Chương 64:
Vi Vi Vi Mang
09/07/2021
Editor: Linh Kim
Phải biết rằng lúc trước trừ bỏ học tập, Ngôn Cẩn mỗi ngày sau khi trở về cô nhi viện đều là giúp đỡ viện trưởng trông chừng mấy đứa trẻ.
Thời gian cô chân chính học tập cũng không có nhiều.
Ngôn Cẩn vẫn luôn ngồi như vậy cho đến khi kì thi kết thúc.
Chờ đến khi thầy giáo thu bài viết xong, cô mới đứng dậy đi tìm Tống Phương, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi phòng thi.
Ngoài cửa trường thi, thầy giáo đang nôn nóng đi tới đi lui, thẳng đến khi nhìn thấy Ngôn Cẩn bình an từ trong trường đi ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Thầy.” Ngôn Cẩn cùng Tống Phương đi đến cùng nhau kêu lên.
“Thế nào? Đề có khó không?” Thầy giáo ngữ văn vội vàng hỏi.
Ngôn Cẩn cùng Tống Phương nhìn nhau một cái, sau đó mới trả lời.
“Đề cũng bình thường, chính là yêu cầu bọn em lấy chủ đề tiếc nuối viết một bài nêu cảm nghĩ.”
Thầy giáo ngữ văn đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại có chút khẩn trương.
Đề đơn giản dĩ nhiên là tốt, nhưng đồng thời đề đơn giản như vậy, muốn viết nó đến mức xuất sắc liền tương đối khó.
Càng đừng nói đây là về chủ đề tiếc nuối, một đám thiếu niên thanh xuân mơn mởn thì có cái gì mà tiếc nuối chứ?
Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt thầy giáo ngữ văn lại không có biểu hiện ra. Lại đối với mấy người nữa thi xong ra tới người hắn an ủi một hồi, sau đó liền sắp xếp trật tự học sinh lên xe buýt, sau đó đi về trường.
Không thể không nói, một phen lăn lộn như vậy kỳ thực Ngôn Cẩn vẫn rất là mệt, bởi vậy sau khi lên xe không lâu, cô liền dựa vào ghế, có chút mơ màng mà ngủ.
Theo sự xóc nảy của xe, Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình càng thêm hỗn loạn.
………
Lại nằm mơ, Ngôn Cẩn ý thức được rõ ràng điểm này.
Cô tựa hồ đang đứng bên cạnh một bồn hoa, ánh mắt đang nhìn ở đâu đó.
Mà bên người “Chính mình”, còn có một người con trai.
Bởi vì không có cách nào khống chế được thân thể ở trong mơ, nên Ngôn Cẩn cũng không biết người đứng bên cạnh mình là ai.
Nhưng thông qua quần áo trên người mấy người đang đi lại trước mặt mình, Ngôn Cẩn đã biết mình đang ở đâu.
Trường cao trung quốc tế thành phố Tĩnh An, chính là địa phương sảy ra vận mệnh bi thảm của Ngôn Hi ở trong cốt truyện.
Nếu biết đây là ở đâu, như vậy đối với người bên cạnh mình là ai, trong lòng Ngôn Cẩn liền biết rõ.
Quả nhiên, tại một khắc thân thể này xoay qua, một gương mặt quen thuộc rơi vào mắt Ngôn Cẩn.
Là Lăng Phong.
Phảng phất cảm nhận được “Ngôn Cẩn” đang nhìn chăm chú, Lăng Phong đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía “Ngôn Cẩn” cười.
Hắn hỏi: “Làm sao vậy Tiểu Cẩn? Thân thể lại không thoải mái sao?”
Ngôn Cẩn cảm nhận được thân thể của mình lắc đầu.
“Không có gì, chỉ là rất tò mò vừa rồi anh Lăng Phong đang nhìn cái gì?”
Âm thanh ôn nhu vang lên ở bên tai Ngôn Cẩn, phảng phất có thể làm người ta chết đuối trong đó.
Chỉ là trong âm thanh này chứa đầy tình cảm, cũng đủ để nghe ra cô đối với người trước mặt là tình cảm thân thiết.
Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy trong lòng mình dâng lên một loại cảm giác chán ghét.
“Cô” quay đầy nhìn về hướng “Lăng Phong” vừa rồi đang nhìn.
Nơi đó, bóng dáng một cô gái như ẩn như hiện.
Đó là….. bóng dáng của chị.
Mà bên cạnh Ngôn Hi còn có mấy người khác, mấy cô gái phảng phất như là muốn mang theo Ngôn Hi đi tới đâu đó.
Ngôn Cẩn nỗ lực thông qua tầm nhìn của thân thể này nhìn về phía bóng dáng Ngôn Hi biến mất, chỉ là cô phát hiện ra nếu cơ thể này không nhúc nhích, cô cũng căn bản không có cách nào nhìn đến chỗ khác, Ngôn Cẩn chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ nhìn theo Ngôn Hi.
