Chương 98:
Vi Vi Vi Mang
24/07/2021
Editor: Linh Kim
Ánh mắt Ngôn Hi vẫn luôn dừng ở bộ diêu cổ đại.
Không biết bộ diêu dùng vật liệu gì quấn thành hoa, cùng mấy con chu tước nhỏ bộ dáng đều sinh động như thật.
Ngôn Hi vừa thấy thứ này liền cảm thấy nó thực phù hợp với khí chất của em gái.
Hơn nữa vừa vặn tóc của em gái cũng dài, liền nói hiện tại không thể dùng, thời điểm nghỉ học cũng có thể dùng.
Trong lòng mang tâm tư như vậy, Ngôn Hi trực tiếp dùng ngón tay chỉ bộ diêu đang được bà chủ đặt giữa quầy hàng.
“Bà chủ, tôi muốn cái này, phiền bà gói lại giúp.”
Người phụ nữ đang đứng sau quầy hàng nghe vậy mặt cười tươi như hoa.
Bộ diêu có thể đặt ở vị trí này tự nhiên cũng có nghĩa là mặt hàng tốt nhất của quầy hàng.
Người phụ nữ cẩn thận cầm lấy bộ diêu, lại từ phía dưới quầy hàng của mình lấy ra một hộp quà, đem bộ diêu đặt vào.
Sau đó ngẩng đầu mỉm cười, liền muốn đem đồ trong tay đưa cho Ngôn Hi.
Chỉ là vừa nhấc đầu lên, sắc mặt của bà đột nhiên cứng đờ, đồng tử trong nháy mắt cũng co lại.
Tay Ngôn Hi còn dừng lại ở giữa không trung, duy trì tư thế chuẩn bị tiếp nhận đồ từ trong tay người phụ nữ.
Kết quả đối phương đột nhiên lại không có động tác.
Ngôn Hi nghi hoặc chớp chớp mắt, đang muốn hỏi bà chủ làm sao vậy.
Cô liền nghe bà chủ ở trước mắt đột nhiên lớn tiếng hô một câu: “Mau tránh ra”, sau đó cả người liền chạy nhanh sang bên cạnh trốn đi.
Ngôn Hi bị động tác bất thình lình của người phụ nữ dọa sợ, trái tim trong nháy mắt cũng khẩn trương lên.
Mà lúc này, một cỗ âm thanh “Ong ong” xuất hiện từ phía sau cô cũng làm trái tim cũng liền khẩn trương.
Ngôn Hi không kịp nghĩ nhiều, ở lúc nghe được âm thanh đầu tiên, cả người cô liền theo bản năng nhào về phía bên trái mình.
Mà liền ở lúc Ngôn Hi vừa rời khỏi vị trí, một tiếng va chạm kịch liệt vang lên ở bên tai cô.
Ngôn Hi quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một chiếc xe máy màu đen trực tiếp đâm vào quầy hàng cô muốn mua đồ vật.
Mà hiện tại nơi xe máy ngã xuống chính là nơi cô vừa mới đứng.
Nếu vừa rồi cô không kịp thời né tránh……..
Chỉ nghĩ đến điểm này, trên mặt Ngôn Hi liền bốc lên một tầng mồ hôi lạnh.
Mắt thấy sau khi chiếc motor kia cùng quầy trang sức va chạm vào nhau, chủ quầy còn muốn tranh cãi một trận, Ngôn Hi theo bản năng muốn lui về phía sau hai bước.
Chỉ là cô vừa mới lui ra sau một bước, liền cảm nhận được lòng bàn chân mình đạp vào không khí, trong lòng Ngôn Hi lập tức cảm thấy không ổn.
Chỉ là lúc này cô có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“Thình thịch” một tiếng.
Ngôn Hi chỉ cảm thấy trong nháy mắt liền hít thở không thông.
Nguyên lai quầy hàng kia vốn dĩ gần mép nước, mới vừa rồi vì né tránh cái xe máy kia, Ngôn Hi nhất thời không chú ý tới mình đã thối lui đến bên mép đê.
Dòng nước cũng từ bốn phương tám hướng quy tụ về đây.
Bản năng sinh tồn khiến Ngôn Hi muốn trồi lên mặt nước, chỉ tiếc bản thân cô không biết bơi lội.
