Chương 5:
Vi Vi Vi Mang
15/06/2021
Editor: Linh Kim
Ngôn Cẩn đi theo Ngôn Hi đi vào phòng Ngôn Hi.
Phòng bố trí rất đơn giản, hoàn toàn ngắn gọn bất đồng với phòng của Ngôn Cẩn.
Trên biểu hiện của căn phòng cũng biết người bố trí không đặt tâm vào.
Ngôn Hi kéo Ngôn Cẩn ngồi xuống bàn học của mình.
“Tiểu Cẩn, hôm nay cô giáo dạy vẽ, em có muốn cùng nhau làm không?”
Ngôn Hi trịnh trọng lấy từ trong cặp nhỏ ra một xấp giấy vẽ trắng ra.
Ngôn Cẩn nhìn thoáng qua, trên mặt giấy đã hoàn thành hơn phân nửa.
"Cô giáo muốn chúng ta đem mọi người trong gia đình vẽ ra, chị đã vẽ ba và mẹ, hiện tại còn chị và em chưa có vẽ."
Ngôn Hi nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Ngôn Cẩn, có chút hưng phấn nói: "Vừa vặn em đã trở về, có thể cho chị làm mẫu vẽ."
Ngôn Cẩn đối với việc này không có ý kiến gì, cô vẫn rất thích Ngôn Hi.
Đích xác cô bé xinh xắn đáng yêu lại hiểu chuyện, ai sẽ không thích?
Chẳng qua hiện tại nhìn Ngôn Cẩn giống như Ngôn Hi là một cô bé nhỏ, nhưng nội tâm cô rõ ràng là một người trưởng thành.
Đối mặt với hai người lớn là Ngôn Thành cùng Tần Văn châu đã có sức phán đoán của người lớn, Ngôn Cẩn đành phải khống chế mình làm ra hành vi của một cô bé năm sáu tuổi.
Nhưng thời điểm ở trước mặt Ngôn Hi, cô tự nhiên hơn nhiều.
Nghe xong thỉnh cầu làm mẫu vẽ của Ngôn Hi, Ngôn Cẩn mở to đôi mắt xinh đẹp lên.
Cô có chút không có ý tốt mà nhìn về phía Ngôn Hi: "Làm người mẫu, Có thể! Nhưng em thấy trên TV làm người mẫu đều có tiền lương, cho nên chị sẽ phát cho em tiền lương sao?
“Tiền lương? Tiền lương là cái gì nha?”
Chỉ tiếc đối với Ngôn Hi, hoàn toàn đối với tiền lương là cái gì không có chút khái niệm.
Ngôn Hi bị lời cô nói có chút hướng về phía Ngôn Cẩn hỏi.
Ngôn Cẩn bị lời nói này đơ ra một chút, cũng không hề úp úp mở mở.
Cô nói trắng ra: "Tiểu Cẩn muốn chị thơm thơm mới có thể đồng ý nha!"
“Thơm thơm?” Ngôn Hi có chút kinh ngạc nói.
Bất quá ngay sau đó, thời điểm Ngôn Cẩn còn chưa phản ứng lại, Ngôn Hi đột nhiên tiến lại gần Ngôn Cẩn, sau đó dừng lại thơm vào má Ngôn Cẩn.
Ngôn Hi thơm xong khuôn mặt Ngôn Cẩn, lui lại nói: "Thì ra tiền lương là thơm thơm nha! Chị hiện tại đã trả cho Tiểu Cẩn tiền lương, Tiển Cẩn liền làm người mẫu cho chị nha."
Ngôn Cẩn có chút ngơ sờ mặt, kỳ thực cô sẽ tưởng cô thơm lên má Ngôn Hi một cái, cô thật sự không ngờ động tác của Ngôn Hi lại nhanh như vậy.
Nhưng đối với Ngôn Hi mà nói, đây là lần đầu tiên mình có thể hướng em gái đưa ra thứ gì, vẫn là không nhịn được biểu tình vui vẻ.
