Chương 24:
Vi Vi Vi Mang
21/06/2021
Editor: Linh Kim
Thực hiển nhiên, tấm bình phong ngã xuống chính là bởi vì những người bên ngoài mới dọa đến con gái.
Lúc này ông chủ rốt cuộc cũng chạy tới. Đứng đó là một người đàn ông trung niên béo béo lùn lùn, lúc này hắn đang đứng trước một thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi, sắc mặt khẩn trương nói cái gì đó.
Mà xung quanh người thiếu niên, cũng là mấy thiếu niên lớn nhỏ đang đứng thẳng.
Trong đó có một thiếu niên tóc nhuộm đỏ, trên người là quần áo đính đinh tán giống côn đồ đứng ở hướng Ngôn Cẩn ngồi bên nhã gian bên kia cùng hướng bình phong ngã xuống.
Ngôn Thành liếc mắt một cái liền biết kẻ đầu sỏ gây tội hại con gái sinh bệnh là người nào.
Bởi vì chân thiếu niên tóc đỏ còn đặt lên phiến bình phong. Hiển nhiên, đối phương đá một chân lên bình phong kết quả bình phong ngã xuống nhã gian nhà mình, dọa Ngôn Cẩn.
Ánh mắt Ngôn Thành rơi xuống thẳng tắp trên người thanh niên tóc đỏ.
Hắn không để ý đến thân phận của đối phương không bình thường, có thể để ông chủ cười lấy lòng theo thanh niên áo đen, cũng không để ý những người đó nghe được động tĩnh của hắn ra tới, ánh mắt đều nhìn qua người thanh niên trẻ tuổi của nhóm. Mà là trực tiếp đi đến trước mặt thanh niên tóc đỏ.
"Mới vừa nãy là ai đá?"
Tất cả tầm mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Ngôn Thành.
Thanh niên tóc đỏ liếc mắt nhìn Ngôn Thành một cái, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng.
"Ông chú, chú là người nào vậy? Chính tôi đá đấy làm sao vậy, cùng ông có quan hệ sao? Tôi khuyên ông đừng...........A!"
Thanh niên tóc đỏ còn chưa nói xong, Ngôn Thành rốt cuộc không nhịn được ra một quyền.
"Ông đánh tôi?"
Sau khi ăn một quyền của Ngôn Thành, thanh niên tóc đỏ cũng phản ứng lại thực nhanh.
Chỉ là thời điểm hắn muốn đánh trả lại thấy Ngôn Thành mặt đen như mực rõ ràng là tức giận, làm hắn muốn mắng lời thô tục lại nuốt trở vào.
Mặc kệ thanh niên tóc đỏ có bao nhiêu ngang tàng, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, đối mặt với Ngôn Thành người trưởng thành cường tráng, đáy lòng hắn liền sinh ra vài phần khiếp sợ.
Bởi vậy thời điểm Ngôn Thành còn muốn xông lên giáo huấn, thanh niên tóc đỏ cực kỳ lưu loát trốn phía sau người thanh niên trẻ tuổi rõ ràng có thân phận không bình thường.
"Anh Phong, cứu em, anh xem người này giống như kẻ điên, vô duyên vô cớ liền xông lên đánh người."
Thời điểm nói những lời này, thanh niên tóc đỏ trong lòng còn thập phần ủy khuất, trên mặt cũng mang vẻ ủy khuất cực kỳ rõ ràng.
Mà hành vi này xem trong mắt Ngôn Thành, chỉ cảm thấy người này là người hại con gái mình, chẳng những không có một tia áy náy, hiện tại ở nơi này còn diễu võ dương oai trước mặt hắn.
Mà lúc này, người thanh niên gọi là anh Phong mới bố thí một ánh mắt đến trên người Ngôn Thành.
"Lưu tổng."
Lăng Phong không phản ứng với Ngôn Thành, chỉ nhìn ông chủ tiệm ăn đang tươi cười ở bên cạnh mình, sau đó nhàn nhạt hô gọi đối phương một tiếng.
