Chương 92:
Vi Vi Vi Mang
22/07/2021
Editor: Linh Kim
Mặt khác các bạn học nghe được tin tức này, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền sôi nổi lên.
“Lợi hại nha! Ngôn Cẩn!”
“Thật trâu bò quá!”
Đại bộ phận mọi người đối với việc Ngôn Cẩn đạt giải là ôm thái độ chúc mừng, nhưng ngay lúc này cũng có mấy người hướng ánh mắt ghen ghét về phía Ngôn Cẩn.
Tỷ như nam sinh ở ban nhất luôn mật báo tin tức cho Lăng Phong.
Hay tỷ như Liễu Lâm, người cùng Ngôn Cẩn tham gia thi đấu, tưởng rằng mình nhất định sẽ đoạt giải, nhưng lại trơ mắt nhìn Kim Hào đi tới bên người Ngôn Cẩn.
Nghe các bạn học xung quanh đối với Ngôn Cẩn chúc mừng, nội tâm Liễu Lâm tràn đầy bốn chữ “Không có khả năng”.
Như thế nào lại vậy?
Rõ ràng cái đề bài kia hắn đã từng viết qua, còn thỉnh giáo viên sửa chữa qua.
Thời điểm ở trường thi, thậm chí hắn có thể nói là bản thân đem đề văn xử lý gọn gàng.
Vì cái gì hiện tại người được giải nhất không phải là mình, mà là một nữ sinh hắn luôn khinh thường từ khi khai giảng đến giờ.
Đôi tay đặt dưới bàn của Liễu Lâm bắt đầu gắt gao nắm chặt lên.
Tại một khắc này, trong tầm mắt hắn nhìn về phía Ngôn Cẩn tràn đầy thần sắc ghen ghét.
Bất quá chỉ là một cái dựa vào tiền của người khác, dựa vào đâu kết quả tốt hơn hắn?
Ngôn Cẩn vốn dĩ đang cùng Kim Hào nói chuyện, kết quả cảm giác được một trận oán niệm mãnh liệt truyền đến.
Cô theo bản năng nhìn qua, sau đó liền thấy được tầm mắt oán hận không kịp thu hồi.
Ngôn Cẩn không khỏi nhíu mày.
Nói thật cô cũng không nghĩ sẽ cùng Liễu Lâm có cái quan hệ gì, nhưng không thể không nói ánh mắt này của đối phương làm cô cảm thấy thực chán ghét.
Bởi vì hiện tại còn đang học, cho nên Kim Hào sau khi khen Ngôn Cẩn vài câu, liền đối với ba học sinh tham gia thi viết văn dặn dò sau tiết học đi phòng học riêng của họ, sau đó liền rời khỏi phòng học ban nhất.
Kim Hào đi rồi, học sinh ban nhất đều tạm thời không có tâm tư học tập. Họ đều bắt đầu vây xung quanh Ngôn Cẩn nói nhỏ.
Tống Vân Kỳ vừa thấy Kim Hào ra khỏi phòng học, trong nháy mắt liền quay đầu xuống, đối với Ngôn Cẩn giơ ngón tay cái.
“Không tồi nha Tiểu Cẩn, thành tích này mà có thể lấy được, chú dì nếu biết khảng định sẽ cao hứng."
Ngay cả người cùng bàn ít nói của Tống Vân Kỳ là Tiêu Vân cũng quay đầu xuống chúc mừng Ngôn Cẩn.
“Chúc mừng cậu Tiểu Cẩn!”
Ngôn Cẩn cười trả lời đối phương: “Cảm ơn!”
Thực mau, tin tức Ngôn Cẩn đạt giải nhất tại kỳ thi viết văn liền truyền khắp trường, Lăng Phong tự nhiên cũng biết tin tức này.
Sắc mặt hắn trong nháy mắt đều trở nên khó coi.
Vương Văn chú ý đến điểm này, không nhịn được lên tiếng dò hỏi: “Anh Phong, làm sao vậy?”
