Chương 75:
Vi Vi Vi Mang
15/07/2021
Editor: Linh Kim
Hắn cũng muốn ca thán đồng phục mặc trên người Ngôn Cẩn. Đồng phục trường công lập thực sự không có mới mẻ gì, liền lấy trường bọn họ mà nói, mỗi khi nhìn vào học sinh mang đồng phục chỉ cảm thấy có khác biệt nhan sắc một chút.
Kiểu dáng rộng thùng thình không có chút dễ nhìn nào, cũng bởi vì cái này mà vừa rồi Kim Hào không có nhận ra Ngôn Cẩn.
Trong lòng tuy rằng phun tào nhưng trên mặt Kim Hào vẫn là thực khẩn trương chào đón Ngôn Cẩn.
Không màng đến việc Ngôn Cẩn ngăn cản tiếp nhận đồ đạc trong tay Ngôn Cẩn, Kim Hào quan tâm hỏi: “Thế nào? Đề bài lần này có khó không?”
Thời điểm Kim Hào hỏi Ngôn Cẩn vấn đề này, mấy giáo viên các trường khác đứng bên cạnh cũng không tự chủ được dựng lỗ tai lên.
Hiển nhiên bọn họ cũng rất tò mò vấn đề này.
Ngôn Cẩn mím môi, ngoan ngoãn trả lời: “Có điểm khó khăn, đề lần này là lấy chủ đề vận mệnh mà viết nên một tiểu thuyết hoặc thơ ca.”
“Tiểu thuyết hoặc thơ ca?”
Kim Hào không khống chế được kinh ngạc nói: “Không phải văn nghị luận sao?”
Ngôn Cẩn lắc đầu: “Không phải, chỉ có thể là tiểu thuyết hoặc thơ ca.”
Kim Hào nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn nhịn không được liếc mắt nhìn các giáo viên trường khác một cái, quả nhiên vừa nghe Ngôn Cẩn nói chuyện sắc mặt bọn họ đều là một bộ dáng lo lắng.
Bọn họ lúc trước cũng không có phụ đạo học sinh hai dạng đề tài này nha!
Mặc kệ trong lòng nhóm giáo viên đợi bên ngoài nghĩ thế nào, mặt khác các học sinh qua mấy phút cũng bắt đầu nối đuôi nhau từ cổng trường đệ nhất Vân thị ra. Chỉ là so với khuôn mặt tự tin lúc đến, lúc này đại bộ phận mọi người đều héo xuống.
Tống Phương ra khỏi cổng trường, nhìn xung quanh một vòng liền thấy được thân ảnh Ngôn Cẩn cùng Kim Hào.
Cô có chút ủ rũ mím môi, sau đó bước nhanh tới bên người Kim Hào.
Trong miệng nói: “Thầy Kim, em chỉ sợ lần này không có cơ hội.”
Cô vốn dĩ không am hiểu sáng tác văn, càng đừng nói đề bài lần này yêu cầu bọn họ viết tiểu thuyết cùng thơ ca. Hai loại đề tài này lúc trước cô căn bản chưa một lần luyện tập qua.
Thời điểm ở phòng thi nhìn đến đề bài, tâm của Tống Phương lập tức trùng xuống. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng biên ra một cái chuyện xưa. Chỉ là chính Tống Phương còn ghét bỏ câu chuyện mình viết.
Chủ đề không rõ, kết cục cũng không rõ.
Một bài làm như vậy nơi nào có cơ hội đoạt giải?
Ngôn Hào cũng biết đề bài này có khó khăn, bởi vậy hắn chỉ gật gật đầu, đối với Tống Phương an ủi hai câu.
“Không có việc gì, không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, tận lực là được. Năm nay chúng ta không được thì năm sau vẫn có thể đến tham gia lần nữa.”
Thời điểm Kim Hào nói chuyện cũng có mấy học sinh khác của trường công lập đệ nhất thành phố Tĩnh An ra tới, tìm đến bên người Kim Hào.
Như Kim Hào sở liệu, đại đa số mọi người đều là bộ dáng ủ rũ.