Ngoài mặt Ngôn Hi rất là bình tĩnh, nhưng kì thực trong là cô đã sớm kích động lên.
Trong ánh mắt Ngôn Hi là chờ mong, Ngôn Cẩn nhìn rõ ràng. Bởi vậy cô chỉ hơi do dự một chút, liền dựa theo tư thế mà Ngôn Hi nói ngồi xuống giường đơn.
Chăn đệm bất đồng với bộ HelloKitty của Ngôn Cẩn, chăn nệm trong phòng Ngôn Hi cũng là màu trắng đơn giản,
Trên giường Ngôn Hi cũng không có các loại đồ chơi khác nhau.
Nhưng đối với Ngôn Cẩn mà nói, đây chính là hoàn cảnh căn phòng mà cô muốn ở.
Bố trí ở căn phòng của nguyên thân kia, không cùng thẩm mỹ với cô.
Ngôn Hi nhìn Ngôn Cẩn dựa theo tư thế mình nói ngồi xuống xong, lúc này mới cầm lấy giấy bút trên bàn, vừa nhìn Ngôn Cẩn vừa vẽ.
Cô vẽ quả thực nhanh, chừng mười phút ngắn ngủi.
Ngôn Cẩn nghe được cô đối với mình nói: "Tốt."
Ngôn Cẩn có chút kinh ngạc từ trên giường nhảy xuống.
Nhanh như vậy? Nội tâm cô có chút không thể tin tưởng.
Đời trước kỳ thực cô cũng làm qua người mẫu, cô vừa mới tốt nghiệp đại học, thời điểm không tìm được công việc, đã từng vì áp lực tiền mà có một đoạn thời gian đi làm người mẫu.
Trong trí nhớ của Ngôn Cẩn, những phòng vẽ của học sinh học vẽ thường không xong trước ba giờ đồng hồ.
Bất quá thời điểm ánh mắt Ngôn Cẩn chạm đến khuôn mặt non nớt của Ngôn Hi, sửng sốt một chút, sau đó cô không nhịn được nở nụ cười.
Đúng vậy, cô đã quên, chính mình hiện tại cũng chỉ là đứa trẻ sáu tuổi thôi.
Mà cùng với đứa trẻ là Ngôn Hi, sao có thể hiểu được ít nhiều nghệ thuật vẽ?
Quả nhiên, thời điểm nhìn đến mình trong tranh của ngôn Hi, trong lòng Ngôn Cẩn đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không nhịn được giật giật khóe miệng.
Nếu không phải người trên giấy có hai cái bím tóc, Ngôn Cẩn thật không nhận ra người nhỏ này chính là mình.
Trong lòng nghĩ thế nào, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt hàm ý mong chờ của Ngôn Hi, Ngôn Cẩn vẫn thập phần chân thành ca ngợi.
"Chị vẽ thật đẹp mắt."
Ngôn Hi được khích lệ, nháy mắt đôi mắt đều sáng lên, có chút cao hứng đối với Ngôn Cẩn giới thiệu những nhân vật khác.
"Cái này ba ba, cái này là mẹ, mẹ ôm Tiểu Cẩn, chị đứng bên cạnh."
Trên giấy vẽ trắng tinh, bị Ngôn Hi dùng mấy đường cọ màu đen phác họa.
Ngôn Cẩn nhìn đến Ngôn Hi giới thiệu chính mình nhỏ bé cô độc đứng bên cạnh ba người bên cạnh.
Nội tâm cô không khỏi thở dài một hơi.
Lúc trước xem tiểu thuyết, cô thực đau lòng cho nữ chính Ngôn Hi.
Cô ấy chẳng qua nghe lời giáo viên làm người tốt chuyện tốt, kết quả lại chọc phải nam chính Lăng Phong đầu óc có vấn đề, bản thân mình là cái hầm băng, từ năm 15 tuổi ngược đến 25 tuổi.
Kết quả cuối cùng thật vất vả trải qua biển lửa, tác giả lại an bài khiến mất trí nhớ, sau đó cùng tra nam Lăng Phong HE.
