Chương 3:
Vi Vi Vi Mang
15/06/2021
Editor: Linh Kim
Ngôn Hi vốn dĩ nằm bò ở trên giường bệnh của Ngôn Cẩn đọc một quyển truyện, nghe được âm thanh quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó kinh ngạc hô lên một tiếng: "Tiểu béo."
Thân thể tròn vo của cậu bé bị mẹ đẩy tới.
Hắn liếc mắt nhìn Ngôn Hi một cái, nhưng không dám cùng Ngôn Hi chào hỏi, mà đi tới trước giường bệnh của Ngôn Cẩn, sau đó làm động tác khom lưng 90 độ, lớn tiếng nói: "Ngôn Cẩn, thực xin lỗi, anh không nên trêu chọc em, hại em sinh bệnh."
Thời điểm hắn nói lời này, còn khụt khịt mũi hai cái, thoạt nhìn liền biết lúc trước đã bị cha mẹ "giáo dục tốt".
Tiểu béo đối với bệnh tim cũng không có khái niệm gì, hắn chỉ biết mình bất quá chỉ đối với em gái nhỏ làm mặt quỷ, dọa cô một chút.
Sau đó em gái liền sinh bệnh, mông mình cũng nở hoa rồi.
Hiện tại hắn còn phải theo cha mẹ lại đây xin lỗi em gái nhỏ.
Bất quá nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của Ngôn Cẩn, trong lòng tiểu béo có chút bất mãn vì bị cha mẹ giáo huấn liền tan thành mây khói.
Bộ dạng của em gái nhỏ thật sự là không thoải mái, xem ra cô chính là thật sinh bệnh, sinh bệnh thật sự khó chịu.
Tưởng tượng như vậy, tiểu béo, không, Tống Vân Kỳ trong lòng lập tức áy náy.
Mẹ hắn đi theo phía sau lúc này cũng mở miệng nói: : "Chị Tần, thực sự xin lỗi, chúng tôi đã giáo huấn qua tiểu béo, hắn cũng đã nhận thức được sai lầm, về sau tuyệt đối không tái phạm." Chi phí chữa bệnh cho Tiểu Cẩn chúng tôi đều gánh vác toàn bộ, chỉ hy vọng chị Tần cho chúng tôi cơ hội này."
Gia đình Ngôn Cẩn cùng gia đình Tống Vân Kỳ là hàng xóm tại tiểu khu, ngày thường quan hệ cũng không tồi.
Thời điểm Ngôn Cẩn nhớ đến điểm này, vội vàng mở miệng nói: "Anh tiểu béo, em không có việc gì."
Cô thực ra muốn nói cùng Tần Văn Châu là cơ thể mình thực tốt, không cần vì mình mà làm hư quan hệ với cha mẹ Tống Vân Kỳ, chỉ là sau đó Ngôn Cẩn nghĩ lại thân phận của mình lúc này chỉ là đứa trẻ năm sáu tuổi. Những lời này không phải lời cô ở tuổi này có thể nói.
Nhưng lời Ngôn Cẩn vừa nói ra vẫn có thể vuốt phẳng tâm trạng Tần Văn Châu đang không vui, bản thân mình nếu đã là con gái bảo bối thì nên nói như vậy.
Cho nên đối mặt với hai mẹ con Tống Vân Kỳ đang xin lỗi, dù trong lòng Tần Văn Châu không vui như thế nào, thái độ của bà vẫn là mềm mại lại.
Chỉ là đối mặt với người làm con gái bảo bối đi một vòng xuống quỷ môn quan, Tần Văn Châu vẫn không thể vui vẻ.
Cuối cùng bà đối với cha mẹ Tống Vân Kỳ nói một câu: "Về sau quản giáo cho tốt Vân Kỳ nhà các người."
Sau đó liền ngồi xuống cạnh Ngôn Cẩn đút canh gà cho cô.
Cha mẹ Tống Vân Kỳ cuối cùng chính là xấu hổ buông đồ vật cầm trên tay xuống, sau đó có chút không muốn mà cùng Tống Vân Kỳ rời khỏi phòng bệnh, đi trả viện phí cho Ngôn Cẩn.
