Chương 18:
Vi Vi Vi Mang
18/06/2021
Editor: Linh Kim
Tần Văn Châu ôm Ngôn Cẩn về đến nhà, lúc sau dùng nước ấm lau sạch mặt cùng tay cô, mới đem Ngôn Cẩn ra ngoài cùng gia đình ông bà nội chính thức gặp mặt.
Ngôn Hi về sau, còn lại mình thì ngoan ngoãn liền tự đi rửa mặt.
Trên bàn ăn trong phòng bếp đã bầy một bàn đồ ăn mỹ vị.
Phía trước Ngôn Thành đã thông báo cho cha mẹ mình lúc bắt đầu về, hai vợ chồng Từ Phượng Liên bắt đầu mua đồ vật về nhà, chuẩn bị cho con trai, con dâu, cùng hai cháu đã lâu không về được ăn ngon.
Ngôn Thành đã biết sự tình bị Ngôn Cẩn lừa lúc trước, nhìn Ngôn Cẩn được Tần Văn Châu mang lại đây.
Ngôn Thành cố ý kéo xụ mặt mình xuống.
"Ừ, Tiểu Cẩn của chúng ta đã trở lại."
Ngôn Cẩn nghe vậy lấy lòng nhìn về phía Ngôn Thành, “Ba ba.”
Ngôn Thành cười lạnh một tiếng: “Hiện tại biết kêu ba ba, thời điểm nói với ta muốn ra ngoài chơi sao không nói cho ba ba biết là mẹ con không biết con sẽ ra ngoài?"
Còn làm hại hắn phía trước bị vợ răn dạy một trận trước mặt hai lão nhân.
Ngôn Cẩn làm bộ nghe không hiểu Ngôn Thành lời nói, ánh mắt trực tiếp rơi xuống trên bàn mỹ thực.
Tần Văn Châu lúc này bế Ngôn Cẩn, bà trợn trắng mắt liếc chồng một cái.
"Thời gian ăn cơm, anh thế nào lại nói nhiều như vậy, anh không đói bụng nhưng con gái cưng còn đói bụng đây."
Ngôn Thành nghe vậy bĩu môi.
Hắn biết chính mình trong lòng vợ khẳng định không so được với Ngôn Cẩn.
Bởi vậy hắn dứt khoát không tiếp tục đề tài lúc trước, mà đem Ngôn Hi đang đứng bên cạnh kéo tới bên cạnh mình.
"Tới đây, Tiểu Hi, ba ba đút con ăn cơm."
Ngôn Hi có chút thụ sủng nhược kinh ngồi xuống bên người Ngôn Thành.
Một bên Từ Phượng Liên cùng chồng nhìn một màn trước mắt này, có chút lo lắng liếc nhau, nhưng cuối cùng chỉ có thể đem lo lắng trong lòng đè xuống, sau đó cùng ăn cơm với bọn họ.
Cơm nước xong, Ngôn Cẩn lúc này được Tần Văn Châu cho phép, hơn nữa mặc một kiện quần áo rất dày, lại đi theo Ngôn Hi đi tìm Nam Nam cùng Tiểu Hổ chơi.
Lần này bọn họ chơi đến 5 giờ chiều, ở dưới lầu nhà Từ Phượng Liên đắp được vài cái người tuyết mới bị Tần Văn Châu kêu về nhà ăn cơm chiều.
Sau đó khi tắm rửa xong bị Tần Văn Châu nhét trong một ổ chăn ấm áp.
Ngôn Cẩn hôm nay cũng xác thật chơi mệt mỏi, hơn nữa trẻ con luôn là buồn ngủ rất nhiều, cô cơ hồ là đầu vừa dính lên gối liền rơi vào bên trong mộng đẹp.
Còn Ngôn Hi bị đưa đến ngủ cùng Từ Phượng Liên.
Tần Văn Châu lo lắng thân thể Ngôn Cẩn lần đầu về quê sẽ không thoải mái, mấy ngày đều kiên trì nhất định Ngôn Cẩn phải ngủ cùng mình.
Ngôn Thành là một người đàn ông trưởng thành, Ngôn Hi lại đã 6 tuổi, hắn khẳng định không thể cùng Ngôn Hi trên cùng một chiếc giường.