"Lăng thiếu, tôi đây." Lưu tổng cũng là người biết xử xự, Lăng Phong chỉ hô hắn một tiếng, hắn liền ngầm hiểu ý tứ của Lăng Phong.
"Vị tiên sinh này, thỉnh ngài chú ý hành vi cử chỉ, bổn tiệm cấm đùa giỡn."
Ngôn Thành một bên nhìn Lưu tổng đối mặt với người gọi là Lăng Phong cùng với đối mặt với mình là hai gương mặt khác nhau. Ngôn Thành cắn chặt răng, dứt khoát hỏi người trước mặt:
"Lưu tổng đúng không, tôi đây thật ra muốn hỏi một chút những người này ở trong tiệm đánh nhau, kết quả gạt ngã bình phong, dọa con gái tôi phát bệnh thì phải làm sao bây giờ? Anh đừng nói với tôi mắt anh hiện tại mù, cái gì cũng không nhìn thấy."
Ngôn Thành dùng tay chỉ mớ hỗn độn xung quanh.
Hắn lại nói: "Hôm nay tôi liền nói, nếu con gái tôi lần này xảy ra chuyện, tôi nhất định cho mỗi người ở đây trả giá."
Lưu Tín đứng trước mặt Ngôn Thành nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Đây không phải là mấy công tử nhà giàu không đặt phòng trước, kết quả đi vào phát hiện không còn nhã gian chỉ có thể ngồi ở sảnh đường ăn cơm, cho nên đập vài đồ vật, tìm giám đốc là hắn gây phiền toái sao?
Như thế nào liền liên quan đến mạng người rồi?
Còn không phải rớt một cái bình phong thôi sao? Đây nhiều nhất cũng chỉ có thể dọa nhảy dựng thôi sao?
Lưu Tín trong lòng cười khổ một phen, trên mặt lại cũng chỉ có thể tận lực khuyên giải Ngôn Thành.
"Vị tiên sinh này, ngài xem mấy người trẻ tuổi cũng không phải là cố ý, hắn cũng không cẩn thận đụng ngã, chúng ta là người lớn không cần thiết phải cùng mấy đứa trẻ chấp nhặt. Như vậy đi, ngài xem hôm nay tổn thất tiệm chúng tôi đều gánh vác toàn bộ, quan khách ngài thấy thế nào?"
Tuy rằng trong miệng chính là khuyên giải, nhưng thái độ thiên vị của Lưu Tín này cũng thật rõ ràng.
Ngôn Thành nghe xong những lời này, nhìn Lưu Tín cười lạnh một tiếng.
"Những lời này anh để dành nói cùng cảnh sát đi."
Mà lúc này di động của Ngôn Thành vang lên, hắn lập tức bắt máy, là xe cấp cứu của bệnh viện.
Ngôn Thành cũng không có phản ứng những người này, mà trực tiếp chạy ra cổng tiệm ăn đón nhân viên y tế đi vào.
Sau đó dưới con mắt có điểm khiếp sợ cùng hối hận của Lưu Tín mà nâng Ngôn Cẩn lên xe cấp cứu.
Tần Văn Châu lúc này cũng dẫm trên giày cao gót ra tới, bà liếc mắt một cái cũng thấy được kẻ đầu sỏ gây tội. Hung hăng trợn trừng nhìn đối phương một cái, Tần Văn Châu theo bác sĩ chạy ra ngoài.
Ngôn Hi một mình lưu lại nhã gian, thu thập lại đồ đạc em gái còn lưu lại, mới cầm thẻ Ngôn Thành ném lại từ bên trong ra tới.
Lúc trước trong nhã gian bên ngoài phát sinh chuyện gì Tần Văn Châu cùng cô đều có thể nghe được, bởi vậy đối với người cũng lứa tuổi phạm sai lầm một chút hối hận đều không có, trong lòng Ngôn Hi một chút hảo cảm đều không có.
Đặc biệt những người này làm tổn thương em gái mà cô yêu thương nhất, Ngôn Hi càng nhìn những người này không vừa mắt.
Chỉ là chỗ Ngôn Hi đi thu ngân tính tiền nhất định phải đối mặt với những người này, bởi vì không muốn nhìn, Ngôn Hi cúi đầu đi xuyên qua thật nhanh.
