Chương 27:
Vi Vi Vi Mang
22/06/2021
Editor: Linh Kim
Ngôn Hi ngồi bên cửa sổ, nhìn cuốn sách trong tay mà cảm thấy nhàm chán.
Năm nhất bắt đầu chương trình học cũng không quá khó, chỉ cần tiêu phí thời gian trên lớp học Ngôn Hi hoàn toàn có thể hiểu rõ những kiến thức đó.
Buổi chiều mỗi ngày đều có ba bốn tiết tự học, để cho học sinh làm bài tập của mình hoặc ôn tập lại kiến thức cũ. Bởi vậy Ngôn Hi mới có thời gian ngồi phát ngốc.
Từ lần ở tiệm ăn em gái bị dọa phát bệnh, cha và mẹ mang em gái đi bệnh viện, cho nên Ngôn Hi liền không có được tin tức của em gái. Khiến cho cô ngăn không được lo lắng cho Ngôn Cẩn.
Phía trước Ngôn Hi có thiếu niên tiến tới. Hắn dùng bút chọc chọc cánh tay Ngôn Hi, ở lúc Ngôn Hi rời tầm mắt nhìn mình, thiếu niên mới cong mong mặt mày đẹp của mình, mở miệng dò hỏi: “Tiểu Hi, cùng đi ăn cơm chiều đi? Tớ cùng Tiểu Thiên hôm qua đi ăn cơm chiều phát hiện một tiệm ăn vặt rất không tồi. Đợi lát nữa cậu đi cùng bọn tớ, tớ mời.”
Ngôn Hi nâng mắt hữu khí vô lực nhìn Tống Vân Kỳ trước mắt, sau đó gật gật đầu.
“Tùy thôi.”
Sau khi Ngôn Hi vào lớp này liền phát hiện người bạn khi còn nhỏ Tiểu Béo cũng vào cùng một trường với mình.
Lúc trước sau khi tốt nghiệp nhà trẻ, Tống Vân Kỳ bởi vì công việc của cha mẹ mà chuyển nhà, cho nên hắn cũng không tiếp tục học tiểu học cùng Ngôn Hi.
Ngôn Hi còn từng mất đi bạn mà trộm ở ổ chăn khóc vài ngày, cuối cùng vẫn là Ngôn Cẩn phát hiện cảm xúc của Ngôn Hi không thích hợp mang cô ra ngoài chơi mấy ngày, mới đem Ngôn Hi vì mất bạn mà quên đi thương tâm.
Bởi vậy trước đó vài ngày, ở tiết tự học đầu tiên buổi tối, thời điểm vào phòng học thấy được gương mặt quen thuộc, Ngôn Hi còn rất là cao hứng một phen.
Dưới sự giúp đỡ của Ngôn cẩn, Ngôn Hi tuy rằng cùng Tống Vân Kỳ tách ra nhưng liên hệ cũng không quá gián đoạn, Tống Vân Kỳ sẽ thường xuyên gửi cho Ngôn Hi một ít ảnh mình tự chụp, cho nên ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tống Vân Kỳ, Ngôn Hi liền nhận ra.
Đương Nhiên Tống Vân Kỳ cũng không giống khi còn nhỏ mượt mà như vậy.
Hắn gầy đi rất nhiều, khi còn nhỏ ngũ quan khả ái thì hiện tại cũng là thiếu niên anh tuấn.
Trừ cái này ra, Ngôn Hi còn gặp được không ít bạn học từ khi còn ở nhà trẻ, ký tức của Ngôn Hi rất tốt, cô có thể nghe tên những bạn học đó sau đó nháy mắt liền hồi tưởng được đối phương là ai.
Mà Tiểu Thiên trong miệng Tống Vân kỳ chính là em họ của Tống Vân Kỳ, khi còn nhỏ từng đùa giỡn với Ngôn Cẩn, tự xưng giá trị nhan sắc của mình.
Có thể lại một lần nữa thấy bạn học khi còn nhỏ. Trong lòng Ngôn Hi là cực kỳ cao hứng, chẳng qua cao hứng không bao lâu liền vì lo lắng cho em gái mà đi xuống.
Tống Vân Kỳ tự nhiên cũng là phát hiện Ngôn Hi mấy ngày nay thất thần, cho nên hắn hai ngày này vẫn luôn nghĩ đến biện pháp dỗ Ngôn Hi vui vẻ.
Nhìn đến bộ dạng hữu khí vô lực của Ngôn Hi, ánh mắt Tống Vân Kỳ không khỏi nhìn đến chỗ trống của Ngôn Cẩn. Hắn hỏi Ngôn Hi:
“Tiểu Cẩn không có tin tức sao?”
Ngôn Hi gật gật đầu.