Bởi vậy sau khi gian nan giãy giụa vài cái, Ngôn Hi vẫn là không khống chế được mà chìm xuống.
Âm thanh trên bờ phảng phất đều cùng Ngôn Hi ngăn cách.
Trong miệng Ngôn Hi bắt đầu có bọt khí không ngừng trào ra, cô cảm nhận được không khí trong phổi mình ngày càng ít, chỉ cảm thấy có thể hôm nay cô liền phải chôn ở chỗ này.
Thời điểm ý thức Ngôn Hi ngày càng mơ hồ, đột nhiên phía trên cô có thứ gì vừa nhảy vào nước.
Ý thức Ngôn Hi đã dần mất đi, một người con trai đột nhiên xuất hiện trong nước. Sau đó kéo tay Ngôn Hi, bơi hướng về phía mặt nước.
…………
“Cô Vương người nói cái gì?”
Trong phòng học ban nhất, Ngôn Cẩn có chút không thể tin tưởng từ chỗ ngồi đứng lên, hướng về Vương Cầm trước mặt hỏi.
Nhìn cô gái biểu tình khẩn trương trước mắt, Vương Cầm đột nhiên từ tin tức kinh hoảng thoát ra.
Bà không nhịn được trong lòng muốn đánh chính mình, đầu óc bà quả nhiên không thanh tỉnh nên mới lại đây tìm Ngôn Cẩn.
Thời điểm này bà nên trược tiếp gọi điện cho cha mẹ Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi là được, hà tất phải nói cho Ngôn Cẩn chuyện này đâu.
Đối phương lại có bệnh tim, vạn nhất vì sốt ruột mà phát bệnh thì phải làm sao bây giờ?
Chẳng sợ trong lòng Vương Cầm hối hận, lời nói của bà nói ra cũng không thu lại được.
Bởi vậy nội tâm tự hỏi một lúc, Vương Cầm chỉ có thể tận lực đem tình huống của Ngôn Hi nói ra.
“Không có chuyện gì lớn, chính là bạn học Ngôn Hi không cẩn thận rơi xuống nước, bất quá hiện tại em ấy cũng được người cứu ra, cho nên Ngôn Cẩn em không nên gấp gáp, cô tìm em là muốn em liên hệ cho cha mẹ một chút, để bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện nhân dân Vân thị một chuyến.”
Lúc này Ngôn Cẩn rốt cuộc cũng xác định được mình không có nghe lầm, thời điểm chị cô thi xong ra ngoài ăn cơm liền rơi xuống nước, hiện còn hôn mê bất tỉnh tại bệnh viện, này sao Ngôn Cẩn có thể không gấp gáp đây?
Ngôn Cẩn cảm giác được lồng ngực sau khi khẩn trương bắt đầu phát đau.
Cô lập tức lui về băng ghế, sau đó có chút luống cuống tay chân từ quần áo mình tìm thuốc, cũng không có lãng phí thời gian đi lấy nước mà cứ như vậy trực tiếp nuốt xuống.
“Bạn học Ngôn Cẩn!”
Vương Cầm một bên nhìn mà kinh hồn táng đảm, đừng nói một cái vừa vào bệnh viện, một cái khác liền cũng vào bệnh viện theo nha.
Ngôn Cẩn ngẩng đầu nhìn Vương Cầm một cái, lắc lắc đầu: “Cô Vương em không việc gì, cô em mượn di động một chút.”
Vương Cầm lập tức luống cuống tay chân móc di động của mình ra.
Ngôn Cẩn tiếp nhận di động đi ra ngoài hành lang, sau đó gọi cho Ngôn Thành một cuộc điện thoại.
“Ừ, Tiểu Cẩn, làm sao vậy? Như thế nào lại gọi điện thoại lúc này?”
Đầu dây bên Ngôn Thành có chút ầm ĩ, hiển nhiên hẳn là hắn đang cùng người khác nói chuyện.
Chỉ là lúc này Ngôn Cẩn cũng không rảnh lo mấy chuyện này.
“Baba, chị bị đuối nước.” Giọng Ngôn Cẩn có chút run rẩy nói.