Bất quá hiện tại trong thân thể Ngôn Cẩn, cô đối với tra nam Lăng Phong không có ý gì, cũng đối với chuyện cùng chị gái cùng cha mẹ tranh đoạt không có chút hứng thú nào.
Cho nên Ngôn Cẩn sẽ không khiến cho tương lai Ngôn Hi rơi xuống nông nỗi như vậy.
Nghĩ đến đây, Ngôn Cẩn không khỏi dùng một loại ánh mắt yêu thương nhìn về phía Ngôn Hi.
Ngôn Hi không biết vì sao, bị Ngôn Cẩn nhìn bằng ánh mắt này cả người phát run một chút, nhưng tổng quát chính mình cũng không thể nói ra được như thế nào.
Vừa lúc này Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành làm cơm tối xong.
Bà hô hai tiếng "Tiểu Cẩn", lúc sau Ngôn Cẩn trả lời, mới từ phòng Ngôn Hi ra tới.
"Như thế nào lại ở bên này?" Tần Văn Châu có chút nghi hoặc hỏi.
Ngôn Cẩn ngẩng đầu, hướng bà cười lấy lòng, sau đó nói: "Con lại đây xem chị vẽ, mẹ người xem, cái này là con, cái này là mẹ cùng ba ba, cái này là chị."
Ngôn Cẩn giống như đứa trẻ chân chính, hưng phấn đem thứ trong tay mình cho Tần Văn Châu xem.
Chỉ là phản ứng của Tần Văn Châu có chút ngoài ý Ngôn Cẩn có thể đoán được.
Xem ra, chẳng sợ Tần Văn Châu bởi vì thân thể có bệnh tim của mình mà thiên vị, nhưng đối với Ngôn Hi, hẳn là bà vẫn có vài phần tình thương của mẹ đi.
Hiện tại đối mặt với Ngôn Cẩn liếc đang nhìn, hẳn là bà có điểm phản ứng lại.
Chỉ là Tần Văn Châu cố tình biểu hiện một chút phản ứng cũng không có, bà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn bức họa, sau đó liền thu hồi tầm mắt.
Đối với Ngôn Hi khen ngợi nói: “Tiểu Hi họa không tồi, tiếp tục nỗ lực.”
Nhưng thái độ này Ngôn Cẩn nhìn ra, là làm cho có lệ.
Tần Văn Châu khen ngợi Ngôn Hi xong liền lại quay đầu đối Ngôn Cẩn nói: "Đều nhanh đến sáu giờ rồi, Tiểu Cẩn nên đi uống thuốc đi."
Ngôn Cẩn không biết nói cái gì, cô hiện tại cũng xác thật không nên nói cái gì, bằng không liền tính là Tần Văn Châu lại bị ái nữ chi tâm che mắt đôi mắt, sẽ phát hiện ra cô có điểm không thích hợp.
Cho nên, vì an toàn mạng sống của mình mà suy xét, vì không muốn bị người khác kéo đi nghiên cứu lung tung. Ngôn Cẩn khép miệng lại, tùy ý để Tần Văn Châu ôm mình lên, sau đó về trong phòng của chính mình.
Chỉ là trong lòng của Ngôn Cẩn, một hạt giống hoài nghi được gieo xuống.
Thái độ của Tần Văn Châu quá không hợp lẽ thường.
Giống như trước kia đọc quyển tiểu thuyết này trong lòng nghĩ là như vậy, trên thế giới xác thực là có cha mẹ bất công, nhưng bất công đến mức muốn một con gái làm trâu ngựa cho một cô con gái khác, thậm chí là sinh mệnh, cô trước nay đều chưa gặp qua.
Nhìn đến em gái bị mẹ ôm đi, Ngôn Hi có chút tiếc nuối thu hồi bức họa trong tay, cô còn không có cùng em gái giới thiệu xong đâu.