Lăng Phong nghe vậy hồi phục lại tinh thần lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Chỉ là trong miệng nói là vậy, ngay sau đó Lăng Phong liền từ chỗ ngồi đứng lên, hướng về bên ngoài phòng học.
Ánh mắt Vương Văn vẫn tò mò nhìn theo bóng dáng Lăng Phong, thẳng đến khi đối phương ra khỏi phòng học.
Thẳng đến mười phút sau, Lăng phong lại trở về, chỉ là lúc này trong tay hắn lại cầm một tờ giấy xin nghỉ.
Tầm mắt tò mò của Vương Văn rơi xuống tờ giấy xin nghỉ.
“Anh Phong, đây là…..”
Lăng Phong liếc nhìn hắn: “Trong nhà có việc, tôi đã xin nghỉ với chủ nhiệm lớp một tháng.”
Hắn nói xong liền đem tờ giấy xin nghỉ ném vào trong tay Vương Văn.
“Đợi lát nữa giao cho lớp trưởng.”
Lăng Phong nói xong, cầm lấy đồ đạc của mình lên liền rời khỏi phòng học ban 32.
Vương Văn cầm tờ giấy xin nghỉ sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng lại mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nhìn tờ giấy xin nghỉ trong tay, xác thực chủ nhiệm ban 32 đã phê duyệt.
Chỉ là……. Kỳ nghỉ một tháng cũng không khỏi quá dài đi.
Vương Văn lại không biết, kỳ thực Lăng Phong lúc này cũng không muốn xin nghỉ về nhà. Nhưng hắn lại không thể không trở về.
Mà hết thảy là bởi vì mấy ngày nay hắn vẫn luôn mơ một giấc mơ.
Trong mộng hắn cuối cùng bởi vì thủ đoạn của Ngôn Cẩn mà trở thành hai bàn tay trắng, công ty cha mẹ hắn cũng bởi vì hắn mà cuối cùng cũng phá sản.
Lăng Phong vốn dĩ không tin tưởng giấc mộng này, rốt cuộc cha hắn Lăng Thế Dũng chính là chủ tịch tập đoàn Trọng Phong, cùng với trong tay mẹ hắn cũng có một công ty giải trí, có thể nói là công ty lớn số một số hai trong nước Z.
Công ty như vậy, sao có thể bởi vì một cô gái bé nhỏ liền phá sản đâu?
Nhưng là, trong thế giới hiện thực Ngôn Cẩn thật sự giống như trong mộng đoạt giải trong cuộc thi viết văn, Lăng Phong vẫn là không có cách nào khắc chế lại tâm trạng hoảng hốt của mình.
Cũng bởi vì điều này hắn mới muốn xin nghỉ về nhà.
Mà liền ở lúc Lăng Phong sốt ruột hoảng hốt mà rời khỏi trường học, Ngôn Cẩn đã cùng các học sinh khác trong số mười học sinh dự thì đi đến phòng học dạy kèm lúc trước giải tán trở về.
Chờ đến khi các bạn học đều đi rồi, lúc này cô mới bắt đầu chủ động hỏi Kim Hào.
“Thầy Kim, cuộc thi viết văn tỉnh S đã tổ chức được mấy năm rồi?" Ngôn Cẩn ôm sách đi đến bên cạnh Kim Hào hỏi.
Kim Hào nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó nhíu mày tự hỏi một chút rồi mới trả lời: “Hẳn là được ba mươi năm đi, dù sao tôi nhớ hồi tôi đi học cuộc thi viết văn này đã tồn tại. Như thế nào, em đối với cái này cảm thấy có hứng thú?”
Ngôn Cẩn gật gật đầu: “Là khá tò mò ạ, không biết thầy có tìm hiểu về những người đoạt giải lúc trước một chút không?”
Kim Hào có chút kỳ quái nói: “Em hỏi cái này để làm gì?”
Ngôn Cẩn cúi đầu cười cười, tựa hồ bộ dáng có chút thẹn thùng.