Một lúc sau, Ngôn Thành lúc này mới đi vài bước tới chỗ Tần Văn Châu, an ủi nói: 'Tốt, thằng bé Vân Kỳ kia khẳng định không cố ý, nói tiếp thường ngày bọn họ cũng giúp nhà chúng ta không ít, em liền đại nhân đại lượng tha thứ cho họ đi."
Tần Văn Châu bĩu môi, tuy rằng biểu tình trên mặt vẫn là không cao hứng, nhưng khóe miệng bà đã buông lỏng, Ngôn Cẩn thấy thế biết rằng chuyện này hẳn là xuôi xuôi.
Lúc này Ngôn Cẩn không khỏi thở phào một hơi.
Trong cốt truyện, ở thế giới này Tống Vân Kỳ vẫn tính là một nhân vật lớn.
Đừng nhìn hiện tại hắn là đứa trẻ ngịch ngợm bình thường, nhưng tương lai còn dài, hắn chính là nam thần vườn trường.
Đồng thời, Tống Vân Kỳ cũng được coi là nam phụ số hai của truyện, cho Ngôn Hi bị em gái cùng cha mẹ xúc phạm rất nhiều tia ấm áp.
Mặc kệ nói thế nào, Ngôn Cẩn đều không muốn mẹ của thân thể này cùng mẹ của Tống Vân Kỳ làm căng.
Cứ như vậy, Ngôn Cẩn vẫn luôn ở bệnh viện ở hơn nửa tháng, cuối cùng dưới sự cho phép của bác sĩ Tần mới được phép làm thủ tục xuất viện.
Buổi sáng cùng ngày xuất viện, Ngôn Cẩn tình lại liền thấy Tần Văn Châu đang thu tập tốt phòng bệnh của mình xong xuôi.
Nhìn thấy Ngôn Cẩn tỉnh lại, Tần Văn Châu quay đầu lại đối với Ngôn Cẩn lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Sau đó tiến đến chỗ Ngôn Cần giúp cô mặc tốt quần áo vào.
Tuổi tác Tần Văn Châu lúc này cũng không lớn, bất quá cũng chỉ tầm 27-28 tuổi.
So với Ngôn Cẩn trước khi xuyên đến thế giới này cũng chỉ lớn hơn vài tuổi.
Hiện tại bị một đại mỹ nhân không có hơn mình bao nhiêu tuổi, dùng ánh mắt yêu thương của mẹ mà nhìn mình, mặt Ngôn Cẩn rõ ràng là đỏ lên.
Thật ra cô vốn muốn nói chính mình có thể tự mặc quần áo, nhưng lời nói đến bên miệng, lại bị cô nuốt trở lại.
Tuy rằng cô sở hữu cốt truyện của thế giới này, nhưng tiếc nuối nhất là không có kế thừa ký ức của nguyên chủ.
Cho nên nguyên chủ có thể tự mặc quần áo hay không, Ngôn Cẩn tự nhiên cũng không biết.
Bởi vậy nội tâm liền có một vạn cái không quen, nhưng vì không muốn mình bị bại lộ, Ngôn Cẩn vẫn ngoãn ngoãn để Tần Văn Châu thay quần áo mới.
Quần áo cô mặc thời điểm ở phòng bệnh, còn lại bao nhiêu Tần Văn Châu trực tiếp ném xuống.
Dùng lời của Tần Văn Châu thì cái này là ném đen đủi xuống.
Tần Văn Châu giúp Ngôn Cẩn mặc xong quần áo xong, sau đó cực kỳ thuận tay thắt lên đầu Ngôn Cẩn hai cái búi tóc, lúc này mới vừa lòng nắm tay Ngôn Cẩn đi ra ngoài.
Thời điểm hai người đi ra vừa vặn gặp bác sĩ Tần đến phòng bệnh bên này kiểm tra phòng.
Nhìn đến trên mặt Ngôn Cẩn, bác sĩ Tần vốn nghiêm túc lộ ra ý cười.
Hắn nói: "Tiểu Cẩn hôm nay thật đáng yêu."
Sau đó cực kì tự nhiên vươn tay xoa xoa hai búi tóc trên đầu Ngôn Cẩn.