Tần Văn Châu đem Ngôn Cẩn đặt tới trên giường, sau đó liền chuẩn bị tốt nước ấm. Liền một viên lại một viên đút cho Ngôn Cẩn uống thuốc, nuốt xuống một viên uống một ngụm nước.
Cổ họng Ngôn Cẩn hiện tại quá nhỏ, chỉ có thể uống thuốc như vậy.
Lúc sau uống thuốc xong, Tần Văn Châu lại mang theo Ngôn Cẩn đi trong phòng khách, xem phim hoạt hình một hồi.
Là một bộ phim hoạt hình cũ giảng về đạo đức, cũng không có tình tiết chọc cười.
Theo lời Tần Văn Châu nói, Ngôn Cẩn mỗi buổi tối đều phải xem một tập.
Nghe được Tần Văn Châu nói như vậy vì không muốn phá hư tình cảnh của thân thể này, Ngôn Cẩn cũng chỉ có thể chống mắt nhàm chán xem hết một tập phim hoạt hình nhàm chán cùng với Tần Văn Châu.
Lúc sau xem xong phim hoạt hình, thời gian đã tới 8 giờ.
Tần Văn Châu một bên kêu Ngôn Hi đang tự mình chơi đùa trong phòng ra rửa mặt, một bên mang Ngôn Cẩn vào buồng vệ sinh.
Ở thời điểm Ngôn Cẩn không có phản ứng gì, bà liền trực tiếp cởi quần áo của Ngôn Cẩn ra.
Ngôn Cẩn kinh ngạc một chút, có chút nói lắp nói: “Mẹ?”
Tần Văn Châu liếc nhìn cô một cái, có chút buồn cười nói: “Thẹn thùng cái gì? Lúc trước không phải đều là mẹ tắm rửa cho sao?”
Ngôn Cẩn không biết đáp lời thế nào, lúc trước ở bệnh viện tuy rằng thân mình của bản thân đều do Tần Văn Châu xử lý, nhưng cô vẫn cho rằng đó là tình huống đặc thù.
Ai mà biết về đến nhà vẫn đối mặt với cục diện làm người xấu hổ.
Ngôn Cẩn đi theo Ngôn Hi đi vào phòng Ngôn Hi.
Phòng bố trí rất đơn giản, hoàn toàn ngắn gọn bất đồng với phòng của Ngôn Cẩn.
Trên biểu hiện của căn phòng cũng biết người bố trí không đặt tâm vào.
Ngôn Hi kéo Ngôn Cẩn ngồi xuống bàn học của mình.
“Tiểu Cẩn, hôm nay cô giáo dạy vẽ, em có muốn cùng nhau làm không?”
Ngôn Hi trịnh trọng lấy từ trong cặp nhỏ ra một xấp giấy vẽ trắng ra.
Ngôn Cẩn nhìn thoáng qua, trên mặt giấy đã hoàn thành hơn phân nửa.
"Cô giáo muốn chúng ta đem mọi người trong gia đình vẽ ra, chị đã vẽ ba và mẹ, hiện tại còn chị và em chưa có vẽ."
Ngôn Hi nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Ngôn Cẩn, có chút hưng phấn nói: "Vừa vặn em đã trở về, có thể cho chị làm mẫu vẽ."
Ngôn Cẩn đối với việc này không có ý kiến gì, cô vẫn rất thích Ngôn Hi.
Đích xác cô bé xinh xắn đáng yêu lại hiểu chuyện, ai sẽ không thích?
Chẳng qua hiện tại nhìn Ngôn Cẩn giống như Ngôn Hi là một cô bé nhỏ, nhưng nội tâm cô rõ ràng là một người trưởng thành.
Đối mặt với hai người lớn là Ngôn Thành cùng Tần Văn châu đã có sức phán đoán của người lớn, Ngôn Cẩn đành phải khống chế mình làm ra hành vi của một cô bé năm sáu tuổi.
Nhưng thời điểm ở trước mặt Ngôn Hi, cô tự nhiên hơn nhiều.
