Xuyên Thành Em Gái Thiên Kim Của Đại Lão
Chương 12: Cố Dạng Chọc Trúng Tim Đen
Cửu Tịch Công Tử
30/07/2023
Cô ta thở dài tiếc nuối: “Nói ra thì chị còn là fans của ảnh đế Quý nữa đấy. Chỉ tiếc là kể từ khi bước chân vào giới giải trí đến nay vẫn chưa có cơ hội gặp mặt ảnh đế Quý.”
“Uống rượu bàn chuyện nông canh” là một chương trình giải trí được Cố Triệu Minh đầu tư, lấy chủ đề là cuộc sống điền viên, hai mùa trước đó đều có rating vô cùng cao, còn nâng đỡ không ít nghệ sĩ, giúp họ trở nên nổi tiếng.
Theo lý mà nói, đương nhiên là những tài nguyên này sẽ không đến lượt cô ta, nhưng lần nào cũng thế, chỉ cần cô ta tỏ ra bất lực, đáng thương, tiếc nuối trước mặt Cố Dạng, là Cố Dạng đều sẽ thể hiện sự ưu việt của mình, giúp cô ta lấy được tài nguyên đó.
Mặc dù Nguyễn Yên vô cùng chán ghét hành vi như thế bố thí này của Cố Dạng, nhưng cô ta lại thực sự cần nó
Cố Dạng đi dạo trên con đường được lát đá cuội ở trong vườn, ánh nắng ban mai chiếu lên người cô, như phủ thêm cho cô một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Nghe thấy Nguyễn Yên nói vậy, cô ngước mắt lên nhìn cô ta với ánh mắt thương hại, nói: “Không sao đâu chị họ Nguyễn Yên, không gặp được ảnh đế Quý cũng là điều bình thường, dù sao hiện giờ địa vị của chị vẫn chưa đủ trình mà.”
Nguyễn Yên: “…” Địa vị chưa đủ trình…
Rốt cuộc là Cố Dạng có biết nói chuyện không vậy hả?!
Cô ta đã ám chỉ đến thế rồi, mà cô lại đáp lại cô ta bằng một câu nói chọc trúng tim đen như vậy sao?!
Nguyễn Yên thầm oán hận trong lòng, hít sâu một hơi, lấy một hộp mỹ phẩm dưỡng da từ trong túi xách ra, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt được trang điểm đậm: “Đúng rồi em họ, nghe nói bộ mỹ phẩm dưỡng da chị tặng em lần trước đã bị nhóc súc sinh kia phá hỏng rồi, lần này chị cố ý mang đến cho em một bộ mới đây.”
Cố Dạng không khỏi thầm nhíu mày lại, nhóc súc sinh, là đang nói Phong Quyết sao?
Nguyên thân thân thiết với Nguyễn Yên, hai người lại là chị em họ, nên nguyên thân toàn gọi thẳng Phong Quyết là “nhóc súc sinh” ở trước mặt Nguyễn Yên.
Cố Dạng nhận lấy hộp mỹ phẩm dưỡng da: “Vậy thì cảm ơn chị họ Nguyễn Yên nhiều nhé.”
Hai mắt Nguyễn Yên sáng lên, nghĩ bụng Cố Dạng đã nhận quà của cô ta rồi, hẳn là sẽ đồng ý giúp cô ta nhắc đến chuyện này trước mặt Cố Triệu Minh chút nhỉ?
Tuy nhiên, một phút trôi qua…
Hai phút trôi qua…
Tận mười phút sau, Cố Dạng vẫn không nhắc gì đến chuyện này.
“Uống rượu bàn chuyện nông canh” là một chương trình giải trí được Cố Triệu Minh đầu tư, lấy chủ đề là cuộc sống điền viên, hai mùa trước đó đều có rating vô cùng cao, còn nâng đỡ không ít nghệ sĩ, giúp họ trở nên nổi tiếng.
Theo lý mà nói, đương nhiên là những tài nguyên này sẽ không đến lượt cô ta, nhưng lần nào cũng thế, chỉ cần cô ta tỏ ra bất lực, đáng thương, tiếc nuối trước mặt Cố Dạng, là Cố Dạng đều sẽ thể hiện sự ưu việt của mình, giúp cô ta lấy được tài nguyên đó.
Mặc dù Nguyễn Yên vô cùng chán ghét hành vi như thế bố thí này của Cố Dạng, nhưng cô ta lại thực sự cần nó
Cố Dạng đi dạo trên con đường được lát đá cuội ở trong vườn, ánh nắng ban mai chiếu lên người cô, như phủ thêm cho cô một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Nghe thấy Nguyễn Yên nói vậy, cô ngước mắt lên nhìn cô ta với ánh mắt thương hại, nói: “Không sao đâu chị họ Nguyễn Yên, không gặp được ảnh đế Quý cũng là điều bình thường, dù sao hiện giờ địa vị của chị vẫn chưa đủ trình mà.”
Nguyễn Yên: “…” Địa vị chưa đủ trình…
Rốt cuộc là Cố Dạng có biết nói chuyện không vậy hả?!
Cô ta đã ám chỉ đến thế rồi, mà cô lại đáp lại cô ta bằng một câu nói chọc trúng tim đen như vậy sao?!
Nguyễn Yên thầm oán hận trong lòng, hít sâu một hơi, lấy một hộp mỹ phẩm dưỡng da từ trong túi xách ra, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt được trang điểm đậm: “Đúng rồi em họ, nghe nói bộ mỹ phẩm dưỡng da chị tặng em lần trước đã bị nhóc súc sinh kia phá hỏng rồi, lần này chị cố ý mang đến cho em một bộ mới đây.”
Cố Dạng không khỏi thầm nhíu mày lại, nhóc súc sinh, là đang nói Phong Quyết sao?
Nguyên thân thân thiết với Nguyễn Yên, hai người lại là chị em họ, nên nguyên thân toàn gọi thẳng Phong Quyết là “nhóc súc sinh” ở trước mặt Nguyễn Yên.
Cố Dạng nhận lấy hộp mỹ phẩm dưỡng da: “Vậy thì cảm ơn chị họ Nguyễn Yên nhiều nhé.”
Hai mắt Nguyễn Yên sáng lên, nghĩ bụng Cố Dạng đã nhận quà của cô ta rồi, hẳn là sẽ đồng ý giúp cô ta nhắc đến chuyện này trước mặt Cố Triệu Minh chút nhỉ?
Tuy nhiên, một phút trôi qua…
Hai phút trôi qua…
Tận mười phút sau, Cố Dạng vẫn không nhắc gì đến chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.