Kế tiếp Ngôn Cẩn bị nhốt trong cảnh mơ, cô trong mộng đi theo “Ngôn Cẩn” ở bên Lăng Phong cả ngày.
Mặc kệ cô nỗ lực thế nào, đều không thể khống chế khối thân thể.
Loại cảm giác này trước đây đều đã trải qua, mà trước đây cô chỉ bàng quang trước sự phát triển của giấc mơ thôi.
Nhưng lúc này Ngôn Cẩn cảm thấy thập phần hoảng hốt. Ở trong mộng được Lăng Phong đưa về đến nhà họ Ngôn, cùng Tần Văn Châu ăn cơm chiều, sau khi uống thuốc xong nằm ở trên giường. Ngôn Cẩn bỗng nhiên ý thức được có chỗ không đúng.
Ngôn Hi không có về nhà.
Lúc này, “Cô” ở trong mộng quét mắt lên cuốn lịch để bàn.
Ngày 17 tháng 9 năm 2038.
Đây là một ngày Ngôn Cẩn vô cùng quen mắt.
Bởi vì cô xem qua nguyên tác, đây chính là ngày Ngôn Hi bị Bành Nhiên cầm đầu cùng một đám nữa sinh nhốt trong phòng thiết bị.
Chị!
Mặc kệ đang trong mộng, Ngôn Cẩn liền khẩn trương lên.
Cô bức thiết muốn khống chế thân thể trong một, phát hiện cuối cùng chỉ uổng phí sức lực.
Trong mộng, cô chỉ có thể làm một người đứng xem mà không phải tham gia.
“Ngôn Cẩn” trong mộng thu hồi tầm mắt, từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Trước mắt Ngôn Cẩn lập tức lâm vào một mảnh tối.
Chỉ là Ngôn Cẩn cũng cảm giác được, trên mặt cô có một thứ gì đó trượt qua.
…………
“Bạn học Ngôn Cẩn, Bạn học Ngôn Cẩn.”
Ngôn Cẩn bị một trận lay động mở bừng mắt, sau đó cô mới phát hiện xe buýt đã chạy về đến trường.
Cảm giác lung lay mới cảm nhận được chính là do Tống Phương vừa rồi vì muốn kêu cô dậy mà lay vài cái.
Ngôn Cẩn có chút mệt mỏi chớp chớp mắt.
Cô lại nghĩ đến hình ảnh vừa thấy trong mơ, tâm trạng không khỏi phức tạp.
Tống Phương chú ý đến biểu cảm mệt mỏi của Ngôn Cẩn, không khỏi quan tâm hỏi: “Ngôn Cẩn, nếu không tớ giúp cậu đi xin phép giáo viên, vừa vặn chiều nay cũng đều là tiết tự học, không đi học cũng không sao, hay cậu đi bệnh viện thử xem, có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không.”
Tầm mắt Tống Phương rơi xuống chỗ ngực Ngôn Cẩn, hoài nghi có phải áp lực kì thi quá lớn, cho nên thân thể Ngôn Cẩn không thoải mái.
Ngôn Cẩn nghe vậy lắc lắc đầu.
“Không cần, cảm ơn cậu, tớ chỉ có điểm buồn ngủ thôi, cũng không cần đi bệnh viện, đợi lát nữa về đến lớp ghé xuống bàn ngủ một chút là tốt rồi.”
Bởi vì nguyên nhân thân thể, Vương Cầm đặc biệt cho phép Ngôn Cẩn ở thời điểm không thoải mái có thể bò ở trên bàn nghỉ ngơi một chút.
Tống Phương thấy thái độ kiên định của Ngôn Cẩn, cũng chỉ có thể gật đầu từ bỏ ý nghĩ của mình.
Chỉ là rốt cuộc cô vẫn đợi Ngôn Cẩn một chút, mãi cho đến khi các bạn học khác đã xuống hết, Tống Phương lúc này mới chủ động duỗi tay đỡ Ngôn Cẩn từ trên xe đi xuống.
Ngôn Cẩn cười cười, lại một lần nữa đối với Tống Phương nói một câu “Cảm ơn.”
Một nam sinh khác ở trong ban nhất đã không còn thấy bóng dáng, mặt khác các học sinh khác cũng đi về lớp của mình.
Thầy giáo ngữ văn còn ở bên cạnh xe buýt chờ đợi, nhìn đến Tống Phương đỡ Ngôn Cẩn xuống, hắn có chút vừa lòng gật đầu.
Đi lên dặn dò hai người Ngôn Cẩn cùng Tống Phương không cần gấp gáp, trở về cứ chậm rãi mà đi, sau đó đi tìm tài xế xe đóng tiền xe hôm nay.