Nghe xong thỉnh cầu làm mẫu vẽ của Ngôn Hi, Ngôn Cẩn mở to đôi mắt xinh đẹp lên.
Cô có chút không có ý tốt mà nhìn về phía Ngôn Hi: "Làm người mẫu, Có thể! Nhưng em thấy trên TV làm người mẫu đều có tiền lương, cho nên chị sẽ phát cho em tiền lương sao?
“Tiền lương? Tiền lương là cái gì nha?”
Chỉ tiếc đối với Ngôn Hi, hoàn toàn đối với tiền lương là cái gì không có chút khái niệm.
Ngôn Hi bị lời cô nói có chút hướng về phía Ngôn Cẩn hỏi.
Ngôn Cẩn bị lời nói này đơ ra một chút, cũng không hề úp úp mở mở.
Cô nói trắng ra: "Tiểu Cẩn muốn chị thơm thơm mới có thể đồng ý nha!"
“Thơm thơm?” Ngôn Hi có chút kinh ngạc nói.
Bất quá ngay sau đó, thời điểm Ngôn Cẩn còn chưa phản ứng lại, Ngôn Hi đột nhiên tiến lại gần Ngôn Cẩn, sau đó dừng lại thơm vào má Ngôn Cẩn.
Ngôn Hi thơm xong khuôn mặt Ngôn Cẩn, lui lại nói: "Thì ra tiền lương là thơm thơm nha! Chị hiện tại đã trả cho Tiểu Cẩn tiền lương, Tiển Cẩn liền làm người mẫu cho chị nha."
Ngôn Cẩn có chút ngơ sờ mặt, kỳ thực cô sẽ tưởng cô thơm lên má Ngôn Hi một cái, cô thật sự không ngờ động tác của Ngôn Hi lại nhanh như vậy.
Nhưng đối với Ngôn Hi mà nói, đây là lần đầu tiên mình có thể hướng em gái đưa ra thứ gì, vẫn là không nhịn được biểu tình vui vẻ.
Ngoài mặt Ngôn Hi rất là bình tĩnh, nhưng kì thực trong là cô đã sớm kích động lên.
Trong ánh mắt Ngôn Hi là chờ mong, Ngôn Cẩn nhìn rõ ràng. Bởi vậy cô chỉ hơi do dự một chút, liền dựa theo tư thế mà Ngôn Hi nói ngồi xuống giường đơn.
Chăn đệm bất đồng với bộ HelloKitty của Ngôn Cẩn, chăn nệm trong phòng Ngôn Hi cũng là màu trắng đơn giản,
Trên giường Ngôn Hi cũng không có các loại đồ chơi khác nhau.
Nhưng đối với Ngôn Cẩn mà nói, đây chính là hoàn cảnh căn phòng mà cô muốn ở.
Bố trí ở căn phòng của nguyên thân kia, không cùng thẩm mỹ với cô.
Ngôn Hi nhìn Ngôn Cẩn dựa theo tư thế mình nói ngồi xuống xong, lúc này mới cầm lấy giấy bút trên bàn, vừa nhìn Ngôn Cẩn vừa vẽ.
Cô vẽ quả thực nhanh, chừng mười phút ngắn ngủi.
Ngôn Cẩn nghe được cô đối với mình nói: "Tốt."
Ngôn Cẩn có chút kinh ngạc từ trên giường nhảy xuống.
Nhanh như vậy? Nội tâm cô có chút không thể tin tưởng.
Đời trước kỳ thực cô cũng làm qua người mẫu, cô vừa mới tốt nghiệp đại học, thời điểm không tìm được công việc, đã từng vì áp lực tiền mà có một đoạn thời gian đi làm người mẫu.
Trong trí nhớ của Ngôn Cẩn, những phòng vẽ của học sinh học vẽ thường không xong trước ba giờ đồng hồ.
Bất quá thời điểm ánh mắt Ngôn Cẩn chạm đến khuôn mặt non nớt của Ngôn Hi, sửng sốt một chút, sau đó cô không nhịn được nở nụ cười.
