Chương 16:
Vi Vi Vi Mang
18/06/2021
Editor: Linh Kim
Còn lại Ngôn Hi từ lúc có ký ức cho đến nay, đây là lần đầu tiên xa nhà, cho nên dọc đường đi tỏ vẻ rất hưng phấn.
Thời điểm Ngôn Thành ở một bên lái xe, cô bé liền nhìn ra phong cảnh bên ngoài, líu ríu hỏi Ngôn Thành các loại vấn đề.
Thẳng đến khi trời bắt đầu tối dần, Ngôn Hi mới có chút mệt mỏi mà bò tới bên người Ngôn Cẩn.
Cô bé tò mò nhìn em gái đang nhăn mặt mày ngủ say, Ngôn Hi dùng tay mình vuốt ve hai cái, phát hiện mình không có cách nào vuốt phẳng đi dấu vết kia, Ngôn Hi liền đem việc này quẳng ra đầu, cũng lâm vào mộng đẹp.
.................
Chính mình lại đang nằm mơ.
Ngôn Cẩn rất rõ ràng ý thức được điểm này.
Chẳng qua không giống lần trước mơ thấy bạn trai cũ ăn trong chén còn hướng trong nồi, lần này trước mặt Ngôn Cẩn là một cảnh tượng rất xa lạ.
Bên trong khách sạn kim bích huy hoàng, những người đàn ông tây trang giày da cùng phụ nữ váy dài phiên dật đang nhà nhã nói chuyện với nhau.
Ngôn Cẩn cũng là một người trong số họ.
Chẳng qua không biết vì cái gì, mặc kệ Ngôn Cẩn nỗ lực như thế nào, Ngôn Cẩn cũng không có biện pháp thấy rõ mặt những người đó.
Ngôn Cẩn cúi đầu nhìn trang phục trên người.
Một bộ váy trắng liền thân ngang gối, chỗ làn váy chỉ dùng chỉ vàng thêu lên một chút sóng biển.
Tuy rằng chiếc váy này so ra đều kém hơn với trang trang phục hoa lệ của những người khác, nhưng lại phù hợp với thân thể trong mộng này của mình.
Ngôn Cẩn có thể cảm giác được cái yến hội đầy người này, hơn phân nửa ánh mắt đều tập trung ở trên người mình.
“Tiểu Cẩn, cô hôm nay cũng thật xinh đẹp.”
Một cô gái trẻ tuổi không thấy rõ diện mạo lắm xuất hiện bên cạnh Ngôn Cẩn, dùng một loại ngữ khí khoa trương mà nói chuyện.
Ngôn Cẩn không nhận thức được người này, nhưng là trong mộng cô phảng phất cùng cô gái này rất quen thuộc.
“Phải không? Cảm ơn đã khen.”
Cô gái lắc lắc đầu, sau đó tựa hâm mộ cùng ghen ghét nói: "Đúng rồi, tớ nghe nói bộ đồ này cậu chính là được Lăng thiếu cố ý đưa cậu đi chọn, ánh mắt hắn thật đúng là không tồi."
Khóe miệng "Ngôn Cẩn" nhếch một cái: "Phải không? Tớ cũng cảm thấy như vậy."
Đúng lúc này, chỗ đám người gần cửa lớn khách sạn bỗng truyền đến một tiếng kinh hô.
Ngôn Cẩn tuy rằng hiện giờ không thể điều khiển được lời nói cùng hành động, nhưng động tĩnh đó cô vẫn có thể chú ý tới.
“Lăng thiếu tới.”
“Lăng thiếu, chúng ta thật đúng là đã lâu không thấy a.”
“Ngôn Cẩn” quay đầu đi, liền nhìn thấy "Lăng thiếu" là một người đàn ông trẻ tuổi đang cùng những người khác chào hỏi rồi đi tới trước mặt mình.
Ngôn Cẩn không thấy rõ mặt của đối phương, nhưng cô lại biết rõ người này là ai.
