cố lão gia cũng đã tới trong phủ, mang đến một ít rau dưa, lúc ấy Cố Linh sao lại không để Cố lão gia mang thư?”
Cố Đại Điền nào dám ngồi, hắn vội vàng giải thích: “Cái này thì tiểu nhân cũng không biết, trước khi tiểu nhân tới đang ơở ao cá với nhị thúc, chất nữ Linh Nhi liền tới đó nói, muốn nhờ tiểu nhân giao thư cho Tiền phu tử, còn nói muốn tiểu nhân phải tự tay giao cho Tiền phu tử.” Nói xong thì hắn lấy thư ra, “Thỉnh xem.”
Tiền phu tử nhận thư, nhìn chữ trên đó, lộ ra vài phần ý cười: “Đúng thật là chữ viết của Cố Linh, trước hết mời Cố lão gia ngồi, đợi ta đọc thư.”
Cố Đại Điền ngồi xuống: “Ai…… Ai……”
Tiền phu tử mở thư ra, chờ sau khi nàng đọc xong bức thư trong tay xong, sắc mặt có chút trầm trọng.
Cố Đại Điền lại không quan sát Tiền phu tử, cũng không biết sắc mặt của nàng, trong lòng hắn đnag khẩn trương, cho nên vẫn luôn cúi đầu, hơn nữa một ngoại nam nhìn chằm chằm vào nữ tử khác thì không lễ phép.
Tiền phu tử thu thư lại, nói với Cố Đại Điền: “Cố lão gia, còn thỉnh ngài về nói với Cố Linh, bảo nàng yên tâm, ta sẽ an bài.”
Cố Đại Điền vội vàng đứng dậy nói: “Dạ, tiếu nhân nhất định sẽ nói với chất nữ Linh Nhi.”
Tiền phu tử kêu bà tử dẫn đường Cố Đại Điền ra ngoài, sau đó đứng dậy đi tìm Bạch Cẩn Diệc.
Bạch Cẩn Diệc đang ở trong viện tập võ. Mùa đông, tập võ ấm thân, càng thoải mái. Tiền Kỳ ở bên cạnh cũng luyện cùng công tử nhà mình mấy chiêu, hắn vốn dĩ là người biết võ. Nhưng thực mau, thấy công tử nhà mình ngừng lại.
“Công tử.” Tiền Vệ cầm khăn lên.
Tiền Kỳ nhìn xem, trong lòng phát ra âm thanh. Tiểu tử Tiền Vệ này, từ sau khi đưa thư cho công tử xong thì không rời đi, hiện tại đoạt việc của hắn, thành chó săn của công tử.
Bạch Cẩn Diệc lau tay, đưa khăn cho Tiên Vệ ở phía sau rồi đi ra ngoài cửa. Tiền phu tử cũng vừa tiến vào, thấy hắn ra, còn ngoài ý muốn nói: “Cháu muốn ra ngoài à? Vừa vặn, dì có việc tìm cháu.”
Bạch Cẩn Diệc nói: “Không khéo, cháu nghe thấy có người tới, nghĩ là dì, nên dừng việc ra đón.” Hắn vốn dĩ đang ở trong sân, cho nên mới có thể nghe được thanh âm.
Tiền phu tử nói: “Rất tốt, háu đọc bức thư này đo.” Nàng đem thư của Cố Linh cho Bạch Cẩn Diệc.
Bạch Cẩn Diệc nhướng mày, hôm nay dì làm sao vậy? Nhưng khi hắn nhận thư, nhìn thấy chữ viết: “Đây là thư của tiểu nha đầu kia? Cho cháu?” Tiểu nha đầu viết thư cho, lo lắng không thỏa đáng, cho nên mới viết thư nhờ dì đưa cho hắn?
Tiền phu tử tức giận nói: “Cháu suy nghĩ gì đó?”
Bạch Cẩn Diệc nghe vậy, phụt một tiếng cười khai. Hắn có vẻ ngoài tuấn mỹ, cười lên thật trông vô cùng đẹp, dù Tiền phu tử nhìn hắn từ nhỏ tới lớn, giống như mẫu thân của hắn vậy, cũng thiếu chút nữa bị nụ cười này của hắn làm lóe mắt. “Mau đọc đi.” Nàng thúc giục nói.
Bạch Cẩn Diệc không nói hai lời lấy ra thư ra. Nhưng chờ sau khi hắn đọc xong hết bức thư này, tươi cười trên mặt liền thu liễm lại. Người như vậy, không có gì khác với súc sinh.
Thư của Cố Linh viết về chuyện Chu Cường đánh chết vong thê Lý thị, cũng viết Chu Cường tới cửa nói chuyện với Cố Lan, nàng lo lắng Chu Cường sẽ chạy trốn hoặc là sẽ làm ra những chuyện không thể vãn hồi, tỷ như giết người diệt khẩu, cho nên đã thỉnh Tiền phu tử hỗ trợ để bảo chính điều tra người này.