Bởi vậy an bài cuối cùng chính là Ngôn Thành cùng cha mình ngủ cùng nhau, Từ Phượng Liên mang theo Ngôn Hi ngủ cùng bà.
Thời điểm nửa đêm, Ngôn Cẩn bị một trận cảm giác nghẹn của nước tiểu trong giấc mơ tỉnh dậy.
Cô xoa xoa mắt mình, lúc sau thấy người ngủ bên cạnh mình là Tần Văn Châu, cũng không quấy rầy Tần Văn Châu, mà chính mình bò xuống giường, sau đó hướng tới nhà vệ sinh.
Thời điểm đi qua phòng khách, Ngôn Cẩn nghe thấy một trận âm thanh.
Lời nói chui vào lỗ tai lập tức làm Ngôn Cẩn thanh tỉnh, cô cũng bất chấp cảm giác muốn đi WC, trực tiếp rón ra rón rén hướng phòng bên kia đi tới nghe lén.
Trong phòng khách ngồi hai người, Ngôn Thành cùng ông nội của thân thể này.
Ông Nội nguyên chủ tên là Ngôn Ái Quốc, có lẽ bởi thời trẻ đã trải qua thời lính, cả người hắn có một bộ dáng nghiêm khắc.
Ngôn Cẩn từ lúc bắt đầu liền có điểm sợ lão nhân này.
Nhưng là hiện tại, thời điểm những người khác đều đã đi ngủ. Ngôn Ái Quốc khuôn mặt đầy u sầu lôi kéo con trai của mình nói chuyện.
Ngôn Cẩn sở dĩ đi qua nghe lén, bởi vì Ngôn Ái Quốc ở giữa câu chuyện có nhắc tới tên mình cùng Ngôn Hi.
Ngôn Ái Quốc xoay xoay điếu thuốc, có chút phức tạp nhìn con trai của mình.
"Con trai, thái độ của vợ con đối với hai đứa nhỏ đừng nghĩ ta không thấy được."
Ngôn Thành lái xe một ngày, thời điểm rạng sáng ngày hôm nay mới về được đến nhà, chỉ ngủ được mấy tiếng lại bị Tần Văn Châu kéo ra, kỳ thực hiện tại hắn cực kỳ buồn ngủ.
Nhưng cha muốn cùng mình nói chuyện, hắn tự nhiên chỉ có thể cố nén buồn ngủ mà ra tới.
Ngôn Thành vốn tưởng rằng cha mình chỉ muốn hỏi một số sinh hoạt, cùng với việc ở chung với Tần Văn Châu linh tinh, nhưng hắn không nghĩ đến cha lại muốn nói đến sự tình về hai đứa nhỏ.
Ngôn Thành lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, hắn liếc mắt nhìn Ngôn Ái Quốc một cái, sau đó nó: "Cha, người nghĩ nhiều rồi."
Ngôn Ái Quốc ngẩng đầu xem Ngôn Thành liếc mắt một cái, sau đó đem tàn thuốc trong tay ấn xuống gạt tàn thuốc.
“Ta suy nghĩ nhiều? Ta và mẹ con lại không phải người mù! Thời điểm chiếu cố Tiểu Cẩn, Tần Văn Châu nó cưng chiều như tri kỷ, đến phiên Tiểu Hi, thế nhưng khuôn mặt chỉ bày ra đơn giản một loại biểu tình."
Ngôn Thành bị lời nói này của Ngôn Thành làm cho sắc mặt đều trắng một mảng lớn.
Kỳ thực biểu hiện thường ngày của vợ Ngôn Thành đều xem trong mắt, nhưng trừ bỏ cảm xúc biểu hiện ở bên ngoài, thực tế trong sinh hoạt Tần Văn Châu không có bạc đãi Ngôn Hi.
Chẳng qua đãi ngộ của Ngôn Hi không thể cùng với Ngôn Cẩn so sánh thôi.
Ngôn Cẩn trốn tránh ở một bên nghe được hai người nói chuyện, tay đang đỡ ở vách tường không khỏi nắm chặt.