Lăng Phong, nam chính của thế giới cô xuyên tới.
Chẳng qua là ở trong mộng này, hẳn là Lăng Phong sau khi thành niên.
Lăng Phong đi tới trước mặt "Ngôn Cẩn", hắn tựa hồ cười, sau đó kêu một tiếng “A Cẩn”.
Không phải “Tiểu Cẩn” mà là “A Cẩn”.
Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy nội tâm mình đột nhiên dâng lên một trận chán ghét, sau đó còn không đợi cô phản ứng gì, toàn bộ đại sảnh khách sạn đột nhiên trời đất quay cuồng.
............
“Tiểu Cẩn? Tiểu Cẩn? Em gái, tiểu heo lười, chúng ta đã về đến nhà."
Thời điểm Ngôn Cẩn mở mắt ra, liền nhìn thấy mặt cặp mắt mở to của Ngôn Hi, cô bé đang bò ở bên người cô, thật cẩn thận lay lay cánh tay cô.
Ngôn Cẩn chớp chớp mắt, nhớ lại lúc trước đã xảy ra cái gì, cô liền từ chỗ ngủ bò lên, sau đó đánh giá lại hoàn cảnh vị trí hiện tại của mình.
Một căn phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, dưới thân Ngôn Cẩn là giường đệm mềm mại cũng mang theo mùi nắng.
Hẳn là chủ nhân lúc trước đã quét dọn tốt căn phòng này.
Ngôn Cẩn biết lúc này chính là gia đình bốn người về quê ăn tết, chỉ là cô cũng không biết Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành sẽ về nhà ông nội bà nội hay nhà ông ngoại bà ngoại trước?
Ngôn Cẩn liền muốn từ trong miệng Ngôn Hi hỏi một chút đây là nơi nào.
Đột nhiên một âm thanh kinh hỉ từ ngoài cửa truyền vào.
"Ui, Tiểu Cẩn của chúng ta tỉnh ngủ rồi a, mau tới đây cho bà nội nhìn một cái."
Một người phụ nữ thoạt nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi từ ngoài cửa đi đến, sau đó đi đến bên người Ngôn Cẩn, muốn ôm Ngôn Cẩn đi.
Ngôn Cẩn không có phản kháng, ngoan ngoãn để người phụ nữ xa lạ trước mặt ôm cô, sau đó lại chịu đựng thẹn thùng để tùy ý đối phương thơm trên mặt cô hai cái.
Tần Văn Châu lúc này cũng từ ngoài cửa phòng đi đến, trong tay bà còn cầm một cốc nước cùng thuốc đã chuẩn bị tốt.
Nhìn đến Ngôn Cẩn đã tỉnh lại ngồi ở trên giường, khóe miệng Tần Văn Châu không khỏi gợi lên ý cười.
"Con liền biết lúc này Tiểu Cẩn nên tỉnh ngủ. Mẹ, người cho con bé ngồi xuống trước, đừng ôm con bé, để con cho con bé uống thuốc trước."
Tần Văn Châu nói, đi lên trước từ trong tay mẹ chồng tiếp nhận Ngôn Cẩn, sau đó đặt Ngôn Cẩn ngồi xuống mép giường, sau đó mới như thường lệ đút cho Ngôn Cẩn uống thuốc.
Từ Phượng Liên nhìn thuốc trong tay con dâu nhà mình, mặt mày đều nhăn đến độ có thể kẹp chết bọ.
Bà hỏi: “Văn Châu, Tiểu Cẩn ngày thường đều uống nhiều thuốc như vậy sao?”
Một đống thuốc như vậy, bà là một người lớn uống lên đều cảm thấy có chỗ khó chịu, càng không phải nói đến cháu gái bảo bối nhà mình mới lớn có một chút.
Tần Văn Châu nghe vậy cười khổ một tiếng, không biết nên như thế nào trả lời, cuối cùng chỉ có thể đối với mẹ chồng nói một câu: “Tiểu Cẩn uống thuốc thực ngoan.”