“Bởi vì hai ngày trước về nhà nghe ông bà nội có kể cho em nghe về cô họ, bọn họ nói cô lúc trước cũng tham gia cuộc thi này, còn cầm thưởng, kêu em nỗ lực cho tốt. Cho nên em mới có điểm tò mò.”
Kim Hào bừng hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”
“Đi, vậy em đi theo tôi, vừa vặn cô Vương ban bảy đối với cuộc thi rất có hứng thú, trước kia luôn nghĩ cách sưu tầm bài thi văn giải nhất từ năm đầu tiên đến năm ngoái. Tôi giúp em mượn, bất quá thời điểm em xem cũng nên cẩn thận một chút. Đừng làm hỏng của cô Vương, thường ngày cô ấy coi những thứ này như bảo bối.”
Ngôn Cẩn cũng không nghĩ mình có vậy may mắn như vậy, trong trường thế nhưng liền có một giáo viên góp nhặt thứ này.
Vốn dĩ cô chỉ định thông qua Kim Hào tìm hiểu về cái tên Uyển Đình từng đoạt giải nhất mà thôi.
Bất quá hiện tại cũng coi như chuyện tốt ngoài ý muốn.
Lúc sau đi theo Kim Hào đến văn phòng giáo viên, Ngôn Cẩn cầm tài liệu trở về lớp học.
Ban nhất lúc này đang là tiết tự học buổi tối, động tĩnh Ngôn Cẩn trở về cũng chỉ khiến cho mấy bạn học ngồi cạnh cửa chú ý.
Ngôn Cẩn cầm tổng hợp bài thi văn trở về chỗ ngồi của mình.
Ngôn Hi nghe được động tĩnh từ trong biển đề ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy đồ vật trong tay Ngôn Cẩn, cô có chút nghi hoặc mở miệng hỏi: “Tiểu Cẩn, em cầm gì vậy?”
Có lẽ trong lòng còn đang bận suy nghĩ, đột nhiên bị Ngôn Hi hỏi tới Ngôn Cẩn liền bị dọa cho nhảy dựng.
“Không có gì….. Chính là mấy bài thi văn mà thôi.”
Chẳng qua mấy bài văn này liền liên quan đến bí mật thân thế của Ngôn Hi.
Ngôn Hi có chút kì quái nhìn phản ứng thái quá của Ngôn Cẩn, sau đó cũng không có nói gì nữa. Chỉ nhẹ nhàng đối với Ngôn Cẩn “Ừ” một tiếng, sau đó liền cúi đầu hăng say giải đề toán của mình.
Ngôn Cẩn nhìn khuôn mặt đang hết sắc chuyên chú của Ngôn Hi, sau đó mới ngồi vào ghế, thật cẩn thận mở tập bài trong tay.
Cô giáo soạn lại quyển sách này hiển nhiên là một người thật cẩn thận, bà không những in bài thi văn bao năm qua, còn đem các bài báo đăng bài về người đoạt giải năm đó cắt xuống, sau đó cẩn thận dán xuống mặt trái bài văn.
Ngôn Cẩn lật một tờ lại một tờ, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở cái tên mà mình đã từng nghe.
Ngôn Uyển Đình!
Đó là một bài thi đoạt giải cách đây hai mươi năm.
Ngôn Cẩn không khỏi cắn cắn môi, cô lật tới bài báo bên mặt trái bài văn.
Trên tờ báo trắng đen, một người có đôi mắt hạnh, nụ cười rất đẹp xuất hiện trước mặt Ngôn Cẩn.
Nhìn dung nhan trên tờ báo, tay Ngôn Cẩn dần nắm chặt.
Bởi vì, khuôn mặt của cô gái trên bức ảnh cơ hồ cùng Ngôn Hi là một khuôn khắc ra.
Trừ bỏ việc đối phương trông thành thục hoạt bát hơn Ngôn Hi một chút.
