Xuyên Thành Em Gái Của Nam Chính Và Nam Phản Diện
Chương 5: CHƯƠNG 5
Tuyết Mặc
06/11/2022
----------------------------CHƯƠNG 5--------------------------------------
Đầu óc Phó Tiểu Ngư có chút ngốc, tay bắt lấy một cỗ mềm mại theo bản năng liền nhẹ nhàng niết một chút, niết xong mới phát hiện bản thân đã làm loại chuyện vô liêm sỉ gì.
Không chờ cô mở miệng giải thích, người đã bị Phó Minh Lễ từ phía sau ôm đứng lên, chờ cô đứng được, Cố Thanh Vân đỡ cô ở phía trước cũng ngồi dậy theo.
Phó Tiểu Ngư lúc này mới phát hiện Cố Thanh Vân thật sự rất cao, khi đối mặt nhau một cách gần gũi mới có cảm giác áp bức, tuy rằng cô ấy chỉ đeo quân ủng cao khoảng 2,3 cm, thoạt nhìn chiều cao không chênh lệch nhiều lắm so với Phó Minh Lễ, đều cao khoảng 1m85.
Một nữ sinh cao 1m85 xác thật không thấy nhiều lắm.
Nhưng Cố Thanh Vân thật sự lớn lên rất xinh đẹp, ngũ quan xinh đẹp đại khí, khóe mắt đuôi lông mày mang theo một cỗ anh khí, khí chất mười phần là chị đẹp.
Gia thế ưu việt, ngoại hình hoàn mỹ, khó trách Phó Minh Nghĩa cùng Phó Minh Lễ vì cô ấy mà tranh đến vỡ đầu chảy máu, cô ấy xác thật có khả năng hấp dẫn chí mạng.
Phó Minh Lễ kéo Phó Tiểu Ngư ra sau, lướt qua cô nói với Cố Thanh Vân: “Thật sự xin lỗi, em gái tôi có chút lỗ mãng.”
Ánh mắt Cố Thanh Vân trong trẻo, quét mắt nhìn hai anh em một cái, khóe miệng cong lên: “Không ngại, em gái nhỏ thực sự rất đáng yêu, không ngã là tốt rồi.”
Giọng nói của Cố Thanh Vân không phải là kiểu ngọt ngào, ngược lại còn có chút trầm thấp, khá trung tính nhưng khi kết hợp với khí thế hiên ngang cùng với ngoại hình trung tính của cô ấy cũng không khiến cho người khác thấy khó chịu.
Bởi vì những người khác còn đang bắn súng nên ba người bọn họ bèn tránh ra vài bước nói chuyện.
Phó Minh Lễ thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ ngày thường, bày ra dáng vẻ quân tử khiêm tốn, nói: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Phó Minh Lễ, đây là em gái tôi Phó Tiểu Ngư.”
Cố Thanh Vân hào phóng vươn tay với Phó Minh Lễ, nói: “Tôi tên Cố Thanh Vân, nghe danh Phó nhị thiếu đã lâu.”
Phó Minh Lễ cười nắm tay cô ấy, bàn tay hai người khẽ chạm liền buông ra, Cố Thanh Vân lại vươn tay với Phó Tiểu Ngư bên cạnh, hữu hảo nói: “Xin chào, tiểu mỹ nữ.”
” Chào chị Cố ạ.” Phó Tiểu Ngư bắt tay với Cố Thanh Vân sau đó phát hiện lòng bàn tay của cô ấy rất ấm, bàn tay cũng rất lớn.
“Tiểu Ngư? Con cá nhỏ sao?” Cố Thanh Vân hỏi cô.
Phó Tiểu Ngư gật gật đầu.
“Người lớn lên đáng yêu, tên cũng rất đáng yêu.” Khóe miệng Cố Thanh Vân lại mang theo ý cười nhiều thêm vài phần.
Phó Minh Lễ không cam lòng bị vắng vẻ, xen miệng nói: “Đúng là rất đáng yêu, tên này là tôi đặt cho Tiểu Ngư đấy, lúc tôi mới vừa ba tuổi nhìn nó xoắn đi xoắn lại ở tã lót giống như con cá nhỏ, tôi bảo với cha em gái gọi là Tiểu Ngư.”
Phó Tiểu Ngư: ……
Cô không rõ ràng lắm chuyện lúc nhỏ nên cũng không biết chuyện anh ta nói là thật hay là nói bừa.
Cố Thanh Vân phảng phất cảm thấy rất hứng thú với cái đề tài này, cười nói: “Tôi vẫn luôn muốn có một em gái hay em trai cũng được, đáng tiếc ba mẹ chỉ sinh một mình tôi.”
Phó Minh Lễ bỗng nhiên đẩy Phó Tiểu Ngư ra phía trước, nói: “Nếu cô không chê tôi tặng nó cho cô, về sau nó chính là em gái của cô, Tiểu Ngư không những ngoan ngoãn nghe lời còn có tay không bổ gạch.”