Cố Linh không nhắc tới nhân chứng là bà đỡ và hàng xóm, bởi vì nếu nhắc tới, vạn nhất chuyện này sẽ liên quan đến nàng, nàng không thể giải thích được lai lịch của hai nhân chứng này. Cho nên nàng chỉ viết vậy thôi, nàng tin tưởng đường tỷ Cố Lan.
Tiền phu tử hiểu nhân cách của Cố Linh, nếu Cố Linh chưa xác định chính xác chuyện này, tuyệt đối không viết thư để thỉnh nàng hỗ trợ. Lui một bước có thể nói, thì dù chuyện là giả, cũng phải điều tra rõ ràng, vạn nhất là sự thật thì sao? Súc sinh như vạya, giết người ác ma, nếu để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật, quá mức nguy hiểm.
“Việc này cháu thấy thế nào?” Tiền phu tử hỏi cháu ngoại.
Viết thư xong, Cố Linh ra khỏi phòng, nhìn ra ngoài sân, nhưng vẫn chưa thấy cha và Đỗ ma ma trở về, Cố Linh liền đi ra ao cá. Dọc theo đường đi, Cố Linh lại lần nữa cảm thấy ác ý của mùa đông. Ác ý trong mùa đông cổ đại không có điều hòa cũng tàn nhẫn như con dao trong tay đao phủ.
Cố Linh đi vào trong nhà tranh cạnh ao cá, gia gia nàng và Cố Đại Điền thúc cũng ở nhà tranh nhóm lửa sưởi ấm.
“Ngoan Bảo, có chuyện gì sao?” Nghe được bên ngoài có động tĩnh, Cố gia gia và Cố Đại Điền vừa định chuẩn bị đứng dậy đi xem, lại phát hiện đó là Cố Linh.
Cố Linh cười nói: “Con tới tìm nhị đường bá, muốn nhờ bá giúp con một việc.”
Cố Đại Điền có chút ngoài ý muốn, đường chất nữ đi tìm hắn, hắn vội vàng hỏi: “Linh Nhi à, con có chuyện gì sao? Chỉ cần đường bá không vội, nhất định hỗ trợ.”
Cố Linh nói: “Không phải là chuyện lớn gì, còn có mọt phong thư, muốn nhờ đường bá lên trấn trên, nhưng phải tự tay giao cho phu tử của con. Phu tử con họ Tiền, là Tiền phủ ở tại cách vách Bành gia tư thục.”
Cố Đại Điền vừa nghe, nhân lấy phong thư và nói: “Vậy được, đường bá đi ngay.”
Cố Linh lại nói: “Đường bá, ngài nên mượn xe bò của nhà thôn trưởng, thời tiết vào đông lạnh, hơn nữa đưa phong thư này có chút gấp gáp, cho nên……”
Cố Đại Điền nói: “Bá hiểu, con cứ yên tâm.” Việc đưa thư cho phu tử này, hắn vô cùng nguyên ý, rốt cuộc đó là phu tử, chuyện mình truyền thư cho phu tử, nói ra đi cũng có chút mặt mũi.
Cố Đại Điền mượn xe bò từ nhà trưởng thôn, nửa giờ sau đã đến trấn trên. Bành gia tư thục ở trấn trên là nơi dễ tìm nhất, cho nên Tiền phủ bên cạnh Bành gia tư thục cũng rất dễ tìm.
Thời điểm Cố Đại Điền tìm tới cửa còn có chút khẩn trương, Tiền phủ trong mắt hắn chính là “Biệt thự cao cấp”, nhưng thái độ của bà tử canh cửa vô cùng tốt, nghe nói là đường bá của Cố Linh đến đây tìm phu tử, bà tử liền đi truyền lời, lập tức để Cố Đại Điền đi vào.
Thời điểm Cố Đại Điền đi vào trong phủ, cả người hắn căng thẳng, đừng nhìn lúc nói chuyện với Cố Linh đã đồng ý vô cùng tự tin như vậy, nhưng lúc này hắn thật ra không biết làm gì.
Chờ tới khi tới thính đường, Cố Đại Điền thấy có một nữ tử dung mạo đoan trang, khí chất đạm nhiên, giống hệt với miêu tả của Cố Lin, hắn vội vàng cúi đầu: “Gặp qua Tiền phu tử.”
Tiền phu tử ôn hòa nói: “Không cần khách khí, mời ngồi. Bà tử đã truyền lời, là Cố Linh nhờ ngài mang thư cho ta? Cách đây mấy khắc, phụ thân Cố Linh Cố lão gia cũng đã tới trong phủ, mang đến một ít rau dưa, lúc ấy Cố Linh sao lại không để Cố lão gia mang thư?”
Cố Đại Điền nào dám ngồi, hắn vội vàng giải thích: “Cái này thì tiểu nhân cũng không biết, trước khi tiểu nhân tới đang ơở ao cá với nhị thúc, chất nữ Linh Nhi liền tới đó nói, muốn nhờ tiểu nhân giao thư cho Tiền phu tử, còn nói muốn tiểu nhân phải tự tay giao cho Tiền phu tử.” Nói xong thì hắn lấy thư ra, “Thỉnh xem.”