Mà cũng chính lúc này, vốn dĩ thanh niên áo đen đối với nơi này không có mấy hứng thú ánh mắt lại đột nhiên dính chặt trên người Ngôn Hi.
Thẳng đến khi Ngôn Hi cúi đầu đi đã xa, ánh mắt hắn còn gắt gao dính trên người Ngôn Hi.
Thanh niên tóc đỏ lúc này do dự mở miệng: "Anh Phong, em có phải đã dính vào rắc rối rồi, không phải chỉ đạp vào bình phong thôi sao? Như thế nào còn gọi xe cứu thương a. Nếu cha em biết em liền xong đời rồi."
Tính cách thường ngày kiêu ngạo, lúc này thanh niên tóc đỏ nhìn một màn này vẫn là hoảng hốt.
Lăng Phong nghe vậy lúc này mới thu hồi tầm mắt dính trên người Ngôn Hi lại.
Hắn có chút hờ hững lắc lắc đầu: “Không có việc gì, dù sao cũng chỉ trả một ít tiền thuốc men, không có gì đáng giá, chú bên đó ngươi không cần lo lắng."
Thanh niên tóc đỏ chính là chờ những lời này, hiện tại nghe Lăng Phong nói như vậy, tâm hắn liền thả xuống.
Chẳng qua hồi tưởng lại ánh mắt của Lăng Phong lúc nãy, thanh niên tóc đỏ không khỏi nói thầm, ánh mắt vừa nãy của Lăng Phong sao lại giống như nhìn người quen.
"Chỉ là cảm giác cô ấy có điểm quen mặt." Lăng Phong đột nhiên nói.
Thanh niên tóc đỏ bỗng hồi phục lại tinh thần, lúc này mới phát hiện chính mình đem những lời trong lòng nói ra.
Hắn hơi có chút xấu hổ cười cười, "Anh Phong đừng để ý, em chỉ nhất thời tò mò, tò mò thôi."
Hắn cũng chơi quên Lăng Phong ghét nhất những người khoa chân múa tay đối với hắn.
Thực hiển nhiên, tấm bình phong ngã xuống chính là bởi vì những người bên ngoài mới dọa đến con gái.
Lúc này ông chủ rốt cuộc cũng chạy tới. Đứng đó là một người đàn ông trung niên béo béo lùn lùn, lúc này hắn đang đứng trước một thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi, sắc mặt khẩn trương nói cái gì đó.
Mà xung quanh người thiếu niên, cũng là mấy thiếu niên lớn nhỏ đang đứng thẳng.
Trong đó có một thiếu niên tóc nhuộm đỏ, trên người là quần áo đính đinh tán giống côn đồ đứng ở hướng Ngôn Cẩn ngồi bên nhã gian bên kia cùng hướng bình phong ngã xuống.
Ngôn Thành liếc mắt một cái liền biết kẻ đầu sỏ gây tội hại con gái sinh bệnh là người nào.
Bởi vì chân thiếu niên tóc đỏ còn đặt lên phiến bình phong. Hiển nhiên, đối phương đá một chân lên bình phong kết quả bình phong ngã xuống nhã gian nhà mình, dọa Ngôn Cẩn.
Ánh mắt Ngôn Thành rơi xuống thẳng tắp trên người thanh niên tóc đỏ.
Hắn không để ý đến thân phận của đối phương không bình thường, có thể để ông chủ cười lấy lòng theo thanh niên áo đen, cũng không để ý những người đó nghe được động tĩnh của hắn ra tới, ánh mắt đều nhìn qua người thanh niên trẻ tuổi của nhóm. Mà là trực tiếp đi đến trước mặt thanh niên tóc đỏ.
"Mới vừa nãy là ai đá?"
Tất cả tầm mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Ngôn Thành.
Thanh niên tóc đỏ liếc mắt nhìn Ngôn Thành một cái, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng.
"Ông chú, chú là người nào vậy? Chính tôi đá đấy làm sao vậy, cùng ông có quan hệ sao? Tôi khuyên ông đừng...........A!"
