Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Nằm Thẳng Trong Niên Đại Văn
Chương 16:
Tửu Yểu
17/03/2024
----
"Đồng chí Tôn, trước đây do tôi non dạ không hiểu chuyện, cứ bám theo anh gọi anh trai, khiến anh và mọi người hiểu lầm, thực ra tôi không có bất kỳ ý nghĩ nào vượt quá tình cảm cách mạng đối với anh."
"Tuy nhiên, chuyện này chủ yếu là do tôi, trước đây muốn nhận anh làm anh trai, sau đó suy nghĩ kỹ lại, tôi đẹp như vậy, nếu nhận anh làm anh trai thì chắc chắn không được, vì anh xấu, không thích hợp lắm. Tôi vì hành vi không đúng mực của mình mà xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh."
Hạ Đào nghiêm túc đứng dậy, cúi đầu với Tôn Hướng Đông, hành động này càng giống như một cái tát vô hình giáng mạnh vào mặt Tôn Hướng Đông.
Tôn Hướng Đông chưa từng bị ai chê xấu.
Từ nhỏ đến lớn, đi đến đâu cũng đều được người ta khen là đẹp trai tuấn tú.
Anh ta cảm thấy mọi người đang nhìn mình, mặt lúc trắng lúc đỏ, tức giận nghiến răng "ken két" trợn mắt nhìn cô, cơn tức khiến anh ta quên mất mình đến đây để trút giận thay cho Triệu Xuân Hiểu, trực tiếp gào lên:
"Cô nói tôi không xứng làm anh trai cô, vậy còn ai xứng?!"
Hạ Đào lùi lại phía sau, che tai, mở to mắt, giọng điệu vô tội nói: "Đồng chí Tôn, tôi không nói anh không xứng, chỉ là anh không thích hợp thôi."
Lúc này tầm mắt của Hạ Đào dừng lại ở cửa.
Một bóng người chậm rãi bước tới, ánh sáng màu vàng nhạt phác họa nên dáng người thon dài của người này.
Là một thanh niên trẻ tuổi và đẹp trai.
Hạ Đào trong lòng khẽ động, giơ ngón tay chỉ về phía đó.
"Anh ấy, anh ấy rất thích hợp."
Người đàn ông như nghe thấy, bước chân khẽ dừng lại, dưới hàng lông mày sắc nét, đôi mắt như giếng cổ sâu thẳm, gợn sóng, bình tĩnh nhưng lại mang theo vài phần khó hiểu.
Hạ Đào phản ứng lại, nhận ra lời mình không ổn, không thể làm thể liên lụy đến người vô tội.
Cô vội rụt ngón tay, khi mọi người sắp quay đầu lại cô cố ý ho một tiếng, nghiêm túc nói:
"Đồng chí Tôn, anh còn định đứng đó đến bao giờ?"
May mà người kia chỉ liếc nhìn thoáng qua bên này, cũng không dừng lại mà đi thẳng lướt qua, cả quá trình đều không một tiếng động.
Hạ Đào thu hồi sự chú ý, ánh mắt dừng lại trên mặt Tôn Hướng Đông, nói thật, Tôn Hướng Đông có thể làm nam chính thì chắc chắn không xấu, trước giờ cô vẫn cố tình hạ thấp nhan sắc của Tôn Hướng Đông, thực ra chỉ muốn chứng minh mình thực sự không có tình cảm nam nữ với anh ta.
Sau này cuộc sống là của cô, cô không muốn mọi người cứ nhắc đến cô là lại nhớ đến Tôn Hướng Đông, rồi lại kéo cô vào mối quan hệ tình cảm của nam nữ chính.
Bước đầu tiên tránh theo cốt truyện chính là tránh xa nam chính.
"Đồng chí Tôn, trước đây do tôi non dạ không hiểu chuyện, cứ bám theo anh gọi anh trai, khiến anh và mọi người hiểu lầm, thực ra tôi không có bất kỳ ý nghĩ nào vượt quá tình cảm cách mạng đối với anh."
"Tuy nhiên, chuyện này chủ yếu là do tôi, trước đây muốn nhận anh làm anh trai, sau đó suy nghĩ kỹ lại, tôi đẹp như vậy, nếu nhận anh làm anh trai thì chắc chắn không được, vì anh xấu, không thích hợp lắm. Tôi vì hành vi không đúng mực của mình mà xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh."
Hạ Đào nghiêm túc đứng dậy, cúi đầu với Tôn Hướng Đông, hành động này càng giống như một cái tát vô hình giáng mạnh vào mặt Tôn Hướng Đông.
Tôn Hướng Đông chưa từng bị ai chê xấu.
Từ nhỏ đến lớn, đi đến đâu cũng đều được người ta khen là đẹp trai tuấn tú.
Anh ta cảm thấy mọi người đang nhìn mình, mặt lúc trắng lúc đỏ, tức giận nghiến răng "ken két" trợn mắt nhìn cô, cơn tức khiến anh ta quên mất mình đến đây để trút giận thay cho Triệu Xuân Hiểu, trực tiếp gào lên:
"Cô nói tôi không xứng làm anh trai cô, vậy còn ai xứng?!"
Hạ Đào lùi lại phía sau, che tai, mở to mắt, giọng điệu vô tội nói: "Đồng chí Tôn, tôi không nói anh không xứng, chỉ là anh không thích hợp thôi."
Lúc này tầm mắt của Hạ Đào dừng lại ở cửa.
Một bóng người chậm rãi bước tới, ánh sáng màu vàng nhạt phác họa nên dáng người thon dài của người này.
Là một thanh niên trẻ tuổi và đẹp trai.
Hạ Đào trong lòng khẽ động, giơ ngón tay chỉ về phía đó.
"Anh ấy, anh ấy rất thích hợp."
Người đàn ông như nghe thấy, bước chân khẽ dừng lại, dưới hàng lông mày sắc nét, đôi mắt như giếng cổ sâu thẳm, gợn sóng, bình tĩnh nhưng lại mang theo vài phần khó hiểu.
Hạ Đào phản ứng lại, nhận ra lời mình không ổn, không thể làm thể liên lụy đến người vô tội.
Cô vội rụt ngón tay, khi mọi người sắp quay đầu lại cô cố ý ho một tiếng, nghiêm túc nói:
"Đồng chí Tôn, anh còn định đứng đó đến bao giờ?"
May mà người kia chỉ liếc nhìn thoáng qua bên này, cũng không dừng lại mà đi thẳng lướt qua, cả quá trình đều không một tiếng động.
Hạ Đào thu hồi sự chú ý, ánh mắt dừng lại trên mặt Tôn Hướng Đông, nói thật, Tôn Hướng Đông có thể làm nam chính thì chắc chắn không xấu, trước giờ cô vẫn cố tình hạ thấp nhan sắc của Tôn Hướng Đông, thực ra chỉ muốn chứng minh mình thực sự không có tình cảm nam nữ với anh ta.
Sau này cuộc sống là của cô, cô không muốn mọi người cứ nhắc đến cô là lại nhớ đến Tôn Hướng Đông, rồi lại kéo cô vào mối quan hệ tình cảm của nam nữ chính.
Bước đầu tiên tránh theo cốt truyện chính là tránh xa nam chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.