Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Bị Các Anh Trai Đỉnh Lưu Chán Ghét
Chương 28:
Duy Khách
16/11/2024
Triệu Chi Ý đang bỏ chạy như điên không khác gì vừa thấy một thứ cực kỳ đáng sợ. Chỉ cần thấy có đường là cô bỏ chạy, chưa từng ngừng lại giây phút nào, không khác gì con quay. Nhưng cấu trúc nhà ma vốn xây dựng tuyến đường như mê cung, thế nên cô chạy một lúc thì quay về chỗ cũ, không lâu sau đó, cô phát hiện mình không chạy thoát được, bèn tìm chỗ trốn.
Thấy trước mắt có một chiếc quan tài gỗ, hai mắt cô sáng lên.
Cô tăng tốc chạy nước rút, quay người nhảy lấy đà!
Rầm!
Cửa quan tài đóng lại!
Triệu Chi Ý chui vào quan tài và chủ nhân chiếc quan tài bốn mắt nhìn nhau.
Cô thấy ái ngại với con búp bê gỗ bị cô đè trong quan tài, bèn bóp micro xin lỗi búp bê, sau đó chen chúc rồi cùng nằm với con búp bê, cuối cùng mới thấy thoải mái hơn.
“Bên ngoài nguy hiểm quá, cho tôi trốn với.”
Ông cụ đuổi mãi mới chạy được tới đây, ông ta thò đầu vào quan tài xem xét, rồi lại chen vào, ngồi xổm ở phía dưới chân cô, gặm xương đầu kẽo kẹt.
Hiếm khi Triệu Chi Ý không đuổi ông ta: vào lúc nguy hiểm, mọi người nên giúp đỡ nhau.
Tổ đạo diễn cũng không ngờ lại gặp phải tình hình này, bọn họ kinh ngạc không nói nên lời, tạm thời cũng chẳng biết nên phản ứng như thế nào?
Nhất là người quay phim cùng Triệu Chi Ý, anh ta hoảng hốt ngây ra, chứ đừng nói là khi thấy sợi dây ruy băng màu hồng thò ra từ khe quan tài, mồ hôi lạnh trên người anh ta túa ra!
Lẽ nào con quỷ kia cũng bị sắc đẹp mê hoặc, đuổi theo Triệu Chi Ý sao?
Anh ta sắp điên đến nơi, tiếc rằng khi anh ta nói điều mình phát hiện cho đạo diễn nghe, đạo diễn lại cảm thấy tinh thần của anh ta không bình thường, muốn cho anh ta nghỉ ngơi để ổn định lại.
“Làm gì có sợi dây ruy băng nào? Cậu sợ hãi căng thẳng quá mức đúng không.”
Người quay phim, “???”
Lẽ nào ngoài mình ra thì không ai nhìn thấy sao? Lần này anh ta không chỉ đổ mồ hôi lạnh mà suýt thì ngất xỉu. Ông trời tha cho anh ta đi, anh ta chỉ muốn làm người bình thường, không muốn làm vận mệnh chi tử!
Triệu Chi Ý không ngờ mình trốn vào quan tài, ông cụ kia lại đi theo, còn là một tên ngốc, cô nói cái gì thì ông ta cũng chỉ nhìn xương sọ trong tay mình.
Tức chết mất.
Mà ở phía khác, Tôn Hàm, Lâm Tiêu và Đường Nhất Ninh tìm được cầu thang đi xuống tầng hầm mà Triệu Chi Ý từng tìm được rồi ra ngoài, ba người đứng trên đầu cầu thang một chút, do dự không dám bước xuống, vẫn ở tại chỗ chờ đồng đội.
Tục ngữ nói không sai, nhiều người nhiều sức, nhiều người dễ làm việc, nhiều người tiếp thêm lòng can đảm, nhiều người dương khí cũng nhiều… khụ!
Ngay lúc này, Tiểu Hoa nhiệt tình nhắc nhở mọi người trên đài, “Chỉ còn hai tiếng nữa là trời sáng rồi, tôi chờ mọi người tới đây chơi với tôi nha, hi hi hi.”
Hi bà nội mi!
Tôn Hàm sởn da gà, Đường Nhất Ninh trốn sau lưng Tôn Hàm, nhìn Lâm Tiêu có vẻ bình tĩnh, suốt đêm nay anh ta rất bình tĩnh, không hề sợ chút nào, “Chúng ta đi thôi, thời gian không chờ ai, chúng ta phải tìm chìa khóa trước.”
Anh ta kiên quyết tin tưởng khoa học, huống chi anh ta cũng biết tất cả những gì trước mắt là do tổ chương trình sắp xếp, chỉ dùng hiệu ứng hình ảnh và không khí môi trường để hù dọa mọi người, nên không có gì phải sợ hãi.
Nói xong, anh ta đã bước xuống cầu thang, Tôn Hàm do dự một lát rồi cũng đi theo. Đường Nhất Ninh muốn ở lại chờ nhóm Phan Phi, đông người thì không còn sợ như trước nhưng đề nghị của anh ta lại bị bác bỏ, mà anh ta lại không dám ở lại chờ. Dù Tôn Hàm cũng không muốn nhưng thiết lập của cô ta không cho phép.