Thanh niên tóc đỏ còn chưa nói xong, Ngôn Thành rốt cuộc không nhịn được ra một quyền.
"Ông đánh tôi?"
Sau khi ăn một quyền của Ngôn Thành, thanh niên tóc đỏ cũng phản ứng lại thực nhanh.
Chỉ là thời điểm hắn muốn đánh trả lại thấy Ngôn Thành mặt đen như mực rõ ràng là tức giận, làm hắn muốn mắng lời thô tục lại nuốt trở vào.
Mặc kệ thanh niên tóc đỏ có bao nhiêu ngang tàng, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, đối mặt với Ngôn Thành người trưởng thành cường tráng, đáy lòng hắn liền sinh ra vài phần khiếp sợ.
Bởi vậy thời điểm Ngôn Thành còn muốn xông lên giáo huấn, thanh niên tóc đỏ cực kỳ lưu loát trốn phía sau người thanh niên trẻ tuổi rõ ràng có thân phận không bình thường.
"Anh Phong, cứu em, anh xem người này giống như kẻ điên, vô duyên vô cớ liền xông lên đánh người."
Thời điểm nói những lời này, thanh niên tóc đỏ trong lòng còn thập phần ủy khuất, trên mặt cũng mang vẻ ủy khuất cực kỳ rõ ràng.
Mà hành vi này xem trong mắt Ngôn Thành, chỉ cảm thấy người này là người hại con gái mình, chẳng những không có một tia áy náy, hiện tại ở nơi này còn diễu võ dương oai trước mặt hắn.
Mà lúc này, người thanh niên gọi là anh Phong mới bố thí một ánh mắt đến trên người Ngôn Thành.
"Lưu tổng."
Lăng Phong không phản ứng với Ngôn Thành, chỉ nhìn ông chủ tiệm ăn đang tươi cười ở bên cạnh mình, sau đó nhàn nhạt hô gọi đối phương một tiếng.
"Lăng thiếu, tôi đây." Lưu tổng cũng là người biết xử xự, Lăng Phong chỉ hô hắn một tiếng, hắn liền ngầm hiểu ý tứ của Lăng Phong.
"Vị tiên sinh này, thỉnh ngài chú ý hành vi cử chỉ, bổn tiệm cấm đùa giỡn."
Ngôn Thành một bên nhìn Lưu tổng đối mặt với người gọi là Lăng Phong cùng với đối mặt với mình là hai gương mặt khác nhau. Ngôn Thành cắn chặt răng, dứt khoát hỏi người trước mặt:
"Lưu tổng đúng không, tôi đây thật ra muốn hỏi một chút những người này ở trong tiệm đánh nhau, kết quả gạt ngã bình phong, dọa con gái tôi phát bệnh thì phải làm sao bây giờ? Anh đừng nói với tôi mắt anh hiện tại mù, cái gì cũng không nhìn thấy."
Ngôn Thành dùng tay chỉ mớ hỗn độn xung quanh.
Hắn lại nói: "Hôm nay tôi liền nói, nếu con gái tôi lần này xảy ra chuyện, tôi nhất định cho mỗi người ở đây trả giá."
Lưu Tín đứng trước mặt Ngôn Thành nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Đây không phải là mấy công tử nhà giàu không đặt phòng trước, kết quả đi vào phát hiện không còn nhã gian chỉ có thể ngồi ở sảnh đường ăn cơm, cho nên đập vài đồ vật, tìm giám đốc là hắn gây phiền toái sao?
Như thế nào liền liên quan đến mạng người rồi?
Còn không phải rớt một cái bình phong thôi sao? Đây nhiều nhất cũng chỉ có thể dọa nhảy dựng thôi sao?
Lưu Tín trong lòng cười khổ một phen, trên mặt lại cũng chỉ có thể tận lực khuyên giải Ngôn Thành.
"Vị tiên sinh này, ngài xem mấy người trẻ tuổi cũng không phải là cố ý, hắn cũng không cẩn thận đụng ngã, chúng ta là người lớn không cần thiết phải cùng mấy đứa trẻ chấp nhặt. Như vậy đi, ngài xem hôm nay tổn thất tiệm chúng tôi đều gánh vác toàn bộ, quan khách ngài thấy thế nào?"