Tống Vân Kỳ trầm mặc một hồi, nhịn không được thay Ngôn Hi oán giận hai câu.
“Chú dì cũng thật là, mặc kệ thế nào bọn họ tốt xấu cũng nên gọi điện thông báo cho cậu một tiếng đi. Đỡ cho cậu cả ngày vì Ngôn Cẩn mà lo lắng.”
Ngôn Hi theo bản năng cắn cắn môi, sau một lúc lâu mới nói: “Ba ba cùng mẹ có thể quá bận, cho nên quên mất.”
Tống Vân Kỳ cẩn thận nhìn sắc mặt của Ngôn Hi, không tiếp tục cái đề tài này nữa, mà ngược lại nói vấn đề trước đó.
“Vậy như cậu nói đợi lát nữa tan học chúng ta cùng nhau đi. Tớ sang ban nhị tìm Tiểu Thiên trước, sau đó cùng ra bên ngoài trường ăn cơm.”
“Được đều nghe cậu.” Ngôn Hi sao cũng được nói.
Mà liền lúc này, bên ngoài cổng trường đệ nhất trung học thành phố Tĩnh An, một chiếc xe hơi ngừng ở cổng trường.
Tần Văn Châu xuống xe đầu tiên, sau đó bà mở một bên cửa xe, thật cẩn thận đem Ngôn Cẩn đỡ xuống.
Đối với việc này, Ngôn Cẩn thập phần bất đắt dĩ.
“Mẹ, con không có việc gì, mẹ không cần cẩn thận như vậy.”
Chỉ là Tần Văn Châu chỉ tin vào nhận đinh trong lòng của mình, bà cho rằng thân thể hiện tại của Ngôn Cẩn không tốt, cho nên chiếu cố Ngôn Cẩn giống như chiếu cố búp bê sứ.
Vài lần khuyên bảo Tần Văn Châu không hiệu quả, chính mình hơi hoạt động lại khiến đối phương sinh khí, Ngôn Cẩn dứt khoát đem mình thành “Tàn phế”, sự tình gì đều do Tần Văn Châu thay cô quyết định.
Đã đến cổng trường, nhưng Tần Văn Châu cũng không bỏ ý niệm khuyên bảo Ngôn Cẩn.
“Bảo bối, nếu không chúng ta vẫn là nên trở về nhà, mẹ thật sự không mong con đi trường học.”
Nội tâm Ngôn Cẩn khống chế không được thở dài một hơi.
Nhưng trên mặt cô lại là biếu hiện thập phần thương tâm, sau đó đối với Tần Văn Châu buồn bã nói: “Mẹ, con chỉ là muốn giống các bạn cùng lứa tuổi thôi. Nguyện vọng nho nhỏ này, mẹ không thể thỏa mãn con sao?”
Đây là Ngôn Cẩn ở chung với Tần Văn Châu mấy năm rút ra khinh nghiệm.
So với cùng đối phương đối nghịch, rõ ràng Tần Văn Châu càng mủi lòng trước bộ dạng đáng thương của Ngôn Cẩn hơn.
Tựa như hiện tại, nguyên bản còn không cam lòng, muốn mang Ngôn Cẩn về nhà, sau ánh mắt ướt dầm dề của con gái bảo bối, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó nhìn chồng đưa con gái nhỏ vào trường học.
Ngôn Thành mang theo Ngôn Cẩn trực tiếp đi vào văn phòng của chủ nhiệm Vương lớp ban nhất, sau đó đem Ngôn Cẩn đến cửa phòng học ban nhất, lúc này mới lưu luyến xoay người rời khỏi trường học.
Chỉ là sau khi Ngôn Thành rời khỏi Ngôn Cẩn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không thể nghi ngờ, Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu là một đôi cha mẹ tốt. Chỉ là bọn họ yêu thương quá trầm trọng, trầm trọng đến nỗi Ngôn Cẩn không chịu nổi.
Hiện tại có thể cùng hai người kia tách ra, Ngôn Cẩn cảm thấy tinh thần mình lập tức nhẹ nhàng đi thật nhiều.
Cô cũng không trực tiếp tiến vào cổng trước của phòng học mà đi, mà đứng ở hành lang thấu gió lùa.
Chờ Ngôn Cẩn bình tĩnh lại, thời điểm muốn tiến vào phòng học, một âm thanh đột nhiên ở phía sau cô vang lên.
“Ngôn Cẩn?” Âm thanh mang theo điểm không xác định.
Ngôn Cẩn nghe vậy hướng về đằng sau nhìn lại, thấy một người dáng cao gầy, ngũ quan của thiếu niên đẹp đến độ như quý công tử từ trong bức tranh cổ bước ra, đang dùng con ngươi ngập tràn kinh nghi nhìn chằm chằm cô.