Đúng vậy, cô đã quên, chính mình hiện tại cũng chỉ là đứa trẻ sáu tuổi thôi.
Mà cùng với đứa trẻ là Ngôn Hi, sao có thể hiểu được ít nhiều nghệ thuật vẽ?
Quả nhiên, thời điểm nhìn đến mình trong tranh của ngôn Hi, trong lòng Ngôn Cẩn đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không nhịn được giật giật khóe miệng.
Nếu không phải người trên giấy có hai cái bím tóc, Ngôn Cẩn thật không nhận ra người nhỏ này chính là mình.
Trong lòng nghĩ thế nào, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt hàm ý mong chờ của Ngôn Hi, Ngôn Cẩn vẫn thập phần chân thành ca ngợi.
"Chị vẽ thật đẹp mắt."
Ngôn Hi được khích lệ, nháy mắt đôi mắt đều sáng lên, có chút cao hứng đối với Ngôn Cẩn giới thiệu những nhân vật khác.
"Cái này ba ba, cái này là mẹ, mẹ ôm Tiểu Cẩn, chị đứng bên cạnh."
Trên giấy vẽ trắng tinh, bị Ngôn Hi dùng mấy đường cọ màu đen phác họa.
Ngôn Cẩn nhìn đến Ngôn Hi giới thiệu chính mình nhỏ bé cô độc đứng bên cạnh ba người bên cạnh.
Nội tâm cô không khỏi thở dài một hơi.
Lúc trước xem tiểu thuyết, cô thực đau lòng cho nữ chính Ngôn Hi.
Cô ấy chẳng qua nghe lời giáo viên làm người tốt chuyện tốt, kết quả lại chọc phải nam chính Lăng Phong đầu óc có vấn đề, bản thân mình là cái hầm băng, từ năm 15 tuổi ngược đến 25 tuổi.
Kết quả cuối cùng thật vất vả trải qua biển lửa, tác giả lại an bài khiến mất trí nhớ, sau đó cùng tra nam Lăng Phong HE.
Bất quá hiện tại trong thân thể Ngôn Cẩn, cô đối với tra nam Lăng Phong không có ý gì, cũng đối với chuyện cùng chị gái cùng cha mẹ tranh đoạt không có chút hứng thú nào.
Cho nên Ngôn Cẩn sẽ không khiến cho tương lai Ngôn Hi rơi xuống nông nỗi như vậy.
Nghĩ đến đây, Ngôn Cẩn không khỏi dùng một loại ánh mắt yêu thương nhìn về phía Ngôn Hi.
Ngôn Hi không biết vì sao, bị Ngôn Cẩn nhìn bằng ánh mắt này cả người phát run một chút, nhưng tổng quát chính mình cũng không thể nói ra được như thế nào.
Vừa lúc này Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành làm cơm tối xong.
Bà hô hai tiếng "Tiểu Cẩn", lúc sau Ngôn Cẩn trả lời, mới từ phòng Ngôn Hi ra tới.
"Như thế nào lại ở bên này?" Tần Văn Châu có chút nghi hoặc hỏi.
Ngôn Cẩn ngẩng đầu, hướng bà cười lấy lòng, sau đó nói: "Con lại đây xem chị vẽ, mẹ người xem, cái này là con, cái này là mẹ cùng ba ba, cái này là chị."
Ngôn Cẩn giống như đứa trẻ chân chính, hưng phấn đem thứ trong tay mình cho Tần Văn Châu xem.
Chỉ là phản ứng của Tần Văn Châu có chút ngoài ý Ngôn Cẩn có thể đoán được.
Xem ra, chẳng sợ Tần Văn Châu bởi vì thân thể có bệnh tim của mình mà thiên vị, nhưng đối với Ngôn Hi, hẳn là bà vẫn có vài phần tình thương của mẹ đi.
Hiện tại đối mặt với Ngôn Cẩn liếc đang nhìn, hẳn là bà có điểm phản ứng lại.