Xem ra, người tên Ngôn Uyển Đình chính là mẹ ruột của chị.
Mặt khác các bạn học nghe được tin tức này, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền sôi nổi lên.
“Lợi hại nha! Ngôn Cẩn!”
“Thật trâu bò quá!”
Đại bộ phận mọi người đối với việc Ngôn Cẩn đạt giải là ôm thái độ chúc mừng, nhưng ngay lúc này cũng có mấy người hướng ánh mắt ghen ghét về phía Ngôn Cẩn.
Tỷ như nam sinh ở ban nhất luôn mật báo tin tức cho Lăng Phong.
Hay tỷ như Liễu Lâm, người cùng Ngôn Cẩn tham gia thi đấu, tưởng rằng mình nhất định sẽ đoạt giải, nhưng lại trơ mắt nhìn Kim Hào đi tới bên người Ngôn Cẩn.
Nghe các bạn học xung quanh đối với Ngôn Cẩn chúc mừng, nội tâm Liễu Lâm tràn đầy bốn chữ “Không có khả năng”.
Như thế nào lại vậy?
Rõ ràng cái đề bài kia hắn đã từng viết qua, còn thỉnh giáo viên sửa chữa qua.
Thời điểm ở trường thi, thậm chí hắn có thể nói là bản thân đem đề văn xử lý gọn gàng.
Vì cái gì hiện tại người được giải nhất không phải là mình, mà là một nữ sinh hắn luôn khinh thường từ khi khai giảng đến giờ.
Đôi tay đặt dưới bàn của Liễu Lâm bắt đầu gắt gao nắm chặt lên.
Tại một khắc này, trong tầm mắt hắn nhìn về phía Ngôn Cẩn tràn đầy thần sắc ghen ghét.
Bất quá chỉ là một cái dựa vào tiền của người khác, dựa vào đâu kết quả tốt hơn hắn?
Ngôn Cẩn vốn dĩ đang cùng Kim Hào nói chuyện, kết quả cảm giác được một trận oán niệm mãnh liệt truyền đến.
Cô theo bản năng nhìn qua, sau đó liền thấy được tầm mắt oán hận không kịp thu hồi.
Ngôn Cẩn không khỏi nhíu mày.
Nói thật cô cũng không nghĩ sẽ cùng Liễu Lâm có cái quan hệ gì, nhưng không thể không nói ánh mắt này của đối phương làm cô cảm thấy thực chán ghét.
Bởi vì hiện tại còn đang học, cho nên Kim Hào sau khi khen Ngôn Cẩn vài câu, liền đối với ba học sinh tham gia thi viết văn dặn dò sau tiết học đi phòng học riêng của họ, sau đó liền rời khỏi phòng học ban nhất.
Kim Hào đi rồi, học sinh ban nhất đều tạm thời không có tâm tư học tập. Họ đều bắt đầu vây xung quanh Ngôn Cẩn nói nhỏ.
Tống Vân Kỳ vừa thấy Kim Hào ra khỏi phòng học, trong nháy mắt liền quay đầu xuống, đối với Ngôn Cẩn giơ ngón tay cái.
“Không tồi nha Tiểu Cẩn, thành tích này mà có thể lấy được, chú dì nếu biết khảng định sẽ cao hứng."
Ngay cả người cùng bàn ít nói của Tống Vân Kỳ là Tiêu Vân cũng quay đầu xuống chúc mừng Ngôn Cẩn.
“Chúc mừng cậu Tiểu Cẩn!”
Ngôn Cẩn cười trả lời đối phương: “Cảm ơn!”
Thực mau, tin tức Ngôn Cẩn đạt giải nhất tại kỳ thi viết văn liền truyền khắp trường, Lăng Phong tự nhiên cũng biết tin tức này.
Sắc mặt hắn trong nháy mắt đều trở nên khó coi.
Vương Văn chú ý đến điểm này, không nhịn được lên tiếng dò hỏi: “Anh Phong, làm sao vậy?”