Tuy rằng trong miệng chính là khuyên giải, nhưng thái độ thiên vị của Lưu Tín này cũng thật rõ ràng.
Ngôn Thành nghe xong những lời này, nhìn Lưu Tín cười lạnh một tiếng.
"Những lời này anh để dành nói cùng cảnh sát đi."
Mà lúc này di động của Ngôn Thành vang lên, hắn lập tức bắt máy, là xe cấp cứu của bệnh viện.
Ngôn Thành cũng không có phản ứng những người này, mà trực tiếp chạy ra cổng tiệm ăn đón nhân viên y tế đi vào.
Sau đó dưới con mắt có điểm khiếp sợ cùng hối hận của Lưu Tín mà nâng Ngôn Cẩn lên xe cấp cứu.
Tần Văn Châu lúc này cũng dẫm trên giày cao gót ra tới, bà liếc mắt một cái cũng thấy được kẻ đầu sỏ gây tội. Hung hăng trợn trừng nhìn đối phương một cái, Tần Văn Châu theo bác sĩ chạy ra ngoài.
Ngôn Hi một mình lưu lại nhã gian, thu thập lại đồ đạc em gái còn lưu lại, mới cầm thẻ Ngôn Thành ném lại từ bên trong ra tới.
Lúc trước trong nhã gian bên ngoài phát sinh chuyện gì Tần Văn Châu cùng cô đều có thể nghe được, bởi vậy đối với người cũng lứa tuổi phạm sai lầm một chút hối hận đều không có, trong lòng Ngôn Hi một chút hảo cảm đều không có.
Đặc biệt những người này làm tổn thương em gái mà cô yêu thương nhất, Ngôn Hi càng nhìn những người này không vừa mắt.
Chỉ là chỗ Ngôn Hi đi thu ngân tính tiền nhất định phải đối mặt với những người này, bởi vì không muốn nhìn, Ngôn Hi cúi đầu đi xuyên qua thật nhanh.
Mà cũng chính lúc này, vốn dĩ thanh niên áo đen đối với nơi này không có mấy hứng thú ánh mắt lại đột nhiên dính chặt trên người Ngôn Hi.
Thẳng đến khi Ngôn Hi cúi đầu đi đã xa, ánh mắt hắn còn gắt gao dính trên người Ngôn Hi.
Thanh niên tóc đỏ lúc này do dự mở miệng: "Anh Phong, em có phải đã dính vào rắc rối rồi, không phải chỉ đạp vào bình phong thôi sao? Như thế nào còn gọi xe cứu thương a. Nếu cha em biết em liền xong đời rồi."
Tính cách thường ngày kiêu ngạo, lúc này thanh niên tóc đỏ nhìn một màn này vẫn là hoảng hốt.
Lăng Phong nghe vậy lúc này mới thu hồi tầm mắt dính trên người Ngôn Hi lại.
Hắn có chút hờ hững lắc lắc đầu: “Không có việc gì, dù sao cũng chỉ trả một ít tiền thuốc men, không có gì đáng giá, chú bên đó ngươi không cần lo lắng."
Thanh niên tóc đỏ chính là chờ những lời này, hiện tại nghe Lăng Phong nói như vậy, tâm hắn liền thả xuống.
Chẳng qua hồi tưởng lại ánh mắt của Lăng Phong lúc nãy, thanh niên tóc đỏ không khỏi nói thầm, ánh mắt vừa nãy của Lăng Phong sao lại giống như nhìn người quen.
"Chỉ là cảm giác cô ấy có điểm quen mặt." Lăng Phong đột nhiên nói.
Thanh niên tóc đỏ bỗng hồi phục lại tinh thần, lúc này mới phát hiện chính mình đem những lời trong lòng nói ra.
Hắn hơi có chút xấu hổ cười cười, "Anh Phong đừng để ý, em chỉ nhất thời tò mò, tò mò thôi."
Hắn cũng chơi quên Lăng Phong ghét nhất những người khoa chân múa tay đối với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.