Mà lúc này ở trong phòng khách, ở Ngôn Ái Quốc không cao hứng chất vấn xuống, Ngôn Thành chỉ có thể cười khổ nói: “Cha, người cũng biết Tiểu Cẩn trời sinh liền có bệnh, hiện tại lớn lên một chút còn tốt, khi con bé còn nhỏ chúng con không chú ý một chút liền sẽ phát bệnh. Lúc trước Văn Châu bị Tiểu Cẩn làm cho sợ hãi, hiện tại chẳng qua sợ Tiểu Cẩn phát bệnh cho nên chú ý Tiểu Cẩn nhiều hơn một chút mà thôi."
Ngôn Ái Quốc có chút thất vọng nhìn con trai, sau đó lắc đầu nói: "Cái này ta đều biết, nhưng ta cảm thấy con lấy cái này làm lý do, Ngôn Thành, con là con ta, trong lòng con có bàn tính nhỏ gì ta đều biết."
Ngôn Ái Quốc nâng điếu thuốc lên, ánh mắt trở nên có chút sâu thẳm.
"Nếu như con đối đãi với người xa lạ, Ngôn Ái Quốc ta tuyệt đối sẽ không hai lời, nhưng con phải biết rằng Tiểu Hi chính là có quan hệ huyết thống với con, huống hồ con không nên quên con khi còn nhỏ nếu không phải........."
Ngôn Cẩn liền dựng đứng lỗ tai lên, thời điểm chuẩn bị nghe Ngôn Ái Quốc nói ra bí mật, Ngôn Thành đột nhiên đánh gãy lời Ngôn Ái Quốc.
"Cha, người đừng nói nữa."
Tay Ngôn Cẩn đặt trên vách tường nắm thật chặt, sau đó trộm trừng mắt nhìn Ngôn Thành một cái.
Thật là, vừa rồi cô đảm bảo Ngôn Ái Quốc sẽ nói ra chuyện bí mật gì đó, chính là chuẩn bị có thể nghe thì bị Ngôn Thành không chút lưu tình nào đánh gãy.
(Editor: Hôm nay đã là cuối tuần, ngày mai chủ nhật mình nghỉ không edit nha, hẹn mọi người thứ hai, hihi.)
Tần Văn Châu ôm Ngôn Cẩn về đến nhà, lúc sau dùng nước ấm lau sạch mặt cùng tay cô, mới đem Ngôn Cẩn ra ngoài cùng gia đình ông bà nội chính thức gặp mặt.
Ngôn Hi về sau, còn lại mình thì ngoan ngoãn liền tự đi rửa mặt.
Trên bàn ăn trong phòng bếp đã bầy một bàn đồ ăn mỹ vị.
Phía trước Ngôn Thành đã thông báo cho cha mẹ mình lúc bắt đầu về, hai vợ chồng Từ Phượng Liên bắt đầu mua đồ vật về nhà, chuẩn bị cho con trai, con dâu, cùng hai cháu đã lâu không về được ăn ngon.
Ngôn Thành đã biết sự tình bị Ngôn Cẩn lừa lúc trước, nhìn Ngôn Cẩn được Tần Văn Châu mang lại đây.
Ngôn Thành cố ý kéo xụ mặt mình xuống.
"Ừ, Tiểu Cẩn của chúng ta đã trở lại."
Ngôn Cẩn nghe vậy lấy lòng nhìn về phía Ngôn Thành, “Ba ba.”
Ngôn Thành cười lạnh một tiếng: “Hiện tại biết kêu ba ba, thời điểm nói với ta muốn ra ngoài chơi sao không nói cho ba ba biết là mẹ con không biết con sẽ ra ngoài?"
Còn làm hại hắn phía trước bị vợ răn dạy một trận trước mặt hai lão nhân.
Ngôn Cẩn làm bộ nghe không hiểu Ngôn Thành lời nói, ánh mắt trực tiếp rơi xuống trên bàn mỹ thực.
Tần Văn Châu lúc này bế Ngôn Cẩn, bà trợn trắng mắt liếc chồng một cái.
"Thời gian ăn cơm, anh thế nào lại nói nhiều như vậy, anh không đói bụng nhưng con gái cưng còn đói bụng đây."
Ngôn Thành nghe vậy bĩu môi.