Đầu dây bên kia lập tức vì những lời này của Ngôn Cẩn mà lập tức an tĩnh, sau đó vang lên âm thanh rốt ruột.
“Tiểu Hi làm sao vậy? Tiểu Cẩn, chị cháu làm sao vậy?”
Đó là một giọng nói già nua, Ngôn Cẩn phân rõ một hồi mới nghe ra đây là giọng Ngôn Ái Quốc.
Cô không kịp nghĩ nhiều, lại một lần nữa giục một chút: “Baba, người nhanh đến bệnh viện nhân dân Vân thị, chị không cẩn thận đuối nước.”
Lúc này Ngôn Thành cũng từ cơn mê mang hồi phục lại tinh thần.
Mới vừa rồi hắn bồi cha mẹ nói chuyện phiếm, thời điểm Ngôn Cẩn gọi điện thoại lại đây, hắn liền theo bản năng mở loa ngoài, cũng bởi vì vậy mà Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc cũng nghe được tin tức này.
Không kịp cùng cha mẹ mình giải thích cái gì, Ngôn Thành cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, qua điện thoại đối với Ngôn Cẩn nói một câu: “Ta đã biết.”
Liền vội vàng đi về hướng bãi đậu xe của tiểu khu.
“Ngôn Thành, chờ một chút, mang ta cùng mẹ con đi cùng.”
Ngôn Thành mới đi được hai bước liền nghe thấy tiếng Ngôn Ái Quốc ở phía sau.
Ngôn Thành dừng bước chân, có chút bất đắc dĩ: “Ba, mẹ, con đi một mình là được.”
Ngôn Ái Quốc không dao động, ông thấy Ngôn Thành đứng lại liền trực tiếp tiến đến đẩy Ngôn Thành đi về phía bãi đậu xe.
“Đừng lãng phí thời gian, chạy nhanh đi lấy xe.”
Trong lòng Ngôn Thành bất đắc dĩ, nhưng cũng biết hiện tại Ngôn Hi còn không rõ ra sao, hắn không thể đem thời gian lãng phí ở chỗ này.
Hắn chỉ có thể lái xe ra tới, sau đó đem Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc cùng nhau đi.
Ánh mắt Ngôn Hi vẫn luôn dừng ở bộ diêu cổ đại.
Không biết bộ diêu dùng vật liệu gì quấn thành hoa, cùng mấy con chu tước nhỏ bộ dáng đều sinh động như thật.
Ngôn Hi vừa thấy thứ này liền cảm thấy nó thực phù hợp với khí chất của em gái.
Hơn nữa vừa vặn tóc của em gái cũng dài, liền nói hiện tại không thể dùng, thời điểm nghỉ học cũng có thể dùng.
Trong lòng mang tâm tư như vậy, Ngôn Hi trực tiếp dùng ngón tay chỉ bộ diêu đang được bà chủ đặt giữa quầy hàng.
“Bà chủ, tôi muốn cái này, phiền bà gói lại giúp.”
Người phụ nữ đang đứng sau quầy hàng nghe vậy mặt cười tươi như hoa.
Bộ diêu có thể đặt ở vị trí này tự nhiên cũng có nghĩa là mặt hàng tốt nhất của quầy hàng.
Người phụ nữ cẩn thận cầm lấy bộ diêu, lại từ phía dưới quầy hàng của mình lấy ra một hộp quà, đem bộ diêu đặt vào.
Sau đó ngẩng đầu mỉm cười, liền muốn đem đồ trong tay đưa cho Ngôn Hi.
Chỉ là vừa nhấc đầu lên, sắc mặt của bà đột nhiên cứng đờ, đồng tử trong nháy mắt cũng co lại.
Tay Ngôn Hi còn dừng lại ở giữa không trung, duy trì tư thế chuẩn bị tiếp nhận đồ từ trong tay người phụ nữ.
Kết quả đối phương đột nhiên lại không có động tác.
Ngôn Hi nghi hoặc chớp chớp mắt, đang muốn hỏi bà chủ làm sao vậy.
Cô liền nghe bà chủ ở trước mắt đột nhiên lớn tiếng hô một câu: “Mau tránh ra”, sau đó cả người liền chạy nhanh sang bên cạnh trốn đi.