Phó Tiểu Ngư khó có thể tin mà quay đầu lại nhìn Phó Minh Lễ, tiện nhân này dám vì lấy lòng một cô gái mới gặp lần đầu lại trực tiếp tặng em gái ruột cho người ta!!
Cố Thanh Vân kinh ngạc ra tiếng, nói: “Quà lớn như vậy tôi cũng không dám nhận.”
Phó Minh Lễ nói tiếp nói: “Cũng không phải cái gì đáng giá, cô thích thì tùy tiện cầm đi.”
Phó Tiểu Ngư không thể nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Phó Minh Lễ một cái, nói: “Em rất đáng giá!”
Phó Minh Lễ hỏi: “Em trị giá bao nhiêu tiền?”
Phó Tiểu Ngư phản kích nói: “Ít nhất đáng giá hơn anh!”
Hai người đứng đó đấu miệng chọc cười Cố Thanh Vân, cô ấy cười nhẹ nói: “Hai anh em thật là vui tính, cứ như đang tấu hài vậy đó.”
Lúc này Phó Minh Nghĩa khoan thai đến muộn trên tay cầm một bó hoa hướng dương đi tới, đưa hoa cho Cố Thanh Vân, nói: “Cố tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”
Cố Thanh Vân nhận hoa, nói: “Cảm ơn, Phó đại thiếu có tâm.”
Thấy nét mặt cùng cử chỉ của hai người hẳn là không phải lần đầu tiên gặp mặt, Phó Tiểu Ngư nheo mắt lại, chẳng lẽ hai người này trước đó gặp nhau nên nhìn vừa mắt nhau luôn rồi?
Tưởng tượng đến sau này hai người sẽ có một khoảng thời gian duy trì một năm hôn nhân, Phó Tiểu Ngư không nhịn được cẩn thận đánh giá cẩn thận hai người bọn họ, tổ hợp tuấn nam tuấn nữ vô cùng đẹp mắt, chiều cao đều không chênh lệch lắm, thoạt nhìn cực kỳ hợp nhau.
Phó Tiểu Ngư nhìn qua Phó Minh Lễ, lại cảm thấy hơi đáng tiếc cho anh ta, tuy rằng cũng là người rất có năng lực nhưng đáng tiếc không có hào quang của nam chính nên mọi mặt đều bị anh cả đè xuống một bậc.
Phó Minh Lễ bị cô dùng ánh mắt đồng tình nhìn có chút không thể hiểu được thì trừng mắt liếc nhìn cô một cái.
Cố Thanh Vân ôm hoa tươi thoạt nhìn càng thêm minh diễm động lòng người, biểu tình cô ấy thả lỏng nói chuyện phiếm với Phó Minh Nghĩa: “Anh khiêu vũ thật sự không tồi, lần sau có cơ hội phải tìm anh luận bàn.”
Phó Minh Nghĩa không nói nhiều lắm nhưng thái độ rất tốt, nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Lúc này bên cạnh có người gọi tên Cố Thanh Vân, cô ấy quay đầu lên tiếng, cũng không sốt ruột đi, tiếp đón ba anh em nhà họ Phó chơi xong cuối cùng có lễ phép mà nói câu “xin lỗi không tiếp được” mới xoay người rời đi.
Chờ cô ấy đi, Phó Minh Lễ dùng khuỷu tay đâm đâm Phó Tiểu Ngư, nhỏ giọng nói: “Em học chút, thiên kim hào môn phải có phong phạm như cô ấy.”
Phó Tiểu Ngư nhìn bóng dáng tiêu sái của Cố Thanh Vân, nói: “Chờ em lớn lên cao như cô ấy lại đến học phong phạm của cô ấy.”
Phó Minh Lễ ghét bỏ: “Vậy em đời này đều đừng nghĩ học.”
Chèn ép xong Phó Tiểu Ngư, Phó Minh Lễ lại nhìn Phó Minh Nghĩa bên cạnh một cái, âm dương quái khí nói: “Anh cả còn rất có tâm tư, đến trễ là vì đi mua hoa đi, ý nghĩa của hoa hướng dương là gì?”
Phó Tiểu Ngư do dự một chút, nói: “Hình như là trầm mặc yêu, ái mộ linh tinh.”
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Em Gái Của Nam Chính Và Nam Phản Diện tại truyen35.com
Phó Minh Lễ cười nhạo: “Động tác còn rất nhanh, vậy mà đã ái mộ rồi.”
Phó Minh Nghĩa không để ý tới anh ta chèn ép, bình tĩnh nói: “Châm chọc mỉa mai là vô dụng, không hiểu theo đuổi con gái thì học hỏi nhiều chút đi.” Nói xong anh xoay người chuẩn bị rời đi, ngẫm lại lại quay đầu lại nói với Phó Tiểu Ngư: “Em đi theo nó nhất định không có chuyện gì tốt, tự mình đi chơi đi, không cho uống rượu.”