Lăng Phong nghe vậy hồi phục lại tinh thần lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Chỉ là trong miệng nói là vậy, ngay sau đó Lăng Phong liền từ chỗ ngồi đứng lên, hướng về bên ngoài phòng học.
Ánh mắt Vương Văn vẫn tò mò nhìn theo bóng dáng Lăng Phong, thẳng đến khi đối phương ra khỏi phòng học.
Thẳng đến mười phút sau, Lăng phong lại trở về, chỉ là lúc này trong tay hắn lại cầm một tờ giấy xin nghỉ.
Tầm mắt tò mò của Vương Văn rơi xuống tờ giấy xin nghỉ.
“Anh Phong, đây là…..”
Lăng Phong liếc nhìn hắn: “Trong nhà có việc, tôi đã xin nghỉ với chủ nhiệm lớp một tháng.”
Hắn nói xong liền đem tờ giấy xin nghỉ ném vào trong tay Vương Văn.
“Đợi lát nữa giao cho lớp trưởng.”
Lăng Phong nói xong, cầm lấy đồ đạc của mình lên liền rời khỏi phòng học ban 32.
Vương Văn cầm tờ giấy xin nghỉ sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng lại mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nhìn tờ giấy xin nghỉ trong tay, xác thực chủ nhiệm ban 32 đã phê duyệt.
Chỉ là……. Kỳ nghỉ một tháng cũng không khỏi quá dài đi.
Vương Văn lại không biết, kỳ thực Lăng Phong lúc này cũng không muốn xin nghỉ về nhà. Nhưng hắn lại không thể không trở về.
Mà hết thảy là bởi vì mấy ngày nay hắn vẫn luôn mơ một giấc mơ.
Trong mộng hắn cuối cùng bởi vì thủ đoạn của Ngôn Cẩn mà trở thành hai bàn tay trắng, công ty cha mẹ hắn cũng bởi vì hắn mà cuối cùng cũng phá sản.
Lăng Phong vốn dĩ không tin tưởng giấc mộng này, rốt cuộc cha hắn Lăng Thế Dũng chính là chủ tịch tập đoàn Trọng Phong, cùng với trong tay mẹ hắn cũng có một công ty giải trí, có thể nói là công ty lớn số một số hai trong nước Z.
Công ty như vậy, sao có thể bởi vì một cô gái bé nhỏ liền phá sản đâu?
Nhưng là, trong thế giới hiện thực Ngôn Cẩn thật sự giống như trong mộng đoạt giải trong cuộc thi viết văn, Lăng Phong vẫn là không có cách nào khắc chế lại tâm trạng hoảng hốt của mình.
Cũng bởi vì điều này hắn mới muốn xin nghỉ về nhà.
Mà liền ở lúc Lăng Phong sốt ruột hoảng hốt mà rời khỏi trường học, Ngôn Cẩn đã cùng các học sinh khác trong số mười học sinh dự thì đi đến phòng học dạy kèm lúc trước giải tán trở về.
Chờ đến khi các bạn học đều đi rồi, lúc này cô mới bắt đầu chủ động hỏi Kim Hào.
“Thầy Kim, cuộc thi viết văn tỉnh S đã tổ chức được mấy năm rồi?" Ngôn Cẩn ôm sách đi đến bên cạnh Kim Hào hỏi.
Kim Hào nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó nhíu mày tự hỏi một chút rồi mới trả lời: “Hẳn là được ba mươi năm đi, dù sao tôi nhớ hồi tôi đi học cuộc thi viết văn này đã tồn tại. Như thế nào, em đối với cái này cảm thấy có hứng thú?”
Ngôn Cẩn gật gật đầu: “Là khá tò mò ạ, không biết thầy có tìm hiểu về những người đoạt giải lúc trước một chút không?”
Kim Hào có chút kỳ quái nói: “Em hỏi cái này để làm gì?”
Ngôn Cẩn cúi đầu cười cười, tựa hồ bộ dáng có chút thẹn thùng.