Chờ đến khi tay hắn bỏ xuống, Ngôn Cẩn vươn tay chỉnh lại hai búi tóc vốn chỉnh tề đã trật qua một chút.
Bác sĩ Tần thấy Ngôn Cẩn như vậy dường như rất đáng yêu, ý cười trên mặt lại càng đậm.
Trong lòng Ngôn Cẩn trợn trắng mắt.
Mặt ngoài cũng chỉ có thể hướng bác sĩ Tần lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Cậu khỏe."
Tần Văn Châu cũng một bên chào hỏi nói: "Anh họ."
Không sai, bác sĩ Tần cùng nhà mẹ đẻ Tần Văn Châu có chút quan hệ thân thích, chiếu theo thân phận thì Tần Văn Châu phải gọi bác sĩ Tần một tiếng anh.
Đây cũng là lý do vì sao khi Ngôn Cẩn nằm viện, bọn họ có thể mời bác sĩ Tần ở bệnh viện nhi tuyệt đối có quyền uy tới xem bệnh.
Hai người hàn huyên vài câu, bác sĩ Tần lại dặn dò Tần Văn Châu thường ngày phải quan tâm Ngôn Cẩn, đừng làm cô sợ hãi nữa.
Sau đó mới tiếp tục đi kiểm tra phòng bệnh.
Tần Văn Châu lúc này mới tiếp tục đem Ngôn Cẩn rời khỏi bệnh viện nhi.
Hôm nay công ty Ngôn Thành có công việc quan trọng, cho nên mới không thể cùng đến đưa Ngôn Cẩn về nhà.
Bất quá Tần Văn Châu cũng tự mình lái xe, nên Ngôn Thành có tới hay không cũng không khác biệt.
Ngôn gia ở trong một tiểu khu cách bệnh viện nhi thành phố Tĩnh An khá xa, bởi vậy Tần Văn Châu lái xe chừng hơn một giờ, cuối cùng mới về đến nhà.
Thời điểm các cô rời khỏi bệnh viện nhi tầm 10 giờ sáng, khi trở lại tiểu khu, Tần Văn Châu lại tiêu phí chút thời gian cùng mấy người quen biết chào hỏi, nói cho bọn họ biết Ngôn Cẩn đã xuất viện, vì thế lại chậm trễ một chút thời gian.
Bởi vậy, chờ đến khi Ngôn Cẩn trở lại ngôi nhà của mình ở thế giới này, đồng hồ trong phòng khách của nhà họ Ngôn đã muốn chạy đến 12 giờ.
Tần Văn Châu đầu tiên là đem đồ vật cùng thuốc của Ngôn Cẩn đặt xuống phòng khách.
Sau đó lấy ra một cái ghế trẻ em đặt tới trước bàn ăn trong nhà ăn, sau đó lập tức đi vào trong bếp.
Không quá vài phút, bà bưng lên mấy đĩa nhỏ, cùng với một bát cháo thịt nạc lớn từ trong nhà bếp đi ra.
Tần Văn Châu đi đến bàn ăn, nói với Ngôn Cẩn: "Đây là mẹ tính toán tốt thời gian kêu dì tới làm trước, Tiểu Cẩn khẳng định đã đói bụng, chúng ta liền ăn cơm trước, cơm nước xong lại đem Tiểu Cẩn đi chơi nha."
Tần Văn Châu lấy ra một cái bát nhỏ chuyên tâm múc cho Ngôn Cẩn, đưa cho Ngôn Cẩn một bát cháo, sau đó đút cháo cho Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn xác thực cũng có điểm đói bụng, thời điểm cô ăn buổi sáng không tốt, cũng ăn ít, hiện tại mấy tiếng bận rộn, cô thật sự đói bụng.
Hơn nữa Tần Văn Châu là một đại mỹ nhân đút mình ăn cơm, Ngôn Cẩn không có tiết tháo trong lòng nói, là bà ấy nhất định phải đút mình ăn cơm, không phải mình muốn bà đút.
Sau đó liền yên tâm thoải mái hưởng thụ Tần Văn Châu đút cho ăn.
Cơm nước xong, Tần Văn Châu ôm Ngôn Cẩn vào phòng Ngôn Cẩn.