Phó Tiểu Ngư chớp mắt, sau đó gật gật đầu.
Cô xác thật muốn đơn độc hành động nhưng không phải muốn đi chơi mà là đi tìm Cố Thanh Vân lôi kéo làm quen.
Chờ Phó Minh Nghĩa rời đi, Phó Minh Lễ mới nói với Phó Tiểu Ngư: “Đi thôi đi thôi, đi tìm Cố Thanh Vân chơi, sau đó tìm cơ hội ở trước mặt cô ấy khen anh đây nhiều chút.”
Phó Tiểu Ngư tức giận nói: “Sao em phải khen anh, anh vừa rồi còn nói em không đáng giá!”
Phó Minh Lễ lập tức cười: “Vừa rồi là nói giỡn, tất cả đều không phải vậy, những người trong nhà em là đáng giá nhất, ba cùng anh cả đều có thể trực tiếp hạ xuống.”
Phó Tiểu Ngư: ……
Party hôm nay đều là hào môn phú nhị đại hoặc phú tam đại tới, là người cùng vòng, bọn họ có cộng đồng bạn bè, cũng không tính xa lạ, Phó Minh Lễ mới vừa nói xong với Phó Tiểu Ngư quay đầu đã bị bạn gọi đi rồi.
Phó Tiểu Ngư nghe được Phó Minh Lễ gọi đối phương là Thịnh Vọng không khỏi sửng sốt. Phó Tiểu Ngư nhớ rõ tên này. Lúc trước lúc cô xem tiểu thuyết có nhìn đến tên Thịnh Vọng này, người này tâm thuật bất chính, tiếp cận Phó Minh Lễ cũng có ý xấu, cả ngày xúi giục châm ngòi, hướng Phó Minh Lễ đến con đường xấu, Phó Minh Lễ sau đó đi lên con đường hắc hóa người này quạt gió thêm củi cũng không ít.
Phó Tiểu Ngư quay đầu nhìn người gọi là Thịnh Vọng, phát hiện anh ta tuy rằng cũng là công tử nhà giàu lại lớn lên lấm la lấm lét, vẻ mặt gian tướng, vừa thấy đã biết không phải người tốt!
Sau khi tách khỏi Phó Minh Lễ, Phó Tiểu Ngư tự mình một người đi dạo.
Nhà họ Cố không hổ là hào môn có tiếng lâu đời, biệt thự Cố Thanh Vân tùy tiện mở party đều lớn đến thái quá, hoa viên trước viện mang phong cách Âu, hậu viện là một mảnh rừng rậm nhỏ, giữa kiến trúc là hai biệt thự tương liên tạo thành, giữa biệt thự có một cái bể bơi to vô cùng.
Nhập thu chạng vạng gió lạnh phơ phất, nhưng người ở bể bơi chơi đùa không ít, các cô gái cơ hồ đều mặc Bikini, gợi cảm lại dụ hoặc, ở trong nước chơi đùa cùng nam sinh càng là trăm không cố kỵ.
Phó Tiểu Ngư nhìn một vòng cũng không phát hiện bóng dáng Cố Thanh Vân, đêm nay cô ấy là chủ nhân party đoán chừng đến chỗ nào đều là chúng tinh phủng nguyệt, cũng không biết có thể tìm được cơ hội cùng một chỗ với cô ấy hay không. Nếu không được, trước có phương thức liên hệ cũng được, hôm nào lại nghĩ cách gặp mặt cô ấy.
Phó Tiểu Ngư đánh bàn tính trong lòng như ý, lúc đi qua hành lang hai dãy biệt thự liền nhau thì ở chỗ ngoặt bỗng nhiên có mấy người trẻ tuổi vui đùa ầm ĩ lao ra, Phó Tiểu Ngư nhanh chóng tránh sang bụi hoa bên cạnh nhưng vẫn bị một người trong đó đâm một cái. Lực đạo va chạm này không nhỏ, phía sau lưng Phó Tiểu Ngư trực tiếp cọ vào tường cây xanh phía sau.
Mấy người trẻ tuổi phảng phất như không thấy cô, nói nói cười cười đi luôn, Phó Tiểu Ngư nhíu mày, cảm giác mông cùng dưới đùi một trận đau lại nóng, cô vội kéo phía sau váy nhìn thì quả nhiên bị rách một mảnh to.
Phó Tiểu Ngư cảm thấy một trận bực bội, đang muốn gọi điện thoại cho anh hai bỗng nhiên nghe được phía sau tường cây xanh có người đang nói chuyện, trong đó có giọng nữ trầm thấp vừa nghe chính là thuộc về Cố Thanh Vân.
Phó Tiểu Ngư trong lòng vui mừng, nhìn váy bị cắt qua, linh cơ vừa động, xoay người vòng qua tường cây xanh đi tìm người.