Ngôn Hi bị động tác bất thình lình của người phụ nữ dọa sợ, trái tim trong nháy mắt cũng khẩn trương lên.
Mà lúc này, một cỗ âm thanh “Ong ong” xuất hiện từ phía sau cô cũng làm trái tim cũng liền khẩn trương.
Ngôn Hi không kịp nghĩ nhiều, ở lúc nghe được âm thanh đầu tiên, cả người cô liền theo bản năng nhào về phía bên trái mình.
Mà liền ở lúc Ngôn Hi vừa rời khỏi vị trí, một tiếng va chạm kịch liệt vang lên ở bên tai cô.
Ngôn Hi quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một chiếc xe máy màu đen trực tiếp đâm vào quầy hàng cô muốn mua đồ vật.
Mà hiện tại nơi xe máy ngã xuống chính là nơi cô vừa mới đứng.
Nếu vừa rồi cô không kịp thời né tránh……..
Chỉ nghĩ đến điểm này, trên mặt Ngôn Hi liền bốc lên một tầng mồ hôi lạnh.
Mắt thấy sau khi chiếc motor kia cùng quầy trang sức va chạm vào nhau, chủ quầy còn muốn tranh cãi một trận, Ngôn Hi theo bản năng muốn lui về phía sau hai bước.
Chỉ là cô vừa mới lui ra sau một bước, liền cảm nhận được lòng bàn chân mình đạp vào không khí, trong lòng Ngôn Hi lập tức cảm thấy không ổn.
Chỉ là lúc này cô có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“Thình thịch” một tiếng.
Ngôn Hi chỉ cảm thấy trong nháy mắt liền hít thở không thông.
Nguyên lai quầy hàng kia vốn dĩ gần mép nước, mới vừa rồi vì né tránh cái xe máy kia, Ngôn Hi nhất thời không chú ý tới mình đã thối lui đến bên mép đê.
Dòng nước cũng từ bốn phương tám hướng quy tụ về đây.
Bản năng sinh tồn khiến Ngôn Hi muốn trồi lên mặt nước, chỉ tiếc bản thân cô không biết bơi lội.
Bởi vậy sau khi gian nan giãy giụa vài cái, Ngôn Hi vẫn là không khống chế được mà chìm xuống.
Âm thanh trên bờ phảng phất đều cùng Ngôn Hi ngăn cách.
Trong miệng Ngôn Hi bắt đầu có bọt khí không ngừng trào ra, cô cảm nhận được không khí trong phổi mình ngày càng ít, chỉ cảm thấy có thể hôm nay cô liền phải chôn ở chỗ này.
Thời điểm ý thức Ngôn Hi ngày càng mơ hồ, đột nhiên phía trên cô có thứ gì vừa nhảy vào nước.
Ý thức Ngôn Hi đã dần mất đi, một người con trai đột nhiên xuất hiện trong nước. Sau đó kéo tay Ngôn Hi, bơi hướng về phía mặt nước.
…………
“Cô Vương người nói cái gì?”
Trong phòng học ban nhất, Ngôn Cẩn có chút không thể tin tưởng từ chỗ ngồi đứng lên, hướng về Vương Cầm trước mặt hỏi.
Nhìn cô gái biểu tình khẩn trương trước mắt, Vương Cầm đột nhiên từ tin tức kinh hoảng thoát ra.
Bà không nhịn được trong lòng muốn đánh chính mình, đầu óc bà quả nhiên không thanh tỉnh nên mới lại đây tìm Ngôn Cẩn.
Thời điểm này bà nên trược tiếp gọi điện cho cha mẹ Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi là được, hà tất phải nói cho Ngôn Cẩn chuyện này đâu.
Đối phương lại có bệnh tim, vạn nhất vì sốt ruột mà phát bệnh thì phải làm sao bây giờ?
Chẳng sợ trong lòng Vương Cầm hối hận, lời nói của bà nói ra cũng không thu lại được.
Bởi vậy nội tâm tự hỏi một lúc, Vương Cầm chỉ có thể tận lực đem tình huống của Ngôn Hi nói ra.