Phòng lấy màu hồng phấn của trẻ con làm chủ đạo, bên dưới là một tấm nệm cao su.
Vách tường cạnh mép giường bị làm thành từng ô vuông nhỏ vương vức, mà ở trong mỗi ô vuông đó đặt đủ loại búp bê Barbie.
Lớn, nhỏ, tóc dài, tóc ngắn, mặc váy, mặc quần……
Cơ hồ sở hữu hết các loại hình búp bê Barbie trên thị trường.
Ngôn Cẩn nhìn hết thảy, linh quang trong đầu chợt lóe.
Giống như...... Nguyên chủ khi còn nhỏ đối với búp bê Barbie rất thích khống chế.
Nguyên bản ở trong cốt truyện, cô thậm chí bởi vì Ngôn Hi không cẩn thận chạm vào búp bê của mình mà sinh khí một trận, sau đó vào bệnh viện.
Tin tức này đối với Ngôn Cẩn không thể nghi ngờ là cái hắc tuyến.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, ngụy trang thành đứa trẻ cô vẫn có thể tiếp thu.
Nhưng nếu thật sự làm cô sắm vai ôm búp bê Barbie đi ngủ, nói thật Ngôn Cẩn cảm thấy chính mình có thể phát điên.
Này thật sự quá không có liêm sỉ!!!!
Nội tâm Ngôn Cẩn không có tiếng động mà thét lên chói tai, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn tay Tần Văn Châu tùy ý hướng đến vách tường đầy búp bê, lấy búp bê Tây Dương cao đến nửa người đưa tới cho mình.
Sau đó lại mềm giọng dặn dò: "Tiểu Cẩn trước cùng Barbie chơi đi nha, để mẹ đi thu thập đồ đạc một chút."
Ngôn Cẩn đơ mặt nhìn Tần Văn Châu đi ra khỏi căn phòng trẻ con.
Sau đó hướng lên nhìn búp bê Barbie bên cạnh trên mặt đang cười hoàn mỹ.
Cám ơn, nhưng cô không cảm thấy chính mình là một tiểu mềm mại chơi búp bê cùng là một giống loài.
Ngôn Hi vốn dĩ nằm bò ở trên giường bệnh của Ngôn Cẩn đọc một quyển truyện, nghe được âm thanh quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó kinh ngạc hô lên một tiếng: "Tiểu béo."
Thân thể tròn vo của cậu bé bị mẹ đẩy tới.
Hắn liếc mắt nhìn Ngôn Hi một cái, nhưng không dám cùng Ngôn Hi chào hỏi, mà đi tới trước giường bệnh của Ngôn Cẩn, sau đó làm động tác khom lưng 90 độ, lớn tiếng nói: "Ngôn Cẩn, thực xin lỗi, anh không nên trêu chọc em, hại em sinh bệnh."
Thời điểm hắn nói lời này, còn khụt khịt mũi hai cái, thoạt nhìn liền biết lúc trước đã bị cha mẹ "giáo dục tốt".
Tiểu béo đối với bệnh tim cũng không có khái niệm gì, hắn chỉ biết mình bất quá chỉ đối với em gái nhỏ làm mặt quỷ, dọa cô một chút.
Sau đó em gái liền sinh bệnh, mông mình cũng nở hoa rồi.
Hiện tại hắn còn phải theo cha mẹ lại đây xin lỗi em gái nhỏ.
Bất quá nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của Ngôn Cẩn, trong lòng tiểu béo có chút bất mãn vì bị cha mẹ giáo huấn liền tan thành mây khói.
Bộ dạng của em gái nhỏ thật sự là không thoải mái, xem ra cô chính là thật sinh bệnh, sinh bệnh thật sự khó chịu.
Tưởng tượng như vậy, tiểu béo, không, Tống Vân Kỳ trong lòng lập tức áy náy.
Mẹ hắn đi theo phía sau lúc này cũng mở miệng nói: : "Chị Tần, thực sự xin lỗi, chúng tôi đã giáo huấn qua tiểu béo, hắn cũng đã nhận thức được sai lầm, về sau tuyệt đối không tái phạm." Chi phí chữa bệnh cho Tiểu Cẩn chúng tôi đều gánh vác toàn bộ, chỉ hy vọng chị Tần cho chúng tôi cơ hội này."