Ngôn Hi ngồi bên cửa sổ, nhìn cuốn sách trong tay mà cảm thấy nhàm chán.
Năm nhất bắt đầu chương trình học cũng không quá khó, chỉ cần tiêu phí thời gian trên lớp học Ngôn Hi hoàn toàn có thể hiểu rõ những kiến thức đó.
Buổi chiều mỗi ngày đều có ba bốn tiết tự học, để cho học sinh làm bài tập của mình hoặc ôn tập lại kiến thức cũ. Bởi vậy Ngôn Hi mới có thời gian ngồi phát ngốc.
Từ lần ở tiệm ăn em gái bị dọa phát bệnh, cha và mẹ mang em gái đi bệnh viện, cho nên Ngôn Hi liền không có được tin tức của em gái. Khiến cho cô ngăn không được lo lắng cho Ngôn Cẩn.
Phía trước Ngôn Hi có thiếu niên tiến tới. Hắn dùng bút chọc chọc cánh tay Ngôn Hi, ở lúc Ngôn Hi rời tầm mắt nhìn mình, thiếu niên mới cong mong mặt mày đẹp của mình, mở miệng dò hỏi: “Tiểu Hi, cùng đi ăn cơm chiều đi? Tớ cùng Tiểu Thiên hôm qua đi ăn cơm chiều phát hiện một tiệm ăn vặt rất không tồi. Đợi lát nữa cậu đi cùng bọn tớ, tớ mời.”
Ngôn Hi nâng mắt hữu khí vô lực nhìn Tống Vân Kỳ trước mắt, sau đó gật gật đầu.
“Tùy thôi.”
Sau khi Ngôn Hi vào lớp này liền phát hiện người bạn khi còn nhỏ Tiểu Béo cũng vào cùng một trường với mình.
Lúc trước sau khi tốt nghiệp nhà trẻ, Tống Vân Kỳ bởi vì công việc của cha mẹ mà chuyển nhà, cho nên hắn cũng không tiếp tục học tiểu học cùng Ngôn Hi.
Ngôn Hi còn từng mất đi bạn mà trộm ở ổ chăn khóc vài ngày, cuối cùng vẫn là Ngôn Cẩn phát hiện cảm xúc của Ngôn Hi không thích hợp mang cô ra ngoài chơi mấy ngày, mới đem Ngôn Hi vì mất bạn mà quên đi thương tâm.
Bởi vậy trước đó vài ngày, ở tiết tự học đầu tiên buổi tối, thời điểm vào phòng học thấy được gương mặt quen thuộc, Ngôn Hi còn rất là cao hứng một phen.
Dưới sự giúp đỡ của Ngôn cẩn, Ngôn Hi tuy rằng cùng Tống Vân Kỳ tách ra nhưng liên hệ cũng không quá gián đoạn, Tống Vân Kỳ sẽ thường xuyên gửi cho Ngôn Hi một ít ảnh mình tự chụp, cho nên ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tống Vân Kỳ, Ngôn Hi liền nhận ra.
Đương Nhiên Tống Vân Kỳ cũng không giống khi còn nhỏ mượt mà như vậy.
Hắn gầy đi rất nhiều, khi còn nhỏ ngũ quan khả ái thì hiện tại cũng là thiếu niên anh tuấn.
Trừ cái này ra, Ngôn Hi còn gặp được không ít bạn học từ khi còn ở nhà trẻ, ký tức của Ngôn Hi rất tốt, cô có thể nghe tên những bạn học đó sau đó nháy mắt liền hồi tưởng được đối phương là ai.
Mà Tiểu Thiên trong miệng Tống Vân kỳ chính là em họ của Tống Vân Kỳ, khi còn nhỏ từng đùa giỡn với Ngôn Cẩn, tự xưng giá trị nhan sắc của mình.
Có thể lại một lần nữa thấy bạn học khi còn nhỏ. Trong lòng Ngôn Hi là cực kỳ cao hứng, chẳng qua cao hứng không bao lâu liền vì lo lắng cho em gái mà đi xuống.
Tống Vân Kỳ tự nhiên cũng là phát hiện Ngôn Hi mấy ngày nay thất thần, cho nên hắn hai ngày này vẫn luôn nghĩ đến biện pháp dỗ Ngôn Hi vui vẻ.
Nhìn đến bộ dạng hữu khí vô lực của Ngôn Hi, ánh mắt Tống Vân Kỳ không khỏi nhìn đến chỗ trống của Ngôn Cẩn. Hắn hỏi Ngôn Hi:
“Tiểu Cẩn không có tin tức sao?”
Ngôn Hi gật gật đầu.