Sau tường cây xanh là một tiểu đình viện rộng rãi có đặt mấy cái sô pha lớn thoải mái, có vài nữ sinh quần áo ngăn nắp đang tụ cùng nhau nói chuyện, vừa nói vừa cười, không khí thoạt nhìn rất không tồi.
Phó Tiểu Ngư liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Thanh Vân ngồi ở trên sô pha đơn, cô ấy không nhiệt tình nói chuyện cùng nữ sinh bên cạnh mà là có chút lười nhác dựa ngồi ở trên sô pha, một tay chống cằm, ánh mắt nhìn về một phía như là đang tự hỏi, lại như là rất không kiên nhẫn.
“Chị Cố.” Phó Tiểu Ngư hô một tiếng.
Cố Thanh Vân ngước mắt nhìn qua, chờ thấy rõ người gọi mình là Phó Tiểu Ngư ánh mắt rõ ràng sáng ngời, ngay sau đó vẫy tay với cô, dùng tiếng nói độc đáo nói: “Tiểu Ngư, tới bên này.”
Phó Tiểu Ngư nhéo nhéo làn váy, đi đến bên Cố Thanh Vân.
Mấy cô gái bên cạnh dừng nói chuyện phiếm lại đồng thời nhìn qua Phó Tiểu Ngư, chờ thấy rõ cô một thân trang phục bình thường biểu tình rõ ràng rất là khinh thường.
Trong đó có cô gái thậm chí nói giỡn: “Chị Thanh Vân, chị từ khi nào quen bạn mới giống như dã nha đầu vậy.”
Lại có người nói: “Váy trên người cô ta là kiểu dáng GUCCI năm trước đi, sao vẫn còn mặc vậy?”
Có người cười nhỏ giọng nói: “Tới từ dưới chân núi đi.”
Phó Tiểu Ngư híp mắt nhìn về phía mấy người kia, cười nói: “Xin hỏi mấy chị gái đây là trên núi tới sao?”
Tiếng cười trộm ngừng lại, trong đó có người không vui nói: “Cô nói cái gì đấy.”
“Câm miệng.” Cố Thanh Vân bỗng nhiên lãnh đạm mở miệng.
Mấy cô gái sửng sốt, có chút tủi thân nói: “Chị Thanh Vân, là cô ta……”
Ánh mắt sắc bén của Cố Thanh Vân đảo qua, từng câu từng chữ nói với mấy cô gái kia: “Tôi bảo các cô câm miệng, hiện tại thu đồ của các cô, cút ra khỏi nhà tôi.”
“Chị Thanh Vân??”
“Cút đi.”
Mấy cô gái nhìn đến Cố Thanh Vân thật sự trở mặt không khỏi vừa quẫn vừa thẹn, do dự một chút bèn xách túi của mình lên, đứng dậy rời đi.
Mấy người đi rồi Cố Thanh Vân lúc này mới thở dài một hơi, nói với Phó Tiểu Ngư: “Rốt cuộc thanh tịnh, chị vừa mới thiếu chút nữa bị phiền chết.”
Phó Tiểu Ngư tận mắt nhìn thấy Cố Thanh Vân thay đổi sắc mặt liên tục, trong lòng cũng thầm giật mình, nghĩ thầm người lớn lên trong hào môn quả nhiên đều không đơn giản.
“Thất thần làm cái gì? Ngồi xuống đi.” Cố Thanh Vân chỉ vào sô pha bên cạnh nói với Phó Tiểu Ngư.
Phó Tiểu Ngư lắc đầu, lôi kéo váy bị rách một mảnh lớn, nói: “Chị ơi, váy của em bị rách rồi, có thể viết giấy vay nợ váy hoặc là áo khoác của chị không?”
Cố Thanh Vân nhìn qua váy của cô, gợi lên một mạt ý cười: “Em như này làm mông đều sắp lộ ra rồi.” Nói xong cô ấy đứng lên: “Đi cùng chị.”
Phó Tiểu Ngư gật đầu liên tục, đi theo Cố Thanh Vân đi vào biệt thự.
Cố Thanh Vân một đường dẫn cô đến lầu hai biệt thự, đẩy cửa một căn phòng ra: “Đây là phòng giữ quần áo, chị ngày thường không qua bên này nên quần áo tương đối ít, cũng không biết có thích hợp để em mặc hay không.”
Cố Thanh Vân vừa nói vừa dẫn Phó Tiểu Ngư đi vào trong, mở tủ quần áo nào đó ra, nghiêm túc lật tìm, sau đó lấy ra một cái váy trong đó, nói: “Em thử xem cái này đi.”
Cố Thanh Vân cầm váy xoay người lại thình lình nhìn đến Phó Tiểu Ngư đưa lưng về phía mình, dẩu mông vén váy lên, nói: “Chị ơi, chị nhìn giúp em xem trên đùi có phải chảy máu hay không?”