“Bởi vì hai ngày trước về nhà nghe ông bà nội có kể cho em nghe về cô họ, bọn họ nói cô lúc trước cũng tham gia cuộc thi này, còn cầm thưởng, kêu em nỗ lực cho tốt. Cho nên em mới có điểm tò mò.”
Kim Hào bừng hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”
“Đi, vậy em đi theo tôi, vừa vặn cô Vương ban bảy đối với cuộc thi rất có hứng thú, trước kia luôn nghĩ cách sưu tầm bài thi văn giải nhất từ năm đầu tiên đến năm ngoái. Tôi giúp em mượn, bất quá thời điểm em xem cũng nên cẩn thận một chút. Đừng làm hỏng của cô Vương, thường ngày cô ấy coi những thứ này như bảo bối.”
Ngôn Cẩn cũng không nghĩ mình có vậy may mắn như vậy, trong trường thế nhưng liền có một giáo viên góp nhặt thứ này.
Vốn dĩ cô chỉ định thông qua Kim Hào tìm hiểu về cái tên Uyển Đình từng đoạt giải nhất mà thôi.
Bất quá hiện tại cũng coi như chuyện tốt ngoài ý muốn.
Lúc sau đi theo Kim Hào đến văn phòng giáo viên, Ngôn Cẩn cầm tài liệu trở về lớp học.
Ban nhất lúc này đang là tiết tự học buổi tối, động tĩnh Ngôn Cẩn trở về cũng chỉ khiến cho mấy bạn học ngồi cạnh cửa chú ý.
Ngôn Cẩn cầm tổng hợp bài thi văn trở về chỗ ngồi của mình.
Ngôn Hi nghe được động tĩnh từ trong biển đề ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy đồ vật trong tay Ngôn Cẩn, cô có chút nghi hoặc mở miệng hỏi: “Tiểu Cẩn, em cầm gì vậy?”
Có lẽ trong lòng còn đang bận suy nghĩ, đột nhiên bị Ngôn Hi hỏi tới Ngôn Cẩn liền bị dọa cho nhảy dựng.
“Không có gì….. Chính là mấy bài thi văn mà thôi.”
Chẳng qua mấy bài văn này liền liên quan đến bí mật thân thế của Ngôn Hi.
Ngôn Hi có chút kì quái nhìn phản ứng thái quá của Ngôn Cẩn, sau đó cũng không có nói gì nữa. Chỉ nhẹ nhàng đối với Ngôn Cẩn “Ừ” một tiếng, sau đó liền cúi đầu hăng say giải đề toán của mình.
Ngôn Cẩn nhìn khuôn mặt đang hết sắc chuyên chú của Ngôn Hi, sau đó mới ngồi vào ghế, thật cẩn thận mở tập bài trong tay.
Cô giáo soạn lại quyển sách này hiển nhiên là một người thật cẩn thận, bà không những in bài thi văn bao năm qua, còn đem các bài báo đăng bài về người đoạt giải năm đó cắt xuống, sau đó cẩn thận dán xuống mặt trái bài văn.
Ngôn Cẩn lật một tờ lại một tờ, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở cái tên mà mình đã từng nghe.
Ngôn Uyển Đình!
Đó là một bài thi đoạt giải cách đây hai mươi năm.
Ngôn Cẩn không khỏi cắn cắn môi, cô lật tới bài báo bên mặt trái bài văn.
Trên tờ báo trắng đen, một người có đôi mắt hạnh, nụ cười rất đẹp xuất hiện trước mặt Ngôn Cẩn.
Nhìn dung nhan trên tờ báo, tay Ngôn Cẩn dần nắm chặt.
Bởi vì, khuôn mặt của cô gái trên bức ảnh cơ hồ cùng Ngôn Hi là một khuôn khắc ra.
Trừ bỏ việc đối phương trông thành thục hoạt bát hơn Ngôn Hi một chút.
Xem ra, người tên Ngôn Uyển Đình chính là mẹ ruột của chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.