Đúng vậy, mặc kệ là Ngôn Cẩn vẫn là nguyên chủ. Chuyện uống thuốc đều chưa từng làm Tần Văn Châu khó xử, thật xứng với danh xưng đứa trẻ ngoan.
Từ Phượng Liên nghe vậy không khỏi thở dài một hơi, chỉ có thể cảm thán một câu ông trời không công bằng, làm Tiểu Cẩn còn nhỏ như vậy, đặc biệt là một đứa trẻ đáng yêu lại mang cái bệnh này.
Hai người lớn trong khoảng thời gian ngắn đều lâm vào trầm mặc, Ngôn Cẩn giả làm đứa trẻ cùng Ngôn Hi lại không có nhiều cảm xúc bi thương.
Ngôn Cẩn uống thuốc xong, thừa dịp thời điểm Tần Văn Châu cùng Từ Phượng Liên nói chuyện, cô liền cùng Ngôn Hi chạy ra khỏi phòng chơi.
Trong phòng khách, Ngôn Thành cùng một người đàn ông hơn 50 tuổi nói chuyện với nhau.
Ngôn Cẩn lén lút qua đi, đối Ngôn Thành thì thầm một lúc, lại đối với người đàn ông đối diện ngọt ngào hô một tiếng "Ông nội", lúc sau liền như gió rời đi.
Ngôn Hi thấp thỏm bất an đứng ngoài cửa nhà ông bà nội, thẳng đến nhìn đến Ngôn Cẩn từ phòng khách bên kia lại đây, còn đối với cô gật gật đầu, rốt cuộc mới yên tâm.
“Thật tốt quá! Ba ba cho phép chúng ta đi ra ngoài chơi. Tiểu Cẩn chị nói cho em biết, thời gian em ngủ chị đã kết giao được hai bạn tốt, đợi lát nữa chị dẫn em đi tìm bọn họ cùng nhau chơi." Ngôn Hi có chút hưng phấn hô một tiếng.
Sau đó liền bị Ngôn Cẩn dùng tay bưng kín miệng.
Còn lại Ngôn Hi từ lúc có ký ức cho đến nay, đây là lần đầu tiên xa nhà, cho nên dọc đường đi tỏ vẻ rất hưng phấn.
Thời điểm Ngôn Thành ở một bên lái xe, cô bé liền nhìn ra phong cảnh bên ngoài, líu ríu hỏi Ngôn Thành các loại vấn đề.
Thẳng đến khi trời bắt đầu tối dần, Ngôn Hi mới có chút mệt mỏi mà bò tới bên người Ngôn Cẩn.
Cô bé tò mò nhìn em gái đang nhăn mặt mày ngủ say, Ngôn Hi dùng tay mình vuốt ve hai cái, phát hiện mình không có cách nào vuốt phẳng đi dấu vết kia, Ngôn Hi liền đem việc này quẳng ra đầu, cũng lâm vào mộng đẹp.
.................
Chính mình lại đang nằm mơ.
Ngôn Cẩn rất rõ ràng ý thức được điểm này.
Chẳng qua không giống lần trước mơ thấy bạn trai cũ ăn trong chén còn hướng trong nồi, lần này trước mặt Ngôn Cẩn là một cảnh tượng rất xa lạ.
Bên trong khách sạn kim bích huy hoàng, những người đàn ông tây trang giày da cùng phụ nữ váy dài phiên dật đang nhà nhã nói chuyện với nhau.
Ngôn Cẩn cũng là một người trong số họ.
Chẳng qua không biết vì cái gì, mặc kệ Ngôn Cẩn nỗ lực như thế nào, Ngôn Cẩn cũng không có biện pháp thấy rõ mặt những người đó.
Ngôn Cẩn cúi đầu nhìn trang phục trên người.
Một bộ váy trắng liền thân ngang gối, chỗ làn váy chỉ dùng chỉ vàng thêu lên một chút sóng biển.