Cố Thanh Vân: ……
Bạn đang đọc truyện trên dtruyen.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Đầu óc Phó Tiểu Ngư có chút ngốc, tay bắt lấy một cỗ mềm mại theo bản năng liền nhẹ nhàng niết một chút, niết xong mới phát hiện bản thân đã làm loại chuyện vô liêm sỉ gì.
Không chờ cô mở miệng giải thích, người đã bị Phó Minh Lễ từ phía sau ôm đứng lên, chờ cô đứng được, Cố Thanh Vân đỡ cô ở phía trước cũng ngồi dậy theo.
Phó Tiểu Ngư lúc này mới phát hiện Cố Thanh Vân thật sự rất cao, khi đối mặt nhau một cách gần gũi mới có cảm giác áp bức, tuy rằng cô ấy chỉ đeo quân ủng cao khoảng 2,3 cm, thoạt nhìn chiều cao không chênh lệch nhiều lắm so với Phó Minh Lễ, đều cao khoảng 1m85.
Một nữ sinh cao 1m85 xác thật không thấy nhiều lắm.
Nhưng Cố Thanh Vân thật sự lớn lên rất xinh đẹp, ngũ quan xinh đẹp đại khí, khóe mắt đuôi lông mày mang theo một cỗ anh khí, khí chất mười phần là chị đẹp.
Gia thế ưu việt, ngoại hình hoàn mỹ, khó trách Phó Minh Nghĩa cùng Phó Minh Lễ vì cô ấy mà tranh đến vỡ đầu chảy máu, cô ấy xác thật có khả năng hấp dẫn chí mạng.
Phó Minh Lễ kéo Phó Tiểu Ngư ra sau, lướt qua cô nói với Cố Thanh Vân: “Thật sự xin lỗi, em gái tôi có chút lỗ mãng.”
Ánh mắt Cố Thanh Vân trong trẻo, quét mắt nhìn hai anh em một cái, khóe miệng cong lên: “Không ngại, em gái nhỏ thực sự rất đáng yêu, không ngã là tốt rồi.”
Giọng nói của Cố Thanh Vân không phải là kiểu ngọt ngào, ngược lại còn có chút trầm thấp, khá trung tính nhưng khi kết hợp với khí thế hiên ngang cùng với ngoại hình trung tính của cô ấy cũng không khiến cho người khác thấy khó chịu.
Bởi vì những người khác còn đang bắn súng nên ba người bọn họ bèn tránh ra vài bước nói chuyện.
Phó Minh Lễ thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ ngày thường, bày ra dáng vẻ quân tử khiêm tốn, nói: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Phó Minh Lễ, đây là em gái tôi Phó Tiểu Ngư.”
Cố Thanh Vân hào phóng vươn tay với Phó Minh Lễ, nói: “Tôi tên Cố Thanh Vân, nghe danh Phó nhị thiếu đã lâu.”
Phó Minh Lễ cười nắm tay cô ấy, bàn tay hai người khẽ chạm liền buông ra, Cố Thanh Vân lại vươn tay với Phó Tiểu Ngư bên cạnh, hữu hảo nói: “Xin chào, tiểu mỹ nữ.”
” Chào chị Cố ạ.” Phó Tiểu Ngư bắt tay với Cố Thanh Vân sau đó phát hiện lòng bàn tay của cô ấy rất ấm, bàn tay cũng rất lớn.
“Tiểu Ngư? Con cá nhỏ sao?” Cố Thanh Vân hỏi cô.
Phó Tiểu Ngư gật gật đầu.
“Người lớn lên đáng yêu, tên cũng rất đáng yêu.” Khóe miệng Cố Thanh Vân lại mang theo ý cười nhiều thêm vài phần.
Phó Minh Lễ không cam lòng bị vắng vẻ, xen miệng nói: “Đúng là rất đáng yêu, tên này là tôi đặt cho Tiểu Ngư đấy, lúc tôi mới vừa ba tuổi nhìn nó xoắn đi xoắn lại ở tã lót giống như con cá nhỏ, tôi bảo với cha em gái gọi là Tiểu Ngư.”
Phó Tiểu Ngư: ……
Cô không rõ ràng lắm chuyện lúc nhỏ nên cũng không biết chuyện anh ta nói là thật hay là nói bừa.
Cố Thanh Vân phảng phất cảm thấy rất hứng thú với cái đề tài này, cười nói: “Tôi vẫn luôn muốn có một em gái hay em trai cũng được, đáng tiếc ba mẹ chỉ sinh một mình tôi.”
Phó Minh Lễ bỗng nhiên đẩy Phó Tiểu Ngư ra phía trước, nói: “Nếu cô không chê tôi tặng nó cho cô, về sau nó chính là em gái của cô, Tiểu Ngư không những ngoan ngoãn nghe lời còn có tay không bổ gạch.”