Chỉ trừ bỏ…… Liễu Lâm.
Ngôn Cẩn nhìn Liễu Lâm đứng sau mọi người trên mặt mang theo ý cực kỳ đắc ý.
Trong ánh mắt hắn nhìn người khác cũng mang theo một cỗ miệt thị.
Hiển nhiên đối phương đối với kết quả thi lần này rất nắm chắc.
Có lẽ cảm giác được Ngôn Cẩn chăm chú nhìn mình, Liễu Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Ngôn Cẩn. Thời điểm ánh mắt hai người gặp nhau, Ngôn Cẩn sửng sốt một chút, sau đó liền mím môi, có chút không vui thu hồi tầm mắt.
Với loại ánh mắt nhìn mọi người như nhìn con kiến của Liễu Lâm liền khiến cô quá mức phản cảm.
Bởi vì chiều nay bọn họ còn muốn nghỉ ngơi, cho nên Kim Hào kiểm kê lại nhân số học sinh một chút, xác nhận không có thiếu người liền mang học sinh trở lại vị trí đỗ xe.
Chờ đến khi tất cả mọt người lên xe, ngồi vào vị trí của mình xong, Kim Hào thực mau khởi động xe hướng về thành phố Tĩnh An mà chạy đi.
Ngôn Cẩn lên xe một chút liền có cảm giác mơ màng buồn ngủ ập tới.
Hơn nữa vốn dĩ có điểm say xe, Ngôn Cẩn dứt khoát nhờ Tống Phương ở bên cạnh đến lúc dừng xe kêu mình một chút, sau đó liền dựa vào ghế xe ngủ mất.
………..
Bởi vì đã có rất nhiều lần lâm vào cảnh trong mơ cho nên lần này Ngôn Cẩn liền cảm giác được mình lại lâm vào giấc mộng, sau đó thập phần tự nhiên tiếp nhận.
Cô đánh giá địa phương trong khả năng nhìn của tầm mắt một chút, phát hiện mình đang ngồi ở trong một hội trường nào đó trong trường học.
Mà không cần nhiều lời, cái hội trường này chính là bên trong trường cao trung quốc tế thành phố Tĩnh An.
Trong các trường cao trung của thành phố Tĩnh An thì không đâu có một hội trường lớn như thế này, đây chính là nhờ vào nguồn tài trợ đông đảo của các tầng lớp học sinh con nhà giàu.
Ngôn Cẩn quan sát chung quanh một phen, trong lòng thầm đưa ra kết luận nơi này hẳn đang cử hành nghi thức trao giải nào đó.
Ở thời điểm Ngôn Cẩn nghĩ như vậy, cô liền cảm giác được tay mình bị một người đột ngột nắm lấy. Trong lòng Ngôn Cẩn bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác chán ghét.
Mà ở lúc “Cô” quay đầu nhìn người nắm tay mình, loại cảm giác chán ghét này càng trở nên rõ ràng.
Người nọ hiển nhiên chính là Lăng Phong.
Đối phương mặc một thân đồng phục của trường cao trung quốc tế, vốn dĩ đây là một bộ đồng phục trông không tồi cho nên càng phụ trợ cho người mặc nó trở nên xuất chúng.
Mặc kệ trong lòng chán ghét Lăng Phong, Ngôn Cẩn không thể không thừa nhận làm nam chính trong thế giới tiểu thuyết, dung mạo của Lăng Phong cũng đủ xuất sắc.
Liền giống như Tống Thiên, chẳng qua là khí chất của hai người bất đồng.
Nghĩ đến Tống Thiên, Ngôn Cẩn mới cảm thấy nội tâm của mình thoải mái hơn một chút.
Tầm mắt cô đảo qua tay Lăng Phong đang nắm lấy tay mình, trong lòng nỗ lực muốn đem tay mình từ trong tay Lăng Phong rút về, nhưng cũng giống như trước đây, Ngôn Cẩn vẫn là không có cách nào khống chế được khối thân thể này.