Tuy rằng chiếc váy này so ra đều kém hơn với trang trang phục hoa lệ của những người khác, nhưng lại phù hợp với thân thể trong mộng này của mình.
Ngôn Cẩn có thể cảm giác được cái yến hội đầy người này, hơn phân nửa ánh mắt đều tập trung ở trên người mình.
“Tiểu Cẩn, cô hôm nay cũng thật xinh đẹp.”
Một cô gái trẻ tuổi không thấy rõ diện mạo lắm xuất hiện bên cạnh Ngôn Cẩn, dùng một loại ngữ khí khoa trương mà nói chuyện.
Ngôn Cẩn không nhận thức được người này, nhưng là trong mộng cô phảng phất cùng cô gái này rất quen thuộc.
“Phải không? Cảm ơn đã khen.”
Cô gái lắc lắc đầu, sau đó tựa hâm mộ cùng ghen ghét nói: "Đúng rồi, tớ nghe nói bộ đồ này cậu chính là được Lăng thiếu cố ý đưa cậu đi chọn, ánh mắt hắn thật đúng là không tồi."
Khóe miệng "Ngôn Cẩn" nhếch một cái: "Phải không? Tớ cũng cảm thấy như vậy."
Đúng lúc này, chỗ đám người gần cửa lớn khách sạn bỗng truyền đến một tiếng kinh hô.
Ngôn Cẩn tuy rằng hiện giờ không thể điều khiển được lời nói cùng hành động, nhưng động tĩnh đó cô vẫn có thể chú ý tới.
“Lăng thiếu tới.”
“Lăng thiếu, chúng ta thật đúng là đã lâu không thấy a.”
“Ngôn Cẩn” quay đầu đi, liền nhìn thấy "Lăng thiếu" là một người đàn ông trẻ tuổi đang cùng những người khác chào hỏi rồi đi tới trước mặt mình.
Ngôn Cẩn không thấy rõ mặt của đối phương, nhưng cô lại biết rõ người này là ai.
Lăng Phong, nam chính của thế giới cô xuyên tới.
Chẳng qua là ở trong mộng này, hẳn là Lăng Phong sau khi thành niên.
Lăng Phong đi tới trước mặt "Ngôn Cẩn", hắn tựa hồ cười, sau đó kêu một tiếng “A Cẩn”.
Không phải “Tiểu Cẩn” mà là “A Cẩn”.
Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy nội tâm mình đột nhiên dâng lên một trận chán ghét, sau đó còn không đợi cô phản ứng gì, toàn bộ đại sảnh khách sạn đột nhiên trời đất quay cuồng.
............
“Tiểu Cẩn? Tiểu Cẩn? Em gái, tiểu heo lười, chúng ta đã về đến nhà."
Thời điểm Ngôn Cẩn mở mắt ra, liền nhìn thấy mặt cặp mắt mở to của Ngôn Hi, cô bé đang bò ở bên người cô, thật cẩn thận lay lay cánh tay cô.
Ngôn Cẩn chớp chớp mắt, nhớ lại lúc trước đã xảy ra cái gì, cô liền từ chỗ ngủ bò lên, sau đó đánh giá lại hoàn cảnh vị trí hiện tại của mình.
Một căn phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, dưới thân Ngôn Cẩn là giường đệm mềm mại cũng mang theo mùi nắng.
Hẳn là chủ nhân lúc trước đã quét dọn tốt căn phòng này.
Ngôn Cẩn biết lúc này chính là gia đình bốn người về quê ăn tết, chỉ là cô cũng không biết Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành sẽ về nhà ông nội bà nội hay nhà ông ngoại bà ngoại trước?
Ngôn Cẩn liền muốn từ trong miệng Ngôn Hi hỏi một chút đây là nơi nào.
Đột nhiên một âm thanh kinh hỉ từ ngoài cửa truyền vào.
"Ui, Tiểu Cẩn của chúng ta tỉnh ngủ rồi a, mau tới đây cho bà nội nhìn một cái."