Phó Tiểu Ngư khó có thể tin mà quay đầu lại nhìn Phó Minh Lễ, tiện nhân này dám vì lấy lòng một cô gái mới gặp lần đầu lại trực tiếp tặng em gái ruột cho người ta!!
Cố Thanh Vân kinh ngạc ra tiếng, nói: “Quà lớn như vậy tôi cũng không dám nhận.”
Phó Minh Lễ nói tiếp nói: “Cũng không phải cái gì đáng giá, cô thích thì tùy tiện cầm đi.”
Phó Tiểu Ngư không thể nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Phó Minh Lễ một cái, nói: “Em rất đáng giá!”
Phó Minh Lễ hỏi: “Em trị giá bao nhiêu tiền?”
Phó Tiểu Ngư phản kích nói: “Ít nhất đáng giá hơn anh!”
Hai người đứng đó đấu miệng chọc cười Cố Thanh Vân, cô ấy cười nhẹ nói: “Hai anh em thật là vui tính, cứ như đang tấu hài vậy đó.”
Lúc này Phó Minh Nghĩa khoan thai đến muộn trên tay cầm một bó hoa hướng dương đi tới, đưa hoa cho Cố Thanh Vân, nói: “Cố tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”
Cố Thanh Vân nhận hoa, nói: “Cảm ơn, Phó đại thiếu có tâm.”
Thấy nét mặt cùng cử chỉ của hai người hẳn là không phải lần đầu tiên gặp mặt, Phó Tiểu Ngư nheo mắt lại, chẳng lẽ hai người này trước đó gặp nhau nên nhìn vừa mắt nhau luôn rồi?
Tưởng tượng đến sau này hai người sẽ có một khoảng thời gian duy trì một năm hôn nhân, Phó Tiểu Ngư không nhịn được cẩn thận đánh giá cẩn thận hai người bọn họ, tổ hợp tuấn nam tuấn nữ vô cùng đẹp mắt, chiều cao đều không chênh lệch lắm, thoạt nhìn cực kỳ hợp nhau.
Phó Tiểu Ngư nhìn qua Phó Minh Lễ, lại cảm thấy hơi đáng tiếc cho anh ta, tuy rằng cũng là người rất có năng lực nhưng đáng tiếc không có hào quang của nam chính nên mọi mặt đều bị anh cả đè xuống một bậc.
Phó Minh Lễ bị cô dùng ánh mắt đồng tình nhìn có chút không thể hiểu được thì trừng mắt liếc nhìn cô một cái.
Cố Thanh Vân ôm hoa tươi thoạt nhìn càng thêm minh diễm động lòng người, biểu tình cô ấy thả lỏng nói chuyện phiếm với Phó Minh Nghĩa: “Anh khiêu vũ thật sự không tồi, lần sau có cơ hội phải tìm anh luận bàn.”
Phó Minh Nghĩa không nói nhiều lắm nhưng thái độ rất tốt, nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Lúc này bên cạnh có người gọi tên Cố Thanh Vân, cô ấy quay đầu lên tiếng, cũng không sốt ruột đi, tiếp đón ba anh em nhà họ Phó chơi xong cuối cùng có lễ phép mà nói câu “xin lỗi không tiếp được” mới xoay người rời đi.
Chờ cô ấy đi, Phó Minh Lễ dùng khuỷu tay đâm đâm Phó Tiểu Ngư, nhỏ giọng nói: “Em học chút, thiên kim hào môn phải có phong phạm như cô ấy.”
Phó Tiểu Ngư nhìn bóng dáng tiêu sái của Cố Thanh Vân, nói: “Chờ em lớn lên cao như cô ấy lại đến học phong phạm của cô ấy.”
Phó Minh Lễ ghét bỏ: “Vậy em đời này đều đừng nghĩ học.”
Chèn ép xong Phó Tiểu Ngư, Phó Minh Lễ lại nhìn Phó Minh Nghĩa bên cạnh một cái, âm dương quái khí nói: “Anh cả còn rất có tâm tư, đến trễ là vì đi mua hoa đi, ý nghĩa của hoa hướng dương là gì?”
Phó Tiểu Ngư do dự một chút, nói: “Hình như là trầm mặc yêu, ái mộ linh tinh.”
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Em Gái Của Nam Chính Và Nam Phản Diện tại truyen35.com
Phó Minh Lễ cười nhạo: “Động tác còn rất nhanh, vậy mà đã ái mộ rồi.”
Phó Minh Nghĩa không để ý tới anh ta chèn ép, bình tĩnh nói: “Châm chọc mỉa mai là vô dụng, không hiểu theo đuổi con gái thì học hỏi nhiều chút đi.” Nói xong anh xoay người chuẩn bị rời đi, ngẫm lại lại quay đầu lại nói với Phó Tiểu Ngư: “Em đi theo nó nhất định không có chuyện gì tốt, tự mình đi chơi đi, không cho uống rượu.”