Gia đình Ngôn Cẩn cùng gia đình Tống Vân Kỳ là hàng xóm tại tiểu khu, ngày thường quan hệ cũng không tồi.
Thời điểm Ngôn Cẩn nhớ đến điểm này, vội vàng mở miệng nói: "Anh tiểu béo, em không có việc gì."
Cô thực ra muốn nói cùng Tần Văn Châu là cơ thể mình thực tốt, không cần vì mình mà làm hư quan hệ với cha mẹ Tống Vân Kỳ, chỉ là sau đó Ngôn Cẩn nghĩ lại thân phận của mình lúc này chỉ là đứa trẻ năm sáu tuổi. Những lời này không phải lời cô ở tuổi này có thể nói.
Nhưng lời Ngôn Cẩn vừa nói ra vẫn có thể vuốt phẳng tâm trạng Tần Văn Châu đang không vui, bản thân mình nếu đã là con gái bảo bối thì nên nói như vậy.
Cho nên đối mặt với hai mẹ con Tống Vân Kỳ đang xin lỗi, dù trong lòng Tần Văn Châu không vui như thế nào, thái độ của bà vẫn là mềm mại lại.
Chỉ là đối mặt với người làm con gái bảo bối đi một vòng xuống quỷ môn quan, Tần Văn Châu vẫn không thể vui vẻ.
Cuối cùng bà đối với cha mẹ Tống Vân Kỳ nói một câu: "Về sau quản giáo cho tốt Vân Kỳ nhà các người."
Sau đó liền ngồi xuống cạnh Ngôn Cẩn đút canh gà cho cô.
Cha mẹ Tống Vân Kỳ cuối cùng chính là xấu hổ buông đồ vật cầm trên tay xuống, sau đó có chút không muốn mà cùng Tống Vân Kỳ rời khỏi phòng bệnh, đi trả viện phí cho Ngôn Cẩn.
Một lúc sau, Ngôn Thành lúc này mới đi vài bước tới chỗ Tần Văn Châu, an ủi nói: 'Tốt, thằng bé Vân Kỳ kia khẳng định không cố ý, nói tiếp thường ngày bọn họ cũng giúp nhà chúng ta không ít, em liền đại nhân đại lượng tha thứ cho họ đi."
Tần Văn Châu bĩu môi, tuy rằng biểu tình trên mặt vẫn là không cao hứng, nhưng khóe miệng bà đã buông lỏng, Ngôn Cẩn thấy thế biết rằng chuyện này hẳn là xuôi xuôi.
Lúc này Ngôn Cẩn không khỏi thở phào một hơi.
Trong cốt truyện, ở thế giới này Tống Vân Kỳ vẫn tính là một nhân vật lớn.
Đừng nhìn hiện tại hắn là đứa trẻ ngịch ngợm bình thường, nhưng tương lai còn dài, hắn chính là nam thần vườn trường.
Đồng thời, Tống Vân Kỳ cũng được coi là nam phụ số hai của truyện, cho Ngôn Hi bị em gái cùng cha mẹ xúc phạm rất nhiều tia ấm áp.
Mặc kệ nói thế nào, Ngôn Cẩn đều không muốn mẹ của thân thể này cùng mẹ của Tống Vân Kỳ làm căng.
Cứ như vậy, Ngôn Cẩn vẫn luôn ở bệnh viện ở hơn nửa tháng, cuối cùng dưới sự cho phép của bác sĩ Tần mới được phép làm thủ tục xuất viện.
Buổi sáng cùng ngày xuất viện, Ngôn Cẩn tình lại liền thấy Tần Văn Châu đang thu tập tốt phòng bệnh của mình xong xuôi.
Nhìn thấy Ngôn Cẩn tỉnh lại, Tần Văn Châu quay đầu lại đối với Ngôn Cẩn lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Sau đó tiến đến chỗ Ngôn Cần giúp cô mặc tốt quần áo vào.
Tuổi tác Tần Văn Châu lúc này cũng không lớn, bất quá cũng chỉ tầm 27-28 tuổi.