Một người phụ nữ thoạt nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi từ ngoài cửa đi đến, sau đó đi đến bên người Ngôn Cẩn, muốn ôm Ngôn Cẩn đi.
Ngôn Cẩn không có phản kháng, ngoan ngoãn để người phụ nữ xa lạ trước mặt ôm cô, sau đó lại chịu đựng thẹn thùng để tùy ý đối phương thơm trên mặt cô hai cái.
Tần Văn Châu lúc này cũng từ ngoài cửa phòng đi đến, trong tay bà còn cầm một cốc nước cùng thuốc đã chuẩn bị tốt.
Nhìn đến Ngôn Cẩn đã tỉnh lại ngồi ở trên giường, khóe miệng Tần Văn Châu không khỏi gợi lên ý cười.
"Con liền biết lúc này Tiểu Cẩn nên tỉnh ngủ. Mẹ, người cho con bé ngồi xuống trước, đừng ôm con bé, để con cho con bé uống thuốc trước."
Tần Văn Châu nói, đi lên trước từ trong tay mẹ chồng tiếp nhận Ngôn Cẩn, sau đó đặt Ngôn Cẩn ngồi xuống mép giường, sau đó mới như thường lệ đút cho Ngôn Cẩn uống thuốc.
Từ Phượng Liên nhìn thuốc trong tay con dâu nhà mình, mặt mày đều nhăn đến độ có thể kẹp chết bọ.
Bà hỏi: “Văn Châu, Tiểu Cẩn ngày thường đều uống nhiều thuốc như vậy sao?”
Một đống thuốc như vậy, bà là một người lớn uống lên đều cảm thấy có chỗ khó chịu, càng không phải nói đến cháu gái bảo bối nhà mình mới lớn có một chút.
Tần Văn Châu nghe vậy cười khổ một tiếng, không biết nên như thế nào trả lời, cuối cùng chỉ có thể đối với mẹ chồng nói một câu: “Tiểu Cẩn uống thuốc thực ngoan.”
Đúng vậy, mặc kệ là Ngôn Cẩn vẫn là nguyên chủ. Chuyện uống thuốc đều chưa từng làm Tần Văn Châu khó xử, thật xứng với danh xưng đứa trẻ ngoan.
Từ Phượng Liên nghe vậy không khỏi thở dài một hơi, chỉ có thể cảm thán một câu ông trời không công bằng, làm Tiểu Cẩn còn nhỏ như vậy, đặc biệt là một đứa trẻ đáng yêu lại mang cái bệnh này.
Hai người lớn trong khoảng thời gian ngắn đều lâm vào trầm mặc, Ngôn Cẩn giả làm đứa trẻ cùng Ngôn Hi lại không có nhiều cảm xúc bi thương.
Ngôn Cẩn uống thuốc xong, thừa dịp thời điểm Tần Văn Châu cùng Từ Phượng Liên nói chuyện, cô liền cùng Ngôn Hi chạy ra khỏi phòng chơi.
Trong phòng khách, Ngôn Thành cùng một người đàn ông hơn 50 tuổi nói chuyện với nhau.
Ngôn Cẩn lén lút qua đi, đối Ngôn Thành thì thầm một lúc, lại đối với người đàn ông đối diện ngọt ngào hô một tiếng "Ông nội", lúc sau liền như gió rời đi.
Ngôn Hi thấp thỏm bất an đứng ngoài cửa nhà ông bà nội, thẳng đến nhìn đến Ngôn Cẩn từ phòng khách bên kia lại đây, còn đối với cô gật gật đầu, rốt cuộc mới yên tâm.
“Thật tốt quá! Ba ba cho phép chúng ta đi ra ngoài chơi. Tiểu Cẩn chị nói cho em biết, thời gian em ngủ chị đã kết giao được hai bạn tốt, đợi lát nữa chị dẫn em đi tìm bọn họ cùng nhau chơi." Ngôn Hi có chút hưng phấn hô một tiếng.
Sau đó liền bị Ngôn Cẩn dùng tay bưng kín miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.