“Không có chuyện gì lớn, chính là bạn học Ngôn Hi không cẩn thận rơi xuống nước, bất quá hiện tại em ấy cũng được người cứu ra, cho nên Ngôn Cẩn em không nên gấp gáp, cô tìm em là muốn em liên hệ cho cha mẹ một chút, để bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện nhân dân Vân thị một chuyến.”
Lúc này Ngôn Cẩn rốt cuộc cũng xác định được mình không có nghe lầm, thời điểm chị cô thi xong ra ngoài ăn cơm liền rơi xuống nước, hiện còn hôn mê bất tỉnh tại bệnh viện, này sao Ngôn Cẩn có thể không gấp gáp đây?
Ngôn Cẩn cảm giác được lồng ngực sau khi khẩn trương bắt đầu phát đau.
Cô lập tức lui về băng ghế, sau đó có chút luống cuống tay chân từ quần áo mình tìm thuốc, cũng không có lãng phí thời gian đi lấy nước mà cứ như vậy trực tiếp nuốt xuống.
“Bạn học Ngôn Cẩn!”
Vương Cầm một bên nhìn mà kinh hồn táng đảm, đừng nói một cái vừa vào bệnh viện, một cái khác liền cũng vào bệnh viện theo nha.
Ngôn Cẩn ngẩng đầu nhìn Vương Cầm một cái, lắc lắc đầu: “Cô Vương em không việc gì, cô em mượn di động một chút.”
Vương Cầm lập tức luống cuống tay chân móc di động của mình ra.
Ngôn Cẩn tiếp nhận di động đi ra ngoài hành lang, sau đó gọi cho Ngôn Thành một cuộc điện thoại.
“Ừ, Tiểu Cẩn, làm sao vậy? Như thế nào lại gọi điện thoại lúc này?”
Đầu dây bên Ngôn Thành có chút ầm ĩ, hiển nhiên hẳn là hắn đang cùng người khác nói chuyện.
Chỉ là lúc này Ngôn Cẩn cũng không rảnh lo mấy chuyện này.
“Baba, chị bị đuối nước.” Giọng Ngôn Cẩn có chút run rẩy nói.
Đầu dây bên kia lập tức vì những lời này của Ngôn Cẩn mà lập tức an tĩnh, sau đó vang lên âm thanh rốt ruột.
“Tiểu Hi làm sao vậy? Tiểu Cẩn, chị cháu làm sao vậy?”
Đó là một giọng nói già nua, Ngôn Cẩn phân rõ một hồi mới nghe ra đây là giọng Ngôn Ái Quốc.
Cô không kịp nghĩ nhiều, lại một lần nữa giục một chút: “Baba, người nhanh đến bệnh viện nhân dân Vân thị, chị không cẩn thận đuối nước.”
Lúc này Ngôn Thành cũng từ cơn mê mang hồi phục lại tinh thần.
Mới vừa rồi hắn bồi cha mẹ nói chuyện phiếm, thời điểm Ngôn Cẩn gọi điện thoại lại đây, hắn liền theo bản năng mở loa ngoài, cũng bởi vì vậy mà Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc cũng nghe được tin tức này.
Không kịp cùng cha mẹ mình giải thích cái gì, Ngôn Thành cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, qua điện thoại đối với Ngôn Cẩn nói một câu: “Ta đã biết.”
Liền vội vàng đi về hướng bãi đậu xe của tiểu khu.
“Ngôn Thành, chờ một chút, mang ta cùng mẹ con đi cùng.”
Ngôn Thành mới đi được hai bước liền nghe thấy tiếng Ngôn Ái Quốc ở phía sau.
Ngôn Thành dừng bước chân, có chút bất đắc dĩ: “Ba, mẹ, con đi một mình là được.”
Ngôn Ái Quốc không dao động, ông thấy Ngôn Thành đứng lại liền trực tiếp tiến đến đẩy Ngôn Thành đi về phía bãi đậu xe.
“Đừng lãng phí thời gian, chạy nhanh đi lấy xe.”
Trong lòng Ngôn Thành bất đắc dĩ, nhưng cũng biết hiện tại Ngôn Hi còn không rõ ra sao, hắn không thể đem thời gian lãng phí ở chỗ này.
Hắn chỉ có thể lái xe ra tới, sau đó đem Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc cùng nhau đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.