So với Ngôn Cẩn trước khi xuyên đến thế giới này cũng chỉ lớn hơn vài tuổi.
Hiện tại bị một đại mỹ nhân không có hơn mình bao nhiêu tuổi, dùng ánh mắt yêu thương của mẹ mà nhìn mình, mặt Ngôn Cẩn rõ ràng là đỏ lên.
Thật ra cô vốn muốn nói chính mình có thể tự mặc quần áo, nhưng lời nói đến bên miệng, lại bị cô nuốt trở lại.
Tuy rằng cô sở hữu cốt truyện của thế giới này, nhưng tiếc nuối nhất là không có kế thừa ký ức của nguyên chủ.
Cho nên nguyên chủ có thể tự mặc quần áo hay không, Ngôn Cẩn tự nhiên cũng không biết.
Bởi vậy nội tâm liền có một vạn cái không quen, nhưng vì không muốn mình bị bại lộ, Ngôn Cẩn vẫn ngoãn ngoãn để Tần Văn Châu thay quần áo mới.
Quần áo cô mặc thời điểm ở phòng bệnh, còn lại bao nhiêu Tần Văn Châu trực tiếp ném xuống.
Dùng lời của Tần Văn Châu thì cái này là ném đen đủi xuống.
Tần Văn Châu giúp Ngôn Cẩn mặc xong quần áo xong, sau đó cực kỳ thuận tay thắt lên đầu Ngôn Cẩn hai cái búi tóc, lúc này mới vừa lòng nắm tay Ngôn Cẩn đi ra ngoài.
Thời điểm hai người đi ra vừa vặn gặp bác sĩ Tần đến phòng bệnh bên này kiểm tra phòng.
Nhìn đến trên mặt Ngôn Cẩn, bác sĩ Tần vốn nghiêm túc lộ ra ý cười.
Hắn nói: "Tiểu Cẩn hôm nay thật đáng yêu."
Sau đó cực kì tự nhiên vươn tay xoa xoa hai búi tóc trên đầu Ngôn Cẩn.
Chờ đến khi tay hắn bỏ xuống, Ngôn Cẩn vươn tay chỉnh lại hai búi tóc vốn chỉnh tề đã trật qua một chút.
Bác sĩ Tần thấy Ngôn Cẩn như vậy dường như rất đáng yêu, ý cười trên mặt lại càng đậm.
Trong lòng Ngôn Cẩn trợn trắng mắt.
Mặt ngoài cũng chỉ có thể hướng bác sĩ Tần lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Cậu khỏe."
Tần Văn Châu cũng một bên chào hỏi nói: "Anh họ."
Không sai, bác sĩ Tần cùng nhà mẹ đẻ Tần Văn Châu có chút quan hệ thân thích, chiếu theo thân phận thì Tần Văn Châu phải gọi bác sĩ Tần một tiếng anh.
Đây cũng là lý do vì sao khi Ngôn Cẩn nằm viện, bọn họ có thể mời bác sĩ Tần ở bệnh viện nhi tuyệt đối có quyền uy tới xem bệnh.
Hai người hàn huyên vài câu, bác sĩ Tần lại dặn dò Tần Văn Châu thường ngày phải quan tâm Ngôn Cẩn, đừng làm cô sợ hãi nữa.
Sau đó mới tiếp tục đi kiểm tra phòng bệnh.
Tần Văn Châu lúc này mới tiếp tục đem Ngôn Cẩn rời khỏi bệnh viện nhi.
Hôm nay công ty Ngôn Thành có công việc quan trọng, cho nên mới không thể cùng đến đưa Ngôn Cẩn về nhà.
Bất quá Tần Văn Châu cũng tự mình lái xe, nên Ngôn Thành có tới hay không cũng không khác biệt.
Ngôn gia ở trong một tiểu khu cách bệnh viện nhi thành phố Tĩnh An khá xa, bởi vậy Tần Văn Châu lái xe chừng hơn một giờ, cuối cùng mới về đến nhà.
Thời điểm các cô rời khỏi bệnh viện nhi tầm 10 giờ sáng, khi trở lại tiểu khu, Tần Văn Châu lại tiêu phí chút thời gian cùng mấy người quen biết chào hỏi, nói cho bọn họ biết Ngôn Cẩn đã xuất viện, vì thế lại chậm trễ một chút thời gian.