Phó Tiểu Ngư chớp mắt, sau đó gật gật đầu.
Cô xác thật muốn đơn độc hành động nhưng không phải muốn đi chơi mà là đi tìm Cố Thanh Vân lôi kéo làm quen.
Chờ Phó Minh Nghĩa rời đi, Phó Minh Lễ mới nói với Phó Tiểu Ngư: “Đi thôi đi thôi, đi tìm Cố Thanh Vân chơi, sau đó tìm cơ hội ở trước mặt cô ấy khen anh đây nhiều chút.”
Phó Tiểu Ngư tức giận nói: “Sao em phải khen anh, anh vừa rồi còn nói em không đáng giá!”
Phó Minh Lễ lập tức cười: “Vừa rồi là nói giỡn, tất cả đều không phải vậy, những người trong nhà em là đáng giá nhất, ba cùng anh cả đều có thể trực tiếp hạ xuống.”
Phó Tiểu Ngư: ……
Party hôm nay đều là hào môn phú nhị đại hoặc phú tam đại tới, là người cùng vòng, bọn họ có cộng đồng bạn bè, cũng không tính xa lạ, Phó Minh Lễ mới vừa nói xong với Phó Tiểu Ngư quay đầu đã bị bạn gọi đi rồi.
Phó Tiểu Ngư nghe được Phó Minh Lễ gọi đối phương là Thịnh Vọng không khỏi sửng sốt. Phó Tiểu Ngư nhớ rõ tên này. Lúc trước lúc cô xem tiểu thuyết có nhìn đến tên Thịnh Vọng này, người này tâm thuật bất chính, tiếp cận Phó Minh Lễ cũng có ý xấu, cả ngày xúi giục châm ngòi, hướng Phó Minh Lễ đến con đường xấu, Phó Minh Lễ sau đó đi lên con đường hắc hóa người này quạt gió thêm củi cũng không ít.
Phó Tiểu Ngư quay đầu nhìn người gọi là Thịnh Vọng, phát hiện anh ta tuy rằng cũng là công tử nhà giàu lại lớn lên lấm la lấm lét, vẻ mặt gian tướng, vừa thấy đã biết không phải người tốt!
Sau khi tách khỏi Phó Minh Lễ, Phó Tiểu Ngư tự mình một người đi dạo.
Nhà họ Cố không hổ là hào môn có tiếng lâu đời, biệt thự Cố Thanh Vân tùy tiện mở party đều lớn đến thái quá, hoa viên trước viện mang phong cách Âu, hậu viện là một mảnh rừng rậm nhỏ, giữa kiến trúc là hai biệt thự tương liên tạo thành, giữa biệt thự có một cái bể bơi to vô cùng.
Nhập thu chạng vạng gió lạnh phơ phất, nhưng người ở bể bơi chơi đùa không ít, các cô gái cơ hồ đều mặc Bikini, gợi cảm lại dụ hoặc, ở trong nước chơi đùa cùng nam sinh càng là trăm không cố kỵ.
Phó Tiểu Ngư nhìn một vòng cũng không phát hiện bóng dáng Cố Thanh Vân, đêm nay cô ấy là chủ nhân party đoán chừng đến chỗ nào đều là chúng tinh phủng nguyệt, cũng không biết có thể tìm được cơ hội cùng một chỗ với cô ấy hay không. Nếu không được, trước có phương thức liên hệ cũng được, hôm nào lại nghĩ cách gặp mặt cô ấy.
Phó Tiểu Ngư đánh bàn tính trong lòng như ý, lúc đi qua hành lang hai dãy biệt thự liền nhau thì ở chỗ ngoặt bỗng nhiên có mấy người trẻ tuổi vui đùa ầm ĩ lao ra, Phó Tiểu Ngư nhanh chóng tránh sang bụi hoa bên cạnh nhưng vẫn bị một người trong đó đâm một cái. Lực đạo va chạm này không nhỏ, phía sau lưng Phó Tiểu Ngư trực tiếp cọ vào tường cây xanh phía sau.
Mấy người trẻ tuổi phảng phất như không thấy cô, nói nói cười cười đi luôn, Phó Tiểu Ngư nhíu mày, cảm giác mông cùng dưới đùi một trận đau lại nóng, cô vội kéo phía sau váy nhìn thì quả nhiên bị rách một mảnh to.
Phó Tiểu Ngư cảm thấy một trận bực bội, đang muốn gọi điện thoại cho anh hai bỗng nhiên nghe được phía sau tường cây xanh có người đang nói chuyện, trong đó có giọng nữ trầm thấp vừa nghe chính là thuộc về Cố Thanh Vân.
Phó Tiểu Ngư trong lòng vui mừng, nhìn váy bị cắt qua, linh cơ vừa động, xoay người vòng qua tường cây xanh đi tìm người.