Chỉ là không biết vì sao nội tâm Ngôn Cẩn cảm thấy mình chán ghét Lăng Phong ngày càng sâu hơn.
Bất quá cũng may cô trong mộng chỉ nhìn Lăng Phong nắm tay mình một chút, sau đó liền thu lại tầm mắt nhìn về phía trên hội trường.
Hội trường treo một trương biểu ngữ, Ngôn Cẩn nhìn một chút nhanh chóng nhận diện kí tự trên đó viết cái gì.
【 Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Bành Nhiên, bạn học Ngôn Hi ở kỳ thi viết văn lần này giành được thành tích tốt. 】
Ngôn Hi? Chị?
Ngôn Cẩn kinh ngạc trong nháy mắt, ở trong mộng Ngôn Hi thế nhưng cũng tham gia thi viết văn.
Ngôn Cẩn nhớ rõ lúc trước khi báo danh tham gia thi viết văn đã từng hỏi Ngôn Hi có muốn cùng cô tham gia không. Chỉ là khi đó Ngôn Hi nói muốn dành thời gian học tập, hơn nữa chính bản thân mình viết cũng không được tốt, cho nên đã cự tuyệt đề nghị.
Ngôn Cẩn trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, trong hội trường mấy lãnh đạo đã bắt đầu lên phát biểu.
Bọn họ mở buổi lễ này chủ yếu vì muốn trao giải cho Bành Nhiên cùng Ngôn Hi ở kỳ thi viết văn đoạt giải.
Lãnh đạo nói xong, người mà hôm nay Ngôn Cẩn mới gặp là Bành Nhiên cùng một cô gái vừa quen thuộc vừa xa lạ cùng nhau đi tới bậc thang lên sân khấu.
Cô gái kia tất nhiên là Ngôn Hi.
Quen thuộc là bởi vì Ngôn Cẩn biết chính là Ngôn Hi, mà xa lạ là bởi vì người kia có khuôn mặt giống Ngôn Hi nhưng ăn mặc đồng phục của trường quốc tế, trên mặt còn mang biểu cảm coi thường tất cả.
Đó là một loại biểu cảm làm người ta đau lòng.
Hắn cũng muốn ca thán đồng phục mặc trên người Ngôn Cẩn. Đồng phục trường công lập thực sự không có mới mẻ gì, liền lấy trường bọn họ mà nói, mỗi khi nhìn vào học sinh mang đồng phục chỉ cảm thấy có khác biệt nhan sắc một chút.
Kiểu dáng rộng thùng thình không có chút dễ nhìn nào, cũng bởi vì cái này mà vừa rồi Kim Hào không có nhận ra Ngôn Cẩn.
Trong lòng tuy rằng phun tào nhưng trên mặt Kim Hào vẫn là thực khẩn trương chào đón Ngôn Cẩn.
Không màng đến việc Ngôn Cẩn ngăn cản tiếp nhận đồ đạc trong tay Ngôn Cẩn, Kim Hào quan tâm hỏi: “Thế nào? Đề bài lần này có khó không?”
Thời điểm Kim Hào hỏi Ngôn Cẩn vấn đề này, mấy giáo viên các trường khác đứng bên cạnh cũng không tự chủ được dựng lỗ tai lên.
Hiển nhiên bọn họ cũng rất tò mò vấn đề này.
Ngôn Cẩn mím môi, ngoan ngoãn trả lời: “Có điểm khó khăn, đề lần này là lấy chủ đề vận mệnh mà viết nên một tiểu thuyết hoặc thơ ca.”
“Tiểu thuyết hoặc thơ ca?”
Kim Hào không khống chế được kinh ngạc nói: “Không phải văn nghị luận sao?”
Ngôn Cẩn lắc đầu: “Không phải, chỉ có thể là tiểu thuyết hoặc thơ ca.”
Kim Hào nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn nhịn không được liếc mắt nhìn các giáo viên trường khác một cái, quả nhiên vừa nghe Ngôn Cẩn nói chuyện sắc mặt bọn họ đều là một bộ dáng lo lắng.
Bọn họ lúc trước cũng không có phụ đạo học sinh hai dạng đề tài này nha!