Chỉ là Tần Văn Châu cố tình biểu hiện một chút phản ứng cũng không có, bà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn bức họa, sau đó liền thu hồi tầm mắt.
Đối với Ngôn Hi khen ngợi nói: “Tiểu Hi họa không tồi, tiếp tục nỗ lực.”
Nhưng thái độ này Ngôn Cẩn nhìn ra, là làm cho có lệ.
Tần Văn Châu khen ngợi Ngôn Hi xong liền lại quay đầu đối Ngôn Cẩn nói: "Đều nhanh đến sáu giờ rồi, Tiểu Cẩn nên đi uống thuốc đi."
Ngôn Cẩn không biết nói cái gì, cô hiện tại cũng xác thật không nên nói cái gì, bằng không liền tính là Tần Văn Châu lại bị ái nữ chi tâm che mắt đôi mắt, sẽ phát hiện ra cô có điểm không thích hợp.
Cho nên, vì an toàn mạng sống của mình mà suy xét, vì không muốn bị người khác kéo đi nghiên cứu lung tung. Ngôn Cẩn khép miệng lại, tùy ý để Tần Văn Châu ôm mình lên, sau đó về trong phòng của chính mình.
Chỉ là trong lòng của Ngôn Cẩn, một hạt giống hoài nghi được gieo xuống.
Thái độ của Tần Văn Châu quá không hợp lẽ thường.
Giống như trước kia đọc quyển tiểu thuyết này trong lòng nghĩ là như vậy, trên thế giới xác thực là có cha mẹ bất công, nhưng bất công đến mức muốn một con gái làm trâu ngựa cho một cô con gái khác, thậm chí là sinh mệnh, cô trước nay đều chưa gặp qua.
Nhìn đến em gái bị mẹ ôm đi, Ngôn Hi có chút tiếc nuối thu hồi bức họa trong tay, cô còn không có cùng em gái giới thiệu xong đâu.
Tần Văn Châu đem Ngôn Cẩn đặt tới trên giường, sau đó liền chuẩn bị tốt nước ấm. Liền một viên lại một viên đút cho Ngôn Cẩn uống thuốc, nuốt xuống một viên uống một ngụm nước.
Cổ họng Ngôn Cẩn hiện tại quá nhỏ, chỉ có thể uống thuốc như vậy.
Lúc sau uống thuốc xong, Tần Văn Châu lại mang theo Ngôn Cẩn đi trong phòng khách, xem phim hoạt hình một hồi.
Là một bộ phim hoạt hình cũ giảng về đạo đức, cũng không có tình tiết chọc cười.
Theo lời Tần Văn Châu nói, Ngôn Cẩn mỗi buổi tối đều phải xem một tập.
Nghe được Tần Văn Châu nói như vậy vì không muốn phá hư tình cảnh của thân thể này, Ngôn Cẩn cũng chỉ có thể chống mắt nhàm chán xem hết một tập phim hoạt hình nhàm chán cùng với Tần Văn Châu.
Lúc sau xem xong phim hoạt hình, thời gian đã tới 8 giờ.
Tần Văn Châu một bên kêu Ngôn Hi đang tự mình chơi đùa trong phòng ra rửa mặt, một bên mang Ngôn Cẩn vào buồng vệ sinh.
Ở thời điểm Ngôn Cẩn không có phản ứng gì, bà liền trực tiếp cởi quần áo của Ngôn Cẩn ra.
Ngôn Cẩn kinh ngạc một chút, có chút nói lắp nói: “Mẹ?”
Tần Văn Châu liếc nhìn cô một cái, có chút buồn cười nói: “Thẹn thùng cái gì? Lúc trước không phải đều là mẹ tắm rửa cho sao?”
Ngôn Cẩn không biết đáp lời thế nào, lúc trước ở bệnh viện tuy rằng thân mình của bản thân đều do Tần Văn Châu xử lý, nhưng cô vẫn cho rằng đó là tình huống đặc thù.
Ai mà biết về đến nhà vẫn đối mặt với cục diện làm người xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.