Tống Vân Kỳ trầm mặc một hồi, nhịn không được thay Ngôn Hi oán giận hai câu.
“Chú dì cũng thật là, mặc kệ thế nào bọn họ tốt xấu cũng nên gọi điện thông báo cho cậu một tiếng đi. Đỡ cho cậu cả ngày vì Ngôn Cẩn mà lo lắng.”
Ngôn Hi theo bản năng cắn cắn môi, sau một lúc lâu mới nói: “Ba ba cùng mẹ có thể quá bận, cho nên quên mất.”
Tống Vân Kỳ cẩn thận nhìn sắc mặt của Ngôn Hi, không tiếp tục cái đề tài này nữa, mà ngược lại nói vấn đề trước đó.
“Vậy như cậu nói đợi lát nữa tan học chúng ta cùng nhau đi. Tớ sang ban nhị tìm Tiểu Thiên trước, sau đó cùng ra bên ngoài trường ăn cơm.”
“Được đều nghe cậu.” Ngôn Hi sao cũng được nói.
Mà liền lúc này, bên ngoài cổng trường đệ nhất trung học thành phố Tĩnh An, một chiếc xe hơi ngừng ở cổng trường.
Tần Văn Châu xuống xe đầu tiên, sau đó bà mở một bên cửa xe, thật cẩn thận đem Ngôn Cẩn đỡ xuống.
Đối với việc này, Ngôn Cẩn thập phần bất đắt dĩ.
“Mẹ, con không có việc gì, mẹ không cần cẩn thận như vậy.”
Chỉ là Tần Văn Châu chỉ tin vào nhận đinh trong lòng của mình, bà cho rằng thân thể hiện tại của Ngôn Cẩn không tốt, cho nên chiếu cố Ngôn Cẩn giống như chiếu cố búp bê sứ.
Vài lần khuyên bảo Tần Văn Châu không hiệu quả, chính mình hơi hoạt động lại khiến đối phương sinh khí, Ngôn Cẩn dứt khoát đem mình thành “Tàn phế”, sự tình gì đều do Tần Văn Châu thay cô quyết định.
Đã đến cổng trường, nhưng Tần Văn Châu cũng không bỏ ý niệm khuyên bảo Ngôn Cẩn.
“Bảo bối, nếu không chúng ta vẫn là nên trở về nhà, mẹ thật sự không mong con đi trường học.”
Nội tâm Ngôn Cẩn khống chế không được thở dài một hơi.
Nhưng trên mặt cô lại là biếu hiện thập phần thương tâm, sau đó đối với Tần Văn Châu buồn bã nói: “Mẹ, con chỉ là muốn giống các bạn cùng lứa tuổi thôi. Nguyện vọng nho nhỏ này, mẹ không thể thỏa mãn con sao?”
Đây là Ngôn Cẩn ở chung với Tần Văn Châu mấy năm rút ra khinh nghiệm.
So với cùng đối phương đối nghịch, rõ ràng Tần Văn Châu càng mủi lòng trước bộ dạng đáng thương của Ngôn Cẩn hơn.
Tựa như hiện tại, nguyên bản còn không cam lòng, muốn mang Ngôn Cẩn về nhà, sau ánh mắt ướt dầm dề của con gái bảo bối, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó nhìn chồng đưa con gái nhỏ vào trường học.
Ngôn Thành mang theo Ngôn Cẩn trực tiếp đi vào văn phòng của chủ nhiệm Vương lớp ban nhất, sau đó đem Ngôn Cẩn đến cửa phòng học ban nhất, lúc này mới lưu luyến xoay người rời khỏi trường học.
Chỉ là sau khi Ngôn Thành rời khỏi Ngôn Cẩn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không thể nghi ngờ, Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu là một đôi cha mẹ tốt. Chỉ là bọn họ yêu thương quá trầm trọng, trầm trọng đến nỗi Ngôn Cẩn không chịu nổi.
Hiện tại có thể cùng hai người kia tách ra, Ngôn Cẩn cảm thấy tinh thần mình lập tức nhẹ nhàng đi thật nhiều.
Cô cũng không trực tiếp tiến vào cổng trước của phòng học mà đi, mà đứng ở hành lang thấu gió lùa.
Chờ Ngôn Cẩn bình tĩnh lại, thời điểm muốn tiến vào phòng học, một âm thanh đột nhiên ở phía sau cô vang lên.
“Ngôn Cẩn?” Âm thanh mang theo điểm không xác định.
Ngôn Cẩn nghe vậy hướng về đằng sau nhìn lại, thấy một người dáng cao gầy, ngũ quan của thiếu niên đẹp đến độ như quý công tử từ trong bức tranh cổ bước ra, đang dùng con ngươi ngập tràn kinh nghi nhìn chằm chằm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.