Mặc kệ trong lòng nhóm giáo viên đợi bên ngoài nghĩ thế nào, mặt khác các học sinh qua mấy phút cũng bắt đầu nối đuôi nhau từ cổng trường đệ nhất Vân thị ra. Chỉ là so với khuôn mặt tự tin lúc đến, lúc này đại bộ phận mọi người đều héo xuống.
Tống Phương ra khỏi cổng trường, nhìn xung quanh một vòng liền thấy được thân ảnh Ngôn Cẩn cùng Kim Hào.
Cô có chút ủ rũ mím môi, sau đó bước nhanh tới bên người Kim Hào.
Trong miệng nói: “Thầy Kim, em chỉ sợ lần này không có cơ hội.”
Cô vốn dĩ không am hiểu sáng tác văn, càng đừng nói đề bài lần này yêu cầu bọn họ viết tiểu thuyết cùng thơ ca. Hai loại đề tài này lúc trước cô căn bản chưa một lần luyện tập qua.
Thời điểm ở phòng thi nhìn đến đề bài, tâm của Tống Phương lập tức trùng xuống. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng biên ra một cái chuyện xưa. Chỉ là chính Tống Phương còn ghét bỏ câu chuyện mình viết.
Chủ đề không rõ, kết cục cũng không rõ.
Một bài làm như vậy nơi nào có cơ hội đoạt giải?
Ngôn Hào cũng biết đề bài này có khó khăn, bởi vậy hắn chỉ gật gật đầu, đối với Tống Phương an ủi hai câu.
“Không có việc gì, không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, tận lực là được. Năm nay chúng ta không được thì năm sau vẫn có thể đến tham gia lần nữa.”
Thời điểm Kim Hào nói chuyện cũng có mấy học sinh khác của trường công lập đệ nhất thành phố Tĩnh An ra tới, tìm đến bên người Kim Hào.
Như Kim Hào sở liệu, đại đa số mọi người đều là bộ dáng ủ rũ.
Chỉ trừ bỏ…… Liễu Lâm.
Ngôn Cẩn nhìn Liễu Lâm đứng sau mọi người trên mặt mang theo ý cực kỳ đắc ý.
Trong ánh mắt hắn nhìn người khác cũng mang theo một cỗ miệt thị.
Hiển nhiên đối phương đối với kết quả thi lần này rất nắm chắc.
Có lẽ cảm giác được Ngôn Cẩn chăm chú nhìn mình, Liễu Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Ngôn Cẩn. Thời điểm ánh mắt hai người gặp nhau, Ngôn Cẩn sửng sốt một chút, sau đó liền mím môi, có chút không vui thu hồi tầm mắt.
Với loại ánh mắt nhìn mọi người như nhìn con kiến của Liễu Lâm liền khiến cô quá mức phản cảm.
Bởi vì chiều nay bọn họ còn muốn nghỉ ngơi, cho nên Kim Hào kiểm kê lại nhân số học sinh một chút, xác nhận không có thiếu người liền mang học sinh trở lại vị trí đỗ xe.
Chờ đến khi tất cả mọt người lên xe, ngồi vào vị trí của mình xong, Kim Hào thực mau khởi động xe hướng về thành phố Tĩnh An mà chạy đi.
Ngôn Cẩn lên xe một chút liền có cảm giác mơ màng buồn ngủ ập tới.
Hơn nữa vốn dĩ có điểm say xe, Ngôn Cẩn dứt khoát nhờ Tống Phương ở bên cạnh đến lúc dừng xe kêu mình một chút, sau đó liền dựa vào ghế xe ngủ mất.
………..
Bởi vì đã có rất nhiều lần lâm vào cảnh trong mơ cho nên lần này Ngôn Cẩn liền cảm giác được mình lại lâm vào giấc mộng, sau đó thập phần tự nhiên tiếp nhận.
Cô đánh giá địa phương trong khả năng nhìn của tầm mắt một chút, phát hiện mình đang ngồi ở trong một hội trường nào đó trong trường học.