Phải biết rằng lúc trước trừ bỏ học tập, Ngôn Cẩn mỗi ngày sau khi trở về cô nhi viện đều là giúp đỡ viện trưởng trông chừng mấy đứa trẻ.
Thời gian cô chân chính học tập cũng không có nhiều.
Ngôn Cẩn vẫn luôn ngồi như vậy cho đến khi kì thi kết thúc.
Chờ đến khi thầy giáo thu bài viết xong, cô mới đứng dậy đi tìm Tống Phương, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi phòng thi.
Ngoài cửa trường thi, thầy giáo đang nôn nóng đi tới đi lui, thẳng đến khi nhìn thấy Ngôn Cẩn bình an từ trong trường đi ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Thầy.” Ngôn Cẩn cùng Tống Phương đi đến cùng nhau kêu lên.
“Thế nào? Đề có khó không?” Thầy giáo ngữ văn vội vàng hỏi.
Ngôn Cẩn cùng Tống Phương nhìn nhau một cái, sau đó mới trả lời.
“Đề cũng bình thường, chính là yêu cầu bọn em lấy chủ đề tiếc nuối viết một bài nêu cảm nghĩ.”
Thầy giáo ngữ văn đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại có chút khẩn trương.
Đề đơn giản dĩ nhiên là tốt, nhưng đồng thời đề đơn giản như vậy, muốn viết nó đến mức xuất sắc liền tương đối khó.
Càng đừng nói đây là về chủ đề tiếc nuối, một đám thiếu niên thanh xuân mơn mởn thì có cái gì mà tiếc nuối chứ?
Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt thầy giáo ngữ văn lại không có biểu hiện ra. Lại đối với mấy người nữa thi xong ra tới người hắn an ủi một hồi, sau đó liền sắp xếp trật tự học sinh lên xe buýt, sau đó đi về trường.
Không thể không nói, một phen lăn lộn như vậy kỳ thực Ngôn Cẩn vẫn rất là mệt, bởi vậy sau khi lên xe không lâu, cô liền dựa vào ghế, có chút mơ màng mà ngủ.
Theo sự xóc nảy của xe, Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình càng thêm hỗn loạn.
………
Lại nằm mơ, Ngôn Cẩn ý thức được rõ ràng điểm này.
Cô tựa hồ đang đứng bên cạnh một bồn hoa, ánh mắt đang nhìn ở đâu đó.
Mà bên người “Chính mình”, còn có một người con trai.
Bởi vì không có cách nào khống chế được thân thể ở trong mơ, nên Ngôn Cẩn cũng không biết người đứng bên cạnh mình là ai.
Nhưng thông qua quần áo trên người mấy người đang đi lại trước mặt mình, Ngôn Cẩn đã biết mình đang ở đâu.
Trường cao trung quốc tế thành phố Tĩnh An, chính là địa phương sảy ra vận mệnh bi thảm của Ngôn Hi ở trong cốt truyện.
Nếu biết đây là ở đâu, như vậy đối với người bên cạnh mình là ai, trong lòng Ngôn Cẩn liền biết rõ.
Quả nhiên, tại một khắc thân thể này xoay qua, một gương mặt quen thuộc rơi vào mắt Ngôn Cẩn.
Là Lăng Phong.
Phảng phất cảm nhận được “Ngôn Cẩn” đang nhìn chăm chú, Lăng Phong đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía “Ngôn Cẩn” cười.
Hắn hỏi: “Làm sao vậy Tiểu Cẩn? Thân thể lại không thoải mái sao?”
Ngôn Cẩn cảm nhận được thân thể của mình lắc đầu.
“Không có gì, chỉ là rất tò mò vừa rồi anh Lăng Phong đang nhìn cái gì?”
Âm thanh ôn nhu vang lên ở bên tai Ngôn Cẩn, phảng phất có thể làm người ta chết đuối trong đó.
Chỉ là trong âm thanh này chứa đầy tình cảm, cũng đủ để nghe ra cô đối với người trước mặt là tình cảm thân thiết.
Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy trong lòng mình dâng lên một loại cảm giác chán ghét.
“Cô” quay đầy nhìn về hướng “Lăng Phong” vừa rồi đang nhìn.
Nơi đó, bóng dáng một cô gái như ẩn như hiện.
Đó là….. bóng dáng của chị.
Mà bên cạnh Ngôn Hi còn có mấy người khác, mấy cô gái phảng phất như là muốn mang theo Ngôn Hi đi tới đâu đó.
Ngôn Cẩn nỗ lực thông qua tầm nhìn của thân thể này nhìn về phía bóng dáng Ngôn Hi biến mất, chỉ là cô phát hiện ra nếu cơ thể này không nhúc nhích, cô cũng căn bản không có cách nào nhìn đến chỗ khác, Ngôn Cẩn chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ nhìn theo Ngôn Hi.