Ba người vừa đi xuống tầng hầm, đã giật mình bởi một luồng khí lạnh ùa thẳng vào trán, bóng tối nhớp nháp và lạnh lẽo như bao vây lấy bọn họ từng chút, khiến bọn họ dần thấy khó thở, vô thức muốn chạy trốn.
Thấy trước mắt có một chiếc quan tài gỗ, hai mắt cô sáng lên.
Cô tăng tốc chạy nước rút, quay người nhảy lấy đà!
Rầm!
Cửa quan tài đóng lại!
Triệu Chi Ý chui vào quan tài và chủ nhân chiếc quan tài bốn mắt nhìn nhau.
Cô thấy ái ngại với con búp bê gỗ bị cô đè trong quan tài, bèn bóp micro xin lỗi búp bê, sau đó chen chúc rồi cùng nằm với con búp bê, cuối cùng mới thấy thoải mái hơn.
“Bên ngoài nguy hiểm quá, cho tôi trốn với.”
Ông cụ đuổi mãi mới chạy được tới đây, ông ta thò đầu vào quan tài xem xét, rồi lại chen vào, ngồi xổm ở phía dưới chân cô, gặm xương đầu kẽo kẹt.
Hiếm khi Triệu Chi Ý không đuổi ông ta: vào lúc nguy hiểm, mọi người nên giúp đỡ nhau.
Tổ đạo diễn cũng không ngờ lại gặp phải tình hình này, bọn họ kinh ngạc không nói nên lời, tạm thời cũng chẳng biết nên phản ứng như thế nào?
Nhất là người quay phim cùng Triệu Chi Ý, anh ta hoảng hốt ngây ra, chứ đừng nói là khi thấy sợi dây ruy băng màu hồng thò ra từ khe quan tài, mồ hôi lạnh trên người anh ta túa ra!
Lẽ nào con quỷ kia cũng bị sắc đẹp mê hoặc, đuổi theo Triệu Chi Ý sao?
Anh ta sắp điên đến nơi, tiếc rằng khi anh ta nói điều mình phát hiện cho đạo diễn nghe, đạo diễn lại cảm thấy tinh thần của anh ta không bình thường, muốn cho anh ta nghỉ ngơi để ổn định lại.
“Làm gì có sợi dây ruy băng nào? Cậu sợ hãi căng thẳng quá mức đúng không.”
Người quay phim, “???”
Lẽ nào ngoài mình ra thì không ai nhìn thấy sao? Lần này anh ta không chỉ đổ mồ hôi lạnh mà suýt thì ngất xỉu. Ông trời tha cho anh ta đi, anh ta chỉ muốn làm người bình thường, không muốn làm vận mệnh chi tử!
Triệu Chi Ý không ngờ mình trốn vào quan tài, ông cụ kia lại đi theo, còn là một tên ngốc, cô nói cái gì thì ông ta cũng chỉ nhìn xương sọ trong tay mình.
Tức chết mất.
Mà ở phía khác, Tôn Hàm, Lâm Tiêu và Đường Nhất Ninh tìm được cầu thang đi xuống tầng hầm mà Triệu Chi Ý từng tìm được rồi ra ngoài, ba người đứng trên đầu cầu thang một chút, do dự không dám bước xuống, vẫn ở tại chỗ chờ đồng đội.
Tục ngữ nói không sai, nhiều người nhiều sức, nhiều người dễ làm việc, nhiều người tiếp thêm lòng can đảm, nhiều người dương khí cũng nhiều… khụ!
Ngay lúc này, Tiểu Hoa nhiệt tình nhắc nhở mọi người trên đài, “Chỉ còn hai tiếng nữa là trời sáng rồi, tôi chờ mọi người tới đây chơi với tôi nha, hi hi hi.”
Hi bà nội mi!
Tôn Hàm sởn da gà, Đường Nhất Ninh trốn sau lưng Tôn Hàm, nhìn Lâm Tiêu có vẻ bình tĩnh, suốt đêm nay anh ta rất bình tĩnh, không hề sợ chút nào, “Chúng ta đi thôi, thời gian không chờ ai, chúng ta phải tìm chìa khóa trước.”
Anh ta kiên quyết tin tưởng khoa học, huống chi anh ta cũng biết tất cả những gì trước mắt là do tổ chương trình sắp xếp, chỉ dùng hiệu ứng hình ảnh và không khí môi trường để hù dọa mọi người, nên không có gì phải sợ hãi.
Nói xong, anh ta đã bước xuống cầu thang, Tôn Hàm do dự một lát rồi cũng đi theo. Đường Nhất Ninh muốn ở lại chờ nhóm Phan Phi, đông người thì không còn sợ như trước nhưng đề nghị của anh ta lại bị bác bỏ, mà anh ta lại không dám ở lại chờ. Dù Tôn Hàm cũng không muốn nhưng thiết lập của cô ta không cho phép.
Ba người vừa đi xuống tầng hầm, đã giật mình bởi một luồng khí lạnh ùa thẳng vào trán, bóng tối nhớp nháp và lạnh lẽo như bao vây lấy bọn họ từng chút, khiến bọn họ dần thấy khó thở, vô thức muốn chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.