Hắn biết chính mình trong lòng vợ khẳng định không so được với Ngôn Cẩn.
Bởi vậy hắn dứt khoát không tiếp tục đề tài lúc trước, mà đem Ngôn Hi đang đứng bên cạnh kéo tới bên cạnh mình.
"Tới đây, Tiểu Hi, ba ba đút con ăn cơm."
Ngôn Hi có chút thụ sủng nhược kinh ngồi xuống bên người Ngôn Thành.
Một bên Từ Phượng Liên cùng chồng nhìn một màn trước mắt này, có chút lo lắng liếc nhau, nhưng cuối cùng chỉ có thể đem lo lắng trong lòng đè xuống, sau đó cùng ăn cơm với bọn họ.
Cơm nước xong, Ngôn Cẩn lúc này được Tần Văn Châu cho phép, hơn nữa mặc một kiện quần áo rất dày, lại đi theo Ngôn Hi đi tìm Nam Nam cùng Tiểu Hổ chơi.
Lần này bọn họ chơi đến 5 giờ chiều, ở dưới lầu nhà Từ Phượng Liên đắp được vài cái người tuyết mới bị Tần Văn Châu kêu về nhà ăn cơm chiều.
Sau đó khi tắm rửa xong bị Tần Văn Châu nhét trong một ổ chăn ấm áp.
Ngôn Cẩn hôm nay cũng xác thật chơi mệt mỏi, hơn nữa trẻ con luôn là buồn ngủ rất nhiều, cô cơ hồ là đầu vừa dính lên gối liền rơi vào bên trong mộng đẹp.
Còn Ngôn Hi bị đưa đến ngủ cùng Từ Phượng Liên.
Tần Văn Châu lo lắng thân thể Ngôn Cẩn lần đầu về quê sẽ không thoải mái, mấy ngày đều kiên trì nhất định Ngôn Cẩn phải ngủ cùng mình.
Ngôn Thành là một người đàn ông trưởng thành, Ngôn Hi lại đã 6 tuổi, hắn khẳng định không thể cùng Ngôn Hi trên cùng một chiếc giường.
Bởi vậy an bài cuối cùng chính là Ngôn Thành cùng cha mình ngủ cùng nhau, Từ Phượng Liên mang theo Ngôn Hi ngủ cùng bà.
Thời điểm nửa đêm, Ngôn Cẩn bị một trận cảm giác nghẹn của nước tiểu trong giấc mơ tỉnh dậy.
Cô xoa xoa mắt mình, lúc sau thấy người ngủ bên cạnh mình là Tần Văn Châu, cũng không quấy rầy Tần Văn Châu, mà chính mình bò xuống giường, sau đó hướng tới nhà vệ sinh.
Thời điểm đi qua phòng khách, Ngôn Cẩn nghe thấy một trận âm thanh.
Lời nói chui vào lỗ tai lập tức làm Ngôn Cẩn thanh tỉnh, cô cũng bất chấp cảm giác muốn đi WC, trực tiếp rón ra rón rén hướng phòng bên kia đi tới nghe lén.
Trong phòng khách ngồi hai người, Ngôn Thành cùng ông nội của thân thể này.
Ông Nội nguyên chủ tên là Ngôn Ái Quốc, có lẽ bởi thời trẻ đã trải qua thời lính, cả người hắn có một bộ dáng nghiêm khắc.
Ngôn Cẩn từ lúc bắt đầu liền có điểm sợ lão nhân này.
Nhưng là hiện tại, thời điểm những người khác đều đã đi ngủ. Ngôn Ái Quốc khuôn mặt đầy u sầu lôi kéo con trai của mình nói chuyện.
Ngôn Cẩn sở dĩ đi qua nghe lén, bởi vì Ngôn Ái Quốc ở giữa câu chuyện có nhắc tới tên mình cùng Ngôn Hi.
Ngôn Ái Quốc xoay xoay điếu thuốc, có chút phức tạp nhìn con trai của mình.
"Con trai, thái độ của vợ con đối với hai đứa nhỏ đừng nghĩ ta không thấy được."