Tiền phu tử nhận thư, nhìn chữ trên đó, lộ ra vài phần ý cười: “Đúng thật là chữ viết của Cố Linh, trước hết mời Cố lão gia ngồi, đợi ta đọc thư.”
Cố Đại Điền ngồi xuống: “Ai…… Ai……”
Tiền phu tử mở thư ra, chờ sau khi nàng đọc xong bức thư trong tay xong, sắc mặt có chút trầm trọng.
Cố Đại Điền lại không quan sát Tiền phu tử, cũng không biết sắc mặt của nàng, trong lòng hắn đnag khẩn trương, cho nên vẫn luôn cúi đầu, hơn nữa một ngoại nam nhìn chằm chằm vào nữ tử khác thì không lễ phép.
Tiền phu tử thu thư lại, nói với Cố Đại Điền: “Cố lão gia, còn thỉnh ngài về nói với Cố Linh, bảo nàng yên tâm, ta sẽ an bài.”
Cố Đại Điền vội vàng đứng dậy nói: “Dạ, tiếu nhân nhất định sẽ nói với chất nữ Linh Nhi.”
Tiền phu tử kêu bà tử dẫn đường Cố Đại Điền ra ngoài, sau đó đứng dậy đi tìm Bạch Cẩn Diệc.
Bạch Cẩn Diệc đang ở trong viện tập võ. Mùa đông, tập võ ấm thân, càng thoải mái. Tiền Kỳ ở bên cạnh cũng luyện cùng công tử nhà mình mấy chiêu, hắn vốn dĩ là người biết võ. Nhưng thực mau, thấy công tử nhà mình ngừng lại.
“Công tử.” Tiền Vệ cầm khăn lên.
Tiền Kỳ nhìn xem, trong lòng phát ra âm thanh. Tiểu tử Tiền Vệ này, từ sau khi đưa thư cho công tử xong thì không rời đi, hiện tại đoạt việc của hắn, thành chó săn của công tử.
Bạch Cẩn Diệc lau tay, đưa khăn cho Tiên Vệ ở phía sau rồi đi ra ngoài cửa. Tiền phu tử cũng vừa tiến vào, thấy hắn ra, còn ngoài ý muốn nói: “Cháu muốn ra ngoài à? Vừa vặn, dì có việc tìm cháu.”
Bạch Cẩn Diệc nói: “Không khéo, cháu nghe thấy có người tới, nghĩ là dì, nên dừng việc ra đón.” Hắn vốn dĩ đang ở trong sân, cho nên mới có thể nghe được thanh âm.
Tiền phu tử nói: “Rất tốt, háu đọc bức thư này đo.” Nàng đem thư của Cố Linh cho Bạch Cẩn Diệc.
Bạch Cẩn Diệc nhướng mày, hôm nay dì làm sao vậy? Nhưng khi hắn nhận thư, nhìn thấy chữ viết: “Đây là thư của tiểu nha đầu kia? Cho cháu?” Tiểu nha đầu viết thư cho, lo lắng không thỏa đáng, cho nên mới viết thư nhờ dì đưa cho hắn?
Tiền phu tử tức giận nói: “Cháu suy nghĩ gì đó?”
Bạch Cẩn Diệc nghe vậy, phụt một tiếng cười khai. Hắn có vẻ ngoài tuấn mỹ, cười lên thật trông vô cùng đẹp, dù Tiền phu tử nhìn hắn từ nhỏ tới lớn, giống như mẫu thân của hắn vậy, cũng thiếu chút nữa bị nụ cười này của hắn làm lóe mắt. “Mau đọc đi.” Nàng thúc giục nói.
Bạch Cẩn Diệc không nói hai lời lấy ra thư ra. Nhưng chờ sau khi hắn đọc xong hết bức thư này, tươi cười trên mặt liền thu liễm lại. Người như vậy, không có gì khác với súc sinh.
Thư của Cố Linh viết về chuyện Chu Cường đánh chết vong thê Lý thị, cũng viết Chu Cường tới cửa nói chuyện với Cố Lan, nàng lo lắng Chu Cường sẽ chạy trốn hoặc là sẽ làm ra những chuyện không thể vãn hồi, tỷ như giết người diệt khẩu, cho nên đã thỉnh Tiền phu tử hỗ trợ để bảo chính điều tra người này.
Cố Linh không nhắc tới nhân chứng là bà đỡ và hàng xóm, bởi vì nếu nhắc tới, vạn nhất chuyện này sẽ liên quan đến nàng, nàng không thể giải thích được lai lịch của hai nhân chứng này. Cho nên nàng chỉ viết vậy thôi, nàng tin tưởng đường tỷ Cố Lan.
Tiền phu tử hiểu nhân cách của Cố Linh, nếu Cố Linh chưa xác định chính xác chuyện này, tuyệt đối không viết thư để thỉnh nàng hỗ trợ. Lui một bước có thể nói, thì dù chuyện là giả, cũng phải điều tra rõ ràng, vạn nhất là sự thật thì sao? Súc sinh như vạya, giết người ác ma, nếu để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật, quá mức nguy hiểm.
“Việc này cháu thấy thế nào?” Tiền phu tử hỏi cháu ngoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.