Mà không cần nhiều lời, cái hội trường này chính là bên trong trường cao trung quốc tế thành phố Tĩnh An.
Trong các trường cao trung của thành phố Tĩnh An thì không đâu có một hội trường lớn như thế này, đây chính là nhờ vào nguồn tài trợ đông đảo của các tầng lớp học sinh con nhà giàu.
Ngôn Cẩn quan sát chung quanh một phen, trong lòng thầm đưa ra kết luận nơi này hẳn đang cử hành nghi thức trao giải nào đó.
Ở thời điểm Ngôn Cẩn nghĩ như vậy, cô liền cảm giác được tay mình bị một người đột ngột nắm lấy. Trong lòng Ngôn Cẩn bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác chán ghét.
Mà ở lúc “Cô” quay đầu nhìn người nắm tay mình, loại cảm giác chán ghét này càng trở nên rõ ràng.
Người nọ hiển nhiên chính là Lăng Phong.
Đối phương mặc một thân đồng phục của trường cao trung quốc tế, vốn dĩ đây là một bộ đồng phục trông không tồi cho nên càng phụ trợ cho người mặc nó trở nên xuất chúng.
Mặc kệ trong lòng chán ghét Lăng Phong, Ngôn Cẩn không thể không thừa nhận làm nam chính trong thế giới tiểu thuyết, dung mạo của Lăng Phong cũng đủ xuất sắc.
Liền giống như Tống Thiên, chẳng qua là khí chất của hai người bất đồng.
Nghĩ đến Tống Thiên, Ngôn Cẩn mới cảm thấy nội tâm của mình thoải mái hơn một chút.
Tầm mắt cô đảo qua tay Lăng Phong đang nắm lấy tay mình, trong lòng nỗ lực muốn đem tay mình từ trong tay Lăng Phong rút về, nhưng cũng giống như trước đây, Ngôn Cẩn vẫn là không có cách nào khống chế được khối thân thể này.
Chỉ là không biết vì sao nội tâm Ngôn Cẩn cảm thấy mình chán ghét Lăng Phong ngày càng sâu hơn.
Bất quá cũng may cô trong mộng chỉ nhìn Lăng Phong nắm tay mình một chút, sau đó liền thu lại tầm mắt nhìn về phía trên hội trường.
Hội trường treo một trương biểu ngữ, Ngôn Cẩn nhìn một chút nhanh chóng nhận diện kí tự trên đó viết cái gì.
【 Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Bành Nhiên, bạn học Ngôn Hi ở kỳ thi viết văn lần này giành được thành tích tốt. 】
Ngôn Hi? Chị?
Ngôn Cẩn kinh ngạc trong nháy mắt, ở trong mộng Ngôn Hi thế nhưng cũng tham gia thi viết văn.
Ngôn Cẩn nhớ rõ lúc trước khi báo danh tham gia thi viết văn đã từng hỏi Ngôn Hi có muốn cùng cô tham gia không. Chỉ là khi đó Ngôn Hi nói muốn dành thời gian học tập, hơn nữa chính bản thân mình viết cũng không được tốt, cho nên đã cự tuyệt đề nghị.
Ngôn Cẩn trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, trong hội trường mấy lãnh đạo đã bắt đầu lên phát biểu.
Bọn họ mở buổi lễ này chủ yếu vì muốn trao giải cho Bành Nhiên cùng Ngôn Hi ở kỳ thi viết văn đoạt giải.
Lãnh đạo nói xong, người mà hôm nay Ngôn Cẩn mới gặp là Bành Nhiên cùng một cô gái vừa quen thuộc vừa xa lạ cùng nhau đi tới bậc thang lên sân khấu.
Cô gái kia tất nhiên là Ngôn Hi.
Quen thuộc là bởi vì Ngôn Cẩn biết chính là Ngôn Hi, mà xa lạ là bởi vì người kia có khuôn mặt giống Ngôn Hi nhưng ăn mặc đồng phục của trường quốc tế, trên mặt còn mang biểu cảm coi thường tất cả.
Đó là một loại biểu cảm làm người ta đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.