Ngôn Thành lái xe một ngày, thời điểm rạng sáng ngày hôm nay mới về được đến nhà, chỉ ngủ được mấy tiếng lại bị Tần Văn Châu kéo ra, kỳ thực hiện tại hắn cực kỳ buồn ngủ.
Nhưng cha muốn cùng mình nói chuyện, hắn tự nhiên chỉ có thể cố nén buồn ngủ mà ra tới.
Ngôn Thành vốn tưởng rằng cha mình chỉ muốn hỏi một số sinh hoạt, cùng với việc ở chung với Tần Văn Châu linh tinh, nhưng hắn không nghĩ đến cha lại muốn nói đến sự tình về hai đứa nhỏ.
Ngôn Thành lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, hắn liếc mắt nhìn Ngôn Ái Quốc một cái, sau đó nó: "Cha, người nghĩ nhiều rồi."
Ngôn Ái Quốc ngẩng đầu xem Ngôn Thành liếc mắt một cái, sau đó đem tàn thuốc trong tay ấn xuống gạt tàn thuốc.
“Ta suy nghĩ nhiều? Ta và mẹ con lại không phải người mù! Thời điểm chiếu cố Tiểu Cẩn, Tần Văn Châu nó cưng chiều như tri kỷ, đến phiên Tiểu Hi, thế nhưng khuôn mặt chỉ bày ra đơn giản một loại biểu tình."
Ngôn Thành bị lời nói này của Ngôn Thành làm cho sắc mặt đều trắng một mảng lớn.
Kỳ thực biểu hiện thường ngày của vợ Ngôn Thành đều xem trong mắt, nhưng trừ bỏ cảm xúc biểu hiện ở bên ngoài, thực tế trong sinh hoạt Tần Văn Châu không có bạc đãi Ngôn Hi.
Chẳng qua đãi ngộ của Ngôn Hi không thể cùng với Ngôn Cẩn so sánh thôi.
Ngôn Cẩn trốn tránh ở một bên nghe được hai người nói chuyện, tay đang đỡ ở vách tường không khỏi nắm chặt.
Mà lúc này ở trong phòng khách, ở Ngôn Ái Quốc không cao hứng chất vấn xuống, Ngôn Thành chỉ có thể cười khổ nói: “Cha, người cũng biết Tiểu Cẩn trời sinh liền có bệnh, hiện tại lớn lên một chút còn tốt, khi con bé còn nhỏ chúng con không chú ý một chút liền sẽ phát bệnh. Lúc trước Văn Châu bị Tiểu Cẩn làm cho sợ hãi, hiện tại chẳng qua sợ Tiểu Cẩn phát bệnh cho nên chú ý Tiểu Cẩn nhiều hơn một chút mà thôi."
Ngôn Ái Quốc có chút thất vọng nhìn con trai, sau đó lắc đầu nói: "Cái này ta đều biết, nhưng ta cảm thấy con lấy cái này làm lý do, Ngôn Thành, con là con ta, trong lòng con có bàn tính nhỏ gì ta đều biết."
Ngôn Ái Quốc nâng điếu thuốc lên, ánh mắt trở nên có chút sâu thẳm.
"Nếu như con đối đãi với người xa lạ, Ngôn Ái Quốc ta tuyệt đối sẽ không hai lời, nhưng con phải biết rằng Tiểu Hi chính là có quan hệ huyết thống với con, huống hồ con không nên quên con khi còn nhỏ nếu không phải........."
Ngôn Cẩn liền dựng đứng lỗ tai lên, thời điểm chuẩn bị nghe Ngôn Ái Quốc nói ra bí mật, Ngôn Thành đột nhiên đánh gãy lời Ngôn Ái Quốc.
"Cha, người đừng nói nữa."
Tay Ngôn Cẩn đặt trên vách tường nắm thật chặt, sau đó trộm trừng mắt nhìn Ngôn Thành một cái.
Thật là, vừa rồi cô đảm bảo Ngôn Ái Quốc sẽ nói ra chuyện bí mật gì đó, chính là chuẩn bị có thể nghe thì bị Ngôn Thành không chút lưu tình nào đánh gãy.
(Editor: Hôm nay đã là cuối tuần, ngày mai chủ nhật mình nghỉ không edit nha, hẹn mọi người thứ hai, hihi.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.