Sau tường cây xanh là một tiểu đình viện rộng rãi có đặt mấy cái sô pha lớn thoải mái, có vài nữ sinh quần áo ngăn nắp đang tụ cùng nhau nói chuyện, vừa nói vừa cười, không khí thoạt nhìn rất không tồi.
Phó Tiểu Ngư liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Thanh Vân ngồi ở trên sô pha đơn, cô ấy không nhiệt tình nói chuyện cùng nữ sinh bên cạnh mà là có chút lười nhác dựa ngồi ở trên sô pha, một tay chống cằm, ánh mắt nhìn về một phía như là đang tự hỏi, lại như là rất không kiên nhẫn.
“Chị Cố.” Phó Tiểu Ngư hô một tiếng.
Cố Thanh Vân ngước mắt nhìn qua, chờ thấy rõ người gọi mình là Phó Tiểu Ngư ánh mắt rõ ràng sáng ngời, ngay sau đó vẫy tay với cô, dùng tiếng nói độc đáo nói: “Tiểu Ngư, tới bên này.”
Phó Tiểu Ngư nhéo nhéo làn váy, đi đến bên Cố Thanh Vân.
Mấy cô gái bên cạnh dừng nói chuyện phiếm lại đồng thời nhìn qua Phó Tiểu Ngư, chờ thấy rõ cô một thân trang phục bình thường biểu tình rõ ràng rất là khinh thường.
Trong đó có cô gái thậm chí nói giỡn: “Chị Thanh Vân, chị từ khi nào quen bạn mới giống như dã nha đầu vậy.”
Lại có người nói: “Váy trên người cô ta là kiểu dáng GUCCI năm trước đi, sao vẫn còn mặc vậy?”
Có người cười nhỏ giọng nói: “Tới từ dưới chân núi đi.”
Phó Tiểu Ngư híp mắt nhìn về phía mấy người kia, cười nói: “Xin hỏi mấy chị gái đây là trên núi tới sao?”
Tiếng cười trộm ngừng lại, trong đó có người không vui nói: “Cô nói cái gì đấy.”
“Câm miệng.” Cố Thanh Vân bỗng nhiên lãnh đạm mở miệng.
Mấy cô gái sửng sốt, có chút tủi thân nói: “Chị Thanh Vân, là cô ta……”
Ánh mắt sắc bén của Cố Thanh Vân đảo qua, từng câu từng chữ nói với mấy cô gái kia: “Tôi bảo các cô câm miệng, hiện tại thu đồ của các cô, cút ra khỏi nhà tôi.”
“Chị Thanh Vân??”
“Cút đi.”
Mấy cô gái nhìn đến Cố Thanh Vân thật sự trở mặt không khỏi vừa quẫn vừa thẹn, do dự một chút bèn xách túi của mình lên, đứng dậy rời đi.
Mấy người đi rồi Cố Thanh Vân lúc này mới thở dài một hơi, nói với Phó Tiểu Ngư: “Rốt cuộc thanh tịnh, chị vừa mới thiếu chút nữa bị phiền chết.”
Phó Tiểu Ngư tận mắt nhìn thấy Cố Thanh Vân thay đổi sắc mặt liên tục, trong lòng cũng thầm giật mình, nghĩ thầm người lớn lên trong hào môn quả nhiên đều không đơn giản.
“Thất thần làm cái gì? Ngồi xuống đi.” Cố Thanh Vân chỉ vào sô pha bên cạnh nói với Phó Tiểu Ngư.
Phó Tiểu Ngư lắc đầu, lôi kéo váy bị rách một mảnh lớn, nói: “Chị ơi, váy của em bị rách rồi, có thể viết giấy vay nợ váy hoặc là áo khoác của chị không?”
Cố Thanh Vân nhìn qua váy của cô, gợi lên một mạt ý cười: “Em như này làm mông đều sắp lộ ra rồi.” Nói xong cô ấy đứng lên: “Đi cùng chị.”
Phó Tiểu Ngư gật đầu liên tục, đi theo Cố Thanh Vân đi vào biệt thự.
Cố Thanh Vân một đường dẫn cô đến lầu hai biệt thự, đẩy cửa một căn phòng ra: “Đây là phòng giữ quần áo, chị ngày thường không qua bên này nên quần áo tương đối ít, cũng không biết có thích hợp để em mặc hay không.”
Cố Thanh Vân vừa nói vừa dẫn Phó Tiểu Ngư đi vào trong, mở tủ quần áo nào đó ra, nghiêm túc lật tìm, sau đó lấy ra một cái váy trong đó, nói: “Em thử xem cái này đi.”
Cố Thanh Vân cầm váy xoay người lại thình lình nhìn đến Phó Tiểu Ngư đưa lưng về phía mình, dẩu mông vén váy lên, nói: “Chị ơi, chị nhìn giúp em xem trên đùi có phải chảy máu hay không?”
Cố Thanh Vân: ……
Bạn đang đọc truyện trên dtruyen.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.