Bởi vậy, chờ đến khi Ngôn Cẩn trở lại ngôi nhà của mình ở thế giới này, đồng hồ trong phòng khách của nhà họ Ngôn đã muốn chạy đến 12 giờ.
Tần Văn Châu đầu tiên là đem đồ vật cùng thuốc của Ngôn Cẩn đặt xuống phòng khách.
Sau đó lấy ra một cái ghế trẻ em đặt tới trước bàn ăn trong nhà ăn, sau đó lập tức đi vào trong bếp.
Không quá vài phút, bà bưng lên mấy đĩa nhỏ, cùng với một bát cháo thịt nạc lớn từ trong nhà bếp đi ra.
Tần Văn Châu đi đến bàn ăn, nói với Ngôn Cẩn: "Đây là mẹ tính toán tốt thời gian kêu dì tới làm trước, Tiểu Cẩn khẳng định đã đói bụng, chúng ta liền ăn cơm trước, cơm nước xong lại đem Tiểu Cẩn đi chơi nha."
Tần Văn Châu lấy ra một cái bát nhỏ chuyên tâm múc cho Ngôn Cẩn, đưa cho Ngôn Cẩn một bát cháo, sau đó đút cháo cho Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn xác thực cũng có điểm đói bụng, thời điểm cô ăn buổi sáng không tốt, cũng ăn ít, hiện tại mấy tiếng bận rộn, cô thật sự đói bụng.
Hơn nữa Tần Văn Châu là một đại mỹ nhân đút mình ăn cơm, Ngôn Cẩn không có tiết tháo trong lòng nói, là bà ấy nhất định phải đút mình ăn cơm, không phải mình muốn bà đút.
Sau đó liền yên tâm thoải mái hưởng thụ Tần Văn Châu đút cho ăn.
Cơm nước xong, Tần Văn Châu ôm Ngôn Cẩn vào phòng Ngôn Cẩn.
Phòng lấy màu hồng phấn của trẻ con làm chủ đạo, bên dưới là một tấm nệm cao su.
Vách tường cạnh mép giường bị làm thành từng ô vuông nhỏ vương vức, mà ở trong mỗi ô vuông đó đặt đủ loại búp bê Barbie.
Lớn, nhỏ, tóc dài, tóc ngắn, mặc váy, mặc quần……
Cơ hồ sở hữu hết các loại hình búp bê Barbie trên thị trường.
Ngôn Cẩn nhìn hết thảy, linh quang trong đầu chợt lóe.
Giống như...... Nguyên chủ khi còn nhỏ đối với búp bê Barbie rất thích khống chế.
Nguyên bản ở trong cốt truyện, cô thậm chí bởi vì Ngôn Hi không cẩn thận chạm vào búp bê của mình mà sinh khí một trận, sau đó vào bệnh viện.
Tin tức này đối với Ngôn Cẩn không thể nghi ngờ là cái hắc tuyến.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, ngụy trang thành đứa trẻ cô vẫn có thể tiếp thu.
Nhưng nếu thật sự làm cô sắm vai ôm búp bê Barbie đi ngủ, nói thật Ngôn Cẩn cảm thấy chính mình có thể phát điên.
Này thật sự quá không có liêm sỉ!!!!
Nội tâm Ngôn Cẩn không có tiếng động mà thét lên chói tai, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn tay Tần Văn Châu tùy ý hướng đến vách tường đầy búp bê, lấy búp bê Tây Dương cao đến nửa người đưa tới cho mình.
Sau đó lại mềm giọng dặn dò: "Tiểu Cẩn trước cùng Barbie chơi đi nha, để mẹ đi thu thập đồ đạc một chút."
Ngôn Cẩn đơ mặt nhìn Tần Văn Châu đi ra khỏi căn phòng trẻ con.
Sau đó hướng lên nhìn búp bê Barbie bên cạnh trên mặt đang cười hoàn mỹ.
Cám ơn, nhưng cô không cảm thấy chính mình là một tiểu mềm mại chơi búp bê cùng là một giống loài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.