Kế tiếp Ngôn Cẩn bị nhốt trong cảnh mơ, cô trong mộng đi theo “Ngôn Cẩn” ở bên Lăng Phong cả ngày.
Mặc kệ cô nỗ lực thế nào, đều không thể khống chế khối thân thể.
Loại cảm giác này trước đây đều đã trải qua, mà trước đây cô chỉ bàng quang trước sự phát triển của giấc mơ thôi.
Nhưng lúc này Ngôn Cẩn cảm thấy thập phần hoảng hốt. Ở trong mộng được Lăng Phong đưa về đến nhà họ Ngôn, cùng Tần Văn Châu ăn cơm chiều, sau khi uống thuốc xong nằm ở trên giường. Ngôn Cẩn bỗng nhiên ý thức được có chỗ không đúng.
Ngôn Hi không có về nhà.
Lúc này, “Cô” ở trong mộng quét mắt lên cuốn lịch để bàn.
Ngày 17 tháng 9 năm 2038.
Đây là một ngày Ngôn Cẩn vô cùng quen mắt.
Bởi vì cô xem qua nguyên tác, đây chính là ngày Ngôn Hi bị Bành Nhiên cầm đầu cùng một đám nữa sinh nhốt trong phòng thiết bị.
Chị!
Mặc kệ đang trong mộng, Ngôn Cẩn liền khẩn trương lên.
Cô bức thiết muốn khống chế thân thể trong một, phát hiện cuối cùng chỉ uổng phí sức lực.
Trong mộng, cô chỉ có thể làm một người đứng xem mà không phải tham gia.
“Ngôn Cẩn” trong mộng thu hồi tầm mắt, từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Trước mắt Ngôn Cẩn lập tức lâm vào một mảnh tối.
Chỉ là Ngôn Cẩn cũng cảm giác được, trên mặt cô có một thứ gì đó trượt qua.
…………
“Bạn học Ngôn Cẩn, Bạn học Ngôn Cẩn.”
Ngôn Cẩn bị một trận lay động mở bừng mắt, sau đó cô mới phát hiện xe buýt đã chạy về đến trường.
Cảm giác lung lay mới cảm nhận được chính là do Tống Phương vừa rồi vì muốn kêu cô dậy mà lay vài cái.
Ngôn Cẩn có chút mệt mỏi chớp chớp mắt.
Cô lại nghĩ đến hình ảnh vừa thấy trong mơ, tâm trạng không khỏi phức tạp.
Tống Phương chú ý đến biểu cảm mệt mỏi của Ngôn Cẩn, không khỏi quan tâm hỏi: “Ngôn Cẩn, nếu không tớ giúp cậu đi xin phép giáo viên, vừa vặn chiều nay cũng đều là tiết tự học, không đi học cũng không sao, hay cậu đi bệnh viện thử xem, có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không.”
Tầm mắt Tống Phương rơi xuống chỗ ngực Ngôn Cẩn, hoài nghi có phải áp lực kì thi quá lớn, cho nên thân thể Ngôn Cẩn không thoải mái.
Ngôn Cẩn nghe vậy lắc lắc đầu.
“Không cần, cảm ơn cậu, tớ chỉ có điểm buồn ngủ thôi, cũng không cần đi bệnh viện, đợi lát nữa về đến lớp ghé xuống bàn ngủ một chút là tốt rồi.”
Bởi vì nguyên nhân thân thể, Vương Cầm đặc biệt cho phép Ngôn Cẩn ở thời điểm không thoải mái có thể bò ở trên bàn nghỉ ngơi một chút.
Tống Phương thấy thái độ kiên định của Ngôn Cẩn, cũng chỉ có thể gật đầu từ bỏ ý nghĩ của mình.
Chỉ là rốt cuộc cô vẫn đợi Ngôn Cẩn một chút, mãi cho đến khi các bạn học khác đã xuống hết, Tống Phương lúc này mới chủ động duỗi tay đỡ Ngôn Cẩn từ trên xe đi xuống.
Ngôn Cẩn cười cười, lại một lần nữa đối với Tống Phương nói một câu “Cảm ơn.”
Một nam sinh khác ở trong ban nhất đã không còn thấy bóng dáng, mặt khác các học sinh khác cũng đi về lớp của mình.
Thầy giáo ngữ văn còn ở bên cạnh xe buýt chờ đợi, nhìn đến Tống Phương đỡ Ngôn Cẩn xuống, hắn có chút vừa lòng gật đầu.
Đi lên dặn dò hai người Ngôn Cẩn cùng Tống Phương không cần gấp gáp, trở về cứ chậm rãi mà đi, sau đó đi tìm tài xế xe đóng tiền xe hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.